Một loại hơi thở làm cho người bình thường như cô có thể bình tĩnh, Phan Mẫn chậm rãi bình tĩnh laị, đương nhiên dịch nhầy nhớt trên người vẫn khiến cô phát điên, gió thổi tới càng làm cho cô cảm nhận được sự nhầy nhớt dễ dàng hơn.
Tầng thứ chín, liệu có phải là một tòa nhà có chín tầng không, về phần thủ lĩnh, chắc là anh ta là một người quản lý của tầng đó nhỉ. Phan Mẫn suy nghĩ như vậy. Nhưng Phan Mẫn không nghĩ tới tkhi cô bước chân vào đây, dọc theo đường đi nhìn xung quanh toàn là núi non thảo nguyên bao quanh, không khí trong lành, làm quái gì có tòa nhà nào.
Người đàn ông được gọi là thủ lĩnh tầng thứ 9 kia, có một đôi chân dài, sống lưng thon gầy tinh tế, tỉ lệ thân thể khác biệt hoàn toàn so với đàn ông Trái Đất, tỉ lệ hoàn mỹ có thể khiến cho người ta bóp tay thở dài , người Trái Đất chắc chắn không có một ai có được thân hình hoàn mỹ như anh ta.
Mái tóc đen dài xõa tung,tinh tế mềm mại, bị gió thổi tung bay, bởi vì ánh sáng chiếu vào, mái tóc của anh ta ánh lên chút nắng vàng. Cùng với chiếc áo khoác rám màu nắng anh ta đang mặc vừa khéo trùng hợp kỳ lạ.
Edge nhìn quét qua một lần, rõ ràng ánh mắt anh ta đã bị che kín , nhưng vẫn làm cho Phan Mẫn có cảm giác bị xuyên thấu. Có lúc anh ta bất động vài giây, chắc là vài giây suy ngẫm.
Anh ta bị mù à? Phan Mẫn nghĩ nghĩ.
Phía sau bay đến hai chiếc đĩa bay khác, bởi vì phát hiện ra Edge đang đứng, đã dừng lại từ phía xa, đứng im giữa không trung dường như kính sợ phát ra ánh sáng huỳnh quang xanh nhạt.
“Ngài Edge?” Lãng Mục Ninh nhắc nhở nói.
“Không phải hội nghị lần này báo cáo là có hơn 400 con người ư?” Anh ta phục hồi lại tinh thần hỏi.
“Đúng vậy, nhưng mà xin ngài hiểu cho những chỗ khác cũng rất cần người, cho nên trước khi những người này tới đây đã trình báo cáo lên hội nghị để xét duyệt số lượng trước rồi ạ.”
“Nhận người còn cần phải phê duyệt nữa à?”
“Đương nhiên...... Là cần chứ ạ.”
“À… ta quên .”
“...... điều này có thể hiểu mà, đây không phải lỗi của ngài.”
Edge cúi đầu khá thất vọng, tỏ vẻ không vừa ý cho lắm,“...... Vậy chọn luôn “thứ” dưới này đi.”
A?
Cái gì mà “thứ” phía dưới, không tới phiên Phan Mẫn phát biểu ý kiến, Lãng Mục Ninh cung kính trả lời,“Nhưng người này trông có vẻ không quá khỏe mạnh, chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm được công việc mà ngài an bài.”
“Nhưng còn hơn mấy “thứ” trốn ở góc xa kia , nhìn vừa già lại xấu, hơn nữa tính cách không tốt lắm, rất phiền toái ...... Sớm biết là phải cần được phê duyệt thì tôi đã tự phê duyệt cho mình rồi, bây giờ tôi chọn luôn một người không vấn đề gì chứ?”
“...... Ở tầng thứ chín, ngài chính là luật pháp,thưa đại nhân.”
“Ừm, tốt lắm, vậy tôi chọn “thứ” này .”
Nói xong, anh ta vươn tay chỉ Phan Mẫn.
Phan Mẫn đột nhiên cảm thấy gió nổi lên bốn phía, thân thể không tự chủ được mà bay lên trên, cảm giác giống như bị rơi xuống nước biển, cho dù cô cố gắng muốn lặn xuống, nhưng lại bị nước biển làm nổi lên. Cô cố gắng giãy dụa đưa tay túm bất kỳ vật gì đó xung quanh mình, mặc kệ là hành lí của ai cũng được, cô cảm thấy tiếc rằng tại sao cô không đứng cạnh cái máy bay cơ chứ, hai tay hai chân cố gắng tìm chỗ để bám trụ, nhưng những cố gắng này không hiệu quả, cô chỉ cảm thấy vụt một cái, bay tới giữa không trung.
Bụp bụp tiếng động bên dưới truyền đến, thì ra là Phan Mẫn sợ đến ngây ngốc buông hành lí trên tay xuống, rơi hết trên đám hoa cỏ bên dưới.
Bây giờ hai chân cô đang trên không trung, trước mặt cô không khoảng cách không tới một bàn tay là một người đàn ông ngoài hành tinh xa lạ.
Gần nhau trong gang tấc, người tên Edge này vẫn còn đủ
Tầng thứ chín, liệu có phải là một tòa nhà có chín tầng không, về phần thủ lĩnh, chắc là anh ta là một người quản lý của tầng đó nhỉ. Phan Mẫn suy nghĩ như vậy. Nhưng Phan Mẫn không nghĩ tới tkhi cô bước chân vào đây, dọc theo đường đi nhìn xung quanh toàn là núi non thảo nguyên bao quanh, không khí trong lành, làm quái gì có tòa nhà nào.
Người đàn ông được gọi là thủ lĩnh tầng thứ 9 kia, có một đôi chân dài, sống lưng thon gầy tinh tế, tỉ lệ thân thể khác biệt hoàn toàn so với đàn ông Trái Đất, tỉ lệ hoàn mỹ có thể khiến cho người ta bóp tay thở dài , người Trái Đất chắc chắn không có một ai có được thân hình hoàn mỹ như anh ta.
Mái tóc đen dài xõa tung,tinh tế mềm mại, bị gió thổi tung bay, bởi vì ánh sáng chiếu vào, mái tóc của anh ta ánh lên chút nắng vàng. Cùng với chiếc áo khoác rám màu nắng anh ta đang mặc vừa khéo trùng hợp kỳ lạ.
Edge nhìn quét qua một lần, rõ ràng ánh mắt anh ta đã bị che kín , nhưng vẫn làm cho Phan Mẫn có cảm giác bị xuyên thấu. Có lúc anh ta bất động vài giây, chắc là vài giây suy ngẫm.
Anh ta bị mù à? Phan Mẫn nghĩ nghĩ.
Phía sau bay đến hai chiếc đĩa bay khác, bởi vì phát hiện ra Edge đang đứng, đã dừng lại từ phía xa, đứng im giữa không trung dường như kính sợ phát ra ánh sáng huỳnh quang xanh nhạt.
“Ngài Edge?” Lãng Mục Ninh nhắc nhở nói.
“Không phải hội nghị lần này báo cáo là có hơn 400 con người ư?” Anh ta phục hồi lại tinh thần hỏi.
“Đúng vậy, nhưng mà xin ngài hiểu cho những chỗ khác cũng rất cần người, cho nên trước khi những người này tới đây đã trình báo cáo lên hội nghị để xét duyệt số lượng trước rồi ạ.”
“Nhận người còn cần phải phê duyệt nữa à?”
“Đương nhiên...... Là cần chứ ạ.”
“À… ta quên .”
“...... điều này có thể hiểu mà, đây không phải lỗi của ngài.”
Edge cúi đầu khá thất vọng, tỏ vẻ không vừa ý cho lắm,“...... Vậy chọn luôn “thứ” dưới này đi.”
A?
Cái gì mà “thứ” phía dưới, không tới phiên Phan Mẫn phát biểu ý kiến, Lãng Mục Ninh cung kính trả lời,“Nhưng người này trông có vẻ không quá khỏe mạnh, chỉ sợ khó có thể đảm nhiệm được công việc mà ngài an bài.”
“Nhưng còn hơn mấy “thứ” trốn ở góc xa kia , nhìn vừa già lại xấu, hơn nữa tính cách không tốt lắm, rất phiền toái ...... Sớm biết là phải cần được phê duyệt thì tôi đã tự phê duyệt cho mình rồi, bây giờ tôi chọn luôn một người không vấn đề gì chứ?”
“...... Ở tầng thứ chín, ngài chính là luật pháp,thưa đại nhân.”
“Ừm, tốt lắm, vậy tôi chọn “thứ” này .”
Nói xong, anh ta vươn tay chỉ Phan Mẫn.
Phan Mẫn đột nhiên cảm thấy gió nổi lên bốn phía, thân thể không tự chủ được mà bay lên trên, cảm giác giống như bị rơi xuống nước biển, cho dù cô cố gắng muốn lặn xuống, nhưng lại bị nước biển làm nổi lên. Cô cố gắng giãy dụa đưa tay túm bất kỳ vật gì đó xung quanh mình, mặc kệ là hành lí của ai cũng được, cô cảm thấy tiếc rằng tại sao cô không đứng cạnh cái máy bay cơ chứ, hai tay hai chân cố gắng tìm chỗ để bám trụ, nhưng những cố gắng này không hiệu quả, cô chỉ cảm thấy vụt một cái, bay tới giữa không trung.
Bụp bụp tiếng động bên dưới truyền đến, thì ra là Phan Mẫn sợ đến ngây ngốc buông hành lí trên tay xuống, rơi hết trên đám hoa cỏ bên dưới.
Bây giờ hai chân cô đang trên không trung, trước mặt cô không khoảng cách không tới một bàn tay là một người đàn ông ngoài hành tinh xa lạ.
Gần nhau trong gang tấc, người tên Edge này vẫn còn đủ
/9
|