Biên tập: B3
Đây là đêm thứ ba kể từ khi Aoyama Shunsuke chạy trốn khỏi cô nhi viện, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi.
Cậu bé co rúc trong một con hẻm nhỏ, kéo từ trong thùng rác ra một miếng nilon lớn đắp lên người.
Tuyết, rơi càng ngày càng nhiều.
Cảm giác duy nhất vào lúc này chính là lạnh, ngón tay bị đông cứng đến sưng lên, chỉ cần hơi cong lại sẽ đau nhói.
Đèn đường toả ra ánh sáng vàng êm dịu, nổi bật giữa một màu trắng thuần rét buốt.
Nhưng không mang lại một chút hơi ấm nào.
Sắp chết rồi đúng không?
Aoyama Shunsuke mệt mỏi nhắm mắt lại, dường như cậu bé không còn cảm thấy lạnh nữa.
Đột nhiên có một bàn tay dịu dàng xoa mặt cậu.
Bàn tay này còn lạnh hơn cả tuyết.
Shunsuke rùng mình, ngẩng đầu lên nhìn.
Giữa cơn mưa tuyết, có một cô gái toàn thân trắng như tuyết đang tò mò nhìn cậu.
Một ngày lạnh giá như vậy, nhưng cô ấy chỉ mặc một kiện kimono mỏng manh.
“Còn lạnh nữa không?” Cô gái mỉm cười, một vẻ đẹp tuyệt thế mà Shunsuke chưa bao giờ thấy qua.
Cô ấy có mái tóc dài, dường như phát ra ánh sáng trong suốt giữa màn đêm.
Dường như cô là hoá thân của tuyết, tinh linh tuyết.
Sau khi bị ngón tay lạnh như băng của cô ấy chạm đến, đột nhiên Shunsuke cảm thấy toàn thân trở nên ấm áp, không thể diễn tả thành lời, bông tuyết rơi vào người cũng không cảm thấy giá rét chút nào.
“Cùng đi với ta, hay là trở về?” Giọng nói của cô giống như bông tuyết, lặng lẽ hoà tan vào trong không khí.
Shunsuke bỗng cảm thấy trái tim đập rộn lên, một cảm giác chưa từng có.
“Tôi… tôi phải đi về.”
Shunsuke nhớ tới vách tường hành lang loang lổ của cô nhi viện, quanh năm mùi thuốc nồng nặc, và cả gương mặt mơ hồ của những bảo mẫu.
Cậu ghét nơi đó.
Nhưng trực giác nói với cậu, tuyệt đối không thể đi với cô ấy.
“Ta đưa cậu về.” Nói xong, cô ấy liền dắt tay Shunsuke.
Shunsuke cảm giác tay mình sắp bị cô ấy làm đông cứng đến nơi rồi.
Theo cô gái này, đi xuyên qua màn tuyết, tựa hồ chỉ mất vài phút đã về đến nơi.
***
Trước cửa cô nhi viện.
Dường như cô gái cũng không vội đi vào.
Cô ấy quan sát Shunsuke một lượt từ trên xuống dưới, rồi bỗng cười khẽ một tiếng.
“Cậu bé, cậu nói dối sao?”
Shunsuke gật đầu theo bản năng.
Loại chuyện nói dối này, hầu như ai cũng đã từng làm.
“Ừ, cũng coi như thành thật.” Cô gái trầm ngâm chốc lát, nhìn chằm chằm vào mắt Shunsuke: “Có thể đồng ý với ta một chuyện hay không?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện tối hôm nay gặp ta, không cho phép nói với bất kỳ ai khác. Ngay cả vợ tương lai của cậu cũng không thể. Được không?”
“Được… Tôi hứa.” Shunsuke bị ánh mắt lạnh lùng của cô gái làm cho hoảng sợ, cuống quýt đáp ứng.
“Nếu cậu nói ra, ta sẽ giết cậu.” Cô gái nói.
Chỉ tích tắc sau, cô gái đã biến mất.
Giống như bông tuyết hoà tan trong không khí.
Chỉ có tiếng thở dài khe khẽ, dần dần đi xa.
Chuyện kỳ lạ mà bản thân gặp phải khi còn thơ bé, vẫn luôn khắc thật sâu trong tâm trí Shunsuke.
***
Mười lăm năm sau.
Anh cưới cô gái cùng lớn lên trong cô nhi viện với mình, Yanagisawa Ayuki.
Đó là trong bữa tiệc của những người bạn cũ.
Chỉ có hai người bọn họ là vẫn còn độc thân.
Do Yanagisawa Ayuki có tính cách nhút nhát thẹn thùng nên không có cơ hội làm quen với người khác giới.
Còn Shunsuke là vì không muốn cưới.
Không hiểu tại sao anh luôn có một loại sợ hãi không tên khi đối mặt với những cô gái xinh đẹp.
Shunsuke và Ayuki bị mọi người trêu chọc, bắt hát chung với nhau một bài tình ca.
Anh bỗng phát hiện dáng vẻ khi đỏ mặt của Ayuki rất xinh đẹp.
Anh còn nhớ khi còn bé cô tết hai cái đuôi sam nho nhỏ, ngồi nghịch đất một mình trong sân.
Hồi ức này khiến anh rất an tâm.
Anh bắt đầu chủ động theo đuổi Ayuki, hai người lấy kết hôn làm mục tiêu để qua lại trong một năm trời, rồi mới chính thức gây dựng gia đình.
Sau khi cưới, Ayuki là một người vợ hiền thục.
Tất cả đều rất tốt, chỉ có một chút xíu khiến Shunsuke thoáng để ý.
Chính là Ayuki luôn cảm thấy hết sức hứng thú với những điều thần bí, thi thoảng sẽ kéo Shunsuke cùng xem phim kinh dị.
Cái này hoàn toàn không thích hợp với tính cách hướng nội thẹn thùng của cô.
***
Đêm hôm đó, ăn cơm tối xong, Ayuki đột nhiên lại gần, lấy ra một đĩa phim.
“Lại muốn anh xem với em sao?” Shunsuke vui vẻ vuốt tóc Ayuki.
“Đây là phim cũ rồi, nghe nói là quay rất đẹp.” Ayuki quơ quơ đĩa phim trong tay.
Trên đó chỉ viết hai chữ.
Đó quả đúng là một bộ phim cũ.
Kể về tuyết nữ, yêu quái thích kiểm tra bản tính hay thay đổi của đàn ông.
Bộ phim kết thúc, Shunsuke bỗng cảm thấy cả người không thoải mái.
Anh nhớ lại cuộc gặp gỡ khi còn bé với cô gái kia, cuộc gặp giữa đêm tuyết rơi.
Ayuki không nói một lời, cất đĩa đi, tắt tivi.
Trong phòng bất chợt trở nên yên lặng một cách khó chịu.
“Ayuki?”
“Sao vậy?”
“À, bộ phim này thực sự quá vô nghĩa.” Shunsuke cười khan hai tiếng.
“Trái lại em cảm thấy không tệ.” Ayuki thờ ơ nhìn Shunsuke.
“Gì chứ, tuyết nữ sẽ hoá thành cô gái bình thường rồi kết hôn với người đàn ông kia, kiểm tra xem hắn có giữ lời hứa hay không… Người đàn ông đó chỉ cần để ý không cưới tuyết nữ là được thôi mà, tuyết nữ kia nhìn qua là nhận ra.”
Ayuki cười xì một tiếng.
“Nhưng bất kể cẩn thận đến đâu thì cũng vẫn sẽ cưới phải tuyết nữ, dù có muốn cưới cô gái khác thì cuối cùng vẫn phát hiện ra cô ta chính là tuyết nữ. Vậy mới gọi là kinh khủng chứ.”
Trong lòng Shunsuke như bị một mũi tên xuyên qua.
Lúc hoàn hồn lại, trên trán anh đã có mấy giọt mồ hôi lạnh.
Shunsuke cố gắng nhớ lại các đặc điểm trên người Ayuki.
Quả thực chỉ là một người con gái không có gì đặc biệt.
Shunsuke lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ rằng mình đã lo lắng không đâu, nghi thần nghi quỷ thì không khỏi bật cười.
Cười là cười vậy.
Nhưng Shunsuke vẫn không ngủ được.
Hôm nay khi ngủ, anh cẩn thận nằm ở phía bên trái Ayuki, duy trì một khoảng cách với cô.
Lúc nhắm mắt lại, bỗng cảm nhận nửa người bên phải vì khẩn trương mà hơi tê dại.
Shunsuke cắn răng mắng nhỏ một tiếng.
Vừa dứt lời, Ayuki liền trở mình, quay sang chỗ Shunsuke.
Cô vô ý khoác tay lên ngang hông Shunsuke.
Shunsuke rùng mình.
Bàn tay kia lạnh như băng vậy.
Gương mặt của cô trong bóng tối đặc biệt trắng bệch.
Nhợt nhạt.
Dường như cô đang nói:
“Em đều nghe thấy được đó.”
Shunsuke bị nỗi sợ hãi bất ngờ thúc đẩy, vùng dậy bật đèn.
“Anh làm gì vậy?” Ayuki tỉnh lại rất nhanh, giống như chưa hề ngủ.
“Anh…”
“Không phải vẫn còn đang suy nghĩ về bộ phim kia chứ? Thật buồn cười.” Ayuki dụi mắt: “Đừng giống như trẻ con nữa, mau ngủ đi.”
“Ừm, được.” Shunsuke tắt đèn, thân thể cứng còng nằm xuống.
***
Một đêm hỗn loạn trôi qua.
Vài ngày nay thần sắc của Ayuki luôn không được tốt.
Hai người vốn sống chung rất hoà hợp, không hiểu tại sao, mối quan hệ đột nhiên trở nên cứng ngắc.
Lúc Shunsuke ở nhà, luôn luôn thận trọng.
Mà vẻ mặt của Ayuki cũng luôn lạnh lùng, nói càng ngày càng ít, thỉnh thoảng lại nhìn Shunsuke một cái, ánh mắt kia cũng lạnh như băng.
Là ánh mắt có từ sau khi xem bộ phim kia sao?
Shunsuke càng nghĩ, càng cảm thấy chính là như vậy.
Thần kinh của anh luôn căng thẳng.
Có đôi khi lại tự tưởng tượng, nếu như anh nói ra chuyện kỳ lạ gặp phải hồi bé, đến lúc đó sẽ gặp phải hậu quả đáng sợ gì?
***
Hôm nay khi Shunsuke tan việc về nhà, Ayuki đã đứng chờ sẵn ở cửa.
Dường như cô đã đợi anh rất lâu.
“Anh về rồi.” Shunsuke cố làm ra vẻ tự nhiên.
“Shunsuke.” Ayuki đi tới, nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt kỳ lạ: “Em tin tưởng Shunsuke, là một người đàn ông thành thật.”
“… Sao vậy?” Đột nhiên Shunsuke không nói nên lời.
“Anh không có điều gì muốn nói với em sao?”
Rốt cuộc đã tới.
Shunsuke khó khăn nuốt nước miếng, kéo kéo cổ áo: “Anh không lừa dối em chuyện gì cả.”
Như vậy là được rồi chứ?
Nói ra được những lời này, Shunsuke thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không nghĩ tới, Ayuki nghe xong thì nhìn anh đầy căm hận.
Ánh mắt kia lại có mấy phần oán độc.
Shunsuke càng bắt đầu trở nên đứng ngồi không yên.
Anh bắt đầu nghi ngờ tất cả về Ayuki.
Đôi tay cô luôn lạnh như băng, làn da cô trắng nõn quá mức, trong tủ quần áo của cô treo bộ kimono màu trắng, tên của cô có chứa từ “tuyết”. (Tuyết là Yuki)
Còn có cả đĩa phim kia.
Shunsuke không chịu nổi loại áp lực này, anh bắt đầu kiếm cớ gây sự để không ngủ chung với Ayuki.
“Mấy ngày nay anh muốn viết kế hoạch cho công ty, sẽ phải thức rất khuya, anh sẽ ngủ luôn ở thư phòng.”
“Lát nữa xem trận đá bóng này xong, anh ngủ trên ghế salon là được rồi.”
Vào những lúc ấy, Ayuki luôn không nói không rằng, chẳng qua chỉ nhìn anh bằng ánh mắt càng lạnh lẽo.
Lời nói dối vụng về.
Anh biết.
Mối quan hệ giữa hai vợ chồng càng ngày càng căng thẳng.
***
Hôm đó khi ăn cơm tối, đột nhiên Ayuki đặt đũa xuống, dịu dàng nói với Shunsuke: “Shunsuke, nếu anh có chuyện gì muốn nói với em thì hãy nói ngay đi. Bất kể như thế nào…”
Shunsuke mặt mũi phờ phạc chợt đập mạnh bát cơm xuống mặt bàn.
“Đủ rồi! Anh sẽ không nói! Thu hồi cái vẻ đóng kịch của em đi! Anh không bao giờ bị em lừa đâu!”
Ayuki nhìn Shunsuke nổi điên, không thốt được dù chỉ một lời.
Ánh mắt của cô từ kinh ngạc biến thành tức giận, cuối cùng trở nên oán độc.
“Hừ…” Shunsuke khinh miệt liếc cô một cái, xoay người bỏ về thư phòng.
Anh đã ngủ một mình trong thư phòng nửa tháng.
***
Đêm nay, Shunsuke lại mất ngủ.
Anh nghe thấy tiếng động kỳ quái không ngừng truyền đến từ phòng khách.
Giống như là có người đang nói chuyện.
Shunsuke chần chừ, lặng im không tiếng động mở cửa thư phòng, bước từng bước một tới phòng khách.
Anh nhìn thấy Ayuki đang ngồi trên salon.
Hai mắt chăm chú xem tivi.
Trong tivi kia đang chiếu bộ phim.
Gương mặt u ám của tuyết nữ vừa vặn xuất hiện trên màn ảnh.
Ayuki nghe thấy tiếng động sau lưng, quay đầu lại.
Hai mắt cô hồng hồng, mặt tái nhợt, ánh sáng xanh phát ra từ màn hình tivi.
Giống như ma quỷ.
Shunsuke hét thảm một tiếng, nhào tới.
***
Trong phòng thẩm vấn ở cục cảnh sát.
Shunsuke ngồi ở một cái ghế đặt chính giữa phòng, ánh đèn sáng chói chiếu thẳng vào mặt anh, khiến anh không mở mắt ra được.
“Động cơ của anh là gì khi sát hại vợ anh, Yanagisawa Ayuki?”
Cảnh sát cất giọng nghiêm nghị lạnh lùng.
“Cô ta là yêu quái, là tuyết nữ…”
Đầu óc Shunsuke hỗn loạn.
Tuyết nữ cứ như vậy mà bị mình bóp chết.
“Hừ, không nên tìm cái cớ vụng về này.” Cảnh sát cười lạnh, nói:
“Bạn của Yanagisawa Ayuki nói rằng, khi còn sống cô ấy đã than phiền với mọi người, nghi ngờ anh lạc lối, hơn nữa hôn nhân của hai người đã sớm tan vỡ. Có phải là thật hay không?”
Shunsuke kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh đèn sáng chói làm mắt anh tê dại.
Em tin tưởng Shunsuke, là một người đàn ông thành thật.
Anh không có điều gì muốn nói với em sao?
***
Truyền thuyết:
Tuyết nữ (Yuki Onna):
Đều là mỹ nhân, mặc kimono trắng, mái tóc dài xanh thẳm, là thuộc hạ của sơn thần, trông coi tuyết vào mùa đông. Nam giới bị lạc đường vào ngày tuyết rơi sẽ gặp được cô, cô đùa giỡn với những nam giới không chung thuỷ, bắt nam giới phải cam kết không được nói với bất kỳ ai chuyện đã gặp cô. Sau đó cô sẽ nguỵ trang thành một cô gái loài người, cả đời đi theo bên cạnh người đàn ông đó, giám thị xem anh ta có tuân thủ cam kết hay không.
Tác giả có lời muốn nói:
Hơi hư cấu…
Bởi vì thật ra có quá nhiều người biết đến tuyết nữ rồi, rất dễ bị đoán được… Cho nên hôm nay tui hơi thay đổi phong cách một chút =v=
Hôn nhân và tình yêu trong tiểu thuyết…? 囧
Tại sao tuyết nữ không tới tìm Shunsuke… = =… Có thể là vì khi đó Shunsuke còn quá nhỏ chăng
~Có chút rắc rối à.
Đây là đêm thứ ba kể từ khi Aoyama Shunsuke chạy trốn khỏi cô nhi viện, bầu trời bắt đầu có tuyết rơi.
Cậu bé co rúc trong một con hẻm nhỏ, kéo từ trong thùng rác ra một miếng nilon lớn đắp lên người.
Tuyết, rơi càng ngày càng nhiều.
Cảm giác duy nhất vào lúc này chính là lạnh, ngón tay bị đông cứng đến sưng lên, chỉ cần hơi cong lại sẽ đau nhói.
Đèn đường toả ra ánh sáng vàng êm dịu, nổi bật giữa một màu trắng thuần rét buốt.
Nhưng không mang lại một chút hơi ấm nào.
Sắp chết rồi đúng không?
Aoyama Shunsuke mệt mỏi nhắm mắt lại, dường như cậu bé không còn cảm thấy lạnh nữa.
Đột nhiên có một bàn tay dịu dàng xoa mặt cậu.
Bàn tay này còn lạnh hơn cả tuyết.
Shunsuke rùng mình, ngẩng đầu lên nhìn.
Giữa cơn mưa tuyết, có một cô gái toàn thân trắng như tuyết đang tò mò nhìn cậu.
Một ngày lạnh giá như vậy, nhưng cô ấy chỉ mặc một kiện kimono mỏng manh.
“Còn lạnh nữa không?” Cô gái mỉm cười, một vẻ đẹp tuyệt thế mà Shunsuke chưa bao giờ thấy qua.
Cô ấy có mái tóc dài, dường như phát ra ánh sáng trong suốt giữa màn đêm.
Dường như cô là hoá thân của tuyết, tinh linh tuyết.
Sau khi bị ngón tay lạnh như băng của cô ấy chạm đến, đột nhiên Shunsuke cảm thấy toàn thân trở nên ấm áp, không thể diễn tả thành lời, bông tuyết rơi vào người cũng không cảm thấy giá rét chút nào.
“Cùng đi với ta, hay là trở về?” Giọng nói của cô giống như bông tuyết, lặng lẽ hoà tan vào trong không khí.
Shunsuke bỗng cảm thấy trái tim đập rộn lên, một cảm giác chưa từng có.
“Tôi… tôi phải đi về.”
Shunsuke nhớ tới vách tường hành lang loang lổ của cô nhi viện, quanh năm mùi thuốc nồng nặc, và cả gương mặt mơ hồ của những bảo mẫu.
Cậu ghét nơi đó.
Nhưng trực giác nói với cậu, tuyệt đối không thể đi với cô ấy.
“Ta đưa cậu về.” Nói xong, cô ấy liền dắt tay Shunsuke.
Shunsuke cảm giác tay mình sắp bị cô ấy làm đông cứng đến nơi rồi.
Theo cô gái này, đi xuyên qua màn tuyết, tựa hồ chỉ mất vài phút đã về đến nơi.
***
Trước cửa cô nhi viện.
Dường như cô gái cũng không vội đi vào.
Cô ấy quan sát Shunsuke một lượt từ trên xuống dưới, rồi bỗng cười khẽ một tiếng.
“Cậu bé, cậu nói dối sao?”
Shunsuke gật đầu theo bản năng.
Loại chuyện nói dối này, hầu như ai cũng đã từng làm.
“Ừ, cũng coi như thành thật.” Cô gái trầm ngâm chốc lát, nhìn chằm chằm vào mắt Shunsuke: “Có thể đồng ý với ta một chuyện hay không?”
“Chuyện gì?”
“Chuyện tối hôm nay gặp ta, không cho phép nói với bất kỳ ai khác. Ngay cả vợ tương lai của cậu cũng không thể. Được không?”
“Được… Tôi hứa.” Shunsuke bị ánh mắt lạnh lùng của cô gái làm cho hoảng sợ, cuống quýt đáp ứng.
“Nếu cậu nói ra, ta sẽ giết cậu.” Cô gái nói.
Chỉ tích tắc sau, cô gái đã biến mất.
Giống như bông tuyết hoà tan trong không khí.
Chỉ có tiếng thở dài khe khẽ, dần dần đi xa.
Chuyện kỳ lạ mà bản thân gặp phải khi còn thơ bé, vẫn luôn khắc thật sâu trong tâm trí Shunsuke.
***
Mười lăm năm sau.
Anh cưới cô gái cùng lớn lên trong cô nhi viện với mình, Yanagisawa Ayuki.
Đó là trong bữa tiệc của những người bạn cũ.
Chỉ có hai người bọn họ là vẫn còn độc thân.
Do Yanagisawa Ayuki có tính cách nhút nhát thẹn thùng nên không có cơ hội làm quen với người khác giới.
Còn Shunsuke là vì không muốn cưới.
Không hiểu tại sao anh luôn có một loại sợ hãi không tên khi đối mặt với những cô gái xinh đẹp.
Shunsuke và Ayuki bị mọi người trêu chọc, bắt hát chung với nhau một bài tình ca.
Anh bỗng phát hiện dáng vẻ khi đỏ mặt của Ayuki rất xinh đẹp.
Anh còn nhớ khi còn bé cô tết hai cái đuôi sam nho nhỏ, ngồi nghịch đất một mình trong sân.
Hồi ức này khiến anh rất an tâm.
Anh bắt đầu chủ động theo đuổi Ayuki, hai người lấy kết hôn làm mục tiêu để qua lại trong một năm trời, rồi mới chính thức gây dựng gia đình.
Sau khi cưới, Ayuki là một người vợ hiền thục.
Tất cả đều rất tốt, chỉ có một chút xíu khiến Shunsuke thoáng để ý.
Chính là Ayuki luôn cảm thấy hết sức hứng thú với những điều thần bí, thi thoảng sẽ kéo Shunsuke cùng xem phim kinh dị.
Cái này hoàn toàn không thích hợp với tính cách hướng nội thẹn thùng của cô.
***
Đêm hôm đó, ăn cơm tối xong, Ayuki đột nhiên lại gần, lấy ra một đĩa phim.
“Lại muốn anh xem với em sao?” Shunsuke vui vẻ vuốt tóc Ayuki.
“Đây là phim cũ rồi, nghe nói là quay rất đẹp.” Ayuki quơ quơ đĩa phim trong tay.
Trên đó chỉ viết hai chữ.
Đó quả đúng là một bộ phim cũ.
Kể về tuyết nữ, yêu quái thích kiểm tra bản tính hay thay đổi của đàn ông.
Bộ phim kết thúc, Shunsuke bỗng cảm thấy cả người không thoải mái.
Anh nhớ lại cuộc gặp gỡ khi còn bé với cô gái kia, cuộc gặp giữa đêm tuyết rơi.
Ayuki không nói một lời, cất đĩa đi, tắt tivi.
Trong phòng bất chợt trở nên yên lặng một cách khó chịu.
“Ayuki?”
“Sao vậy?”
“À, bộ phim này thực sự quá vô nghĩa.” Shunsuke cười khan hai tiếng.
“Trái lại em cảm thấy không tệ.” Ayuki thờ ơ nhìn Shunsuke.
“Gì chứ, tuyết nữ sẽ hoá thành cô gái bình thường rồi kết hôn với người đàn ông kia, kiểm tra xem hắn có giữ lời hứa hay không… Người đàn ông đó chỉ cần để ý không cưới tuyết nữ là được thôi mà, tuyết nữ kia nhìn qua là nhận ra.”
Ayuki cười xì một tiếng.
“Nhưng bất kể cẩn thận đến đâu thì cũng vẫn sẽ cưới phải tuyết nữ, dù có muốn cưới cô gái khác thì cuối cùng vẫn phát hiện ra cô ta chính là tuyết nữ. Vậy mới gọi là kinh khủng chứ.”
Trong lòng Shunsuke như bị một mũi tên xuyên qua.
Lúc hoàn hồn lại, trên trán anh đã có mấy giọt mồ hôi lạnh.
Shunsuke cố gắng nhớ lại các đặc điểm trên người Ayuki.
Quả thực chỉ là một người con gái không có gì đặc biệt.
Shunsuke lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ rằng mình đã lo lắng không đâu, nghi thần nghi quỷ thì không khỏi bật cười.
Cười là cười vậy.
Nhưng Shunsuke vẫn không ngủ được.
Hôm nay khi ngủ, anh cẩn thận nằm ở phía bên trái Ayuki, duy trì một khoảng cách với cô.
Lúc nhắm mắt lại, bỗng cảm nhận nửa người bên phải vì khẩn trương mà hơi tê dại.
Shunsuke cắn răng mắng nhỏ một tiếng.
Vừa dứt lời, Ayuki liền trở mình, quay sang chỗ Shunsuke.
Cô vô ý khoác tay lên ngang hông Shunsuke.
Shunsuke rùng mình.
Bàn tay kia lạnh như băng vậy.
Gương mặt của cô trong bóng tối đặc biệt trắng bệch.
Nhợt nhạt.
Dường như cô đang nói:
“Em đều nghe thấy được đó.”
Shunsuke bị nỗi sợ hãi bất ngờ thúc đẩy, vùng dậy bật đèn.
“Anh làm gì vậy?” Ayuki tỉnh lại rất nhanh, giống như chưa hề ngủ.
“Anh…”
“Không phải vẫn còn đang suy nghĩ về bộ phim kia chứ? Thật buồn cười.” Ayuki dụi mắt: “Đừng giống như trẻ con nữa, mau ngủ đi.”
“Ừm, được.” Shunsuke tắt đèn, thân thể cứng còng nằm xuống.
***
Một đêm hỗn loạn trôi qua.
Vài ngày nay thần sắc của Ayuki luôn không được tốt.
Hai người vốn sống chung rất hoà hợp, không hiểu tại sao, mối quan hệ đột nhiên trở nên cứng ngắc.
Lúc Shunsuke ở nhà, luôn luôn thận trọng.
Mà vẻ mặt của Ayuki cũng luôn lạnh lùng, nói càng ngày càng ít, thỉnh thoảng lại nhìn Shunsuke một cái, ánh mắt kia cũng lạnh như băng.
Là ánh mắt có từ sau khi xem bộ phim kia sao?
Shunsuke càng nghĩ, càng cảm thấy chính là như vậy.
Thần kinh của anh luôn căng thẳng.
Có đôi khi lại tự tưởng tượng, nếu như anh nói ra chuyện kỳ lạ gặp phải hồi bé, đến lúc đó sẽ gặp phải hậu quả đáng sợ gì?
***
Hôm nay khi Shunsuke tan việc về nhà, Ayuki đã đứng chờ sẵn ở cửa.
Dường như cô đã đợi anh rất lâu.
“Anh về rồi.” Shunsuke cố làm ra vẻ tự nhiên.
“Shunsuke.” Ayuki đi tới, nhìn chằm chằm vào anh, vẻ mặt kỳ lạ: “Em tin tưởng Shunsuke, là một người đàn ông thành thật.”
“… Sao vậy?” Đột nhiên Shunsuke không nói nên lời.
“Anh không có điều gì muốn nói với em sao?”
Rốt cuộc đã tới.
Shunsuke khó khăn nuốt nước miếng, kéo kéo cổ áo: “Anh không lừa dối em chuyện gì cả.”
Như vậy là được rồi chứ?
Nói ra được những lời này, Shunsuke thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng không nghĩ tới, Ayuki nghe xong thì nhìn anh đầy căm hận.
Ánh mắt kia lại có mấy phần oán độc.
Shunsuke càng bắt đầu trở nên đứng ngồi không yên.
Anh bắt đầu nghi ngờ tất cả về Ayuki.
Đôi tay cô luôn lạnh như băng, làn da cô trắng nõn quá mức, trong tủ quần áo của cô treo bộ kimono màu trắng, tên của cô có chứa từ “tuyết”. (Tuyết là Yuki)
Còn có cả đĩa phim kia.
Shunsuke không chịu nổi loại áp lực này, anh bắt đầu kiếm cớ gây sự để không ngủ chung với Ayuki.
“Mấy ngày nay anh muốn viết kế hoạch cho công ty, sẽ phải thức rất khuya, anh sẽ ngủ luôn ở thư phòng.”
“Lát nữa xem trận đá bóng này xong, anh ngủ trên ghế salon là được rồi.”
Vào những lúc ấy, Ayuki luôn không nói không rằng, chẳng qua chỉ nhìn anh bằng ánh mắt càng lạnh lẽo.
Lời nói dối vụng về.
Anh biết.
Mối quan hệ giữa hai vợ chồng càng ngày càng căng thẳng.
***
Hôm đó khi ăn cơm tối, đột nhiên Ayuki đặt đũa xuống, dịu dàng nói với Shunsuke: “Shunsuke, nếu anh có chuyện gì muốn nói với em thì hãy nói ngay đi. Bất kể như thế nào…”
Shunsuke mặt mũi phờ phạc chợt đập mạnh bát cơm xuống mặt bàn.
“Đủ rồi! Anh sẽ không nói! Thu hồi cái vẻ đóng kịch của em đi! Anh không bao giờ bị em lừa đâu!”
Ayuki nhìn Shunsuke nổi điên, không thốt được dù chỉ một lời.
Ánh mắt của cô từ kinh ngạc biến thành tức giận, cuối cùng trở nên oán độc.
“Hừ…” Shunsuke khinh miệt liếc cô một cái, xoay người bỏ về thư phòng.
Anh đã ngủ một mình trong thư phòng nửa tháng.
***
Đêm nay, Shunsuke lại mất ngủ.
Anh nghe thấy tiếng động kỳ quái không ngừng truyền đến từ phòng khách.
Giống như là có người đang nói chuyện.
Shunsuke chần chừ, lặng im không tiếng động mở cửa thư phòng, bước từng bước một tới phòng khách.
Anh nhìn thấy Ayuki đang ngồi trên salon.
Hai mắt chăm chú xem tivi.
Trong tivi kia đang chiếu bộ phim.
Gương mặt u ám của tuyết nữ vừa vặn xuất hiện trên màn ảnh.
Ayuki nghe thấy tiếng động sau lưng, quay đầu lại.
Hai mắt cô hồng hồng, mặt tái nhợt, ánh sáng xanh phát ra từ màn hình tivi.
Giống như ma quỷ.
Shunsuke hét thảm một tiếng, nhào tới.
***
Trong phòng thẩm vấn ở cục cảnh sát.
Shunsuke ngồi ở một cái ghế đặt chính giữa phòng, ánh đèn sáng chói chiếu thẳng vào mặt anh, khiến anh không mở mắt ra được.
“Động cơ của anh là gì khi sát hại vợ anh, Yanagisawa Ayuki?”
Cảnh sát cất giọng nghiêm nghị lạnh lùng.
“Cô ta là yêu quái, là tuyết nữ…”
Đầu óc Shunsuke hỗn loạn.
Tuyết nữ cứ như vậy mà bị mình bóp chết.
“Hừ, không nên tìm cái cớ vụng về này.” Cảnh sát cười lạnh, nói:
“Bạn của Yanagisawa Ayuki nói rằng, khi còn sống cô ấy đã than phiền với mọi người, nghi ngờ anh lạc lối, hơn nữa hôn nhân của hai người đã sớm tan vỡ. Có phải là thật hay không?”
Shunsuke kinh ngạc ngẩng đầu lên, ánh đèn sáng chói làm mắt anh tê dại.
Em tin tưởng Shunsuke, là một người đàn ông thành thật.
Anh không có điều gì muốn nói với em sao?
***
Truyền thuyết:
Tuyết nữ (Yuki Onna):
Đều là mỹ nhân, mặc kimono trắng, mái tóc dài xanh thẳm, là thuộc hạ của sơn thần, trông coi tuyết vào mùa đông. Nam giới bị lạc đường vào ngày tuyết rơi sẽ gặp được cô, cô đùa giỡn với những nam giới không chung thuỷ, bắt nam giới phải cam kết không được nói với bất kỳ ai chuyện đã gặp cô. Sau đó cô sẽ nguỵ trang thành một cô gái loài người, cả đời đi theo bên cạnh người đàn ông đó, giám thị xem anh ta có tuân thủ cam kết hay không.
Tác giả có lời muốn nói:
Hơi hư cấu…
Bởi vì thật ra có quá nhiều người biết đến tuyết nữ rồi, rất dễ bị đoán được… Cho nên hôm nay tui hơi thay đổi phong cách một chút =v=
Hôn nhân và tình yêu trong tiểu thuyết…? 囧
Tại sao tuyết nữ không tới tìm Shunsuke… = =… Có thể là vì khi đó Shunsuke còn quá nhỏ chăng
~Có chút rắc rối à.
/20
|