Trước khi bắt đầu kể, Orvail lấy ra một chiếc vòng cổ, là sợi dây chuyển bằng đồng thông thường, trên sợi xích được mài bóng treo một mặt dây chuyền xinh đẹp bằng pha lê, trên mặt viết một hàng chữ nhỏ: Freya.
Ông ta đưa sợi dây chuyền này cho thiếu nữ nhìn, nói: "Đây là sợi dây chuyền mà nàng luôn mang theo người, hẳn là tên của nàng từ đây mà ra. Nhưng thực sự thì đây là tên của mẹ nàng, thưa công chúa."
"Mẹ của nàng?" Thiếu nữ dùng bàn tay mảnh mai nâng dây chuyển, biểu tình không đổi.
"Chính là vợ của Everton, mất trong cuộc nổi loạn mười bảy năm trước."
"Vậy cô gái kia hẳn là hậu nhân duy nhất của Everton?"
"Đúng vậy."
"Ngài Orvail đã ở đây, như vậy cô gái kia hẳn đã thành công thoát hiểm, có thể nói vậy chăng?" Thiếu nữ hỏi.
"Nói là nói như vậy, chẳng qua là quá trình có một chút ly kỳ."
Người trung niên mặt lạnh gật đầu, nhưng lông mày hơi cau, giống như đang nhớ tới chuyện gì đó.
"Gì vậy?" Công chúa hỏi.
"Thực ra chủ yếu vẫn là về người trẻ tuổi kia."
"Nói một hồi vẫn là trở lại hắn?"
"Không, chẳng qua là trong toàn bộ quá trình này, người trẻ tuổi kia luôn luôn tạo nên một tác dụng kỳ diệu nào đó. Mặc dù nói vậy nghe có vẻ bâng quơ, nhưng thực ra cả quá trình đào vong tràn ngập sự không đoán trước được — có mấy lần, tình hình nguy cấp đến mức thậm chí ngay cả tôi cũng không chen tay vào được, thậm chí có cục diện mà rất nhiều người không tài nào tưởng tượng ra được, nhưng vẫn bị hắn cứng rắn xoay chuyển tình thế —"
Orvail nói tới đây, không kìm được cười lạnh: "Thậm chí nếu nói không khách khí, so với hạng người vô dụng nào đó, thanh niên này chỉ sợ là người duy nhất khiến Madala phải trượt vỏ chuối một lần trong chiến dịch này."
"A?" Con mắt màu xám bạc của thiếu nữ hơi sáng lên.
"Nhất là, trong quá trình này hắn còn kiếm được một món hời." Người trung niên nói tới đây, lại lộ ra thần sắc hồi tưởng: "Nhưng cụ thể là gì, thứ cho lão thần không thể nói."
"Nói như vậy thì ta càng có hứng thú nghe, một người trẻ tuổi có thể khiến ngài Orvail cũng phải khen không dứt miệng là người ra sao. Chẳng qua là thời gian đã không còn nhiều, mời ngài bắt đầu đi."
Orvail mới gật gật đầu, lui về phía sau một bước, tiếp tục kể lại chuyện đã xảy ra vào buổi tối hôm đó…
*********
Freya nghe được tiếng huýt sáo của Shu ở góc đường, âm thanh lanh lảnh dễ nghe, giống như tiếng hót của dạ oanh, nhưng đó cũng là tiếng cảnh báo. Nàng vội vàng quay đầu lại, phát hiện trên đường xuất hiện bốn năm người xa lạ đang xông tới chỗ mình, lòng biết động tác lúc trước của mình quá lớn, dẫn tới địch ý của đối phương.
Nàng không do dự, đẩy người bà con của Roman kia ra, phóng ngay vào trong nhà. Mấy người phía sau lập tức nhanh chân đuổi theo, nhưng Freya đã sớm vọt phòng ngủ trước một bước và đóng cửa, sau đó lật ngược chiếc tủ cản lối đi.
Tiếng đập bang bang lập tức vang lên, Freya cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng ngắm chuẩn một cửa sổ — cắn chặt răng, hai tay che đầu uỳnh một cái lao ra.
Với thời tiết của Erewhon, đa phần người dân bình thường dùng cửa sổ ô bằng gỗ. Mặc dù có giáp bán thân Phong Hậu bảo vệ nhưng Freya vẫn bị đau nhức cánh tay, trán khi đâm vào cửa. Nàng lăn vài vòng trên mặt đất rồi đứng dậy, phát hiện đã ra tới ngõ nhỏ ngoài phố, ngẩng đầu nhìn quanh thì vừa vặn nhìn thấy Shu từ phía khác đang nghiêng ngả chạy vào trong ngõ.
Tuy nhiên, sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, cứ như nhìn thấy quỷ.
"Shu!" Freya đứng lên hô, nửa câu nói lại nghẹn trong cổ không phát ra được.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vô số điểm sáng màu lam đang di chuyển ngay giữa bầu trời. Ban đầu thiếu nữ còn chưa biết đó là gì, chỉ giật mình rồi ngây ngốc ở đó, rồi chợt có phản ứng — đó là tên.
Mũi tên thiêu đốt linh hồn, kiệt tác của cung thủ khô lâu Madala. Tình cảnh trải qua đêm hôm đó tại Bucce thoáng hiện trong đầu nàng, Freya hô lên cẩn thận, thoáng cái bổ nhào lên bảo vệ Shu dưới thân mình.
Mưa tên lập tức đổ ập xuống. Vô số mũi tên bùm bùm nện xuống mái ngói của các căn phòng xung quanh, một tầng ngói mỏng manh không thể chống đỡ được mũi tên nặng nề hình dùi đặc chế của Madala, trong nhà mau chóng vang lên tiếng kêu thảm thiết. Freya cảm thấy Shu ôm chặt mình run rẩy — kỳ thực chính nàng cũng chẳng khá hơn, mặt không còn chút máu, cảm thấy tim cũng ngừng đập.
Mấy mũi tên bắn vào Lông chim gió màu xanh chung quanh thân thể nàng, bùm bùm văng ra bên ngoài. Freya không biết lớp phòng ngự Lông chim gió của giáp bán thân Phong Hậu đạt tới 3 điểm phòng ngự tất cả các hướng, 2 điểm phòng ngự của bản thân giáp — mà trên thực tế, một bộ giáp phòng ngự toàn thân cũng chỉ có 3 điểm thôi.
Bởi vậy nàng luôn cho rằng chỉ một giây sau mình sẽ chết, sợ hãi nhắm chặt đôi mắt, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích, che chở cô bé dưới người mình.
Khoảng một phút sau, qua hai lượt mưa tên, tiếng bùm bùm chung quanh cuối cùng cũng giảm bớt. Shu và Freya run run mở mắt, hai nàng nhìn nhau, đều thấy sự sợ hãi trong đôi mắt người kia.
"Khô... khô... khô lâu, bên ngoài." Shu hít thở không thuận, nói.
Freya hơi ngẩn ra, tức thời lòng lạnh xuống, biết là quân đội Madala vào thành. Nàng chưa từng nghi Burlando sẽ lừa nàng, chẳng qua không tưởng được là sẽ tới nhanh như vậy. Bây giờ nàng mới hiểu vì sao hắn luôn nghiêm ngặt về thời gian như vậy.
Nữ võ thần tương lai nghĩ tới đây liền đứng dậy, bắt lấy cánh Shu kéo tới: "Shu, chúng ta đi!"
"Đi đâu?" Shu bối rối hỏi.
"Chạy! Rời khỏi đây! Chúng ta cùng rời khỏi đây!"
Trong lòng Freya đang loạn như ma, tới giờ nàng mới hiểu áp lực mà Burlando đang gánh vác lớn nhường nào. Nàng suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, cũng chỉ có thể đợi tới lúc gặp Burlando mới nói được.
"Em phải về, cha em còn ở trong quán."
"Chị đi với em."
Shu gật gật đầu.
Chợ Ponane ở phía tây của Riedenburg, gần sát sông Usson, còn quán rượu Hội truyện cổ Rồng đồng đỏ nằm trên con đường cái giữa cầu Lữ Khách và chợ Ponane, khoảng cách không xa. Nhưng đến khi Freya và Shu chạy tới, phía tây đã sáng rực ngọn lửa thiêu đốt, trên con đường trước quán rượu cũng đã tụ đầy người —
Cả đêm nay, đầu tiên là nghị viện quý tộc bị lửa thiêu, sau đó thủ vệ thường trực bị điều động, vốn đã tràn ngập sắc thái không bình tĩnh. Bởi vậy, mọi người đã sớm châu đầu ghé tai, hỏi thăm nhau về những điều đã xảy ra.
Có người cho rằng quân đội Madala đã tới đánh thành, có người cho rằng quý tộc trong thành công kích, nhưng đều không nghĩ rằng quân đội vong linh đã vào thành. Freya và Shu tách đám đông, phát hiện ông chủ và khách của quán Hội truyện cổ Rồng đồng đỏ đều đã chạy ra ngoài, đối diện với ngọn lửa chiếu sáng cả một vùng cửa tây thành, vung tay múa chân.
Shu vừa thấy cha mình lập tức đâm đầu lao thẳng tới, giống như chim én về rừng. Hành động của con gái khiến ông chủ quán rượu Reto hơi sửng sốt. Ông vỗ vỗ lưng con gái, để cho Shu bình lĩnh một lát, nhưng cô bé lại kiễng chân nói vào tai ông ta. Ánh mắt Reto trầm xuống, bước về phía Freya, gật gật đầu tỏ vẻ cảm ơn với nàng, sau đó đi tới chỗ đám lính đánh thuê bên cạnh mình — Freya chú ý thấy những người phía trước đa phần đều là khách của ông ta.
Reto vỗ vỗ tay, ra hiệu cho những người đó dừng lại nhìn ông ta, có người còn trêu chọc: "Thế nào, lão Reto, chẳng lẽ lão không muốn cho bọn tôi uống rượu vì cái màn pháo hoa này hả?"
Mọi người trầm trồ khen ngợi.
Nhưng ông chủ quán rượu lại đáp: "Mời uống rượu không thành vấn đề, nhưng không phải hôm nay. Mọi người nghe đây, Madala đã vào thành."
Ngay lúc ông ta vừa nói Madala vào thành, người chung quanh còn chưa hiểu rõ, vài giây sau mới phản ứng lại. Reto lại nói lại lần nữa, ba mươi người tại hiện trường thoáng cái đã hoàn toàn yên tĩnh.
Là thật sao?
Đây là câu nói viết trên gương mặt mọi người ở đây.
"Shu nói cho tôi, nó sẽ không gạt tôi đâu." Reto bình thản nói.
Freya hơi nhíu mày. Người bình thường sẽ không công khai thảo luận tin tức trong trường hợp này, bởi vì dù là nàng cũng biết có thể sẽ gây khủng hoảng. Thế nhưng, trừ khi Reto không cân nhắc tới việc này, hoặc là ông ta đã có tính toán. Nữ võ thần tương lai đoán, có lẽ khả năng sau lớn hơn cả.
Tốn một lúc để tiêu hóa những điều này, sau đó mới có người gian nan hỏi: "Chúng ta làm gì bây giờ?"
Dường như mỗi người ở đây đều ưu tiên cân nhắc vấn đề này trước, chứ không phải là vừa nghe tin đã lập tức quay đầu bỏ của chạy lấy người, hoặc la hét. Freya cẩn thận nhìn phản ứng của những người này, bỗng nhiêu hiểu ra, chỉ sợ quan hệ của quán rượu và những khách quen của nó đều không đơn giản như bề ngoài.
"Mở đường máu thôi."
"Mọi người cùng giết ra." Có người đề nghị.
"Làm sao mở đường?" Lại có người hỏi.
Nếu Madala bắt đầu tấn công từ cửa tây, vậy người bình thường sẽ nói rằng cửa đông xa nhất là nơi an toàn nhất. Thế nhưng lính đánh thuê là người đi ra từ chiến trường, phần lớn đều có một chút năng lực chiến thuật căn bản, Erewhon công thành luôn chú ý vây ba mặt đánh một mặt, nhưng phải xem đây là đánh bất ngờ hay vây thành.
Hơn nữa, mục đích chiến thuật của Madala là gì cũng rất quan trọng. Vong linh muốn giết người, cướp thành, cướp bóc hay là muốn công kích thêm nữa?
Đây cũng là một vấn đề khó khăn của thế giới quang minh khi tác chiến với Madala, bởi vì người sống rất khó đoán được người chết muốn làm gì, có ý đồ chiến thuật như thế nào.
Nhất thời, mọi người đàm luận xôn xao, nhưng không ai có thể đưa ra một phương pháp có thể thuyết phục người khác. Freya lo lắng đợi một lúc, tay cầm kiếm hết giơ lại hạ, cuối cùng hấp tấp chen một câu: "Tôi, tôi nghĩ tôi biết một người có thể dẫn mọi người ra khỏi thành —"
Lời của nàng khiến mọi người yên tĩnh, chuyển ánh mắt về phía nàng. Có người nhận ra nàng, còn có lòng huýt sáo một cái: "Đây không phải cô gái nhỏ kia sao?"
Freya đứng trước mặt bao người mà đỏ cả mặt, nàng không ngờ mình lại nói ra lời này. Nàng nhịn không nổi nghĩ, mình đã thay Burlando đưa ra quyết định mất rồi — Burlando có thể mắng nàng không đây? Bỗng nàng phát hiện bản thân mình rất sợ hãi điều này. Nhưng tĩnh tâm lại, nàng nghĩ — từ góc độ Burlando mà nói, hắn luôn luôn tìm kiếm trợ lực, đã vậy thì chỉ cần tập hợp những người này thành một lực lượng hữu dụng là được.
Cần phải làm thế nào mới tập hợp được những người này?
Chuyện rơi xuống đầu, Nữ võ thần tương lai lại hơi do dự — nàng có thể làm tốt không? Mình với thân phận một đội trưởng dân binh, nghĩ biện pháp chỉ huy những lính đánh thuê vào sống ra chết, đầy mình kinh nghiệm trận mạc này?
Nhưng Freya mau chóng bình tĩnh lại, cùng lắm không thành, cứ thử một lần thôi. Thiếu nữ nghĩ như vậy, nắm chặt kiếm của mình, hơi khẩn trương ôm ngực.
Dáng vẻ của nàng hiện giờ lại hơi giống thiếu nữ rụt rè, những người khác đánh quăng ánh mắt về phía Reto, ông nói: "Chính vị tiểu thư này đã cứu con gái tôi."
"Thế tiểu thư, sao chúng tôi có thể tin tưởng cô đây?" Đằng sau có người hỏi.
Đến rồi. Freya hít một hơi: "Đương nhiên là mọi người có thể tin tưởng. Mọi người có biết vì sao lúc trước các thủ vệ muốn bắt tôi và bạn tôi không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì chúng tôi là dân binh Bucce, nơi đó cũng bị Madala xâm lược hai ngày trước. Tôi và bạn của tôi đã thoát ra khỏi móng vuốt của chúng, chỉ muốn báo tin cho Riedenburg, nhưng phản ứng của các quý tộc đã làm chúng tôi thất vọng —"
Nàng ngừng lại một chút: "Hẳn là mọi người cũng không trông mong gì những người đó sẽ cứu chúng ta?"
"Đương nhiên, cái lũ giòi bọ."
"Giòi bọ, hình dung hay, cạn một ly."
"Cạn một ly." Đám người ào ào hưởng ứng.
"Ý cô là, các cô có biện pháp thoát khỏi sự chú ý của Madala?" Reto nhìn nàng một cái, mở miệng hỏi.
Ông ta đưa sợi dây chuyền này cho thiếu nữ nhìn, nói: "Đây là sợi dây chuyền mà nàng luôn mang theo người, hẳn là tên của nàng từ đây mà ra. Nhưng thực sự thì đây là tên của mẹ nàng, thưa công chúa."
"Mẹ của nàng?" Thiếu nữ dùng bàn tay mảnh mai nâng dây chuyển, biểu tình không đổi.
"Chính là vợ của Everton, mất trong cuộc nổi loạn mười bảy năm trước."
"Vậy cô gái kia hẳn là hậu nhân duy nhất của Everton?"
"Đúng vậy."
"Ngài Orvail đã ở đây, như vậy cô gái kia hẳn đã thành công thoát hiểm, có thể nói vậy chăng?" Thiếu nữ hỏi.
"Nói là nói như vậy, chẳng qua là quá trình có một chút ly kỳ."
Người trung niên mặt lạnh gật đầu, nhưng lông mày hơi cau, giống như đang nhớ tới chuyện gì đó.
"Gì vậy?" Công chúa hỏi.
"Thực ra chủ yếu vẫn là về người trẻ tuổi kia."
"Nói một hồi vẫn là trở lại hắn?"
"Không, chẳng qua là trong toàn bộ quá trình này, người trẻ tuổi kia luôn luôn tạo nên một tác dụng kỳ diệu nào đó. Mặc dù nói vậy nghe có vẻ bâng quơ, nhưng thực ra cả quá trình đào vong tràn ngập sự không đoán trước được — có mấy lần, tình hình nguy cấp đến mức thậm chí ngay cả tôi cũng không chen tay vào được, thậm chí có cục diện mà rất nhiều người không tài nào tưởng tượng ra được, nhưng vẫn bị hắn cứng rắn xoay chuyển tình thế —"
Orvail nói tới đây, không kìm được cười lạnh: "Thậm chí nếu nói không khách khí, so với hạng người vô dụng nào đó, thanh niên này chỉ sợ là người duy nhất khiến Madala phải trượt vỏ chuối một lần trong chiến dịch này."
"A?" Con mắt màu xám bạc của thiếu nữ hơi sáng lên.
"Nhất là, trong quá trình này hắn còn kiếm được một món hời." Người trung niên nói tới đây, lại lộ ra thần sắc hồi tưởng: "Nhưng cụ thể là gì, thứ cho lão thần không thể nói."
"Nói như vậy thì ta càng có hứng thú nghe, một người trẻ tuổi có thể khiến ngài Orvail cũng phải khen không dứt miệng là người ra sao. Chẳng qua là thời gian đã không còn nhiều, mời ngài bắt đầu đi."
Orvail mới gật gật đầu, lui về phía sau một bước, tiếp tục kể lại chuyện đã xảy ra vào buổi tối hôm đó…
*********
Freya nghe được tiếng huýt sáo của Shu ở góc đường, âm thanh lanh lảnh dễ nghe, giống như tiếng hót của dạ oanh, nhưng đó cũng là tiếng cảnh báo. Nàng vội vàng quay đầu lại, phát hiện trên đường xuất hiện bốn năm người xa lạ đang xông tới chỗ mình, lòng biết động tác lúc trước của mình quá lớn, dẫn tới địch ý của đối phương.
Nàng không do dự, đẩy người bà con của Roman kia ra, phóng ngay vào trong nhà. Mấy người phía sau lập tức nhanh chân đuổi theo, nhưng Freya đã sớm vọt phòng ngủ trước một bước và đóng cửa, sau đó lật ngược chiếc tủ cản lối đi.
Tiếng đập bang bang lập tức vang lên, Freya cảm thấy trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng ngắm chuẩn một cửa sổ — cắn chặt răng, hai tay che đầu uỳnh một cái lao ra.
Với thời tiết của Erewhon, đa phần người dân bình thường dùng cửa sổ ô bằng gỗ. Mặc dù có giáp bán thân Phong Hậu bảo vệ nhưng Freya vẫn bị đau nhức cánh tay, trán khi đâm vào cửa. Nàng lăn vài vòng trên mặt đất rồi đứng dậy, phát hiện đã ra tới ngõ nhỏ ngoài phố, ngẩng đầu nhìn quanh thì vừa vặn nhìn thấy Shu từ phía khác đang nghiêng ngả chạy vào trong ngõ.
Tuy nhiên, sắc mặt thiếu nữ trắng bệch, cứ như nhìn thấy quỷ.
"Shu!" Freya đứng lên hô, nửa câu nói lại nghẹn trong cổ không phát ra được.
Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy vô số điểm sáng màu lam đang di chuyển ngay giữa bầu trời. Ban đầu thiếu nữ còn chưa biết đó là gì, chỉ giật mình rồi ngây ngốc ở đó, rồi chợt có phản ứng — đó là tên.
Mũi tên thiêu đốt linh hồn, kiệt tác của cung thủ khô lâu Madala. Tình cảnh trải qua đêm hôm đó tại Bucce thoáng hiện trong đầu nàng, Freya hô lên cẩn thận, thoáng cái bổ nhào lên bảo vệ Shu dưới thân mình.
Mưa tên lập tức đổ ập xuống. Vô số mũi tên bùm bùm nện xuống mái ngói của các căn phòng xung quanh, một tầng ngói mỏng manh không thể chống đỡ được mũi tên nặng nề hình dùi đặc chế của Madala, trong nhà mau chóng vang lên tiếng kêu thảm thiết. Freya cảm thấy Shu ôm chặt mình run rẩy — kỳ thực chính nàng cũng chẳng khá hơn, mặt không còn chút máu, cảm thấy tim cũng ngừng đập.
Mấy mũi tên bắn vào Lông chim gió màu xanh chung quanh thân thể nàng, bùm bùm văng ra bên ngoài. Freya không biết lớp phòng ngự Lông chim gió của giáp bán thân Phong Hậu đạt tới 3 điểm phòng ngự tất cả các hướng, 2 điểm phòng ngự của bản thân giáp — mà trên thực tế, một bộ giáp phòng ngự toàn thân cũng chỉ có 3 điểm thôi.
Bởi vậy nàng luôn cho rằng chỉ một giây sau mình sẽ chết, sợ hãi nhắm chặt đôi mắt, nhưng thân thể vẫn không nhúc nhích, che chở cô bé dưới người mình.
Khoảng một phút sau, qua hai lượt mưa tên, tiếng bùm bùm chung quanh cuối cùng cũng giảm bớt. Shu và Freya run run mở mắt, hai nàng nhìn nhau, đều thấy sự sợ hãi trong đôi mắt người kia.
"Khô... khô... khô lâu, bên ngoài." Shu hít thở không thuận, nói.
Freya hơi ngẩn ra, tức thời lòng lạnh xuống, biết là quân đội Madala vào thành. Nàng chưa từng nghi Burlando sẽ lừa nàng, chẳng qua không tưởng được là sẽ tới nhanh như vậy. Bây giờ nàng mới hiểu vì sao hắn luôn nghiêm ngặt về thời gian như vậy.
Nữ võ thần tương lai nghĩ tới đây liền đứng dậy, bắt lấy cánh Shu kéo tới: "Shu, chúng ta đi!"
"Đi đâu?" Shu bối rối hỏi.
"Chạy! Rời khỏi đây! Chúng ta cùng rời khỏi đây!"
Trong lòng Freya đang loạn như ma, tới giờ nàng mới hiểu áp lực mà Burlando đang gánh vác lớn nhường nào. Nàng suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, cũng chỉ có thể đợi tới lúc gặp Burlando mới nói được.
"Em phải về, cha em còn ở trong quán."
"Chị đi với em."
Shu gật gật đầu.
Chợ Ponane ở phía tây của Riedenburg, gần sát sông Usson, còn quán rượu Hội truyện cổ Rồng đồng đỏ nằm trên con đường cái giữa cầu Lữ Khách và chợ Ponane, khoảng cách không xa. Nhưng đến khi Freya và Shu chạy tới, phía tây đã sáng rực ngọn lửa thiêu đốt, trên con đường trước quán rượu cũng đã tụ đầy người —
Cả đêm nay, đầu tiên là nghị viện quý tộc bị lửa thiêu, sau đó thủ vệ thường trực bị điều động, vốn đã tràn ngập sắc thái không bình tĩnh. Bởi vậy, mọi người đã sớm châu đầu ghé tai, hỏi thăm nhau về những điều đã xảy ra.
Có người cho rằng quân đội Madala đã tới đánh thành, có người cho rằng quý tộc trong thành công kích, nhưng đều không nghĩ rằng quân đội vong linh đã vào thành. Freya và Shu tách đám đông, phát hiện ông chủ và khách của quán Hội truyện cổ Rồng đồng đỏ đều đã chạy ra ngoài, đối diện với ngọn lửa chiếu sáng cả một vùng cửa tây thành, vung tay múa chân.
Shu vừa thấy cha mình lập tức đâm đầu lao thẳng tới, giống như chim én về rừng. Hành động của con gái khiến ông chủ quán rượu Reto hơi sửng sốt. Ông vỗ vỗ lưng con gái, để cho Shu bình lĩnh một lát, nhưng cô bé lại kiễng chân nói vào tai ông ta. Ánh mắt Reto trầm xuống, bước về phía Freya, gật gật đầu tỏ vẻ cảm ơn với nàng, sau đó đi tới chỗ đám lính đánh thuê bên cạnh mình — Freya chú ý thấy những người phía trước đa phần đều là khách của ông ta.
Reto vỗ vỗ tay, ra hiệu cho những người đó dừng lại nhìn ông ta, có người còn trêu chọc: "Thế nào, lão Reto, chẳng lẽ lão không muốn cho bọn tôi uống rượu vì cái màn pháo hoa này hả?"
Mọi người trầm trồ khen ngợi.
Nhưng ông chủ quán rượu lại đáp: "Mời uống rượu không thành vấn đề, nhưng không phải hôm nay. Mọi người nghe đây, Madala đã vào thành."
Ngay lúc ông ta vừa nói Madala vào thành, người chung quanh còn chưa hiểu rõ, vài giây sau mới phản ứng lại. Reto lại nói lại lần nữa, ba mươi người tại hiện trường thoáng cái đã hoàn toàn yên tĩnh.
Là thật sao?
Đây là câu nói viết trên gương mặt mọi người ở đây.
"Shu nói cho tôi, nó sẽ không gạt tôi đâu." Reto bình thản nói.
Freya hơi nhíu mày. Người bình thường sẽ không công khai thảo luận tin tức trong trường hợp này, bởi vì dù là nàng cũng biết có thể sẽ gây khủng hoảng. Thế nhưng, trừ khi Reto không cân nhắc tới việc này, hoặc là ông ta đã có tính toán. Nữ võ thần tương lai đoán, có lẽ khả năng sau lớn hơn cả.
Tốn một lúc để tiêu hóa những điều này, sau đó mới có người gian nan hỏi: "Chúng ta làm gì bây giờ?"
Dường như mỗi người ở đây đều ưu tiên cân nhắc vấn đề này trước, chứ không phải là vừa nghe tin đã lập tức quay đầu bỏ của chạy lấy người, hoặc la hét. Freya cẩn thận nhìn phản ứng của những người này, bỗng nhiêu hiểu ra, chỉ sợ quan hệ của quán rượu và những khách quen của nó đều không đơn giản như bề ngoài.
"Mở đường máu thôi."
"Mọi người cùng giết ra." Có người đề nghị.
"Làm sao mở đường?" Lại có người hỏi.
Nếu Madala bắt đầu tấn công từ cửa tây, vậy người bình thường sẽ nói rằng cửa đông xa nhất là nơi an toàn nhất. Thế nhưng lính đánh thuê là người đi ra từ chiến trường, phần lớn đều có một chút năng lực chiến thuật căn bản, Erewhon công thành luôn chú ý vây ba mặt đánh một mặt, nhưng phải xem đây là đánh bất ngờ hay vây thành.
Hơn nữa, mục đích chiến thuật của Madala là gì cũng rất quan trọng. Vong linh muốn giết người, cướp thành, cướp bóc hay là muốn công kích thêm nữa?
Đây cũng là một vấn đề khó khăn của thế giới quang minh khi tác chiến với Madala, bởi vì người sống rất khó đoán được người chết muốn làm gì, có ý đồ chiến thuật như thế nào.
Nhất thời, mọi người đàm luận xôn xao, nhưng không ai có thể đưa ra một phương pháp có thể thuyết phục người khác. Freya lo lắng đợi một lúc, tay cầm kiếm hết giơ lại hạ, cuối cùng hấp tấp chen một câu: "Tôi, tôi nghĩ tôi biết một người có thể dẫn mọi người ra khỏi thành —"
Lời của nàng khiến mọi người yên tĩnh, chuyển ánh mắt về phía nàng. Có người nhận ra nàng, còn có lòng huýt sáo một cái: "Đây không phải cô gái nhỏ kia sao?"
Freya đứng trước mặt bao người mà đỏ cả mặt, nàng không ngờ mình lại nói ra lời này. Nàng nhịn không nổi nghĩ, mình đã thay Burlando đưa ra quyết định mất rồi — Burlando có thể mắng nàng không đây? Bỗng nàng phát hiện bản thân mình rất sợ hãi điều này. Nhưng tĩnh tâm lại, nàng nghĩ — từ góc độ Burlando mà nói, hắn luôn luôn tìm kiếm trợ lực, đã vậy thì chỉ cần tập hợp những người này thành một lực lượng hữu dụng là được.
Cần phải làm thế nào mới tập hợp được những người này?
Chuyện rơi xuống đầu, Nữ võ thần tương lai lại hơi do dự — nàng có thể làm tốt không? Mình với thân phận một đội trưởng dân binh, nghĩ biện pháp chỉ huy những lính đánh thuê vào sống ra chết, đầy mình kinh nghiệm trận mạc này?
Nhưng Freya mau chóng bình tĩnh lại, cùng lắm không thành, cứ thử một lần thôi. Thiếu nữ nghĩ như vậy, nắm chặt kiếm của mình, hơi khẩn trương ôm ngực.
Dáng vẻ của nàng hiện giờ lại hơi giống thiếu nữ rụt rè, những người khác đánh quăng ánh mắt về phía Reto, ông nói: "Chính vị tiểu thư này đã cứu con gái tôi."
"Thế tiểu thư, sao chúng tôi có thể tin tưởng cô đây?" Đằng sau có người hỏi.
Đến rồi. Freya hít một hơi: "Đương nhiên là mọi người có thể tin tưởng. Mọi người có biết vì sao lúc trước các thủ vệ muốn bắt tôi và bạn tôi không?"
"Vì sao?"
"Bởi vì chúng tôi là dân binh Bucce, nơi đó cũng bị Madala xâm lược hai ngày trước. Tôi và bạn của tôi đã thoát ra khỏi móng vuốt của chúng, chỉ muốn báo tin cho Riedenburg, nhưng phản ứng của các quý tộc đã làm chúng tôi thất vọng —"
Nàng ngừng lại một chút: "Hẳn là mọi người cũng không trông mong gì những người đó sẽ cứu chúng ta?"
"Đương nhiên, cái lũ giòi bọ."
"Giòi bọ, hình dung hay, cạn một ly."
"Cạn một ly." Đám người ào ào hưởng ứng.
"Ý cô là, các cô có biện pháp thoát khỏi sự chú ý của Madala?" Reto nhìn nàng một cái, mở miệng hỏi.
/207
|