Burlando cười, nghĩ rằng đương nhiên các người không biết pha lê kỵ sĩ u linh có giá trị gì. Trong Thanh Gươm Hổ Phách, thứ này từng bị đẩy lên cái giá trên trời 300 triệu. Mãi cho đến trung kỳ kỷ nguyên thứ hai, cũng chỉ có một số ít chiến sĩ đại gia chuyên đập tiền mới có thể dùng nổi trang bị khảm pha lê phong ấn kỵ sĩ u linh.
Thế nhưng muốn có được pha lê phong ấn lại chỉ là một bên tình nguyện, nói cách khác, thật giống như mây bay trên trời, nhìn đẹp mà vô nghĩa.
Bởi vì ngay bản thân Burlando cũng chưa từng xem đó là thực.
Pha lê phong ấn là kết quả của sự thăng hoa, tinh khiết hóa thuộc tính của bản thân ma vật; hoặc hắc ám, hoặc tà ác, phi hành, trôi nổi — mỗi loại pha lê phong ấn đều chỉ có tỉ lệ cực kỳ nhỏ được sinh ra, càng không cần nói tới pha lê kỵ sĩ u linh. Tỉ lệ rơi xuống của nó đại khái là số lẻ sau dấu phẩy bảy số.
Tỉ lệ trùng hợp nhận được thứ này có lẽ chỉ cao hơn tỉ lệ xuyên việt sang thế giới khác một chút thôi.
Hắn bê nỏ lớn, hỏi: "Có mũi tên phép thuật không?"
Hai Nguyên tố sư trong các lính đánh thuê lập tức tranh nhau đáp. Hai cô gái là sinh đôi, bện mái tóc dài màu xám vắt ra phía sau vành tai nhọn. Thực ra các nàng đều là tinh linh tới từ vùng núi Olkash. Kiếp trước khi Burlando trở thành một thành viên trong quân đoàn của Thần đã từng chiến đấu một thời gian rất dài với vong linh ở Olkash. Hắn không xa lạ gì với dân tộc này.
Tinh linh hoang dã thực ra là con của Nữ thần Gaia, cho nên rất thân cận với tộc người lùn đá. Hai tộc thường có truyền thống thông hôn với nhau, phong tục tập quán lại một trời một vực. Có điều là tinh linh hoang dã chuộng võ nghệ nên thừa thãi thợ săn, Nguyên tố sư và kỵ binh săn. Ba nghề này đều là chức nghiệp khá có tính công kích, hiển nhiên tiêu biểu cho dân phong dũng mãnh.
Năm đó vua Kruz đời thứ tư, Trường Nhận Halson xâm lược các quận Rubis đã nếm phải đau khổ trên tay họ. Tuy rằng cuối cùng thắng lợi, nhưng đã phải trả một cái giá nặng nề.
Thế cho nên, đến nay người Kruz vẫn đối địch với tinh linh hoang dã.
Mà đúng là vì dân phong hung hãn như thế mới khiến rất nhiều tinh linh hoang dã tới thế giới loài người. Họ chọn chức nghiệp cũng thật hung hãn — lính đánh thuê. Về điều này, dân tộc âm thịnh dương suy kia khá nhất trí với toàn bộ người Rubis, bởi vậy lính đánh thuê Rubis thực ra cũng là chỉ quân đội liên hợp do tinh linh hoang dã, người lùn núi và người Rubis tạo thành.
Bởi vậy khi Burlando nghe nói trong đám lính đánh thuê có hai Nguyên tố sư tinh linh hoang dã cũng không cảm thấy lạ. Nếu mà có hai tế tự chiến tranh ở đây thì mới là chuyện khiến hắn giật mình.
Người Rubis và người Kruz là kẻ thù truyền kiếp, cả đời không qua lại với nhau.
Tư tế chiến tranh là thần quan tinh nhuệ do người Kruz bồi dưỡng ra, tiền thân là đoàn truyền giáo chiến tranh của Đế quốc. Tổng bộ của nó là Thánh điện Vua nằm trên cao nguyên thuộc khu Harley — hàng năm, tòa thánh điện này sẽ bồi dưỡng ra cuồn cuộn không ngừng những thần quan trẻ tuổi ưu tú cho Đế quốc.
"Thưa ngài, xin hỏi là loại nào?" Cô chị có khuôn mặt thon hơn, làn da trắng hơn một chút ngọn ngào hỏi.
"Băng và gió, hai người có thể chế tạo bao nhiêu?"
"Không tiết kiệm ma lực thì tôi có thể chế tạo mười mũi."
"Tôi có thể chế tạo ít hơn em gái tôi một mũi." Giọng trong trẻo đáp.
"Đủ rồi."
Burlando ngắt lời các nàng.
"Mỗi loại làm bảy mũi cho tôi, còn lại làm một đôi tên dẫn đường."
Hai chị em nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu. Các nàng lại nhìn đội trưởng của mình, cuối cùng cô chị nhỏ giọng nói: "Thưa ngài, mũi tên Ngọn gió trói buộc và Băng nứt thì chúng tôi còn có thể hiểu, nhưng tên dẫn hướng chẳng phải thường được dùng riêng hay sao?"
Các nàng không nói dối. Thông thường, tên dẫn hướng được dùng để chế mũi tên song tiễn phép thuật quý giá, thậm chí là đa tiễn phép thuật. Dù sao thì mũi tên phép thuật cao cấp có giá đắt đỏ là không thể thu hồi, mà còn phải đánh trúng mới phát sinh hiệu quả. Giống như có người bắn ra một mũi tên có sức mạnh diệt rồng mà lại lệch, thế thì thiệt thòi không biết bao nhiêu mà kể.
Bởi vậy liền sinh ra cái gọi là song pháp tiễn, cũng được gọi là tên dẫn hướng phép thuật. Nhưng thực chất chưa ai từng nghe nói đến việc dùng mũi tên dẫn hướng một mình, lại không phải những thứ vương công quý tộc dùng để ăn gian.
Burlando có tính toán khác, cười nói: "Không sao, hai cô chỉ cần làm là được, không cần giữ lại ma lực. Sau khi xong nhiệm vụ của tôi, các cô có thể đi cùng Roman, Anditina ra sau nghỉ ngơi. Chiến đấu tiếp theo cứ việc giao cho người khác."
Cô chị gật đầu. Tuy rằng trong lòng nàng vẫn còn lo âu, nhưng cũng biết lãnh chúa loài người thường bảo thủ. Thế là thiếu nữ tinh linh khá trưởng thành này sáng suốt ngậm miệng. Có điều cô em lại nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Nhưng mà, ngài lãnh chúa…"
"Tia." Cô chị nghiêm khắc quát khẽ.
Cô em giật mình liếc chị mình, hiểu ý nàng, tủi thân ngậm miệng lại.
Burlando ngẩn ra. Hắn lại nhớ tới Charr, có khi thật lòng khó mà tin rằng những con người có trí nhớ, tình cảm riêng này lại là sinh mệnh do một tấm thẻ bài gọi ra. Nếu là người khác có lẽ không thể nào chấp nhận.
Hắn chỉ cười khổ, chẳng lẽ mình giống một tên lãnh chúa lạnh lẽo vô tình lắm hả? Tuy rằng hắn nói năng khá thận trọng trước mặt các lính đánh thuê này, nhưng đó cũng chỉ là do tính cách, không đến mức sinh ra hiểu lầm như vậy!
Hắn quay đầu lại, thấy Anditina rõ ràng đang nín cười, Roman thì cười mỉm nhìn hắn. "Ta nói, ta còn là lãnh chúa của mấy người không đây? Thái độ của mấy người quá không đoan chính!" Tuy rằng Burlando oán thầm, chẳng qua ngoài mặt mỉm cười.
"Không sao." Hắn cười gượng đáp.
14 mũi tên phép thuật mau chóng đưa tới tay hắn. Thực ra dựa vào trình độ thời kỳ đỉnh cao của Burlando, hắn chỉ cần loại thông thường là đủ. Có điều là bây giờ đã khác trước, hắn không còn là chiến sĩ cấp 130 kia nữa. Bởi vậy, có thể chuẩn bị nhiều bao nhiêu thì cố gắng chuẩn bị nhiều bấy nhiêu.
Dù sao cũng có hai Nguyên tố sư hai vòng (Hắc Thiết bậc thấp) ở đây, chiến đấu không cần gấp gáp làm gì.
Hắn cắm mũi tên vào đai lưng quanh hông, để chỗ tiện tay dùng. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy các lính đánh thuê đã ở vị trí riêng phần mình trong rừng. Điều này làm hắn an tâm hơn chút — nhưng tâm tình vừa vặn mới thoải mái hơn một chút, đã nhìn thấy người trung niên mặt đầy tang thương đứng cạnh, lại càng thấy khó chịu hơn.
"Tôi nói này, không sao đâu, đội trưởng Hổ Tước!" Burlando bóp tay thở dài. Bất kể hắn giải thích thế nào, tên Hổ Tước này vẫn lo lắng ở lại. Lý do của người đội trưởng lính đánh thuê này rất đơn giản: Giống như Charr, anh ta biết mấy người mình có liên quan với Burlando, tất nhiên sẽ không tùy tiện để cho hắn đưa thân vào chỗ hiểm.
"Không sao, ngài lãnh chúa. Ngài để tôi ở lại là được rồi. Dù sao thì tôi chết đi cũng vẫn có thể sống lại. Ngài cứ coi như thêm một lá chắn đi." Hổ Tước lạnh nhạt đáp.
Lời này nghe quen tai thế nào? Nhưng sống lại thì sống lại, vẫn phải chờ tới sáng ngày mai, mà lại còn phải thanh toán thêm một phần phí duy trì nữa đấy thưa ngài Hổ Tước!
Burlando vừa bực vừa buồn cười nghe lý do của anh ta. Hắn quay lại nhìn trong rừng, xác nhận Roman và Anditina đã đi xa mới hỏi: "Họ đều đi rồi, chẳng lẽ trong 12 lính đánh thuê chỉ có một mình anh biết điều này sao?"
Hổ Tước gật gật đầu, không phủ nhận: "Mỗi lá bài Vận mệnh đều có một hạt nhân, cũng có thể nói là thủ lĩnh. Ngoài hạt nhân ra thì đều được gọi là sinh vật diễn sinh. Trong tấm thẻ bài này thì tôi chính là hạt nhân — thiết lập của hạt nhân có thể nói là phụ tá của pháp sư lữ hành, giúp người đó quản lý sinh vật diễn sinh ra từ tấm thẻ bài, hoặc là các tấm thẻ bài phụ trợ thêm vào tấm thẻ bài này, hoặc là phép thuật khác."
"Còn có thiết lập này?" Burlando sửng sốt, lại nghĩ tới một chuyện: "Nếu vậy, mỗi hạt nhân lại không giống nhau?"
"Đương nhiên, có liên quan tới bản thân thẻ bài!" Hổ Tước đáp.
"Vậy anh biết làm sao lấy lại một tấm thẻ bài ra từ trong mộ không?" Hắn vui đùa hỏi.
"Lá bài màu đen quỷ dị hay thay đổi, sinh tử giao hoán. Ngài muốn lợi dụng chiến thuật mộ địa chỉ sợ phải nắm trong tay một lá át chủ bài nguyên tố Bóng tối trước. Loại bài môi trường này thường dễ dàng sinh ra ở đầm lầy, mộ địa hay những nơi hội tụ sinh vật bất tử." Hổ Tước đáp.
Burlando gật gật đầu, hít một hơi nhìn phía trước. Hắn bê nỏ lên: "Vậy anh ở lại, đừng thêm phiền cho ta là được."
Hắn đảo mắt nhìn thần miếu cô độc đứng trên bãi đất trống dưới ánh trăng lành lạnh —
Từ khi người Erewhon bỏ đi khỏi nơi này, có lẽ cũng đã hơn hai thế kỷ, không còn bất kỳ sinh mệnh có trí tuệ nào tiến vào tòa thần miếu đổ nát này nữa.
Hắn vừa nghĩ đến mấy chuyện không liên quan, vừa tính thời gian. Trong trò chơi, dẫn quái là một kỹ thuật sống còn. Cao thủ chân chính có thể dẫn đối phương xuất hiện tại mỗi vị trí trên con đường đã dự tính trước.
Đối với ma vật cấp thấp, chỉ cần nhớ kỹ ý định của đối phương; đối với ma cật cấp cao, chính là cuộc chiến lòng người.
Burlando chưa từng quên đi một chút nào. Tuy rằng trước kia hắn không phải chức nghiệp chuyên phụ trách dẫn quái như thợ săn, nhưng đoàn đội thông thường nào có hoàn chỉnh như vậy. Làm chiến sĩ thì cũng thường phải kiêm chức này.
Bảy...
Burlando nhẹ giọng đếm. Đội trưởng lính đánh thuê rõ ràng không hiểu hắn đang tính cái gì, dù sao thì phương thức tác chiến của người bản địa hoàn toàn khác với người chơi.
Đối với người chơi, thế giới này dù có chân thực cỡ nào cũng là số hóa, mọi thứ đều có thể dùng số liệu nói chuyện. Burlando cũng vậy. Tư duy của người như hắn không thể tránh khỏi vượt qua trò chơi, như một chiếc máy móc tinh vi ghi chép lại số liệu mỗi lần thay đổi.
Mọi thứ đều có quy luật.
Hắn tính toán thời gian, sau đó bóp cò nỏ. Mũi tên đầu tiên lắp trên dây nỏ là loại tên lệnh rỗng ruột. Nó lập tức xé gió rít lên chói lói và lao ra ngoài. Hai bên mũi tên rỗng vạch ra dòng khí màu trắng, kéo theo một đường con chui vào bóng tối của thần miếu.
Sáu...
Âm thanh sắc nhọn dẫn tới sự cảnh giác tràn ngập địch ý của vong linh. Con kỵ sĩ lóng lánh huỳnh quang kia lập tức xuất hiện cạnh đền thần. Đến rồi. Hổ Tước đặt tay lên rìu bay cán cong bên hông, toàn thân căng ra.
Nhưng Burlando lập tức vứt bỏ nỏ, lấy cung ngắn bên hông xuống — sau khi lá bài Tùy tùng cao nguyên của hắn bị đưa vào bãi tha ma, hắn đã mua cây cung này. Tuy rằng không tốt bằng cây cung cấu tạo của Charr nhưng có còn hơn không.
Burlando dùng dấu tay ra hiệu cho Hổ Tước.
Lui về phía sau, lập tức!
Thế nhưng muốn có được pha lê phong ấn lại chỉ là một bên tình nguyện, nói cách khác, thật giống như mây bay trên trời, nhìn đẹp mà vô nghĩa.
Bởi vì ngay bản thân Burlando cũng chưa từng xem đó là thực.
Pha lê phong ấn là kết quả của sự thăng hoa, tinh khiết hóa thuộc tính của bản thân ma vật; hoặc hắc ám, hoặc tà ác, phi hành, trôi nổi — mỗi loại pha lê phong ấn đều chỉ có tỉ lệ cực kỳ nhỏ được sinh ra, càng không cần nói tới pha lê kỵ sĩ u linh. Tỉ lệ rơi xuống của nó đại khái là số lẻ sau dấu phẩy bảy số.
Tỉ lệ trùng hợp nhận được thứ này có lẽ chỉ cao hơn tỉ lệ xuyên việt sang thế giới khác một chút thôi.
Hắn bê nỏ lớn, hỏi: "Có mũi tên phép thuật không?"
Hai Nguyên tố sư trong các lính đánh thuê lập tức tranh nhau đáp. Hai cô gái là sinh đôi, bện mái tóc dài màu xám vắt ra phía sau vành tai nhọn. Thực ra các nàng đều là tinh linh tới từ vùng núi Olkash. Kiếp trước khi Burlando trở thành một thành viên trong quân đoàn của Thần đã từng chiến đấu một thời gian rất dài với vong linh ở Olkash. Hắn không xa lạ gì với dân tộc này.
Tinh linh hoang dã thực ra là con của Nữ thần Gaia, cho nên rất thân cận với tộc người lùn đá. Hai tộc thường có truyền thống thông hôn với nhau, phong tục tập quán lại một trời một vực. Có điều là tinh linh hoang dã chuộng võ nghệ nên thừa thãi thợ săn, Nguyên tố sư và kỵ binh săn. Ba nghề này đều là chức nghiệp khá có tính công kích, hiển nhiên tiêu biểu cho dân phong dũng mãnh.
Năm đó vua Kruz đời thứ tư, Trường Nhận Halson xâm lược các quận Rubis đã nếm phải đau khổ trên tay họ. Tuy rằng cuối cùng thắng lợi, nhưng đã phải trả một cái giá nặng nề.
Thế cho nên, đến nay người Kruz vẫn đối địch với tinh linh hoang dã.
Mà đúng là vì dân phong hung hãn như thế mới khiến rất nhiều tinh linh hoang dã tới thế giới loài người. Họ chọn chức nghiệp cũng thật hung hãn — lính đánh thuê. Về điều này, dân tộc âm thịnh dương suy kia khá nhất trí với toàn bộ người Rubis, bởi vậy lính đánh thuê Rubis thực ra cũng là chỉ quân đội liên hợp do tinh linh hoang dã, người lùn núi và người Rubis tạo thành.
Bởi vậy khi Burlando nghe nói trong đám lính đánh thuê có hai Nguyên tố sư tinh linh hoang dã cũng không cảm thấy lạ. Nếu mà có hai tế tự chiến tranh ở đây thì mới là chuyện khiến hắn giật mình.
Người Rubis và người Kruz là kẻ thù truyền kiếp, cả đời không qua lại với nhau.
Tư tế chiến tranh là thần quan tinh nhuệ do người Kruz bồi dưỡng ra, tiền thân là đoàn truyền giáo chiến tranh của Đế quốc. Tổng bộ của nó là Thánh điện Vua nằm trên cao nguyên thuộc khu Harley — hàng năm, tòa thánh điện này sẽ bồi dưỡng ra cuồn cuộn không ngừng những thần quan trẻ tuổi ưu tú cho Đế quốc.
"Thưa ngài, xin hỏi là loại nào?" Cô chị có khuôn mặt thon hơn, làn da trắng hơn một chút ngọn ngào hỏi.
"Băng và gió, hai người có thể chế tạo bao nhiêu?"
"Không tiết kiệm ma lực thì tôi có thể chế tạo mười mũi."
"Tôi có thể chế tạo ít hơn em gái tôi một mũi." Giọng trong trẻo đáp.
"Đủ rồi."
Burlando ngắt lời các nàng.
"Mỗi loại làm bảy mũi cho tôi, còn lại làm một đôi tên dẫn đường."
Hai chị em nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu. Các nàng lại nhìn đội trưởng của mình, cuối cùng cô chị nhỏ giọng nói: "Thưa ngài, mũi tên Ngọn gió trói buộc và Băng nứt thì chúng tôi còn có thể hiểu, nhưng tên dẫn hướng chẳng phải thường được dùng riêng hay sao?"
Các nàng không nói dối. Thông thường, tên dẫn hướng được dùng để chế mũi tên song tiễn phép thuật quý giá, thậm chí là đa tiễn phép thuật. Dù sao thì mũi tên phép thuật cao cấp có giá đắt đỏ là không thể thu hồi, mà còn phải đánh trúng mới phát sinh hiệu quả. Giống như có người bắn ra một mũi tên có sức mạnh diệt rồng mà lại lệch, thế thì thiệt thòi không biết bao nhiêu mà kể.
Bởi vậy liền sinh ra cái gọi là song pháp tiễn, cũng được gọi là tên dẫn hướng phép thuật. Nhưng thực chất chưa ai từng nghe nói đến việc dùng mũi tên dẫn hướng một mình, lại không phải những thứ vương công quý tộc dùng để ăn gian.
Burlando có tính toán khác, cười nói: "Không sao, hai cô chỉ cần làm là được, không cần giữ lại ma lực. Sau khi xong nhiệm vụ của tôi, các cô có thể đi cùng Roman, Anditina ra sau nghỉ ngơi. Chiến đấu tiếp theo cứ việc giao cho người khác."
Cô chị gật đầu. Tuy rằng trong lòng nàng vẫn còn lo âu, nhưng cũng biết lãnh chúa loài người thường bảo thủ. Thế là thiếu nữ tinh linh khá trưởng thành này sáng suốt ngậm miệng. Có điều cô em lại nhíu mày, tiếp tục hỏi: "Nhưng mà, ngài lãnh chúa…"
"Tia." Cô chị nghiêm khắc quát khẽ.
Cô em giật mình liếc chị mình, hiểu ý nàng, tủi thân ngậm miệng lại.
Burlando ngẩn ra. Hắn lại nhớ tới Charr, có khi thật lòng khó mà tin rằng những con người có trí nhớ, tình cảm riêng này lại là sinh mệnh do một tấm thẻ bài gọi ra. Nếu là người khác có lẽ không thể nào chấp nhận.
Hắn chỉ cười khổ, chẳng lẽ mình giống một tên lãnh chúa lạnh lẽo vô tình lắm hả? Tuy rằng hắn nói năng khá thận trọng trước mặt các lính đánh thuê này, nhưng đó cũng chỉ là do tính cách, không đến mức sinh ra hiểu lầm như vậy!
Hắn quay đầu lại, thấy Anditina rõ ràng đang nín cười, Roman thì cười mỉm nhìn hắn. "Ta nói, ta còn là lãnh chúa của mấy người không đây? Thái độ của mấy người quá không đoan chính!" Tuy rằng Burlando oán thầm, chẳng qua ngoài mặt mỉm cười.
"Không sao." Hắn cười gượng đáp.
14 mũi tên phép thuật mau chóng đưa tới tay hắn. Thực ra dựa vào trình độ thời kỳ đỉnh cao của Burlando, hắn chỉ cần loại thông thường là đủ. Có điều là bây giờ đã khác trước, hắn không còn là chiến sĩ cấp 130 kia nữa. Bởi vậy, có thể chuẩn bị nhiều bao nhiêu thì cố gắng chuẩn bị nhiều bấy nhiêu.
Dù sao cũng có hai Nguyên tố sư hai vòng (Hắc Thiết bậc thấp) ở đây, chiến đấu không cần gấp gáp làm gì.
Hắn cắm mũi tên vào đai lưng quanh hông, để chỗ tiện tay dùng. Sau đó hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy các lính đánh thuê đã ở vị trí riêng phần mình trong rừng. Điều này làm hắn an tâm hơn chút — nhưng tâm tình vừa vặn mới thoải mái hơn một chút, đã nhìn thấy người trung niên mặt đầy tang thương đứng cạnh, lại càng thấy khó chịu hơn.
"Tôi nói này, không sao đâu, đội trưởng Hổ Tước!" Burlando bóp tay thở dài. Bất kể hắn giải thích thế nào, tên Hổ Tước này vẫn lo lắng ở lại. Lý do của người đội trưởng lính đánh thuê này rất đơn giản: Giống như Charr, anh ta biết mấy người mình có liên quan với Burlando, tất nhiên sẽ không tùy tiện để cho hắn đưa thân vào chỗ hiểm.
"Không sao, ngài lãnh chúa. Ngài để tôi ở lại là được rồi. Dù sao thì tôi chết đi cũng vẫn có thể sống lại. Ngài cứ coi như thêm một lá chắn đi." Hổ Tước lạnh nhạt đáp.
Lời này nghe quen tai thế nào? Nhưng sống lại thì sống lại, vẫn phải chờ tới sáng ngày mai, mà lại còn phải thanh toán thêm một phần phí duy trì nữa đấy thưa ngài Hổ Tước!
Burlando vừa bực vừa buồn cười nghe lý do của anh ta. Hắn quay lại nhìn trong rừng, xác nhận Roman và Anditina đã đi xa mới hỏi: "Họ đều đi rồi, chẳng lẽ trong 12 lính đánh thuê chỉ có một mình anh biết điều này sao?"
Hổ Tước gật gật đầu, không phủ nhận: "Mỗi lá bài Vận mệnh đều có một hạt nhân, cũng có thể nói là thủ lĩnh. Ngoài hạt nhân ra thì đều được gọi là sinh vật diễn sinh. Trong tấm thẻ bài này thì tôi chính là hạt nhân — thiết lập của hạt nhân có thể nói là phụ tá của pháp sư lữ hành, giúp người đó quản lý sinh vật diễn sinh ra từ tấm thẻ bài, hoặc là các tấm thẻ bài phụ trợ thêm vào tấm thẻ bài này, hoặc là phép thuật khác."
"Còn có thiết lập này?" Burlando sửng sốt, lại nghĩ tới một chuyện: "Nếu vậy, mỗi hạt nhân lại không giống nhau?"
"Đương nhiên, có liên quan tới bản thân thẻ bài!" Hổ Tước đáp.
"Vậy anh biết làm sao lấy lại một tấm thẻ bài ra từ trong mộ không?" Hắn vui đùa hỏi.
"Lá bài màu đen quỷ dị hay thay đổi, sinh tử giao hoán. Ngài muốn lợi dụng chiến thuật mộ địa chỉ sợ phải nắm trong tay một lá át chủ bài nguyên tố Bóng tối trước. Loại bài môi trường này thường dễ dàng sinh ra ở đầm lầy, mộ địa hay những nơi hội tụ sinh vật bất tử." Hổ Tước đáp.
Burlando gật gật đầu, hít một hơi nhìn phía trước. Hắn bê nỏ lên: "Vậy anh ở lại, đừng thêm phiền cho ta là được."
Hắn đảo mắt nhìn thần miếu cô độc đứng trên bãi đất trống dưới ánh trăng lành lạnh —
Từ khi người Erewhon bỏ đi khỏi nơi này, có lẽ cũng đã hơn hai thế kỷ, không còn bất kỳ sinh mệnh có trí tuệ nào tiến vào tòa thần miếu đổ nát này nữa.
Hắn vừa nghĩ đến mấy chuyện không liên quan, vừa tính thời gian. Trong trò chơi, dẫn quái là một kỹ thuật sống còn. Cao thủ chân chính có thể dẫn đối phương xuất hiện tại mỗi vị trí trên con đường đã dự tính trước.
Đối với ma vật cấp thấp, chỉ cần nhớ kỹ ý định của đối phương; đối với ma cật cấp cao, chính là cuộc chiến lòng người.
Burlando chưa từng quên đi một chút nào. Tuy rằng trước kia hắn không phải chức nghiệp chuyên phụ trách dẫn quái như thợ săn, nhưng đoàn đội thông thường nào có hoàn chỉnh như vậy. Làm chiến sĩ thì cũng thường phải kiêm chức này.
Bảy...
Burlando nhẹ giọng đếm. Đội trưởng lính đánh thuê rõ ràng không hiểu hắn đang tính cái gì, dù sao thì phương thức tác chiến của người bản địa hoàn toàn khác với người chơi.
Đối với người chơi, thế giới này dù có chân thực cỡ nào cũng là số hóa, mọi thứ đều có thể dùng số liệu nói chuyện. Burlando cũng vậy. Tư duy của người như hắn không thể tránh khỏi vượt qua trò chơi, như một chiếc máy móc tinh vi ghi chép lại số liệu mỗi lần thay đổi.
Mọi thứ đều có quy luật.
Hắn tính toán thời gian, sau đó bóp cò nỏ. Mũi tên đầu tiên lắp trên dây nỏ là loại tên lệnh rỗng ruột. Nó lập tức xé gió rít lên chói lói và lao ra ngoài. Hai bên mũi tên rỗng vạch ra dòng khí màu trắng, kéo theo một đường con chui vào bóng tối của thần miếu.
Sáu...
Âm thanh sắc nhọn dẫn tới sự cảnh giác tràn ngập địch ý của vong linh. Con kỵ sĩ lóng lánh huỳnh quang kia lập tức xuất hiện cạnh đền thần. Đến rồi. Hổ Tước đặt tay lên rìu bay cán cong bên hông, toàn thân căng ra.
Nhưng Burlando lập tức vứt bỏ nỏ, lấy cung ngắn bên hông xuống — sau khi lá bài Tùy tùng cao nguyên của hắn bị đưa vào bãi tha ma, hắn đã mua cây cung này. Tuy rằng không tốt bằng cây cung cấu tạo của Charr nhưng có còn hơn không.
Burlando dùng dấu tay ra hiệu cho Hổ Tước.
Lui về phía sau, lập tức!
/207
|