Tình huống Roman không lạc quan như Burlando tưởng tượng. Theo thời gian trôi qua, không khí dần trở nên khẩn trương. Lúc này Burlando mới hiểu, tiểu thư thương nhân tương lai nhất định cất giấu bí mật mà hắn không biết — bí mật này có thể ở trong tiềm thức — che giấu càng sâu, giờ khắc này gây tổn thương càng lớn.
Nhất thời, trong không gian chỉ còn tiếng hít thở gấp của hai người. Bản thân tiểu thư thương nhân ngủ khá yên bình, nhưng Burlando thực sự sợ nàng cứ ngủ tiếp như thế không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Hắn nhìn Ma cây hoàng kim. Mối liên quan giữa mộng cảnh và hiện thực đã yếu bớt, Ma cây hoàng kim có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
"Freya?"
Freya nắm chặt bàn tay, khẩn trương không nói được một lời. Burlando đã nói họ chỉ có năm phút, tính đi tính lại đã không còn nhiều thời gian, nhưng thoạt nhìn Roman vẫn đắm chìm trong mộng. Dù vậy, nàng cũng hiểu là không thể trách người ta được, vì bí mật này ở Bucce cũng chỉ có nàng mới biết.
Nàng chỉ hận bản thân không nói trước cho Burlando, nhưng nàng làm sao biết được giấc mộng này lại phức tạp đến vậy. Chẳng phải Burlando cũng sợ ảnh hưởng tâm trạng hai nàng nên đã không nói đó sao, không ngờ lại khéo quá hóa vụng.
Nhưng người trẻ tuổi không lâm vào hoảng loạn, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, bỗng nhiên cầm Trạm Quang Thứ lên đưa tới.
"Để cô ấy nắm lấy."
"Cái gì?"
"Thanh kiếm có lực lượng trừ tà, để cô ấy giữ." Burlando ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn biết rõ, hắn chỉ trông cậy vào 1 năng cấp ý chí mà bảo kiếm tinh linh tăng cường, có thể giúp tiểu thư thương nhân gặp dữ hóa lành.
Bề trên Martha! Hắn thầm cầu nguyện đấng chí cao có mặt khắp "Wanze", hy vọng Người có thể khoan dung với Roman một chút. Nhưng có lẽ thanh kiếm sinh ra tác dụng, cũng có lẽ là vì lời Burlando cầu nguyện tới Martha đã cảm ứng, không quá lâu sau, tiểu thư thương nhân thật sự "Ưm" một tiếng tỉnh giấc.
Nàng dụi mắt nhìn hai người, ngây ra một lúc, mới vui vẻ nói: "Freya, cậu ở đây rồi. Mình nói với cậu này, vừa rồi mình gặp ác mộng!"
"A —!" Freya chợt ngẩn ra, sau đó kêu lên một tiếng vui mừng. Nàng căn bản không nghe được tiểu thư thương nhân đang nói gì, ôm chặt đầu Roman mừng quá mà khóc. Vốn nàng cho rằng không có hy vọng, nhưng không ngờ biện pháp của Burlando thực sự có tác dụng.
"Roman, đồ trứng ngốc!"
"Xì, Freya, cậu đang nói gì thế! Mình không phải trứng ngốc!" Roman giống như trúng một kích trí mạng, luống cuống tay chân, nghiêm túc giải thích.
Trái lại, Burlando nhìn Freya bỗng nhiên khóc khiến tiểu thư thương nhân luống cuống tay chân mà cảm thấy bình tĩnh hơn. Bằng việc rót vào lòng tin và có sự trợ giúp của Trạm Quang Thứ, bất kể giấc mộng sâu bao nhiêu, khả năng Roman tỉnh lại đều rất lớn. Hắn lo lắng là nàng có thể vì vậy mà chịu ảnh hưởng.
Nhưng nhìn dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác của nàng kia, Burlando biết ngay bản thân đã lo nghĩ nhiều rồi.
"Tốt lắm, đừng khóc nữa." Hắn nói.
"Ma cây hoàng kim sắp tỉnh rồi, có gì cần nói thì giữ đến sau khi chiến xong lại nói."
Thiếu nữ tóc đuôi ngựa mới lau nước mắt, gật gật đầu.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ, Burlando?" Nàng hỏi.
"Trong trận chiến đấu này, chúng ta không phải nhân vật chính, trong thung lũng này còn có một con Thạch Trùy Trùng —"
"Đó là cái gì?"
"Roman, đừng ngắt lời! Thạch Trùy Trùng là một loại sinh vật nguyên tố đến từ Vị diện nguyên tốt Đất. Từ nhỏ, chúng đã là khắc tinh của Ma cây hoàng kim, nhưng trước khi Thạch Trùy Trùng trưởng thành, Ma cây hoàng kim có thể dựa vào bộ rễ khổng lồ của nó để ngăn Thạch Trùy Trùng bên ngoài thung lũng. Đương nhiên Thạch Trùy Trùng để trưởng thành cần 80 đến 120 năm, chúng ta không đợi nổi. Bởi vậy, chúng ta phải ra ngoài giúp nó."
"Giúp nó?" Freya hỏi.
Burlando nhận bảo kiếm tinh linh trên tay Roman, đáp:
"Bản thể thật của Ma cây hoàng kim rất yếu ớt. Thủ đoạn công kích duy nhất của nó là dùng rễ vươn lên mặt đất đâm thủng kẻ xâm lược. Bởi vậy, chúng ta phải ép nó làm như thế. Nó điều động càng nhiều rễ, số lượng rễ dùng để phòng bị Thạch Trùy Trùng càng thiếu, dần dần, Thạch Trùy Trùng sẽ có thể đi vào trong thung lũng — "
"Nhưng chúng ta chỉ có mười phút, nhiều nhất là sau mười phút, nhóm thú tàn khô đầu tiên sẽ dũng mãnh tràn vào thung lũng. Nếu sau mười phút chúng ta còn chưa thành công, hai người không được do dự mà chạy thẳng về hướng tây, về chỗ một con đường ẩn trong góc thung lũng, rất dễ thấy."
"Anh thì sao?" Roman ngẩng đầu lên.
"Nhường việc cản hậu lại cho phái nam làm, đó chính là phong độ của một nữ sĩ." Burlando trông thấy cái trán trơn bóng của nàng, kiềm không được dùng tay vuốt nhẹ một cái. Hắn lại nhìn Freya. Hai tay thiếu nữ đang xắn đuôi ngựa sau lưng lên để tiện chiến đấu, vừa thấy ánh mắt hắn liền gật gật đầu.
Burlando ngẩn ra. Hắn cho rằng Freya lại sẽ cậy mạnh ở lại, nhưng nhìn thần sắc nàng thì không có ý phản đối, ngược lại còn thêm một phần điềm tĩnh. Thoạt nhìn, đối phương cũng có chút thu hoạch trong mộng cảnh.
Trên người Freya già dặn đang lộ ra một phần hương vị của Nữ võ thần tương lai, hắn vui mừng cười, sau đó quay đầu lại nói: "Roman, đeo nhẫn của cô lên."
Tiểu thư thương nhân lập tức đắc ý giơ bàn tay nhỏ bé lên, vung vẩy chiếc nhẫn đen trắng kia.
"Nhiệm vụ của cô là lắng nghe động tĩnh của lòng đất, một khi có bất kỳ phát hiện gì đều phải lập tức báo cho chúng tôi biết."
"Được, Burlando."
"Như vậy chúng ta xuất phát. Chúng ta sẽ xuyên qua vùng đá nhọn kia tiếp cận Ma cây hoàng kim. Nhìn địa hình nơi đó, hẳn là phía dưới có một đoạn đứt gãy, có thể khiến Ma cây hoàng kim chậm trễ phát hiện ý đồ của chúng ta." Burlando vừa nói vừa đi trước làm gương. Hắn chạy tới cạnh một tảng đá trước, sau đó quay đầu lại ra hiệu cho Freya và Roman đi theo.
Freya bắt lấy tay Roman chạy qua, ý đã rõ — ngoan ngoãn đừng chạy loạn, mình sẽ bảo vệ cậu. Nàng làm như vậy là để Burlando không phải phân tâm, chỉ cần bắt được cơ hội lập tức có thể thoải mái công kích Ma cây hoàng kim.
Ba người cấp tốc chạy phía dưới mỏm đá nhọn như lời Burlando nói. Trí nhớ của hắn không lầm, họ không gặp phải chút quấy rầy nào ở phía trước. Tuy nhiên, khi họ vừa mới tiến vào đường ranh giới, tiểu thư thương nhân lập tức nghe thấy tiếng ầm ầm vang động dưới chân.
"Burlando, phía dưới có tiếng động."
Nhân vật chính của chúng ta cả kinh, lập tức hô: "Tách ra, mau tách ra."
Freya lập tức đẩy Roman sang một bên. Ba người chia nhau ra, mặt đất lập tức ầm một tiếng bị hai sợi dây leo chắc chắn lật tung lên. Có điều, hiển nhiên Ma cây hoàng kim không dự đoán được công kích của nó lại bị mấy con sâu bọ kia nhìn thấu. Lúc bộ rễ của nó vươn lên mặt đất, đợi nó chỉ có một kiếm lo trước khỏi họa của Burlando.
Người thanh niên đứng dậy, hai tay giơ thanh bảo kiếm tinh linh lên cao, chém một kiếm vào chính giữa sợi dây leo to như thùng nước. Lưỡi kiếm găm vào một nửa. Ngọn lửa màu bạc nhất thời dâng trào trên lưỡi kiếm. Lửa tinh lọc thiêu đốt khiến dây leo xèo xèo rung lên. Ma cây hoàng kim tại trung tâm thung lũng đau đến mức run rẩy, khiến cả thung lũng vang lên tiếng ong ong.
Nó lại gọi viện quân, nội tâm Burlando trầm xuống. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, thời gian thực sự gấp rút. Hắn nhịn không được, quay đầu nhìn Freya vừa lăn xuống một cái, vừa khít tránh được rễ của Ma cây hoàng kim quét ngang, sau đó thuận thế chém một nhát lên bề mặt dây leo. Tuy rằng kiếm chỉ cắm vào sâu một phần ba, nhưng chiêu này lập tức khiến hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Đây ít nhất là tiêu chuẩn kiếm thuật quân dụng Erewhon cấp 2, dường như thu hoạch của Freya trong mộng rất lớn.
"Burlando, lại có âm thanh!" Roman một mình trèo đến cạnh chiến trường, sau đó quay đầu lại hô.
"Bao xa?" Burlando hô lên theo bản năng, nhưng hắn lập tức biết mình lại lỡ lời. Theo bản năng, hắn lại coi Roman như Nightingale (*) trong đội ngũ, nhưng dù sao tiểu thư thương nhân cũng chỉ có cảm giác tương đối nhanh nhạy mà thôi, không phải là thám tử chuyên nghiệp trong trò chơi.
"Một trăm mét, giờ còn bảy mươi mét." Roman nghĩ nghĩ.
"Xa vậy sao?" Burlando ngẩn ra, chém ngược một kiếm, đánh bay công kích của dây leo. Chiếc rễ cây chỉ còn một nửa, mất đi sức sống rồi ngã oặt xuống, chỗ vết cắt bị cháy đen.
"Còn sáu mươi mét."
Burlando do dự một chút, mặc dù có phần khó thể tin được, nhưng vẫn quyết định tin tưởng Roman: "Freya, mặc kệ chúng! Nhìn thấy con đường mòn kia không, lao qua đó đi."
Freya chỉ hơi run người một thoáng, thanh kiếm đã lập tức che trước ngực, mặc cho sợi dây leo đang đối phó với mình kia đánh bay bản thân ra ngoài. Lông chim gió vờn quanh người nàng sáng lên, hình thành một lưới ánh sáng bảo vệ nàng, giảm bớt lực xung kích — thiếu nữ có mái tóc đuôi ngựa chỉ lăng vài vòng dưới đất rồi lại đứng lên, tới bên cạnh Roman.
"Roman, đi theo mình!" Nàng nắm lấy tay của tiểu thư thương nhân, chạy về phía hướng kia.
"Y y! Burlando đâu?"
"Anh ta sẽ theo kịp!"
Cô bé kia cuối cùng cũng học được cách tin tưởng đồng đội, mà không phải là một mình thể hiện nữa. Burlando cảm thấy thoải mái hẳn. Đúng là hắn sợ Freya ở phía sau dây dưa không dứt khoát, nhưng nhìn thấy sợi dây leo công kích Freya đã sắp đuổi kịp, hắn không nghĩ ngợi chút nào đã vung một kiếm chém dọc về phía trước, chẻ nó thành hai đoạn.
Thanh lý xong kẻ địch, hắn không dám ở lại. Đến cả hắn cũng đã bắt đầu nghe thấy rõ tiếng động dưới đất, chứng tỏ phán đoán của Roman là chính xác. Tuy nhiên, hắn cảm thấy hơi khiếp sợ. Cô thiếu nữ hấp ta hấp tấp kia làm sao mà nghe được âm thanh ở sâu bảy mươi mét dưới lòng đất?
Hắn tính một chút, ít nhất cảm giác cũng phải đạt 5 năng cấp mới tới trình độ này.
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Burlando, hắn lập tức quay đầu bỏ chạy. Với độ linh xảo của hắn, đuổi theo Freya và Roman không hề khó khăn, nhưng trên đường chạy, ba người lại bị bộ rễ của Ma cây hoàng kim liên tục cản trở. Ở lần thứ ba, ba người đều nghe thấy một tiếng nổ vang lên ở phía đông nam của thung lũng. Sau đó, toàn bộ rễ cây đang tấn công họ ngay lúc đó lập tức rụt trở về.
Cho dù Burlando không nhắc nhở, Freya và Roman cũng biết nhất định là con Thạch Trùy Trùng lên tràng.
"Chúng ta thắng rồi sao?" Roman nhịn không được, sung sướng hỏi.
Burlando lắc đầu. Họ còn phải tiến vào khu vực trung tâm quanh Ma cây hoàng kim. Trong thời gian tiếp đó, Ma cây hoàng kim sẽ không ngừng cân nhắc phương nào có uy hiếp lớn hơn, rồi điều khiển bộ rễ khổng lồ đến ngăn chặn phương đó. Tuy vậy, loại hành vi phá tường đông, sửa tường tây này sẽ không kéo dài. Một khắc sau cùng, họ sẽ lấy được thắng lợi.
Vấn đề duy nhất là, họ có thể làm được trong thời gian quy định hay không.
Thời gian chỉ còn chưa tới năm phút.
(*Nightingale: tức dạ oanh, một loài chim thuộc bộ chim sẻ. Đây là loài chim cực kỳ đặc biệt vì nó hót cả ngày lẫn đêm, không như các loài chim khác chỉ hót ban ngày. Nó được cho là loài có tiếng hót hay nhất trong tự nhiên. Trong truyện đại biểu cho tên một loại chức nghiệp gần giống với đạo tặc, nhưng có thiên hướng trinh sát)
Nhất thời, trong không gian chỉ còn tiếng hít thở gấp của hai người. Bản thân tiểu thư thương nhân ngủ khá yên bình, nhưng Burlando thực sự sợ nàng cứ ngủ tiếp như thế không bao giờ tỉnh dậy nữa.
Hắn nhìn Ma cây hoàng kim. Mối liên quan giữa mộng cảnh và hiện thực đã yếu bớt, Ma cây hoàng kim có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào.
"Freya?"
Freya nắm chặt bàn tay, khẩn trương không nói được một lời. Burlando đã nói họ chỉ có năm phút, tính đi tính lại đã không còn nhiều thời gian, nhưng thoạt nhìn Roman vẫn đắm chìm trong mộng. Dù vậy, nàng cũng hiểu là không thể trách người ta được, vì bí mật này ở Bucce cũng chỉ có nàng mới biết.
Nàng chỉ hận bản thân không nói trước cho Burlando, nhưng nàng làm sao biết được giấc mộng này lại phức tạp đến vậy. Chẳng phải Burlando cũng sợ ảnh hưởng tâm trạng hai nàng nên đã không nói đó sao, không ngờ lại khéo quá hóa vụng.
Nhưng người trẻ tuổi không lâm vào hoảng loạn, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, bỗng nhiên cầm Trạm Quang Thứ lên đưa tới.
"Để cô ấy nắm lấy."
"Cái gì?"
"Thanh kiếm có lực lượng trừ tà, để cô ấy giữ." Burlando ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng hắn biết rõ, hắn chỉ trông cậy vào 1 năng cấp ý chí mà bảo kiếm tinh linh tăng cường, có thể giúp tiểu thư thương nhân gặp dữ hóa lành.
Bề trên Martha! Hắn thầm cầu nguyện đấng chí cao có mặt khắp "Wanze", hy vọng Người có thể khoan dung với Roman một chút. Nhưng có lẽ thanh kiếm sinh ra tác dụng, cũng có lẽ là vì lời Burlando cầu nguyện tới Martha đã cảm ứng, không quá lâu sau, tiểu thư thương nhân thật sự "Ưm" một tiếng tỉnh giấc.
Nàng dụi mắt nhìn hai người, ngây ra một lúc, mới vui vẻ nói: "Freya, cậu ở đây rồi. Mình nói với cậu này, vừa rồi mình gặp ác mộng!"
"A —!" Freya chợt ngẩn ra, sau đó kêu lên một tiếng vui mừng. Nàng căn bản không nghe được tiểu thư thương nhân đang nói gì, ôm chặt đầu Roman mừng quá mà khóc. Vốn nàng cho rằng không có hy vọng, nhưng không ngờ biện pháp của Burlando thực sự có tác dụng.
"Roman, đồ trứng ngốc!"
"Xì, Freya, cậu đang nói gì thế! Mình không phải trứng ngốc!" Roman giống như trúng một kích trí mạng, luống cuống tay chân, nghiêm túc giải thích.
Trái lại, Burlando nhìn Freya bỗng nhiên khóc khiến tiểu thư thương nhân luống cuống tay chân mà cảm thấy bình tĩnh hơn. Bằng việc rót vào lòng tin và có sự trợ giúp của Trạm Quang Thứ, bất kể giấc mộng sâu bao nhiêu, khả năng Roman tỉnh lại đều rất lớn. Hắn lo lắng là nàng có thể vì vậy mà chịu ảnh hưởng.
Nhưng nhìn dáng vẻ ngơ ngơ ngác ngác của nàng kia, Burlando biết ngay bản thân đã lo nghĩ nhiều rồi.
"Tốt lắm, đừng khóc nữa." Hắn nói.
"Ma cây hoàng kim sắp tỉnh rồi, có gì cần nói thì giữ đến sau khi chiến xong lại nói."
Thiếu nữ tóc đuôi ngựa mới lau nước mắt, gật gật đầu.
"Chúng ta phải làm sao bây giờ, Burlando?" Nàng hỏi.
"Trong trận chiến đấu này, chúng ta không phải nhân vật chính, trong thung lũng này còn có một con Thạch Trùy Trùng —"
"Đó là cái gì?"
"Roman, đừng ngắt lời! Thạch Trùy Trùng là một loại sinh vật nguyên tố đến từ Vị diện nguyên tốt Đất. Từ nhỏ, chúng đã là khắc tinh của Ma cây hoàng kim, nhưng trước khi Thạch Trùy Trùng trưởng thành, Ma cây hoàng kim có thể dựa vào bộ rễ khổng lồ của nó để ngăn Thạch Trùy Trùng bên ngoài thung lũng. Đương nhiên Thạch Trùy Trùng để trưởng thành cần 80 đến 120 năm, chúng ta không đợi nổi. Bởi vậy, chúng ta phải ra ngoài giúp nó."
"Giúp nó?" Freya hỏi.
Burlando nhận bảo kiếm tinh linh trên tay Roman, đáp:
"Bản thể thật của Ma cây hoàng kim rất yếu ớt. Thủ đoạn công kích duy nhất của nó là dùng rễ vươn lên mặt đất đâm thủng kẻ xâm lược. Bởi vậy, chúng ta phải ép nó làm như thế. Nó điều động càng nhiều rễ, số lượng rễ dùng để phòng bị Thạch Trùy Trùng càng thiếu, dần dần, Thạch Trùy Trùng sẽ có thể đi vào trong thung lũng — "
"Nhưng chúng ta chỉ có mười phút, nhiều nhất là sau mười phút, nhóm thú tàn khô đầu tiên sẽ dũng mãnh tràn vào thung lũng. Nếu sau mười phút chúng ta còn chưa thành công, hai người không được do dự mà chạy thẳng về hướng tây, về chỗ một con đường ẩn trong góc thung lũng, rất dễ thấy."
"Anh thì sao?" Roman ngẩng đầu lên.
"Nhường việc cản hậu lại cho phái nam làm, đó chính là phong độ của một nữ sĩ." Burlando trông thấy cái trán trơn bóng của nàng, kiềm không được dùng tay vuốt nhẹ một cái. Hắn lại nhìn Freya. Hai tay thiếu nữ đang xắn đuôi ngựa sau lưng lên để tiện chiến đấu, vừa thấy ánh mắt hắn liền gật gật đầu.
Burlando ngẩn ra. Hắn cho rằng Freya lại sẽ cậy mạnh ở lại, nhưng nhìn thần sắc nàng thì không có ý phản đối, ngược lại còn thêm một phần điềm tĩnh. Thoạt nhìn, đối phương cũng có chút thu hoạch trong mộng cảnh.
Trên người Freya già dặn đang lộ ra một phần hương vị của Nữ võ thần tương lai, hắn vui mừng cười, sau đó quay đầu lại nói: "Roman, đeo nhẫn của cô lên."
Tiểu thư thương nhân lập tức đắc ý giơ bàn tay nhỏ bé lên, vung vẩy chiếc nhẫn đen trắng kia.
"Nhiệm vụ của cô là lắng nghe động tĩnh của lòng đất, một khi có bất kỳ phát hiện gì đều phải lập tức báo cho chúng tôi biết."
"Được, Burlando."
"Như vậy chúng ta xuất phát. Chúng ta sẽ xuyên qua vùng đá nhọn kia tiếp cận Ma cây hoàng kim. Nhìn địa hình nơi đó, hẳn là phía dưới có một đoạn đứt gãy, có thể khiến Ma cây hoàng kim chậm trễ phát hiện ý đồ của chúng ta." Burlando vừa nói vừa đi trước làm gương. Hắn chạy tới cạnh một tảng đá trước, sau đó quay đầu lại ra hiệu cho Freya và Roman đi theo.
Freya bắt lấy tay Roman chạy qua, ý đã rõ — ngoan ngoãn đừng chạy loạn, mình sẽ bảo vệ cậu. Nàng làm như vậy là để Burlando không phải phân tâm, chỉ cần bắt được cơ hội lập tức có thể thoải mái công kích Ma cây hoàng kim.
Ba người cấp tốc chạy phía dưới mỏm đá nhọn như lời Burlando nói. Trí nhớ của hắn không lầm, họ không gặp phải chút quấy rầy nào ở phía trước. Tuy nhiên, khi họ vừa mới tiến vào đường ranh giới, tiểu thư thương nhân lập tức nghe thấy tiếng ầm ầm vang động dưới chân.
"Burlando, phía dưới có tiếng động."
Nhân vật chính của chúng ta cả kinh, lập tức hô: "Tách ra, mau tách ra."
Freya lập tức đẩy Roman sang một bên. Ba người chia nhau ra, mặt đất lập tức ầm một tiếng bị hai sợi dây leo chắc chắn lật tung lên. Có điều, hiển nhiên Ma cây hoàng kim không dự đoán được công kích của nó lại bị mấy con sâu bọ kia nhìn thấu. Lúc bộ rễ của nó vươn lên mặt đất, đợi nó chỉ có một kiếm lo trước khỏi họa của Burlando.
Người thanh niên đứng dậy, hai tay giơ thanh bảo kiếm tinh linh lên cao, chém một kiếm vào chính giữa sợi dây leo to như thùng nước. Lưỡi kiếm găm vào một nửa. Ngọn lửa màu bạc nhất thời dâng trào trên lưỡi kiếm. Lửa tinh lọc thiêu đốt khiến dây leo xèo xèo rung lên. Ma cây hoàng kim tại trung tâm thung lũng đau đến mức run rẩy, khiến cả thung lũng vang lên tiếng ong ong.
Nó lại gọi viện quân, nội tâm Burlando trầm xuống. Quả nhiên không ngoài dự đoán của hắn, thời gian thực sự gấp rút. Hắn nhịn không được, quay đầu nhìn Freya vừa lăn xuống một cái, vừa khít tránh được rễ của Ma cây hoàng kim quét ngang, sau đó thuận thế chém một nhát lên bề mặt dây leo. Tuy rằng kiếm chỉ cắm vào sâu một phần ba, nhưng chiêu này lập tức khiến hắn phải nhìn với cặp mắt khác xưa.
Đây ít nhất là tiêu chuẩn kiếm thuật quân dụng Erewhon cấp 2, dường như thu hoạch của Freya trong mộng rất lớn.
"Burlando, lại có âm thanh!" Roman một mình trèo đến cạnh chiến trường, sau đó quay đầu lại hô.
"Bao xa?" Burlando hô lên theo bản năng, nhưng hắn lập tức biết mình lại lỡ lời. Theo bản năng, hắn lại coi Roman như Nightingale (*) trong đội ngũ, nhưng dù sao tiểu thư thương nhân cũng chỉ có cảm giác tương đối nhanh nhạy mà thôi, không phải là thám tử chuyên nghiệp trong trò chơi.
"Một trăm mét, giờ còn bảy mươi mét." Roman nghĩ nghĩ.
"Xa vậy sao?" Burlando ngẩn ra, chém ngược một kiếm, đánh bay công kích của dây leo. Chiếc rễ cây chỉ còn một nửa, mất đi sức sống rồi ngã oặt xuống, chỗ vết cắt bị cháy đen.
"Còn sáu mươi mét."
Burlando do dự một chút, mặc dù có phần khó thể tin được, nhưng vẫn quyết định tin tưởng Roman: "Freya, mặc kệ chúng! Nhìn thấy con đường mòn kia không, lao qua đó đi."
Freya chỉ hơi run người một thoáng, thanh kiếm đã lập tức che trước ngực, mặc cho sợi dây leo đang đối phó với mình kia đánh bay bản thân ra ngoài. Lông chim gió vờn quanh người nàng sáng lên, hình thành một lưới ánh sáng bảo vệ nàng, giảm bớt lực xung kích — thiếu nữ có mái tóc đuôi ngựa chỉ lăng vài vòng dưới đất rồi lại đứng lên, tới bên cạnh Roman.
"Roman, đi theo mình!" Nàng nắm lấy tay của tiểu thư thương nhân, chạy về phía hướng kia.
"Y y! Burlando đâu?"
"Anh ta sẽ theo kịp!"
Cô bé kia cuối cùng cũng học được cách tin tưởng đồng đội, mà không phải là một mình thể hiện nữa. Burlando cảm thấy thoải mái hẳn. Đúng là hắn sợ Freya ở phía sau dây dưa không dứt khoát, nhưng nhìn thấy sợi dây leo công kích Freya đã sắp đuổi kịp, hắn không nghĩ ngợi chút nào đã vung một kiếm chém dọc về phía trước, chẻ nó thành hai đoạn.
Thanh lý xong kẻ địch, hắn không dám ở lại. Đến cả hắn cũng đã bắt đầu nghe thấy rõ tiếng động dưới đất, chứng tỏ phán đoán của Roman là chính xác. Tuy nhiên, hắn cảm thấy hơi khiếp sợ. Cô thiếu nữ hấp ta hấp tấp kia làm sao mà nghe được âm thanh ở sâu bảy mươi mét dưới lòng đất?
Hắn tính một chút, ít nhất cảm giác cũng phải đạt 5 năng cấp mới tới trình độ này.
Suy nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Burlando, hắn lập tức quay đầu bỏ chạy. Với độ linh xảo của hắn, đuổi theo Freya và Roman không hề khó khăn, nhưng trên đường chạy, ba người lại bị bộ rễ của Ma cây hoàng kim liên tục cản trở. Ở lần thứ ba, ba người đều nghe thấy một tiếng nổ vang lên ở phía đông nam của thung lũng. Sau đó, toàn bộ rễ cây đang tấn công họ ngay lúc đó lập tức rụt trở về.
Cho dù Burlando không nhắc nhở, Freya và Roman cũng biết nhất định là con Thạch Trùy Trùng lên tràng.
"Chúng ta thắng rồi sao?" Roman nhịn không được, sung sướng hỏi.
Burlando lắc đầu. Họ còn phải tiến vào khu vực trung tâm quanh Ma cây hoàng kim. Trong thời gian tiếp đó, Ma cây hoàng kim sẽ không ngừng cân nhắc phương nào có uy hiếp lớn hơn, rồi điều khiển bộ rễ khổng lồ đến ngăn chặn phương đó. Tuy vậy, loại hành vi phá tường đông, sửa tường tây này sẽ không kéo dài. Một khắc sau cùng, họ sẽ lấy được thắng lợi.
Vấn đề duy nhất là, họ có thể làm được trong thời gian quy định hay không.
Thời gian chỉ còn chưa tới năm phút.
(*Nightingale: tức dạ oanh, một loài chim thuộc bộ chim sẻ. Đây là loài chim cực kỳ đặc biệt vì nó hót cả ngày lẫn đêm, không như các loài chim khác chỉ hót ban ngày. Nó được cho là loài có tiếng hót hay nhất trong tự nhiên. Trong truyện đại biểu cho tên một loại chức nghiệp gần giống với đạo tặc, nhưng có thiên hướng trinh sát)
/207
|