Chu Nhiên gật đầu một mặt hiểu rõ: “Chuyến đi này quan trọng như vậy, sao ngươi còn đầy óc nghĩ đến chuyện đó!”
“Cái này có mâu thuẫn gì đâu.” Hắn ôm Chu Nhiên lên giường, hắn trước cởi quần áo của mình, rồi lại dùng tuyệt chiêu cởi y phục vai trái Chu Nhiên, hắn ngậm lấy thịt vú nàng, thuận theo đường may sờ nắn nhũ hữu Chu Nhiên.
Chu Nhiên đá giày mình: “Nhẹ chút... cũng không phải không cho ngươi ăn...”
Tay kia của Hạ Thịnh chui xuống dưới, hắn cởi quần lót Chu Nhiên, vén váy nàng lên, trước dùng hai đầu ngón tay xoa nắn huyệt, đợi miệng huyệt xoa mở rồi hắn mới thăm dò vào, hắn nóng lòng, rút ra đâm vào nhanh chóng khiến Chu Nhiên suýt chết một lần, hắn thừa lúc Chu Nhiên đang thở dốc cởi sạch quần áo của mình, đâm vào, hắn suốt quá trình miệng đều không rời khỏi nhũ nhi Chu Nhiên, hôn xong bên trái lại đi hôn bên phải, đúng là mưa móc đều tới.
Chu Nhiên nắm lấy váy mình: “A a... ưm... ha... Hạ Thịnh...”
Hạ Thịnh ngẩng đầu: “Nàng đã lâu không gọi ta là Thịnh lang rồi.” Hắn hơi bất mãn, cắn một cái đầu v*.
“Nhẹ chút... nhẹ chút... a a... phía dưới quá sâu... ư ư...” Chu Nhiên cắn ngón tay mình, từ khi Hạ Thịnh lần trước toàn thân vào rồi hắn cũng không bao giờ nhường nhịn nàng nữa, khó chịu dùng mu bàn chân cọ hắn, thực sự bị làm quá mạnh quá dùng sức, nàng mở miệng nói: “Thịnh lang... làm nhẹ một chút...”
“Được, nhẹ một chút.” Hạ Thịnh nắm lấy đùi Chu Nhiên, đầu gối đè lên vú, hắn nhẹ nhàng thao túng, rút ra phần lớn rồi đâm vào, cọ qua điểm mẫn cảm của Chu Nhiên khiến nàng khóc la: “Ta nhẹ rồi Nhiên nương sao còn khóc? Mạnh cũng khóc, vậy chi bằng mạnh một chút, cũng tốt nhanh nhanh kết thúc?”
Chu Nhiên cảm thấy có lý, gật gật đầu.
Hạ Thịnh cười lên, Chu Nhiên thực sự rất dễ lừa gạt, hắn cúi người bắt đầu thao túng nhanh, vú loạn lắc, Chu Nhiên cảm thấy đầu v* mình cọ vào đầu gối có một loại khoái cảm kỳ dị, nàng phun ra nước, oa oa khóc.
Hạ Thịnh hôn lên môi nàng, từng cái liếm qua mỗi góc trong khoang miệng nàng, liếm đến vòm miệng Chu Nhiên toàn thân run lên hai cái, phía dưới lên đỉnh, không kiềm chế được hút loạn dương v*t trong huyệt, Hạ Thịnh nheo mắt, hắn rút ra, dương v*t lắc lư, đập lên đùi Chu Nhiên, khi hắn ra ngoài nước trong huyệt Chu Nhiên cũng bị mang ra, một đường nhỏ chảy xuống.
“Ưm... ưm?” Chu Nhiên há miệng, nhìn Hạ Thịnh, mắt nàng mê ly: “Sao vậy?”
“Nhiên nương không ngoan, tự mình đến ăn đi.” Hạ Thịnh trêu ghẹo nàng, tay vuốt ve vài cái âm hành đầy dịch thể.
Chu Nhiên buông chân mình xuống, quấn lên eo Hạ Thịnh, dùng huyệt cọ vài cái, hút lấy quy đầu, nàng yêu kiều nhìn Hạ Thịnh, cởi dây lưng mình, cởi sạch quần áo...
Chui vào trong chăn.
Hạ Thịnh kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mặt: “Nhiên nương?”
“Ngươi không làm thì thôi.” Chu Nhiên cười: Đã như vậy, vậy thì ngủ đi.”
“Không không không.” Hạ Thịnh vội vàng bò lên giường, ôm lấy nàng, từ bên cạnh tiến vào: “Ta sai rồi.”
Hạ Thịnh lấy lòng đâm vào bên trong vài cái, lại hôn lên vai nàng, liếm, ngậm: “Nhiên nương, ta sai rồi, đừng giận, ta nhẹ nhàng.”
“Ha... ưm... a a...” Chu Nhiên tay nắm lấy cổ tay Hạ Thịnh, chân quấn lên eo hắn, hắn nhẹ nhàng thao túng lại không đúng chỗ: “Nhanh một chút... ư... a... Thịnh lang...”
Một tiếng Thịnh lang này làm xương cốt Hạ Thịnh đều mềm nhũn, lại tăng nhanh động tác, hắn đâm vào điểm mẫn cảm của Chu Nhiên: “Như vậy có được không?”
“Ừ ừ... a... a... Thịnh lang... ưm... làm Nhiên nương sướng quá... ha...” Trong đầu Chu Nhiên đột nhiên lóe lên ký ức ngày họ đại hôn, cũng là Hạ Thịnh trêu ghẹo nàng gọi hắn, bảo nàng tự mình đến ăn cái thứ xấu xa phía dưới thân hắn.
“Aaaa... ha... Nhiên nương sướng không? Nhiên nương sướng là tốt rồi.” Hạ Thịnh hôn nàng, tay hắn sờ xuống dưới, hai đầu ngón tay xoa nắn âm đế của nàng, khiến nàng lại phun ra, trong chăn ấm áp, khiến hai người trên người đều là mồ hôi, hắn liếm giọt mồ hôi trên cổ Chu Nhiên, nắm lấy eo nàng, để nàng chui vào lòng mình.
“Thịnh lang... nhanh lên... nhanh lên... a a... bắn cho ta... ư ư... ưm... ha... sắp phun... Thịnh lang...” Chu Nhiên run rẩy, phun ra không biết bao nhiêu đợt xuân triều, nàng không còn chút sức lực nào, thân mình mềm nhũn, thở hổn hển.
Hạ Thịnh bắn hết tinh dịch đặc vào trong, ôm Chu Nhiên xuống giường, giúp nàng đưa tinh dịch đặc ra ngoài, Chu Nhiên mặc cho hắn sắp đặt.
Đợi Chu Nhiên tỉnh dậy, trời đã sáng, nàng vừa định bò dậy lại phát hiện đồ của Hạ Thịnh vẫn còn ở trong mình, nàng đá Hạ Thịnh một cái, đá hắn tỉnh.
Hạ Thịnh buồn ngủ ôm lấy nàng, vô thức cứng lên, đâm vào bên trong vài cái.
“Hạ Thịnh!” Chu Nhiên nâng chân muốn nhổ ra, nhưng Hạ Thịnh đã tỉnh, đè nàng xuống dưới thân, bắt đầu đùa bỡn nàng.
Hạ Thịnh ngoạm thịt bầu vú nàng, tay che miệng nàng, thao túng hồi lâu mới bắn ra, thỏa mãn ôm nàng dậy.
Chu Nhiên cả người đỏ bừng, Nguyệt Nguyệt bị Hạ Thịnh gọi đến giúp nàng rửa thân thể còn cả trang điểm nữa.
Hạ Thịnh thì xuống lầu hai gọi món, hắn tay chống cằm, ngồi trên bàn huýt sáo.
Nữ tỳ mua về tối qua lúc này đi xuống, ngồi đối diện Hạ Thịnh, nàng mặc quần áo của Tiểu Thúy, vẫn hơi lớn, lỏng lẻo: “Cảm tạ công tử ra tay giúp đỡ, xin hỏi công tử tôn tính đại danh?”
Hạ Thịnh đang bóc hạt dưa cho Chu Nhiên, từng hạt nhỏ bỏ vào đĩa sứ, hắn vô tình đáp lại: “Ngươi không cần biết, chỉ cần bảo đảm trên đường này mình không chết là được.”
Nữ tỳ đột nhiên ngồi qua, dán vào hắn, cũng giúp hắn bóc: “Sao lại thế được, công tử cứu ta, chính là ân nhân của ta...” Nàng nhìn thiếu niên tuấn tú, không khỏi đỏ mặt, nhìn say đắm.
Hạ Thịnh giật mình đánh đổ một đĩa hạt dưa: “Ngươi làm gì vậy!” Giọng quá lớn còn khiến người khác chú ý, Chu Nhiên nắm tay Nguyệt Nguyệt đang đi xuống, nàng bị làm mạnh, chân đều mềm nhũn đáng thương: “Hạ Thịnh! Ngươi làm gì đấy?” Nàng ngăn Hạ Thịnh tiếp tục phát điên.
Hạ Thịnh thấy nàng xuống lầu, đi qua tiếp nhận việc của Nguyệt Nguyệt: “Ả tiểu kỹ nữ này không biết nặng nhẹ!”
“Đó cũng là ngươi mua về.” Chu Nhiên chặn lời hắn, ngồi ở vị trí Hạ Thịnh vừa rồi, nhìn hạt dưa đổ, bảo Tiểu Thúy theo sau dọn dẹp: “Ở bên ngoài đừng hấp tấp như vậy.”
“Ừ...” Hạ Thịnh ủ rũ, cúi đầu, đổ hạt dưa bóc xong vào hộp mang theo bên mình, tiện cho Chu Nhiên muốn ăn lúc nào lấy: “Đi đi đi.” Hắn đuổi nữ tỳ đến bàn Nguyệt Nguyệt.
Chu Nhiên uống cháo, Hạ Thịnh đã thổi nguội cho nàng, vừa vào miệng là vừa đúng, hắn lại gắp đồ ăn nhẹ bỏ vào miệng nàng: “Ngon không?”
Chu Nhiên chậm rãi gật đầu, ăn hơn nửa bát thì không ăn nữa, ngồi bên cạnh Hạ Thịnh bầu bạn với hắn, Hạ Thịnh ăn xong phần Chu Nhiên còn dư lại bắt đầu ăn của mình, cái bụng lớn lắm.
Nguyệt Nguyệt nhìn nữ tỳ, hất cằm về phía tiểu thư và cô gia của mình: “Thấy chưa? Tiểu thư và cô gia chúng ta tình cảm tốt lắm, ta khuyên ngươi vẫn đừng nên si tâm vọng tưởng, thành thật một chút đi.”
Tiểu Thúy vừa dọn xong hạt dưa, nàng xúc cơm vào miệng, gật đầu tán thành, Nguyệt Nguyệt gắp cho nàng miếng thịt.
“Thiếu gia chúng ta vạn phần thích thiếu phu nhân, cô nương, ngươi đừng nghĩ đến chuyện bay lên cành cây làm phượng hoàng, thiếu gia sẽ không thèm ngươi đâu, thiếu gia chúng ta là quý nhân ở Kinh thành.” Thụy Cát cũng vừa ăn cơm vừa khuyên nữ tỳ, thiếu gia hắn khó khăn lắm mới cưới được thiếu phu nhân, đừng để người khác xen vào, làm hỏng việc! “Hơn nữa ngươi chọc giận thiếu gia, mạng nhỏ khó bảo toàn.”
Nữ tỳ cúi đầu, lau nước mắt, nàng bị nói đến mất mặt, tay nắm quả long nhãn khô, bóp đến khô quắt: “Nô tỳ biết, người như công tử kia, nhất định sẽ không thèm nô tỳ, chỉ là nô tỳ vẫn muốn vì công tử làm chút việc...”
Ba người kia không thèm để ý nàng khóc lóc thảm thiết, nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi rút lui, cũng không thể để chủ tử đợi bọn họ, nữ tỳ há miệng, nàng còn chưa ăn gì cả? Nhưng rõ ràng ba tên hạ nhân này cũng không muốn quản nàng, nàng chỉ có thể nhấc váy, theo họ lên xe ngựa cùng nhau lên đường.
“Cái này có mâu thuẫn gì đâu.” Hắn ôm Chu Nhiên lên giường, hắn trước cởi quần áo của mình, rồi lại dùng tuyệt chiêu cởi y phục vai trái Chu Nhiên, hắn ngậm lấy thịt vú nàng, thuận theo đường may sờ nắn nhũ hữu Chu Nhiên.
Chu Nhiên đá giày mình: “Nhẹ chút... cũng không phải không cho ngươi ăn...”
Tay kia của Hạ Thịnh chui xuống dưới, hắn cởi quần lót Chu Nhiên, vén váy nàng lên, trước dùng hai đầu ngón tay xoa nắn huyệt, đợi miệng huyệt xoa mở rồi hắn mới thăm dò vào, hắn nóng lòng, rút ra đâm vào nhanh chóng khiến Chu Nhiên suýt chết một lần, hắn thừa lúc Chu Nhiên đang thở dốc cởi sạch quần áo của mình, đâm vào, hắn suốt quá trình miệng đều không rời khỏi nhũ nhi Chu Nhiên, hôn xong bên trái lại đi hôn bên phải, đúng là mưa móc đều tới.
Chu Nhiên nắm lấy váy mình: “A a... ưm... ha... Hạ Thịnh...”
Hạ Thịnh ngẩng đầu: “Nàng đã lâu không gọi ta là Thịnh lang rồi.” Hắn hơi bất mãn, cắn một cái đầu v*.
“Nhẹ chút... nhẹ chút... a a... phía dưới quá sâu... ư ư...” Chu Nhiên cắn ngón tay mình, từ khi Hạ Thịnh lần trước toàn thân vào rồi hắn cũng không bao giờ nhường nhịn nàng nữa, khó chịu dùng mu bàn chân cọ hắn, thực sự bị làm quá mạnh quá dùng sức, nàng mở miệng nói: “Thịnh lang... làm nhẹ một chút...”
“Được, nhẹ một chút.” Hạ Thịnh nắm lấy đùi Chu Nhiên, đầu gối đè lên vú, hắn nhẹ nhàng thao túng, rút ra phần lớn rồi đâm vào, cọ qua điểm mẫn cảm của Chu Nhiên khiến nàng khóc la: “Ta nhẹ rồi Nhiên nương sao còn khóc? Mạnh cũng khóc, vậy chi bằng mạnh một chút, cũng tốt nhanh nhanh kết thúc?”
Chu Nhiên cảm thấy có lý, gật gật đầu.
Hạ Thịnh cười lên, Chu Nhiên thực sự rất dễ lừa gạt, hắn cúi người bắt đầu thao túng nhanh, vú loạn lắc, Chu Nhiên cảm thấy đầu v* mình cọ vào đầu gối có một loại khoái cảm kỳ dị, nàng phun ra nước, oa oa khóc.
Hạ Thịnh hôn lên môi nàng, từng cái liếm qua mỗi góc trong khoang miệng nàng, liếm đến vòm miệng Chu Nhiên toàn thân run lên hai cái, phía dưới lên đỉnh, không kiềm chế được hút loạn dương v*t trong huyệt, Hạ Thịnh nheo mắt, hắn rút ra, dương v*t lắc lư, đập lên đùi Chu Nhiên, khi hắn ra ngoài nước trong huyệt Chu Nhiên cũng bị mang ra, một đường nhỏ chảy xuống.
“Ưm... ưm?” Chu Nhiên há miệng, nhìn Hạ Thịnh, mắt nàng mê ly: “Sao vậy?”
“Nhiên nương không ngoan, tự mình đến ăn đi.” Hạ Thịnh trêu ghẹo nàng, tay vuốt ve vài cái âm hành đầy dịch thể.
Chu Nhiên buông chân mình xuống, quấn lên eo Hạ Thịnh, dùng huyệt cọ vài cái, hút lấy quy đầu, nàng yêu kiều nhìn Hạ Thịnh, cởi dây lưng mình, cởi sạch quần áo...
Chui vào trong chăn.
Hạ Thịnh kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mặt: “Nhiên nương?”
“Ngươi không làm thì thôi.” Chu Nhiên cười: Đã như vậy, vậy thì ngủ đi.”
“Không không không.” Hạ Thịnh vội vàng bò lên giường, ôm lấy nàng, từ bên cạnh tiến vào: “Ta sai rồi.”
Hạ Thịnh lấy lòng đâm vào bên trong vài cái, lại hôn lên vai nàng, liếm, ngậm: “Nhiên nương, ta sai rồi, đừng giận, ta nhẹ nhàng.”
“Ha... ưm... a a...” Chu Nhiên tay nắm lấy cổ tay Hạ Thịnh, chân quấn lên eo hắn, hắn nhẹ nhàng thao túng lại không đúng chỗ: “Nhanh một chút... ư... a... Thịnh lang...”
Một tiếng Thịnh lang này làm xương cốt Hạ Thịnh đều mềm nhũn, lại tăng nhanh động tác, hắn đâm vào điểm mẫn cảm của Chu Nhiên: “Như vậy có được không?”
“Ừ ừ... a... a... Thịnh lang... ưm... làm Nhiên nương sướng quá... ha...” Trong đầu Chu Nhiên đột nhiên lóe lên ký ức ngày họ đại hôn, cũng là Hạ Thịnh trêu ghẹo nàng gọi hắn, bảo nàng tự mình đến ăn cái thứ xấu xa phía dưới thân hắn.
“Aaaa... ha... Nhiên nương sướng không? Nhiên nương sướng là tốt rồi.” Hạ Thịnh hôn nàng, tay hắn sờ xuống dưới, hai đầu ngón tay xoa nắn âm đế của nàng, khiến nàng lại phun ra, trong chăn ấm áp, khiến hai người trên người đều là mồ hôi, hắn liếm giọt mồ hôi trên cổ Chu Nhiên, nắm lấy eo nàng, để nàng chui vào lòng mình.
“Thịnh lang... nhanh lên... nhanh lên... a a... bắn cho ta... ư ư... ưm... ha... sắp phun... Thịnh lang...” Chu Nhiên run rẩy, phun ra không biết bao nhiêu đợt xuân triều, nàng không còn chút sức lực nào, thân mình mềm nhũn, thở hổn hển.
Hạ Thịnh bắn hết tinh dịch đặc vào trong, ôm Chu Nhiên xuống giường, giúp nàng đưa tinh dịch đặc ra ngoài, Chu Nhiên mặc cho hắn sắp đặt.
Đợi Chu Nhiên tỉnh dậy, trời đã sáng, nàng vừa định bò dậy lại phát hiện đồ của Hạ Thịnh vẫn còn ở trong mình, nàng đá Hạ Thịnh một cái, đá hắn tỉnh.
Hạ Thịnh buồn ngủ ôm lấy nàng, vô thức cứng lên, đâm vào bên trong vài cái.
“Hạ Thịnh!” Chu Nhiên nâng chân muốn nhổ ra, nhưng Hạ Thịnh đã tỉnh, đè nàng xuống dưới thân, bắt đầu đùa bỡn nàng.
Hạ Thịnh ngoạm thịt bầu vú nàng, tay che miệng nàng, thao túng hồi lâu mới bắn ra, thỏa mãn ôm nàng dậy.
Chu Nhiên cả người đỏ bừng, Nguyệt Nguyệt bị Hạ Thịnh gọi đến giúp nàng rửa thân thể còn cả trang điểm nữa.
Hạ Thịnh thì xuống lầu hai gọi món, hắn tay chống cằm, ngồi trên bàn huýt sáo.
Nữ tỳ mua về tối qua lúc này đi xuống, ngồi đối diện Hạ Thịnh, nàng mặc quần áo của Tiểu Thúy, vẫn hơi lớn, lỏng lẻo: “Cảm tạ công tử ra tay giúp đỡ, xin hỏi công tử tôn tính đại danh?”
Hạ Thịnh đang bóc hạt dưa cho Chu Nhiên, từng hạt nhỏ bỏ vào đĩa sứ, hắn vô tình đáp lại: “Ngươi không cần biết, chỉ cần bảo đảm trên đường này mình không chết là được.”
Nữ tỳ đột nhiên ngồi qua, dán vào hắn, cũng giúp hắn bóc: “Sao lại thế được, công tử cứu ta, chính là ân nhân của ta...” Nàng nhìn thiếu niên tuấn tú, không khỏi đỏ mặt, nhìn say đắm.
Hạ Thịnh giật mình đánh đổ một đĩa hạt dưa: “Ngươi làm gì vậy!” Giọng quá lớn còn khiến người khác chú ý, Chu Nhiên nắm tay Nguyệt Nguyệt đang đi xuống, nàng bị làm mạnh, chân đều mềm nhũn đáng thương: “Hạ Thịnh! Ngươi làm gì đấy?” Nàng ngăn Hạ Thịnh tiếp tục phát điên.
Hạ Thịnh thấy nàng xuống lầu, đi qua tiếp nhận việc của Nguyệt Nguyệt: “Ả tiểu kỹ nữ này không biết nặng nhẹ!”
“Đó cũng là ngươi mua về.” Chu Nhiên chặn lời hắn, ngồi ở vị trí Hạ Thịnh vừa rồi, nhìn hạt dưa đổ, bảo Tiểu Thúy theo sau dọn dẹp: “Ở bên ngoài đừng hấp tấp như vậy.”
“Ừ...” Hạ Thịnh ủ rũ, cúi đầu, đổ hạt dưa bóc xong vào hộp mang theo bên mình, tiện cho Chu Nhiên muốn ăn lúc nào lấy: “Đi đi đi.” Hắn đuổi nữ tỳ đến bàn Nguyệt Nguyệt.
Chu Nhiên uống cháo, Hạ Thịnh đã thổi nguội cho nàng, vừa vào miệng là vừa đúng, hắn lại gắp đồ ăn nhẹ bỏ vào miệng nàng: “Ngon không?”
Chu Nhiên chậm rãi gật đầu, ăn hơn nửa bát thì không ăn nữa, ngồi bên cạnh Hạ Thịnh bầu bạn với hắn, Hạ Thịnh ăn xong phần Chu Nhiên còn dư lại bắt đầu ăn của mình, cái bụng lớn lắm.
Nguyệt Nguyệt nhìn nữ tỳ, hất cằm về phía tiểu thư và cô gia của mình: “Thấy chưa? Tiểu thư và cô gia chúng ta tình cảm tốt lắm, ta khuyên ngươi vẫn đừng nên si tâm vọng tưởng, thành thật một chút đi.”
Tiểu Thúy vừa dọn xong hạt dưa, nàng xúc cơm vào miệng, gật đầu tán thành, Nguyệt Nguyệt gắp cho nàng miếng thịt.
“Thiếu gia chúng ta vạn phần thích thiếu phu nhân, cô nương, ngươi đừng nghĩ đến chuyện bay lên cành cây làm phượng hoàng, thiếu gia sẽ không thèm ngươi đâu, thiếu gia chúng ta là quý nhân ở Kinh thành.” Thụy Cát cũng vừa ăn cơm vừa khuyên nữ tỳ, thiếu gia hắn khó khăn lắm mới cưới được thiếu phu nhân, đừng để người khác xen vào, làm hỏng việc! “Hơn nữa ngươi chọc giận thiếu gia, mạng nhỏ khó bảo toàn.”
Nữ tỳ cúi đầu, lau nước mắt, nàng bị nói đến mất mặt, tay nắm quả long nhãn khô, bóp đến khô quắt: “Nô tỳ biết, người như công tử kia, nhất định sẽ không thèm nô tỳ, chỉ là nô tỳ vẫn muốn vì công tử làm chút việc...”
Ba người kia không thèm để ý nàng khóc lóc thảm thiết, nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi rút lui, cũng không thể để chủ tử đợi bọn họ, nữ tỳ há miệng, nàng còn chưa ăn gì cả? Nhưng rõ ràng ba tên hạ nhân này cũng không muốn quản nàng, nàng chỉ có thể nhấc váy, theo họ lên xe ngựa cùng nhau lên đường.
/29
|