"Kia không phải trao đổi sao?"
Tiểu thư thương nhân nhìn hành vi của đám mạo hiểm gia trẻ tuổi, cảm thấy hứng thú hỏi ngược lại.
"Nói là trao đổi, chẳng bằng nói đó là bố thí, tiểu thư Roman." Sanvid ở phía sau đáp.
Roman vươn ngón tay gõ cằm:
"Nhưng rõ ràng là trao đổi mà, dùng thức ăn mua hi vọng, không phải một loại trao đổi sao?"
"Dùng thức ăn mua hi vọng? Là ý gì?"
Anditina sửng sốt. Không chỉ nàng, tất cả mọi người đều cảm thấy mấy lời này thực quái lạ: Như vậy cũng coi là trao đổi?
Chờ chút!
Lúc này chỉ có Burlando phản ứng lại. Hắn lập tức nhìn Roman bằng ánh mắt không thể tin nổi, thầm nghĩ sao cái đầu quả dưa của con bé này dài vậy, thế nào cũng có thể nghĩ tới một số chuyện mà người thường không nhìn thấy. Hắn lập tức sửa sang ý nghĩ, sau đó hỏi:
"Anditina, nếu giao vùng lãnh địa này cho cô cai trị, cô cần bao lâu mới có thể làm cho nơi này phát sinh hành vi buôn phát tự phát?"
Tiểu thư quý tộc nghe xong vấn đề này lập tức nhận ra trong lời nói của Burlando còn có ý khác. Nàng liếc đối phương, thầm nghĩ chẳng lẽ ngài lãnh chúa trẻ tuổi này có ý tưởng gì với lãnh địa này? Hay chỉ là một khảo nghiệm với mình mà thôi?
Nhưng dù thế nào, nàng vẫn nhìn những người dân bản địa quần áo rách nát như dân chạy nạn và cẩn thận suy ngẫm, hơi khó xử đáp:
"Ngắn thì một năm, lâu là hai năm. Dân gian không có của cải, khuyết thiếu cơ sở sinh ra hành vi buôn bán. Cho dù định ra mức thuế một lần nữa, rồi phân phối đất đai, cũng cần một thời gian tích tụ của cải tương đối dài dòng… Nhưng dù thế nào, trong vòng hai năm tôi cũng chắc chắn có thể làm cho nơi này xuất hiện hành vi trao đổi buôn bán một lần nữa; chẳng qua đường đi lối lại khá phiền phức, muốn thi công đường xá chỉ sợ phải đầu tư một khoản tiền lớn…"
"Cho nên, chúng ta phát của cải dân gian xuống, chẳng phải dân gian có của cải rồi sao?" Roman ngắt lời, bình thản nói.
Anditina cứng miệng.
"Vậy… cũng có ý nghĩa sao?"
Nàng gian nan hỏi:
"Như thế có khác nào con bạc khát nước mang tiền của mình cho những người không có tiền tham gia đánh bạc, sau đó để bọn họ đi đánh bạc giống mình? Cuối cùng thứ thắng được tới tay cũng chỉ là tiền vốn của mình, thậm chí còn có khả năng vì vậy mà thua trắng…"
Nàng nhìn Roman như đang nhìn con bạc khát nước mà mình nói, có điều hẳn là phải đổi thành thương nhân khát nước.
"Đương nhiên là có ý nghĩa. Cô xem, cô cũng đã nói là 'Mượn' đó sao? Cho nên dân cờ bạc đáng yêu kia cuối cùng vẫn có thể thắng được nhiều tiền hơn, chẳng qua số tiền này đều viết trên phiếu nợ mà thôi."
"Nhưng những người đó chung quy chỉ là kẻ nghèo hèn, cho dù có một tờ phiếu nợ thì đã sao, thực tế tới tay vẫn không có một phân tiền." Anditina phản bác.
Roman ngẩng cằm, lắc lắc ngón tay. Động tác này của nàng lọt vào mắt Burlando quả thực khiến hắn như đang thấy được một nhà tư bản làm việc gọn gàng, lưu loát.
"Quả thực, nhưng không phải người nào cũng muốn làm kẻ nghèo hèn, đúng không? Chúng ta phát của cải xuống, thực ra đó cũng là một loại trao đổi. Thứ chúng ta mua chính là hi vọng vào tương lai của những người này."
Roman chỉ chỉ vào mắt mình.
"Thấy chưa, mỗi người đều hi vọng sống tốt hơn một chút. Điều chúng ta cho họ chính là năng lực thực hiện hi vọng này, có lẽ nên gọi là 'Năng lực tham dự sản xuất' đi, là vậy hả?"
"Mà khi họ thực hiện nguyện vọng này, tự nhiên sẽ hoàn thành hàm nghĩa của việc ghi nợ. Hơn nữa, tôi cũng sẽ có thêm rất nhiều đồng bọn tham dự vào trò chơi này."
Tiểu thư thương nhân tiếp tục miêu tả:
"Khác với đánh bạc là, cô chôn một đồng vàng xuống đất, năm sau sẽ thu hoạch được hai đồng vàng."
Nói xong, nàng còn hoạt bát chớp chớp mắt.
"Chuyện này… nói là nói vậy, nhưng thực hiện rất khó khăn…"
Tuy những người khác nghe thấy giống như rơi vào sương mù, nhưng cuối cùng Anditina vẫn hiểu ra ý tưởng của Roman. Chẳng qua nàng không thể nào chấp nhận được logic như thiên mã hành không này.
"Quả thực khó khăn…"
Burlando gật đầu, sau đó tán thưởng nhìn Roman một cái. Kỳ thực ý tưởng của Roman nói là trao đổi, không bằng nói là một loại hình thức phân phối lại. Chẳng qua thứ tham dự vào quá trình phân phối lại này không chỉ có tư liệu sản xuất mà còn có bản thân tư bản. Khi tư bản tham dự vào tái sản xuất, giá trị tài sản sẽ cấp tốc tăng nhanh. Ý tưởng của Roman được thành lập dưới điều kiện tiên quyết là mọi của cải đều thuộc về bản thân lãnh chúa. Tuy nó đơn giản và mộc mạc, nhưng có thể nghĩ tới vấn đề này trong điều kiện giới hạn như vậy, không thể không nói tầm mắt đã có tính siêu việt.
Có điều, quả thực đây là một kế hoạch cực kỳ to lớn, cần cân nhắc từng bước, không chỉ phân phát thứ nọ thứ kia xuống là xong. Burlando không am hiểu thứ này mấy, nhưng hắn có một ví dụ đơn giản có thể tham khảo.
Kiến thiết cơ sở và chiến tranh đối ngoại.
"So với nói là hi vọng, hãy nói là mua sức lao động. Mặc dù sức lao động đối với lãnh chúa là một loại giá trị phụ gia, nhưng bọn họ lại không hiểu rõ. Tuy tất cả của cải trong lãnh địa đều thuộc về bản thân lãnh chúa, nhưng tốc độ sản sinh của cải mới lại có sai khác." Burlando nói.
"Đương nhiên, nếu phải làm như vậy, làm sao phân phát những của cải đó xuống là một vấn đề then chốt."
"Anditina, cô có ý tưởng gì không?" Người trẻ tuổi vô tâm hỏi.
"Sửa đường."
Ý tưởng của tiểu thư quý tộc không bàn mà hợp với lãnh chúa của mình. Sau đó nàng do dự một chút, rốt cục hạ giọng hỏi:
"Ngài lãnh chúa, ngài có ý tưởng gì?"
Lời này đối với Anditina trước kia quả thực ít dám tưởng tượng. Nàng đang giật dây lãnh chúa của mình phát động công kích đối với một lãnh chúa hợp pháp của vương quốc, rồi thừa cơ cướp lãnh thổ của đối phương — quả thực là một loại hành vi phản nghịch ngang nhiên. Có điều, theo thời gian trôi qua, tình thế của vương quốc cổ xưa này ngày càng ác liệt hơn. Bên ngoài đã truyền về tin tức rung chuyển thế cục. Hơn nữa nàng đã chính mắt nhìn thấy mọi hành vi máu lạnh, thối nát của bè lũ quý tộc này, một chút ảo tưởng cuối cùng đối với vương quốc đã có mùi vị tiêu tán.
Burlando gật gật đầu, lại lắc đầu.
Đương nhiên hắn có ý tưởng. Lãnh địa của Nam tước Grudin kề sát bên lãnh địa tương lai của hắn. Hơn nữa tên này lại chẳng phải loại tốt lành gì, đến lúc đó không cần nói, tự nhiên hắn sẽ là người đầu tiên động dao với đối phương. Tất nhiên không phải hiện tại. Hiện tại hắn đang thiếu thực lực này, cũng thiếu một thời cơ. Chờ thêm hai tháng nữa, đợi cuộc chính biến tháng 11 (Còn gọi là chính biến tháng 12) xảy ra, các nơi ào ào tuyên bố độc lập, sẽ chẳng còn ai quan tâm tới sự công kích lẫn nhau giữa các lãnh chúa nho nhỏ ở biên giới phương nam.
Nhưng hắn quả thật có chút đau đầu. Không thể không nói, Tuniegel vào thời tiết quả thực là thực là một trong các lãnh địa cằn cỗi nhất Erewhon. Vốn hắn đang sợ Roman bó tay bó chân ở địa phương này, không nghĩ rằng bản năng của tiểu thư thương nhân đã lớn mạnh đến mức ở bất cứ nơi nào cũng phát huy được tác dụng.
Thậm chí Burlando đang nghi ngờ, có phải nếu quẳng Roman bé bỏng xuống "Phía dưới", nàng cũng có thể làm buôn bán vui vẻ với đám ác ma kia.
Chẳng qua là dù có nói thế nào, sau khi có một ý tưởng bước đầu, còn lại chính là vấn đề làm thế nào hoàn thiện ý tưởng này và tiền. Tiền đối với Burlando tạm thời không phải vấn đề lớn. Tiền lấy được từ tên quý tộc nhỏ xảo trá kia cùng với số tiền từ lúc ở Braggs làm tài chính khởi động của hắn, sau đó phần còn lại sẽ giao cho tài nguyên khoáng sản phong phú của biên giới phía nam.
Đó là quy tắc cơ bản của xuyên việt. Nếu một kẻ xuyên việt mà còn không thể làm ra chút văn vẻ gì trên phương diện khoáng sản, Burlando cũng cảm thấy bản thân sống quá uổng phí.
Vào lúc này, một tiếng roi ngựa "Chát" một tiếng ngắt dòng suy nghĩ của hắn. Burlando cả kinh nhìn sang. Hắn và những người khác đồng loạt quay lại, vừa vặn nhìn thấy một tiểu đội kỵ binh ở phía sau đang vào thành. Tuy những kỵ binh kia đeo trang bị lung tung, nhưng cờ hiệu rõ ràng. Chàng trai nhìn lên kí hiệu trên cờ của họ — một con bồ nông trên nền kẻ ô vuông đen trắng. Màu nền bắt nguồn từ gia huy Randenar, ý nghĩa là chi nhánh quý tộc này có quan hệ trực tiếp với Bá tước Randenar. Bởi vậy, Burlando lập tức biết đây chính là tư quân của Nam tước Grudin.
Các kỵ binh này đang vung roi ngựa trục xuất cư dân hai bên đường. Người hơi chậm chân sẽ bị hung ác nện cho một roi. Những người nam người nữ xanh xao vàng vọt đó giống như một đám gia súc bị đuổi chạy tứ tán. Cảnh tượng này rơi vào mắt đám kỵ binh chẳng khác nào trò vui khác thường, nên chúng cười ha hả, thậm chí cười đến mức ngã trái ngã phải.
Anditina nhíu mày, thực ra nàng thường nhìn thấy cảnh như vậy. Kỵ binh trị an Braggs làm sao lại không phải là hạng ngang ngược như thế?
Nàng nghe thấy thiếu nữ tóc đỏ Akane đằng sau mình lạnh lùng hừ một tiếng.
"Dường như sau lưng chúng đang kéo gì đó." Sanvid bỗng chỉ về phía sau đám kỵ binh nói.
"Là xác người." Burlando đáp.
"Đám tư quân quý tộc đó là ra ngoài diệt phỉ."
Hắn nói xong liền khẽ thở dài.
"Sao vậy?"
Anditina sửng sốt, đây không phải chuyện tình bình thường sao?
Burlando lắc lắc tay ý bảo nàng không cần nói, sau đó chỉ chỉ cho nàng. Tiểu thư quý tộc tập trung nhìn, quả nhiên nhìn thấy một số người phụ nữ cách đó không xa nhìn thấy cái xác kia bỗng quỳ sụp xuống đất, ôm mặt khóc lóc. Nàng ngẩn người, tức thời khó giải thích hỏi:
"… Chuyện gì vậy?"
"Nói là thổ phỉ, không bằng nói là nông dân bị thuế má của lãnh chúa chèn ép đến mức không còn đường sống. Giặc cướp trên núi ở bên ngoài thành phải gọi là nạn dân trốn chạy khỏi thuế má thì đúng hơn. Thực ra cuộc sống của đa số họ không khác người nông dân khác, người chân chính tham dự đánh cướp cũng không nhiều, chỉ là vì trốn thuế nên bị gắn cái mác 'Không phải người' mà thôi."
Một người lính đánh thuê Sói Xám rất quen thuộc việc này đáp. Cậu ta cắn răng nói tiếp:
"Cha tôi cũng chết như vậy. Lũ quý tộc đáng chém đó…"
"Có đàn ông sao?" Anditina hít một hơi, hỏi.
"Đương nhiên, cuộc sống bên ngoài không phải thiên đường." Burlando gật gật đầu.
Hắn nói xong, chung quanh giống như rơi vào sự trầm mặc quỷ dị. Ngoài đám tư quân quý tộc lớn tiếng mắng chửi, tiếng khóc tỉ tê của phụ nữ, nhất thời không ai lên tiếng.
Tiểu thư thương nhân nhìn hành vi của đám mạo hiểm gia trẻ tuổi, cảm thấy hứng thú hỏi ngược lại.
"Nói là trao đổi, chẳng bằng nói đó là bố thí, tiểu thư Roman." Sanvid ở phía sau đáp.
Roman vươn ngón tay gõ cằm:
"Nhưng rõ ràng là trao đổi mà, dùng thức ăn mua hi vọng, không phải một loại trao đổi sao?"
"Dùng thức ăn mua hi vọng? Là ý gì?"
Anditina sửng sốt. Không chỉ nàng, tất cả mọi người đều cảm thấy mấy lời này thực quái lạ: Như vậy cũng coi là trao đổi?
Chờ chút!
Lúc này chỉ có Burlando phản ứng lại. Hắn lập tức nhìn Roman bằng ánh mắt không thể tin nổi, thầm nghĩ sao cái đầu quả dưa của con bé này dài vậy, thế nào cũng có thể nghĩ tới một số chuyện mà người thường không nhìn thấy. Hắn lập tức sửa sang ý nghĩ, sau đó hỏi:
"Anditina, nếu giao vùng lãnh địa này cho cô cai trị, cô cần bao lâu mới có thể làm cho nơi này phát sinh hành vi buôn phát tự phát?"
Tiểu thư quý tộc nghe xong vấn đề này lập tức nhận ra trong lời nói của Burlando còn có ý khác. Nàng liếc đối phương, thầm nghĩ chẳng lẽ ngài lãnh chúa trẻ tuổi này có ý tưởng gì với lãnh địa này? Hay chỉ là một khảo nghiệm với mình mà thôi?
Nhưng dù thế nào, nàng vẫn nhìn những người dân bản địa quần áo rách nát như dân chạy nạn và cẩn thận suy ngẫm, hơi khó xử đáp:
"Ngắn thì một năm, lâu là hai năm. Dân gian không có của cải, khuyết thiếu cơ sở sinh ra hành vi buôn bán. Cho dù định ra mức thuế một lần nữa, rồi phân phối đất đai, cũng cần một thời gian tích tụ của cải tương đối dài dòng… Nhưng dù thế nào, trong vòng hai năm tôi cũng chắc chắn có thể làm cho nơi này xuất hiện hành vi trao đổi buôn bán một lần nữa; chẳng qua đường đi lối lại khá phiền phức, muốn thi công đường xá chỉ sợ phải đầu tư một khoản tiền lớn…"
"Cho nên, chúng ta phát của cải dân gian xuống, chẳng phải dân gian có của cải rồi sao?" Roman ngắt lời, bình thản nói.
Anditina cứng miệng.
"Vậy… cũng có ý nghĩa sao?"
Nàng gian nan hỏi:
"Như thế có khác nào con bạc khát nước mang tiền của mình cho những người không có tiền tham gia đánh bạc, sau đó để bọn họ đi đánh bạc giống mình? Cuối cùng thứ thắng được tới tay cũng chỉ là tiền vốn của mình, thậm chí còn có khả năng vì vậy mà thua trắng…"
Nàng nhìn Roman như đang nhìn con bạc khát nước mà mình nói, có điều hẳn là phải đổi thành thương nhân khát nước.
"Đương nhiên là có ý nghĩa. Cô xem, cô cũng đã nói là 'Mượn' đó sao? Cho nên dân cờ bạc đáng yêu kia cuối cùng vẫn có thể thắng được nhiều tiền hơn, chẳng qua số tiền này đều viết trên phiếu nợ mà thôi."
"Nhưng những người đó chung quy chỉ là kẻ nghèo hèn, cho dù có một tờ phiếu nợ thì đã sao, thực tế tới tay vẫn không có một phân tiền." Anditina phản bác.
Roman ngẩng cằm, lắc lắc ngón tay. Động tác này của nàng lọt vào mắt Burlando quả thực khiến hắn như đang thấy được một nhà tư bản làm việc gọn gàng, lưu loát.
"Quả thực, nhưng không phải người nào cũng muốn làm kẻ nghèo hèn, đúng không? Chúng ta phát của cải xuống, thực ra đó cũng là một loại trao đổi. Thứ chúng ta mua chính là hi vọng vào tương lai của những người này."
Roman chỉ chỉ vào mắt mình.
"Thấy chưa, mỗi người đều hi vọng sống tốt hơn một chút. Điều chúng ta cho họ chính là năng lực thực hiện hi vọng này, có lẽ nên gọi là 'Năng lực tham dự sản xuất' đi, là vậy hả?"
"Mà khi họ thực hiện nguyện vọng này, tự nhiên sẽ hoàn thành hàm nghĩa của việc ghi nợ. Hơn nữa, tôi cũng sẽ có thêm rất nhiều đồng bọn tham dự vào trò chơi này."
Tiểu thư thương nhân tiếp tục miêu tả:
"Khác với đánh bạc là, cô chôn một đồng vàng xuống đất, năm sau sẽ thu hoạch được hai đồng vàng."
Nói xong, nàng còn hoạt bát chớp chớp mắt.
"Chuyện này… nói là nói vậy, nhưng thực hiện rất khó khăn…"
Tuy những người khác nghe thấy giống như rơi vào sương mù, nhưng cuối cùng Anditina vẫn hiểu ra ý tưởng của Roman. Chẳng qua nàng không thể nào chấp nhận được logic như thiên mã hành không này.
"Quả thực khó khăn…"
Burlando gật đầu, sau đó tán thưởng nhìn Roman một cái. Kỳ thực ý tưởng của Roman nói là trao đổi, không bằng nói là một loại hình thức phân phối lại. Chẳng qua thứ tham dự vào quá trình phân phối lại này không chỉ có tư liệu sản xuất mà còn có bản thân tư bản. Khi tư bản tham dự vào tái sản xuất, giá trị tài sản sẽ cấp tốc tăng nhanh. Ý tưởng của Roman được thành lập dưới điều kiện tiên quyết là mọi của cải đều thuộc về bản thân lãnh chúa. Tuy nó đơn giản và mộc mạc, nhưng có thể nghĩ tới vấn đề này trong điều kiện giới hạn như vậy, không thể không nói tầm mắt đã có tính siêu việt.
Có điều, quả thực đây là một kế hoạch cực kỳ to lớn, cần cân nhắc từng bước, không chỉ phân phát thứ nọ thứ kia xuống là xong. Burlando không am hiểu thứ này mấy, nhưng hắn có một ví dụ đơn giản có thể tham khảo.
Kiến thiết cơ sở và chiến tranh đối ngoại.
"So với nói là hi vọng, hãy nói là mua sức lao động. Mặc dù sức lao động đối với lãnh chúa là một loại giá trị phụ gia, nhưng bọn họ lại không hiểu rõ. Tuy tất cả của cải trong lãnh địa đều thuộc về bản thân lãnh chúa, nhưng tốc độ sản sinh của cải mới lại có sai khác." Burlando nói.
"Đương nhiên, nếu phải làm như vậy, làm sao phân phát những của cải đó xuống là một vấn đề then chốt."
"Anditina, cô có ý tưởng gì không?" Người trẻ tuổi vô tâm hỏi.
"Sửa đường."
Ý tưởng của tiểu thư quý tộc không bàn mà hợp với lãnh chúa của mình. Sau đó nàng do dự một chút, rốt cục hạ giọng hỏi:
"Ngài lãnh chúa, ngài có ý tưởng gì?"
Lời này đối với Anditina trước kia quả thực ít dám tưởng tượng. Nàng đang giật dây lãnh chúa của mình phát động công kích đối với một lãnh chúa hợp pháp của vương quốc, rồi thừa cơ cướp lãnh thổ của đối phương — quả thực là một loại hành vi phản nghịch ngang nhiên. Có điều, theo thời gian trôi qua, tình thế của vương quốc cổ xưa này ngày càng ác liệt hơn. Bên ngoài đã truyền về tin tức rung chuyển thế cục. Hơn nữa nàng đã chính mắt nhìn thấy mọi hành vi máu lạnh, thối nát của bè lũ quý tộc này, một chút ảo tưởng cuối cùng đối với vương quốc đã có mùi vị tiêu tán.
Burlando gật gật đầu, lại lắc đầu.
Đương nhiên hắn có ý tưởng. Lãnh địa của Nam tước Grudin kề sát bên lãnh địa tương lai của hắn. Hơn nữa tên này lại chẳng phải loại tốt lành gì, đến lúc đó không cần nói, tự nhiên hắn sẽ là người đầu tiên động dao với đối phương. Tất nhiên không phải hiện tại. Hiện tại hắn đang thiếu thực lực này, cũng thiếu một thời cơ. Chờ thêm hai tháng nữa, đợi cuộc chính biến tháng 11 (Còn gọi là chính biến tháng 12) xảy ra, các nơi ào ào tuyên bố độc lập, sẽ chẳng còn ai quan tâm tới sự công kích lẫn nhau giữa các lãnh chúa nho nhỏ ở biên giới phương nam.
Nhưng hắn quả thật có chút đau đầu. Không thể không nói, Tuniegel vào thời tiết quả thực là thực là một trong các lãnh địa cằn cỗi nhất Erewhon. Vốn hắn đang sợ Roman bó tay bó chân ở địa phương này, không nghĩ rằng bản năng của tiểu thư thương nhân đã lớn mạnh đến mức ở bất cứ nơi nào cũng phát huy được tác dụng.
Thậm chí Burlando đang nghi ngờ, có phải nếu quẳng Roman bé bỏng xuống "Phía dưới", nàng cũng có thể làm buôn bán vui vẻ với đám ác ma kia.
Chẳng qua là dù có nói thế nào, sau khi có một ý tưởng bước đầu, còn lại chính là vấn đề làm thế nào hoàn thiện ý tưởng này và tiền. Tiền đối với Burlando tạm thời không phải vấn đề lớn. Tiền lấy được từ tên quý tộc nhỏ xảo trá kia cùng với số tiền từ lúc ở Braggs làm tài chính khởi động của hắn, sau đó phần còn lại sẽ giao cho tài nguyên khoáng sản phong phú của biên giới phía nam.
Đó là quy tắc cơ bản của xuyên việt. Nếu một kẻ xuyên việt mà còn không thể làm ra chút văn vẻ gì trên phương diện khoáng sản, Burlando cũng cảm thấy bản thân sống quá uổng phí.
Vào lúc này, một tiếng roi ngựa "Chát" một tiếng ngắt dòng suy nghĩ của hắn. Burlando cả kinh nhìn sang. Hắn và những người khác đồng loạt quay lại, vừa vặn nhìn thấy một tiểu đội kỵ binh ở phía sau đang vào thành. Tuy những kỵ binh kia đeo trang bị lung tung, nhưng cờ hiệu rõ ràng. Chàng trai nhìn lên kí hiệu trên cờ của họ — một con bồ nông trên nền kẻ ô vuông đen trắng. Màu nền bắt nguồn từ gia huy Randenar, ý nghĩa là chi nhánh quý tộc này có quan hệ trực tiếp với Bá tước Randenar. Bởi vậy, Burlando lập tức biết đây chính là tư quân của Nam tước Grudin.
Các kỵ binh này đang vung roi ngựa trục xuất cư dân hai bên đường. Người hơi chậm chân sẽ bị hung ác nện cho một roi. Những người nam người nữ xanh xao vàng vọt đó giống như một đám gia súc bị đuổi chạy tứ tán. Cảnh tượng này rơi vào mắt đám kỵ binh chẳng khác nào trò vui khác thường, nên chúng cười ha hả, thậm chí cười đến mức ngã trái ngã phải.
Anditina nhíu mày, thực ra nàng thường nhìn thấy cảnh như vậy. Kỵ binh trị an Braggs làm sao lại không phải là hạng ngang ngược như thế?
Nàng nghe thấy thiếu nữ tóc đỏ Akane đằng sau mình lạnh lùng hừ một tiếng.
"Dường như sau lưng chúng đang kéo gì đó." Sanvid bỗng chỉ về phía sau đám kỵ binh nói.
"Là xác người." Burlando đáp.
"Đám tư quân quý tộc đó là ra ngoài diệt phỉ."
Hắn nói xong liền khẽ thở dài.
"Sao vậy?"
Anditina sửng sốt, đây không phải chuyện tình bình thường sao?
Burlando lắc lắc tay ý bảo nàng không cần nói, sau đó chỉ chỉ cho nàng. Tiểu thư quý tộc tập trung nhìn, quả nhiên nhìn thấy một số người phụ nữ cách đó không xa nhìn thấy cái xác kia bỗng quỳ sụp xuống đất, ôm mặt khóc lóc. Nàng ngẩn người, tức thời khó giải thích hỏi:
"… Chuyện gì vậy?"
"Nói là thổ phỉ, không bằng nói là nông dân bị thuế má của lãnh chúa chèn ép đến mức không còn đường sống. Giặc cướp trên núi ở bên ngoài thành phải gọi là nạn dân trốn chạy khỏi thuế má thì đúng hơn. Thực ra cuộc sống của đa số họ không khác người nông dân khác, người chân chính tham dự đánh cướp cũng không nhiều, chỉ là vì trốn thuế nên bị gắn cái mác 'Không phải người' mà thôi."
Một người lính đánh thuê Sói Xám rất quen thuộc việc này đáp. Cậu ta cắn răng nói tiếp:
"Cha tôi cũng chết như vậy. Lũ quý tộc đáng chém đó…"
"Có đàn ông sao?" Anditina hít một hơi, hỏi.
"Đương nhiên, cuộc sống bên ngoài không phải thiên đường." Burlando gật gật đầu.
Hắn nói xong, chung quanh giống như rơi vào sự trầm mặc quỷ dị. Ngoài đám tư quân quý tộc lớn tiếng mắng chửi, tiếng khóc tỉ tê của phụ nữ, nhất thời không ai lên tiếng.
/207
|