Kết thúc một ngày đấu tranh bà Tô thất bại trắng tay. Sau khi về đến nhà nhìn thấy con dâu, bà ta bày ra thái độ rất lạnh lùng làm cho con trai và con dâu đều thấy khó hiểu.
"Mẹ à, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Con trai lớn của bà Tô hỏi.
"Mẹ, hôm nay mẹ có đi nhặt trứng gà không? Nhà mình mỗi ngày có thể nhặt được hai quả. Hôm nay con ra kiểm tra lại không thấy quả nào.” Con dâu lớn quan tâm trứng gà nhà mình nên quay qua hỏi.
Ai mà ngờ vừa nghe nhắc tới chuyện này, bà ta liền bộc phát.
"Cái gì mà trứng với không trứng, suốt ngày chỉ biết trứng… trứng… trứng! Con ăn trứng cho lắm vô cũng có thấy sinh được đứa con trai nào đâu!”
Con dâu lớn lập tức trợn tròn mắt, ủa chuyện này thì liên quan gì đến việc có con trai chứ? Nhưng mà cô ta cũng đã sinh một đứa con trai rồi mà!
"Tranh thủ thời gian, trở về chuẩn bị sinh cho mẹ một đứa con trai đi, tôi muốn ôm cháu trai mập mạp, à không phải là chín đứa cháu trai mới đúng!”
Bà nhất định phải vượt qua nhà họ Cố kia mới được!
Con trai và con dâu của bà nghe vậy đều trợn tròn mắt.
Mẹ họ hôm nay nổi điên cái gì vậy?
~~~~~~~~~
Đối với việc bà Tô đến nhà mình làm loạn như vậy thì bà nội Cố cũng không để ý làm gì. Các vị lãnh đạo đã nói rồi, nắm được trọng tâm của vấn đề thì sẽ giải quyết được thôi.
Bà Cố suy nghĩ một hồi cũng đưa ra được kết luận cho trận cãi nhau lúc nãy, bà cho rằng bà không tức giận việc bà Tô vào nhà bà kiếm chuyện cãi nhau cũng không phải do bà Tô một phát đạp trúng cái bàn của bà, mà vấn đề mấu chốt là bà ấy nói bà ấy sinh được ba trai, ba gái.
Không giống như bà chỉ sinh được năm đứa con trai mà không sinh được đứa con gái nào. Nghĩ tới đây, bà Cố lại thở dài một hơi.
Bà Tô đó có ba đứa con gái thì làm sao chứ, bà lại có một đứa cháu gái. Con bé là một đứa cháu gái tuyệt vời trắng trẻo, mập mạp như vậy đã hơn ba đứa con gái của bà ta rồi.
Bà nội Cố nghĩ đến đứa cháu gái đáng yêu của mình, lập tức tất cả những khó chịu liền biến mất, bà đứng dậy nói chuyện với ba đứa con dâu: "Cúc Hoa, con đi qua phòng bếp làm tiếp nước đường đỏ trứng gà, sẵn ngâm thêm ít dầu chiên vung tử cho Đồng Vận uống đi để con bé còn có sức chăm sóc cho cháu gái tốt của mẹ nữa.”
Phùng Cúc Hoa thấy chuyện xảy ra hôm nay mà tâm trạng cô cũng thấp thỏm theo, vừa nghe mẹ chồng kêu đi làm việc cô ta liền chạy thật nhanh vào nhà bếp luôn. Có thể sử dụng một chén nước đường đỏ trứng gà cùng dầu chiên vung tử để giải quyết vấn đề, vậy thì không phải là vấn đề.
Bà Cố cũng không quan tâm tới mấy đứa con trai đang cẩn thận phục vụ bà, bà đứng dậy đi thẳng qua phía tây đến thăm cháu gái đáng yêu của mình. Vừa bước chân vào đã thấy Mật Nha đang mở to hai mắt nhìn bốn phía.
"Đứa nhỏ này thật là có năng lực, chưa gì đã biết ngẩng đầu nhìn khắp nơi rồi.”
Mật Nha vừa nhìn thấy bà nội của mình đến, liền mở miệng cười toe toét. Cô vừa cười vừa hé một bên miệng, cô dự định là sẽ gọi một tiếng bà nội thế nhưng đầu lưỡi cô còn nhỏ cơ bản là không nói được tiếng gì cả, cuối cùng cũng chỉ phát ra được mấy âm thanh ê ê a a.
Cái âm thanh mà Mật Nha phát ra cùng với nụ cười này lọt vào mắt bà nội Cố lại vô cùng đáng yêu, ngây thơ và chân thành khiến bà cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Bà Cố một tay ôm lấy Mật Nha vào trong ngực, miệng tươi cười nói: “Con đúng thật là đứa cháu gái cưng của bà, nhìn thấy con bao nhiêu tức giận của bà đều bay mất tiêu! Ông trời lúc đầu cho bà nhiều đứa con trai như vậy, chắc chắn là vì sau này muốn cho bà đứa cháu gái đáng yêu như con!”
Mật Nha bây giờ cơ thể còn cực kì non mềm, thoải mái mà nằm trong ngực bà Cố vểnh cái miệng lên cười lộ ra cái răng nhỏ, miệng thì lại phát ra âm thanh "Ngô ngô ngô".
"Mẹ à, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Con trai lớn của bà Tô hỏi.
"Mẹ, hôm nay mẹ có đi nhặt trứng gà không? Nhà mình mỗi ngày có thể nhặt được hai quả. Hôm nay con ra kiểm tra lại không thấy quả nào.” Con dâu lớn quan tâm trứng gà nhà mình nên quay qua hỏi.
Ai mà ngờ vừa nghe nhắc tới chuyện này, bà ta liền bộc phát.
"Cái gì mà trứng với không trứng, suốt ngày chỉ biết trứng… trứng… trứng! Con ăn trứng cho lắm vô cũng có thấy sinh được đứa con trai nào đâu!”
Con dâu lớn lập tức trợn tròn mắt, ủa chuyện này thì liên quan gì đến việc có con trai chứ? Nhưng mà cô ta cũng đã sinh một đứa con trai rồi mà!
"Tranh thủ thời gian, trở về chuẩn bị sinh cho mẹ một đứa con trai đi, tôi muốn ôm cháu trai mập mạp, à không phải là chín đứa cháu trai mới đúng!”
Bà nhất định phải vượt qua nhà họ Cố kia mới được!
Con trai và con dâu của bà nghe vậy đều trợn tròn mắt.
Mẹ họ hôm nay nổi điên cái gì vậy?
~~~~~~~~~
Đối với việc bà Tô đến nhà mình làm loạn như vậy thì bà nội Cố cũng không để ý làm gì. Các vị lãnh đạo đã nói rồi, nắm được trọng tâm của vấn đề thì sẽ giải quyết được thôi.
Bà Cố suy nghĩ một hồi cũng đưa ra được kết luận cho trận cãi nhau lúc nãy, bà cho rằng bà không tức giận việc bà Tô vào nhà bà kiếm chuyện cãi nhau cũng không phải do bà Tô một phát đạp trúng cái bàn của bà, mà vấn đề mấu chốt là bà ấy nói bà ấy sinh được ba trai, ba gái.
Không giống như bà chỉ sinh được năm đứa con trai mà không sinh được đứa con gái nào. Nghĩ tới đây, bà Cố lại thở dài một hơi.
Bà Tô đó có ba đứa con gái thì làm sao chứ, bà lại có một đứa cháu gái. Con bé là một đứa cháu gái tuyệt vời trắng trẻo, mập mạp như vậy đã hơn ba đứa con gái của bà ta rồi.
Bà nội Cố nghĩ đến đứa cháu gái đáng yêu của mình, lập tức tất cả những khó chịu liền biến mất, bà đứng dậy nói chuyện với ba đứa con dâu: "Cúc Hoa, con đi qua phòng bếp làm tiếp nước đường đỏ trứng gà, sẵn ngâm thêm ít dầu chiên vung tử cho Đồng Vận uống đi để con bé còn có sức chăm sóc cho cháu gái tốt của mẹ nữa.”
Phùng Cúc Hoa thấy chuyện xảy ra hôm nay mà tâm trạng cô cũng thấp thỏm theo, vừa nghe mẹ chồng kêu đi làm việc cô ta liền chạy thật nhanh vào nhà bếp luôn. Có thể sử dụng một chén nước đường đỏ trứng gà cùng dầu chiên vung tử để giải quyết vấn đề, vậy thì không phải là vấn đề.
Bà Cố cũng không quan tâm tới mấy đứa con trai đang cẩn thận phục vụ bà, bà đứng dậy đi thẳng qua phía tây đến thăm cháu gái đáng yêu của mình. Vừa bước chân vào đã thấy Mật Nha đang mở to hai mắt nhìn bốn phía.
"Đứa nhỏ này thật là có năng lực, chưa gì đã biết ngẩng đầu nhìn khắp nơi rồi.”
Mật Nha vừa nhìn thấy bà nội của mình đến, liền mở miệng cười toe toét. Cô vừa cười vừa hé một bên miệng, cô dự định là sẽ gọi một tiếng bà nội thế nhưng đầu lưỡi cô còn nhỏ cơ bản là không nói được tiếng gì cả, cuối cùng cũng chỉ phát ra được mấy âm thanh ê ê a a.
Cái âm thanh mà Mật Nha phát ra cùng với nụ cười này lọt vào mắt bà nội Cố lại vô cùng đáng yêu, ngây thơ và chân thành khiến bà cảm thấy cực kỳ thỏa mãn.
Bà Cố một tay ôm lấy Mật Nha vào trong ngực, miệng tươi cười nói: “Con đúng thật là đứa cháu gái cưng của bà, nhìn thấy con bao nhiêu tức giận của bà đều bay mất tiêu! Ông trời lúc đầu cho bà nhiều đứa con trai như vậy, chắc chắn là vì sau này muốn cho bà đứa cháu gái đáng yêu như con!”
Mật Nha bây giờ cơ thể còn cực kì non mềm, thoải mái mà nằm trong ngực bà Cố vểnh cái miệng lên cười lộ ra cái răng nhỏ, miệng thì lại phát ra âm thanh "Ngô ngô ngô".
/820
|