Buổi sáng Thanh Huyên có thói quen chạy bộ. Năm giờ sáng, đồng hồ sinh học đúng giờ gọi dậy. Cô đi rất nhẹ nhàng, chẳng ngờ Hạ Hà cũng tỉnh. Cô bạn khẽ nhăn mày.
“Mấy giờ rồi?”
“Mới năm giờ sáng, mình làm phiền bạn sao?”
“Không, mình cũng dậy. Đợi mình chút.”
Hạ Hà được cộng điểm điền kinh không sai. Mỗi ngày đúng năm giờ dậy chạy bộ. Có điều hôm qua lạ giường, mãi muộn mới ngủ được. Nhưng khi tỉnh đúng là sảng khoái. Không ngờ Huyên mĩ nhân cũng có thói quen chạy bộ buổi sáng.
Lúc đầu Hạ Hà rất hào hứng. Nhưng Thanh Huyên lại lấy máy nghe ra cắm tai nghe nghe tiếng Anh, Hạ Hà thực hết nói. Có điều hai người chạy song song vẫn vui hơn một mình. Cô thật không ngờ nhìn Thanh Huyên nhìn mảnh mai mà sức bền rất khá. Vừa chạy còn có thể luyện tiếng Anh, đúng là cuồng học.
Hai người trở về lúc sáu giờ. Bảy giờ vào học, còn phải chuẩn bị tắm và ăn sáng. Khi trở về, Tạ Na vẫn ngủ nướng, Đỗ Tư Vũ đang đánh răng rửa mặt.
“Hai người thật thừa tinh lực. Tối qua mình ngủ muộn mà giờ oải muốn chết. Nếu không phải ngày đầu tiên lên lớp, cần chuẩn bị tinh thần một trăm phần trăm thì chắc tớ cũng dính giường như Tạ Na.”
“Muốn khỏe đẹp thì chăm tập thể thao vào.” Hạ Hà trêu chọc “Thấy Huyên mĩ nhân người ta vừa xinh đẹp lại khí chất như vậy do luyện tập cả đấy.”
“Huyên mĩ nhân, da cậu đúng là thật đẹp, cậu dùng mĩ phẩm gì vậy?”
“Tớ không dùng mĩ phẩm, tớ dùng dược liệu. Nếu cậu muốn tớ sẽ đưa cho cậu thử.” Thanh Huyên mỉm cười
“Thật sao?” Tư Vũ mắt sáng lên “Được, cảm ơn cậu trước.”
Đỗ Tư Vũ rất biết ăn nói. Chưa cần biết dược có hiệu quả không nhưng lời nói và hành động của cô ấy khiến bạn cảm thấy mình vĩ đại và quan trọng. Đôi mắt của cô ấy rất biết cách hút người nói chuyện. Có thể cô ấy chưa chắc dùng nhưng lại có biểu hiện kéo gần được quan hệ hai người.
“Sau đây là tập quân sự. Đúng là không sử dụng kem chống nắng dưỡng da thì đen phải biết.” Đỗ Tư Vũ phàn nàn.
Thanh Huyên chỉ cười. Cô cũng háo hức được tập quân sự. Được sống với tuổi trẻ thật tốt.
“Huyên mĩ nhân, có người nào nói cậu cười rất có khí chất mĩ nhân cổ chưa? Giống như tiểu thuyết miêu tả người thấu triệt tất cả vậy.”
Thình lình Tạ Na xen miệng vào khiến Đỗ Tư Vũ giật mình. Sau nhìn kĩ lại, đúng là có khí chất tốt. Nhưng mà nói thấu triệt hồng trần, mĩ nhân cổ điển thực hơi khoa trương rồi. Chắc chắn cô bạn này đêm qua lại đắp chăn đọc tiểu thuyết rồi.
“Cậu đọc quá nhiều truyện rồi.” Tư Vũ nói “Quá khoa trương.”
Nhưng thực ra Thanh Huyên rất ngạc nhiên với sự quan sát của Tạ Na. Nói cô giống mĩ nhân cổ, khí chất này quả thực ăn sâu vào cốt cách. Từ cách ngồi, cách ăn, cách đứng, cách nói năng, và cả khuôn mặt lúc nào cũng cười, quả thực là từ trong tranh bước ra. Thiếu vài phần thanh xuân nhiệt huyết mà có thêm sự cẩn trọng. Thanh Huyên có chút suy nghĩ. Mình quả nhiên là vẫn chưa buông bỏ được mặt nạ kiếp trước đã đeo rồi.Hạ Hà đi ra thấy Thanh Huyên đang ngẩn người. Đỗ Tư Vũ đang ngồi bấm điện thoại. Còn Tạ Na vẫn vùi đầu trong chăn ngủ. Cô đi đến đẩy nhẹ Thanh Huyên, ý bảo Thanh Huyên mau tắm rửa. Thanh Huyên hồi hồn, gật đầu cầm đồng phục vào nhà tắm.
Mọi người xong xuôi cũng đã bảy giờ kém mười lăm. Bốn người đi vào lớp quả thật rất bắt mắt. Hạ Hà cao nhất, mét bảy có hơn, lại một thân soái khí quả thật quét hết mắt mấy bạn nữ. Đỗ Tư Vũ thanh xuân hoạt bát, Tạ Na nhìn có chút lười biếng, có chút lạnh lùng, Thanh Huyên lại luôn treo nụ cười mỉm tươi tắn như gió xuân. Mọi người hôm nay đến khá sớm, cũng chỉ còn vài bàn còn trống. Vừa vặn chỗ gần cuối có hai bàn liền kề trống. Có điều chỉ có ba chỗ. Một nam sinh đang ngồi ở chỗ cuối cùng.
“Bạn nam này, liệu bạn có thể đổi chỗ lên trên này được không? Chúng mình vừa vặn bốn người.” Đỗ Tư Vũ tươi cười tiến lên hỏi
Nam sinh cắt tóc ngắn, khuôn mặt rất nghiêm túc. Hắn không nói gì, nhưng cầm cặp sách ra chỗ hàng bên cạnh. Đỗ Tư Vũ mỉm cười đắc ý quay lại nhìn ba người.
Đỗ Tư Vũ cùng Tạ Na ngồi trên, Thanh Huyên cùng Hạ Hà ngồi dưới. Cũng không lâu sau chủ nhiệm lớp vào. Chủ nhiệm lớp cô Diêu năm nay mới hơn ba mươi, dạy môn toán. Cô Diêu nhìn trông rất nữ tính, điềm đạm. Phong cách dạy học của cô rất tốt, năm ngoái vừa đạt giải cuộc thi dạy học quốc gia, lại thêm có quen biết với hiệu trưởng nên năm nay nhận lớp chọn A1 này. Đây là thông tin Đỗ Tư Vũ cung cấp trước khi vào lớp.
Lớp học rất nhanh trật tự. Đại gia ai cũng có chút khẩn trương. Nhưng khi lên giới thiệu về mình thì không khí thoải mái hơn nhiều. Khá nhiều học sinh ấn tượng, tỉ như Hạ Hà làm cho đám nữ sinh cổ vũ nhiệt liệt. Đỗ Tư Vũ thể hiện thoải mái sôi nổi. Bạn nam mặt lạnh vừa nhường chỗ cho họ thực sự là cụ non tiêu chuẩn, giới thiệu đúng tên Dạ Vũ rồi quay về. Sau đó là một nữ sinh xinh đẹp tên Kiêu Dương, quả thật cao ngạo như một chú khổng tước xòe đuôi vậy.
“Lớp chúng ta năm nay quy tụ những học sinh xuất sắc không chỉ về học tập mà còn về văn hóa. Tiếp sau đây cô sẽ cho các em tự tranh cử các chức vụ trong lớp. Riêng môn toán của cô, bạn Ninh Nhạc sẽ giúp cô làm cán sự môn toán. Bây giờ các em hãy bắt đầu đi.”
Đầu tiên là lớp trưởng, có ba người tranh cử. Bí thư có hai người, cán sự thể dục chỉ có Hạ Hà lên tranh cử, dĩ nhiên được chọn rồi. Lớp trưởng cũng chọn ra, là một nam sinh tên Lữ Trọng, còn lại lớp phó là một cô bạn gái xinh đẹp tên Kiêu Dương. Bí thư và phó bí thư cũng chọn ra. Nói chung âm dương cân đối, những gương mặt được chọn cũng cực kì xuất sắc.
“Sau đây Lữ Trọng cùng một vài bạn nam xuống lấy đồng phục quân sự và sách vở. Hi vọng hai tuần sau gặp lại, lớp ta vẫn giữ vững tinh thần sôi nổi như vậy.” Cô Diêu mỉm cười
Buổi tập trung đầu tiên ấn tượng khá tốt. Đỗ Tư Vũ không tranh chức bí thư. Theo cô bạn nói như vậy nguồn tin tìm hiểu về mọi người có vẻ nhanh hơn. Tạ Na thì cực lười biếng không thèm để ý. Thanh Huyên cũng không muốn giữ chức vụ gì vì cô nghĩ tất cả chỉ là tạm thời thôi. Hạ Hà và Đỗ Tư Vũ phải ở lại họp cán sự mới, Thanh Huyên và Tạ Na về kí túc xá trước. Thanh Huyên phát hiện trong phòng kí túc, thường chỉ có Đỗ Tư Vũ và Hạ Hà nói nhiều. Cô và Tạ Na là thính giả rất nghiêm túc. Nên khi hai người đi riêng với nhau lại trở thành cực yên lặng.
“Sắp đến giờ ăn trưa, cậu có muốn đi cùng không? Thuận tiện mang đồ ăn cho Tư Vũ và Hạ Hà.” Thanh Huyên bắt chuyện
“Được.” Tạ Na cũng chẳng thèm nghĩ nhiều
Hai người đi thì gặp lại Dạ Vũ ngồi ăn một mình. Căn-tin rất đông, chỗ ngồi kín cả nhưng quanh người cậu ta quả thực chẳng có ai, thậm chí nhiều người đi đường vòng qua. Thanh Huyên và Tạ Na bê khay thức ăn, đi về phía đó. Dạ Vũ ngẩng đầu lên, lại cúi xuống.
“Mình ngồi đây nhé?”
“Không cần xin phép, đây cũng không phải nhà tôi.”
Tạ Na và Thanh Huyên ngồi đối diện Dạ Vũ. Tướng ăn của Thanh Huyên rất quy củ, ăn không nói. Tạ Na cũng không nói chuyện. Mà Dạ Vũ lại càng đừng mong hắn mở miệng. Bầu không khí quả thực rất quái dị. Có điều Dạ Vũ rất nhanh đứng lên đi rồi. Lúc này Tạ Na bỗng mở miệng.
“Cậu ta có cảm giác rất không hòa nhập. Nghe Tư Vũ nói đứng đầu tỉnh chính là cậu ta. Không chỉ max điểm còn được cộng điểm thi cờ tướng quốc gia. Có điều quả thực rất đáng làm nam phụ.”
Thôi được rồi, mỗi người trong thế giới của Tạ Na đều có vai diễn riêng. Thanh Huyên khẽ cười. Lúc trước còn cảm thấy cô ấy thần bí. Hiện tại nói ra mới phát hiện, mỗi người cô ấy đều có cách nói gán với nhân vật tính cách trong truyện. Quả thực đây mới là vô địch. Cô ấy thấu bản chất của mọi người. Lại không hề kiêng dè nói ra suy nghĩ của mình. Đúng là có điểm ngốc ngốc.
“Mấy giờ rồi?”
“Mới năm giờ sáng, mình làm phiền bạn sao?”
“Không, mình cũng dậy. Đợi mình chút.”
Hạ Hà được cộng điểm điền kinh không sai. Mỗi ngày đúng năm giờ dậy chạy bộ. Có điều hôm qua lạ giường, mãi muộn mới ngủ được. Nhưng khi tỉnh đúng là sảng khoái. Không ngờ Huyên mĩ nhân cũng có thói quen chạy bộ buổi sáng.
Lúc đầu Hạ Hà rất hào hứng. Nhưng Thanh Huyên lại lấy máy nghe ra cắm tai nghe nghe tiếng Anh, Hạ Hà thực hết nói. Có điều hai người chạy song song vẫn vui hơn một mình. Cô thật không ngờ nhìn Thanh Huyên nhìn mảnh mai mà sức bền rất khá. Vừa chạy còn có thể luyện tiếng Anh, đúng là cuồng học.
Hai người trở về lúc sáu giờ. Bảy giờ vào học, còn phải chuẩn bị tắm và ăn sáng. Khi trở về, Tạ Na vẫn ngủ nướng, Đỗ Tư Vũ đang đánh răng rửa mặt.
“Hai người thật thừa tinh lực. Tối qua mình ngủ muộn mà giờ oải muốn chết. Nếu không phải ngày đầu tiên lên lớp, cần chuẩn bị tinh thần một trăm phần trăm thì chắc tớ cũng dính giường như Tạ Na.”
“Muốn khỏe đẹp thì chăm tập thể thao vào.” Hạ Hà trêu chọc “Thấy Huyên mĩ nhân người ta vừa xinh đẹp lại khí chất như vậy do luyện tập cả đấy.”
“Huyên mĩ nhân, da cậu đúng là thật đẹp, cậu dùng mĩ phẩm gì vậy?”
“Tớ không dùng mĩ phẩm, tớ dùng dược liệu. Nếu cậu muốn tớ sẽ đưa cho cậu thử.” Thanh Huyên mỉm cười
“Thật sao?” Tư Vũ mắt sáng lên “Được, cảm ơn cậu trước.”
Đỗ Tư Vũ rất biết ăn nói. Chưa cần biết dược có hiệu quả không nhưng lời nói và hành động của cô ấy khiến bạn cảm thấy mình vĩ đại và quan trọng. Đôi mắt của cô ấy rất biết cách hút người nói chuyện. Có thể cô ấy chưa chắc dùng nhưng lại có biểu hiện kéo gần được quan hệ hai người.
“Sau đây là tập quân sự. Đúng là không sử dụng kem chống nắng dưỡng da thì đen phải biết.” Đỗ Tư Vũ phàn nàn.
Thanh Huyên chỉ cười. Cô cũng háo hức được tập quân sự. Được sống với tuổi trẻ thật tốt.
“Huyên mĩ nhân, có người nào nói cậu cười rất có khí chất mĩ nhân cổ chưa? Giống như tiểu thuyết miêu tả người thấu triệt tất cả vậy.”
Thình lình Tạ Na xen miệng vào khiến Đỗ Tư Vũ giật mình. Sau nhìn kĩ lại, đúng là có khí chất tốt. Nhưng mà nói thấu triệt hồng trần, mĩ nhân cổ điển thực hơi khoa trương rồi. Chắc chắn cô bạn này đêm qua lại đắp chăn đọc tiểu thuyết rồi.
“Cậu đọc quá nhiều truyện rồi.” Tư Vũ nói “Quá khoa trương.”
Nhưng thực ra Thanh Huyên rất ngạc nhiên với sự quan sát của Tạ Na. Nói cô giống mĩ nhân cổ, khí chất này quả thực ăn sâu vào cốt cách. Từ cách ngồi, cách ăn, cách đứng, cách nói năng, và cả khuôn mặt lúc nào cũng cười, quả thực là từ trong tranh bước ra. Thiếu vài phần thanh xuân nhiệt huyết mà có thêm sự cẩn trọng. Thanh Huyên có chút suy nghĩ. Mình quả nhiên là vẫn chưa buông bỏ được mặt nạ kiếp trước đã đeo rồi.Hạ Hà đi ra thấy Thanh Huyên đang ngẩn người. Đỗ Tư Vũ đang ngồi bấm điện thoại. Còn Tạ Na vẫn vùi đầu trong chăn ngủ. Cô đi đến đẩy nhẹ Thanh Huyên, ý bảo Thanh Huyên mau tắm rửa. Thanh Huyên hồi hồn, gật đầu cầm đồng phục vào nhà tắm.
Mọi người xong xuôi cũng đã bảy giờ kém mười lăm. Bốn người đi vào lớp quả thật rất bắt mắt. Hạ Hà cao nhất, mét bảy có hơn, lại một thân soái khí quả thật quét hết mắt mấy bạn nữ. Đỗ Tư Vũ thanh xuân hoạt bát, Tạ Na nhìn có chút lười biếng, có chút lạnh lùng, Thanh Huyên lại luôn treo nụ cười mỉm tươi tắn như gió xuân. Mọi người hôm nay đến khá sớm, cũng chỉ còn vài bàn còn trống. Vừa vặn chỗ gần cuối có hai bàn liền kề trống. Có điều chỉ có ba chỗ. Một nam sinh đang ngồi ở chỗ cuối cùng.
“Bạn nam này, liệu bạn có thể đổi chỗ lên trên này được không? Chúng mình vừa vặn bốn người.” Đỗ Tư Vũ tươi cười tiến lên hỏi
Nam sinh cắt tóc ngắn, khuôn mặt rất nghiêm túc. Hắn không nói gì, nhưng cầm cặp sách ra chỗ hàng bên cạnh. Đỗ Tư Vũ mỉm cười đắc ý quay lại nhìn ba người.
Đỗ Tư Vũ cùng Tạ Na ngồi trên, Thanh Huyên cùng Hạ Hà ngồi dưới. Cũng không lâu sau chủ nhiệm lớp vào. Chủ nhiệm lớp cô Diêu năm nay mới hơn ba mươi, dạy môn toán. Cô Diêu nhìn trông rất nữ tính, điềm đạm. Phong cách dạy học của cô rất tốt, năm ngoái vừa đạt giải cuộc thi dạy học quốc gia, lại thêm có quen biết với hiệu trưởng nên năm nay nhận lớp chọn A1 này. Đây là thông tin Đỗ Tư Vũ cung cấp trước khi vào lớp.
Lớp học rất nhanh trật tự. Đại gia ai cũng có chút khẩn trương. Nhưng khi lên giới thiệu về mình thì không khí thoải mái hơn nhiều. Khá nhiều học sinh ấn tượng, tỉ như Hạ Hà làm cho đám nữ sinh cổ vũ nhiệt liệt. Đỗ Tư Vũ thể hiện thoải mái sôi nổi. Bạn nam mặt lạnh vừa nhường chỗ cho họ thực sự là cụ non tiêu chuẩn, giới thiệu đúng tên Dạ Vũ rồi quay về. Sau đó là một nữ sinh xinh đẹp tên Kiêu Dương, quả thật cao ngạo như một chú khổng tước xòe đuôi vậy.
“Lớp chúng ta năm nay quy tụ những học sinh xuất sắc không chỉ về học tập mà còn về văn hóa. Tiếp sau đây cô sẽ cho các em tự tranh cử các chức vụ trong lớp. Riêng môn toán của cô, bạn Ninh Nhạc sẽ giúp cô làm cán sự môn toán. Bây giờ các em hãy bắt đầu đi.”
Đầu tiên là lớp trưởng, có ba người tranh cử. Bí thư có hai người, cán sự thể dục chỉ có Hạ Hà lên tranh cử, dĩ nhiên được chọn rồi. Lớp trưởng cũng chọn ra, là một nam sinh tên Lữ Trọng, còn lại lớp phó là một cô bạn gái xinh đẹp tên Kiêu Dương. Bí thư và phó bí thư cũng chọn ra. Nói chung âm dương cân đối, những gương mặt được chọn cũng cực kì xuất sắc.
“Sau đây Lữ Trọng cùng một vài bạn nam xuống lấy đồng phục quân sự và sách vở. Hi vọng hai tuần sau gặp lại, lớp ta vẫn giữ vững tinh thần sôi nổi như vậy.” Cô Diêu mỉm cười
Buổi tập trung đầu tiên ấn tượng khá tốt. Đỗ Tư Vũ không tranh chức bí thư. Theo cô bạn nói như vậy nguồn tin tìm hiểu về mọi người có vẻ nhanh hơn. Tạ Na thì cực lười biếng không thèm để ý. Thanh Huyên cũng không muốn giữ chức vụ gì vì cô nghĩ tất cả chỉ là tạm thời thôi. Hạ Hà và Đỗ Tư Vũ phải ở lại họp cán sự mới, Thanh Huyên và Tạ Na về kí túc xá trước. Thanh Huyên phát hiện trong phòng kí túc, thường chỉ có Đỗ Tư Vũ và Hạ Hà nói nhiều. Cô và Tạ Na là thính giả rất nghiêm túc. Nên khi hai người đi riêng với nhau lại trở thành cực yên lặng.
“Sắp đến giờ ăn trưa, cậu có muốn đi cùng không? Thuận tiện mang đồ ăn cho Tư Vũ và Hạ Hà.” Thanh Huyên bắt chuyện
“Được.” Tạ Na cũng chẳng thèm nghĩ nhiều
Hai người đi thì gặp lại Dạ Vũ ngồi ăn một mình. Căn-tin rất đông, chỗ ngồi kín cả nhưng quanh người cậu ta quả thực chẳng có ai, thậm chí nhiều người đi đường vòng qua. Thanh Huyên và Tạ Na bê khay thức ăn, đi về phía đó. Dạ Vũ ngẩng đầu lên, lại cúi xuống.
“Mình ngồi đây nhé?”
“Không cần xin phép, đây cũng không phải nhà tôi.”
Tạ Na và Thanh Huyên ngồi đối diện Dạ Vũ. Tướng ăn của Thanh Huyên rất quy củ, ăn không nói. Tạ Na cũng không nói chuyện. Mà Dạ Vũ lại càng đừng mong hắn mở miệng. Bầu không khí quả thực rất quái dị. Có điều Dạ Vũ rất nhanh đứng lên đi rồi. Lúc này Tạ Na bỗng mở miệng.
“Cậu ta có cảm giác rất không hòa nhập. Nghe Tư Vũ nói đứng đầu tỉnh chính là cậu ta. Không chỉ max điểm còn được cộng điểm thi cờ tướng quốc gia. Có điều quả thực rất đáng làm nam phụ.”
Thôi được rồi, mỗi người trong thế giới của Tạ Na đều có vai diễn riêng. Thanh Huyên khẽ cười. Lúc trước còn cảm thấy cô ấy thần bí. Hiện tại nói ra mới phát hiện, mỗi người cô ấy đều có cách nói gán với nhân vật tính cách trong truyện. Quả thực đây mới là vô địch. Cô ấy thấu bản chất của mọi người. Lại không hề kiêng dè nói ra suy nghĩ của mình. Đúng là có điểm ngốc ngốc.
/21
|