Định ra từ từ nhưng thôi, mừng 2-9 xả luôn.
Nội tâm Burlando chấn động mạnh. Đây là bí mật lớn nhất thế giới này của hắn. Tuy rằng hắn và Burlando đã hòa làm một, nhưng dù sao cũng khó giải thích được là trí nhớ hai đời từ đâu tới. Mặc dù bản thân hắn đã tiếp nhận tất cả, nhưng khúc mắc khó mà mất đi được.
Không ngờ bí mật giấu sâu trong lòng lại bị Ma cây hoàng kim nhất thời xé mở. Không đúng, hắn lập tức lắc đầu. Ma cây hoàng kim không có khả năng thẩm thấu tâm linh vào sâu trong lòng hắn nhanh đến vậy được. Con quái vật kia lợi dụng thói quen tư duy của hắn — nếu đó là ông nội Burlando thì tại sao lại nói một câu như thế.
Burlando bỗng hiểu, đây nhất định là do chính hắn đã cho rằng ông lão hẳn sẽ nói ra một câu như thế. Chỉ có tự bản thân mỗi người mới hiểu chính mình e sợ điều gì. Ở nơi này, kẻ địch của hắn chính là bản thân.
Hắn nhắm mắt lại, hít thật sâu một hơi. Sau khi hiểu ra phòng tuyến tâm linh của mình còn chưa đổi chủ, cảm giác bị lột trần trước mắt kẻ địch đã biến mất tiêu, Burlando rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Thế công đầu tiên của Ma cây hoàng kim đã trùng hợp bị hắn lợi dụng kinh nghiệm đời trước hóa giải, tâm linh càng được củng cố, hắn cũng không khỏi thầm kêu một tiếng may mắn.
Hắn rút Trạm Quang Thứ, đáp: "Có tư cách hay không, thử một lần là biết."
Ông lão gật đầu:
"Đúng vậy, đây mới là đàn ông con trai nhà Damon. Tuy nhiên, kẻ ăn không nói có trên đời này nhiều lắm, ta không hy vọng hậu duệ của ta cũng là hạng người vô năng như vậy."
Burlando chợt nghĩ ra, đây không phải thăm dò. Phản ứng của ông nội Burlando chính là biểu hiện tự khẳng định mình trong tâm linh hắn. Điều này chứng tỏ trạng thái tự tin của hắn đang dần hồi phục. Đây là dấu hiệu tâm linh đang củng cố, tiếp cận đỉnh phong.
Đúng là một điềm tốt.
Burlando ý bảo ông nội ra tay trước. Bất kể có phải ở trong mộng hay không, dù sao đối diện cũng là trưởng bối của mình. Xét về lễ phép hay xuất phát từ lòng tin, hắn cũng nên dùng lễ đáp lại.
Trong mộng cảnh của Ma cây hoàng kim, luôn dẫn trước cũng chăng phải là biểu hiện lực lượng của ngươi đang chiếm thượng phong, mà có khả năng là thứ tà ác này đang sắp xếp cho mình một cạm bẫy không thể nhận ra. Chỉ có thủ thật kỹ từng nhược điểm trong nhân tính mới có thể khiến nó không tài nào thừa cơ hội.
Ông lão lại gật đầu. Chân trái ông tiến lên một bước, kiếm đặt sau tay trái. Tư thế mở đầu này là một loại lão luyện nhất trong kiếm thuật quân dụng, Burlando vừa nhìn thấy đã cảm thấy da đầu run lên một chập. Năm xưa ngay cả hắn cũng không luyện kiếm thuật quân dụng đến cảnh giới này. Về phần kiếm thuật của những người như Brayson, Freya, so ra thì chẳng là cái gì cả — Burlando, ông nội ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào thế!
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Burlando, hắn lập tức cảm thấy thanh kiếm trong tay nặng thêm một chút. Hắn không nhịn được liền chửi ầm lên. Chỉ một chút cảm xúc nao núng lóe lên như vậy cũng bị Ma cây hoàng kim bắt được, thế này còn để người ta sống không!
Hắn cũng bày ra tư thế phòng ngự. Vì không còn kỹ năng kiếm thuật nào khác, nên hắn cũng chọn một loại tư thế phòng bị mở đầu tương đối thành thục trong kiếm thuật quân dụng. Đối mặt với một kiếm thủ lão luyện, dù hắn có bắt chước lại các động tác kiếm thuật cao cấp hoa mỹ năm xưa thì cũng chỉ vô ích. Không tích lũy đủ kinh nghiệm, chỉ có mỗi cái xác ngoài trước mặt ông nội Burlando mà nói, toàn thân đều là sơ hở.
Làm một chiến sĩ lão luyện, Burlando cũng hiểu rất rõ điểm này .
Ông lão không một chút tỏ vẻ, kiếm quang vừa lóe đã ra tay. Burlando phát hiện, kiếm của ông nội hắn không tính là nhanh, nhưng ổn, ổn tới mức dọa người. Dùng một số từ ngữ của chiến sĩ chuyên nghiệp miêu tả — nhìn từ chính diện thì không hề có sơ hở, rõ ràng là một kiếm thông thường không có gì lạ, lại cảm thấy khoảng trống khắp bốn phương tám hướng đều nằm trong phạm vi phản kích của một kiếm này.
Hắn lại hít một hơi lạnh, đây là kiếm thuật của ông nội Burlando trong trí nhớ của hắn? Thảo nào có thể nhận được huân chương Ánh Nến. Kiếm thuật đẳng cấp quái vật như vậy, bảo sao thiên phú kiếm thuật của Burlando lại xuất sắc đến thế, thì ra là nhất mạch tương thừa — hắn không nhịn được nghĩ nếu xuất thân của ông lão khá hơn chút, có khi trực tiếp được phong làm kỵ sĩ.
Burlando không có đường phản kích, chỉ có thể cản đường công kích tiếp theo của đối phương. Khi hai thanh kiếm va chạm vào nhau — lực lượng thực mạnh, Burlando thất kinh. Và ngay khi hắn chưa kịp hoàn hồn thì đã cảm thấy kiếm của đối phương nặng hơn một phần.
Mụ nội nhà ngươi, Ma cây hoàng kim!
Burlando đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, quả thực là không lọt một khe nào, Ma cây hoàng kim trong trò chơi phải gọi nó bằng sư phụ. Cái gì là bậc thầy thao túng nhân tâm, chính là đây. Tuy vậy, giờ khắc này Burlando không sợ hãi một chút nào, chỉ cảm thấy chiến ý dạt dào dâng lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ông nội mình. Thần sắc ông lão luôn phẳng lặng, bình tĩnh như nước, nhưng lại tựa như có thể nhìn rõ lòng người.
Burlando bỗng cảm thấy rất kỳ lạ. Vì sao một người ông xuất sắc như thế, trong lòng Burlando nguyên bản lại rất mờ nhạt. Thậm chí, vừa rồi lần đầu tiên nhìn thấy ông lão, hắn còn phải dùng trí nhớ khi còn bé của mình để nghiệm chứng — đây đúng là ông nội của hắn.
Điều này rõ ràng không bình thường.
Hắn tìm tòi trí nhớ của mình một lượt. Ký ức của Burlando về ông nội mình dường như là rất nghiêm khắc, nói năng thận trọng, còn lại chính là tầng tầng hào quang từ huân chương Ánh Nến và lão binh Cuộc chiến tháng 11. Những ký ức khác về người ông này thậm chí còn không ấn tượng bằng ký ức về căn nhà cũ, kể cả bức tranh sơn dầu.
Ông cháu sớm chiều ở chung suốt vài năm, thế nào mà khi tương phùng lại có cảm giác như gặp người lạ? Thậm chí ngay cả tướng mạo ngày xưa của ông nội cũng đã dần dần phai nhạt , thoạt nhìn Burlando không giống người như vậy.
Hắn lại đỡ một kiếm của ông lão, âm thanh kim loại va chạm vang lên. Hắn cảm thấy thanh kiếm trong tay lại nặng thêm một phần, thậm chí suýt chút nữa đã mất ổn định mà bay khỏi tay. Burlando cả kinh, hắn nhịn không được liếc ông lão một cái.
Ông lão tỏ ra nghiêm túc hẳn lên, dường như có phần bất mãn.
Mười năm, mình vẫn không phải đối thủ của ông nội.
Burlando nhịn không được đọc từng từ từng chữ trong tiếng lòng — không hay, đây là mình đang tự chất vấn bản thân! Hắn kinh hãi, phòng tuyến tâm linh đã sinh ra một khe nứt và đang dần khếch đại. Công kích ngày càng không lưu loát, bị ông lão cướp công hất ngã xuống đất. Nhân vật chính của chúng ta cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, vội vàng bật đứng dậy khỏi đồng cỏ.
Nhưng hắn vừa đứng lên nhìn lại, làm gì còn đồng cỏ, đây rõ ràng là một căn nhà mờ ảo. Đúng rồi, đây là nhà cũ ở Bucce, đêm hôm đó, hắn đã tỉnh dậy ở nơi đây và đi tới thế giới này.
Trán Burlando đẫm mồ hôi lạnh. Điều này chứng minh Ma cây hoàng kim đã xâm lược sâu hơn một bước. Hắn duỗi tay về phía túi bên hông, ở đó có thứ mấu chốt giúp hắn vượt qua tình cảnh này — nhưng hắn lại do dự, bản thân có nên mưu lợi hay không?
Trong lòng hắn bỗng có một cảm giác bất cam. Hắn ngẩng đầu nhìn mặt ông lão, gương mặt ông nội của Burlando. Ông lão vẫn nghiêm túc, trên gương mặt phủ kín nếp nhăn có chút vẻ thất vọng.
Sự thất vọng này như cái gai đâm sâu vào làm hắn đau đớn.
Dường như ký ức hai mươi năm của Burlando lập tức trở nên rõ ràng hơn, muốn thoát ly khỏi thân thể hắn ra ngoài, một mình chiến đấu với ông nội hắn.
Ta có thể làm được, để ta đi làm —
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy trong lòng nảy sinh suy nghĩ này. Hắn biết đây là cảm xúc thuộc về Burlando đang ảnh hướng đến mình. Hắn đã hòa nhập vào thế giới này, hòa nhập với trí nhớ về người thân của mình.
Nhưng hắn lại lắc đầu, không đúng, không chừng Ma cây hoàng kim đang lợi dụng sự yếu đuối trong nhân tính? Hắn phải lập tức dùng kỹ xảo kia rời khỏi giấc mơ này. Nhưng khi hắn đưa tay đến vị trí kia, chợt cả kinh.
Bởi vì hắn nhìn thấy sự thất vọng trên mặt ông lão ngày càng rõ ràng —
"Không, ta không thể vứt bỏ Burlando."
"Nhưng ngươi phải hiểu, Ma cây hoàng kim đang lợi dụng sự yếu đuối của Burlando."
"Ngay cả như vậy, đó cũng là một phần của ta."
"Ngươi sẽ thất bại."
"Thế nhưng từ bỏ sự yếu đuối, cũng không phải là chiến thắng."
Burlando đột nhiên bình tĩnh lại.
Hắn ý thức được một điều, vì sao từ khi ông nội Burlando xuất kiếm đến giờ vẫn chưa từng mở miệng một lần. Tuy rằng ông lão đã có rất nhiều cơ hội đánh tan hoàn toàn phòng tuyến tâm lý của Burlando, nhưng gương mặt ông lão vẫn luôn đầy sự thất vọng sâu sắc.
Ông lão không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn, lẳng lặng chờ đợi.
Burlando chợt cảm thấy một luồng điện xuyên suốt tâm linh của mình, ánh sáng chiếu rọi mỗi góc tối trong lòng hắn. Hắn bỗng hiểu ra, đó chẳng phải là vì Ma cây hoàng kim sinh ra thương hại đối với Burlando.
Không, đó là mảnh đất lành cuối cùng mà chàng trai trẻ kia vẫn còn đang giữ vững trong tâm linh hắn!
Tại sao?
Burlando ngẩng đầu nhìn nhìn gương mặt nghiêm túc lại như đang nhẹ thở dài của ông lão. Gương mặt giấu trong bóng tối của căn nhà cũ, trong sự già nua đó dường như còn cất chứa thứ gì, là thất vọng sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn.
Đúng là thất vọng.
Toàn thân hắn bỗng nhiên run rẩy cả lên, sự chờ đợi trong thất vọng ấy là cái gì, là kỳ vọng không lời a, Burlando. Đó mới là ông nội trong trí nhớ của Burlando, nghiêm khắc, ánh mắt thâm thúy tràn ngập tình cảm thất vọng đối với người thanh niên sắp trưởng thành này. Nhưng, thất vọng sâu sắc đó chẳng phải trách cứ — mà hi vọng một ngày kia Burlando có thể hiểu được, cảm nhận được tình thân phía sau sự kỳ vọng.
Người thân vĩnh viễn không thực sự trách cứ ta, họ chỉ biết đợi chờ, đợi ta có một ngày vỡ lẽ. Có lẽ có một ngày họ sẽ già đi, có một ngày họ sẽ không còn trên cõi đời, có lẽ bọn họ vẫn ở trong lòng ta, chờ đợi một ngày ta thấu hiểu.
Chờ ta hiểu được, tình yêu mà họ dành cho ta.
Burlando ngẩng đầu, tay nắm chặt thanh kiếm. Hắn ngẩng đầu, cố nén dòng nước mắt tràn mi. Hắn luôn luôn cho rằng bản thân đã hiểu được thế giới này, lại chưa từng nghĩ rằng mình vốn chưa hiểu gì cả.
"Burlando, còn nhớ ông đã nói với con điều gì không? Sống lưng con phải thẳng giống như thanh kiếm của con. Đàn ông nhà Damon phải ngẩng đầu, ưỡn ngực mà sống. Con là cháu của ông, là đứa cháu ngoan nhất trong lòng ông." Ông lão lại vung thanh kiếm trong tay lên.
"Đến đây đi, để ông nhìn xem, trong mười năm ông rời đi, con đã học được cái gì."
Burlando gật gật đầu, mặt đã tràn lệ. Đây là lời nói của ông nội hắn, mà cũng không phải, là đáp án trong lòng bản thân hắn, là con đường của Burlando.
Hắn hít một hơi thật sâu.
Hai kiếm giao thoa —
"Đứng lên, Burlando, đàn ông nhà Damon sao có thể yếu đuối như vậy."
"Khóc cái gì, trầy da một chút đã mất mạng được sao?"
"Nói đi, lần này phải phạt con thế nào?"
Ông nội trong trí nhớ, nên là người ngồi trên vị trí gia trưởng, nghiêm khắc, trầm mặc không lời, nhìn hắn với ánh mắt thất vọng.
Ông nội trong ký ức, nên là người ông không bao giờ hài lòng với bất cứ điều gì hắn làm.
Nhưng ông lão trong trí nhớ kia, rốt cuộc cũng đã đi hết quãng đường cuối cùng trong đời. Burlando đứng trước giường gỗ, cảm thấy bàn tay ông nội nhẹ nhàng đặt trên đầu mình, hiền lành vuốt tóc hắn giống như lúc ở bờ sông Braggs, nhưng rốt cuộc vẫn sức cùng lực kiệt, buông rơi trước gương mặt còn non nớt của hắn.
Cái cảm giác thô ráp ấy khiến người ta tràn ngập ý muốn dựa dẫm. Tiếng thở dài kia, cho dù đến phút cuối cùng vẫn chỉ là thất vọng ư, hay nó còn gửi gắm trọng trách và hy vọng?
Burlando cảm thấy giấc mơ về ông nội tan vỡ quanh thân thể, mà huân chương Ánh Nến hắn cầm trong tay kia đang hóa thành từng hạt cát bụi bay đi, im lặng không nói.
"Cảm ơn người, ông cụ già."
"Cám ơn người, ông nội của con."
Nội tâm Burlando chấn động mạnh. Đây là bí mật lớn nhất thế giới này của hắn. Tuy rằng hắn và Burlando đã hòa làm một, nhưng dù sao cũng khó giải thích được là trí nhớ hai đời từ đâu tới. Mặc dù bản thân hắn đã tiếp nhận tất cả, nhưng khúc mắc khó mà mất đi được.
Không ngờ bí mật giấu sâu trong lòng lại bị Ma cây hoàng kim nhất thời xé mở. Không đúng, hắn lập tức lắc đầu. Ma cây hoàng kim không có khả năng thẩm thấu tâm linh vào sâu trong lòng hắn nhanh đến vậy được. Con quái vật kia lợi dụng thói quen tư duy của hắn — nếu đó là ông nội Burlando thì tại sao lại nói một câu như thế.
Burlando bỗng hiểu, đây nhất định là do chính hắn đã cho rằng ông lão hẳn sẽ nói ra một câu như thế. Chỉ có tự bản thân mỗi người mới hiểu chính mình e sợ điều gì. Ở nơi này, kẻ địch của hắn chính là bản thân.
Hắn nhắm mắt lại, hít thật sâu một hơi. Sau khi hiểu ra phòng tuyến tâm linh của mình còn chưa đổi chủ, cảm giác bị lột trần trước mắt kẻ địch đã biến mất tiêu, Burlando rất nhanh đã bình tĩnh trở lại. Thế công đầu tiên của Ma cây hoàng kim đã trùng hợp bị hắn lợi dụng kinh nghiệm đời trước hóa giải, tâm linh càng được củng cố, hắn cũng không khỏi thầm kêu một tiếng may mắn.
Hắn rút Trạm Quang Thứ, đáp: "Có tư cách hay không, thử một lần là biết."
Ông lão gật đầu:
"Đúng vậy, đây mới là đàn ông con trai nhà Damon. Tuy nhiên, kẻ ăn không nói có trên đời này nhiều lắm, ta không hy vọng hậu duệ của ta cũng là hạng người vô năng như vậy."
Burlando chợt nghĩ ra, đây không phải thăm dò. Phản ứng của ông nội Burlando chính là biểu hiện tự khẳng định mình trong tâm linh hắn. Điều này chứng tỏ trạng thái tự tin của hắn đang dần hồi phục. Đây là dấu hiệu tâm linh đang củng cố, tiếp cận đỉnh phong.
Đúng là một điềm tốt.
Burlando ý bảo ông nội ra tay trước. Bất kể có phải ở trong mộng hay không, dù sao đối diện cũng là trưởng bối của mình. Xét về lễ phép hay xuất phát từ lòng tin, hắn cũng nên dùng lễ đáp lại.
Trong mộng cảnh của Ma cây hoàng kim, luôn dẫn trước cũng chăng phải là biểu hiện lực lượng của ngươi đang chiếm thượng phong, mà có khả năng là thứ tà ác này đang sắp xếp cho mình một cạm bẫy không thể nhận ra. Chỉ có thủ thật kỹ từng nhược điểm trong nhân tính mới có thể khiến nó không tài nào thừa cơ hội.
Ông lão lại gật đầu. Chân trái ông tiến lên một bước, kiếm đặt sau tay trái. Tư thế mở đầu này là một loại lão luyện nhất trong kiếm thuật quân dụng, Burlando vừa nhìn thấy đã cảm thấy da đầu run lên một chập. Năm xưa ngay cả hắn cũng không luyện kiếm thuật quân dụng đến cảnh giới này. Về phần kiếm thuật của những người như Brayson, Freya, so ra thì chẳng là cái gì cả — Burlando, ông nội ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào thế!
Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Burlando, hắn lập tức cảm thấy thanh kiếm trong tay nặng thêm một chút. Hắn không nhịn được liền chửi ầm lên. Chỉ một chút cảm xúc nao núng lóe lên như vậy cũng bị Ma cây hoàng kim bắt được, thế này còn để người ta sống không!
Hắn cũng bày ra tư thế phòng ngự. Vì không còn kỹ năng kiếm thuật nào khác, nên hắn cũng chọn một loại tư thế phòng bị mở đầu tương đối thành thục trong kiếm thuật quân dụng. Đối mặt với một kiếm thủ lão luyện, dù hắn có bắt chước lại các động tác kiếm thuật cao cấp hoa mỹ năm xưa thì cũng chỉ vô ích. Không tích lũy đủ kinh nghiệm, chỉ có mỗi cái xác ngoài trước mặt ông nội Burlando mà nói, toàn thân đều là sơ hở.
Làm một chiến sĩ lão luyện, Burlando cũng hiểu rất rõ điểm này .
Ông lão không một chút tỏ vẻ, kiếm quang vừa lóe đã ra tay. Burlando phát hiện, kiếm của ông nội hắn không tính là nhanh, nhưng ổn, ổn tới mức dọa người. Dùng một số từ ngữ của chiến sĩ chuyên nghiệp miêu tả — nhìn từ chính diện thì không hề có sơ hở, rõ ràng là một kiếm thông thường không có gì lạ, lại cảm thấy khoảng trống khắp bốn phương tám hướng đều nằm trong phạm vi phản kích của một kiếm này.
Hắn lại hít một hơi lạnh, đây là kiếm thuật của ông nội Burlando trong trí nhớ của hắn? Thảo nào có thể nhận được huân chương Ánh Nến. Kiếm thuật đẳng cấp quái vật như vậy, bảo sao thiên phú kiếm thuật của Burlando lại xuất sắc đến thế, thì ra là nhất mạch tương thừa — hắn không nhịn được nghĩ nếu xuất thân của ông lão khá hơn chút, có khi trực tiếp được phong làm kỵ sĩ.
Burlando không có đường phản kích, chỉ có thể cản đường công kích tiếp theo của đối phương. Khi hai thanh kiếm va chạm vào nhau — lực lượng thực mạnh, Burlando thất kinh. Và ngay khi hắn chưa kịp hoàn hồn thì đã cảm thấy kiếm của đối phương nặng hơn một phần.
Mụ nội nhà ngươi, Ma cây hoàng kim!
Burlando đương nhiên biết đã xảy ra chuyện gì, quả thực là không lọt một khe nào, Ma cây hoàng kim trong trò chơi phải gọi nó bằng sư phụ. Cái gì là bậc thầy thao túng nhân tâm, chính là đây. Tuy vậy, giờ khắc này Burlando không sợ hãi một chút nào, chỉ cảm thấy chiến ý dạt dào dâng lên.
Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ông nội mình. Thần sắc ông lão luôn phẳng lặng, bình tĩnh như nước, nhưng lại tựa như có thể nhìn rõ lòng người.
Burlando bỗng cảm thấy rất kỳ lạ. Vì sao một người ông xuất sắc như thế, trong lòng Burlando nguyên bản lại rất mờ nhạt. Thậm chí, vừa rồi lần đầu tiên nhìn thấy ông lão, hắn còn phải dùng trí nhớ khi còn bé của mình để nghiệm chứng — đây đúng là ông nội của hắn.
Điều này rõ ràng không bình thường.
Hắn tìm tòi trí nhớ của mình một lượt. Ký ức của Burlando về ông nội mình dường như là rất nghiêm khắc, nói năng thận trọng, còn lại chính là tầng tầng hào quang từ huân chương Ánh Nến và lão binh Cuộc chiến tháng 11. Những ký ức khác về người ông này thậm chí còn không ấn tượng bằng ký ức về căn nhà cũ, kể cả bức tranh sơn dầu.
Ông cháu sớm chiều ở chung suốt vài năm, thế nào mà khi tương phùng lại có cảm giác như gặp người lạ? Thậm chí ngay cả tướng mạo ngày xưa của ông nội cũng đã dần dần phai nhạt , thoạt nhìn Burlando không giống người như vậy.
Hắn lại đỡ một kiếm của ông lão, âm thanh kim loại va chạm vang lên. Hắn cảm thấy thanh kiếm trong tay lại nặng thêm một phần, thậm chí suýt chút nữa đã mất ổn định mà bay khỏi tay. Burlando cả kinh, hắn nhịn không được liếc ông lão một cái.
Ông lão tỏ ra nghiêm túc hẳn lên, dường như có phần bất mãn.
Mười năm, mình vẫn không phải đối thủ của ông nội.
Burlando nhịn không được đọc từng từ từng chữ trong tiếng lòng — không hay, đây là mình đang tự chất vấn bản thân! Hắn kinh hãi, phòng tuyến tâm linh đã sinh ra một khe nứt và đang dần khếch đại. Công kích ngày càng không lưu loát, bị ông lão cướp công hất ngã xuống đất. Nhân vật chính của chúng ta cảm thấy lạnh lẽo trong lòng, vội vàng bật đứng dậy khỏi đồng cỏ.
Nhưng hắn vừa đứng lên nhìn lại, làm gì còn đồng cỏ, đây rõ ràng là một căn nhà mờ ảo. Đúng rồi, đây là nhà cũ ở Bucce, đêm hôm đó, hắn đã tỉnh dậy ở nơi đây và đi tới thế giới này.
Trán Burlando đẫm mồ hôi lạnh. Điều này chứng minh Ma cây hoàng kim đã xâm lược sâu hơn một bước. Hắn duỗi tay về phía túi bên hông, ở đó có thứ mấu chốt giúp hắn vượt qua tình cảnh này — nhưng hắn lại do dự, bản thân có nên mưu lợi hay không?
Trong lòng hắn bỗng có một cảm giác bất cam. Hắn ngẩng đầu nhìn mặt ông lão, gương mặt ông nội của Burlando. Ông lão vẫn nghiêm túc, trên gương mặt phủ kín nếp nhăn có chút vẻ thất vọng.
Sự thất vọng này như cái gai đâm sâu vào làm hắn đau đớn.
Dường như ký ức hai mươi năm của Burlando lập tức trở nên rõ ràng hơn, muốn thoát ly khỏi thân thể hắn ra ngoài, một mình chiến đấu với ông nội hắn.
Ta có thể làm được, để ta đi làm —
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy trong lòng nảy sinh suy nghĩ này. Hắn biết đây là cảm xúc thuộc về Burlando đang ảnh hướng đến mình. Hắn đã hòa nhập vào thế giới này, hòa nhập với trí nhớ về người thân của mình.
Nhưng hắn lại lắc đầu, không đúng, không chừng Ma cây hoàng kim đang lợi dụng sự yếu đuối trong nhân tính? Hắn phải lập tức dùng kỹ xảo kia rời khỏi giấc mơ này. Nhưng khi hắn đưa tay đến vị trí kia, chợt cả kinh.
Bởi vì hắn nhìn thấy sự thất vọng trên mặt ông lão ngày càng rõ ràng —
"Không, ta không thể vứt bỏ Burlando."
"Nhưng ngươi phải hiểu, Ma cây hoàng kim đang lợi dụng sự yếu đuối của Burlando."
"Ngay cả như vậy, đó cũng là một phần của ta."
"Ngươi sẽ thất bại."
"Thế nhưng từ bỏ sự yếu đuối, cũng không phải là chiến thắng."
Burlando đột nhiên bình tĩnh lại.
Hắn ý thức được một điều, vì sao từ khi ông nội Burlando xuất kiếm đến giờ vẫn chưa từng mở miệng một lần. Tuy rằng ông lão đã có rất nhiều cơ hội đánh tan hoàn toàn phòng tuyến tâm lý của Burlando, nhưng gương mặt ông lão vẫn luôn đầy sự thất vọng sâu sắc.
Ông lão không nói một lời, chỉ lẳng lặng nhìn, lẳng lặng chờ đợi.
Burlando chợt cảm thấy một luồng điện xuyên suốt tâm linh của mình, ánh sáng chiếu rọi mỗi góc tối trong lòng hắn. Hắn bỗng hiểu ra, đó chẳng phải là vì Ma cây hoàng kim sinh ra thương hại đối với Burlando.
Không, đó là mảnh đất lành cuối cùng mà chàng trai trẻ kia vẫn còn đang giữ vững trong tâm linh hắn!
Tại sao?
Burlando ngẩng đầu nhìn nhìn gương mặt nghiêm túc lại như đang nhẹ thở dài của ông lão. Gương mặt giấu trong bóng tối của căn nhà cũ, trong sự già nua đó dường như còn cất chứa thứ gì, là thất vọng sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn.
Đúng là thất vọng.
Toàn thân hắn bỗng nhiên run rẩy cả lên, sự chờ đợi trong thất vọng ấy là cái gì, là kỳ vọng không lời a, Burlando. Đó mới là ông nội trong trí nhớ của Burlando, nghiêm khắc, ánh mắt thâm thúy tràn ngập tình cảm thất vọng đối với người thanh niên sắp trưởng thành này. Nhưng, thất vọng sâu sắc đó chẳng phải trách cứ — mà hi vọng một ngày kia Burlando có thể hiểu được, cảm nhận được tình thân phía sau sự kỳ vọng.
Người thân vĩnh viễn không thực sự trách cứ ta, họ chỉ biết đợi chờ, đợi ta có một ngày vỡ lẽ. Có lẽ có một ngày họ sẽ già đi, có một ngày họ sẽ không còn trên cõi đời, có lẽ bọn họ vẫn ở trong lòng ta, chờ đợi một ngày ta thấu hiểu.
Chờ ta hiểu được, tình yêu mà họ dành cho ta.
Burlando ngẩng đầu, tay nắm chặt thanh kiếm. Hắn ngẩng đầu, cố nén dòng nước mắt tràn mi. Hắn luôn luôn cho rằng bản thân đã hiểu được thế giới này, lại chưa từng nghĩ rằng mình vốn chưa hiểu gì cả.
"Burlando, còn nhớ ông đã nói với con điều gì không? Sống lưng con phải thẳng giống như thanh kiếm của con. Đàn ông nhà Damon phải ngẩng đầu, ưỡn ngực mà sống. Con là cháu của ông, là đứa cháu ngoan nhất trong lòng ông." Ông lão lại vung thanh kiếm trong tay lên.
"Đến đây đi, để ông nhìn xem, trong mười năm ông rời đi, con đã học được cái gì."
Burlando gật gật đầu, mặt đã tràn lệ. Đây là lời nói của ông nội hắn, mà cũng không phải, là đáp án trong lòng bản thân hắn, là con đường của Burlando.
Hắn hít một hơi thật sâu.
Hai kiếm giao thoa —
"Đứng lên, Burlando, đàn ông nhà Damon sao có thể yếu đuối như vậy."
"Khóc cái gì, trầy da một chút đã mất mạng được sao?"
"Nói đi, lần này phải phạt con thế nào?"
Ông nội trong trí nhớ, nên là người ngồi trên vị trí gia trưởng, nghiêm khắc, trầm mặc không lời, nhìn hắn với ánh mắt thất vọng.
Ông nội trong ký ức, nên là người ông không bao giờ hài lòng với bất cứ điều gì hắn làm.
Nhưng ông lão trong trí nhớ kia, rốt cuộc cũng đã đi hết quãng đường cuối cùng trong đời. Burlando đứng trước giường gỗ, cảm thấy bàn tay ông nội nhẹ nhàng đặt trên đầu mình, hiền lành vuốt tóc hắn giống như lúc ở bờ sông Braggs, nhưng rốt cuộc vẫn sức cùng lực kiệt, buông rơi trước gương mặt còn non nớt của hắn.
Cái cảm giác thô ráp ấy khiến người ta tràn ngập ý muốn dựa dẫm. Tiếng thở dài kia, cho dù đến phút cuối cùng vẫn chỉ là thất vọng ư, hay nó còn gửi gắm trọng trách và hy vọng?
Burlando cảm thấy giấc mơ về ông nội tan vỡ quanh thân thể, mà huân chương Ánh Nến hắn cầm trong tay kia đang hóa thành từng hạt cát bụi bay đi, im lặng không nói.
"Cảm ơn người, ông cụ già."
"Cám ơn người, ông nội của con."
/207
|