Đồng Vận khẽ lấy tay lau một giọt mồ hôi, suy nghĩ của cô bây giờ cũng rõ ràng rồi. Cho dù thành phần gia đình của cô có không tốt, kỳ thật cũng không có việc gì, nên kết hôn thì kết hôn, nên sinh bé con thì sinh bé con, Kiến Quốc cũng sẽ không ghét bỏ cô.
Bà Cố đang nói đột nhiên nhớ tới gì đó, lại quay qua hỏi cô: "Mẹ nghe nói gia đình con bên kia mấy tháng trước bị điều tra, hiện tại đã có tin tức gì chưa?"
Đồng Vận chính vì chuyện này mà lo buồn rất nhiều, bây giờ gặp mẹ chồng hỏi, cô cũng chỉ cười khổ đáp: "Dạ không ạ, đến nay vẫn không có tin tức gì, chồng con cũng nói là có nhờ anh cả hỏi một chút rồi ạ."
Bà Cố gật đầu thở dài, trấn an vỗ vỗ tay Đồng Vận nói: "Không có việc gì đâu, không cần lo lắng, ba mẹ con cũng là bác sĩ cứu vô số người, nhất định sẽ được ông trời phù hộ, mấy cái vấn đề này sớm muộn gì cũng vượt qua được thôi.”
Đồng Vận gật đầu: "Vâng, con cũng nghĩ như vậy, ba mẹ con kỳ thật đều là người tốt, chỉ mong làm người tốt sẽ gặp được điều lành thôi ạ."
Ba mẹ cô thật sự là người tốt, chỉ cần có người nghèo đến khám bệnh, thấy bọn họ không đủ tiền là là hai người sẽ khám bệnh miễn phí cho họ, quay về bệnh viện cái gì cần tính tiền thì ba cô cũng sẽ lấy tiền của chính mình ra mà trả lại.
Dù mẹ cô chịu trách nhiệm tính toán việc chi tiêu sinh hoạt trong nhà, thấy ba cô như vậy, nhưng mà xưa nay cũng không nói gì cả, bày ấy cảm thấy ba cô là một người tốt, thì tại sao phải nói gì cơ chứ.
Hai người cứ như vậy một lòng tập trung vào công việc của bệnh viện, cứu người chữa bệnh, cũng không tranh giành lợi ích gì cho bản thân, cũng chưa từng làm một chuyện xấu gì, ai mà biết khi sắp về già rồi lại gặp phải việc như vậy.
Đồng Vận không dám nghĩ đến, nếu mà ba mẹ cô thật sự bị cái gì thì cô phải làm sao bây giờ, có phải hay không cùng Cố Kiến Quốc ly hôn, để tránh liên lụy đến anh và cả nhà họ Cố này?
Đồng Vận đem khóa trường mệnh bỏ vào bên trong áo bông của Mật Nha, sau đó may lại không chừa một khe hở nào cả.
Cô biết món đồ này rất quý giá, không thể tùy tiện để cho người khác thấy được, bởi vì hiện tại tất cả mọi người đều rất nghèo, một khi để người khác trông thấy thì sẽ đem lại nhiều nguy hiểm.
Sau khi đã may lại chỉnh tề, Đồng Vận nhìn lại một lần nữa, cảm thấy đã chắc chắn mới hài lòng nở nụ cười, có vẻ như cô đã vô tình đánh thức Mật Nha. Cô bé mấp máy môi hừ mạnh một cái, cô liền biết đây là cô bé muốn bú sữa, vội vàng đi tới cho bé con bú.
Lúc này trong nhà mấy chị dâu của cô cũng đã tan tầm, Trần Tú Vân cùng Phùng Cúc Hoa tới trước, bước vào trong phòng của cô, nhìn thấy cô đang cho bé con bú, thì cũng đi qua từ bên cạnh nhìn bé con một chút, lại đùa giỡn với Mật Nha mấy lần, liền vội vàng ra ngoài đi nấu cơm. Mà cho dù mấy chị dâu cô có bận bịu thế nào đi chăng nữa, cũng không thể thiếu nước đường đỏ trứng gà cho Đồng Vận.
"Hôm nay chị cố ý chọn mấy cái trứng gà to một chút cho em nè!" Trần Tú Vân bưng tới cho Đồng Vận ăn.
"Nhà chúng ta vẫn còn ba con gà, hiện tại vẫn là một ngày đẻ ba cái trứng sao?"
"Đúng vậy, một ngày ba cái trứng, tích lũy dần dần cũng đủ, buổi tối hôm qua mẹ chúng ta còn nói là đã nhờ Thắng Lợi đi vào trong huyện mua chút giấy đỏ, bắt đầu chuẩn bị nhuộm đỏ trứng gà."
Đồng Vận dù vẫn cảm thấy có chút lãng phí, nhưng cũng bởi mẹ chồng cô thích, cô cũng không dám nói có ý kiến.
"Chị dâu này, những ngày này làm phiền chị nhiều quá khiến chị mệt mỏi rồi, đợi em ra tháng em sẽ phụ giúp chị lại.”
"Phốc!" Trần Tú Vân cười ha hả ra tiếng: "Được rồi, chị sẽ nhớ kỹ nha, chờ em ra tháng rồi phụ giúp chị.”
Đang nói chuyện hai người liền nghe phía ngoài truyền đến âm thanh, hình như là mấy giọng nữ đang líu ríu nói chuyện với nhau. Trần Tú Vân đưa đầu ra cửa sổ nhìn bên ngoài xem xét một chút, chỉ thấy trong sân nhà đứng đầy mấy người phụ nữ đang tay xách nách mang một số đồ vật gì đó, Trần Tú Vân liền quay đầu hướng Đồng Vận thấp giọng nói: "Là nhóm người Lưu Thụy Hoa, trong tay còn đem theo mấy đồ vật gì đó, chắc là biết em sinh nên tới thăm em một chút đây mà."
Bà Cố đang nói đột nhiên nhớ tới gì đó, lại quay qua hỏi cô: "Mẹ nghe nói gia đình con bên kia mấy tháng trước bị điều tra, hiện tại đã có tin tức gì chưa?"
Đồng Vận chính vì chuyện này mà lo buồn rất nhiều, bây giờ gặp mẹ chồng hỏi, cô cũng chỉ cười khổ đáp: "Dạ không ạ, đến nay vẫn không có tin tức gì, chồng con cũng nói là có nhờ anh cả hỏi một chút rồi ạ."
Bà Cố gật đầu thở dài, trấn an vỗ vỗ tay Đồng Vận nói: "Không có việc gì đâu, không cần lo lắng, ba mẹ con cũng là bác sĩ cứu vô số người, nhất định sẽ được ông trời phù hộ, mấy cái vấn đề này sớm muộn gì cũng vượt qua được thôi.”
Đồng Vận gật đầu: "Vâng, con cũng nghĩ như vậy, ba mẹ con kỳ thật đều là người tốt, chỉ mong làm người tốt sẽ gặp được điều lành thôi ạ."
Ba mẹ cô thật sự là người tốt, chỉ cần có người nghèo đến khám bệnh, thấy bọn họ không đủ tiền là là hai người sẽ khám bệnh miễn phí cho họ, quay về bệnh viện cái gì cần tính tiền thì ba cô cũng sẽ lấy tiền của chính mình ra mà trả lại.
Dù mẹ cô chịu trách nhiệm tính toán việc chi tiêu sinh hoạt trong nhà, thấy ba cô như vậy, nhưng mà xưa nay cũng không nói gì cả, bày ấy cảm thấy ba cô là một người tốt, thì tại sao phải nói gì cơ chứ.
Hai người cứ như vậy một lòng tập trung vào công việc của bệnh viện, cứu người chữa bệnh, cũng không tranh giành lợi ích gì cho bản thân, cũng chưa từng làm một chuyện xấu gì, ai mà biết khi sắp về già rồi lại gặp phải việc như vậy.
Đồng Vận không dám nghĩ đến, nếu mà ba mẹ cô thật sự bị cái gì thì cô phải làm sao bây giờ, có phải hay không cùng Cố Kiến Quốc ly hôn, để tránh liên lụy đến anh và cả nhà họ Cố này?
Đồng Vận đem khóa trường mệnh bỏ vào bên trong áo bông của Mật Nha, sau đó may lại không chừa một khe hở nào cả.
Cô biết món đồ này rất quý giá, không thể tùy tiện để cho người khác thấy được, bởi vì hiện tại tất cả mọi người đều rất nghèo, một khi để người khác trông thấy thì sẽ đem lại nhiều nguy hiểm.
Sau khi đã may lại chỉnh tề, Đồng Vận nhìn lại một lần nữa, cảm thấy đã chắc chắn mới hài lòng nở nụ cười, có vẻ như cô đã vô tình đánh thức Mật Nha. Cô bé mấp máy môi hừ mạnh một cái, cô liền biết đây là cô bé muốn bú sữa, vội vàng đi tới cho bé con bú.
Lúc này trong nhà mấy chị dâu của cô cũng đã tan tầm, Trần Tú Vân cùng Phùng Cúc Hoa tới trước, bước vào trong phòng của cô, nhìn thấy cô đang cho bé con bú, thì cũng đi qua từ bên cạnh nhìn bé con một chút, lại đùa giỡn với Mật Nha mấy lần, liền vội vàng ra ngoài đi nấu cơm. Mà cho dù mấy chị dâu cô có bận bịu thế nào đi chăng nữa, cũng không thể thiếu nước đường đỏ trứng gà cho Đồng Vận.
"Hôm nay chị cố ý chọn mấy cái trứng gà to một chút cho em nè!" Trần Tú Vân bưng tới cho Đồng Vận ăn.
"Nhà chúng ta vẫn còn ba con gà, hiện tại vẫn là một ngày đẻ ba cái trứng sao?"
"Đúng vậy, một ngày ba cái trứng, tích lũy dần dần cũng đủ, buổi tối hôm qua mẹ chúng ta còn nói là đã nhờ Thắng Lợi đi vào trong huyện mua chút giấy đỏ, bắt đầu chuẩn bị nhuộm đỏ trứng gà."
Đồng Vận dù vẫn cảm thấy có chút lãng phí, nhưng cũng bởi mẹ chồng cô thích, cô cũng không dám nói có ý kiến.
"Chị dâu này, những ngày này làm phiền chị nhiều quá khiến chị mệt mỏi rồi, đợi em ra tháng em sẽ phụ giúp chị lại.”
"Phốc!" Trần Tú Vân cười ha hả ra tiếng: "Được rồi, chị sẽ nhớ kỹ nha, chờ em ra tháng rồi phụ giúp chị.”
Đang nói chuyện hai người liền nghe phía ngoài truyền đến âm thanh, hình như là mấy giọng nữ đang líu ríu nói chuyện với nhau. Trần Tú Vân đưa đầu ra cửa sổ nhìn bên ngoài xem xét một chút, chỉ thấy trong sân nhà đứng đầy mấy người phụ nữ đang tay xách nách mang một số đồ vật gì đó, Trần Tú Vân liền quay đầu hướng Đồng Vận thấp giọng nói: "Là nhóm người Lưu Thụy Hoa, trong tay còn đem theo mấy đồ vật gì đó, chắc là biết em sinh nên tới thăm em một chút đây mà."
/820
|