"Cha nuôi! Ai ui —— ô ô. . . . . ."
"Đừng giả bộ nữa, hôm nay mẫu thân và phụ thân cháu hạ phàm liền gọi ta đến trông cháu đây ".
Nhóc con mới đặt mông ngã nhào xuống gào khóc đã quả quyết ngậm miệng, thuận tiện dùng ống tay áo trắng như tuyết có nạm chỉ vàng lau mắt, nhanh nhẩu đứng lên.
" Hừ, phụ quân và mẫu thân thật không có nhân tính, hạ phàm đi chơi, lại thả cháu ở lại thiên đình một mình ". Đứa nhóc vừa oán niệm vừa kéo tay áo Sát Nhan : " Cha nuôi, người không có cách nào đào mẫu thân khỏi phụ quân sao ? "
" Đào đi … " Sát Nhan vô lực đỡ trán, rất là bất đắc dĩ lặp lại hai chữ này : " Cháu cho rằng mẫu thân mình là nhân sâm sao ? "
Đứa nhóc hình như cũng cảm thấy dùng sai từ, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng cũng chỉ gật đầu một cái : " Không khác mấy mà, dù sao, chỉ cần muốn đều có thể bắt cóc. "
". . . . . ." Sát Nhan có chút không theo kịp tiết tấu của đứa nhỏ, không thể làm gì khác hơn là kiễn nhẫn thỉnh giáo : " Nếu ta bắt cóc mẫu thân cháu đi, phụ quân cháu phải làm sao đây ? "
" Dù sao hắn cũng toàn khi dễ mẫu thân, bỏ hắn một mình cũng tốt. A, cũng không phải một mình, mẫu thân lại mang bầu thêm một muội muội, sau này để muội muội ở lại với phụ quân là được ".
"Tiểu muội muội?" Sát Nhan rất hài hòa bỏ qua đoạn nói về " khi dễ ", là nam nhân, hắn có thể hiểu được.
Nhắc tới từ này, đứa nhóc hình như không vui lắm, chỉ ấm ức nói : " Mấy ngày trước mẫu thân tham ăn thích ngủ… ừm, mặc dù bình thường nàng đều thế, chỉ có điều phụ quân đặc biệt tìm Thái Thượng Lão Quân, Lão Quân nói mẫu thân đã hoài thai, xem chừng là một muội muội. "
Sát Nhan thấy vẻ mặt quỷ dị của đứa nhóc, bèn nói trêu : " Sao ? Cháu không thích muội muội nhà mình sao ? "
Đứa nhóc thở dài một hơi, hình như là vì kìm nén tương đối lâu, rốt cuộc tìm được người kể khổ : " Nếu là muội muội nhà người ta thì ta đương nhiên rất thích. Nhưng nếu là muội muội nhà mình thì… cha nuôi, tính tình mẹ cháu người cũng biết, cho nên người không muốn đào góc tường này cháu cũng hiểu… mẫu thân cháu đã khó ứng phó như vậy, về sau có thêm một muội muội giống nàng thì cuộc sống sau này sẽ trôi qua như thế nào đây ? "
". . . . . ."
Sát Nhan im bặt, không thể nói thêm điều gì nữa, nếu nói thêm gì, hắn có thể sẽ hoài nghi liệu đứa bé này có phải là do Vân Liên và Phượng Dẫn sinh ra hay không.
"Tiểu tử thúi, lại đang nói xấu ta!"
Sát Nhan trợn mắt, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng lóe lên, đứa nhóc đã bị cuốn vào tay một nữ nhân. Từ khi đứa nhóc chính thức gọi hắn là cha nuôi, Sát Nhan cũng ít đến thăm Phượng Dẫn hơn, chỉ vì một câu cha nuôi mà đập nát toàn bộ lòng chờ mong của hắn. Vốn đã không thuộc về hắn, trải qua thời gian càng dài, khoảng cách giữa hai người càng xa. Nhưng hôm nay gặp lại, nữ nhân này vẫn một thân áo trắng, mặc dù đã gả cho người ta, vẫn biếng nhác, ngay cả bới tóc kiểu phụ nhân cũng lười. Cả búi tóc đen chỉ đơn giản dùng một sợi dây màu trắng buộc lại, thả bên người, vẫn như năm xưa.
Nữ nhân chỉ lo cười đùa với đứa nhóc trong ngực, nhất thời không chú ý Sát Nhan mất hồn trong phút chốc. Đến khi nữ nhân quay đầu nhìn về hắn thì trong mắt Sát Nhan đã khôi phục lại sự trong sáng, khóe mắt tà mị cố đè xuống mất mát dưới đáy mắt.
Phượng Dẫn rút cây quạt ra khỏi tay đứa nhóc, vuốt vuốt, hơi tỏ vẻ xin lỗi trả lại cho Sát Nhan : " Còn phải cảm ơn người, việc quá đột xuất, ta với Vân Liên ném tiểu tử này một mình trên thiên đình cũng không yên lòng, sợ hắn lại gây chuyện gì, nên mới cố ý nhờ ngươi trông giúp ".
Phượng Dẫn nói hết lời, đứa nhóc cũng không hài lòng lắm : " Mẫu thân nói lung tung, thế nào gọi là gây chuyện gì ? "
" Chẳng lẽ còn muốn mẫu thân nhắc nhở ngươi sao ? " Phượng Dẫn nghiến răng, sâu kín nói vào bên tai đứa nhóc : " Lần trước ngươi tốc váy muội muội con của Ti Mệnh, chuyện mất mặt như vậy chẳng lẽ ngươi muốn kể cho cha nuôi ngươi nghe sao ? "
Đứa nhóc đỏ mặt lên, rồi ngay sau đó lại lớn tiếng biện minh : " Con thích tiểu muội muội mới đi vén váy của nàng, mấy hôm trước buổi tối phụ quân cũng vén váy của mẫu thân lên đó thôi. Chẳng lẽ không phải là vì phụ quân thích mẫu thân sao ? "
Âm thanh đứa nhóc vang vọng, như cố tình để Vân Liên mới tới nghe thấy. Thanh ảnh loang loáng, nháy mắt đã tới ngay trước mặt. Đứa nhóc chưa kịp phản kháng đã bị Vân Liên khênh lên vai, một tay như có như không phất qua cái mông tròn vo, thở dài nói : " Quả nhiên phụ quân lạnh nhạt ngươi mấy ngày, ngươi lại ngứa da rồi sao ? "
Đứa nhóc run lên, chớp mắt sau đó đã bị phụ quân mà hắn ghét vác đi rồi. Vì vậy khi đứa nhóc vừa đi thì trong phòng cũng nháy mắt lạnh xuống, chỉ còn Phượng Dẫn đang đỏ mặt và Sát Nhan đang mang vẻ mặt chế nhạo.
Phượng Dẫn cúi đầu nhìn Sát Nhan phe phẩy cây quạt, quẫn bách hiếm thấy : " Chuyện này … ngươi đừng nghe đứa bé kia nói bậy, khụ khụ… là được… chuyện này… "
Khóe miệng Sát Nhan vểnh cao, mặt thưởng thức nhìn Phượng Dẫn : " Ngươi yên tâm, ta sẽ không nghe lời trẻ con nói bậy. Chỉ có điều… hắn dù sao cũng không phải tôn ngộ không… còn nữa, các ngươi bình thường cũng nên chú ý một chút, đừng… " Sát Nhan liếm môi, suy nghĩ một chút tìm từ : " dạy bậy đứa bé ".
"Ngươi! . . . . . ." Phượng Dẫn quýnh lên, cuộc nói chuyện với Sát Nhan tuy ngắn gọn nhưng nội dung lại tuyệt đối không hài hòa. Tôn Ngộ Không… hắn không phải là muốn chứng minh lời nói của trẻ con đều có nguyên do sao ? Sao phải dùng từ ác như vậy ???
Sát Nhan rốt cuộc đã từng ngủ với nữ nhân chưa thì Phượng Dẫn không biết. Nhưng Sát Nhan là một lưu manh thì Phượng Dẫn quá rõ ràng. Năm xưa hắn ngày ngày lôi kéo mình đi nhìn trộm ngực của hơn phân nửa tiên tử trên thiên đình, bình luận về mông của hơn phân nửa tiên tử còn lại, Phượng Dẫn rõ ràng ý thức được một vấn đề: so về sự lưu manh thì mình đấu không lại Sát Nhan.
Cho nên Phượng Dẫn luôn thức thời, lựa chọn nói sang chuyện khác, hơn nửa còn chọn một đề tài có lợi cho mình.
Tỷ như, hôn sự của Sát Nhan.
Phượng Dẫn hắng giọng, tận lực làm cho âm thanh của mình nghe có vẻ chính trực một chút, không nên quá hèn mọn: «Ừ, gần đây Nhạc Di thế nào ? Ta hình như lâu rồi không gặp nàng."
"Phốc. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?"
Sát Nhan đang uống trà cũng phun hết lên người mình, nước bẩn tạo thành một vệt bẩn trên đóa mẫu đơn thật lớn thêu trên ngực áo Sát Nhan, lan xuống đai lưng tơ vàng bên dưới.
Ưmh, chính là hiệu quả này.
Ai cũng có một chiếc xương sườn mềm, xương sườn mềm của Sát Nhan chính là Nhạc Di. Biết chuyện này cũng không có nhiều người, mà không nên biết nhất là Phượng Dẫn lại không thoát khỏi liên quan. Cũng may nàng không quá đáng lắm, nàng chỉ âm thầm ghi nhớ cái xương sườn mềm này trong lòng, không lấy ra khoe khoang, chỉ lúc nào tối quan trọng mới lấy ra đe dọa.
Ừ, nhìn bộ mặt si lăng của Sát Nhan, không chỉ sảng khoái mà còn thật thoải mái.
Đánh úp bất ngờ, Sát Nhan liền rơi vào hạ phong, không thể làm gì khác hơn là thu cây quạt, đen mặt đàng hoàng đáp : " Nàng dạo này cũng hay dây dưa hơn, nếu hôm nay ngươi không tìm ta thì ta cũng phải đi trốn ".
Hay dây dưa ? Sát Nhan lại hời hợt, chỉ có điều Nhạc Di này hay dây dưa với Sát Nhan cũng là chuyện dễ hình dung.
Vốn Sát Nhan nhờ vào sự phối hợp của Phượng Dẫn mà dọa được Nhạc Di một thời gian, hơn nữa sau sự việc của Vân Liên, Nhạc Di cũng chịu không ít tai họa. Sau khi hết bị cấm túc, nàng ta nếu nhìn thấy Phượng Dẫn cũng cần phải đi vòng. Nhưng từ sau khi Phượng Dẫn và Vân Liên làm đám cưới, chuyện lừa gạt của Phượng Dẫn và Sát Nhan cũng không còn tác dụng nữa. Nếu Nhạc Di đã biết thì làm sao có thể bỏ qua cho Sát Nhan được nữa. Vì vậy, dù là trên trời dưới đất, chỗ nào Sát Nhan có thể trốn là Nhạc Di đều đuổi theo, dĩ nhiên trừ chỗ của Phượng Dẫn ra, Nhạc Di vẫn còn kiêng kị mấy phần.
Phượng Dẫn đoạt lấy cây quạt trong tay Sát Nhan phe phẩy, một bộ dáng khoan thai tự đắc, rất đáng đánh đòn : " Thật ra thì ta cảm thấy ngươi và nàng thật xứng đôi. Mặc dù tướng mạo nàng… không đẹp bằng ngươi, nhưng cũng rất được.
Sát Nhan oán giận trừng mắt với Phượng Dẫn, thật giống oán phụ nơi khuê phòng nhìn hán tử phụ tình : " Ta đối với ngươi một tấm chân tình, ngươi vẫn không biết xấu hổ mà ở đây cười nhạo ta sao ? "
Nếu là trước khi thì nhất định Phượng Dẫn sẽ bị những lời này làm cho đỏ mặt tía tai. Nhưng kể từ khi Sát Nhan phát hiện ra niềm vui thú này, suốt ngày đi trêu chọc Phượng Dẫn, khiến cho một người dù da mặt có mỏng đến đâu thì cũng luyện thành tường đồng vách sắt. Dĩ nhiên, đây cũng là nguyên nhân tại sao Phượng Dẫn không thường xuyên mang cái xương sườn mềm của Sát Nhan ra mà bóp. Niềm vui thú rất nhanh hết, chuyện đùa hay vậy nên giữ lại từ từ chơi.
"Công tử kính xin tự trọng, tiểu nữ tử đã lập gia đình." Phượng dẫn trêu đùa lấy quạt che mặt, đương nhiên không để ý vẻ mất hồn lướt qua dưới đáy mắt Sát Nhan.
Sát Nhan nghiêm mặt, cười khổ nói : " Chỉ sợ nguyện vọng của ngươi cuối cùng cũng đã được thực hiện được. "
" Hở ? " Phượng Dẫn vốn vẫn đang cười khúc khích, chợt thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sát Nhan khó tránh khỏi chậm phản ứng : " Nguyện vọng gì ? "
«Đần!" Sát Nhan đoạt lấy cây quạt trong tay Sát Nhan, thuận thế gõ nhẹ trên đầu nàng, không mập mờ nữa : " Không phải ngươi cứ mong ta lấy công chúa điêu ngoa kia sao ? "
Phượng Dẫn há miệng, Sát Nhan tiện tay nhặt một quả nho nhét vào miệng nàng, lúc này nàng mới cuống quýt ngậm miệng lại, chỉ có điều quả nho mắc ở cổ họng, nuốt cũng không được, nhả ra cũng không xong, có vẻ như khiếp sợ quá độ. Cũng may cuối cùng cũng phun ra được, nếu không một tiên tử bị nghẹn một quả nho thật khiến người ta muốn cười đến rụng răng.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi và Nhạc Di. . . . . ."
"Đúng vậy a! Sao? Mất hứng? Hối hận?"
“Chuyện tốt, chuyện tốt!” Phượng Dẫn cười híp mắt, nhặt thêm một quả nho nhét vào miệng, chỉ có điều trong lòng vẫn sợ hãi, nhai nửa ngày mới nuốt xuống: “Lúc nào tổ chức tiệc rượu ta nhất định đến, yên tâm, quà mừng cho ngươi cũng không ít đâu!”
Sát Nhan tuyệt vọng lắc đầu, hắn nhất định là đầu óc bị hư rồi mới có thể cho là Phượng Dẫn khổ sở không bỏ được: “Vốn việc hai nhà kết thân đã sớm được quyết định, chuyện trước đây phụ vương cũng đã tha cho sự hồ đồ của ta, nhưng nay Nam Hải và Bắc Hải đã kết liễu thân gia, ta muốn chạy cũng không được nữa”.
Sinh ở hoàng gia sao lại không có chuyện gì đau lòng được. Phượng Dẫn đại độ vỗ bả vai Sát Nhan bày tỏ an ủi: “Ta thấy, Nhạc Di mặc có chút ngang ngược, nhưng lại đối ngươi thật lòng, nếu như ngươi chịu cưới nàng, ngươi bảo nàng đi hướng đông nàng nhất định không dám đi hướng tây.”
Sát Nhan nhìn chằm chằm Phượng Dẫn một hồi, chợt dùng cán quạt gạt lọn tóc, mắt lim dim: “Những nữ nhân như vậy ta không thiếu.” Dứt lời thê lương thở dài: “Dĩ nhiên trừ ngươi ta”.
Phương Dẫn sao không biết tâm sự của Sát Nhan. Cho dù ban đầu có thể còn lơ mơ nhưng sau nhiều chuyện như vậy mà vẫn không hiểu ra thì thật sự thiếu não rồi. Lại có một số người, từ nhỏ đã nhất định phải nợ tình, nếu nợ thì đành thoải mái nợ luôn đi, kiếp này không trả được thì kiếp tới sẽ trả.
Phượng Dẫn cười ha ha, lại tùy ý nói mấy câu tào lao liền lắc mông bỏ đi. Sát Nhan cũng không ở lâu, chỉ thưởng thực ly trà, rồi hạ phàm. Quả nhiên, người còn chưa ra khỏi Nam Thiên Môn đã gặp Nhạc Di vẫn đợi ở cừa.
Nhạc Di vừa thấy Sát Nhan thì rất vui mừng, nóng nảy trên mặt lúc trước cũng đã biến mất sạch sẽ. Sát Nhan hiếm khi không tránh, trực tiếp đi thẳng về phía Nhạc Di, Nhạc Di vội vàng thu roi tiên trong tay lại, nhăn nhăn nhó nhó chà xát vạt áo, bối rối ngênh đón.
Sát Nhan nhếch nhếch khóe môi, nhìn Nhạc Di đi tới phía hắn, trong lòng chợt có chút buồn bực.
Phượng dẫn, đây chính là ngươi muốn? Đã như vậy, cho ngươi là được.
"Sát nhan! Ngươi. . . . . . Trở về Đông Hải sao?"
"Không trở về."
"À? Vậy. . . . . ."
"Đi Nam Hải."
"Nam Hải? Ngươi. . . . . . Đi Nam Hải làm cái gì?"
"Đi cầu hôn."
". . . . . ."
". . . . . . Này! Chờ ta một chút! Sát Nhan, ngươi nói lại đi, gió quá lớn ta không nghe rõ lắm!"
"Nghe không rõ thì thôi. . . . . ."
"Này! Chờ ta!"
"Đừng giả bộ nữa, hôm nay mẫu thân và phụ thân cháu hạ phàm liền gọi ta đến trông cháu đây ".
Nhóc con mới đặt mông ngã nhào xuống gào khóc đã quả quyết ngậm miệng, thuận tiện dùng ống tay áo trắng như tuyết có nạm chỉ vàng lau mắt, nhanh nhẩu đứng lên.
" Hừ, phụ quân và mẫu thân thật không có nhân tính, hạ phàm đi chơi, lại thả cháu ở lại thiên đình một mình ". Đứa nhóc vừa oán niệm vừa kéo tay áo Sát Nhan : " Cha nuôi, người không có cách nào đào mẫu thân khỏi phụ quân sao ? "
" Đào đi … " Sát Nhan vô lực đỡ trán, rất là bất đắc dĩ lặp lại hai chữ này : " Cháu cho rằng mẫu thân mình là nhân sâm sao ? "
Đứa nhóc hình như cũng cảm thấy dùng sai từ, nghiêm túc suy nghĩ một chút, nhưng cũng chỉ gật đầu một cái : " Không khác mấy mà, dù sao, chỉ cần muốn đều có thể bắt cóc. "
". . . . . ." Sát Nhan có chút không theo kịp tiết tấu của đứa nhỏ, không thể làm gì khác hơn là kiễn nhẫn thỉnh giáo : " Nếu ta bắt cóc mẫu thân cháu đi, phụ quân cháu phải làm sao đây ? "
" Dù sao hắn cũng toàn khi dễ mẫu thân, bỏ hắn một mình cũng tốt. A, cũng không phải một mình, mẫu thân lại mang bầu thêm một muội muội, sau này để muội muội ở lại với phụ quân là được ".
"Tiểu muội muội?" Sát Nhan rất hài hòa bỏ qua đoạn nói về " khi dễ ", là nam nhân, hắn có thể hiểu được.
Nhắc tới từ này, đứa nhóc hình như không vui lắm, chỉ ấm ức nói : " Mấy ngày trước mẫu thân tham ăn thích ngủ… ừm, mặc dù bình thường nàng đều thế, chỉ có điều phụ quân đặc biệt tìm Thái Thượng Lão Quân, Lão Quân nói mẫu thân đã hoài thai, xem chừng là một muội muội. "
Sát Nhan thấy vẻ mặt quỷ dị của đứa nhóc, bèn nói trêu : " Sao ? Cháu không thích muội muội nhà mình sao ? "
Đứa nhóc thở dài một hơi, hình như là vì kìm nén tương đối lâu, rốt cuộc tìm được người kể khổ : " Nếu là muội muội nhà người ta thì ta đương nhiên rất thích. Nhưng nếu là muội muội nhà mình thì… cha nuôi, tính tình mẹ cháu người cũng biết, cho nên người không muốn đào góc tường này cháu cũng hiểu… mẫu thân cháu đã khó ứng phó như vậy, về sau có thêm một muội muội giống nàng thì cuộc sống sau này sẽ trôi qua như thế nào đây ? "
". . . . . ."
Sát Nhan im bặt, không thể nói thêm điều gì nữa, nếu nói thêm gì, hắn có thể sẽ hoài nghi liệu đứa bé này có phải là do Vân Liên và Phượng Dẫn sinh ra hay không.
"Tiểu tử thúi, lại đang nói xấu ta!"
Sát Nhan trợn mắt, chỉ thấy một bóng dáng màu trắng lóe lên, đứa nhóc đã bị cuốn vào tay một nữ nhân. Từ khi đứa nhóc chính thức gọi hắn là cha nuôi, Sát Nhan cũng ít đến thăm Phượng Dẫn hơn, chỉ vì một câu cha nuôi mà đập nát toàn bộ lòng chờ mong của hắn. Vốn đã không thuộc về hắn, trải qua thời gian càng dài, khoảng cách giữa hai người càng xa. Nhưng hôm nay gặp lại, nữ nhân này vẫn một thân áo trắng, mặc dù đã gả cho người ta, vẫn biếng nhác, ngay cả bới tóc kiểu phụ nhân cũng lười. Cả búi tóc đen chỉ đơn giản dùng một sợi dây màu trắng buộc lại, thả bên người, vẫn như năm xưa.
Nữ nhân chỉ lo cười đùa với đứa nhóc trong ngực, nhất thời không chú ý Sát Nhan mất hồn trong phút chốc. Đến khi nữ nhân quay đầu nhìn về hắn thì trong mắt Sát Nhan đã khôi phục lại sự trong sáng, khóe mắt tà mị cố đè xuống mất mát dưới đáy mắt.
Phượng Dẫn rút cây quạt ra khỏi tay đứa nhóc, vuốt vuốt, hơi tỏ vẻ xin lỗi trả lại cho Sát Nhan : " Còn phải cảm ơn người, việc quá đột xuất, ta với Vân Liên ném tiểu tử này một mình trên thiên đình cũng không yên lòng, sợ hắn lại gây chuyện gì, nên mới cố ý nhờ ngươi trông giúp ".
Phượng Dẫn nói hết lời, đứa nhóc cũng không hài lòng lắm : " Mẫu thân nói lung tung, thế nào gọi là gây chuyện gì ? "
" Chẳng lẽ còn muốn mẫu thân nhắc nhở ngươi sao ? " Phượng Dẫn nghiến răng, sâu kín nói vào bên tai đứa nhóc : " Lần trước ngươi tốc váy muội muội con của Ti Mệnh, chuyện mất mặt như vậy chẳng lẽ ngươi muốn kể cho cha nuôi ngươi nghe sao ? "
Đứa nhóc đỏ mặt lên, rồi ngay sau đó lại lớn tiếng biện minh : " Con thích tiểu muội muội mới đi vén váy của nàng, mấy hôm trước buổi tối phụ quân cũng vén váy của mẫu thân lên đó thôi. Chẳng lẽ không phải là vì phụ quân thích mẫu thân sao ? "
Âm thanh đứa nhóc vang vọng, như cố tình để Vân Liên mới tới nghe thấy. Thanh ảnh loang loáng, nháy mắt đã tới ngay trước mặt. Đứa nhóc chưa kịp phản kháng đã bị Vân Liên khênh lên vai, một tay như có như không phất qua cái mông tròn vo, thở dài nói : " Quả nhiên phụ quân lạnh nhạt ngươi mấy ngày, ngươi lại ngứa da rồi sao ? "
Đứa nhóc run lên, chớp mắt sau đó đã bị phụ quân mà hắn ghét vác đi rồi. Vì vậy khi đứa nhóc vừa đi thì trong phòng cũng nháy mắt lạnh xuống, chỉ còn Phượng Dẫn đang đỏ mặt và Sát Nhan đang mang vẻ mặt chế nhạo.
Phượng Dẫn cúi đầu nhìn Sát Nhan phe phẩy cây quạt, quẫn bách hiếm thấy : " Chuyện này … ngươi đừng nghe đứa bé kia nói bậy, khụ khụ… là được… chuyện này… "
Khóe miệng Sát Nhan vểnh cao, mặt thưởng thức nhìn Phượng Dẫn : " Ngươi yên tâm, ta sẽ không nghe lời trẻ con nói bậy. Chỉ có điều… hắn dù sao cũng không phải tôn ngộ không… còn nữa, các ngươi bình thường cũng nên chú ý một chút, đừng… " Sát Nhan liếm môi, suy nghĩ một chút tìm từ : " dạy bậy đứa bé ".
"Ngươi! . . . . . ." Phượng Dẫn quýnh lên, cuộc nói chuyện với Sát Nhan tuy ngắn gọn nhưng nội dung lại tuyệt đối không hài hòa. Tôn Ngộ Không… hắn không phải là muốn chứng minh lời nói của trẻ con đều có nguyên do sao ? Sao phải dùng từ ác như vậy ???
Sát Nhan rốt cuộc đã từng ngủ với nữ nhân chưa thì Phượng Dẫn không biết. Nhưng Sát Nhan là một lưu manh thì Phượng Dẫn quá rõ ràng. Năm xưa hắn ngày ngày lôi kéo mình đi nhìn trộm ngực của hơn phân nửa tiên tử trên thiên đình, bình luận về mông của hơn phân nửa tiên tử còn lại, Phượng Dẫn rõ ràng ý thức được một vấn đề: so về sự lưu manh thì mình đấu không lại Sát Nhan.
Cho nên Phượng Dẫn luôn thức thời, lựa chọn nói sang chuyện khác, hơn nửa còn chọn một đề tài có lợi cho mình.
Tỷ như, hôn sự của Sát Nhan.
Phượng Dẫn hắng giọng, tận lực làm cho âm thanh của mình nghe có vẻ chính trực một chút, không nên quá hèn mọn: «Ừ, gần đây Nhạc Di thế nào ? Ta hình như lâu rồi không gặp nàng."
"Phốc. . . . . . Khụ khụ. . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi nói cái gì?"
Sát Nhan đang uống trà cũng phun hết lên người mình, nước bẩn tạo thành một vệt bẩn trên đóa mẫu đơn thật lớn thêu trên ngực áo Sát Nhan, lan xuống đai lưng tơ vàng bên dưới.
Ưmh, chính là hiệu quả này.
Ai cũng có một chiếc xương sườn mềm, xương sườn mềm của Sát Nhan chính là Nhạc Di. Biết chuyện này cũng không có nhiều người, mà không nên biết nhất là Phượng Dẫn lại không thoát khỏi liên quan. Cũng may nàng không quá đáng lắm, nàng chỉ âm thầm ghi nhớ cái xương sườn mềm này trong lòng, không lấy ra khoe khoang, chỉ lúc nào tối quan trọng mới lấy ra đe dọa.
Ừ, nhìn bộ mặt si lăng của Sát Nhan, không chỉ sảng khoái mà còn thật thoải mái.
Đánh úp bất ngờ, Sát Nhan liền rơi vào hạ phong, không thể làm gì khác hơn là thu cây quạt, đen mặt đàng hoàng đáp : " Nàng dạo này cũng hay dây dưa hơn, nếu hôm nay ngươi không tìm ta thì ta cũng phải đi trốn ".
Hay dây dưa ? Sát Nhan lại hời hợt, chỉ có điều Nhạc Di này hay dây dưa với Sát Nhan cũng là chuyện dễ hình dung.
Vốn Sát Nhan nhờ vào sự phối hợp của Phượng Dẫn mà dọa được Nhạc Di một thời gian, hơn nữa sau sự việc của Vân Liên, Nhạc Di cũng chịu không ít tai họa. Sau khi hết bị cấm túc, nàng ta nếu nhìn thấy Phượng Dẫn cũng cần phải đi vòng. Nhưng từ sau khi Phượng Dẫn và Vân Liên làm đám cưới, chuyện lừa gạt của Phượng Dẫn và Sát Nhan cũng không còn tác dụng nữa. Nếu Nhạc Di đã biết thì làm sao có thể bỏ qua cho Sát Nhan được nữa. Vì vậy, dù là trên trời dưới đất, chỗ nào Sát Nhan có thể trốn là Nhạc Di đều đuổi theo, dĩ nhiên trừ chỗ của Phượng Dẫn ra, Nhạc Di vẫn còn kiêng kị mấy phần.
Phượng Dẫn đoạt lấy cây quạt trong tay Sát Nhan phe phẩy, một bộ dáng khoan thai tự đắc, rất đáng đánh đòn : " Thật ra thì ta cảm thấy ngươi và nàng thật xứng đôi. Mặc dù tướng mạo nàng… không đẹp bằng ngươi, nhưng cũng rất được.
Sát Nhan oán giận trừng mắt với Phượng Dẫn, thật giống oán phụ nơi khuê phòng nhìn hán tử phụ tình : " Ta đối với ngươi một tấm chân tình, ngươi vẫn không biết xấu hổ mà ở đây cười nhạo ta sao ? "
Nếu là trước khi thì nhất định Phượng Dẫn sẽ bị những lời này làm cho đỏ mặt tía tai. Nhưng kể từ khi Sát Nhan phát hiện ra niềm vui thú này, suốt ngày đi trêu chọc Phượng Dẫn, khiến cho một người dù da mặt có mỏng đến đâu thì cũng luyện thành tường đồng vách sắt. Dĩ nhiên, đây cũng là nguyên nhân tại sao Phượng Dẫn không thường xuyên mang cái xương sườn mềm của Sát Nhan ra mà bóp. Niềm vui thú rất nhanh hết, chuyện đùa hay vậy nên giữ lại từ từ chơi.
"Công tử kính xin tự trọng, tiểu nữ tử đã lập gia đình." Phượng dẫn trêu đùa lấy quạt che mặt, đương nhiên không để ý vẻ mất hồn lướt qua dưới đáy mắt Sát Nhan.
Sát Nhan nghiêm mặt, cười khổ nói : " Chỉ sợ nguyện vọng của ngươi cuối cùng cũng đã được thực hiện được. "
" Hở ? " Phượng Dẫn vốn vẫn đang cười khúc khích, chợt thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sát Nhan khó tránh khỏi chậm phản ứng : " Nguyện vọng gì ? "
«Đần!" Sát Nhan đoạt lấy cây quạt trong tay Sát Nhan, thuận thế gõ nhẹ trên đầu nàng, không mập mờ nữa : " Không phải ngươi cứ mong ta lấy công chúa điêu ngoa kia sao ? "
Phượng Dẫn há miệng, Sát Nhan tiện tay nhặt một quả nho nhét vào miệng nàng, lúc này nàng mới cuống quýt ngậm miệng lại, chỉ có điều quả nho mắc ở cổ họng, nuốt cũng không được, nhả ra cũng không xong, có vẻ như khiếp sợ quá độ. Cũng may cuối cùng cũng phun ra được, nếu không một tiên tử bị nghẹn một quả nho thật khiến người ta muốn cười đến rụng răng.
"Ngươi nói cái gì? Ngươi và Nhạc Di. . . . . ."
"Đúng vậy a! Sao? Mất hứng? Hối hận?"
“Chuyện tốt, chuyện tốt!” Phượng Dẫn cười híp mắt, nhặt thêm một quả nho nhét vào miệng, chỉ có điều trong lòng vẫn sợ hãi, nhai nửa ngày mới nuốt xuống: “Lúc nào tổ chức tiệc rượu ta nhất định đến, yên tâm, quà mừng cho ngươi cũng không ít đâu!”
Sát Nhan tuyệt vọng lắc đầu, hắn nhất định là đầu óc bị hư rồi mới có thể cho là Phượng Dẫn khổ sở không bỏ được: “Vốn việc hai nhà kết thân đã sớm được quyết định, chuyện trước đây phụ vương cũng đã tha cho sự hồ đồ của ta, nhưng nay Nam Hải và Bắc Hải đã kết liễu thân gia, ta muốn chạy cũng không được nữa”.
Sinh ở hoàng gia sao lại không có chuyện gì đau lòng được. Phượng Dẫn đại độ vỗ bả vai Sát Nhan bày tỏ an ủi: “Ta thấy, Nhạc Di mặc có chút ngang ngược, nhưng lại đối ngươi thật lòng, nếu như ngươi chịu cưới nàng, ngươi bảo nàng đi hướng đông nàng nhất định không dám đi hướng tây.”
Sát Nhan nhìn chằm chằm Phượng Dẫn một hồi, chợt dùng cán quạt gạt lọn tóc, mắt lim dim: “Những nữ nhân như vậy ta không thiếu.” Dứt lời thê lương thở dài: “Dĩ nhiên trừ ngươi ta”.
Phương Dẫn sao không biết tâm sự của Sát Nhan. Cho dù ban đầu có thể còn lơ mơ nhưng sau nhiều chuyện như vậy mà vẫn không hiểu ra thì thật sự thiếu não rồi. Lại có một số người, từ nhỏ đã nhất định phải nợ tình, nếu nợ thì đành thoải mái nợ luôn đi, kiếp này không trả được thì kiếp tới sẽ trả.
Phượng Dẫn cười ha ha, lại tùy ý nói mấy câu tào lao liền lắc mông bỏ đi. Sát Nhan cũng không ở lâu, chỉ thưởng thực ly trà, rồi hạ phàm. Quả nhiên, người còn chưa ra khỏi Nam Thiên Môn đã gặp Nhạc Di vẫn đợi ở cừa.
Nhạc Di vừa thấy Sát Nhan thì rất vui mừng, nóng nảy trên mặt lúc trước cũng đã biến mất sạch sẽ. Sát Nhan hiếm khi không tránh, trực tiếp đi thẳng về phía Nhạc Di, Nhạc Di vội vàng thu roi tiên trong tay lại, nhăn nhăn nhó nhó chà xát vạt áo, bối rối ngênh đón.
Sát Nhan nhếch nhếch khóe môi, nhìn Nhạc Di đi tới phía hắn, trong lòng chợt có chút buồn bực.
Phượng dẫn, đây chính là ngươi muốn? Đã như vậy, cho ngươi là được.
"Sát nhan! Ngươi. . . . . . Trở về Đông Hải sao?"
"Không trở về."
"À? Vậy. . . . . ."
"Đi Nam Hải."
"Nam Hải? Ngươi. . . . . . Đi Nam Hải làm cái gì?"
"Đi cầu hôn."
". . . . . ."
". . . . . . Này! Chờ ta một chút! Sát Nhan, ngươi nói lại đi, gió quá lớn ta không nghe rõ lắm!"
"Nghe không rõ thì thôi. . . . . ."
"Này! Chờ ta!"
/62
|