Redi và người kia bắt đầu xoay người chạy như điên. Họ vừa chạy về phía doanh trại vừa la lớn.
'Hổ Tước' lập tức đuổi theo.
Anh ta vừa cử động, thân thể giống như hóa thành bóng đen hòa nhập vào với hoàn cảnh trong rừng; không mau, nhưng thuần thục và yên lặng khiến người ta tán thưởng, giống như người lính đánh thuê này vốn là sinh vật sống trong bóng đêm vậy.
Burlando quay lại, trong khu rừng u tối phía sau đã vang lên tiếng xiềng xích loảng xoảng bị kéo lê trên mặt đất.
"Giáo đồ Hắc Hỏa đã phát hiện tiếng động bên này —"
"Phải đổi cách khác."
Hắn thoáng nhíu mày.
Anditina và Roman đã lấy nỏ nhẹ ra. Tiểu thư quý tộc căng thẳng nhìn chằm chằm vào khu rừng. Các lính đánh thuê khác đều nhẹ nhàng rút vũ khí, tiến vào trạng thái chuẩn bị giao chiến.
"Thưa ngài?" Anditina chần chờ hỏi.
Burlando lắc đầu, hắn đã hạ quyết tâm — sự tình phát triển có phần vượt quá sự tưởng tượng, hắn phải nắm chắc thời gian cứu vãn lại. Hắn đưa tay vào trong người, lấy ra một viên pha lê lấp lánh.
Viên pha lê nháy mắt tỏa sáng — ánh sáng dìu dịu phóng ra từ trên tay chàng trai.
"Ngài lãnh chúa?" Anditina trừng mắt.
"Burlando!" Roman cũng ngẩn ra.
Tất cả mọi người bị ánh sáng hiện lên trong đêm thu hút ánh mắt. Ánh sáng kia giống như một điểm huỳnh quang trong vô tận bóng đêm, nhanh chóng khuếch đại, sau đó bị ném ra ngoài.
Ánh huỳnh quang vẽ nên một đường cong trong bóng tối.
Đường cong lướt qua khu rừng, rơi xuống một bụi rậm, nhưng dù bị che lấp thì ánh sáng vẫn chiếu ra khắp khu vực gần đó.
Ba người mặc áo choàng đen trùm đầu đứng đó. Hiển nhiên chúng không đoán được là mình lại sớm bại lộ như thế, ngẩn người. Nhưng điều khiến Anditina phải hít một hơi lạnh là bên cạnh mỗi tên trong ba kẻ kia đều có một sinh vật cao gấp rưỡi người, da thịt xanh xám, đầu mọc sừng dê, răng nanh sắc nhọn.
Mắt cá chân của sinh vật này có xiềng xích màu đen kéo dài đến cổ tay của giáo đồ Hắc Hỏa. Trên cơ thể chúng phủ kín hoa văn quỷ dị màu đen. Đó là khế ước và chú văn giam cầm lực lượng — không cần nghi ngờ, đó chính là khách tới từ lòng đất Jorantes — Ác ma khế ước cấp thấp nhất.
"Con Ác ma khế ước cấp cao ở phía trái đang tiến lên!" Lính đánh thuê Rubis ở phía sau lập tức hô.
Bọn họ là tập hợp của tất cả những gì truyền kỳ nhất về khái niệm lính đánh thuê, đương nhiên đã từng giao tiếp với những thế lực tà ác nhất kia. Từ lâu họ đã quen thuộc với tập quán của chúng.
Thế nhưng, Burlando càng quen thuộc hơn họ.
Hắn vừa thấy ba tên kia đã giơ tay về phía khác. Chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ lóe sáng, Burlando lập tức niệm chú ngữ:
"Oss!"
Khối khí uốn thành mặt cong có thể nhìn thấy được bùng nổ về phía trước. Ầm ầm, cây cối chung quanh chớp mắt gãy ngang sườn, đổ chếch xuống, mà những vật thể chắn ngay chính diện thì đều hóa thành bột phấn.
Cơn lốc qua đi, rừng cây không còn tồn tại, cho nên trước mặt Burlando hình thành một hành lang trống trải.
Trong mắt các lính đánh thuê đều hiện lên vẻ kính sợ.
Mà tiểu thư quý tộc đã sợ hãi hét lên, bịt tai ngồi xuống. Giờ phút này trong lòng nàng chỉ còn một âm thanh vọng lại, hắn là phù thủy! Hắn là phù thủy! Kỵ sĩ trẻ tuổi này lại còn là một phù thủy!
Roman thì lại nhìn quen lắm rồi. Tiểu thư thương nhân ngoẹo đầu, quả nhiên nhìn thấy thân hình Burlando lắc một cái mờ đi, chớp mắt đã biến mất — chỉ có các lính đánh thuê Rubis mới nhìn thấy, trong chớp mắt đó Burlando đã bộc phát tốc độ ít nhất gấp mười lần, giống như trong nháy mắt đó đã có một con đường do ảo ảnh kéo dài liên tục tạo ra, sau đó không còn bóng dáng.
"Đó là kỹ năng xung phong đặc biệt của kỵ sĩ Thái Dương!" Lập tức có lính đánh thuê phía sau nói.
Nhưng họ không phải các lính đánh thuê tản mạn hạng ba. Vừa dứt lời đã có người rút trường kiếm đi ra, dùng kiếm chỉ về phía viên pha lê chiếu rọi, ra lệnh: "Hiện tại do tôi, đội phó Rocco, tiếp nhận quyền chỉ huy; giờ tôi ra lệnh cho cả đội lập tức phát động công kích với các giáo đồ Hắc Hỏa kia —"
"Tuân lệnh."
Mười một bóng người lập tức lao lên, đánh về phía ba tên giáo đồ Hắc Hỏa đang ngẩn ngơ.
Về phía Burlando, kỹ năng xung phong giúp hắn bắt được con lãnh chúa Xích Gai nọ, con ác ma màu đỏ rực này đang đứng cùng chủ nhân của nó — gã nam giới mặc áo choàng màu đỏ.
Lãnh chúa Xích Gai trông giống như một con ác ma khế ước cỡ lớn màu đỏ rực, nhưng hình tượng sinh vật có đôi cánh da vĩ đại cùng với đôi sừng dài này càng giống với hình tượng ác ma kinh điển trong các truyền thuyết, cổ tích thời trung cổ.
Điểm khác có lẽ chính là một đống lớn xích sắt có gai vờn quanh người nó.
Chẳng qua là, hiển nhiên con này hiện tại đang bị thương không nhẹ. Chẳng những nó thiếu một cánh tay mà còn mất một chiếc cánh. Việc này không lạ thường đối với Burlando. Tuy rằng chiếc nhẫn Phong Hậu chỉ là trang bị 10 Oz, nhưng uy lực của nó tuyệt đối ngang với món vũ khí sát thương cỡ lớn đối với sinh vật không phải loại hình phòng ngự dưới cấp 30. Bằng không nó đã không được gọi là thần khí mini. Điểm duy nhất bị lên án của chiếc nhẫn này trong trò chơi chỉ là thời gian hồi chiêu quá dài mà thôi.
Mà đối với sinh vật hệ ác ma, ngoài binh chủng bậc trung có một loại Quỷ đao ra, đúng là không còn giống chuyên phòng ngự nào nữa.
Burlando lại nhìn gã nam giới kia một cái, đôi mắt hơi híp lại: "Thành viên giáo đồ Hắc Hỏa cấp cao."
Thân hình hắn chuyển hướng giữa không trung, trong tay đã có thêm một thanh trường kiếm. Lúc này khác với lúc đánh cùng Burgar, hắn không dám lưu lực tí nào. Mặc dù giáo đồ Hắc Hỏa cấp cao chỉ có cấp 21, nhưng lãnh chúa Xích Gai bên gạnh gã lại là ác ma cấp 29 hàng thật giá thật.
"Nanh Bạc!"
Kiếm của Burlando vạch một nhát từ trên xuống, Lực lượng bùng nổ phát động, một lưỡi đao gió vụt ra từ thân kiếm. Gã giáo đồ Hắc Hỏa cấp cao còn đang kiểm tra vết thương của "Ác ma khế ước" thuộc về mình, hoàn toàn không đoán được là đối phương sẽ đến nhanh như vậy. Gã vừa ngẩng đầu, trường kiếm kéo theo sóng gợn trong suốt đã đâm xuyên vào ngực gã — Burlando đã không còn là người trẻ tuổi suy nhược một tháng trước nữa. Nhân vật cấp 21 đối với hắn một tháng trước vẫn còn là Boss, nhưng giờ phút này giáo đồ Hắc Hỏa đã hoàn toàn không thể thừa nhận một chiêu toàn lực của hắn.
Đối phương hét thảm, lập tức phun máu bay ra ngoài.
Dựa theo quy tắc trong trò chơi, một khi người ký khế ước với Ác ma khế ước chết đi, bản thân ác ma sẽ được tự do. Thế nhưng, lực lượng cắn trả từ khế ước sẽ khiến sinh vật khát máu này rơi vào cơn điên cuồng mất lý trí. Hiện tại hiển nhiên là Burlando phải đối mặt với tình huống này.
Hắn vừa rơi xuống đất, cúi đầu, một sợi xích sắt đã quét sát sau lưng hắn.
"Hừ…" Burlando cảm thấy lưng mình nóng rát lên. "Động tác ít nhất cũng nhanh hơn 20%, trạng thái cuồng hóa, xem ra gã giáo đồ kia đã tiêu tùng". Trong đầu hắn chớp lên suy nghĩ, đồng thời biết rằng lưng mình khẳng định đã bị tróc ra một lớp da, thầm mắng một câu.
Chửi thì chửi, Burlando vẫn lập tức vươn ngược về phía sau nắm chặt lấy sợi xích sắt có gai kia, bất chấp cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay, thân thể đã nương theo lực kéo của con ác ma mà lao thẳng tới đối phương.
Tuy rằng lãnh chúa Xích Gai là loài cao cấp trong Ác ma khế ước, nhưng trong các ác ma của Jorantes chỉ là dạng "Nhân tạo" cấp thấp, không có linh hồn hoàn chỉnh, cũng khuyết thiếu trí lực — huống chi giờ phút này nó đã hóa điên cuồng, hiển nhiên không ngờ được động tác kéo xích về lại lôi theo một sát thần.
Burlando chỉ nương theo lực của đối phương, chỉ kiếm về phía trước đã có thể đâm phập lưỡi kiếm vào hốc mắt đối phương. Động tác của hắn vô cùng thuần thục, giống như đã luyện tập hàng trăm lần.
Thực tế thì đúng là hắn đã luyện động tác này hàng trăm hàng nghìn lần, nhưng đó là trong trò chơi.
Lãnh chúa Xích Gai bị đâm thương nặng ở mắt lập tức ngửa đầu gào rú. Tiếng gào trầm trầm vang vọng khắp rừng rậm — chàng trai nhíu mày, linh hoạt đứng trên vai đối phương. Hắn lập tức đảo ngược kiếm bổ xuống đầu con ác thú.
Dòng máu màu lam tóe ra. Tiếng gào của con Ác ma khế ước cấp cao nhất thời im bặt, hóa thành tiếng hơi thở ồ ồ. Nó giật giật, cuối cùng ngã rầm xuống đất.
Tới lúc này Burlando mới nhẹ nhõm thở ra. Hắn rút kinh nghiệm lần trước, không xem xem có món gì rơi ra không — giáo đồ Hắc Hỏa có tiếng là quỷ nghèo, cho nên hắn không tình nguyện giao tiếp với lũ này — hắn ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy bộ hạ của mình đã thành công vọt tới hai tên giáo đồ Hắc Hỏa khác.
Có điều như vậy không có nghĩa là đã xong, bởi vì hắn chú ý thấy tiếng xôn xao trong khu rừng đằng xa.
Bất kể là doanh trại đoàn lính đánh thuê Sói Xám hay hướng ngược lại.
"Móa." Hắn thầm chửi, đồng thời ngầm ra lệnh cho sinh vật triệu hồi của mình: "Chuẩn bị lui lại, dẫn theo hai kẻ nọ rời đi."
Hắn cúi đầu nhìn con quái vật vĩ đại màu đỏ rực trên đất.
Nó đã hấp hối, nhưng hiển nhiên còn chưa hoàn toàn đứt hơi. Sức sống của ác ma cứng cỏi có tiếng trong trò chơi. Chúng và vong linh, ma vật hệ thực vật được gọi là ba loài quái vật bị người chơi căm ghét nhất. Vừa nghĩ đến điều này Burlando chợt cảm thấy hơi bị đen đủi:
Hắn chợt nhớ tới những thứ đã từng gặp phải từ lúc tới thế giới này tới giờ — khô lâu, Ma cây hoàng kim và ác ma. Dường như "Tam đại" đều bị hắn gặp đủ bộ, còn chưa cần nói tới kẻ thù chủ yếu của hắn là Madala, tất nhiên chính là một lũ khô lâu vong linh.
Chẳng lẽ là trò đùa của Martha dành cho hắn?
Hắn tự giễu nghĩ.
Chợt, trên võng mạc của Burlando hiện lên những dòng chữ rất nhỏ màu xanh lá:
"Khế ước của sinh vật mục tiêu bị loại bỏ."
"Sinh vật mục tiêu đang đứng ở trạng thái cực độ suy yếu —"
"Điều kiện phù hợp."
"Cùng ta ký kết khế ước đi?"
"Có hay không."
Burlando vừa thấy mấy dòng này liền sửng sốt, tức thời giật bắn mình, rồi lắc đầu như chém đinh chặt sắt.
Tuyệt đối không!
...
Khi Redi và đồng bọn của gã bị quăng xuống đất, thanh niên tóc trắng liền ngẩng ngay cái đầu khó bảo của gã lên, trừng mắt bất tuân với mỗi người ở đây. Nhưng khi gã nhìn thấy đoàn người Burlando thì đồng tử chợt co lại, tức thời giãy dụa muốn đứng lên.
Có điều Hổ Tước đã ấn vai gã xuống, một tay đè chặt cổ gã, lực lượng áp đảo ép gã còng lưng xuống — nhưng vẫn cố ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm Burlando bằng con mắt xám bạc hung ác.
Giống một con sói chưa thuần.
Gã giãy giụa gầm nhẹ một tiếng: "Quả nhiên là các ngươi. Ta biết ngay các ngươi không có ý tốt — ô, khụ khụ!"
Burlando không có thời gian lảm nhảm với gã. Hắn không nói hai lời lập tức nện thẳng vào mặt tên này. Lực đánh cực mạnh khiến Redi vặn người ra phía sau, phun ra một ngụm máu.
Anditina không nhịn được hít một hơi.
Roman cũng chớp chớp mắt, nghĩ rằng Burlando quả nhiên cũng có lúc tức giận — giống như lần trước đối với Freya vậy. Chẳng qua lúc đó vẫn còn ở thung lũng cây hoàng kim.
Thế nhưng nàng càng quan tâm tới cánh tay Burlando hơn. Tay của chàng trai đầy máu, đó là vết thương khi hắn chiến đấu với lãnh chúa Xích Gai ban nãy gây ra. Tiểu thư thương nhân cảm thấy ngâm ngẩm đau, nhưng khi nàng muốn qua băng bó Burlando lại bị chàng trai ngăn cản — xích sắt của lãnh chúa Xích Gai có độc. Burlando biết rõ là thân thể mình có khả năng kháng cao, với chút độc tố ấy còn chưa phải vấn đề, nhưng Roman bé bỏng lại khác. Hắn không tình nguyện đóng cái mác "Người bệnh nhõng nhẽo" lên thuộc tính của vị tiểu thư thương nhân này đâu.
Phải biết độc của lãnh chúa Xích Gai tổn thương tới thể chất.
Mà bên kia, thanh niên tóc trắng lập tức quay đầu lại, miệng chảy máu, hung tợn trừng mắt với Burlando. Burlando cũng nhìn gã. Cuộc chiến đấu vừa rồi đã khiến đôi bên chú ý. Hiện tại, trong khu rừng cách đó không xa đã lộn xộn hết cả. Nếu không phải hắn lựa thời cơ đến nhanh, có lẽ lúc này bọn hắn đã bị chặn ở đó không ra được.
Thế nhưng bọn hắn cũng chưa phải là đã an toàn.
Bởi vậy Burlando mới có thể khó chịu như vậy.
"Kẻ địch của các ngươi không phải là chúng ta. Không muốn chết thì đừng lộn xộn." Hắn nhìn gã này, sau đó lạnh lùng đáp.
Redi cắn chặt răng. Đương nhiên gã cũng đã nghĩ ra, nhóm Burlando không thể thuộc phe trong rừng kia. Có điều trong lòng gã vẫn vô cùng phẫn hận, nghĩ rằng tên khốn kiếp này lấy việc công trả thù riêng, cho gã một đấm rồi mới giải thích — rõ ràng là muốn dạy dỗ gã.
Nhưng dù như vậy, theo bản năng gã vẫn cho rằng Burlando chỉ nói chuyện giật gân. Người khác không biết nhưng gã lại biết một ít tin tức — đoàn Sói Xám không hề là một đoàn lính đánh thuê đơn giản. Có lẽ người khác lo sợ bất an trước khả năng phải khai chiến với đoàn lính đánh thuê "Bài Tú", nhưng gã lại tuyệt không lo lắng.
Chẳng qua thật không ngờ là lũ khốn kiếp kia cũng dám đánh phủ đầu trước.
Redi thầm thóa mạ, nghĩ rằng đúng là đám nhà quê chuyện bé xé ra to. Nghĩ tới đây, gã ngẩng đầu khinh miệt lườm Burlando.
Burlando nhìn sang người khác, chợt ngẩn ra, vì kia là một cô gái.
Nàng nhắm mắt, gương mặt dưới ánh trăng lại được mái tóc dài màu đen làm nền càng có vẻ nhợt nhạt, nhưng điều khiến Burlando kinh ngạc là dù dưới tình huống như vậy, cô gái này cũng không hề kinh hoảng.
Nàng là ai?
Trong đầu hắn lướt qua vài suy nghĩ, có điều Hổ Tước đằng sau đã hỏi: "Là giáo đồ Hắc Hỏa sao, thưa ngài? Tiếp theo chúng ta làm thế nào đây?"
"Giáo đồ Hắc Hỏa?" Redi giật mình.
Burlando nhìn lướt qua đỉnh núi phía bắc, rũ mắt xuống đáp: "Chúng ta đi hướng đông."
Thanh niên tóc trắng không kìm được nhẹ giọng cười. Gã xuất thân từ gia đình quân nhân quý tộc, cũng có chút kiến thức. Gã nghĩ, đoàn lính đánh thuê "Bài Tú" đã tiếp cận vị trí này, chứng tỏ trạm canh mà đoàn trưởng sắp xếp ở đỉnh núi phía bắc đã bị nhổ, như vậy rõ ràng là phía nam an toàn hơn.
Tên này đúng là thường dân, lại còn cố tỏ vẻ hiểu việc. Gã cười thầm, cũng khó cho mấy tay lính đánh thuê tốt dưới tay hắn. Redi rõ ràng đã coi Burlando thành một tên con ông cháu cha. Có điều, vừa nãy khi Hổ Tước ra tay, gã chưa kịp phản ứng đã bị bắt lại, hiển nhiên đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong gã thanh niên này.
Chẳng qua là cười thì cười, Redi lại lo lắng về chuyện "Giáo đồ Hắc Hỏa". Gã lén liếc người lính đánh thuê bên cạnh Burlando, thầm nghĩ hẳn là người này sẽ không nói dối.
Gã muốn biết được gì trong lời nói của người đồng hành kia quả là không thực tế, phải tìm cơ hội lôi ra vài thứ từ miệng tên con ông cháu cha kia mới được. Nghĩ đến đây, gã lại nhìn sang Burlando.
Rõ ràng là khác với Redi, Hổ Tước nghe Burlando nói lại có vẻ hứng thú: " Đại nhân, ngài từng giao tiếp với giáo đồ Hắc Hỏa?"
"Cũng gần vậy." Burlando thuận miệng đáp: "Trước kia ta từng tiếp xúc với đoàn Thần quan cấp cao của chúng." Trong lòng hắn lại bổ sung một câu, "Trong trò chơi —"
"A?"
Ánh mắt Hổ Tước sáng lên: "Đoàn Thần quan cấp cao?"
"Ha... Khụ khụ... Ha ha, sao ngươi không nói là từng gặp được mười hai Mục Thủ của Nhà nuôi trồng đi." Redi vừa nghe thấy đã không nhịn được cười nhạo.
"Thần quan giáo đồ Hắc Hỏa ít nhất cũng có thực lực trên cấp Bạch Ngân. Nếu ta không nhớ nhầm thì chính là quân cấm vệ của Erewhon cũng không dám mạnh miệng nói thắng được bọn chúng. Xin hỏi vị tiên sinh đây đã từng gặp chúng trong đội quân nào thế?" Gã nói xong, khinh miệt nhìn Burlando: "Ba hoa cũng phải viết nháp chứ, đúng là làm người ta bật cười. Thêm nữa, nếu các ngươi muốn đi phía đông thì thả ta đi. Ta không muốn chịu chết với các ngươi."
Thằng này đúng là vừa thối vừa bướng.
Nghe xong gã châm chọc, dù là Burlando cũng không nhịn nổi, vừa giận vừa buồn cười nghĩ, chẳng những bố đã từng gặp một trong mười hai Mục Thủ mà còn xử lý một tên đấy, nói ra lại sợ mày không tin. Mà mười hai Mục Thủ đã là cái thá gì, thời kỳ hắn đạt thực lực cao nhất chính là tiêu chuẩn kỵ sĩ thần sứ đấy. Đơn giản mà nói, trong các tổ chức khổng lồ như Nhà nuôi trồng và hội Vạn Vật Quy Nhất cũng chỉ có một, hai người địch nổi hắn mà thôi.
Dù sao thì trong bất kỳ trò chơi nào, người chơi sẽ càng ngày càng mạnh.
Burlando lại chẳng có tâm tình giải thích với thằng này. Hắn cười nhe răng với Redi, hỏi với hàm ý nguy hiểm: "Dường như ngươi còn chưa rõ tình cảnh của mình hả?"
Redi nghẹn họng, mới nhớ là hiện giờ mình vốn không có đường nói chuyện với hắn, bất kể cái bộ mặt đáng ghét trước mắt này có phải cáo mượn oai hùm hay không. Gã lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm trả lời.
Burlando cũng chẳng quan tâm đến việc gã giả câm giả điếc. Hắn quay lại hỏi: "Cô là ai?"
Lần này hắn hỏi cô gái kia.
Redi liếc bên kia một cái rồi nghiêng đầu sang bên.
"Tôi tên là Yuura, kỵ sĩ tiên sinh." Cô gái nói.
"Cô biết tôi không phải là thương nhân?" Burlando sửng sốt.
"Tôi còn biết nhiều hơn nữa. Tôi biết hiện tại đoàn lính đánh thuê chúng tôi đang rất nguy hiểm, mà tiên sinh lại có thể trợ giúp chúng tôi, đúng không?" Cô gái gật đầu xem như thừa nhận, sau đó tiếp tục hỏi.
"Yuura?" Lần này đến phiên gã thanh niên tóc trắng kinh ngạc: "Chúng chẳng qua chỉ là…"
"Đối diện là ai?" Yuura lại hỏi.
Burlando thực sự trở nên tò mò. Hắn lại đánh giá đối phương một phen: "Sao cô biết?"
'Hổ Tước' lập tức đuổi theo.
Anh ta vừa cử động, thân thể giống như hóa thành bóng đen hòa nhập vào với hoàn cảnh trong rừng; không mau, nhưng thuần thục và yên lặng khiến người ta tán thưởng, giống như người lính đánh thuê này vốn là sinh vật sống trong bóng đêm vậy.
Burlando quay lại, trong khu rừng u tối phía sau đã vang lên tiếng xiềng xích loảng xoảng bị kéo lê trên mặt đất.
"Giáo đồ Hắc Hỏa đã phát hiện tiếng động bên này —"
"Phải đổi cách khác."
Hắn thoáng nhíu mày.
Anditina và Roman đã lấy nỏ nhẹ ra. Tiểu thư quý tộc căng thẳng nhìn chằm chằm vào khu rừng. Các lính đánh thuê khác đều nhẹ nhàng rút vũ khí, tiến vào trạng thái chuẩn bị giao chiến.
"Thưa ngài?" Anditina chần chờ hỏi.
Burlando lắc đầu, hắn đã hạ quyết tâm — sự tình phát triển có phần vượt quá sự tưởng tượng, hắn phải nắm chắc thời gian cứu vãn lại. Hắn đưa tay vào trong người, lấy ra một viên pha lê lấp lánh.
Viên pha lê nháy mắt tỏa sáng — ánh sáng dìu dịu phóng ra từ trên tay chàng trai.
"Ngài lãnh chúa?" Anditina trừng mắt.
"Burlando!" Roman cũng ngẩn ra.
Tất cả mọi người bị ánh sáng hiện lên trong đêm thu hút ánh mắt. Ánh sáng kia giống như một điểm huỳnh quang trong vô tận bóng đêm, nhanh chóng khuếch đại, sau đó bị ném ra ngoài.
Ánh huỳnh quang vẽ nên một đường cong trong bóng tối.
Đường cong lướt qua khu rừng, rơi xuống một bụi rậm, nhưng dù bị che lấp thì ánh sáng vẫn chiếu ra khắp khu vực gần đó.
Ba người mặc áo choàng đen trùm đầu đứng đó. Hiển nhiên chúng không đoán được là mình lại sớm bại lộ như thế, ngẩn người. Nhưng điều khiến Anditina phải hít một hơi lạnh là bên cạnh mỗi tên trong ba kẻ kia đều có một sinh vật cao gấp rưỡi người, da thịt xanh xám, đầu mọc sừng dê, răng nanh sắc nhọn.
Mắt cá chân của sinh vật này có xiềng xích màu đen kéo dài đến cổ tay của giáo đồ Hắc Hỏa. Trên cơ thể chúng phủ kín hoa văn quỷ dị màu đen. Đó là khế ước và chú văn giam cầm lực lượng — không cần nghi ngờ, đó chính là khách tới từ lòng đất Jorantes — Ác ma khế ước cấp thấp nhất.
"Con Ác ma khế ước cấp cao ở phía trái đang tiến lên!" Lính đánh thuê Rubis ở phía sau lập tức hô.
Bọn họ là tập hợp của tất cả những gì truyền kỳ nhất về khái niệm lính đánh thuê, đương nhiên đã từng giao tiếp với những thế lực tà ác nhất kia. Từ lâu họ đã quen thuộc với tập quán của chúng.
Thế nhưng, Burlando càng quen thuộc hơn họ.
Hắn vừa thấy ba tên kia đã giơ tay về phía khác. Chiếc nhẫn bạc trên ngón trỏ lóe sáng, Burlando lập tức niệm chú ngữ:
"Oss!"
Khối khí uốn thành mặt cong có thể nhìn thấy được bùng nổ về phía trước. Ầm ầm, cây cối chung quanh chớp mắt gãy ngang sườn, đổ chếch xuống, mà những vật thể chắn ngay chính diện thì đều hóa thành bột phấn.
Cơn lốc qua đi, rừng cây không còn tồn tại, cho nên trước mặt Burlando hình thành một hành lang trống trải.
Trong mắt các lính đánh thuê đều hiện lên vẻ kính sợ.
Mà tiểu thư quý tộc đã sợ hãi hét lên, bịt tai ngồi xuống. Giờ phút này trong lòng nàng chỉ còn một âm thanh vọng lại, hắn là phù thủy! Hắn là phù thủy! Kỵ sĩ trẻ tuổi này lại còn là một phù thủy!
Roman thì lại nhìn quen lắm rồi. Tiểu thư thương nhân ngoẹo đầu, quả nhiên nhìn thấy thân hình Burlando lắc một cái mờ đi, chớp mắt đã biến mất — chỉ có các lính đánh thuê Rubis mới nhìn thấy, trong chớp mắt đó Burlando đã bộc phát tốc độ ít nhất gấp mười lần, giống như trong nháy mắt đó đã có một con đường do ảo ảnh kéo dài liên tục tạo ra, sau đó không còn bóng dáng.
"Đó là kỹ năng xung phong đặc biệt của kỵ sĩ Thái Dương!" Lập tức có lính đánh thuê phía sau nói.
Nhưng họ không phải các lính đánh thuê tản mạn hạng ba. Vừa dứt lời đã có người rút trường kiếm đi ra, dùng kiếm chỉ về phía viên pha lê chiếu rọi, ra lệnh: "Hiện tại do tôi, đội phó Rocco, tiếp nhận quyền chỉ huy; giờ tôi ra lệnh cho cả đội lập tức phát động công kích với các giáo đồ Hắc Hỏa kia —"
"Tuân lệnh."
Mười một bóng người lập tức lao lên, đánh về phía ba tên giáo đồ Hắc Hỏa đang ngẩn ngơ.
Về phía Burlando, kỹ năng xung phong giúp hắn bắt được con lãnh chúa Xích Gai nọ, con ác ma màu đỏ rực này đang đứng cùng chủ nhân của nó — gã nam giới mặc áo choàng màu đỏ.
Lãnh chúa Xích Gai trông giống như một con ác ma khế ước cỡ lớn màu đỏ rực, nhưng hình tượng sinh vật có đôi cánh da vĩ đại cùng với đôi sừng dài này càng giống với hình tượng ác ma kinh điển trong các truyền thuyết, cổ tích thời trung cổ.
Điểm khác có lẽ chính là một đống lớn xích sắt có gai vờn quanh người nó.
Chẳng qua là, hiển nhiên con này hiện tại đang bị thương không nhẹ. Chẳng những nó thiếu một cánh tay mà còn mất một chiếc cánh. Việc này không lạ thường đối với Burlando. Tuy rằng chiếc nhẫn Phong Hậu chỉ là trang bị 10 Oz, nhưng uy lực của nó tuyệt đối ngang với món vũ khí sát thương cỡ lớn đối với sinh vật không phải loại hình phòng ngự dưới cấp 30. Bằng không nó đã không được gọi là thần khí mini. Điểm duy nhất bị lên án của chiếc nhẫn này trong trò chơi chỉ là thời gian hồi chiêu quá dài mà thôi.
Mà đối với sinh vật hệ ác ma, ngoài binh chủng bậc trung có một loại Quỷ đao ra, đúng là không còn giống chuyên phòng ngự nào nữa.
Burlando lại nhìn gã nam giới kia một cái, đôi mắt hơi híp lại: "Thành viên giáo đồ Hắc Hỏa cấp cao."
Thân hình hắn chuyển hướng giữa không trung, trong tay đã có thêm một thanh trường kiếm. Lúc này khác với lúc đánh cùng Burgar, hắn không dám lưu lực tí nào. Mặc dù giáo đồ Hắc Hỏa cấp cao chỉ có cấp 21, nhưng lãnh chúa Xích Gai bên gạnh gã lại là ác ma cấp 29 hàng thật giá thật.
"Nanh Bạc!"
Kiếm của Burlando vạch một nhát từ trên xuống, Lực lượng bùng nổ phát động, một lưỡi đao gió vụt ra từ thân kiếm. Gã giáo đồ Hắc Hỏa cấp cao còn đang kiểm tra vết thương của "Ác ma khế ước" thuộc về mình, hoàn toàn không đoán được là đối phương sẽ đến nhanh như vậy. Gã vừa ngẩng đầu, trường kiếm kéo theo sóng gợn trong suốt đã đâm xuyên vào ngực gã — Burlando đã không còn là người trẻ tuổi suy nhược một tháng trước nữa. Nhân vật cấp 21 đối với hắn một tháng trước vẫn còn là Boss, nhưng giờ phút này giáo đồ Hắc Hỏa đã hoàn toàn không thể thừa nhận một chiêu toàn lực của hắn.
Đối phương hét thảm, lập tức phun máu bay ra ngoài.
Dựa theo quy tắc trong trò chơi, một khi người ký khế ước với Ác ma khế ước chết đi, bản thân ác ma sẽ được tự do. Thế nhưng, lực lượng cắn trả từ khế ước sẽ khiến sinh vật khát máu này rơi vào cơn điên cuồng mất lý trí. Hiện tại hiển nhiên là Burlando phải đối mặt với tình huống này.
Hắn vừa rơi xuống đất, cúi đầu, một sợi xích sắt đã quét sát sau lưng hắn.
"Hừ…" Burlando cảm thấy lưng mình nóng rát lên. "Động tác ít nhất cũng nhanh hơn 20%, trạng thái cuồng hóa, xem ra gã giáo đồ kia đã tiêu tùng". Trong đầu hắn chớp lên suy nghĩ, đồng thời biết rằng lưng mình khẳng định đã bị tróc ra một lớp da, thầm mắng một câu.
Chửi thì chửi, Burlando vẫn lập tức vươn ngược về phía sau nắm chặt lấy sợi xích sắt có gai kia, bất chấp cảm giác đau đớn trong lòng bàn tay, thân thể đã nương theo lực kéo của con ác ma mà lao thẳng tới đối phương.
Tuy rằng lãnh chúa Xích Gai là loài cao cấp trong Ác ma khế ước, nhưng trong các ác ma của Jorantes chỉ là dạng "Nhân tạo" cấp thấp, không có linh hồn hoàn chỉnh, cũng khuyết thiếu trí lực — huống chi giờ phút này nó đã hóa điên cuồng, hiển nhiên không ngờ được động tác kéo xích về lại lôi theo một sát thần.
Burlando chỉ nương theo lực của đối phương, chỉ kiếm về phía trước đã có thể đâm phập lưỡi kiếm vào hốc mắt đối phương. Động tác của hắn vô cùng thuần thục, giống như đã luyện tập hàng trăm lần.
Thực tế thì đúng là hắn đã luyện động tác này hàng trăm hàng nghìn lần, nhưng đó là trong trò chơi.
Lãnh chúa Xích Gai bị đâm thương nặng ở mắt lập tức ngửa đầu gào rú. Tiếng gào trầm trầm vang vọng khắp rừng rậm — chàng trai nhíu mày, linh hoạt đứng trên vai đối phương. Hắn lập tức đảo ngược kiếm bổ xuống đầu con ác thú.
Dòng máu màu lam tóe ra. Tiếng gào của con Ác ma khế ước cấp cao nhất thời im bặt, hóa thành tiếng hơi thở ồ ồ. Nó giật giật, cuối cùng ngã rầm xuống đất.
Tới lúc này Burlando mới nhẹ nhõm thở ra. Hắn rút kinh nghiệm lần trước, không xem xem có món gì rơi ra không — giáo đồ Hắc Hỏa có tiếng là quỷ nghèo, cho nên hắn không tình nguyện giao tiếp với lũ này — hắn ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy bộ hạ của mình đã thành công vọt tới hai tên giáo đồ Hắc Hỏa khác.
Có điều như vậy không có nghĩa là đã xong, bởi vì hắn chú ý thấy tiếng xôn xao trong khu rừng đằng xa.
Bất kể là doanh trại đoàn lính đánh thuê Sói Xám hay hướng ngược lại.
"Móa." Hắn thầm chửi, đồng thời ngầm ra lệnh cho sinh vật triệu hồi của mình: "Chuẩn bị lui lại, dẫn theo hai kẻ nọ rời đi."
Hắn cúi đầu nhìn con quái vật vĩ đại màu đỏ rực trên đất.
Nó đã hấp hối, nhưng hiển nhiên còn chưa hoàn toàn đứt hơi. Sức sống của ác ma cứng cỏi có tiếng trong trò chơi. Chúng và vong linh, ma vật hệ thực vật được gọi là ba loài quái vật bị người chơi căm ghét nhất. Vừa nghĩ đến điều này Burlando chợt cảm thấy hơi bị đen đủi:
Hắn chợt nhớ tới những thứ đã từng gặp phải từ lúc tới thế giới này tới giờ — khô lâu, Ma cây hoàng kim và ác ma. Dường như "Tam đại" đều bị hắn gặp đủ bộ, còn chưa cần nói tới kẻ thù chủ yếu của hắn là Madala, tất nhiên chính là một lũ khô lâu vong linh.
Chẳng lẽ là trò đùa của Martha dành cho hắn?
Hắn tự giễu nghĩ.
Chợt, trên võng mạc của Burlando hiện lên những dòng chữ rất nhỏ màu xanh lá:
"Khế ước của sinh vật mục tiêu bị loại bỏ."
"Sinh vật mục tiêu đang đứng ở trạng thái cực độ suy yếu —"
"Điều kiện phù hợp."
"Cùng ta ký kết khế ước đi?"
"Có hay không."
Burlando vừa thấy mấy dòng này liền sửng sốt, tức thời giật bắn mình, rồi lắc đầu như chém đinh chặt sắt.
Tuyệt đối không!
...
Khi Redi và đồng bọn của gã bị quăng xuống đất, thanh niên tóc trắng liền ngẩng ngay cái đầu khó bảo của gã lên, trừng mắt bất tuân với mỗi người ở đây. Nhưng khi gã nhìn thấy đoàn người Burlando thì đồng tử chợt co lại, tức thời giãy dụa muốn đứng lên.
Có điều Hổ Tước đã ấn vai gã xuống, một tay đè chặt cổ gã, lực lượng áp đảo ép gã còng lưng xuống — nhưng vẫn cố ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm Burlando bằng con mắt xám bạc hung ác.
Giống một con sói chưa thuần.
Gã giãy giụa gầm nhẹ một tiếng: "Quả nhiên là các ngươi. Ta biết ngay các ngươi không có ý tốt — ô, khụ khụ!"
Burlando không có thời gian lảm nhảm với gã. Hắn không nói hai lời lập tức nện thẳng vào mặt tên này. Lực đánh cực mạnh khiến Redi vặn người ra phía sau, phun ra một ngụm máu.
Anditina không nhịn được hít một hơi.
Roman cũng chớp chớp mắt, nghĩ rằng Burlando quả nhiên cũng có lúc tức giận — giống như lần trước đối với Freya vậy. Chẳng qua lúc đó vẫn còn ở thung lũng cây hoàng kim.
Thế nhưng nàng càng quan tâm tới cánh tay Burlando hơn. Tay của chàng trai đầy máu, đó là vết thương khi hắn chiến đấu với lãnh chúa Xích Gai ban nãy gây ra. Tiểu thư thương nhân cảm thấy ngâm ngẩm đau, nhưng khi nàng muốn qua băng bó Burlando lại bị chàng trai ngăn cản — xích sắt của lãnh chúa Xích Gai có độc. Burlando biết rõ là thân thể mình có khả năng kháng cao, với chút độc tố ấy còn chưa phải vấn đề, nhưng Roman bé bỏng lại khác. Hắn không tình nguyện đóng cái mác "Người bệnh nhõng nhẽo" lên thuộc tính của vị tiểu thư thương nhân này đâu.
Phải biết độc của lãnh chúa Xích Gai tổn thương tới thể chất.
Mà bên kia, thanh niên tóc trắng lập tức quay đầu lại, miệng chảy máu, hung tợn trừng mắt với Burlando. Burlando cũng nhìn gã. Cuộc chiến đấu vừa rồi đã khiến đôi bên chú ý. Hiện tại, trong khu rừng cách đó không xa đã lộn xộn hết cả. Nếu không phải hắn lựa thời cơ đến nhanh, có lẽ lúc này bọn hắn đã bị chặn ở đó không ra được.
Thế nhưng bọn hắn cũng chưa phải là đã an toàn.
Bởi vậy Burlando mới có thể khó chịu như vậy.
"Kẻ địch của các ngươi không phải là chúng ta. Không muốn chết thì đừng lộn xộn." Hắn nhìn gã này, sau đó lạnh lùng đáp.
Redi cắn chặt răng. Đương nhiên gã cũng đã nghĩ ra, nhóm Burlando không thể thuộc phe trong rừng kia. Có điều trong lòng gã vẫn vô cùng phẫn hận, nghĩ rằng tên khốn kiếp này lấy việc công trả thù riêng, cho gã một đấm rồi mới giải thích — rõ ràng là muốn dạy dỗ gã.
Nhưng dù như vậy, theo bản năng gã vẫn cho rằng Burlando chỉ nói chuyện giật gân. Người khác không biết nhưng gã lại biết một ít tin tức — đoàn Sói Xám không hề là một đoàn lính đánh thuê đơn giản. Có lẽ người khác lo sợ bất an trước khả năng phải khai chiến với đoàn lính đánh thuê "Bài Tú", nhưng gã lại tuyệt không lo lắng.
Chẳng qua thật không ngờ là lũ khốn kiếp kia cũng dám đánh phủ đầu trước.
Redi thầm thóa mạ, nghĩ rằng đúng là đám nhà quê chuyện bé xé ra to. Nghĩ tới đây, gã ngẩng đầu khinh miệt lườm Burlando.
Burlando nhìn sang người khác, chợt ngẩn ra, vì kia là một cô gái.
Nàng nhắm mắt, gương mặt dưới ánh trăng lại được mái tóc dài màu đen làm nền càng có vẻ nhợt nhạt, nhưng điều khiến Burlando kinh ngạc là dù dưới tình huống như vậy, cô gái này cũng không hề kinh hoảng.
Nàng là ai?
Trong đầu hắn lướt qua vài suy nghĩ, có điều Hổ Tước đằng sau đã hỏi: "Là giáo đồ Hắc Hỏa sao, thưa ngài? Tiếp theo chúng ta làm thế nào đây?"
"Giáo đồ Hắc Hỏa?" Redi giật mình.
Burlando nhìn lướt qua đỉnh núi phía bắc, rũ mắt xuống đáp: "Chúng ta đi hướng đông."
Thanh niên tóc trắng không kìm được nhẹ giọng cười. Gã xuất thân từ gia đình quân nhân quý tộc, cũng có chút kiến thức. Gã nghĩ, đoàn lính đánh thuê "Bài Tú" đã tiếp cận vị trí này, chứng tỏ trạm canh mà đoàn trưởng sắp xếp ở đỉnh núi phía bắc đã bị nhổ, như vậy rõ ràng là phía nam an toàn hơn.
Tên này đúng là thường dân, lại còn cố tỏ vẻ hiểu việc. Gã cười thầm, cũng khó cho mấy tay lính đánh thuê tốt dưới tay hắn. Redi rõ ràng đã coi Burlando thành một tên con ông cháu cha. Có điều, vừa nãy khi Hổ Tước ra tay, gã chưa kịp phản ứng đã bị bắt lại, hiển nhiên đã để lại ấn tượng cực kỳ sâu sắc trong gã thanh niên này.
Chẳng qua là cười thì cười, Redi lại lo lắng về chuyện "Giáo đồ Hắc Hỏa". Gã lén liếc người lính đánh thuê bên cạnh Burlando, thầm nghĩ hẳn là người này sẽ không nói dối.
Gã muốn biết được gì trong lời nói của người đồng hành kia quả là không thực tế, phải tìm cơ hội lôi ra vài thứ từ miệng tên con ông cháu cha kia mới được. Nghĩ đến đây, gã lại nhìn sang Burlando.
Rõ ràng là khác với Redi, Hổ Tước nghe Burlando nói lại có vẻ hứng thú: " Đại nhân, ngài từng giao tiếp với giáo đồ Hắc Hỏa?"
"Cũng gần vậy." Burlando thuận miệng đáp: "Trước kia ta từng tiếp xúc với đoàn Thần quan cấp cao của chúng." Trong lòng hắn lại bổ sung một câu, "Trong trò chơi —"
"A?"
Ánh mắt Hổ Tước sáng lên: "Đoàn Thần quan cấp cao?"
"Ha... Khụ khụ... Ha ha, sao ngươi không nói là từng gặp được mười hai Mục Thủ của Nhà nuôi trồng đi." Redi vừa nghe thấy đã không nhịn được cười nhạo.
"Thần quan giáo đồ Hắc Hỏa ít nhất cũng có thực lực trên cấp Bạch Ngân. Nếu ta không nhớ nhầm thì chính là quân cấm vệ của Erewhon cũng không dám mạnh miệng nói thắng được bọn chúng. Xin hỏi vị tiên sinh đây đã từng gặp chúng trong đội quân nào thế?" Gã nói xong, khinh miệt nhìn Burlando: "Ba hoa cũng phải viết nháp chứ, đúng là làm người ta bật cười. Thêm nữa, nếu các ngươi muốn đi phía đông thì thả ta đi. Ta không muốn chịu chết với các ngươi."
Thằng này đúng là vừa thối vừa bướng.
Nghe xong gã châm chọc, dù là Burlando cũng không nhịn nổi, vừa giận vừa buồn cười nghĩ, chẳng những bố đã từng gặp một trong mười hai Mục Thủ mà còn xử lý một tên đấy, nói ra lại sợ mày không tin. Mà mười hai Mục Thủ đã là cái thá gì, thời kỳ hắn đạt thực lực cao nhất chính là tiêu chuẩn kỵ sĩ thần sứ đấy. Đơn giản mà nói, trong các tổ chức khổng lồ như Nhà nuôi trồng và hội Vạn Vật Quy Nhất cũng chỉ có một, hai người địch nổi hắn mà thôi.
Dù sao thì trong bất kỳ trò chơi nào, người chơi sẽ càng ngày càng mạnh.
Burlando lại chẳng có tâm tình giải thích với thằng này. Hắn cười nhe răng với Redi, hỏi với hàm ý nguy hiểm: "Dường như ngươi còn chưa rõ tình cảnh của mình hả?"
Redi nghẹn họng, mới nhớ là hiện giờ mình vốn không có đường nói chuyện với hắn, bất kể cái bộ mặt đáng ghét trước mắt này có phải cáo mượn oai hùm hay không. Gã lạnh lùng hừ một tiếng, không thèm trả lời.
Burlando cũng chẳng quan tâm đến việc gã giả câm giả điếc. Hắn quay lại hỏi: "Cô là ai?"
Lần này hắn hỏi cô gái kia.
Redi liếc bên kia một cái rồi nghiêng đầu sang bên.
"Tôi tên là Yuura, kỵ sĩ tiên sinh." Cô gái nói.
"Cô biết tôi không phải là thương nhân?" Burlando sửng sốt.
"Tôi còn biết nhiều hơn nữa. Tôi biết hiện tại đoàn lính đánh thuê chúng tôi đang rất nguy hiểm, mà tiên sinh lại có thể trợ giúp chúng tôi, đúng không?" Cô gái gật đầu xem như thừa nhận, sau đó tiếp tục hỏi.
"Yuura?" Lần này đến phiên gã thanh niên tóc trắng kinh ngạc: "Chúng chẳng qua chỉ là…"
"Đối diện là ai?" Yuura lại hỏi.
Burlando thực sự trở nên tò mò. Hắn lại đánh giá đối phương một phen: "Sao cô biết?"
/207
|