Thập Niên 70: Mật Nha

Chương 5 - Chương 5

/820


Đang nghĩ ngợi miên man cô liền nghe bên ngoài có người hô: "Thím ơi! Thím có ở nhà hay không? Con đến hỏi thăm tình hình một chút.”

Bà Cố nghe thấy tiếng kêu liền từ trong nhà bếp đi ra phía ngoài xem ai đến.

Đồng Vận yên lặng lắng nghe, thì ra là đại đội trưởng Trần Thắng Lợi ở trong thôn đến.

"Trách nhiệm của chúng ta là hướng dẫn phụ trách hỗ trợ cho nhân dân, thím à, hôm nay tôi vào trong huyện họp vừa đúng lúc gặp anh Kiến Chương, nghe anh Kiến Chương nói mới biết hôm nay vợ của Cố Kiến Quốc sanh, không biết nhà mình đã chuẩn bị thứ gì chưa, nhà anh ấy có một số đồ muốn gửi cho nhà mình, nên nhờ tôi giúp mang đến cho nhà thím, với lại tôi cũng tiện về thôn, nên về tới đây liền tranh thủ thời gian mang đồ qua cho nhà thím.”

“Trời ơi, đây không phải là sữa mạch nha sao?”

Trần Thắng Lợi nghe vậy, không khỏi cười nói: "Một người nếu như không chú trọng vào việc học tập thì người đó sẽ mãi mãi không bao giờ thông minh lên được! Trách không được mẹ tôi lúc nào cũng kể về thím, nói thím là một người có nhiều kiến thức, vừa nhìn liền biết là sữa mạch nha! Phải đến tận hôm nay anh Kiến Chương đưa cái này cho tôi, thì tôi mới biết được cái món đồ này tốt đến vậy. Anh Kiến Chương còn nói, chị dâu có nhờ nói lại là cái này để làm lấy nước uống, chị ấy bảo nếu mẹ mới sanh mà không có sữa, thì có thể lấy cái này cho em bé uống, còn nếu mẹ có sữa thì để cho mẹ uống cũng được.”

Bà Cố nghe lời dặn dò kỹ lưỡng như vậy vô cùng cảm kích, bưng lấy sữa mạch nha nói: "Thắng Lợi này, làm phiền cậu rồi, thời điểm tuyết rơi nặng hạt như thế này lại để cậu mang đồ về giúp cho nhà chúng tôi.”

Trần Thắng Lợi cười ha ha một tiếng: "Thím à không có gì đâu, vì nhân dân phục vụ, không sợ khổ không sợ khó không sợ mệt mỏi, đây đều là việc chúng tôi phải làm."

"Thắng Lợi, nếu cậu hôm nay không có việc gì bận rộn thì tối nay ở lại nhà chúng tôi ăn cơm đi.”

”Ha ha, chúng tôi làm việc khổ trước sướng sau, nên không cần đâu thím ơi, tôi còn phải tranh thủ về nhà nữa, thím với gia đình cứ ăn đi.”

Đồng Vận ở bên này nghe mẹ chồng mình đưa tiễn Trần Thắng Lợi ra về, cô nghe câu nói của cậu cũng không khỏi mím môi cười cười.

Đầu năm nay, ở trong nhà còn có thể tùy tiện mà nói chuyện, chứ một khi bước ra khỏi cửa rồi, nghe câu nói trích dẫn của Trần Thắng Lợi chắc ai cũng há hốc mồm, anh ta là đại đội trưởng mới từ trong huyện ra, chắc là do còn quen thuộc câu từ ở trong đó, nên nhất thời cũng không sửa liền được.



Đang nghĩ ngợi, cô liền thấy mẹ chồng cô đi vào, trước khi vào cửa bà còn đứng lại phủi hết bông tuyết trên người xuống, rồi lại dừng lại một chút cho bớt hơi lạnh ở ngoài, sau đó mới ôm hai bình sữa mạch nha vào, bà đặt ở cái hộc tủ bên cạnh giường.

"Mẹ thấy con cũng có sữa, nên cái này một ngày ba bữa con cứ lấy uống tẩm bổ. Sữa mạch nha này là đồ tốt đó, có rất nhiều chất dinh dưỡng ở bên trong, so với đường đỏ trứng gà con bổ hơn đấy.”

Đồng Vận thật ra cũng đã có thấy qua sữa mạch nha rồi, trước kia người ta đến tìm cha cô thì cũng có đem tới tặng cho nhà cô. Lúc đấy cô cũng có uống qua, mùi sữa ngọt lịm uống rất ngon.

Có điều đó cũng là lúc trước thôi, từ lúc cha cô bị giáng chức phải nhập viện, những việc như vậy đã không còn diễn ra trong nhà cô nữa.

"Mẹ ơi con vẫn còn rất nhiều sữa, con thấy Nha Cẩu hiện tại mới dứt sữa, trẻ nhỏ bây giờ cần nhất chính là bổ sung dinh dưỡng, không thể nào chỉ uống nước cháo không được, hay là mẹ cầm một hộp qua cho thằng bé đi.”

Dù sao Nha Cẩu cũng chỉ mới tám tháng tuổi thôi.

"Được rồi, để ở đây cho con thì con cứ sử dụng đi, cho Nha Cẩu làm gì, Nha Cẩu hàm răng còn nhỏ, để nó lớn lên một chút thì ăn cái gì không được chứ.”

Bà Cố bình thường nói chuyện chậm rãi, thế nhưng lời nói ra lại không cho ai phản bác.

Tại trong nhà này, bà bình thường cũng không đưa ra quyết định gì nhiều, chỉ khi nào cần hỏi gì đó hay vấn đề quan trọng, bà mà nói rồi thì không ai dám nói cái gì khác ý bà, bây giờ cũng vậy thôi, Đồng Vận thấy vậy cũng không tiện nói gì, ngẫm lại vẫn là nên nhận lấy thì hơn.

"Đồ này tính ra cũng là thứ quý giá, ngày khác nếu có cơ hội vào trong huyện, nhờ mẹ thay con nói lời cảm ơn với chị Tạ ạ.”

"Cám ơn cái gì, đều là người một nhà, việc nên làm thôi, con cứ an tâm mà sử dụng đi, để cho có nhiều sữa một chút, còn chăm sóc cho cháu gái của mẹ trắng trắng mập mập, như vậy là con đã lập đại công cho nhà này rồi.”

Theo lời của mẹ chồng cô, là trong nhà này chỉ cần sinh cháu gái cho bà là lập đại công, còn không sinh cháu gái cho thì đó chính là có lỗi với nhà này, nếu đã vậy thì cô cũng nên tranh thủ thời gian mà ân cần lấy lòng mẹ chồng cô.

/820

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status