Lý Triệu Quốc nhìn thấy điệu bộ này của Trần Thiến thì lập tức bị dọa sợ.
Nếu để Trần Thiến làm Diệp Phong mất một sợi lông tơ thì chẳng phải tiền đồ tốt đẹp của ông ta sẽ bị chôn vùi sao?
Nghĩ đến này, Lý Triệu Quốc không dám thất lễ mà vội kéo Trần Thiến lại rồi khiển trách: "Trần Thiến, tôi lấy thân phận ty trưởng cục cảnh sát ra lệnh cho cô lập tức dừng tay."
Trần Thiến đang nổi nóng lại sững sờ, nhìn về phía Lý Triệu Quốc mà hỏi: "T¡ trưởng, hiện tại hắn là phạm nhân, hắn không những đánh nhau ở khu vực chúng †a quản lý mà còn công khai khiêu khích tập kích cảnh sát là tôi. Hơn nữa, hắn hắn hắn, hắn còn cần roi quất tôi... "
Vừa nói Trần Thiến vừa vuốt vuốt bờ mông nóng rát.
"Hiện tại bầu không khí của Kim Lăng chúng ta vừa tốt lên một chút, sao ông có thể dung túng cho loại người này làm xằng làm bậy chứ?!"
Lý Triệu Quốc nhíu mày, cực kỳ khẩn trương mà nói: "Tôi nói này bà nội tôi ơi, cô không thể nói ít vài câu sao? Cô qua đây, tôi phải nói cái này với cô."
Nói xong, Lý Triệu Quốc đã kéo Trần Thiến ra ngoài cửa phòng thẩm vấn.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Triệu Quốc, Diệp Phong lắc đầu cười một tiếng rồi vứt roi trong tay xuống và ngồi vào ghế.
Ngoài cửa, Trần Thiến khó chịu nói: "Ti trưởng, ông làm gì vậy?!"
Lý Triệu Quốc đầu tiên là thở dài, sau đó tận tình khuyên bảo: "Trần Thiến, người này không bắt được."
“Sao lại không bắt được?!" Lý Triệu Quốc nói: "Anh ta là Diệp Phong."
Trần Thiến tức giận nói: "Đương nhiên tôi biết hắn là Diệp Phong, hồ sơ của hắn là tôi làm"
"Biết anh ta là Diệp Phong mà cô còn dám..." Lý Triệu Quốc run rẩy, chỉ vào. Trần Thiến mà nói: "Anh ta là Diệp Phong diệt Kim Lăng Vương đó."
"A?" Nghe thế, Trần Thiến lập tức trợn tròn đôi mắt, sững sờ ngay tại chỗ.
"Anh ta là Diệp Phong diệt Kim Lăng Vương?" Trần Thiến lặp lại lời nói của Lý Triệu Quốc một lần.
Lý Triệu Quốc cau mày nói: "Cô nghĩ thế nào, vừa rồi cục trưởng cục cảnh sát tỉnh còn gọi điện thoại cho tôi. Nói thân phận của người này bị mã hóa tuyệt đối, bảo chúng ta lập tức thả người."
Nghe thế, Trần Thiến mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Là anh ta? Tỉ trưởng, ông xác định không?" Trần Thiến bĩu môi.
"Cái này có gì không xác định nữa? Chẳng lẽ anh ta không phải anh hùng trong suy nghĩ của cô sao?" Lý Triệu Quốc nói.
Nghe thế, Trần Thiến lại sững sờ.
Nếu như Diệp Phong này thật sự là Diệp Phong diệt trừ Kim Lăng Vương thì hắn thật sự là thần tượng của mình.
Ở Kim Lăng có câu nói được lưu truyền rộng rãi, gọi là 'Giang Nam khổ vì Kim Lăng Vương đã lâu rồi'.
Thân là Tổng đốc một tỉnh, trong lúc Kim Lăng Vương giữ chức vẫn luôn ôm đồm mọi quyền lực của Giang Nam.
Tài chính, quyền sinh sát, tất cả quyền lực tập trung vào tay một người.
Lúc ông ta giữ chức thì quyền lực của các bộ ngành như sở cảnh sát, thương hội đều bị cắt giảm cực lớn, hoàn toàn không cách nào phát huy công năng và tác dụng.
Nhưng người này xưa nay chưa từng làm chút chuyện tốt nào cho dân chúng cả.
Để thỏa mãn dã tâm và dục vọng của mình, ông ta kết bè kết cánh làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên, tai họa dân chúng, có thể nói là làm đủ trò xấu.
Nếu để Trần Thiến làm Diệp Phong mất một sợi lông tơ thì chẳng phải tiền đồ tốt đẹp của ông ta sẽ bị chôn vùi sao?
Nghĩ đến này, Lý Triệu Quốc không dám thất lễ mà vội kéo Trần Thiến lại rồi khiển trách: "Trần Thiến, tôi lấy thân phận ty trưởng cục cảnh sát ra lệnh cho cô lập tức dừng tay."
Trần Thiến đang nổi nóng lại sững sờ, nhìn về phía Lý Triệu Quốc mà hỏi: "T¡ trưởng, hiện tại hắn là phạm nhân, hắn không những đánh nhau ở khu vực chúng †a quản lý mà còn công khai khiêu khích tập kích cảnh sát là tôi. Hơn nữa, hắn hắn hắn, hắn còn cần roi quất tôi... "
Vừa nói Trần Thiến vừa vuốt vuốt bờ mông nóng rát.
"Hiện tại bầu không khí của Kim Lăng chúng ta vừa tốt lên một chút, sao ông có thể dung túng cho loại người này làm xằng làm bậy chứ?!"
Lý Triệu Quốc nhíu mày, cực kỳ khẩn trương mà nói: "Tôi nói này bà nội tôi ơi, cô không thể nói ít vài câu sao? Cô qua đây, tôi phải nói cái này với cô."
Nói xong, Lý Triệu Quốc đã kéo Trần Thiến ra ngoài cửa phòng thẩm vấn.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Triệu Quốc, Diệp Phong lắc đầu cười một tiếng rồi vứt roi trong tay xuống và ngồi vào ghế.
Ngoài cửa, Trần Thiến khó chịu nói: "Ti trưởng, ông làm gì vậy?!"
Lý Triệu Quốc đầu tiên là thở dài, sau đó tận tình khuyên bảo: "Trần Thiến, người này không bắt được."
“Sao lại không bắt được?!" Lý Triệu Quốc nói: "Anh ta là Diệp Phong."
Trần Thiến tức giận nói: "Đương nhiên tôi biết hắn là Diệp Phong, hồ sơ của hắn là tôi làm"
"Biết anh ta là Diệp Phong mà cô còn dám..." Lý Triệu Quốc run rẩy, chỉ vào. Trần Thiến mà nói: "Anh ta là Diệp Phong diệt Kim Lăng Vương đó."
"A?" Nghe thế, Trần Thiến lập tức trợn tròn đôi mắt, sững sờ ngay tại chỗ.
"Anh ta là Diệp Phong diệt Kim Lăng Vương?" Trần Thiến lặp lại lời nói của Lý Triệu Quốc một lần.
Lý Triệu Quốc cau mày nói: "Cô nghĩ thế nào, vừa rồi cục trưởng cục cảnh sát tỉnh còn gọi điện thoại cho tôi. Nói thân phận của người này bị mã hóa tuyệt đối, bảo chúng ta lập tức thả người."
Nghe thế, Trần Thiến mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
"Là anh ta? Tỉ trưởng, ông xác định không?" Trần Thiến bĩu môi.
"Cái này có gì không xác định nữa? Chẳng lẽ anh ta không phải anh hùng trong suy nghĩ của cô sao?" Lý Triệu Quốc nói.
Nghe thế, Trần Thiến lại sững sờ.
Nếu như Diệp Phong này thật sự là Diệp Phong diệt trừ Kim Lăng Vương thì hắn thật sự là thần tượng của mình.
Ở Kim Lăng có câu nói được lưu truyền rộng rãi, gọi là 'Giang Nam khổ vì Kim Lăng Vương đã lâu rồi'.
Thân là Tổng đốc một tỉnh, trong lúc Kim Lăng Vương giữ chức vẫn luôn ôm đồm mọi quyền lực của Giang Nam.
Tài chính, quyền sinh sát, tất cả quyền lực tập trung vào tay một người.
Lúc ông ta giữ chức thì quyền lực của các bộ ngành như sở cảnh sát, thương hội đều bị cắt giảm cực lớn, hoàn toàn không cách nào phát huy công năng và tác dụng.
Nhưng người này xưa nay chưa từng làm chút chuyện tốt nào cho dân chúng cả.
Để thỏa mãn dã tâm và dục vọng của mình, ông ta kết bè kết cánh làm xằng làm bậy, vô pháp vô thiên, tai họa dân chúng, có thể nói là làm đủ trò xấu.
/302
|