Tô Khuynh Thành cau mày, hừ lạnh một tiếng: "Rõ ràng lần trước là anh tự nói trước, bây giờ lại bảo em khiêm tốn."
Diệp Phong bĩu môi nói: "Chuyện nào ra chuyện đó, lần trước là ở trên giường, lần này là ở nơi công cộng, tình huống giống nhau sao?"
Tô Khuynh Thành nghe vậy gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, nhéo mạnh vào eo Diệp Phong, nhỏ giọng nói: "Anh Phong, đàn ông các anh đều thích khoe khoang trên giường à?"
Diệp Phong nói: "Sao tôi biết được? Ít nhất thì tôi không thích khoe khoang, lời ông đây nói đều là thật."
"Hừ." Tô Khuynh Thành trừng mắt khinh thường.
Tiêu Y Nhân nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc hỏi Tô Khuynh Thành: "Bắc Vực gì? Vừa rồi cô nói anh Phong là Bắc Vực gì?"
Tô Khuynh Thành liếc Diệp Phong một cái, sau đó xấu hổ lắc đầu với Tiêu Y Nhân:
"Không có gì! Tôi đùa thôi! Dù sao thì cô cũng đừng lo, chút phiền phức này anh Phong nhất định sẽ giải quyết được!"
Tô Khuynh Thành nghĩ thông rồi, không thể nói cho Tiêu Y Nhân biết thân phận thật của Diệp Phong, nếu không cô ấy sẽ càng điên cuồng theo đuổi Diệp Phong hơn!
So với như vậy, chi bằng gạt cô ấy!
Chỉ cần Diệp Phong không nói, vậy sẽ không có ai biết.
"Được rồi."
Tiêu Y Nhân gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nắm chắc được, chỉ có thể đi từng bước từng bước một.
Tiêu Y Nhân trầm ngâm một hồi, lại lên tiếng: "Anh Phong, vừa nãy anh bảo để Kim Lăng Vương quỳ đến Giang Thành xin lỗi anh, ông ta có đến không?"
Diệp Phong lạnh lùng đáp: "Ông ta dám không đến, qua ba ngày, tôi nhất định sẽ đích thân đến đó, diệt cả nhà Kim Lăng Vương."
Nghe vậy, trong mắt Tiêu Y Nhân tràn ngập chấn động.
Bảo Kim Lăng Vương quỳ xuống xin lỗi, đây là chuyện mà người ngoài nghe có vẻ khó tin, nhưng Diệp Phong lại thẳng thừng nói ra không chút kiêng dè!
Cô ấy nhìn Diệp Phong, vẻ mặt vô cùng phức tạp, tuy hai người vừa mới quen biết hai ngày ngắn ngủi, nhưng Diệp Phong lại khiến cô ấy cảm thấy yên tâm và đáng tin cậy đến khó hiểu.
Tô Khuynh Thành bĩu môi, oán giận nói: "Đám người này đúng là làm người ta mất hứng, hại chúng ta không ăn được cơm."
Diệp Phong nói: "Đi thôi, đổi quán khác là được."
Tô Khuynh Thành đề nghị: "Được, em biết gần đây có một quán ăn rất ngon, chúng ta đến đó ăn đi."
"Được, không thành vấn đề." Diệp Phong gật đầu.
"Ngưu Ngưu, em thì sao?"
"Em cũng không thành vấn đề."
Ba người thống nhất ý kiến, Tô Khuynh Thành nói: "Được rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi."
Vừa định đi thì điện thoại của cô reo lên.
Tô Khuynh Thành nhíu mày nói: "Là mẹ em gọi tới, còn là gọi video."
Vừa bắt máy liền nhìn thấy Trần Hà hai má sưng đỏ xuất hiện trên màn hình.
Vẻ mặt bà hốt hoảng, trên người bị trói bằng dây thừng, nhìn giống như vừa bị ai đánh, vừa khóc vừa nói:
"Con gái, mau tới cứu mẹ, mẹ sắp bị bọn chúng đánh chết rồi!"
Tô Khuynh Thành sợ hãi, vội hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi, ai đánh mẹ!"
"Là Thất Tinh Hội, Thất Tinh Hội đến báo thù!"
Trần Hà run rẩy nói.
"Thất Tinh Hội?"
Tô Khuynh Thành sửng sốt, còn chưa kịp hỏi chi tiết, điện thoại của Trần Hà đã bị giật lấy.
Diệp Phong bĩu môi nói: "Chuyện nào ra chuyện đó, lần trước là ở trên giường, lần này là ở nơi công cộng, tình huống giống nhau sao?"
Tô Khuynh Thành nghe vậy gương mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng, nhéo mạnh vào eo Diệp Phong, nhỏ giọng nói: "Anh Phong, đàn ông các anh đều thích khoe khoang trên giường à?"
Diệp Phong nói: "Sao tôi biết được? Ít nhất thì tôi không thích khoe khoang, lời ông đây nói đều là thật."
"Hừ." Tô Khuynh Thành trừng mắt khinh thường.
Tiêu Y Nhân nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc hỏi Tô Khuynh Thành: "Bắc Vực gì? Vừa rồi cô nói anh Phong là Bắc Vực gì?"
Tô Khuynh Thành liếc Diệp Phong một cái, sau đó xấu hổ lắc đầu với Tiêu Y Nhân:
"Không có gì! Tôi đùa thôi! Dù sao thì cô cũng đừng lo, chút phiền phức này anh Phong nhất định sẽ giải quyết được!"
Tô Khuynh Thành nghĩ thông rồi, không thể nói cho Tiêu Y Nhân biết thân phận thật của Diệp Phong, nếu không cô ấy sẽ càng điên cuồng theo đuổi Diệp Phong hơn!
So với như vậy, chi bằng gạt cô ấy!
Chỉ cần Diệp Phong không nói, vậy sẽ không có ai biết.
"Được rồi."
Tiêu Y Nhân gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nắm chắc được, chỉ có thể đi từng bước từng bước một.
Tiêu Y Nhân trầm ngâm một hồi, lại lên tiếng: "Anh Phong, vừa nãy anh bảo để Kim Lăng Vương quỳ đến Giang Thành xin lỗi anh, ông ta có đến không?"
Diệp Phong lạnh lùng đáp: "Ông ta dám không đến, qua ba ngày, tôi nhất định sẽ đích thân đến đó, diệt cả nhà Kim Lăng Vương."
Nghe vậy, trong mắt Tiêu Y Nhân tràn ngập chấn động.
Bảo Kim Lăng Vương quỳ xuống xin lỗi, đây là chuyện mà người ngoài nghe có vẻ khó tin, nhưng Diệp Phong lại thẳng thừng nói ra không chút kiêng dè!
Cô ấy nhìn Diệp Phong, vẻ mặt vô cùng phức tạp, tuy hai người vừa mới quen biết hai ngày ngắn ngủi, nhưng Diệp Phong lại khiến cô ấy cảm thấy yên tâm và đáng tin cậy đến khó hiểu.
Tô Khuynh Thành bĩu môi, oán giận nói: "Đám người này đúng là làm người ta mất hứng, hại chúng ta không ăn được cơm."
Diệp Phong nói: "Đi thôi, đổi quán khác là được."
Tô Khuynh Thành đề nghị: "Được, em biết gần đây có một quán ăn rất ngon, chúng ta đến đó ăn đi."
"Được, không thành vấn đề." Diệp Phong gật đầu.
"Ngưu Ngưu, em thì sao?"
"Em cũng không thành vấn đề."
Ba người thống nhất ý kiến, Tô Khuynh Thành nói: "Được rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi."
Vừa định đi thì điện thoại của cô reo lên.
Tô Khuynh Thành nhíu mày nói: "Là mẹ em gọi tới, còn là gọi video."
Vừa bắt máy liền nhìn thấy Trần Hà hai má sưng đỏ xuất hiện trên màn hình.
Vẻ mặt bà hốt hoảng, trên người bị trói bằng dây thừng, nhìn giống như vừa bị ai đánh, vừa khóc vừa nói:
"Con gái, mau tới cứu mẹ, mẹ sắp bị bọn chúng đánh chết rồi!"
Tô Khuynh Thành sợ hãi, vội hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi, ai đánh mẹ!"
"Là Thất Tinh Hội, Thất Tinh Hội đến báo thù!"
Trần Hà run rẩy nói.
"Thất Tinh Hội?"
Tô Khuynh Thành sửng sốt, còn chưa kịp hỏi chi tiết, điện thoại của Trần Hà đã bị giật lấy.
/302
|