“Đi điều tra xem Diệp Phong này là ai, tra rõ quan hệ giữa hẳn và chiến thần Lãnh Huyết!”
Giang Thành, nhà họ Tiêu.
Đường Lan, Tiêu Y Nhân, Tiêu Hà và Tống Diễm đều ở.
Tiêu Hà hoang mang nói với Đường Lan: “Mẹ, mẹ hồ đồ rồi, sao mẹ có thể tin tưởng thăng nhóc Diệp Phong kia được?”
Đường Lan chậm rãi phẩm trà.
Nghe vậy bà lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Hà, nói:
“Sao hả, tôi không tin Diệp Phong, chẳng lế phải tin anh?”
“Từ sau khi anh tiếp nhận nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu xuống dốc không phanh, thậm chí lưu lạc đến nông nỗi ngang hàng với mấy nhà họ Vương, Tống, Triệu, Lý Tứ.”
“Có mất mặt không?”
Đường Lan thở dài.
Tiêu Hà nghẹn lời, im lặng cúi đầu.
Đừng nói tổ tiên, mười mấy năm trước nhà họ Tiêu chính là gia tộc đứng đầu Giang Thành, nhưng từ sau khi Tiêu Hà tiếp quản gia tộc, nhà họ Tiêu dần dần suy bại, thậm chí xếp cuối năm gia tộc lớn.
“Mẹ...”
Tiêu Hà nghẹn lời, cúi đầu xuống.
“Mẹ, mẹ không thể nói vậy!”
“Mẹ không biết lúc ở tiệc mừng thọ của Kim Lăng Vương, con nhận được tin Kim Lăng Vương triệu tập sáu thống lĩnh và hơn hai mươi môn phái giang hồ, chờ sau khi tiệc mừng thọ
chấm dứt sẽ lấy đầu Diệp Phong và nhà họ Tiêu chúng tai”
“Đúng vậy, con không muốn chết sớm như vậy!” Tống Diễm che mặt khóc thút thít.
“Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ!
Tiêu Hà gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại.
Đường Lan vẫn rất bình tĩnh: “Sợ gì? Hai cái thứ vô dụng.”
Tiêu Hà thở dài: “Sao lại không sợ, đây chính là Kim Lăng Vương! Cố tình Diệp Phong còn đi tìm ông ta gây rắc rối, khác gì trứng chọi đá, tự chuốc khổ?”
“E rằng nhà họ Tiêu khó căng nổi hôm nay!”
Đúng lúc này, quản gia nhà họ Tiêu vội vã chạy vào.
“Lão gia, chuyện lớn rồi!”
Nghe vậy Tiêu Hà nhảy dựng lên: “Làm sao vậy, có phải Kim Lăng Vương cho người đến đánh không?”
“Xong rồi, mẹ, chúng ta chạy nhanh đi thôi.”
Nói xong Tiêu Hà kéo tay Tống Diễm muốn chạy trốn.
“Không phải!”
Quản gia lắc đầu, lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển, nói: “Không phải Kim Lăng Vương đến, Kim Lăng Vương bị giết! Bao gồm cả chín con trai của ông ta, người nhà họ Hồng bị xóa sổ!”
“Cái gì? Kim Lăng Vương bị giết? Người nhà họ Hồng bị xóa sổ?”
Tiêu Hà giật mình: “Ai làm?”
“Diệp Phong!”
Quản gia nhấn mạnh tên của Diệp Phong. “Diệp Phong? Diệp Phong nào?”
“Lão gia, còn ai nữa, chính là Diệp Phong đến nhà chúng ta"
Nghe vậy Tiêu Hà, Tống Diễm mở to mắt, không thể tin tưởng!
Tiêu Y Nhân cũng hơi ngạc nhiên, cô thầm hưng phấn, Diệp Phong thật sự làm được.
Chỉ có Đường Lan vẫn ngồi trên ghế, nở nụ cười bình tĩnh: “Đứa nhỏ này là nhân tài!”
Giang Thành, nhà họ Tiêu.
Đường Lan, Tiêu Y Nhân, Tiêu Hà và Tống Diễm đều ở.
Tiêu Hà hoang mang nói với Đường Lan: “Mẹ, mẹ hồ đồ rồi, sao mẹ có thể tin tưởng thăng nhóc Diệp Phong kia được?”
Đường Lan chậm rãi phẩm trà.
Nghe vậy bà lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Hà, nói:
“Sao hả, tôi không tin Diệp Phong, chẳng lế phải tin anh?”
“Từ sau khi anh tiếp nhận nhà họ Tiêu, nhà họ Tiêu xuống dốc không phanh, thậm chí lưu lạc đến nông nỗi ngang hàng với mấy nhà họ Vương, Tống, Triệu, Lý Tứ.”
“Có mất mặt không?”
Đường Lan thở dài.
Tiêu Hà nghẹn lời, im lặng cúi đầu.
Đừng nói tổ tiên, mười mấy năm trước nhà họ Tiêu chính là gia tộc đứng đầu Giang Thành, nhưng từ sau khi Tiêu Hà tiếp quản gia tộc, nhà họ Tiêu dần dần suy bại, thậm chí xếp cuối năm gia tộc lớn.
“Mẹ...”
Tiêu Hà nghẹn lời, cúi đầu xuống.
“Mẹ, mẹ không thể nói vậy!”
“Mẹ không biết lúc ở tiệc mừng thọ của Kim Lăng Vương, con nhận được tin Kim Lăng Vương triệu tập sáu thống lĩnh và hơn hai mươi môn phái giang hồ, chờ sau khi tiệc mừng thọ
chấm dứt sẽ lấy đầu Diệp Phong và nhà họ Tiêu chúng tai”
“Đúng vậy, con không muốn chết sớm như vậy!” Tống Diễm che mặt khóc thút thít.
“Hiện tại chúng ta nên làm gì bây giờ!
Tiêu Hà gấp gáp như kiến bò trên chảo nóng, đi qua đi lại.
Đường Lan vẫn rất bình tĩnh: “Sợ gì? Hai cái thứ vô dụng.”
Tiêu Hà thở dài: “Sao lại không sợ, đây chính là Kim Lăng Vương! Cố tình Diệp Phong còn đi tìm ông ta gây rắc rối, khác gì trứng chọi đá, tự chuốc khổ?”
“E rằng nhà họ Tiêu khó căng nổi hôm nay!”
Đúng lúc này, quản gia nhà họ Tiêu vội vã chạy vào.
“Lão gia, chuyện lớn rồi!”
Nghe vậy Tiêu Hà nhảy dựng lên: “Làm sao vậy, có phải Kim Lăng Vương cho người đến đánh không?”
“Xong rồi, mẹ, chúng ta chạy nhanh đi thôi.”
Nói xong Tiêu Hà kéo tay Tống Diễm muốn chạy trốn.
“Không phải!”
Quản gia lắc đầu, lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển, nói: “Không phải Kim Lăng Vương đến, Kim Lăng Vương bị giết! Bao gồm cả chín con trai của ông ta, người nhà họ Hồng bị xóa sổ!”
“Cái gì? Kim Lăng Vương bị giết? Người nhà họ Hồng bị xóa sổ?”
Tiêu Hà giật mình: “Ai làm?”
“Diệp Phong!”
Quản gia nhấn mạnh tên của Diệp Phong. “Diệp Phong? Diệp Phong nào?”
“Lão gia, còn ai nữa, chính là Diệp Phong đến nhà chúng ta"
Nghe vậy Tiêu Hà, Tống Diễm mở to mắt, không thể tin tưởng!
Tiêu Y Nhân cũng hơi ngạc nhiên, cô thầm hưng phấn, Diệp Phong thật sự làm được.
Chỉ có Đường Lan vẫn ngồi trên ghế, nở nụ cười bình tĩnh: “Đứa nhỏ này là nhân tài!”
/302
|