Mấy giờ sau, ánh sáng chiếu sáng của tầng thứ 9 đã bắt đầu ảm đạm, giờ nghỉ ngơi quy định đã đến , hội nghị cuối cùng cũng xong.
Edge đem tiểu thuyết cất vào trong quần áo, đứng lên vội vã muốn đi ra ngoài.
Lãng Mộc Tinh gọi anh lại nói:”Tối nay có muốn đến nhà tôi ăn cơm không?”
Edge dừng bước, quay lại nhìn ông ta, nói:“Đã mấy ngày rồi tôi chưa về nhà --cái hội nghị chết tiệt này, sao càng ngày nó càng dong dài thế.”
“Vậy tôi đưa anh về. Nghe nói gần đây anh nhận nuôi một giống loài của trái đất hả, tôi có thể hiểu cho tâm trạng nóng lòng muốn quay về của anh.”
“Ừ.”
“Màu lông của nó thế nào có xinh đẹp hay không, thuộc giống nào vậy ?”
Edge nghiêng đầu suy nghĩ , có chút ngượng ngùng cười nói:“Thuộc da vàng, lông của nó cũng không phải là đẹp lắm, nhưng rất đáng yêu , khi tôi nhìn thấy nó lần đầu tiên, vừa lúc có một con lục ưng bên cạnh nó hắt xì, nó sợ sệt run lên bần bật ấy .”
Tạm dừng trong chốc lát sau, Edge lại nhấn mạnh:“Thật sự rất đáng yêu, cái bộ dáng sợ hãi của nó ý.”
Lãng Mộc Tinh đi đến bên cạnh Edge, ý bảo anh cùng mình đi xuống bãi đỗ xe, vừa đi vừa nói:“Tôi không phản đối anh nuôi giống gì hết, nhưng nhớ tiêm vắc-xin phòng bệnh cho nó đấy.”
“Tôi đã nói cho Trần quản gia để ông ta chuẩn bị rồi , chờ khi tôi trở về sẽ tiêm thuốc phòng bệnh cho nó, nhưng trước khi về tôi muốn mua cho nó ít vòng, và đĩa bay để chơi.”
“Đúng rồi, cậu tự đặt tên cho nó à?”
“Dùng luôn tên đăng ký hệ thống không phải tốt hơn à?”
“A, vậy nó tên là gì?”
“Phan Mẫn, nhưng tôi muốn gọi nó là Phan Phan.”
“Đông vật thuộc Trái Đất rât phức tạp, hơn nữa tính tình của chúng lại có chút kỳ quái, Lãng Mục Ninh trước kia cũng đã từng nuôi thử một con, sau đó nó lại bị mặc chứng bệnh tự kỷ ,không thể không đưa nó đi bệnh viện để khám, rồi đột nhiên nó lại tự mình nhảy lầu tự tử.”
“Tôi cảm thấy thật có lỗi, chuyện này thật sự là một chuyện buồn.”
“Đúng vậy, chúng tôi đều rất thương tâm -- cho nên nếu cậu muốn nuôi được động vật Trái Đất, ở chung với nó cậu không thể tùy hứng được đâu.”
“Được rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó .”
Hai người vừa đi vừa nói một lúc đã đến bãi đỗ xe. Trên đỉnh chiếc đĩa bay màu đen phát ra một tia sáng màu lam, đem hai người di chuyển tới bên trong phòng điểu khiển.
Lãng Mộc Tinh bấm nút biến đổi một chút, vách ngăn màu bạc ngăn cách với bên ngoài, lại biến thành trong suốt. Nhập nơi đến,sau đó chiếc đĩa bay hạng sang cứ thế mà đi ra ngoài, bởi vì luật thời gian định ra bây giờ đang là giờ tan tầm , trên trời đầy những chiếc xe bay. Nhưng may mắn, bởi vì họ sử dụng không gian để di chuyển, không phải như người Trái Đất chạy qua chạy lại trên mặt bằng, cho nên sẽ không xuất hiện hiện tượng kẹt xe.
“Tôi cảm thấy tự mình bay về có vẻ tiện hơn đấy.”
“Cậu chắc phải biết rằng không phải người Kent nào cũng có khả năng bay. Khoa học kỹ thuật phát triển bởi vì sự bình đẳng của người Kent mà nên.”
“Ôi tôi xin lỗi.”
“Không có gì cả, dù sao chuyện xảy ra cũng không phải 1 ,2 năm , cậu nói thế nào cũng được, cậu có quyền cho nên đươc miễn.”
Lãng Mộc Tinh nói vô cùng thoải mái. Chuyện xảy ra trước đây rất lâu rồi, cánh của Lãng Mộc Tinh bị cháy, Edge hỏng mất thị lực, chuyện kia xảy ra khiến cho quân đội của bọn họ chịu tổn thất cực lớn, nhưng cũng làm cho người Kent đang sống ở trái đất này hiểu nhau hơn và hòa hợp hơn.
“Ông còn chưa đi khôi phục lại à?”
“Bây giờ nhiều chuyện như vậy, muốn đi thì phải nghỉ dài hạn.” Khôi phục lại hai cánh là ông phải đi vào tầng thứ 8 nơi cấy ghép lại các tế bào từ đầu, mất một khoảng thời gian không ngắn đâu.
“Tôi duyệt.” Edge có bộ dáng như đang giận dỗi.
“Rồi rồi, chờ thêm một chút thời gian nữa đi. Huống chi bây giờ tôi cảm thấy như thế này cũng tốt.”
Edge không nói gì.
“Nhưng mắt của cậu, có phải là vẫn nhìn thấy được đúng không?”
“Tôi vẫn nhìn được mà,” Edge rút trong túi ra quyển tiểu thuyết của người Trái Đất,“Bằng không nghĩ tôi đọc nó thế nào?”
“Từ đầu tới cuối ngày hôm nay cậu đâu có lật sách.”
“...... Không có lật sách vẫn xem được đó thôi.” Edge nhỏ giọng than thở.
“Tôi không có nói đến năng lực”Nhìn”, ý tôi là nhìn.. “nhìn” thực sự ấy.” Lãng Mộc Tinh quay đầu nhìn anh một cái, nói,“Trước đây không phải cậu đã xin nghỉ để đi phục hồi sao! Còn nghỉ một thời gian dài, chẳng lẽ cậu lừa chúng tôi!”
“Ai ai, tôi có việc gấp, không nói chuyện với ông nữa.”
Edge từ chỗ ngồi đứng lên,trên lưng trong nháy mắt mọc ra đôi cánh mạnh mẽ, chớp mắt một cái từ chỗ hở trên đĩa bay bay nhanh ra ngoài, vẫy vẫy tay với Lãng Mộc Tinh, xoay người bay mất hút.
******
Buổi chiều 5 giờ rưỡi, lúc này Phan Mẫn cũng vừa về đến nhà. Cô cảm thấy bản thân mình ở lại thành phố này lâu thêm một ngày nào cô nhất định sẽ yêu nó thêm một ngày nữa. Cái đầu tiên là -- nơi này không bị kẹt xe! Điều thứ hai, nơi này có không quy định về nhà phải đi qua cửa chính -- xem cô này, cô không phải đang từ cửa sổ bước vào à .
Đem túi xách để lên bàn, cô đang có ý đinh tập trung vào một vật gì đó, chợt nghe thấy tiếng chào đón của Elisa:[ bác sĩ Phan, hoan nghênh cô trở về.]
“Xin chào Elisa .”
[ Công việc hôm nay có tốt không?]
“Cũng không tệ lắm, nếu bọn họ không đem dao inox
Edge đem tiểu thuyết cất vào trong quần áo, đứng lên vội vã muốn đi ra ngoài.
Lãng Mộc Tinh gọi anh lại nói:”Tối nay có muốn đến nhà tôi ăn cơm không?”
Edge dừng bước, quay lại nhìn ông ta, nói:“Đã mấy ngày rồi tôi chưa về nhà --cái hội nghị chết tiệt này, sao càng ngày nó càng dong dài thế.”
“Vậy tôi đưa anh về. Nghe nói gần đây anh nhận nuôi một giống loài của trái đất hả, tôi có thể hiểu cho tâm trạng nóng lòng muốn quay về của anh.”
“Ừ.”
“Màu lông của nó thế nào có xinh đẹp hay không, thuộc giống nào vậy ?”
Edge nghiêng đầu suy nghĩ , có chút ngượng ngùng cười nói:“Thuộc da vàng, lông của nó cũng không phải là đẹp lắm, nhưng rất đáng yêu , khi tôi nhìn thấy nó lần đầu tiên, vừa lúc có một con lục ưng bên cạnh nó hắt xì, nó sợ sệt run lên bần bật ấy .”
Tạm dừng trong chốc lát sau, Edge lại nhấn mạnh:“Thật sự rất đáng yêu, cái bộ dáng sợ hãi của nó ý.”
Lãng Mộc Tinh đi đến bên cạnh Edge, ý bảo anh cùng mình đi xuống bãi đỗ xe, vừa đi vừa nói:“Tôi không phản đối anh nuôi giống gì hết, nhưng nhớ tiêm vắc-xin phòng bệnh cho nó đấy.”
“Tôi đã nói cho Trần quản gia để ông ta chuẩn bị rồi , chờ khi tôi trở về sẽ tiêm thuốc phòng bệnh cho nó, nhưng trước khi về tôi muốn mua cho nó ít vòng, và đĩa bay để chơi.”
“Đúng rồi, cậu tự đặt tên cho nó à?”
“Dùng luôn tên đăng ký hệ thống không phải tốt hơn à?”
“A, vậy nó tên là gì?”
“Phan Mẫn, nhưng tôi muốn gọi nó là Phan Phan.”
“Đông vật thuộc Trái Đất rât phức tạp, hơn nữa tính tình của chúng lại có chút kỳ quái, Lãng Mục Ninh trước kia cũng đã từng nuôi thử một con, sau đó nó lại bị mặc chứng bệnh tự kỷ ,không thể không đưa nó đi bệnh viện để khám, rồi đột nhiên nó lại tự mình nhảy lầu tự tử.”
“Tôi cảm thấy thật có lỗi, chuyện này thật sự là một chuyện buồn.”
“Đúng vậy, chúng tôi đều rất thương tâm -- cho nên nếu cậu muốn nuôi được động vật Trái Đất, ở chung với nó cậu không thể tùy hứng được đâu.”
“Được rồi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho nó .”
Hai người vừa đi vừa nói một lúc đã đến bãi đỗ xe. Trên đỉnh chiếc đĩa bay màu đen phát ra một tia sáng màu lam, đem hai người di chuyển tới bên trong phòng điểu khiển.
Lãng Mộc Tinh bấm nút biến đổi một chút, vách ngăn màu bạc ngăn cách với bên ngoài, lại biến thành trong suốt. Nhập nơi đến,sau đó chiếc đĩa bay hạng sang cứ thế mà đi ra ngoài, bởi vì luật thời gian định ra bây giờ đang là giờ tan tầm , trên trời đầy những chiếc xe bay. Nhưng may mắn, bởi vì họ sử dụng không gian để di chuyển, không phải như người Trái Đất chạy qua chạy lại trên mặt bằng, cho nên sẽ không xuất hiện hiện tượng kẹt xe.
“Tôi cảm thấy tự mình bay về có vẻ tiện hơn đấy.”
“Cậu chắc phải biết rằng không phải người Kent nào cũng có khả năng bay. Khoa học kỹ thuật phát triển bởi vì sự bình đẳng của người Kent mà nên.”
“Ôi tôi xin lỗi.”
“Không có gì cả, dù sao chuyện xảy ra cũng không phải 1 ,2 năm , cậu nói thế nào cũng được, cậu có quyền cho nên đươc miễn.”
Lãng Mộc Tinh nói vô cùng thoải mái. Chuyện xảy ra trước đây rất lâu rồi, cánh của Lãng Mộc Tinh bị cháy, Edge hỏng mất thị lực, chuyện kia xảy ra khiến cho quân đội của bọn họ chịu tổn thất cực lớn, nhưng cũng làm cho người Kent đang sống ở trái đất này hiểu nhau hơn và hòa hợp hơn.
“Ông còn chưa đi khôi phục lại à?”
“Bây giờ nhiều chuyện như vậy, muốn đi thì phải nghỉ dài hạn.” Khôi phục lại hai cánh là ông phải đi vào tầng thứ 8 nơi cấy ghép lại các tế bào từ đầu, mất một khoảng thời gian không ngắn đâu.
“Tôi duyệt.” Edge có bộ dáng như đang giận dỗi.
“Rồi rồi, chờ thêm một chút thời gian nữa đi. Huống chi bây giờ tôi cảm thấy như thế này cũng tốt.”
Edge không nói gì.
“Nhưng mắt của cậu, có phải là vẫn nhìn thấy được đúng không?”
“Tôi vẫn nhìn được mà,” Edge rút trong túi ra quyển tiểu thuyết của người Trái Đất,“Bằng không nghĩ tôi đọc nó thế nào?”
“Từ đầu tới cuối ngày hôm nay cậu đâu có lật sách.”
“...... Không có lật sách vẫn xem được đó thôi.” Edge nhỏ giọng than thở.
“Tôi không có nói đến năng lực”Nhìn”, ý tôi là nhìn.. “nhìn” thực sự ấy.” Lãng Mộc Tinh quay đầu nhìn anh một cái, nói,“Trước đây không phải cậu đã xin nghỉ để đi phục hồi sao! Còn nghỉ một thời gian dài, chẳng lẽ cậu lừa chúng tôi!”
“Ai ai, tôi có việc gấp, không nói chuyện với ông nữa.”
Edge từ chỗ ngồi đứng lên,trên lưng trong nháy mắt mọc ra đôi cánh mạnh mẽ, chớp mắt một cái từ chỗ hở trên đĩa bay bay nhanh ra ngoài, vẫy vẫy tay với Lãng Mộc Tinh, xoay người bay mất hút.
******
Buổi chiều 5 giờ rưỡi, lúc này Phan Mẫn cũng vừa về đến nhà. Cô cảm thấy bản thân mình ở lại thành phố này lâu thêm một ngày nào cô nhất định sẽ yêu nó thêm một ngày nữa. Cái đầu tiên là -- nơi này không bị kẹt xe! Điều thứ hai, nơi này có không quy định về nhà phải đi qua cửa chính -- xem cô này, cô không phải đang từ cửa sổ bước vào à .
Đem túi xách để lên bàn, cô đang có ý đinh tập trung vào một vật gì đó, chợt nghe thấy tiếng chào đón của Elisa:[ bác sĩ Phan, hoan nghênh cô trở về.]
“Xin chào Elisa .”
[ Công việc hôm nay có tốt không?]
“Cũng không tệ lắm, nếu bọn họ không đem dao inox
/9
|