Ba người im hơi lặng tiếng ẩn núp phía trên thung lũng. Thời gian giống như dừng lại, bởi vì động tác của họ rất nhỏ, cho nên từ trong thung lũng nhìn ra bốn phía chung quanh sẽ không phát giác ra bất cứ điều gì khác thường.
Burlando đã đi trên con đường này hàng trăm lần, trước kia cũng có khi thất bại và bị phát hiện, nhưng dù sao cũng là lúc chưa thuần thục. So sánh với bây giờ, điều đó tuyệt đối không thể xảy ra. Tuy rằng lũ ma cây rất cường tráng, đầy tính công kích, nhưng trời sinh mù dở, cũng không giỏi trinh sát —— dù sao thì âm thanh truyền đi cũng chậm hơn ánh sáng.
Tuy căng thẳng thần kinh nhưng Burlando vẫn nghe thấy tiếng giày ma sát đá vụn vang lên sàn sạt. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Freya đang khẩn trương hồi hộp trừng mắt lại với mình. Người trẻ tuổi không nhịn được nhíu mày: Cô vẫn quá khẩn trương, Freya.
Hắn dừng lại nhường cho Roman đi qua mình. Tiểu thư thương nhân làm rất khá —— thân cúi thấp, hơi thở đều đều, bước chân không lớn không nhỏ, khéo léo như một con mèo nhỏ xinh, không phát ra âm thanh quá lớn. Tinh thần nàng vào lúc này vừa cẩn thận lại vừa phấn khởi, tiếng lòng căng thẳng trái lại làm cho thân thể kích phát ra càng nhiều tiềm lực —— Roman luôn cho rằng bản thân là thương nhân và nhà mạo hiểm trời sinh.
"Roman làm khá lắm, tiếp tục duy trì ——" Burlando dùng khẩu hình cổ vũ.
Tiểu thư thương nhân gật gật, động tác cực nhỏ nhưng khó giấu được sự đắc ý trong lòng.
Burlando nhường cho Roman qua, ánh mắt rơi vào Freya phía sau. Thiếu nữ dường như biết trạng thái bản thân, không nhịn được liền cúi đầu xuống. Người trẻ tuổi thấy vậy đành thở dài. Xét về thiên phú, vị nữ Võ Thần tương lai không phải là người xuất chúng nhất —— Trí tuệ, sức phán đoán, tố chất tâm lý và tố chất thân thể —— dường như vô hình trung đã quyết định nàng nhất định là một người bình thường.
Nhưng chỉ có Burlando mới hiểu, trên người nàng nhất định có thứ tiềm chất nào đó có thể giúp nàng thành tựu tên gọi truyền kỳ một ngày kia.
Hắn cẩn thận nhìn lại đối phương. Lúc đối phương cúi đầu sẽ lộ ra mái tóc dài màu nâu nhạt, được buộc gọn gàng, mái tóc mềm mại, thoạt nhìn đã biết nó được chủ nhân để ý rất cẩn thận. Không tinh xảo, nhưng lại tỉ mỉ, chu đáo.
Phía sau, Freya đã bò sát người đi qua bên cạnh Burlando. Thiếu nữ không lên tiếng, chỉ có mái tóc đuôi ngựa phập phồng như biểu đạt bất khuất trong lòng nàng —— Burlando biết đó là một sự kiên cường đặt biệt.
Lòng hắn chợt động: "Freya."
Freya ở phía trước dừng động tác lại.
"Cô lo lắng quá, thả lỏng một chút."
"Thật xin lỗi, tôi…"
"Không sao."
"Cô nhìn thấy tảng đá phía trước không, hiện giờ chúng ta nên chia làm hai từ chỗ này. Cô trốn ở phía sau, đợi đội tuần tra đi qua, cô nhất định phải dẫn đi sự chú ý của hai con ma cây cuối cùng."
Freya gật gật đầu.
"Cô đi trước đi, tôi sẽ canh cho cô. Freya, tôi tin tưởng cô nhất định có thể làm tốt." Burlando lật mình, sườn phải nằm trên một đống đá vụn, dùng tay ra hiệu cho nàng.
Thiếu nữ cuối cùng cũng không ức chế được thần sắc kinh ngạc. Việc này khác với sắp xếp lúc trước, nhưng nàng không phải đứa ngốc, biết Burlando ở lại tiếp sức cho nàng. Trong lòng nàng hơi cảm động —— Nhưng sau đó cũng chỉ có thể mím môi, nặng nề gật đầu.
Burlando nhìn theo Freya tiếp tục bò về phía trước, động tác vững vàng, mới nhẹ nhõm thở ra.
Thực ra phản ứng như vậy thật sự bình thường, người chân chính có thiên phú dị bẩm như Roman cũng không nhiều. Hắn quay đầu, nhìn thấy tiểu thư thương nhân cũng đang dừng lại cạnh mình, gương mặt tò mò. Hắn không nhịn được, tức giận trừng mắt với nàng một cái rồi ra hiệu đi tiếp.
Đáng tiếc, tuy vị bên này có tố chất tâm lý hạng nhất, nhưng đầu óc lại không được bình thường. Lại nói, Freya vẫn đáng tin hơn chút. Hắn vẫn chờ mong ngày vị Nữ Võ Thần tương lai trưởng thành.
Freya nhanh chóng tới vị trí. Đội tuần tra vừa mới đi qua nửa thung lũng, cả đoạn đường không có gì ngoài ý muốn —— kỳ thực vốn cũng không có khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chỉ là nàng thiếu nữ quá mức hồi hộp mà thôi. Tuy vậy, Burlando lại gặp phiền toái, vì nán lại cổ vũ Freya nên đã trì hoãn một chút thời gian, hiện tại bọn ma cây đã đi được nửa vòng, đang tiến vào phạm vi phục kích của họ. Ở khoảng cách này, rất có khả năng hắn sẽ bị phát hiện.
Nhưng dù sao Burlando cũng là Burlando, cưỡng ép khống chế tuyến đường và thời cơ đến mức tốt nhất, không một chút sai lầm. Đợi đến lúc bò tới chỗ Roman, ngay bản thân hắn cũng phải lau mồ hôi một phen. Thật sự là quá khẩn trương, tuy nhiên ít nhất thì hắn không để cảm xúc ảnh hưởng đến phát huy của bản thân —— vẫn giống trong trò chơi, mười phần hoàn mỹ.
Roman nhìn thấy hắn chảy mồ hôi đầy đầu, vội lấy ra một chiếc khăn tay vuông trong túi ra đưa cho hắn. Nàng không nói chuyện, nhưng tâm tư vừa thấy đã hiểu —— Burlando nhìn thấy chiếc khăn vuông, loáng thoáng nhớ được chiếc khăn tay kia là vật phẩm thủ công tại khu vực phía bắc Weiro. Tại Bucce rất khó nhìn thấy loại hàng hóa này —— nó là một trong các vật phẩm tiểu thư thương nhân yêu thích nhất.
"Cám ơn." Hắn dùng khẩu hình nói câu cảm ơn.
"Hẳn là tôi cám ơn anh mới đúng, Burlando." Tiểu thư Roman ôm túi xách, nghiêm túc đáp: "Có phải lát nữa rất nguy hiểm, có lẽ ngay cả cơ hội nói cũng không có nữa, đúng không? Cho nên giờ tôi muốn nói với anh —— cảm ơn, Burlando."
Burlando ngẩn ra, tức thời mỉm cười.
Chỉ trong chốc lát như vậy, sáu con ma cây đã tới gần. Ba người tránh sau những tảng đá nhọn cũng nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt ngày càng tiến sát. Ma cây dùng một số âm tiết trầm thấp để trao đổi tin tức, còn khi chúng trao đổi với cơ thể mẹ thì chỉ cần dùng tâm linh.
Burlando nhìn thấy Freya rút kiếm. Nàng dùng quần áo bọc lưỡi kiếm, tránh phản quang khiến đối phương cảnh giác. Burlando gật gật đầu, ít nhất từ điểm này có thể thấy được Freya đã không còn là cô gái nhỏ không có lý tưởng mấy ngày trước nữa. Hắn lập tức dùng tay ra hiệu, ý là: Tôi lên trước, cô đánh lén.
Freya nhíu mày. Đối phương luôn ôm công tác nguy hiểm nhất vào người, điều này làm cho nàng hơi ái ngại, đồng thời cũng có chút không phục. Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn biết đó mới là điều thích hợp nhất, chỉ đành gật đầu bất đắc dĩ.
Ma cây xuyên qua khu vực kéo dài phía dưới mũi đá, sau đó chúng ngừng lại, triển khai tìm tòi ra bốn chung quanh, đồng thời phát ra những âm tiết kỳ dị để trao đổi. Burlando rút Trạm Quang Thứ, một tay che chắn cho Roman và Freya, sau đó phát tín hiệu công kích ——
Chính ngay lúc này, đám ma cây đang ở mặt trái của họ, hơn nữa còn phân tán rộng, thực sự là thời cơ công kích tốt nhất.
Burlando xông ra đầu tiên. Mục tiêu số một của hắn là con ma cây trưởng thành kia. Sau đó là Freya, thiếu nữ quyết đoán rút kiếm nhằm vào đội ngũ ma cây phía sau. Mục tiêu của nàng là hai đứa dòng dõi Ma cây hoàng kim đứng tương đối gần.
Ma cây đứng sau cùng của đội ngũ thường phụ trách cảnh giới, vì vậy phản ứng của chúng cũng nhanh nhất. Hai con ma cây phát hiện Freya, chớp mắt quay đầu lại gào lên một tiếng trầm thấp. Thân thể chúng bắn ra bốn nhánh dây mây đâm tới như thương —— dây leo xuyên qua không khí phát ra tiếng rít.
Nhưng Freya chỉ cần tách hai tay ra đã ngăn được bốn cây thương này. Những chiếc lông chim của gió lóe sáng bảo vệ nàng, khiến nàng nhảy vọt lên một cái, đụng một phát vào con ma cây đầu tiên —— Lông chim gió ảm đạm rồi thoáng cái lại sáng ngời. Những con quái thú to lớn không kịp phòng vệ, lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Thiếu nữ chợt nhớ tới lời Burlando: "Giáp bán thân Phong Hậu của cô có lực khắc chế rất lớn với chúng, cô cứ việc buông tay buông chân mà đánh ——"
Nàng cắn chặt răng, hoàn toàn không quan tâm đến phòng hộ, bổ nhào lên áp chế con ma cây vừa té xuống đất. Sức mạnh như sóng to gió lớn lập tức muốn hất bay nàng ra ngoài —— Freya biết lực lượng của mình có hạn, tùy thời sẽ bị đánh văng. Nàng nắm chặt trường kiếm bằng hai tay, giơ lên cao. Một kiếm nhắm ngay cánh tay phải của con ma cây, bổ xuống.
Rắc một tiếng, cánh tay phải kéo theo dây leo vung loạn bay lên ngang trời, nhưng Freya đồng thời cũng bị ngã văng ra ngoài. Nàng vừa đứng lên lập tức lại bị một con ma cây khác quật cho một roi lăn vài vòng trên đất. Tuy giáp bán thân Phong Hậu bảo vệ nàng, nhưng va chạm vẫn khiến thiếu nữ trào máu miệng.
Con ma cây khác ngã xuống đất không thể khôi phục được ngay, Freya hiểu được, kẻ địch của mình chỉ còn lại một con mà thôi. Nhưng nàng xoa xoa vết máu nơi khóe miệng, trong chốc lát lại không tìm được cơ hội tấn công.
Nàng nhịn không được, hít nhẹ một hơi.
Bên kia Burlando vừa ra tay đã xử lý kẻ địch dưới tình trạng không kịp trở tay. Trạm Quang Thứ trên tay hắn giống như một sợi tơ bạc bay múa: Kiếm thứ nhất đâm vào dưới sườn phải của ma cây, sau đó gạt ra ngoài khiến cánh tay phải và vài sợi dây mây trên người nó cùng hóa thành tro bụi.
Kiếm thứ hai gọt đứt đôi chân của nó, mà chớp mắt khi con quái vật mất trọng tâm ngã xuống, kiếm phong lạnh lẽo của thanh bảo kiếm tinh linh đã lướt qua cổ nó.
Lưới ánh sáng đan xen, con ma cây trưởng thành tan thành khói bụi.
Đương nhiên đây là do hắn đánh bất ngờ mới chiếm được lợi thế, còn lại phải nghĩ biện pháp. Có điều thực ra Burlando cũng đã sớm tính toán từ trước. Một đòn thành công, hắn lập tức thu kiếm lui về sau, mà lũ quái vật dây leo mất đi đồng bạn sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, ba con quái vật lập tức gào lên đuổi theo.
Burlando đợi chính là giờ khắc này —— khi chúng đuổi theo hắn tới một con đường nhỏ hẹp, ba quái vật dây leo xếp thành một đường thẳng theo bản năng, muốn lao theo thứ tự —— nhưng chờ đợi chúng là chiếc nhẫn màu bạc đang lóe sáng trong tay Burlando.
"Oss!"
********
Freya nghe thấy một tiếng nổ đáng sợ từ phía sau bên trái vang lên. Nàng biết đó là âm thanh đắc thủ của Burlando, không nhịn được buông lỏng tinh thần. Cùng lúc đó, nàng chú ý thấy kẻ địch trước mặt vậy mà bị tiếng nổ to lớn trùng kích đến đơ người.
Làm một thiếu nữ nông thôn Bucce, đương nhiên nàng sẽ không thể hiểu được tiếng nổ này có tác động mạnh đến nhường nào với lũ ma cây rất nhạy cảm với âm thanh này —— âm thanh vĩ đại gần như khiến chúng mất đi sức phán đoán thế giới bên ngoài, giống như cả thế giới tràn ngập ánh sáng trắng mù mịt, tựa như không có thứ gì tồn tại bên trong luồng sáng ấy.
Nhưng nàng biết đây là một cơ hội, vậy đã đủ rồi. Nàng giơ thanh trường kiếm bị ăn mòn sắp gãy, hung hăng chém một nhát vào hai chân ma cây.
Cuộc chiến đấu ngắn ngủi dường như kết thúc vì một nhát kiếm hoa này ----
Loảng xoảng một tiếng giòn tan, thân hình ma cây cao lớn và thanh trường kiếm của nàng cùng chia làm hai đoạn. Freya hầu như không thể tin được bản thân có thể chiến thắng. Nàng há miệng, tức thời nhìn sang Roman đang thở hổn hển kéo một thanh kiếm Madala bằng thép đen đứng đối diện với nàng.
"Roman!"
"Freya, thật, thật xin lỗi, Burlando bảo mình sang giúp cậu…"
Thiếu nữ cười cười: "Không sao, cảm ơn."
Khi Burlando đi ra từ sau mũi đá thì nhìn thấy cảnh này, hắn ngây ra một lúc. Vốn hắn đang cho rằng Freya phải nổi giận, không ngờ phản ứng của nàng lại không lớn như vậy.
Kỳ thực hắn sắp xếp như thế cũng không hoàn toàn là để giảm bớt áp lực cho Freya, mà là xuất phát từ cân nhắc chiến thuật. Vì trọng điểm của lần đánh bất ngờ này lại nằm bên vị thiếu nữ tóc đuôi ngựa kia. Trọng tâm của cả đội ma cây tuần tra nằm ở chỗ quan chỉ huy của chúng —— ma cây trưởng thành, cùng với hai con ma cây phụ trách cảnh giới phía sau đội ngũ.
Chỉ cần kìm chế được hai con ma cây cảnh giới, Burlando có thể thoải mái đánh bất ngờ tiêu diệt ma cây trưởng thành, rồi dẫn ma cây còn lại đi thực hiện kế hoạch, mà không phải cho đối phương có cơ hội triển hai trận thế phản kích tại chỗ. Bằng không, sáu con quái vật đánh xa, dù cấp bậc Burlando tăng năm cấp cũng không chắc có thể bảo vệ chu toàn cho Freya và Roman.
Hắn đang lo không biết giải thích thế nào, lại không đoán được là dường như Freya đã hiểu.
"Vì sao Ma cây hoàng kim không có động tĩnh?" Nữ Võ Thần tương lai cũng nhìn thấy hắn, nàng hỏi: "Nó không thể hành động sao?"
Burlando sửng sốt, sau đó mới tỉnh lại, lắc đầu. Đương nhiên không phải Ma cây hoàng kim không có động tĩnh, mà còn ngược lại. Thực ra trong chớp mắt khi bọn họ triển khai tấn công đã gây sự chú ý cho Ma cây hoàng kim. Con quái vật đáng sợ kia cũng đã bắt đầu phản kích.
Chẳng qua là lặng yên không một tiếng động mà thôi.
"Chúng ta có một phút. Tôi sẽ giảng giải cho các cô phải đối phó với Ma cây hoàng kim như thế nào. Các cô phải nghiêm túc lắng nghe. Nếu không linh hồn sẽ bị giam cầm vĩnh viễn bên trong Ma cây hoàng kim." Hắn đáp.
Burlando đã đi trên con đường này hàng trăm lần, trước kia cũng có khi thất bại và bị phát hiện, nhưng dù sao cũng là lúc chưa thuần thục. So sánh với bây giờ, điều đó tuyệt đối không thể xảy ra. Tuy rằng lũ ma cây rất cường tráng, đầy tính công kích, nhưng trời sinh mù dở, cũng không giỏi trinh sát —— dù sao thì âm thanh truyền đi cũng chậm hơn ánh sáng.
Tuy căng thẳng thần kinh nhưng Burlando vẫn nghe thấy tiếng giày ma sát đá vụn vang lên sàn sạt. Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Freya đang khẩn trương hồi hộp trừng mắt lại với mình. Người trẻ tuổi không nhịn được nhíu mày: Cô vẫn quá khẩn trương, Freya.
Hắn dừng lại nhường cho Roman đi qua mình. Tiểu thư thương nhân làm rất khá —— thân cúi thấp, hơi thở đều đều, bước chân không lớn không nhỏ, khéo léo như một con mèo nhỏ xinh, không phát ra âm thanh quá lớn. Tinh thần nàng vào lúc này vừa cẩn thận lại vừa phấn khởi, tiếng lòng căng thẳng trái lại làm cho thân thể kích phát ra càng nhiều tiềm lực —— Roman luôn cho rằng bản thân là thương nhân và nhà mạo hiểm trời sinh.
"Roman làm khá lắm, tiếp tục duy trì ——" Burlando dùng khẩu hình cổ vũ.
Tiểu thư thương nhân gật gật, động tác cực nhỏ nhưng khó giấu được sự đắc ý trong lòng.
Burlando nhường cho Roman qua, ánh mắt rơi vào Freya phía sau. Thiếu nữ dường như biết trạng thái bản thân, không nhịn được liền cúi đầu xuống. Người trẻ tuổi thấy vậy đành thở dài. Xét về thiên phú, vị nữ Võ Thần tương lai không phải là người xuất chúng nhất —— Trí tuệ, sức phán đoán, tố chất tâm lý và tố chất thân thể —— dường như vô hình trung đã quyết định nàng nhất định là một người bình thường.
Nhưng chỉ có Burlando mới hiểu, trên người nàng nhất định có thứ tiềm chất nào đó có thể giúp nàng thành tựu tên gọi truyền kỳ một ngày kia.
Hắn cẩn thận nhìn lại đối phương. Lúc đối phương cúi đầu sẽ lộ ra mái tóc dài màu nâu nhạt, được buộc gọn gàng, mái tóc mềm mại, thoạt nhìn đã biết nó được chủ nhân để ý rất cẩn thận. Không tinh xảo, nhưng lại tỉ mỉ, chu đáo.
Phía sau, Freya đã bò sát người đi qua bên cạnh Burlando. Thiếu nữ không lên tiếng, chỉ có mái tóc đuôi ngựa phập phồng như biểu đạt bất khuất trong lòng nàng —— Burlando biết đó là một sự kiên cường đặt biệt.
Lòng hắn chợt động: "Freya."
Freya ở phía trước dừng động tác lại.
"Cô lo lắng quá, thả lỏng một chút."
"Thật xin lỗi, tôi…"
"Không sao."
"Cô nhìn thấy tảng đá phía trước không, hiện giờ chúng ta nên chia làm hai từ chỗ này. Cô trốn ở phía sau, đợi đội tuần tra đi qua, cô nhất định phải dẫn đi sự chú ý của hai con ma cây cuối cùng."
Freya gật gật đầu.
"Cô đi trước đi, tôi sẽ canh cho cô. Freya, tôi tin tưởng cô nhất định có thể làm tốt." Burlando lật mình, sườn phải nằm trên một đống đá vụn, dùng tay ra hiệu cho nàng.
Thiếu nữ cuối cùng cũng không ức chế được thần sắc kinh ngạc. Việc này khác với sắp xếp lúc trước, nhưng nàng không phải đứa ngốc, biết Burlando ở lại tiếp sức cho nàng. Trong lòng nàng hơi cảm động —— Nhưng sau đó cũng chỉ có thể mím môi, nặng nề gật đầu.
Burlando nhìn theo Freya tiếp tục bò về phía trước, động tác vững vàng, mới nhẹ nhõm thở ra.
Thực ra phản ứng như vậy thật sự bình thường, người chân chính có thiên phú dị bẩm như Roman cũng không nhiều. Hắn quay đầu, nhìn thấy tiểu thư thương nhân cũng đang dừng lại cạnh mình, gương mặt tò mò. Hắn không nhịn được, tức giận trừng mắt với nàng một cái rồi ra hiệu đi tiếp.
Đáng tiếc, tuy vị bên này có tố chất tâm lý hạng nhất, nhưng đầu óc lại không được bình thường. Lại nói, Freya vẫn đáng tin hơn chút. Hắn vẫn chờ mong ngày vị Nữ Võ Thần tương lai trưởng thành.
Freya nhanh chóng tới vị trí. Đội tuần tra vừa mới đi qua nửa thung lũng, cả đoạn đường không có gì ngoài ý muốn —— kỳ thực vốn cũng không có khả năng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, chỉ là nàng thiếu nữ quá mức hồi hộp mà thôi. Tuy vậy, Burlando lại gặp phiền toái, vì nán lại cổ vũ Freya nên đã trì hoãn một chút thời gian, hiện tại bọn ma cây đã đi được nửa vòng, đang tiến vào phạm vi phục kích của họ. Ở khoảng cách này, rất có khả năng hắn sẽ bị phát hiện.
Nhưng dù sao Burlando cũng là Burlando, cưỡng ép khống chế tuyến đường và thời cơ đến mức tốt nhất, không một chút sai lầm. Đợi đến lúc bò tới chỗ Roman, ngay bản thân hắn cũng phải lau mồ hôi một phen. Thật sự là quá khẩn trương, tuy nhiên ít nhất thì hắn không để cảm xúc ảnh hưởng đến phát huy của bản thân —— vẫn giống trong trò chơi, mười phần hoàn mỹ.
Roman nhìn thấy hắn chảy mồ hôi đầy đầu, vội lấy ra một chiếc khăn tay vuông trong túi ra đưa cho hắn. Nàng không nói chuyện, nhưng tâm tư vừa thấy đã hiểu —— Burlando nhìn thấy chiếc khăn vuông, loáng thoáng nhớ được chiếc khăn tay kia là vật phẩm thủ công tại khu vực phía bắc Weiro. Tại Bucce rất khó nhìn thấy loại hàng hóa này —— nó là một trong các vật phẩm tiểu thư thương nhân yêu thích nhất.
"Cám ơn." Hắn dùng khẩu hình nói câu cảm ơn.
"Hẳn là tôi cám ơn anh mới đúng, Burlando." Tiểu thư Roman ôm túi xách, nghiêm túc đáp: "Có phải lát nữa rất nguy hiểm, có lẽ ngay cả cơ hội nói cũng không có nữa, đúng không? Cho nên giờ tôi muốn nói với anh —— cảm ơn, Burlando."
Burlando ngẩn ra, tức thời mỉm cười.
Chỉ trong chốc lát như vậy, sáu con ma cây đã tới gần. Ba người tránh sau những tảng đá nhọn cũng nghe thấy tiếng bước chân sàn sạt ngày càng tiến sát. Ma cây dùng một số âm tiết trầm thấp để trao đổi tin tức, còn khi chúng trao đổi với cơ thể mẹ thì chỉ cần dùng tâm linh.
Burlando nhìn thấy Freya rút kiếm. Nàng dùng quần áo bọc lưỡi kiếm, tránh phản quang khiến đối phương cảnh giác. Burlando gật gật đầu, ít nhất từ điểm này có thể thấy được Freya đã không còn là cô gái nhỏ không có lý tưởng mấy ngày trước nữa. Hắn lập tức dùng tay ra hiệu, ý là: Tôi lên trước, cô đánh lén.
Freya nhíu mày. Đối phương luôn ôm công tác nguy hiểm nhất vào người, điều này làm cho nàng hơi ái ngại, đồng thời cũng có chút không phục. Nhưng ngay cả như vậy, nàng vẫn biết đó mới là điều thích hợp nhất, chỉ đành gật đầu bất đắc dĩ.
Ma cây xuyên qua khu vực kéo dài phía dưới mũi đá, sau đó chúng ngừng lại, triển khai tìm tòi ra bốn chung quanh, đồng thời phát ra những âm tiết kỳ dị để trao đổi. Burlando rút Trạm Quang Thứ, một tay che chắn cho Roman và Freya, sau đó phát tín hiệu công kích ——
Chính ngay lúc này, đám ma cây đang ở mặt trái của họ, hơn nữa còn phân tán rộng, thực sự là thời cơ công kích tốt nhất.
Burlando xông ra đầu tiên. Mục tiêu số một của hắn là con ma cây trưởng thành kia. Sau đó là Freya, thiếu nữ quyết đoán rút kiếm nhằm vào đội ngũ ma cây phía sau. Mục tiêu của nàng là hai đứa dòng dõi Ma cây hoàng kim đứng tương đối gần.
Ma cây đứng sau cùng của đội ngũ thường phụ trách cảnh giới, vì vậy phản ứng của chúng cũng nhanh nhất. Hai con ma cây phát hiện Freya, chớp mắt quay đầu lại gào lên một tiếng trầm thấp. Thân thể chúng bắn ra bốn nhánh dây mây đâm tới như thương —— dây leo xuyên qua không khí phát ra tiếng rít.
Nhưng Freya chỉ cần tách hai tay ra đã ngăn được bốn cây thương này. Những chiếc lông chim của gió lóe sáng bảo vệ nàng, khiến nàng nhảy vọt lên một cái, đụng một phát vào con ma cây đầu tiên —— Lông chim gió ảm đạm rồi thoáng cái lại sáng ngời. Những con quái thú to lớn không kịp phòng vệ, lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Thiếu nữ chợt nhớ tới lời Burlando: "Giáp bán thân Phong Hậu của cô có lực khắc chế rất lớn với chúng, cô cứ việc buông tay buông chân mà đánh ——"
Nàng cắn chặt răng, hoàn toàn không quan tâm đến phòng hộ, bổ nhào lên áp chế con ma cây vừa té xuống đất. Sức mạnh như sóng to gió lớn lập tức muốn hất bay nàng ra ngoài —— Freya biết lực lượng của mình có hạn, tùy thời sẽ bị đánh văng. Nàng nắm chặt trường kiếm bằng hai tay, giơ lên cao. Một kiếm nhắm ngay cánh tay phải của con ma cây, bổ xuống.
Rắc một tiếng, cánh tay phải kéo theo dây leo vung loạn bay lên ngang trời, nhưng Freya đồng thời cũng bị ngã văng ra ngoài. Nàng vừa đứng lên lập tức lại bị một con ma cây khác quật cho một roi lăn vài vòng trên đất. Tuy giáp bán thân Phong Hậu bảo vệ nàng, nhưng va chạm vẫn khiến thiếu nữ trào máu miệng.
Con ma cây khác ngã xuống đất không thể khôi phục được ngay, Freya hiểu được, kẻ địch của mình chỉ còn lại một con mà thôi. Nhưng nàng xoa xoa vết máu nơi khóe miệng, trong chốc lát lại không tìm được cơ hội tấn công.
Nàng nhịn không được, hít nhẹ một hơi.
Bên kia Burlando vừa ra tay đã xử lý kẻ địch dưới tình trạng không kịp trở tay. Trạm Quang Thứ trên tay hắn giống như một sợi tơ bạc bay múa: Kiếm thứ nhất đâm vào dưới sườn phải của ma cây, sau đó gạt ra ngoài khiến cánh tay phải và vài sợi dây mây trên người nó cùng hóa thành tro bụi.
Kiếm thứ hai gọt đứt đôi chân của nó, mà chớp mắt khi con quái vật mất trọng tâm ngã xuống, kiếm phong lạnh lẽo của thanh bảo kiếm tinh linh đã lướt qua cổ nó.
Lưới ánh sáng đan xen, con ma cây trưởng thành tan thành khói bụi.
Đương nhiên đây là do hắn đánh bất ngờ mới chiếm được lợi thế, còn lại phải nghĩ biện pháp. Có điều thực ra Burlando cũng đã sớm tính toán từ trước. Một đòn thành công, hắn lập tức thu kiếm lui về sau, mà lũ quái vật dây leo mất đi đồng bạn sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, ba con quái vật lập tức gào lên đuổi theo.
Burlando đợi chính là giờ khắc này —— khi chúng đuổi theo hắn tới một con đường nhỏ hẹp, ba quái vật dây leo xếp thành một đường thẳng theo bản năng, muốn lao theo thứ tự —— nhưng chờ đợi chúng là chiếc nhẫn màu bạc đang lóe sáng trong tay Burlando.
"Oss!"
********
Freya nghe thấy một tiếng nổ đáng sợ từ phía sau bên trái vang lên. Nàng biết đó là âm thanh đắc thủ của Burlando, không nhịn được buông lỏng tinh thần. Cùng lúc đó, nàng chú ý thấy kẻ địch trước mặt vậy mà bị tiếng nổ to lớn trùng kích đến đơ người.
Làm một thiếu nữ nông thôn Bucce, đương nhiên nàng sẽ không thể hiểu được tiếng nổ này có tác động mạnh đến nhường nào với lũ ma cây rất nhạy cảm với âm thanh này —— âm thanh vĩ đại gần như khiến chúng mất đi sức phán đoán thế giới bên ngoài, giống như cả thế giới tràn ngập ánh sáng trắng mù mịt, tựa như không có thứ gì tồn tại bên trong luồng sáng ấy.
Nhưng nàng biết đây là một cơ hội, vậy đã đủ rồi. Nàng giơ thanh trường kiếm bị ăn mòn sắp gãy, hung hăng chém một nhát vào hai chân ma cây.
Cuộc chiến đấu ngắn ngủi dường như kết thúc vì một nhát kiếm hoa này ----
Loảng xoảng một tiếng giòn tan, thân hình ma cây cao lớn và thanh trường kiếm của nàng cùng chia làm hai đoạn. Freya hầu như không thể tin được bản thân có thể chiến thắng. Nàng há miệng, tức thời nhìn sang Roman đang thở hổn hển kéo một thanh kiếm Madala bằng thép đen đứng đối diện với nàng.
"Roman!"
"Freya, thật, thật xin lỗi, Burlando bảo mình sang giúp cậu…"
Thiếu nữ cười cười: "Không sao, cảm ơn."
Khi Burlando đi ra từ sau mũi đá thì nhìn thấy cảnh này, hắn ngây ra một lúc. Vốn hắn đang cho rằng Freya phải nổi giận, không ngờ phản ứng của nàng lại không lớn như vậy.
Kỳ thực hắn sắp xếp như thế cũng không hoàn toàn là để giảm bớt áp lực cho Freya, mà là xuất phát từ cân nhắc chiến thuật. Vì trọng điểm của lần đánh bất ngờ này lại nằm bên vị thiếu nữ tóc đuôi ngựa kia. Trọng tâm của cả đội ma cây tuần tra nằm ở chỗ quan chỉ huy của chúng —— ma cây trưởng thành, cùng với hai con ma cây phụ trách cảnh giới phía sau đội ngũ.
Chỉ cần kìm chế được hai con ma cây cảnh giới, Burlando có thể thoải mái đánh bất ngờ tiêu diệt ma cây trưởng thành, rồi dẫn ma cây còn lại đi thực hiện kế hoạch, mà không phải cho đối phương có cơ hội triển hai trận thế phản kích tại chỗ. Bằng không, sáu con quái vật đánh xa, dù cấp bậc Burlando tăng năm cấp cũng không chắc có thể bảo vệ chu toàn cho Freya và Roman.
Hắn đang lo không biết giải thích thế nào, lại không đoán được là dường như Freya đã hiểu.
"Vì sao Ma cây hoàng kim không có động tĩnh?" Nữ Võ Thần tương lai cũng nhìn thấy hắn, nàng hỏi: "Nó không thể hành động sao?"
Burlando sửng sốt, sau đó mới tỉnh lại, lắc đầu. Đương nhiên không phải Ma cây hoàng kim không có động tĩnh, mà còn ngược lại. Thực ra trong chớp mắt khi bọn họ triển khai tấn công đã gây sự chú ý cho Ma cây hoàng kim. Con quái vật đáng sợ kia cũng đã bắt đầu phản kích.
Chẳng qua là lặng yên không một tiếng động mà thôi.
"Chúng ta có một phút. Tôi sẽ giảng giải cho các cô phải đối phó với Ma cây hoàng kim như thế nào. Các cô phải nghiêm túc lắng nghe. Nếu không linh hồn sẽ bị giam cầm vĩnh viễn bên trong Ma cây hoàng kim." Hắn đáp.
/207
|