Dương Tỉnh Sư rống to một tiếng nhưng Dương Kỳ không chút ảnh hưởng
Khi âm ba tinh thần công kích tiến nhập vào trong đầu Dương Kỳ, hơi xoay tròn một vòng đã bị lực lượng của Thần Tượng Trấn Ngục Kình hóa giải hoàn toàn, nhưng hắn cũng dừng lại, tạm thời không phế Dương Thạch.
Hắn muốn nghe xem Dương Tỉnh Sư nói cái gì.
Dù sao, hắn là người của Dương gia, thuộc về gia tộc, Dương Tỉnh Sư là nguyên lão mạnh nhất trong gia tộc, bối phận cao hơn nhiều so với gia gia của hắn, không thể không cho đối phương một chút mặt mũi.
Lão tổ tông, ngài có chuyện gì xin mời nói.
Dương Kỳ vẫn không rời chân khỏi người của Dương Thạch mà thản nhiên nói.
Ngươi trước tiên thả Dương Thạch ra đã?
Dương Tỉnh Sư nhíu mày nhăn mặt:
Hắn dù gì cũng là thúc thúc của ngươi, ngươi đối với hắn như vậy sao? Cho dù hắn đánh lén ngươi, thế nhưng dù sao cũng là trưởng bối? Ngươi không bị thương thì coi như chuyện đã qua, còn muốn phá hủy khí công của hắn, chuyện này hơi quá phận.
Đệ tử không bị thương? Đó là bởi vì thực lực của đệ tử mạnh mẽ, vượt xa hắn, nếu như thực lực của đệ tử không đủ, không phải bị hắn một chiêu giết chết hay sao? Vậy đến lúc đó, ai làm chủ cho đệ tử đây?
Dương Kỳ tuyệt đối không buông tha cho Dương Thạch, đối mặt với chất vấn của Dương Tỉnh Sư, hắn ngang ngược cãi bay biến.
Tiểu súc sinh? Ngươi dám nói như vậy với đại thúc công hay sao!
Dương Húc đi tới, dùng cây quạt chỉ vào Dương Kỳ, tức giận quát lớn:
Đại nghịch bất đạo, đây quả thực là đại nghịch bất đạo. Ngươi chẳng phải là không bị thương ư? Dương Thạch là một trong những người chủ sự của gia tộc, bối phận cao hơn ngươi nhiều, cho dù có giết ngươi thì cũng phải do Nguyên Lão đoàn nghiêm phạt, đâu tới phiên ngươi tự định đoạt?
Đúng vậy.
Dương Chân chậm rãi nói:
Gia tộc có quy định, Dương Thạch phạm sai lầm, do gia tộc Nguyên Lão đoàn cân nhắc quyết định, cho dù phụ thân Dương Chiến của ngươi xảy ra chuyện, Nguyên Lão đoàn cũng có thể cân nhắc quyết định. Hiện giờ đại thúc công là người lãnh đạo tối cao của Nguyên Lão đoàn, tự người có năng lực quyết định tất cả, người hiện tại ra lệnh cho ngươi thả Dương Thạch, ngươi dám kháng mệnh? Chẳng lẽ muốn đối kháng toàn bộ gia tộc, làm tội nhân của gia tộc?
Dương Thạch hoài nghi ngươi bị yêu nghiệt phụ thể, cho nên mới xuất thủ.
Một lão giả trong Nguyên Lão đoàn mở miệng nói chuyện, âm hơi khó nghe:
Hắn ra tay là có nguyên nhân, thuộc về trừ ma, chẳng những không có tội, mà còn công lao.
Dương Vọng Tây, ngươi có ý gì, ngươi nói con của ta là yêu nghiệt?
Dương Chiến quát lớn.
Hắn là gia chủ, lại tấn chức tới Khí Tông, địa vị đương nhiên là cao hơn trước nhiều, cho dù có đối mặt Nguyên Lão đoàn, cũng có thể phản bác ý kiến, không hề giống các vị gia chủ trước đây, chỉ biết khúm núm trước Nguyên Lão đoàn.
Vị nguyên lão âm dương quái khí này là Dương Vọng Tây , bản thân là cao thủ có tu vi khí công tầng 8 đỉnh phong, đang trùng kích tầng 9 Khí Tông, trong gia tộc hắn là trưởng bối của chi Dương Thạch, cho nên mới tiến hành chèn ép Dương Kỳ.
Thế nào? Dương Chiến? Ngươi dám nghi vấn quy định của trưởng lão đoàn?
Dương Vọng Tây chậm rãi đứng thẳng lên:
Đừng tưởng rằng ngươi tu luyện đạt tới Khí Tông là có thể muốn làm gì thì làm. Con của ngươi có thể chiến thắng cả cao thủ khí công tầng 8, hắn thực sự có năng lực này sao? Không phải bị yêu nghiệt quấy phá thì là cái gì? Hơn nữa, hiện giờ hắn muốn phế khí công của Dương Thạch, việc này chẳng lẽ không ngăn cản? Tính tình của hắn bây giờ có khác gì ma tính, tàn hại huyết mạch của Dương gia ta?
Trong lúc nói chuyện, Dương Vọng Tây nhìn chằm chằm vào Dương Kỳ:
Tiểu súc sinh, mau chóng buông Dương Thạch ra, quỳ xuống, để Nguyên Lão đoàn chúng ta ép yêu nghiệt trong cơ thể ngươi xuất hiện, đồng thời phế bỏ khí công, khu trừ ma tính. Nếu không đừng trách Nguyên Lão đoàn chúng ta bố trí trấn áp, trọn đời không tha.
Đúng, yêu nghiệt trong cơ thể hắn chưa diệt trừ, đúng là một cái tai họa.
Dương Húc nói.
Đại thúc công, ngài đã tu luyện tới đạt Khí Tông đỉnh phong, nếu như luyện hóa yêu nghiệt trong cơ thể tiểu tử này, rất có thể đột phá đến cảnh giới Đoạt Mệnh.
Dương Chân đột nhiên nảy ra một chủ ý muốn lung lạc tinh thần người khác.
Dương Tỉnh Sư đang nhíu mày cũng giãn ra, dường như đang suy nghĩ chuyện này.
Muốn nói trong người Dương Kỳ không có yêu nghiệt, ai mà tin cho được.
Ha ha ha...
Dương Kỳ đột nhiên cười ha hả, hai mắt lóe sáng nhìn Dương Vọng Tây thân:
Dương Vọng Tây, đừng tưởng rằng ngươi là nguyên lão, ta sẽ không dám động tới ngươi, ngươi nói năng bậy bạ. Ngươi nói ta là yêu nghiệt, ta cũng không phản bác, cũng được, ta sẽ cho ngươi xem một chút năng lực của yêu nghiệt, đi ra cho ta.
Ầm ầm!
Dương Kỳ xuất thủ, bàn tay chụm lại thành trảo, ngũ chỉ cách không bao phủ, chân khí tràn ngập không trung, hóa thành một cái lưới lớn bao phủ lấy Dương Vọng Tây.
Hắn tấn công trực mặt mọi người, trực tiếp công kích nguyên lão của Nguyên Lão đoàn!
Tiểu súc sinh, ngươi dám!
Ngươi dám công kích nguyên lão?
Muốn chết!
Rất nhiều người đều tức giận.
Hừm!
Dương Tỉnh Sư là người xuất thủ trước, hiển nhiên là Dương Kỳ cuồng vọng tự đại, chọc hắn tức giận vô cùng. Một tiểu bối trong gia tộc lại dám xuất thủ với nguyên lão, đúng là đại nghịch bất đạo.
Vị lão giả cao lớn này gầm lên giận dữ, sư vương phủ xuống, phía sau hắn xuất hiện một dòng suối khí lưu, trong dòng suối chân khí xuất hiện một con sư tử màu trắng thật lớn, chân của nó thò ra, táp một cái về phía Dương Kỳ:
Tiểu bối, cho ta nằm xuống!
Dương Kỳ thấy Dương Tỉnh Sư xuất thủ, cũng đồng thời tung ra một chưởng, vòng xoáy chân khí biến thành một đạo sấm sét, nổ tung trên không trung.
Đây là Tấn Lôi Phá Không trong Tứ Quý Kiếm Thuật.
Ầm!
Chân khí hai người đụng vào nhau tạo thành một tiếng nổ kinh thiên động địa, vang vọng khắp không gian, con sư tử màu trắng của Dương Tỉnh Sư nát bấy, lão giả cao to uy mãnh này lui về phía sau hơn mười bước, mỗi một bước đều để lại một dấu chân thật sâu trên mặt đất.
Mà Dương Kỳ lại không nhúc nhích tí nào, hai chân hắn vẫn để trên người Dương Thạch , thậm chí xung quanh hắn gió êm sóng lặng.
Cao thấp đã phân.
Dương Vọng Tây, chịu trói đi.
Dương Kỳ một chưởng đẩy lui Dương Tỉnh Sư, tay còn lại vẫn tiếp tục ra đòn, chân khí vận chuyển hướng về phía nguyên lão Dương Vọng Tây.
Dương Vọng Tây hai mắt đỏ như máu, liên tục thi triển thủ đoạn phản kích, thế nhưng một chiêu này của Dương Kỳ chính là tuyệt học Xuân Tàm Ti Vũ , sợi tơ chân khí có thể buộc chặt viễn cổ cự thú, hắn làm sao mà chém đứt được?
Bị trói chặt giống như một cái kén, thân hình từ từ di chuyển tới trước mặt Dương Kỳ.
Cái gì?
Ngay cả đại thúc công cũng bị đánh lui!
Làm sao có thể? Đây là người hay yêu quái, đại thúc công cũng không phải là đối thủ? ... . . .
Vốn có, rất nhiều nguyên lão xuất thủ tiến hành công kích Dương Kỳ, kết quả nhìn thấy cảnh tượng này, có vài người thiếu chút bị dọa chết tươi.
Đúng vậy, Dương Tỉnh Sư, đệ nhất cao thủ Dương gia, lão giả uy mãnh được xưng là Sư vương, ở trăm năm trước đã uy danh hiển hách, là cao thủ Khí Tông đỉnh phong, lại có thể bị Dương Kỳ một chưởng chấn lui về phía sau.
Đây là cái khái niệm gì?
Lẽ nào Dương Kỳ là cao thủ có cảnh giới Đoạt Mệnh?
Cũng chỉ có cường giả cảnh giới Đoạt Mệnh trong truyền thuyết mới có thể như vậy.
Những người chưa công kích Dương Kỳ thì lui về phía sau một bước, thu khí công của mình lại, trên mặt hiện vẻ khiếp sợ, thậm chí có người muốn bỏ chạy.
Không được động đậy!
Dương Chiến rống to một tiếng, thanh âm chấn động những kẻ khác, hắn quay người nhìn Dương Tỉnh Sư nói:
Đại thúc công, tiểu nhi mạo phạm người, xin hãy tha thứ.
Hắn nói câu này là muốn bình ổn cục diện hoảng loạn.
Một lúc lâu sau Dương Tỉnh Sư mới có thể bình ổn được chân khí đang loạn chuyển trong người mình, lúc nãy đấu với Dương Kỳ một chưởng, hắn chỉ cảm thấy khí tức trong cơ thể thiếu chút nữa bị chấn động đảo lộn, dường như hắn đang đấu khí không phải với một tiểu bối, mà là đấu với môt mãnh thú viễn cổ, một cự yêu viễn cổ.
Trong một giây lát này hắn đã cảm thấy khí tức tử vong.
Điều này làm cho tim của hắn đập thình thịch, hắn hiểu thanh niên trước mắt này, một tiểu bối Dương gia có năng lực giết chết mình.
Rất tốt, tốt rất.
Kiềm chế khiếp sợ và lửa giận ở trong lòng mình, Dương Tỉnh Sư nhìn chằm chằm vào Dương Kỳ, nói:
Tiểu bối, yêu nghiệt trong cơ thể của ngươi thật là lợi hại, có thể để nó xuất hiện cho chúng ta nhìn thấy hay không?
Trong cơ thể của đệ tử chẳng có yêu nghiệt gì cả.
Dương Kỳ thản nhiên nói:
Nếu có, nó không muốn xuất hiện, đệ tử khống chế sao nổi? Hơn nữa, đệ tử có thể nhịn việc bị bôi nhọ, nói trong cơ thể có yêu nghiệt cũng không sao, bằng chứng tốt nhất là có yêu nghiệt, Dương Thạch bây giờ còn sống hay sao?
Đại thúc công, đệ tử bảo chứng trong cơ thể Kỳ nhi không có yêu nghiệt gì cả, tất cả đều là công lao khổ tu và kỳ ngộ của nó.
Dương Chiến vội vàng nói.
Không có khả năng? Không có yêu nghiệt thì sao lại hung thần ác sát như vậy.
Dương Húc kêu to lên, vẻ mặt không dám tin tưởng, đồng thời lớn tiếng thét chói tai:
Đại thúc công, Dương gia chúng ta nhất định phải bức con yêu nghiệt này ra, nhất định phải bức ra, tốt nhất là mời đại môn phái tới trảm yêu trừ ma!
Muốn chết!
Dương Kỳ vừa nghe vậy, nhất thời giận tím mặt, Dương Húc này lại còn nghĩ tới chuyện dẫn sói vào nhà, mời đại môn phái tới chém giết mình, việc này không nhịn được nữa rồi.
Ầm!
Khí lưu cường đại trong cơ thể hắn nổ trung, bàn tay nhấc lên một cái, chưởng ảnh biến ảo khắp nơi, Dương Húc kia liên tiếp lui về phía sau, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị một bạt tai, nằm ngã trên đất, thống khổ rên rỉ.
Còn ngươi nữa, Dương Chân, châm chọc khiêu khích đã đủ rồi đấy, nằm xuống cho ta!
Dương Kỳ lại tung một bạt tai, Dương Chân né không được cũng bị đánh ngã trên mặt đất, kêu thảm thiết liên tục:
Ma đầu! Ngươi là ma đầu.
Cũng được, bốn người các ngươi tốt nhất là chịu chung số phận bị trói cùng một chỗ.
Dương Kỳ không để ý tới những người này chửi rủa, Xuân Tàm Ti Vũ kéo chân Dương Thạch, Dương Húc, Dương Chân, kể cả nguyên lão Dương Vọng Tây, thậm chí còn có đệ nhất thiên tài Dương Hồng Liệt buộc chung vào với nhau.
Năm người từ nguyên lão đến chủ sự gia tộc rồi đến tiểu bối, đều bị Dương Kỳ tóm gọn, buộc chặt và treo lơ lửng ở giữa không trung.
Dương Hồng Liệt vốn đã hôn mê bị hành động này làm tỉnh, nhưng nhìn thấy cảnh tượng này hắn lại cả kinh thổ huyết.
Dương Hồng Liệt, đệ nhất thiên tài trong gia tộc, quả thực là hơi quá.
Dương Kỳ lắc đầu:
Cũng tốt, treo cho ngươi tỉnh táo lại, còn ngươi nữa, Dương Thạch, Dương Húc, Dương Chân, ba người các ngươi hôm nay phải phát thệ hoàn toàn thần phục phụ thân ta, từ nay về sau tận trung với gia tộc, ta sẽ bỏ qua các ngươi. Bằng không ta sẽ hủy bỏ khí công của các ngươi.
Răng rắc!
Đột nhiên, trong khi Dương Kỳ đang nói chuyện, dưới chân hắn có một khối đất bật lên, hóa thành một thanh kiếm đâm thẳng vào hạ bộ hắn.
Không biết ai công kích mà hiểm ác và thâm độc đáng sợ.
Làm càn!
Dương Kỳ giậm một chân, mặt đất nổ tung, một cỗ đại lực oanh kích thẳng vào trong lòng đất, đồng thời ở cách đó mấy trăm bước, Nhan Thái Quân phun ra một ngụm máu tươi.
/1602
|