Thụy Cát ôm bút mực giấy nghiên của Hạ Thịnh, hắn đi theo phía sau, bên cạnh lướt qua một trận gió, hắn nhìn Chu tiểu thư mặc váy đỏ đến gần chiếc xe ngựa.
Hạ Thịnh vừa lên xe, sát bên đã có một người áp sát lên, hắn còn đang tò mò, đột nhiên bị đè ngã, một mùi hương thiếu nữ quen thuộc tràn ngập đầu mũi hắn, “Yểu... Chu... Chu Nhiên?” Hắn vẫn chưa quen gọi tên Yểu Kiều...
Chu Nhiên trực tiếp lột thắt lưng của hắn, động tác thuần thục như một tên lưu manh nữ.
“Này.” Hạ Thịnh nắm lấy cổ tay Chu Nhiên qua lớp vải, “Đây là sao vậy?”
“Chàng đừng quản!” Chu Nhiên tiếp tục lột, cho đến khi thân thể thiếu niên trần trụi xuất hiện trước mặt nàng, Chu Nhiên lại cởi áo váy của mình chồng chung với của Hạ Thịnh.
Hạ Thịnh nhìn thấy nàng cởi váy liền không dám nhìn, hắn nhắm mắt lại, lần mò nhặt áo ngoài của mình khoác lên vai Chu Nhiên, “Yểu Kiều, nàng bị làm sao vậy? Có chuyện cứ nói thẳng, đừng làm những việc này.”
“Hạ Thịnh, chàng có thích ta không?” Hắn nghe thấy Chu Nhiên hỏi như vậy, tay hắn bị dắt đi, đặt lên đỉnh tuyết non mềm mại nhất của thiếu nữ, Hạ Thịnh cảm thấy mình ù tai, đầu óc rối bời.
“Yểu Kiều...” Chu Nhiên áp sát tới, ngồi lên đùi hắn, nàng không có quy luật gì, dùng ngón tay Hạ Thịnh cọ vài cái lỗ huyệt của mình cảm thấy có nước liền nhét cái đồ to dài kia của hắn vào, nàng đau cực kỳ, nghĩ đến kế hoạch của mình, lại không dám ra ngoài, chỉ đành vặn vẹo dương v*t của hắn.
Hạ Thịnh bị đạo huyệt chật hẹp kia kẹp đến đau nhức, hắn nhíu mày, “Yểu Kiều, ta mở mắt đây.” Giọng nói của hắn vừa dứt liền mở mắt ra, thiếu nữ ngồi trên người hắn phía trước thân thể mềm mại, đường cong rõ ràng, hắn say mê nhìn cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt.
Chu Nhiên đau đến mức mồ hôi lạnh cũng rơi xuống, nàng nhìn về phía Hạ Thịnh, mắt đỏ hoe, Hạ Thịnh lập tức đau lòng, hắn ôm người định rút ra.
“Đừng... đừng ra ngoài... a! Đau... Hạ Thịnh... Nho Thừa ca ca...” Chu Nhiên làm nũng với hắn.
“Được, được, ta không động đâu...” Hạ Thịnh vuốt dọc sống lưng nàng, hắn vẫn không hiểu, tại sao Chu Nhiên lại làm như vậy? Nàng liều lĩnh xông vào, hắn chỉ đau lòng nàng làm đau chính mình.
Đợi Chu Nhiên thư giãn được một lúc, nàng tự phát động tác lên, miệng thốt ra tiếng thở gấp yêu kiều bị Hạ Thịnh che miệng lại, “Đừng kêu... đừng kêu, bị người ta nghe thấy thì biết làm sao?”
Hắn ghen lắm, biết bên ngoài toàn là tiểu sai, hắn vén một góc rèm, hướng ra ngoài quát, bảo bọn họ đều ra ngoài hết, còn không cho ai vào sân này.
Thụy Cát nghe thấy âm thanh cũng biết thiếu gia nhà mình và Chu tiểu thư làm chuyện không thể cho người khác thấy, hắn dẫn mọi người đi hết, chưa đến một khắc, trong sân chỉ còn lại hai người trong xe ngựa.
Hạ Thịnh xác nhận trong sân không còn ai, buông tay ra, Chu Nhiên kêu càng dâm đãng hơn, nàng học hết từ trong sách, “Nho Thừa... a... Nho Thừa ca ca... ưm... vào Yểu Kiều sướng quá... ư... Nho Thừa ca ca... a a... sâu quá...”
Tai Hạ Thịnh đỏ đến mức có thể nhỏ máu, tay hắn đặt ngay ngắn hai bên cơ thể, nhìn thấy Chu Nhiên sắp ngã xuống mới dám đưa tay ôm nàng lại, ôm một cái này muốn mất mạng, miệng hắn dán lên nhũ nhi của Chu Nhiên, kích thích cả người nàng run rẩy không ngừng, bên dưới không ngừng phun nước, Hạ Thịnh nhìn lỗ huyệt bên dưới của nàng, cảm thấy cổ họng khô khốc, hầu kết lăn lộn vài cái.
“A a... Nho Thừa ca ca... giỏi quá... ưm... Yểu Kiều phun nước rồi...” Chu Nhiên vẫn chưa quên kế hoạch của mình, nàng kêu như tiểu dâm phụ, kỳ thực trong lòng cũng đang đánh trống, nàng cũng sợ Hạ Thịnh chán ghét nàng, Hạ Thịnh hôn lên nhũ nhi nàng trong khoảnh khắc đó, hồn nàng cũng muốn tan thành mây khói.
Hạ Thịnh rất muốn ăn những dòng nước kia, đáng tiếc toàn chảy xuống sàn hết, “Yểu Kiều, như vậy là được rồi sao?”
Chu Nhiên lại mềm người dán tới, tay nàng ôm eo Hạ Thịnh, “Nho Thừa ca ca cảm thấy được rồi, Yểu Kiều cũng cảm thấy được rồi.” Nàng đưa quyền quyết định cho hắn, giọng nói mềm mại không giống nói chuyện.
Hạ Thịnh tự cho mình là một người ích kỷ, hắn đổi vị trí với Chu Nhiên, đè nàng xuống dưới thân, “Ta sẽ nhẹ chút.”
Hắn bóp eo Chu Nhiên, tay kéo cằm nàng lên, bắt đầu dùng sức ** nàng, lại nghĩ đến đây là lần đầu của nàng, không nhét toàn bộ đồ vật vào, hắn tự mình chưa làm được mấy cái đã bắn ra, may mà Chu Nhiên đã mê man, không ý thức được, hắn liền tiếp tục làm nàng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hạ Thịnh cúi đầu, dán lên vai nàng, mút ra mấy cái dấu hôn.
“Nho Thừa ca ca... ha... ưm... Hạ Thịnh! Không! Oa oa... nhanh quá... a a... chết mất... chết mất...” Chu Nhiên dựa vào đệm ngồi, nàng hai tay che lấy bụng đáng thương của mình, tiếng nước bên dưới nhanh đến mức nghe không rõ, nàng cảm thấy lỗ huyệt của mình đều đang bị quất, “Chậm... chậm chút...”
Tinh dịch của Hạ Thịnh bị nước dâm của Chu Nhiên xối ra ngoài, nàng còn tưởng là từ trong lỗ huyệt của mình, tò mò sờ một cái, phát hiện xúc cảm không giống lắm với dòng nước trong suốt khác của nàng, có hơi kỳ lạ nhưng cũng không biết đây là cái gì.
Nàng chỉ là nửa mùa, trước khi đến cũng chỉ xem vài trang sách, còn chưa biết thứ nam nhân bắn ra là như vậy.
Hạ Thịnh lấy khăn tay của mình từ bên cạnh, lau sạch ngón tay cho Chu Nhiên, hắn xoay người nàng lại, để nàng quay lưng về phía mình, “Đừng sờ, bẩn lắm.”
“Tại... a... ưm... tại sao bẩn? Nho Thừa ca ca...” Chu Nhiên dán vào phía sau, nàng cong lưng lại, Hạ Thịnh nhìn thấy nhũ hoa nhỏ xinh kia theo động tác của mình mà lắc lư, hắn đưa tay, dùng ngón trỏ đùa nghịch đầu v*, “A a... ưm... ngứa quá... Nho Thừa...”
“Nhỏ quá...” Hắn nói là đầu v*, cũng là lỗ huyệt của Chu Nhiên.
“Nhỏ... ưm ưm... không thể làm Nho Thừa ca ca thoải mái sao?” Nàng hỏi có hơi ngây thơ, nhưng trong lòng lại hiểu rõ lắm, nam nhân trên người sướng đến vô bờ bến, bởi vì nàng cũng vậy... nàng cũng... rất thoải mái.
“Có thể.” Hạ Thịnh bóp cằm Chu Nhiên, từ phía sau hôn lên môi nàng, đây là nụ hôn đúng nghĩa đầu tiên của hắn, hắn cướp đoạt không khí trong miệng Chu Nhiên, tay kia nắm bóp nhũ nhi của nàng, lưỡi Chu Nhiên hỗn loạn va chạm với lưỡi hắn, hai người phát ra tiếng nước chóc chóc.
Qua hồi lâu Hạ Thịnh mới buông người ra, hắn lại hôn lên lưng nàng, đồng dạng đánh dấu nàng, từng cái dấu hôn đỏ tím, nhìn còn hơi đau mắt.
Chu Nhiên vừa được buông ra đã lập tức mất sức, nửa người trên đều dán vào đệm ngồi, đầu v* cọ vào lớp vải hơi thô ráp kia, mặt nàng nghiêng sang một bên, dán lên áo ngoài của Hạ Thịnh, một mùi hương nam tử xông vào làm nàng choáng váng, mặt và thân thể đều đỏ ửng.
Hạ Thịnh bị mỹ nhân nhi bên dưới kích thích trực tiếp bắn ra, lần này Chu Nhiên cảm nhận được, cột tinh mạnh mẽ trong lỗ huyệt, “Ưm... Nho Thừa ca ca...” Nàng kêu như một chú mèo con, tay vươn ra sau, nắm lấy tay Hạ Thịnh.
Hai người đều thư giãn hồi lâu, Hạ Thịnh dùng mấy cái khăn mới lau sạch đồ trong lỗ huyệt Chu Nhiên, hắn vừa định nói chuyện, Chu Nhiên đã lạnh lùng đẩy hắn ra, tự mình quay lưng lại mặc quần áo, Hạ Thịnh bất lực, chỉ có thể ở phía sau giúp nàng sửa sang quần áo, hắn cũng chẳng màng đến bản thân.
Hạ Thịnh vừa lên xe, sát bên đã có một người áp sát lên, hắn còn đang tò mò, đột nhiên bị đè ngã, một mùi hương thiếu nữ quen thuộc tràn ngập đầu mũi hắn, “Yểu... Chu... Chu Nhiên?” Hắn vẫn chưa quen gọi tên Yểu Kiều...
Chu Nhiên trực tiếp lột thắt lưng của hắn, động tác thuần thục như một tên lưu manh nữ.
“Này.” Hạ Thịnh nắm lấy cổ tay Chu Nhiên qua lớp vải, “Đây là sao vậy?”
“Chàng đừng quản!” Chu Nhiên tiếp tục lột, cho đến khi thân thể thiếu niên trần trụi xuất hiện trước mặt nàng, Chu Nhiên lại cởi áo váy của mình chồng chung với của Hạ Thịnh.
Hạ Thịnh nhìn thấy nàng cởi váy liền không dám nhìn, hắn nhắm mắt lại, lần mò nhặt áo ngoài của mình khoác lên vai Chu Nhiên, “Yểu Kiều, nàng bị làm sao vậy? Có chuyện cứ nói thẳng, đừng làm những việc này.”
“Hạ Thịnh, chàng có thích ta không?” Hắn nghe thấy Chu Nhiên hỏi như vậy, tay hắn bị dắt đi, đặt lên đỉnh tuyết non mềm mại nhất của thiếu nữ, Hạ Thịnh cảm thấy mình ù tai, đầu óc rối bời.
“Yểu Kiều...” Chu Nhiên áp sát tới, ngồi lên đùi hắn, nàng không có quy luật gì, dùng ngón tay Hạ Thịnh cọ vài cái lỗ huyệt của mình cảm thấy có nước liền nhét cái đồ to dài kia của hắn vào, nàng đau cực kỳ, nghĩ đến kế hoạch của mình, lại không dám ra ngoài, chỉ đành vặn vẹo dương v*t của hắn.
Hạ Thịnh bị đạo huyệt chật hẹp kia kẹp đến đau nhức, hắn nhíu mày, “Yểu Kiều, ta mở mắt đây.” Giọng nói của hắn vừa dứt liền mở mắt ra, thiếu nữ ngồi trên người hắn phía trước thân thể mềm mại, đường cong rõ ràng, hắn say mê nhìn cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt.
Chu Nhiên đau đến mức mồ hôi lạnh cũng rơi xuống, nàng nhìn về phía Hạ Thịnh, mắt đỏ hoe, Hạ Thịnh lập tức đau lòng, hắn ôm người định rút ra.
“Đừng... đừng ra ngoài... a! Đau... Hạ Thịnh... Nho Thừa ca ca...” Chu Nhiên làm nũng với hắn.
“Được, được, ta không động đâu...” Hạ Thịnh vuốt dọc sống lưng nàng, hắn vẫn không hiểu, tại sao Chu Nhiên lại làm như vậy? Nàng liều lĩnh xông vào, hắn chỉ đau lòng nàng làm đau chính mình.
Đợi Chu Nhiên thư giãn được một lúc, nàng tự phát động tác lên, miệng thốt ra tiếng thở gấp yêu kiều bị Hạ Thịnh che miệng lại, “Đừng kêu... đừng kêu, bị người ta nghe thấy thì biết làm sao?”
Hắn ghen lắm, biết bên ngoài toàn là tiểu sai, hắn vén một góc rèm, hướng ra ngoài quát, bảo bọn họ đều ra ngoài hết, còn không cho ai vào sân này.
Thụy Cát nghe thấy âm thanh cũng biết thiếu gia nhà mình và Chu tiểu thư làm chuyện không thể cho người khác thấy, hắn dẫn mọi người đi hết, chưa đến một khắc, trong sân chỉ còn lại hai người trong xe ngựa.
Hạ Thịnh xác nhận trong sân không còn ai, buông tay ra, Chu Nhiên kêu càng dâm đãng hơn, nàng học hết từ trong sách, “Nho Thừa... a... Nho Thừa ca ca... ưm... vào Yểu Kiều sướng quá... ư... Nho Thừa ca ca... a a... sâu quá...”
Tai Hạ Thịnh đỏ đến mức có thể nhỏ máu, tay hắn đặt ngay ngắn hai bên cơ thể, nhìn thấy Chu Nhiên sắp ngã xuống mới dám đưa tay ôm nàng lại, ôm một cái này muốn mất mạng, miệng hắn dán lên nhũ nhi của Chu Nhiên, kích thích cả người nàng run rẩy không ngừng, bên dưới không ngừng phun nước, Hạ Thịnh nhìn lỗ huyệt bên dưới của nàng, cảm thấy cổ họng khô khốc, hầu kết lăn lộn vài cái.
“A a... Nho Thừa ca ca... giỏi quá... ưm... Yểu Kiều phun nước rồi...” Chu Nhiên vẫn chưa quên kế hoạch của mình, nàng kêu như tiểu dâm phụ, kỳ thực trong lòng cũng đang đánh trống, nàng cũng sợ Hạ Thịnh chán ghét nàng, Hạ Thịnh hôn lên nhũ nhi nàng trong khoảnh khắc đó, hồn nàng cũng muốn tan thành mây khói.
Hạ Thịnh rất muốn ăn những dòng nước kia, đáng tiếc toàn chảy xuống sàn hết, “Yểu Kiều, như vậy là được rồi sao?”
Chu Nhiên lại mềm người dán tới, tay nàng ôm eo Hạ Thịnh, “Nho Thừa ca ca cảm thấy được rồi, Yểu Kiều cũng cảm thấy được rồi.” Nàng đưa quyền quyết định cho hắn, giọng nói mềm mại không giống nói chuyện.
Hạ Thịnh tự cho mình là một người ích kỷ, hắn đổi vị trí với Chu Nhiên, đè nàng xuống dưới thân, “Ta sẽ nhẹ chút.”
Hắn bóp eo Chu Nhiên, tay kéo cằm nàng lên, bắt đầu dùng sức ** nàng, lại nghĩ đến đây là lần đầu của nàng, không nhét toàn bộ đồ vật vào, hắn tự mình chưa làm được mấy cái đã bắn ra, may mà Chu Nhiên đã mê man, không ý thức được, hắn liền tiếp tục làm nàng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Hạ Thịnh cúi đầu, dán lên vai nàng, mút ra mấy cái dấu hôn.
“Nho Thừa ca ca... ha... ưm... Hạ Thịnh! Không! Oa oa... nhanh quá... a a... chết mất... chết mất...” Chu Nhiên dựa vào đệm ngồi, nàng hai tay che lấy bụng đáng thương của mình, tiếng nước bên dưới nhanh đến mức nghe không rõ, nàng cảm thấy lỗ huyệt của mình đều đang bị quất, “Chậm... chậm chút...”
Tinh dịch của Hạ Thịnh bị nước dâm của Chu Nhiên xối ra ngoài, nàng còn tưởng là từ trong lỗ huyệt của mình, tò mò sờ một cái, phát hiện xúc cảm không giống lắm với dòng nước trong suốt khác của nàng, có hơi kỳ lạ nhưng cũng không biết đây là cái gì.
Nàng chỉ là nửa mùa, trước khi đến cũng chỉ xem vài trang sách, còn chưa biết thứ nam nhân bắn ra là như vậy.
Hạ Thịnh lấy khăn tay của mình từ bên cạnh, lau sạch ngón tay cho Chu Nhiên, hắn xoay người nàng lại, để nàng quay lưng về phía mình, “Đừng sờ, bẩn lắm.”
“Tại... a... ưm... tại sao bẩn? Nho Thừa ca ca...” Chu Nhiên dán vào phía sau, nàng cong lưng lại, Hạ Thịnh nhìn thấy nhũ hoa nhỏ xinh kia theo động tác của mình mà lắc lư, hắn đưa tay, dùng ngón trỏ đùa nghịch đầu v*, “A a... ưm... ngứa quá... Nho Thừa...”
“Nhỏ quá...” Hắn nói là đầu v*, cũng là lỗ huyệt của Chu Nhiên.
“Nhỏ... ưm ưm... không thể làm Nho Thừa ca ca thoải mái sao?” Nàng hỏi có hơi ngây thơ, nhưng trong lòng lại hiểu rõ lắm, nam nhân trên người sướng đến vô bờ bến, bởi vì nàng cũng vậy... nàng cũng... rất thoải mái.
“Có thể.” Hạ Thịnh bóp cằm Chu Nhiên, từ phía sau hôn lên môi nàng, đây là nụ hôn đúng nghĩa đầu tiên của hắn, hắn cướp đoạt không khí trong miệng Chu Nhiên, tay kia nắm bóp nhũ nhi của nàng, lưỡi Chu Nhiên hỗn loạn va chạm với lưỡi hắn, hai người phát ra tiếng nước chóc chóc.
Qua hồi lâu Hạ Thịnh mới buông người ra, hắn lại hôn lên lưng nàng, đồng dạng đánh dấu nàng, từng cái dấu hôn đỏ tím, nhìn còn hơi đau mắt.
Chu Nhiên vừa được buông ra đã lập tức mất sức, nửa người trên đều dán vào đệm ngồi, đầu v* cọ vào lớp vải hơi thô ráp kia, mặt nàng nghiêng sang một bên, dán lên áo ngoài của Hạ Thịnh, một mùi hương nam tử xông vào làm nàng choáng váng, mặt và thân thể đều đỏ ửng.
Hạ Thịnh bị mỹ nhân nhi bên dưới kích thích trực tiếp bắn ra, lần này Chu Nhiên cảm nhận được, cột tinh mạnh mẽ trong lỗ huyệt, “Ưm... Nho Thừa ca ca...” Nàng kêu như một chú mèo con, tay vươn ra sau, nắm lấy tay Hạ Thịnh.
Hai người đều thư giãn hồi lâu, Hạ Thịnh dùng mấy cái khăn mới lau sạch đồ trong lỗ huyệt Chu Nhiên, hắn vừa định nói chuyện, Chu Nhiên đã lạnh lùng đẩy hắn ra, tự mình quay lưng lại mặc quần áo, Hạ Thịnh bất lực, chỉ có thể ở phía sau giúp nàng sửa sang quần áo, hắn cũng chẳng màng đến bản thân.
/29
|