Thi thể người chết được xếp tại quảng trường chính giữa thôn trang, phía trước tượng nữ thần núi rừng Ni'ya, che bằng lá cây. Quảng trường im ắng. Tế tự lớn tuổi cáo vong cho linh hồn người chết, cả nam lẫn nữ đều lặng lẽ nhìn cảnh này.
Từ mấy thế kỷ trước đã bắt đầu.
Cực khổ đối với người Segnia đã trở thành một phầntrong cuộc sống. Vì vô lực phản kháng, dân tộc yếu ớt này chỉ có thể lựa chọn trốn vào trong rừng sâu. Nhưng cuộc sống trong Rừng Đen không hẳn đã đầy trái ngon quả ngọt, mà rét lạnh, đói khát và ma vật tập kích vẫn thường kéo theo bóng ma chết chóc.
Tất cả mọi người nhìn người lớn tuổi nhất trong làng, trưởng láo của họ — đối với người Segnia, nhiều tuổi nhất có nghĩa là kinh nghiệm phong phú nhất, cũng là người lãnh đạo bẩm sinh. Ở thời kỳ cực khổ, những người đó luôn có thể dẫn dắt bộ tộc đi ra khỏi cảnh khốn khó, nhưng lúc này đây, ngay cả vị trưởng giả đầy trí tuệ cũng lông mày, vẻ bất lực.
Ông lão nắm chặt gậy chống, mỗi nếp nhăn trên khuôn mặt lại giống như một bóng ma nặng nền in dấu lên. Ông thở dài một hơi. Một người trung niên da đen thui, mặt đầy râu ngắn nhất thời cắn răng xoay người đi.
"Chú Bolton, chú đi đâu?"
Người trẻ tuổi cao lớn phía bên kia ông lão lập tức gọi người trung niên lại.
Người trung niên dừng chân, không qua lại nói:
"Ta đi cướp Funya về —!"
"Bình tĩnh một chút!"
Người trẻ tuổi khuyên nhủ:
"Chú Bolton, một mình chú có thể làm gì, chịu chết sao?"
"Ta đã hứa với Sally… cho nên dù có phải chịu chết, ta cũng phải đi!"
Người trung niên quật cường đáp.
Nhưng ông ta cũng hiểu rằng chẳng qua chỉ là một câu nói vô ích, thân thể gồng lên, nắm tay bóp chặt, mỗi cơ bắp trên người đều căng cứng.
"Bolton, bình tĩnh lại."
Ông lão cầm gậy chống cuối cùng cũng nói. Ông thở dài:
"Sally là con gái của ta, Funya cũng là cháu gái của ta… chờ qua mùa đông, chúng ta về trong rừng đi."
Người trung niên quay lại, mắt đỏ rực nhìn mỗi người:
"Funya thì sao, còn mối thù của những người khác nữa, chúng ta sẽ không báo sao?"
Tất cả mọi người im lặng, cúi đầu.
Người trung niên hừ lạnh, xoay người muốn đi. Ông lão nhìn theo lưng ông ta, lại thở dài. Ông biết đối phương sẽ không thật sự chạy đi gây sự với kỵ sĩ quý tộc kia. Ở trong bộ tộc này, mỗi người đàn ông đều không dễ bỏ rơi người trong tộc mà không quan tâm tới.
Đó là trách nhiệm của họ.
Nhưng dù như thế nào, Bolton bỏ đi vẫn khiến mọi người trong tộc trầm lặng. Chẳng qua là họ có biện pháp gì đây, người mạnh nhất thôn chính là vị trưởng võ kỹ cấp Bạch Ngân này, căn bản không có khả năng đối địch lại Nam tước đáng sợ kia.
Thời gian trầm mặc cũng không kéo dài, nghi thức còn tiếp tục tiến hành. Chẳng qua đúng lúc này, mọi người nhìn thấy một bóng người lảo đảo chạy từ bên ngoài thôn về —
Đó là người phụ trách cảnh giới bên ngoài thôn, Jol.
Mọi người nhận ra bóng dáng quen thuộc kia. Họ không nhịn được mà khẩn trương đứng dậy, chẳng lẽ đám kỵ sĩ quý tộc cùng hung cực ác đó lại giết trở lại?
Nhưng chẳng phải chúng đã bắt Funya đi hay sao?
"Jol, xảy ra chuyện gì?"
Ông lão cũng ngẩn người, lập tức hỏi. Là người lãnh đạo của làng, ông ta vẫn phải cố duy trì bình tĩnh bề ngoài, nhưng thực ra bàn tay đã căng thẳng nắm chặt gậy gỗ.
"Fun… Funya nó…
Jol vất vả chạy tới trước mặt mọi người, không kịp thở đã hô lên, giống như nhìn thấy quỷ.
"Funya?"
Ông lão sửng sốt, sắc mặt biến đổi, lập tức hỏi:
"Funya xảy ra chuyện gì?"
"Funya nó được cứu về rồi…"
"Cái gì?"
…
Tin tức cô bé con được cứu về mau chóng lan truyền trong thôn trang nơi rừng rậm hẻo lánh.
Có điều, Burlando cảm thấy gian nan đối với tình cảnh hiện tại của mình. Hắn chưa từng đoán được là đoàn mình sẽ bị lạnh nhạt như vậy. Tuy hắn chưa bao giờ chờ mong người khác cảm kích vì một chuyện, nhưng nói thế nào thì chí ít ra bọn hắn cũng đã đưa cô bé Funya kia về thôn trang này phải không —
Vậy mà không ai tưởng tượng được, sự cảm kích nhận được kém xa sự ngờ vực vô căn cứ, ánh mắt sợ hãi. Khi bọn họ cưỡi ngựa đi qua thôn, nơi nơi đều cảm nhận được ánh mắt như vậy.
Người trung niên tên là Jol tiếp đãi họ trước, dẫn họ tới một gian phòng cho là lớn nhất thôn, sau đó nói cho họ là trưởng lão sẽ tới ngay. Cuối cùng ông ta nhìn họ một cái đấy sợ hãi, phức tạp rồi đóng cửa bỏ đi.
Cửa vừa đóng, các lính đánh thuê Sói Xám không nhịn được đầu tiên.
"Há, thái độ gì thế —!"
"Đúng đấy, sớm biết vậy đã không tới đây." Một người khác nói.
Chẳng qua họ cũng biết chỉ là lời suông, bởi vì ngài lãnh chúa trẻ tuổi đã nói rõ ràng, đây là mục đích của nhóm. Chỉ là họ không biết vì sao phải tới nơi rừng sâu núi xa này, ánh mắt khó hiểu ào ào quẳng về phía Burlando.
Burlando chỉ cười khổ.
Bởi vì Anditina cũng nhìn hắn bằng đôi mắt thăm thẳm.
"Bớt đi chút thành kiến sẽ giúp mọi người tự nhiên hơn." Chàng trai đành nói.
"Nhưng bọn họ quả thực đã chạy trốn trong cuộc chiến tranh đó mà, ngài lãnh chúa."
Cô tinh linh hoang dã em hỏi. Thời gian gần đây, cô bé này luôn vô tình cố ý theo sau Burlando, bởi vì nàng phát hiện dường như ngài lãnh chúa trẻ tuổi có năng lực giải đáp những câu hỏi vô cùng vô tận của mình.
Chính là chị cũng không làm được —
Cho nên nàng không nhịn nổi đặt câu hỏi. Tuy đã bị chị gái lén dạy bảo rất nhiều lần, nhưng cũng giống như lúc này, nàng vẫn không kìm được.
"Tia!"
Cô tinh linh hoang dã chị cắn chặt răng, hận không thể bóp chết con em yêu quý nhất của mình, lúc nào cũng chọc phải phiền toái cho nàng. Sau đó nàng mới quay sang liếc Burlando một cái, may mà chàng trai không có ý so đo.
Anditina lại lắc lắc đầu:
"Thật ra tôi không quan tâm đến điều này, ngài lãnh chúa, nhưng mà…"
"Phải, tôi biết, thanh danh." Burlando gật gật đầu.
"Ngài đã biết…"
Burlando lắc đầu:
"Nhưng cô cũng biết, tôi không quan tâm."
"Thưa ngài!"
Burlando lắc đầu.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa đột ngột vang lên. Mọi người hơi giật mình, lập tức có lính đánh thuê ấn tay lên vũ khí, cẩn trọng đi ra mở cửa —
Cửa mở, nhưng bên ngoài không có bóng người.
"Ngài lãnh chúa?"
Lính đánh thuê mở cửa ngẩn người.
"Sao vậy?"
Vẻ mặt lính đánh thuê kia rất quái lạ, tránh sang bên, để lộ ra rổ quả mọng ngoài cửa. Số cái cây này vừa nhìn đã biết là mới được hái từ trong rừng, thậm chí trên bề mặt còn sót lại ít sương sớm và vài chiếc lá.
Mọi người cùng ngạc nhiên, rồi mới trầm mặc nhìn nhau.
Burlando khẽ thở dài. Cho dù bề ngoài còn ngờ vực khó tin, nhưng cũng có sự cảm kích. Chẳng qua là sự hiểu lầm giữa người Erewhon và người Segnia quá sâu, đã sâu đến mức thâm căn cố đế.
"Làm sao đây? Ngài lãnh chúa?" Lính đánh thuê kia hỏi.
"Thu đi." Burlando đáp.
Dù nói vậy, hắn vẫn không kìm được nhìn lướt ra ngoài cửa, nhìn ra quảng trường bên ngoài — hiện thời thôn Xanh quả thực vô cùng khác với trí nhớ của mình. Trong ký ức của hắn, đó là thôn xóm nơi cỏ dại mọc thành rừng, tường đổ nhà sụp khắp nơi. Hiện thời tuy mới trải qua một trận tập kích thảm thiết, nơi nơi đều có dấu vết đánh nhau và vết máu.
Nhưng ít ra còn có hơi người.
Hắn nhìn bức tượng thần Ni'ya cao lớn bằng gỗ khắc tại trung tâm. Bức tượng thần mà người Segnia thờ phụng được điêu khắc rất sống động — nữ thần núi rừng mặt mũi khí phách mặc áo khoác bằng da cừu, thân đeo cung ngắn, hai tay giơ cao sọt mây đựng đầy con mồi và hoa quả — trong văn hóa của người miền núi, nó tượng trung cho vụ mùa săn bắn và thu hoạch.
Ánh mắt hướng sang bên, người Segnia trước nay vẫn dùng đá tảng và vật liệu gỗ để xây nhà cửa, mà không phải lều trại của man tộc như lời đồn, chỉ là văn hóa của họ đã sớm bị thất lạc trong rừng rậm mịt mùng. "Người đi đêm" trong truyền thuyết của người Segnia hiện giờ cũng chỉ còn là một truyền thuyết mà thôi.
Nhưng mối quan hệ giữa họ và Druid vẫn chặt chẽ như vài thế kỷ trước.
Khi hắn đang suy nghĩ, lính đánh thuê đã đóng cửa lại. Tiếng oán giận đã bình ổn, cho dù các lính đánh thuê Sói Xám xuất thân miền núi Randenar luôn khinh thường người Segnia, nhưng hiện tại vẫn phải trầm mặc suy xét lại quan hệ giữa đôi bên.
Có điều tình hình như vậy cũng không kéo dài được bao lâu, vì tiếng đập cửa lại vang lên.
Lúc này không phải hoa quả tươi mới, mà là người Burlando đợi đã lâu —
Một ông lão cầm gậy chống gỗ, chàng trai liếc mắt một cái liền nhận ra người này chắc là trưởng lão trong thôn. Hắn hiểu tập tục của người Segnia rõ như bàn tay. Bên cạnh là người trung niên da đen thui cùng với Funya rúc vào người ông ta — vậy đây hẳn là cha của cô bé này rồi.
"Khách tới từ bên ngoài, vạn phần cảm tạ."
Burlando còn chưa kịp phản ứng, ông lão đã cúi mình thật thấp, thi lễ với bọn hắn.
Người trẻ tuổi chau mày, đáp:
"Xin đừng như thế, thuận tay mà thôi."
Hắn hơi ngừng lại, rồi nói thẳng vào vấn đề:
"Thực ra tôi tới đây cũng có một việc muốn nhờ các vị giúp…"
Ông lão và người trung niên nhìn thoáng qua nhau, rồi mới gật đầu:
"Jol đã nhắc tới yêu cầu của ngài với chúng tôi. Điều này không phải là chuyện phiền toái gì với chúng tôi."
Burlando nghe được câu này liền nhìn ông ta. Hắn biết ông ta nói dối. Trên thực tế, ở bất kỳ thời gian nào mà đi vào Rừng Đen đều là một chuyện nguy hiểm. Cho dù nhóm bọn hắn đi vào đó cũng phải chuẩn bị thật đầy đủ. Người thường như những người này mà đi vào rừng, nhất là nơi sâu trong rừng, gần như có thể nói là chết chắc.
Vậy mà trưởng lão người Segnia này vừa mở miệng đã nói dối.
"Các người chuẩn bị cho ai đi?" Hắn chợt nhíu mày, hỏi.
"Tôi đi."
Người trung niên nhìn con gái một cái rồi quay sang nhìn họ, chém đinh chặt sắt đáp.
"Pizos?" (Ngôn ngữ tinh linh: Ba ba)
Cô bé con lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi.
Từ mấy thế kỷ trước đã bắt đầu.
Cực khổ đối với người Segnia đã trở thành một phầntrong cuộc sống. Vì vô lực phản kháng, dân tộc yếu ớt này chỉ có thể lựa chọn trốn vào trong rừng sâu. Nhưng cuộc sống trong Rừng Đen không hẳn đã đầy trái ngon quả ngọt, mà rét lạnh, đói khát và ma vật tập kích vẫn thường kéo theo bóng ma chết chóc.
Tất cả mọi người nhìn người lớn tuổi nhất trong làng, trưởng láo của họ — đối với người Segnia, nhiều tuổi nhất có nghĩa là kinh nghiệm phong phú nhất, cũng là người lãnh đạo bẩm sinh. Ở thời kỳ cực khổ, những người đó luôn có thể dẫn dắt bộ tộc đi ra khỏi cảnh khốn khó, nhưng lúc này đây, ngay cả vị trưởng giả đầy trí tuệ cũng lông mày, vẻ bất lực.
Ông lão nắm chặt gậy chống, mỗi nếp nhăn trên khuôn mặt lại giống như một bóng ma nặng nền in dấu lên. Ông thở dài một hơi. Một người trung niên da đen thui, mặt đầy râu ngắn nhất thời cắn răng xoay người đi.
"Chú Bolton, chú đi đâu?"
Người trẻ tuổi cao lớn phía bên kia ông lão lập tức gọi người trung niên lại.
Người trung niên dừng chân, không qua lại nói:
"Ta đi cướp Funya về —!"
"Bình tĩnh một chút!"
Người trẻ tuổi khuyên nhủ:
"Chú Bolton, một mình chú có thể làm gì, chịu chết sao?"
"Ta đã hứa với Sally… cho nên dù có phải chịu chết, ta cũng phải đi!"
Người trung niên quật cường đáp.
Nhưng ông ta cũng hiểu rằng chẳng qua chỉ là một câu nói vô ích, thân thể gồng lên, nắm tay bóp chặt, mỗi cơ bắp trên người đều căng cứng.
"Bolton, bình tĩnh lại."
Ông lão cầm gậy chống cuối cùng cũng nói. Ông thở dài:
"Sally là con gái của ta, Funya cũng là cháu gái của ta… chờ qua mùa đông, chúng ta về trong rừng đi."
Người trung niên quay lại, mắt đỏ rực nhìn mỗi người:
"Funya thì sao, còn mối thù của những người khác nữa, chúng ta sẽ không báo sao?"
Tất cả mọi người im lặng, cúi đầu.
Người trung niên hừ lạnh, xoay người muốn đi. Ông lão nhìn theo lưng ông ta, lại thở dài. Ông biết đối phương sẽ không thật sự chạy đi gây sự với kỵ sĩ quý tộc kia. Ở trong bộ tộc này, mỗi người đàn ông đều không dễ bỏ rơi người trong tộc mà không quan tâm tới.
Đó là trách nhiệm của họ.
Nhưng dù như thế nào, Bolton bỏ đi vẫn khiến mọi người trong tộc trầm lặng. Chẳng qua là họ có biện pháp gì đây, người mạnh nhất thôn chính là vị trưởng võ kỹ cấp Bạch Ngân này, căn bản không có khả năng đối địch lại Nam tước đáng sợ kia.
Thời gian trầm mặc cũng không kéo dài, nghi thức còn tiếp tục tiến hành. Chẳng qua đúng lúc này, mọi người nhìn thấy một bóng người lảo đảo chạy từ bên ngoài thôn về —
Đó là người phụ trách cảnh giới bên ngoài thôn, Jol.
Mọi người nhận ra bóng dáng quen thuộc kia. Họ không nhịn được mà khẩn trương đứng dậy, chẳng lẽ đám kỵ sĩ quý tộc cùng hung cực ác đó lại giết trở lại?
Nhưng chẳng phải chúng đã bắt Funya đi hay sao?
"Jol, xảy ra chuyện gì?"
Ông lão cũng ngẩn người, lập tức hỏi. Là người lãnh đạo của làng, ông ta vẫn phải cố duy trì bình tĩnh bề ngoài, nhưng thực ra bàn tay đã căng thẳng nắm chặt gậy gỗ.
"Fun… Funya nó…
Jol vất vả chạy tới trước mặt mọi người, không kịp thở đã hô lên, giống như nhìn thấy quỷ.
"Funya?"
Ông lão sửng sốt, sắc mặt biến đổi, lập tức hỏi:
"Funya xảy ra chuyện gì?"
"Funya nó được cứu về rồi…"
"Cái gì?"
…
Tin tức cô bé con được cứu về mau chóng lan truyền trong thôn trang nơi rừng rậm hẻo lánh.
Có điều, Burlando cảm thấy gian nan đối với tình cảnh hiện tại của mình. Hắn chưa từng đoán được là đoàn mình sẽ bị lạnh nhạt như vậy. Tuy hắn chưa bao giờ chờ mong người khác cảm kích vì một chuyện, nhưng nói thế nào thì chí ít ra bọn hắn cũng đã đưa cô bé Funya kia về thôn trang này phải không —
Vậy mà không ai tưởng tượng được, sự cảm kích nhận được kém xa sự ngờ vực vô căn cứ, ánh mắt sợ hãi. Khi bọn họ cưỡi ngựa đi qua thôn, nơi nơi đều cảm nhận được ánh mắt như vậy.
Người trung niên tên là Jol tiếp đãi họ trước, dẫn họ tới một gian phòng cho là lớn nhất thôn, sau đó nói cho họ là trưởng lão sẽ tới ngay. Cuối cùng ông ta nhìn họ một cái đấy sợ hãi, phức tạp rồi đóng cửa bỏ đi.
Cửa vừa đóng, các lính đánh thuê Sói Xám không nhịn được đầu tiên.
"Há, thái độ gì thế —!"
"Đúng đấy, sớm biết vậy đã không tới đây." Một người khác nói.
Chẳng qua họ cũng biết chỉ là lời suông, bởi vì ngài lãnh chúa trẻ tuổi đã nói rõ ràng, đây là mục đích của nhóm. Chỉ là họ không biết vì sao phải tới nơi rừng sâu núi xa này, ánh mắt khó hiểu ào ào quẳng về phía Burlando.
Burlando chỉ cười khổ.
Bởi vì Anditina cũng nhìn hắn bằng đôi mắt thăm thẳm.
"Bớt đi chút thành kiến sẽ giúp mọi người tự nhiên hơn." Chàng trai đành nói.
"Nhưng bọn họ quả thực đã chạy trốn trong cuộc chiến tranh đó mà, ngài lãnh chúa."
Cô tinh linh hoang dã em hỏi. Thời gian gần đây, cô bé này luôn vô tình cố ý theo sau Burlando, bởi vì nàng phát hiện dường như ngài lãnh chúa trẻ tuổi có năng lực giải đáp những câu hỏi vô cùng vô tận của mình.
Chính là chị cũng không làm được —
Cho nên nàng không nhịn nổi đặt câu hỏi. Tuy đã bị chị gái lén dạy bảo rất nhiều lần, nhưng cũng giống như lúc này, nàng vẫn không kìm được.
"Tia!"
Cô tinh linh hoang dã chị cắn chặt răng, hận không thể bóp chết con em yêu quý nhất của mình, lúc nào cũng chọc phải phiền toái cho nàng. Sau đó nàng mới quay sang liếc Burlando một cái, may mà chàng trai không có ý so đo.
Anditina lại lắc lắc đầu:
"Thật ra tôi không quan tâm đến điều này, ngài lãnh chúa, nhưng mà…"
"Phải, tôi biết, thanh danh." Burlando gật gật đầu.
"Ngài đã biết…"
Burlando lắc đầu:
"Nhưng cô cũng biết, tôi không quan tâm."
"Thưa ngài!"
Burlando lắc đầu.
Đúng lúc này, tiếng đập cửa đột ngột vang lên. Mọi người hơi giật mình, lập tức có lính đánh thuê ấn tay lên vũ khí, cẩn trọng đi ra mở cửa —
Cửa mở, nhưng bên ngoài không có bóng người.
"Ngài lãnh chúa?"
Lính đánh thuê mở cửa ngẩn người.
"Sao vậy?"
Vẻ mặt lính đánh thuê kia rất quái lạ, tránh sang bên, để lộ ra rổ quả mọng ngoài cửa. Số cái cây này vừa nhìn đã biết là mới được hái từ trong rừng, thậm chí trên bề mặt còn sót lại ít sương sớm và vài chiếc lá.
Mọi người cùng ngạc nhiên, rồi mới trầm mặc nhìn nhau.
Burlando khẽ thở dài. Cho dù bề ngoài còn ngờ vực khó tin, nhưng cũng có sự cảm kích. Chẳng qua là sự hiểu lầm giữa người Erewhon và người Segnia quá sâu, đã sâu đến mức thâm căn cố đế.
"Làm sao đây? Ngài lãnh chúa?" Lính đánh thuê kia hỏi.
"Thu đi." Burlando đáp.
Dù nói vậy, hắn vẫn không kìm được nhìn lướt ra ngoài cửa, nhìn ra quảng trường bên ngoài — hiện thời thôn Xanh quả thực vô cùng khác với trí nhớ của mình. Trong ký ức của hắn, đó là thôn xóm nơi cỏ dại mọc thành rừng, tường đổ nhà sụp khắp nơi. Hiện thời tuy mới trải qua một trận tập kích thảm thiết, nơi nơi đều có dấu vết đánh nhau và vết máu.
Nhưng ít ra còn có hơi người.
Hắn nhìn bức tượng thần Ni'ya cao lớn bằng gỗ khắc tại trung tâm. Bức tượng thần mà người Segnia thờ phụng được điêu khắc rất sống động — nữ thần núi rừng mặt mũi khí phách mặc áo khoác bằng da cừu, thân đeo cung ngắn, hai tay giơ cao sọt mây đựng đầy con mồi và hoa quả — trong văn hóa của người miền núi, nó tượng trung cho vụ mùa săn bắn và thu hoạch.
Ánh mắt hướng sang bên, người Segnia trước nay vẫn dùng đá tảng và vật liệu gỗ để xây nhà cửa, mà không phải lều trại của man tộc như lời đồn, chỉ là văn hóa của họ đã sớm bị thất lạc trong rừng rậm mịt mùng. "Người đi đêm" trong truyền thuyết của người Segnia hiện giờ cũng chỉ còn là một truyền thuyết mà thôi.
Nhưng mối quan hệ giữa họ và Druid vẫn chặt chẽ như vài thế kỷ trước.
Khi hắn đang suy nghĩ, lính đánh thuê đã đóng cửa lại. Tiếng oán giận đã bình ổn, cho dù các lính đánh thuê Sói Xám xuất thân miền núi Randenar luôn khinh thường người Segnia, nhưng hiện tại vẫn phải trầm mặc suy xét lại quan hệ giữa đôi bên.
Có điều tình hình như vậy cũng không kéo dài được bao lâu, vì tiếng đập cửa lại vang lên.
Lúc này không phải hoa quả tươi mới, mà là người Burlando đợi đã lâu —
Một ông lão cầm gậy chống gỗ, chàng trai liếc mắt một cái liền nhận ra người này chắc là trưởng lão trong thôn. Hắn hiểu tập tục của người Segnia rõ như bàn tay. Bên cạnh là người trung niên da đen thui cùng với Funya rúc vào người ông ta — vậy đây hẳn là cha của cô bé này rồi.
"Khách tới từ bên ngoài, vạn phần cảm tạ."
Burlando còn chưa kịp phản ứng, ông lão đã cúi mình thật thấp, thi lễ với bọn hắn.
Người trẻ tuổi chau mày, đáp:
"Xin đừng như thế, thuận tay mà thôi."
Hắn hơi ngừng lại, rồi nói thẳng vào vấn đề:
"Thực ra tôi tới đây cũng có một việc muốn nhờ các vị giúp…"
Ông lão và người trung niên nhìn thoáng qua nhau, rồi mới gật đầu:
"Jol đã nhắc tới yêu cầu của ngài với chúng tôi. Điều này không phải là chuyện phiền toái gì với chúng tôi."
Burlando nghe được câu này liền nhìn ông ta. Hắn biết ông ta nói dối. Trên thực tế, ở bất kỳ thời gian nào mà đi vào Rừng Đen đều là một chuyện nguy hiểm. Cho dù nhóm bọn hắn đi vào đó cũng phải chuẩn bị thật đầy đủ. Người thường như những người này mà đi vào rừng, nhất là nơi sâu trong rừng, gần như có thể nói là chết chắc.
Vậy mà trưởng lão người Segnia này vừa mở miệng đã nói dối.
"Các người chuẩn bị cho ai đi?" Hắn chợt nhíu mày, hỏi.
"Tôi đi."
Người trung niên nhìn con gái một cái rồi quay sang nhìn họ, chém đinh chặt sắt đáp.
"Pizos?" (Ngôn ngữ tinh linh: Ba ba)
Cô bé con lập tức ngẩng đầu lên, kinh ngạc hỏi.
/207
|