Chu Nhiên tỉnh dậy cả người sảng khoái, lại được Hạ Thịnh thay một bộ y phục trong, nhưng Hạ Thịnh không thấy bóng dáng, nàng gọi Tiểu Thúy đến: “Phụ thân đâu? Đã mấy giờ rồi, sao phụ thân vẫn chưa đến thăm ta?” Nàng từ trên giường ngồi dậy, Nguyệt Nguyệt giúp nàng mặc quần áo, buộc dây lưng mặc áo ngoài vào: “Thôi bỏ đi, vẫn là ta đi tìm phụ thân đi.” Chu Nhiên nhấc chân định bước ra ngoài, Tiểu Thúy kéo nàng lại.
“Tiểu thư...” Giọng nàng trầm trọng, mím môi: “Lão gia đã... đã... qua đời rồi...”
Chu Nhiên đột ngột quay đầu lại, nắm lấy tay Tiểu Thúy: “Tiểu Thúy! Ngươi nói bậy gì vậy! Sao phụ thân lại chết chứ! Mau phỉ nhổ đi!” Kéo nàng đi gõ gỗ.
Nguyệt Nguyệt ôm lấy nàng: “Tiểu thư, lời Tiểu Thúy nói là thật, mấy ngày trước lão gia mới an táng, hôn sự của ngươi và tam thiếu gia cũng là thật...”
Chu Nhiên trực tiếp ngất đi, may mà có Nguyệt Nguyệt ôm nàng không đến nỗi ngã xuống đất, Tiểu Thúy và Nguyệt Nguyệt đỡ nàng lên giường, qua một lúc, nàng hít một hơi, mở mắt ra, một ngày nhiều như vậy đối với nàng thực sự rất khó chấp nhận, trước là từ mười lăm tuổi biến thành mười bảy tuổi, lại là nàng gả cho Hạ Thịnh, cuối cùng thậm chí phụ thân nàng qua đời...
Hạ Thịnh xoa trán, hắn sai người đi tìm vị vương gia duy nhất còn sót lại của thế hệ trước ở nơi hẻo lánh nghèo khó, chính là Vĩnh Vương, lại lật sách vở, trong sách ghi chép nếu vị Vương gia kia trong tay có chiếu thư của Hoàng đế chính thống thế hệ trước cũng có thể kế vị, chỉ là hắn cũng không thể xác định trong tay Vĩnh Vương có chiếu thư hay không, chỉ có thể đánh cược một phen, dù sao hoàng đế đã chết vẫn còn chưa kịp để lại di chiếu gì cho con cháu, đám con cháu cũng nhất định sẽ tranh giành vị trí người cầm quyền, hắn là muốn đánh cược cái vị trí này.
Hạ Thịnh đốt mật tín, từ thư phòng đi về phòng khách, hắn đẩy cửa đi vào, yên tĩnh một mảnh, vốn tưởng là Chu Nhiên chưa tỉnh, ngay cả nha hoàn thân cận của nàng cũng canh ở ngoài cửa, nhưng khi hắn vén rèm châu, Chu Nhiên ngồi thẳng trên ghế quý phi: “Nhiên nương?”
Chu Nhiên đột nhiên rơi lệ, một đôi mắt đỏ hoe, oán hận nhìn hắn: “Hạ Thịnh, vì sao ngươi không nói với ta, phụ thân ta không còn?”
“Cái gì?” Hắn nhất thời không phản ứng kịp, ngây người một chút, vội vàng đi qua: “Là kẻ nào miệng không nghiêm nói với nàng? Đừng tức giận, ta chỉ là không muốn để nàng quá đau lòng.” Dù sao vào thời điểm này Chu Nhiên là người phụ thuộc vào Đại Lý Tự Khanh nhất.
“Ngươi chính là muốn xem ta bị cười nhạo! Phụ thân ta không còn... ngươi không nói với ta! Còn khi dễ ta! Chính là vì phụ thân ta không còn, người không thể đánh chết ngươi! Cho nên ngươi mới... ngươi mới...” Chu Nhiên khóc lớn, nàng căn bản không thể chấp nhận sự thật này, hai tay áo ngoài đều ướt.
Hạ Thịnh ôm lấy nàng, biết là mình nóng vội: “Là lỗi của ta, nhưng ta không hề muốn xem nàng bị cười nhạo, những gì ta làm với nàng, nếu người đánh chết ta ta cũng cam tâm tình nguyện, cái chết của nhạc phụ ta cũng rất đau lòng, nhưng Nhiên nương, người ta phải tiến về phía trước...” Lời hắn còn chưa nói hết đã bị Chu Nhiên tát một cái, đầu nghiêng sang một bên, mặt đau rát.
“Cái gì tiến về phía trước! Đau khổ không rơi vào người ngươi thì có thể nói mấy lời nhẹ tênh này sao!” Nàng nức nở: “Ta muốn ly hôn với ngươi!” Nàng không thể cứ ở mãi chỗ này, nàng muốn về phủ Đại Lý Tự Khanh... nàng muốn về nhà...
“Nhiên nương! Nàng không thể đối xử với ta như vậy!” Hắn nắm lấy tay Chu Nhiên: “Không được nói mấy chuyện này nữa.” Nghe đến ly hôn, tim hắn đau nhói.
“Cái gì đối xử với ngươi! Ta và ngươi vốn không tình ý, chẳng qua chỉ là tình giao từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sao lại không thể ly hôn!” Nàng lại nói... nàng lại nói... Hạ Thịnh trực tiếp bế người lên, ném lên giường, đè nàng xuống dưới thân hôn lên môi nàng.
Hắn buông miệng ra, lại dùng tay che miệng nàng, sợ nàng lại nói ra lời khiến mình khó chịu: “Nhiên nương, chúng ta là có tình ý, nàng mến ta, ta cũng... mến nàng. Nàng bình tĩnh chút, nghe ta nói được không?”
Chu Nhiên chặt chẽ cắn vào thịt bên trong tay hắn: “Hiện tại tình thế nghiêm trọng, chúng ta không ra được Lộc Minh sơn trang, ta cũng sẽ không tách ra với nàng, chúng ta lúc đầu, là nàng lên xe ngựa của ta và ta...” Hạ Thịnh đỏ mang tai: “Thành thân cũng là do nàng đề ra, tất nhiên ta cũng rất vui mừng, nàng và ta thành thân là để trốn tránh sự cầu hôn của Lâm Kỷ, chính là vị Thế tử ném đá vào nàng, làm nàng rơi xuống nước ở hội thơ đó, nàng có nhớ hắn không?“.
Chu Nhiên cắn tay hắn chảy máu, nghe đến một cái tên khiến nàng ghét hơn nàng mới gật gật đầu, mười lăm tuổi, nàng nhất thời ham chơi đi đến hội thơ, kết quả gặp một tên đáng ghét mặc áo đen, tên đáng ghét đó ném đá vào nàng, làm nàng hoảng sợ rơi xuống ao, còn bị bệnh, đó là lần đầu tiên kể từ khi nàng lớn như vậy bị ủy khuất, nàng rất ghét cái tên Thế tử gì đó, nhưng vì bị bệnh, Hạ Thịnh đưa rất nhiều đồ ăn ngon vào phòng nàng, còn có thuốc, mỗi ngày trèo tường vườn hoa đến thăm nàng, dỗ dành nàng... thực ra Hạ Thịnh đối với nàng luôn rất tốt, chỉ là nàng coi sự tốt của Hạ Thịnh là chuyện đương nhiên.
“Phụ thân của hắn, Khang Vương, mấy ngày trước tạo phản, hiện tại là Tân đế, Lâm Kỷ trở thành Thái tử, cho nên nàng bây giờ càng không thể... ly hôn với ta, ta hứa với nàng, mấy ngày này sẽ không làm mấy chuyện đó với nàng nữa, nàng ngoan ngoãn ở đây, được không?” Hạ Thịnh kiên nhẫn dỗ dành nàng, qua tay mình hôn lên môi nàng, bàn tay kia vẫn đang nhỏ máu xuống, rơi lên cổ trắng nõn của Chu Nhiên, Hạ Thịnh lấy khăn lau cho nàng.
Hai người yên lặng khá lâu, Chu Nhiên nhượng bộ, chậm rãi buông răng mình ra, từ từ gật đầu.
“Hạ Thịnh, xin lỗi, ta không nên vu oan cho ngươi, không phân biệt đúng sai...” Chu Nhiên miễn cưỡng xin lỗi hắn, hơi nhếch miệng, một mặt không quen, đây là lần đầu tiên nàng xin lỗi người khác, tự nhiên là không quen.
“Không sao đâu Nhiên nương, chỉ cần nàng vui vẻ, làm gì cũng được.” Hạ Thịnh từ trên giường ngồi dậy: “Trừ việc ly hôn với ta.” Hắn bổ sung, từ bên ngoài gọi Thụy Cát, bảo hắn giúp mình băng bó tay.
“Ừ...” Chu Nhiên ừ hử đáp lại, không ly hôn thì không ly hôn, Hạ Thịnh thật keo kiệt, ngay cả hai chữ này cũng không cho nàng nhắc đến.
Nàng cắn sâu, chỗ răng nanh càng là hai lỗ sâu, cũng không biết Hạ Thịnh lấy đâu ra sức chịu đựng lớn như vậy mà không kêu lên tiếng, hắn gọi hai tên nha hoàn ngốc ở cửa vào - trong mắt hắn Tiểu Thúy và Nguyệt Nguyệt không khác gì đồ ngốc: “Hầu hạ tiểu thư súc miệng.”
Chu Nhiên ngậm nước trong miệng, súc miệng ừng ực rồi nhổ vào chậu đồng, nước trong bị nhuộm thành chất lỏng màu đỏ nhạt, Nguyệt Nguyệt lại bưng xuống.
Một trận ầm ĩ búi tóc nàng cũng lỏng ra, Tiểu Thúy giúp nàng chải chuốt lại: “Vậy chúng ta đều phải ngủ cùng nhau sao?” Chu Nhiên hỏi nhỏ.
Thụy Cát cuối cùng cũng băng bó xong vết thương cho Hạ Thịnh, Hạ Thịnh đứng dậy, nghe thấy tiếng hỏi của nàng, khẳng định: “Ừ.”
Nhưng mà tư thế ngủ của nàng rất tệ... Chu Nhiên trong lòng thầm chê bai, nàng không muốn ngủ cùng Hạ Thịnh, nàng muốn ngủ một mình, có thể lăn qua lăn lại rất thoải mái, ngủ cùng Hạ Thịnh hắn chỉ biết ôm chặt mình, ngay cả động cũng không thể động...
Hạ Thịnh không biết nàng nghĩ gì trong lòng, hắn đi qua, từ trong hộp trang sức lấy ra một cây trâm cài đính hồng bảo thạch, cài vào búi tóc nàng: “Tối đợi ta về cùng nàng dùng bữa.” Hắn cúi người hôn hôn má Chu Nhiên, xoay người đi ra ngoài.
Chu Nhiên miệng đáp ứng hắn, nhưng đợi hắn đi rồi lại lấy cây trâm đó xuống, bảo Tiểu Thúy giúp mình đeo mấy cây khác, thẩm mỹ của Hạ Thịnh tệ quá, nàng mặc váy dưới màu vàng ngỗng, đeo thêm cây trâm hồng bảo thạch đó trông càng quê mùa.
Tiểu Thúy bất đắc dĩ cười cười: “Tiểu thư, nam nhân chính là như vậy, không tiếp xúc với mấy nữ tử vẫn không biết đạo lý phối hợp.”
“Trước kia hắn cũng như vậy đến quấy rầy ta sao?” Như vậy cũng quá phiền phức rồi! Chu Nhiên chê bai.
“Không có, tam thiếu gia trước kia không dám.” Tiểu Thúy nhẹ nhàng chải đuôi tóc cho nàng, qua khá lâu: “Xong rồi tiểu thư.”
Chu Nhiên nhìn dung nhan của mình trong gương đồng, hài lòng gật đầu, đứng dậy: “Đi!”
“Đi đâu tiểu thư?” Tiểu Thúy vội vàng đuổi theo Chu Nhiên đang sải bước tiến lên.
“Tiểu thư...” Giọng nàng trầm trọng, mím môi: “Lão gia đã... đã... qua đời rồi...”
Chu Nhiên đột ngột quay đầu lại, nắm lấy tay Tiểu Thúy: “Tiểu Thúy! Ngươi nói bậy gì vậy! Sao phụ thân lại chết chứ! Mau phỉ nhổ đi!” Kéo nàng đi gõ gỗ.
Nguyệt Nguyệt ôm lấy nàng: “Tiểu thư, lời Tiểu Thúy nói là thật, mấy ngày trước lão gia mới an táng, hôn sự của ngươi và tam thiếu gia cũng là thật...”
Chu Nhiên trực tiếp ngất đi, may mà có Nguyệt Nguyệt ôm nàng không đến nỗi ngã xuống đất, Tiểu Thúy và Nguyệt Nguyệt đỡ nàng lên giường, qua một lúc, nàng hít một hơi, mở mắt ra, một ngày nhiều như vậy đối với nàng thực sự rất khó chấp nhận, trước là từ mười lăm tuổi biến thành mười bảy tuổi, lại là nàng gả cho Hạ Thịnh, cuối cùng thậm chí phụ thân nàng qua đời...
Hạ Thịnh xoa trán, hắn sai người đi tìm vị vương gia duy nhất còn sót lại của thế hệ trước ở nơi hẻo lánh nghèo khó, chính là Vĩnh Vương, lại lật sách vở, trong sách ghi chép nếu vị Vương gia kia trong tay có chiếu thư của Hoàng đế chính thống thế hệ trước cũng có thể kế vị, chỉ là hắn cũng không thể xác định trong tay Vĩnh Vương có chiếu thư hay không, chỉ có thể đánh cược một phen, dù sao hoàng đế đã chết vẫn còn chưa kịp để lại di chiếu gì cho con cháu, đám con cháu cũng nhất định sẽ tranh giành vị trí người cầm quyền, hắn là muốn đánh cược cái vị trí này.
Hạ Thịnh đốt mật tín, từ thư phòng đi về phòng khách, hắn đẩy cửa đi vào, yên tĩnh một mảnh, vốn tưởng là Chu Nhiên chưa tỉnh, ngay cả nha hoàn thân cận của nàng cũng canh ở ngoài cửa, nhưng khi hắn vén rèm châu, Chu Nhiên ngồi thẳng trên ghế quý phi: “Nhiên nương?”
Chu Nhiên đột nhiên rơi lệ, một đôi mắt đỏ hoe, oán hận nhìn hắn: “Hạ Thịnh, vì sao ngươi không nói với ta, phụ thân ta không còn?”
“Cái gì?” Hắn nhất thời không phản ứng kịp, ngây người một chút, vội vàng đi qua: “Là kẻ nào miệng không nghiêm nói với nàng? Đừng tức giận, ta chỉ là không muốn để nàng quá đau lòng.” Dù sao vào thời điểm này Chu Nhiên là người phụ thuộc vào Đại Lý Tự Khanh nhất.
“Ngươi chính là muốn xem ta bị cười nhạo! Phụ thân ta không còn... ngươi không nói với ta! Còn khi dễ ta! Chính là vì phụ thân ta không còn, người không thể đánh chết ngươi! Cho nên ngươi mới... ngươi mới...” Chu Nhiên khóc lớn, nàng căn bản không thể chấp nhận sự thật này, hai tay áo ngoài đều ướt.
Hạ Thịnh ôm lấy nàng, biết là mình nóng vội: “Là lỗi của ta, nhưng ta không hề muốn xem nàng bị cười nhạo, những gì ta làm với nàng, nếu người đánh chết ta ta cũng cam tâm tình nguyện, cái chết của nhạc phụ ta cũng rất đau lòng, nhưng Nhiên nương, người ta phải tiến về phía trước...” Lời hắn còn chưa nói hết đã bị Chu Nhiên tát một cái, đầu nghiêng sang một bên, mặt đau rát.
“Cái gì tiến về phía trước! Đau khổ không rơi vào người ngươi thì có thể nói mấy lời nhẹ tênh này sao!” Nàng nức nở: “Ta muốn ly hôn với ngươi!” Nàng không thể cứ ở mãi chỗ này, nàng muốn về phủ Đại Lý Tự Khanh... nàng muốn về nhà...
“Nhiên nương! Nàng không thể đối xử với ta như vậy!” Hắn nắm lấy tay Chu Nhiên: “Không được nói mấy chuyện này nữa.” Nghe đến ly hôn, tim hắn đau nhói.
“Cái gì đối xử với ngươi! Ta và ngươi vốn không tình ý, chẳng qua chỉ là tình giao từ nhỏ lớn lên cùng nhau, sao lại không thể ly hôn!” Nàng lại nói... nàng lại nói... Hạ Thịnh trực tiếp bế người lên, ném lên giường, đè nàng xuống dưới thân hôn lên môi nàng.
Hắn buông miệng ra, lại dùng tay che miệng nàng, sợ nàng lại nói ra lời khiến mình khó chịu: “Nhiên nương, chúng ta là có tình ý, nàng mến ta, ta cũng... mến nàng. Nàng bình tĩnh chút, nghe ta nói được không?”
Chu Nhiên chặt chẽ cắn vào thịt bên trong tay hắn: “Hiện tại tình thế nghiêm trọng, chúng ta không ra được Lộc Minh sơn trang, ta cũng sẽ không tách ra với nàng, chúng ta lúc đầu, là nàng lên xe ngựa của ta và ta...” Hạ Thịnh đỏ mang tai: “Thành thân cũng là do nàng đề ra, tất nhiên ta cũng rất vui mừng, nàng và ta thành thân là để trốn tránh sự cầu hôn của Lâm Kỷ, chính là vị Thế tử ném đá vào nàng, làm nàng rơi xuống nước ở hội thơ đó, nàng có nhớ hắn không?“.
Chu Nhiên cắn tay hắn chảy máu, nghe đến một cái tên khiến nàng ghét hơn nàng mới gật gật đầu, mười lăm tuổi, nàng nhất thời ham chơi đi đến hội thơ, kết quả gặp một tên đáng ghét mặc áo đen, tên đáng ghét đó ném đá vào nàng, làm nàng hoảng sợ rơi xuống ao, còn bị bệnh, đó là lần đầu tiên kể từ khi nàng lớn như vậy bị ủy khuất, nàng rất ghét cái tên Thế tử gì đó, nhưng vì bị bệnh, Hạ Thịnh đưa rất nhiều đồ ăn ngon vào phòng nàng, còn có thuốc, mỗi ngày trèo tường vườn hoa đến thăm nàng, dỗ dành nàng... thực ra Hạ Thịnh đối với nàng luôn rất tốt, chỉ là nàng coi sự tốt của Hạ Thịnh là chuyện đương nhiên.
“Phụ thân của hắn, Khang Vương, mấy ngày trước tạo phản, hiện tại là Tân đế, Lâm Kỷ trở thành Thái tử, cho nên nàng bây giờ càng không thể... ly hôn với ta, ta hứa với nàng, mấy ngày này sẽ không làm mấy chuyện đó với nàng nữa, nàng ngoan ngoãn ở đây, được không?” Hạ Thịnh kiên nhẫn dỗ dành nàng, qua tay mình hôn lên môi nàng, bàn tay kia vẫn đang nhỏ máu xuống, rơi lên cổ trắng nõn của Chu Nhiên, Hạ Thịnh lấy khăn lau cho nàng.
Hai người yên lặng khá lâu, Chu Nhiên nhượng bộ, chậm rãi buông răng mình ra, từ từ gật đầu.
“Hạ Thịnh, xin lỗi, ta không nên vu oan cho ngươi, không phân biệt đúng sai...” Chu Nhiên miễn cưỡng xin lỗi hắn, hơi nhếch miệng, một mặt không quen, đây là lần đầu tiên nàng xin lỗi người khác, tự nhiên là không quen.
“Không sao đâu Nhiên nương, chỉ cần nàng vui vẻ, làm gì cũng được.” Hạ Thịnh từ trên giường ngồi dậy: “Trừ việc ly hôn với ta.” Hắn bổ sung, từ bên ngoài gọi Thụy Cát, bảo hắn giúp mình băng bó tay.
“Ừ...” Chu Nhiên ừ hử đáp lại, không ly hôn thì không ly hôn, Hạ Thịnh thật keo kiệt, ngay cả hai chữ này cũng không cho nàng nhắc đến.
Nàng cắn sâu, chỗ răng nanh càng là hai lỗ sâu, cũng không biết Hạ Thịnh lấy đâu ra sức chịu đựng lớn như vậy mà không kêu lên tiếng, hắn gọi hai tên nha hoàn ngốc ở cửa vào - trong mắt hắn Tiểu Thúy và Nguyệt Nguyệt không khác gì đồ ngốc: “Hầu hạ tiểu thư súc miệng.”
Chu Nhiên ngậm nước trong miệng, súc miệng ừng ực rồi nhổ vào chậu đồng, nước trong bị nhuộm thành chất lỏng màu đỏ nhạt, Nguyệt Nguyệt lại bưng xuống.
Một trận ầm ĩ búi tóc nàng cũng lỏng ra, Tiểu Thúy giúp nàng chải chuốt lại: “Vậy chúng ta đều phải ngủ cùng nhau sao?” Chu Nhiên hỏi nhỏ.
Thụy Cát cuối cùng cũng băng bó xong vết thương cho Hạ Thịnh, Hạ Thịnh đứng dậy, nghe thấy tiếng hỏi của nàng, khẳng định: “Ừ.”
Nhưng mà tư thế ngủ của nàng rất tệ... Chu Nhiên trong lòng thầm chê bai, nàng không muốn ngủ cùng Hạ Thịnh, nàng muốn ngủ một mình, có thể lăn qua lăn lại rất thoải mái, ngủ cùng Hạ Thịnh hắn chỉ biết ôm chặt mình, ngay cả động cũng không thể động...
Hạ Thịnh không biết nàng nghĩ gì trong lòng, hắn đi qua, từ trong hộp trang sức lấy ra một cây trâm cài đính hồng bảo thạch, cài vào búi tóc nàng: “Tối đợi ta về cùng nàng dùng bữa.” Hắn cúi người hôn hôn má Chu Nhiên, xoay người đi ra ngoài.
Chu Nhiên miệng đáp ứng hắn, nhưng đợi hắn đi rồi lại lấy cây trâm đó xuống, bảo Tiểu Thúy giúp mình đeo mấy cây khác, thẩm mỹ của Hạ Thịnh tệ quá, nàng mặc váy dưới màu vàng ngỗng, đeo thêm cây trâm hồng bảo thạch đó trông càng quê mùa.
Tiểu Thúy bất đắc dĩ cười cười: “Tiểu thư, nam nhân chính là như vậy, không tiếp xúc với mấy nữ tử vẫn không biết đạo lý phối hợp.”
“Trước kia hắn cũng như vậy đến quấy rầy ta sao?” Như vậy cũng quá phiền phức rồi! Chu Nhiên chê bai.
“Không có, tam thiếu gia trước kia không dám.” Tiểu Thúy nhẹ nhàng chải đuôi tóc cho nàng, qua khá lâu: “Xong rồi tiểu thư.”
Chu Nhiên nhìn dung nhan của mình trong gương đồng, hài lòng gật đầu, đứng dậy: “Đi!”
“Đi đâu tiểu thư?” Tiểu Thúy vội vàng đuổi theo Chu Nhiên đang sải bước tiến lên.
/29
|