"Em cũng không cần quản nhiều như vậy, hết thảy nghe theo ý của mẹ là được rồi. Em cũng thừa biết tính của mẹ, một khi mà muốn làm thì có ai ngăn lại được đâu. Lại nói nữa, cha em bên kia bị điều tra thì thế nào, cho dù điều tra đến nhà chúng ta thì sao chứ, chưa nói nhà chúng ta thuộc dạng gia đình liệt sĩ, ai đâu mà dám làm phiền đến chúng ta.”
Cha của Đồng Vận là bác sĩ chuyên gia chữa bệnh xuất huyết não trong thủ đô, vì trước kia ông từng ra nước ngoài du học, trong nhà có lưu lại một số sách y học bằng tiếng nước ngoài, không biết làm như thế nào mà bị người ta nghi ngờ rồi đem đi điều tra. Đây là tin tức mấy tháng trước cô nhận được, đến bây giờ cũng còn chưa biết kết quả ra sao.
Theo lý thuyết, thì Đồng Vận với cái danh phận này thì cơ bản sẽ không được làm dâu trong gia đình thuộc loại liệt sĩ này đâu, dù sao thì với xuất thân của cô, thì cũng rất khó để người ta chấp nhận. Có điều may mắn là thôn Đại Bắc Tử này cũng khá vắng vẻ, không khí hay hoàn cảnh ở đây cũng không khí thế ngất trời như bên ngoài.
Đa số mọi người ở đây đều là người làm nông, mặt đều hướng xuống đất, lưng đưa lên trời, thành ra họ cũng không để ý đến xuất thân của cô làm gì, thêm nữa Đồng Vận là thanh niên trí thức đi xuống thôn, là người tài giỏi, tâm tính cũng hiền lành, lại còn hiểu biết chữ nghĩa, lâu lâu còn có thể xem bệnh cho mọi người, ở đây lâu ngày đều được tất cả mọi người yêu thích.
Kỳ thật nói cho cùng, Đồng Vận có xuất thân gia đình bị điều tra là đã không tốt, nhưng người dân ở đây cũng không hiểu. Không phải cha cô là bác sĩ hay sao? Nghe nói không riêng gì bác sĩ mà còn là bác sĩ lớn ở trong thủ đô nữa.
Họ vốn là người dân nên thật thà chất phác, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, bác sĩ không phải chuyên trị bệnh cứu người sao, chưa nói là bệnh viện lớn của trường đại học, cũng là cứu người thì sao từ người tốt lại thành người xấu được?
Nghĩ mãi cũng không ra nên họ cũng không thèm suy nghĩ nữa làm gì, dù sao cuộc đời này thiếu gì chuyện lạ xảy ra, nên bọn họ cũng không quan tâm việc của nhà cô cho lắm.
Dù sao thì bọn họ cũng chỉ biết một điều là cái cô gái Đồng Vận này là một người tốt.
Về sau hai người Cố Kiến Quốc cùng Đồng Vận được làm mai làm mối, không riêng gì bà Cố rất vui, mà mọi người trong thôn cũng đều rất thích.
Trần Thắng Lợi giúp đỡ hai người làm một cái báo cáo, được người phía trên phê duyệt, cuối cùng thuận lợi lãnh được giấy hôn thú.
Có điều Đồng Vận đối với xuất thân của mình cũng biết rõ sẽ gặp khó khăn gì, cho nên làm việc gì cô cũng đều rất là khiêm tốn và vô cùng cẩn thận, mọi thứ đều rất tỉ mỉ không dám xảy ra sai sót, cô cũng không muốn làm liên lụy đến gia đình họ Cố.
Bây giờ nghe chồng của cô nói như vậy ngẫm nghĩ lại thấy cũng có lý, liền thở phào một cái nói: “Ừ, vậy cũng được, nghe theo ý của mẹ thôi.”
Thời điểm chạng vạng tối, một nhà lớn từ già tới trẻ đều ngồi lại một bàn với nhau cùng ăn cơm chiều, hôm nay là ngày mà nhà họ Cố có mặt đầy đủ nhất.
Bình thường bốn người con trai của bà đều làm việc bên ngoài khá là bận rộn, còn bốn cô con dâu thì nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng cũng không tính là rảnh rỗi, bình thường bọn họ làm xong việc cũng tranh thủ về nhà nấu cơm, giặt quần áo quét dọn rồi cho gà ăn, cho nên cũng tương đối bận rộn.
Đến ngay cả bà, tuy rằng nói tuổi bà đã cao, nhưng mỗi ngày bà đều muốn đến trường tiểu học trong thôn để dạy học, buổi sáng thì có ba tiết học còn buổi chiều thì gần như là đều đủ năm tiết, bà cũng đi dạy rất bền vững.
Bận rộn cả một ngày xong bà còn tranh thủ thời gian dạy cho bọn trẻ hát ca hay đọc thơ nữa, thường là những bài hát như “ Đông Phương đỏ” “Không quên khó khăn của giai cấp”, “Biển ca ngao du”, toàn bộ đều là những bài hát thịnh hành ở bên ngoài.
Bà Cố cầm lấy chiếc đũa, còn không quên quay qua nhắc Đồng Vận đang ở cữ, bà nói: "Con dâu Đồng Vận, lúc nãy đã ăn gì rồi?"
Con dâu thứ Trần Tú Vân ngồi một bên nghe vậy, lưu loát đem con trai mình đặt xuống bên cạnh, cất tiếng nói: “Lúc nãy con có đem cho em ấy một bát trứng gà đường đỏ, có thêm một phần cháo gạo, cộng thêm một dĩa bánh cuộn rồi ạ.”
Nói đến đây, cô mới nhớ tới việc này còn quên nói lại với mẹ chồng mình, sẵn tiện cũng nói luôn: “Mẹ của con vừa từ nhà đem đồ tới, bà có nói dầu đậu phộng này là đồ còn giữ lại ở hôm Trung Thu vừa rồi, không nỡ sử dụng, vừa vặn nghe nhà ta có tin vui, mẹ con liền đem qua đây biếu nhà mình, người nói cái này có nhiều chất béo, ăn dễ ra sữa cho em bé bú.”
Dầu đậu phộng này chính là đồ vật tốt, dùng để làm các món chiên hay xào cũng rất ngon, đã vậy còn cực kì bổ dưỡng. Đầu năm nay cũng không ai nỡ dùng đến dầu này, cho nên phải nói là nó vô cùng quý giá.
Cha của Đồng Vận là bác sĩ chuyên gia chữa bệnh xuất huyết não trong thủ đô, vì trước kia ông từng ra nước ngoài du học, trong nhà có lưu lại một số sách y học bằng tiếng nước ngoài, không biết làm như thế nào mà bị người ta nghi ngờ rồi đem đi điều tra. Đây là tin tức mấy tháng trước cô nhận được, đến bây giờ cũng còn chưa biết kết quả ra sao.
Theo lý thuyết, thì Đồng Vận với cái danh phận này thì cơ bản sẽ không được làm dâu trong gia đình thuộc loại liệt sĩ này đâu, dù sao thì với xuất thân của cô, thì cũng rất khó để người ta chấp nhận. Có điều may mắn là thôn Đại Bắc Tử này cũng khá vắng vẻ, không khí hay hoàn cảnh ở đây cũng không khí thế ngất trời như bên ngoài.
Đa số mọi người ở đây đều là người làm nông, mặt đều hướng xuống đất, lưng đưa lên trời, thành ra họ cũng không để ý đến xuất thân của cô làm gì, thêm nữa Đồng Vận là thanh niên trí thức đi xuống thôn, là người tài giỏi, tâm tính cũng hiền lành, lại còn hiểu biết chữ nghĩa, lâu lâu còn có thể xem bệnh cho mọi người, ở đây lâu ngày đều được tất cả mọi người yêu thích.
Kỳ thật nói cho cùng, Đồng Vận có xuất thân gia đình bị điều tra là đã không tốt, nhưng người dân ở đây cũng không hiểu. Không phải cha cô là bác sĩ hay sao? Nghe nói không riêng gì bác sĩ mà còn là bác sĩ lớn ở trong thủ đô nữa.
Họ vốn là người dân nên thật thà chất phác, suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, bác sĩ không phải chuyên trị bệnh cứu người sao, chưa nói là bệnh viện lớn của trường đại học, cũng là cứu người thì sao từ người tốt lại thành người xấu được?
Nghĩ mãi cũng không ra nên họ cũng không thèm suy nghĩ nữa làm gì, dù sao cuộc đời này thiếu gì chuyện lạ xảy ra, nên bọn họ cũng không quan tâm việc của nhà cô cho lắm.
Dù sao thì bọn họ cũng chỉ biết một điều là cái cô gái Đồng Vận này là một người tốt.
Về sau hai người Cố Kiến Quốc cùng Đồng Vận được làm mai làm mối, không riêng gì bà Cố rất vui, mà mọi người trong thôn cũng đều rất thích.
Trần Thắng Lợi giúp đỡ hai người làm một cái báo cáo, được người phía trên phê duyệt, cuối cùng thuận lợi lãnh được giấy hôn thú.
Có điều Đồng Vận đối với xuất thân của mình cũng biết rõ sẽ gặp khó khăn gì, cho nên làm việc gì cô cũng đều rất là khiêm tốn và vô cùng cẩn thận, mọi thứ đều rất tỉ mỉ không dám xảy ra sai sót, cô cũng không muốn làm liên lụy đến gia đình họ Cố.
Bây giờ nghe chồng của cô nói như vậy ngẫm nghĩ lại thấy cũng có lý, liền thở phào một cái nói: “Ừ, vậy cũng được, nghe theo ý của mẹ thôi.”
Thời điểm chạng vạng tối, một nhà lớn từ già tới trẻ đều ngồi lại một bàn với nhau cùng ăn cơm chiều, hôm nay là ngày mà nhà họ Cố có mặt đầy đủ nhất.
Bình thường bốn người con trai của bà đều làm việc bên ngoài khá là bận rộn, còn bốn cô con dâu thì nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng cũng không tính là rảnh rỗi, bình thường bọn họ làm xong việc cũng tranh thủ về nhà nấu cơm, giặt quần áo quét dọn rồi cho gà ăn, cho nên cũng tương đối bận rộn.
Đến ngay cả bà, tuy rằng nói tuổi bà đã cao, nhưng mỗi ngày bà đều muốn đến trường tiểu học trong thôn để dạy học, buổi sáng thì có ba tiết học còn buổi chiều thì gần như là đều đủ năm tiết, bà cũng đi dạy rất bền vững.
Bận rộn cả một ngày xong bà còn tranh thủ thời gian dạy cho bọn trẻ hát ca hay đọc thơ nữa, thường là những bài hát như “ Đông Phương đỏ” “Không quên khó khăn của giai cấp”, “Biển ca ngao du”, toàn bộ đều là những bài hát thịnh hành ở bên ngoài.
Bà Cố cầm lấy chiếc đũa, còn không quên quay qua nhắc Đồng Vận đang ở cữ, bà nói: "Con dâu Đồng Vận, lúc nãy đã ăn gì rồi?"
Con dâu thứ Trần Tú Vân ngồi một bên nghe vậy, lưu loát đem con trai mình đặt xuống bên cạnh, cất tiếng nói: “Lúc nãy con có đem cho em ấy một bát trứng gà đường đỏ, có thêm một phần cháo gạo, cộng thêm một dĩa bánh cuộn rồi ạ.”
Nói đến đây, cô mới nhớ tới việc này còn quên nói lại với mẹ chồng mình, sẵn tiện cũng nói luôn: “Mẹ của con vừa từ nhà đem đồ tới, bà có nói dầu đậu phộng này là đồ còn giữ lại ở hôm Trung Thu vừa rồi, không nỡ sử dụng, vừa vặn nghe nhà ta có tin vui, mẹ con liền đem qua đây biếu nhà mình, người nói cái này có nhiều chất béo, ăn dễ ra sữa cho em bé bú.”
Dầu đậu phộng này chính là đồ vật tốt, dùng để làm các món chiên hay xào cũng rất ngon, đã vậy còn cực kì bổ dưỡng. Đầu năm nay cũng không ai nỡ dùng đến dầu này, cho nên phải nói là nó vô cùng quý giá.
/820
|