"A!"
Vương Dương đau đớn kêu thảm thiết: "Đủ rồi, đủ rồi, mày đừng kích động, tao biết mình sai rồi, xin hãy tha cho tao!"
Vương Dương hoàn toàn sợ hãi, trên mặt đầy nước mắt nước mũi, liều mạng dập đầu nhận sai với Diệp Phong.
"Đừng giết con tao!"
Vương Thiên Bá nơm nớp lo sợ nhìn Diệp Phong, lo lắng con trai mình sẽ chết dưới tay Diệp Phong ngay tức khắc!
Diệp Phong lạnh lùng liếc nhìn Vương Thiên Bá, hỏi: "Ông già, 300 triệu mua tánh mạng của cả nhà ông, ông muốn mạng sống hay muốn 300 triệu?"
"Tao..."
"Tao muốn mạng, tao muốn mạng, tao không cần tiền! Xin mày hãy thả con trai tao đi!"
Dưới sự áp lực của Diệp Phong, Vương Thiên Bá cũng vội vàng thay đổi suy nghĩ, nhìn thi thể khắp nơi trong sân, Vương Thiên Bá không hề nghi ngờ, Diệp Phong thật sự có thể làm được chuyện như vậy!
Diệp Phong cười nhạt: "Được."
Vừa nói hắn vừa chậm rãi bỏ tay ra khỏi đầu Vương Dương.
Vương Dương thở phào nhẹ nhõm, ngã rạp xuống đất, há miệng thở dốc.
Hắn ta chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi như hôm nay, cảm giác cận kề cái chết vừa rồi chân thực đến mức khiến hắn ta sợ đến mức sắp són ra quần!
Tuy nhiên, Diệp Phong vẫn chưa rời đi, hắn cúi đầu nhìn Vương Dương, lạnh lùng nói: "Còn mày thì sao, còn dám tiếp tục mơ tưởng đến Tô Khuynh Thành không?"
"Tô Khuynh Thành?"
Vương Dương nghe xong thì hơi do dự, hắn ta không cam tâm.
Tô Khuynh Thành là người phụ nữ mà hắn ta rất muốn có được.
Tuy nhiên, trong giọng điệu của Diệp Phong lại tràn ngập sát ý đáng sợ!
Giống như Tử Thần đang đến!
"Không dám, tao không dám nữa!"
Vương Dương liên tục lắc đầu, nhưng trong lòng hắn ta lại không nghĩ như vậy.
Dù sao anh cả Vương Hạo cũng sắp trở về, ý nghĩ thực sự của Vương Dương là: chờ anh cả Vương Hạo trở về, hắn ta phải chà đạp Tô Khuynh Thành trước mặt Diệp Phong!
Hắn ta muốn Diệp Phong biết nếu đắc tội hắn ta thì sẽ phải gánh chịu hậu quả khủng khiếp như thế nào!
Hắn ta muốn Diệp Phong nhận hết đau khổ đến mức muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!
"Tốt lắm." Diệp Phong thu hồi ánh mắt.
Vương Dương lại thở phào nhẹ nhõm lần nữa.
"Nhưng..."
Hắn ta còn chưa kịp thở xong một hơi, Diệp Phong đột nhiên đổi chủ đề, bổ sung:
"Con người tao có một thói quen, nếu có ai nhòm ngó đến người phụ nữ của Diệp Phong tao, hoặc là để mạng lại, hoặc là để 'chim' lại, mày muốn mạng của mình hay là muốn chim?"
"Có ý gì?"
Vương Dương nghe được lời này không khỏi sửng sốt, vẫn có chút không kịp phản ứng.
"Muốn mạng, tao muốn mạng!"
Hắn ta buột miệng nói ra mà không hề suy nghĩ.
"Được rồi, nếu mày đã chọn mạng sống thì để chim nhỏ lại."
Vừa nói dứt lời, Diệp Phong nhấc chân dẫm xuống, dẫm thật mạnh vào giữa háng Vương Dương!
Bụp!
Cảm giác như trứng vỡ đầy đất.
"A!"
Vương Dương lập tức phát ra một tiếng tru như heo bị giết thịt, đau đến mức trên trán nổi gân xanh, những giọt mồ hôi lớn chảy dài trên má, lúc này hắn ta mới hiểu ý của Diệp Phong!
Đáng tiếc đã muộn, hiện tại hắn ta đã trở thành một kẻ bất lực!
Vương Dương che đũng quần lại, toàn bộ khuôn mặt đau đớn đến vặn vẹo, đau đớn lăn lộn trên mặt đất!
Vương Thiên Bá nhìn thấy vậy hai mắt trợn lên, ông ta chỉ vào Diệp Phong tức giận mắng:
"Diệp Phong, mày nói mà không giữ lời! Mày đã hứa là không giết con trai tao!"
Diệp Phong cười khinh thường nói: "Hiện tại không phải hắn ta đang sống rất tốt sao? Tao nói không giữ lời lúc nào?"
"Mày....."
Vương Thiên Bá nghẹn ngào, không nói nên lời.
Đúng là Diệp Phong không giết Vương Dương, nhưng hắn lại giẫm nát trứng của Vương Dương!
Đây là hình phạt tàn khốc nhất đối với một người đàn ông, còn khó chịu hơn việc trực tiếp giết chết Vương Dương!
Nhưng lúc này Vương Thiên Bá cũng không dám nói ra bất kỳ lời nói gay gắt nào!
Vương Dương đau đớn kêu thảm thiết: "Đủ rồi, đủ rồi, mày đừng kích động, tao biết mình sai rồi, xin hãy tha cho tao!"
Vương Dương hoàn toàn sợ hãi, trên mặt đầy nước mắt nước mũi, liều mạng dập đầu nhận sai với Diệp Phong.
"Đừng giết con tao!"
Vương Thiên Bá nơm nớp lo sợ nhìn Diệp Phong, lo lắng con trai mình sẽ chết dưới tay Diệp Phong ngay tức khắc!
Diệp Phong lạnh lùng liếc nhìn Vương Thiên Bá, hỏi: "Ông già, 300 triệu mua tánh mạng của cả nhà ông, ông muốn mạng sống hay muốn 300 triệu?"
"Tao..."
"Tao muốn mạng, tao muốn mạng, tao không cần tiền! Xin mày hãy thả con trai tao đi!"
Dưới sự áp lực của Diệp Phong, Vương Thiên Bá cũng vội vàng thay đổi suy nghĩ, nhìn thi thể khắp nơi trong sân, Vương Thiên Bá không hề nghi ngờ, Diệp Phong thật sự có thể làm được chuyện như vậy!
Diệp Phong cười nhạt: "Được."
Vừa nói hắn vừa chậm rãi bỏ tay ra khỏi đầu Vương Dương.
Vương Dương thở phào nhẹ nhõm, ngã rạp xuống đất, há miệng thở dốc.
Hắn ta chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng và sợ hãi như hôm nay, cảm giác cận kề cái chết vừa rồi chân thực đến mức khiến hắn ta sợ đến mức sắp són ra quần!
Tuy nhiên, Diệp Phong vẫn chưa rời đi, hắn cúi đầu nhìn Vương Dương, lạnh lùng nói: "Còn mày thì sao, còn dám tiếp tục mơ tưởng đến Tô Khuynh Thành không?"
"Tô Khuynh Thành?"
Vương Dương nghe xong thì hơi do dự, hắn ta không cam tâm.
Tô Khuynh Thành là người phụ nữ mà hắn ta rất muốn có được.
Tuy nhiên, trong giọng điệu của Diệp Phong lại tràn ngập sát ý đáng sợ!
Giống như Tử Thần đang đến!
"Không dám, tao không dám nữa!"
Vương Dương liên tục lắc đầu, nhưng trong lòng hắn ta lại không nghĩ như vậy.
Dù sao anh cả Vương Hạo cũng sắp trở về, ý nghĩ thực sự của Vương Dương là: chờ anh cả Vương Hạo trở về, hắn ta phải chà đạp Tô Khuynh Thành trước mặt Diệp Phong!
Hắn ta muốn Diệp Phong biết nếu đắc tội hắn ta thì sẽ phải gánh chịu hậu quả khủng khiếp như thế nào!
Hắn ta muốn Diệp Phong nhận hết đau khổ đến mức muốn sống không được mà muốn chết cũng không xong!
"Tốt lắm." Diệp Phong thu hồi ánh mắt.
Vương Dương lại thở phào nhẹ nhõm lần nữa.
"Nhưng..."
Hắn ta còn chưa kịp thở xong một hơi, Diệp Phong đột nhiên đổi chủ đề, bổ sung:
"Con người tao có một thói quen, nếu có ai nhòm ngó đến người phụ nữ của Diệp Phong tao, hoặc là để mạng lại, hoặc là để 'chim' lại, mày muốn mạng của mình hay là muốn chim?"
"Có ý gì?"
Vương Dương nghe được lời này không khỏi sửng sốt, vẫn có chút không kịp phản ứng.
"Muốn mạng, tao muốn mạng!"
Hắn ta buột miệng nói ra mà không hề suy nghĩ.
"Được rồi, nếu mày đã chọn mạng sống thì để chim nhỏ lại."
Vừa nói dứt lời, Diệp Phong nhấc chân dẫm xuống, dẫm thật mạnh vào giữa háng Vương Dương!
Bụp!
Cảm giác như trứng vỡ đầy đất.
"A!"
Vương Dương lập tức phát ra một tiếng tru như heo bị giết thịt, đau đến mức trên trán nổi gân xanh, những giọt mồ hôi lớn chảy dài trên má, lúc này hắn ta mới hiểu ý của Diệp Phong!
Đáng tiếc đã muộn, hiện tại hắn ta đã trở thành một kẻ bất lực!
Vương Dương che đũng quần lại, toàn bộ khuôn mặt đau đớn đến vặn vẹo, đau đớn lăn lộn trên mặt đất!
Vương Thiên Bá nhìn thấy vậy hai mắt trợn lên, ông ta chỉ vào Diệp Phong tức giận mắng:
"Diệp Phong, mày nói mà không giữ lời! Mày đã hứa là không giết con trai tao!"
Diệp Phong cười khinh thường nói: "Hiện tại không phải hắn ta đang sống rất tốt sao? Tao nói không giữ lời lúc nào?"
"Mày....."
Vương Thiên Bá nghẹn ngào, không nói nên lời.
Đúng là Diệp Phong không giết Vương Dương, nhưng hắn lại giẫm nát trứng của Vương Dương!
Đây là hình phạt tàn khốc nhất đối với một người đàn ông, còn khó chịu hơn việc trực tiếp giết chết Vương Dương!
Nhưng lúc này Vương Thiên Bá cũng không dám nói ra bất kỳ lời nói gay gắt nào!
/302
|