Hắn quay lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy bản mặt sương lạnh của gã tóc trắng.
Kế tiếp, hắn nhìn thấy hơn mười tên bộ binh giáp nặng G'dran sau rừng cây. Người G'dran là một trong những lính đánh thuê phổ biến nhất Erewhon — giống như nghề nghiệp trời sinh của những dân miền ven biển chính là quân nhân vậy. Loại truyền thống này cũng có nguồn cội riêng. Mười một thành cảng khu vực G'dran trở mặt với nhau hàng năm, chiến tranh thường xuyên đã đẻ ra chức nghiệp lính đánh thuê này.
Một lính đánh thuê G'dran ít nhất sẽ mặc một bộ giáp vảy tinh tế, nặng nề và sau lưng đeo trường mâu bằng thép nung, phía trên trường mâu phủ một tấm khiên cao bằng nửa người, đeo bên hông trường kiếm, rìu tay — đó là công cụ kiếm cơm của họ. Mỗi người G'dran đều kế thừa tài sản duy nhất này từ các bậc cha chú.
Đối với mấy bối cảnh trong trò chơi này, Burlando thậm chí không cần nhớ cũng đã thuộc nằm lòng từ lâu.
"Sao lại thế này?" Hắn kéo cương cho ngựa chạy chậm lại, hỏi.
"Kia rõ ràng là bộ binh hạng nặng, tiên sinh." Trong con mắt đen láy như đá quý xinh đẹp của Anditina lóe lên sự cảnh giác sâu sắc — nàng quay đầu lại đáp: "Họ đặt bộ binh hạng nặng ở phía sau, rõ ràng là vẫn không tin chúng ta."
Burlando liếc phía sau, chợt hiểu. Hắn cười cười nói: "Không tin chúng ta mới là phản ứng bình thường."
"Nhưng mà…"
Thiếu nữ truy hỏi khiến gã tóc trắng bên kia lại bất mãn hừ một tiếng.
Burlando ngó tên này, hỏi: "Vậy các người đặt các lính đánh thuê G'dran đó ở phía sau là có ý gì?"
"Không liên quan gì tới ngươi." Redi đáp thẳng thừng.
"Tiên sinh, là thế này, họ di chuyển trong rừng quá chậm." Người trẻ tuổi thấp gầy gặp buổi sáng kéo kéo tay áo hắn, đáp: "Tiên sinh Makarow sắp xếp họ ở đó cũng là để phòng bị tình huống phát sinh đột ngột, chẳng phải là không tin các vị."
"Một công đôi việc, thì ra là thế." Burlando tỏ vẻ đã hiểu, lại không quên chế nhạo: "Nhưng đồng bạn anh lại có vẻ không biết ăn nói như anh lắm."
Gương mặt Redi lập tức như bị mây mù che phủ, một lời không nói phủi mông bỏ đi, để lại người trẻ tuổi gầy gò ở lại cười khổ. Burlando nhìn cậu trai này, hỏi: "Cậu tên gì?"
"Tôi tên Sanvid."
"Sanvid, nghe không giống như tên người địa phương."
"Bởi vì tôi vốn là thợ bánh mì học việc ở Braggs… tất nhiên là chuyện trước khi làm lính đánh thuê." Người trẻ tuổi nhìn hắn, hỏi: "Tiên sinh, nghe khẩu âm các vị, dường như các vị cũng là người nơi đó?"
"Tôi không phải, nhưng hai cô đây thì đúng rồi." Burlando chĩa cằm về phía Anditina và tiểu thư Roman.
Sanvid ngại ngùng cười, nhìn thiếu nữ cưỡi ngựa sóng vai với Burlando. Anditina nghiêng đầu, không thèm nhìn cậu ta. Dù sao thì nàng cũng xuất thân quý tộc— tuy rằng nghèo túng, nhưng từ trong xương vẫn chảy xuôi dòng máu kiêu ngạo không ai bì nổi của quý tộc Erewhon. Nàng không tình nguyện giao tiếp với một người bình thường. Roman thì lại không có băn khoăn này. Tiểu thư thương nhân chớp chớp mắt với người trẻ tuổi kia, nàng là người Bucce, coi như đồng hương.
"Đúng là có thể giải thích như vậy. Nhưng tác chiến ở trong rừng mà lại mang theo bộ binh hạng nặng vốn là thiếu cân nhắc." Anditina nghiêng đầu, nhìn những lính đánh thuê G'dran trong rừng, nói.
Nhưng nàng vừa mới nói ra khỏi miệng lập tức đã bị phản bác.
"Phu nhân, đại lão gia, cũng không thể nói như vậy. Dù sao con người sống trên đời vẫn phải ăn cơm mà. Tiên sinh Makarow tốt bụng thu giữ chúng tôi, tự nhiên chúng tôi phải trung thành. Ngài xem, chưa từng nghe nói có người lính đánh thuê nào lại bỏ lại đồng đội trong lúc hiểm nguy mà bỏ chạy thật xa cả."
Trong rừng đột ngột vang lên giọng nói. Một người lính đánh thuê G'dran râu ria xồm xoàm vác một khúc tối như mực từ trong rừng đi ra. Người này cười cười, lắc đầu dùng chất giọng đặc sệt khẩu âm miền ven biển cảm thán nói.
Burlando, Anditina và Roman cùng quay lại nhìn người này, người trẻ tuổi nheo mắt. Kẻ có thể tự do đi lại trong đoàn lính đánh thuê sẽ không có địa vị thấp.
"Franky, trưởng đội đột kích." Lính đánh thuê G'dran vuốt mũi, tự giới thiệu.
"Kia là cái gì?" Ánh mắt Burlando rơi về phía vật trên tay người này.
"Súng kíp, chính là bảo bối của tôi." Franky vỗ vỗ vật đen thui kia, cười hắc hắc.
Burlando lại biết thứ kia, dùng pha lê phép thuật bị vứt bỏ để làm ngòi nổ, dùng kim thăm dò nguyên tố va chạm với pha lê để châm nổ thuốc súng, "Vũ khí nóng thuộc về thế giới này". Ba mươi năm trước, người Ofran đã bắt đầu phát minh ra súng kíp, còn thành lập hai đội súng kíp; mà người lùn còn sớm hơn một chút, lịch sử dùng súng kíp của họ phải ngược dòng về năm Bạch ngân.
Súng ống ở khoảng cách gần có uy lực rất lớn. Súng kíp đạt chất lượng tốt nhất trong khoảng cách năm mươi bước gần như có độ sát thương ngang ngửa với vũ khí Đồng Thau cùng đẳng cấp. Hơn nữa, chiến thuật tập trung sử dụng súng ống ở thời đại này đã cực kỳ thành thục. Chẳng qua so với bộ đội đánh phép từ xa vốn đã hoàn thiện, nó không có ưu thế mang tính quyết định.
Hắn biết có rất nhiều lính đánh thuê thích sử dụng súng ống, nhất là súng ngắn, chẳng qua vẫn còn khá ít người dùng súng trường — phải biết rằng thời đại này vẫn chưa có lưỡi lê. Burlando nhìn người này, nghĩ rằng súng ống trong thế giới phép thuật không thực sự cải biến chiến tranh sâu sắc như thế giới trước kia của hắn. Vũ khí dùng thuốc nổ không thông dụng lắm, cho nên hắn cũng chẳng có lòng đi nghiên cứu xem lưỡi lê dùng như thế nào.
Anditina hơi nóng mặt lên, "Đồ lính đánh thuê thô tục —" nàng nghĩ thầm, nhưng trên mặt vẫn đầy cảnh giác như trước, hỏi: "Anh nói vậy là có ý gì?"
"Ý của tôi là, đấu pháp mà ngài nhắc tới chỉ có quân đội chính quy mới băn khoăn. Chúng tôi là lính đánh thuê khổ cực, tự nhiên có cách làm riêng — dù là bộ binh hạng nặng cũng được, kiếm sĩ giáp nhẹ cũng được, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, mọi người đều kề vai chiến đấu mới phải. Cách nói của ngài là đúng không sai, nhưng phải suy tính tới hiện thực nữa…"
Franky cung kính đáp, nhưng vẻ cung cung kính kính bề ngoài này cũng khó mà che được giọng điệu không xem trọng của gã.
Anditina nghẹn họng. Nàng biết tri thức của mình chung quy vẫn có vẻ nông cạn theo sách vở, nhưng bị chỉ ra ngay trước mặt như thế vẫn khiến đại tiểu thư cảm thấy tức giận. Cô thiên kim tiểu thư liếc Burlando một cái, quay đầu, trong đôi mắt sáng ngời vẫn chưa rút đi cảnh giác, nhỏ giọng nói: "Anh tin tưởng điều họ nói sao, tiên sinh Burlando?"
Burlando nhìn Franky, gật gật đầu.
"Nhưng mà…"
"Nhưng gì?" Hắn hỏi lại.
"Anh thật sự tin tưởng —" Anditina nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi.
Burlando cười cười, bắt chuyện với Franky và Sanvid một câu, sau đó thúc ngựa đi nhanh hơn. Hắn không trả lời, chỉ để lại cho cô thiên kim quý tộc cái bóng lưng. Thế nhưng Anditina luôn là người không chịu thua. Nàng cũng phóng ngựa theo, vừa ho khan vừa hỏi: "Thưa ngài, tôi cảm thấy họ không quá bình thường."
"Vì sao?"
"Trực giác."
"Roman bé bỏng thì, cô nói thế nào?" Burlando không quay đầu lại hỏi.
"Không biết." Roman lắc đầu: "Có điều bác đã từng nói, giải thích quá mức mập mờ và giải thích quá mức kỹ càng đều chứng tỏ đang chột dạ!"
Burlando nghe xong mỉm cười, quay sang vuốt mũi nàng, cười nói: "Rõ ràng biết mà còn nói vòng vo, đúng là đồ hồ ly gian xảo."
"Thật, thật không biết mà!" Roman dựng lông mi, vội vàng giải thích.
Anditina không biết nói thế nào cho phải với đôi nam nữ đang liếc mắt đưa tình kia, nhưng cuối cùng nàng cũng hiểu. Burlando căn bản không phải là không rõ, mà là hiểu quá rõ ràng, và dường như hắn đã nghi ngờ động cơ của những người kia từ lâu. Nói cái gì mà bộ binh hạng nặng đi chậm nên phải đặt ở phía sau đội ngũ, nghe thế nào cũng chỉ là lấy cớ. Nghĩ đến đây, nàng thở dài nhẹ nhõm.
"Một khi đã như vậy…" Tiểu thư quý tộc nhìn Roman và Burlando, sắc mặt đỏ lên hỏi: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Tùy cơ ứng biến là được." Burlando đáp.
Giờ phút này hắn đã hoàn toàn nhớ lại kịch bản mà bài hướng dẫn qua màn năm xưa từng nêu lên, có điều hắn nghĩ chỉ cần việc đó không nhắm về phía mình thì tất cả đều dễ nói. Chỉ là bản thân chuyện này có chút phiền phức, hắn nhịn không được đau cả đầu, vốn muốn giảm bớt chút phiền phức, không ngờ lại trói mình vào một mớ phiền toái mới. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Makarow và Burgar sao lại gặp phải đối thủ khó giải quyết như thế.
Đó là sự cạnh tranh giữa hai đoàn lính đánh thuê, nói đúng hơn là kẻ chủ mưu đằng sau đoàn lính đánh thuê mang tên "Bài tú" đang rình rập đoàn Sói Xám.
Hắn nhìn những người chung quanh, trong lòng không lo lắng cho vận mệnh của họ, mà là đang cân nhắc xem nên thoát khỏi mớ bòng bong này thế nào. Thế nhưng, nói đi phải nói lại, một đoàn lính đánh thuê nho nhỏ lại bị mấy kẻ nọ chú ý thì quả có điều bất thường.
Ha, Nhà nuôi trồng — so vánh với Nhà nuôi trồng, thành viên của hội Vạn Vật Quy Nhất quả thực giống như công dân gương mẫu tuân thủ kỷ luật.
Chẳng qua Nhà nuôi trồng nhìn chằm chằm vào đoàn lính đánh thuê "Sói Xám" là có ý gì? Tuy không muốn chọc vào phiền toái, nhưng theo bản năng, Burlando vẫn dùng tư duy của người chơi để suy xét vấn đề. Trong bài hướng dẫn có ghi quy trình nhiệm vụ, nhưng chi tiết cụ thể lại rất sơ sài, chưa nói đến cả bối cảnh nhiệm vụ nguyên gốc cũng không được nhắc đến nửa chữ.
Hắn gõ gõ trán nghĩ, phải tìm biện pháp thoát thân trước khi đoàn Sói Xám đánh nhau với Nhà nuôi trồng mới được. Boss của nhiệm vụ này là thần sứ "Ekmen". Cái từ Ekmen này thoát thai từ "Eaam" trong hệ ngôn ngữ phù văn — là phù chú tượng trưng cho núi sông rộng lớn và đại dương khôn cùng. Thời Thượng cổ cũng có một loài thú khổng lồ được xưng là "Ekmen", nhưng bất kể thần thoại của Kruz hay truyền thuyết của người miền núi, nó đều tượng trưng cho việc hành tẩu giữa vùng núi rừng — sơn lĩnh vĩ đại, sinh động, linh hoạt.
Loài thú khổng lồ "Ekmen" là hậu duệ của người khổng lồ Gewu, truyền rằng chỉ cần nó tiếp xúc với mặt đất liền có được sinh mệnh vô cùng vô tận.
Thần sứ "Ekmen" đối với Burlando lại giống như một cái tên đại biểu cho quái vật mà thôi. Thần sứ, chẳng qua chỉ là một loại ma vật trong truyền thuyết do Nhà nuôi trồng cấy máu của thần lên cơ thể động vật và con người mà nuôi trồng ra mà thôi — tuy rằng có cái tên thần thánh như thế đấy, nhưng bản thân nó lại cùng loại với Ma cây hoàng kim, là kết quả của việc bóp méo tự nhiên, khinh nhờn thánh thần.
Burlando nhớ tới Thần sứ bầu trời "Amar", Thần sứ bóng đêm "Hắc Liên" mà mình từng chiến đấu. Kẻ trước ở hình thái không hoàn chỉnh cấp 50, hắn và đồng đội đã từng đụng độ và giao chiến với nó tại một phó bản tùy cơ tại cảng tự do Ampser, sau một phen khổ chiến mới giành phần thắng. Kẻ sau mới là thần sứ thể hoàn chỉnh thực sự, thủ lĩnh tinh anh cấp 67, Boss cuối trong nhiệm vụ chính tuyến "Hoàn mĩ" của anh hùng Deldetar — lúc ấy bọn hắn phải tổ chức hai đoàn đội mới tiêu diệt được con quái vật này.
Thần sứ khủng bố thế nào, cho dù thể chưa hoàn chỉnh cấp 50 đã có thực lực Hoàng Kim bậc trung. Burlando không hề có bất cứ chút ý tưởng giao chiến với nó. Chẳng qua là, có lợi thì vẫn phải chiếm. Hắn nhìn Burgar và Makarow đằng trước — trong lịch sử thực sự thì hẳn là đoàn lính đánh thuê Sói Xám bị diệt vong chính trong trận chiến này, nhưng Makarow và Kiếm hào Burgar lại không chết, bản thân điều này đã nói lên một số vấn đề.
Về phần là vấn đề gì thì phải xem cái nhìn của mỗi cá nhân.
Dù sao thì tâm tư Burlando bắt đầu khởi động.
Bởi vì phải biết, trong danh sách vật phẩm rơi ra từ Thần sứ bầu trời có thanh thương Trời Xanh — Faana, là một trong các vũ khí Ảo Tưởng cao cấp nhất ở những cấp 50. Thuộc tính đặc biệt bỏ qua tất cả năng lực phòng ngự vật lý đã khiến nó nổi tiếng một thời. Thần sứ bóng đêm lại có thể rơi ra "Phần trăng khuyết" khiến cho vô số người chơi phải điên cuồng — Phần trăng khuyết, binh khí trong thần thoại. Theo truyền thuyết, cây lưỡi hái này là vũ khí mà Tử thần Dicar từng sử dụng. Thuộc tính của nó cũng ngầm chỉ ra điều này.
Trảm thủ, thuộc tính khủng bố có 1% tỉ lệ có thể bỏ qua tất cả phòng ngự để gây ra 50% sát thương thuần túy lên sinh mệnh hiện tại của đơn vị không phải là thủ lĩnh.
Yên diệt, vũ khí mang thuộc tính này có thể gây nên tổn thương áp chế 10% hiệu quả của tất cả trị liệu.
Nói ngắn lại, tuy rằng thần sứ hùng mạnh, nhưng nó cũng có một cách gọi khác — kho báu. Nhà nuôi trồng thật sự là giàu đến chảy mỡ, có lẽ chỉ có Đấng Martha mới biết là chúng làm thế nào mới sở hữu được nhiều trang bị hiếm như vậy. Đương nhiên, đây còn chưa phải điều quái lạ nhất, "Máu của Thần bầu trời được lấy từ Thần mây Jamas; máu của Thần bóng đêm lại được lấy từ chính Nữ thần vực sâu Helen; máu của thần đất tới từ vị chủ nhân chung của toàn bộ dãy núi, người khổng lồ Gewu chảy xuôi dòng máu của thần. Đấng Martha, chúng làm sao có thể lấy được số máu của chúng thần sớm đã nhạt nhòa từ rất lâu này thế?" Burlando lắc đầu, thì thào lẩm bẩm.
Sau niên đại hắc ám, chúng thần trên trời đã ngã xuống thành các vì sao, đây là kỷ nguyên của người phàm. Ngoại trừ Thần của những vị thần, Martha duy nhất ra, thế giới này từ lâu đã không còn bị thống trị bởi ý chí của lực lượng hùng mạnh nào nữa.
Hiện nay được gọi là Thần, chủ yếu là các Ngụy Thần hoặc đông đảo ngôi sao trên trời được gọi là "Quy tắc" kia mà thôi.
"Ngài đang nghĩ gì vậy, thưa ngài?" Anditina thấy hắn thất thần.
Burlando lắc đầu, thốt ra: "Sức mạnh núi sông."
"Sức mạnh núi sông?"
Kế tiếp, hắn nhìn thấy hơn mười tên bộ binh giáp nặng G'dran sau rừng cây. Người G'dran là một trong những lính đánh thuê phổ biến nhất Erewhon — giống như nghề nghiệp trời sinh của những dân miền ven biển chính là quân nhân vậy. Loại truyền thống này cũng có nguồn cội riêng. Mười một thành cảng khu vực G'dran trở mặt với nhau hàng năm, chiến tranh thường xuyên đã đẻ ra chức nghiệp lính đánh thuê này.
Một lính đánh thuê G'dran ít nhất sẽ mặc một bộ giáp vảy tinh tế, nặng nề và sau lưng đeo trường mâu bằng thép nung, phía trên trường mâu phủ một tấm khiên cao bằng nửa người, đeo bên hông trường kiếm, rìu tay — đó là công cụ kiếm cơm của họ. Mỗi người G'dran đều kế thừa tài sản duy nhất này từ các bậc cha chú.
Đối với mấy bối cảnh trong trò chơi này, Burlando thậm chí không cần nhớ cũng đã thuộc nằm lòng từ lâu.
"Sao lại thế này?" Hắn kéo cương cho ngựa chạy chậm lại, hỏi.
"Kia rõ ràng là bộ binh hạng nặng, tiên sinh." Trong con mắt đen láy như đá quý xinh đẹp của Anditina lóe lên sự cảnh giác sâu sắc — nàng quay đầu lại đáp: "Họ đặt bộ binh hạng nặng ở phía sau, rõ ràng là vẫn không tin chúng ta."
Burlando liếc phía sau, chợt hiểu. Hắn cười cười nói: "Không tin chúng ta mới là phản ứng bình thường."
"Nhưng mà…"
Thiếu nữ truy hỏi khiến gã tóc trắng bên kia lại bất mãn hừ một tiếng.
Burlando ngó tên này, hỏi: "Vậy các người đặt các lính đánh thuê G'dran đó ở phía sau là có ý gì?"
"Không liên quan gì tới ngươi." Redi đáp thẳng thừng.
"Tiên sinh, là thế này, họ di chuyển trong rừng quá chậm." Người trẻ tuổi thấp gầy gặp buổi sáng kéo kéo tay áo hắn, đáp: "Tiên sinh Makarow sắp xếp họ ở đó cũng là để phòng bị tình huống phát sinh đột ngột, chẳng phải là không tin các vị."
"Một công đôi việc, thì ra là thế." Burlando tỏ vẻ đã hiểu, lại không quên chế nhạo: "Nhưng đồng bạn anh lại có vẻ không biết ăn nói như anh lắm."
Gương mặt Redi lập tức như bị mây mù che phủ, một lời không nói phủi mông bỏ đi, để lại người trẻ tuổi gầy gò ở lại cười khổ. Burlando nhìn cậu trai này, hỏi: "Cậu tên gì?"
"Tôi tên Sanvid."
"Sanvid, nghe không giống như tên người địa phương."
"Bởi vì tôi vốn là thợ bánh mì học việc ở Braggs… tất nhiên là chuyện trước khi làm lính đánh thuê." Người trẻ tuổi nhìn hắn, hỏi: "Tiên sinh, nghe khẩu âm các vị, dường như các vị cũng là người nơi đó?"
"Tôi không phải, nhưng hai cô đây thì đúng rồi." Burlando chĩa cằm về phía Anditina và tiểu thư Roman.
Sanvid ngại ngùng cười, nhìn thiếu nữ cưỡi ngựa sóng vai với Burlando. Anditina nghiêng đầu, không thèm nhìn cậu ta. Dù sao thì nàng cũng xuất thân quý tộc— tuy rằng nghèo túng, nhưng từ trong xương vẫn chảy xuôi dòng máu kiêu ngạo không ai bì nổi của quý tộc Erewhon. Nàng không tình nguyện giao tiếp với một người bình thường. Roman thì lại không có băn khoăn này. Tiểu thư thương nhân chớp chớp mắt với người trẻ tuổi kia, nàng là người Bucce, coi như đồng hương.
"Đúng là có thể giải thích như vậy. Nhưng tác chiến ở trong rừng mà lại mang theo bộ binh hạng nặng vốn là thiếu cân nhắc." Anditina nghiêng đầu, nhìn những lính đánh thuê G'dran trong rừng, nói.
Nhưng nàng vừa mới nói ra khỏi miệng lập tức đã bị phản bác.
"Phu nhân, đại lão gia, cũng không thể nói như vậy. Dù sao con người sống trên đời vẫn phải ăn cơm mà. Tiên sinh Makarow tốt bụng thu giữ chúng tôi, tự nhiên chúng tôi phải trung thành. Ngài xem, chưa từng nghe nói có người lính đánh thuê nào lại bỏ lại đồng đội trong lúc hiểm nguy mà bỏ chạy thật xa cả."
Trong rừng đột ngột vang lên giọng nói. Một người lính đánh thuê G'dran râu ria xồm xoàm vác một khúc tối như mực từ trong rừng đi ra. Người này cười cười, lắc đầu dùng chất giọng đặc sệt khẩu âm miền ven biển cảm thán nói.
Burlando, Anditina và Roman cùng quay lại nhìn người này, người trẻ tuổi nheo mắt. Kẻ có thể tự do đi lại trong đoàn lính đánh thuê sẽ không có địa vị thấp.
"Franky, trưởng đội đột kích." Lính đánh thuê G'dran vuốt mũi, tự giới thiệu.
"Kia là cái gì?" Ánh mắt Burlando rơi về phía vật trên tay người này.
"Súng kíp, chính là bảo bối của tôi." Franky vỗ vỗ vật đen thui kia, cười hắc hắc.
Burlando lại biết thứ kia, dùng pha lê phép thuật bị vứt bỏ để làm ngòi nổ, dùng kim thăm dò nguyên tố va chạm với pha lê để châm nổ thuốc súng, "Vũ khí nóng thuộc về thế giới này". Ba mươi năm trước, người Ofran đã bắt đầu phát minh ra súng kíp, còn thành lập hai đội súng kíp; mà người lùn còn sớm hơn một chút, lịch sử dùng súng kíp của họ phải ngược dòng về năm Bạch ngân.
Súng ống ở khoảng cách gần có uy lực rất lớn. Súng kíp đạt chất lượng tốt nhất trong khoảng cách năm mươi bước gần như có độ sát thương ngang ngửa với vũ khí Đồng Thau cùng đẳng cấp. Hơn nữa, chiến thuật tập trung sử dụng súng ống ở thời đại này đã cực kỳ thành thục. Chẳng qua so với bộ đội đánh phép từ xa vốn đã hoàn thiện, nó không có ưu thế mang tính quyết định.
Hắn biết có rất nhiều lính đánh thuê thích sử dụng súng ống, nhất là súng ngắn, chẳng qua vẫn còn khá ít người dùng súng trường — phải biết rằng thời đại này vẫn chưa có lưỡi lê. Burlando nhìn người này, nghĩ rằng súng ống trong thế giới phép thuật không thực sự cải biến chiến tranh sâu sắc như thế giới trước kia của hắn. Vũ khí dùng thuốc nổ không thông dụng lắm, cho nên hắn cũng chẳng có lòng đi nghiên cứu xem lưỡi lê dùng như thế nào.
Anditina hơi nóng mặt lên, "Đồ lính đánh thuê thô tục —" nàng nghĩ thầm, nhưng trên mặt vẫn đầy cảnh giác như trước, hỏi: "Anh nói vậy là có ý gì?"
"Ý của tôi là, đấu pháp mà ngài nhắc tới chỉ có quân đội chính quy mới băn khoăn. Chúng tôi là lính đánh thuê khổ cực, tự nhiên có cách làm riêng — dù là bộ binh hạng nặng cũng được, kiếm sĩ giáp nhẹ cũng được, trong bất kỳ hoàn cảnh nào, mọi người đều kề vai chiến đấu mới phải. Cách nói của ngài là đúng không sai, nhưng phải suy tính tới hiện thực nữa…"
Franky cung kính đáp, nhưng vẻ cung cung kính kính bề ngoài này cũng khó mà che được giọng điệu không xem trọng của gã.
Anditina nghẹn họng. Nàng biết tri thức của mình chung quy vẫn có vẻ nông cạn theo sách vở, nhưng bị chỉ ra ngay trước mặt như thế vẫn khiến đại tiểu thư cảm thấy tức giận. Cô thiên kim tiểu thư liếc Burlando một cái, quay đầu, trong đôi mắt sáng ngời vẫn chưa rút đi cảnh giác, nhỏ giọng nói: "Anh tin tưởng điều họ nói sao, tiên sinh Burlando?"
Burlando nhìn Franky, gật gật đầu.
"Nhưng mà…"
"Nhưng gì?" Hắn hỏi lại.
"Anh thật sự tin tưởng —" Anditina nhìn hắn, dùng ánh mắt hỏi.
Burlando cười cười, bắt chuyện với Franky và Sanvid một câu, sau đó thúc ngựa đi nhanh hơn. Hắn không trả lời, chỉ để lại cho cô thiên kim quý tộc cái bóng lưng. Thế nhưng Anditina luôn là người không chịu thua. Nàng cũng phóng ngựa theo, vừa ho khan vừa hỏi: "Thưa ngài, tôi cảm thấy họ không quá bình thường."
"Vì sao?"
"Trực giác."
"Roman bé bỏng thì, cô nói thế nào?" Burlando không quay đầu lại hỏi.
"Không biết." Roman lắc đầu: "Có điều bác đã từng nói, giải thích quá mức mập mờ và giải thích quá mức kỹ càng đều chứng tỏ đang chột dạ!"
Burlando nghe xong mỉm cười, quay sang vuốt mũi nàng, cười nói: "Rõ ràng biết mà còn nói vòng vo, đúng là đồ hồ ly gian xảo."
"Thật, thật không biết mà!" Roman dựng lông mi, vội vàng giải thích.
Anditina không biết nói thế nào cho phải với đôi nam nữ đang liếc mắt đưa tình kia, nhưng cuối cùng nàng cũng hiểu. Burlando căn bản không phải là không rõ, mà là hiểu quá rõ ràng, và dường như hắn đã nghi ngờ động cơ của những người kia từ lâu. Nói cái gì mà bộ binh hạng nặng đi chậm nên phải đặt ở phía sau đội ngũ, nghe thế nào cũng chỉ là lấy cớ. Nghĩ đến đây, nàng thở dài nhẹ nhõm.
"Một khi đã như vậy…" Tiểu thư quý tộc nhìn Roman và Burlando, sắc mặt đỏ lên hỏi: "Chúng ta nên làm gì bây giờ?"
"Tùy cơ ứng biến là được." Burlando đáp.
Giờ phút này hắn đã hoàn toàn nhớ lại kịch bản mà bài hướng dẫn qua màn năm xưa từng nêu lên, có điều hắn nghĩ chỉ cần việc đó không nhắm về phía mình thì tất cả đều dễ nói. Chỉ là bản thân chuyện này có chút phiền phức, hắn nhịn không được đau cả đầu, vốn muốn giảm bớt chút phiền phức, không ngờ lại trói mình vào một mớ phiền toái mới. Muốn trách cũng chỉ có thể trách Makarow và Burgar sao lại gặp phải đối thủ khó giải quyết như thế.
Đó là sự cạnh tranh giữa hai đoàn lính đánh thuê, nói đúng hơn là kẻ chủ mưu đằng sau đoàn lính đánh thuê mang tên "Bài tú" đang rình rập đoàn Sói Xám.
Hắn nhìn những người chung quanh, trong lòng không lo lắng cho vận mệnh của họ, mà là đang cân nhắc xem nên thoát khỏi mớ bòng bong này thế nào. Thế nhưng, nói đi phải nói lại, một đoàn lính đánh thuê nho nhỏ lại bị mấy kẻ nọ chú ý thì quả có điều bất thường.
Ha, Nhà nuôi trồng — so vánh với Nhà nuôi trồng, thành viên của hội Vạn Vật Quy Nhất quả thực giống như công dân gương mẫu tuân thủ kỷ luật.
Chẳng qua Nhà nuôi trồng nhìn chằm chằm vào đoàn lính đánh thuê "Sói Xám" là có ý gì? Tuy không muốn chọc vào phiền toái, nhưng theo bản năng, Burlando vẫn dùng tư duy của người chơi để suy xét vấn đề. Trong bài hướng dẫn có ghi quy trình nhiệm vụ, nhưng chi tiết cụ thể lại rất sơ sài, chưa nói đến cả bối cảnh nhiệm vụ nguyên gốc cũng không được nhắc đến nửa chữ.
Hắn gõ gõ trán nghĩ, phải tìm biện pháp thoát thân trước khi đoàn Sói Xám đánh nhau với Nhà nuôi trồng mới được. Boss của nhiệm vụ này là thần sứ "Ekmen". Cái từ Ekmen này thoát thai từ "Eaam" trong hệ ngôn ngữ phù văn — là phù chú tượng trưng cho núi sông rộng lớn và đại dương khôn cùng. Thời Thượng cổ cũng có một loài thú khổng lồ được xưng là "Ekmen", nhưng bất kể thần thoại của Kruz hay truyền thuyết của người miền núi, nó đều tượng trưng cho việc hành tẩu giữa vùng núi rừng — sơn lĩnh vĩ đại, sinh động, linh hoạt.
Loài thú khổng lồ "Ekmen" là hậu duệ của người khổng lồ Gewu, truyền rằng chỉ cần nó tiếp xúc với mặt đất liền có được sinh mệnh vô cùng vô tận.
Thần sứ "Ekmen" đối với Burlando lại giống như một cái tên đại biểu cho quái vật mà thôi. Thần sứ, chẳng qua chỉ là một loại ma vật trong truyền thuyết do Nhà nuôi trồng cấy máu của thần lên cơ thể động vật và con người mà nuôi trồng ra mà thôi — tuy rằng có cái tên thần thánh như thế đấy, nhưng bản thân nó lại cùng loại với Ma cây hoàng kim, là kết quả của việc bóp méo tự nhiên, khinh nhờn thánh thần.
Burlando nhớ tới Thần sứ bầu trời "Amar", Thần sứ bóng đêm "Hắc Liên" mà mình từng chiến đấu. Kẻ trước ở hình thái không hoàn chỉnh cấp 50, hắn và đồng đội đã từng đụng độ và giao chiến với nó tại một phó bản tùy cơ tại cảng tự do Ampser, sau một phen khổ chiến mới giành phần thắng. Kẻ sau mới là thần sứ thể hoàn chỉnh thực sự, thủ lĩnh tinh anh cấp 67, Boss cuối trong nhiệm vụ chính tuyến "Hoàn mĩ" của anh hùng Deldetar — lúc ấy bọn hắn phải tổ chức hai đoàn đội mới tiêu diệt được con quái vật này.
Thần sứ khủng bố thế nào, cho dù thể chưa hoàn chỉnh cấp 50 đã có thực lực Hoàng Kim bậc trung. Burlando không hề có bất cứ chút ý tưởng giao chiến với nó. Chẳng qua là, có lợi thì vẫn phải chiếm. Hắn nhìn Burgar và Makarow đằng trước — trong lịch sử thực sự thì hẳn là đoàn lính đánh thuê Sói Xám bị diệt vong chính trong trận chiến này, nhưng Makarow và Kiếm hào Burgar lại không chết, bản thân điều này đã nói lên một số vấn đề.
Về phần là vấn đề gì thì phải xem cái nhìn của mỗi cá nhân.
Dù sao thì tâm tư Burlando bắt đầu khởi động.
Bởi vì phải biết, trong danh sách vật phẩm rơi ra từ Thần sứ bầu trời có thanh thương Trời Xanh — Faana, là một trong các vũ khí Ảo Tưởng cao cấp nhất ở những cấp 50. Thuộc tính đặc biệt bỏ qua tất cả năng lực phòng ngự vật lý đã khiến nó nổi tiếng một thời. Thần sứ bóng đêm lại có thể rơi ra "Phần trăng khuyết" khiến cho vô số người chơi phải điên cuồng — Phần trăng khuyết, binh khí trong thần thoại. Theo truyền thuyết, cây lưỡi hái này là vũ khí mà Tử thần Dicar từng sử dụng. Thuộc tính của nó cũng ngầm chỉ ra điều này.
Trảm thủ, thuộc tính khủng bố có 1% tỉ lệ có thể bỏ qua tất cả phòng ngự để gây ra 50% sát thương thuần túy lên sinh mệnh hiện tại của đơn vị không phải là thủ lĩnh.
Yên diệt, vũ khí mang thuộc tính này có thể gây nên tổn thương áp chế 10% hiệu quả của tất cả trị liệu.
Nói ngắn lại, tuy rằng thần sứ hùng mạnh, nhưng nó cũng có một cách gọi khác — kho báu. Nhà nuôi trồng thật sự là giàu đến chảy mỡ, có lẽ chỉ có Đấng Martha mới biết là chúng làm thế nào mới sở hữu được nhiều trang bị hiếm như vậy. Đương nhiên, đây còn chưa phải điều quái lạ nhất, "Máu của Thần bầu trời được lấy từ Thần mây Jamas; máu của Thần bóng đêm lại được lấy từ chính Nữ thần vực sâu Helen; máu của thần đất tới từ vị chủ nhân chung của toàn bộ dãy núi, người khổng lồ Gewu chảy xuôi dòng máu của thần. Đấng Martha, chúng làm sao có thể lấy được số máu của chúng thần sớm đã nhạt nhòa từ rất lâu này thế?" Burlando lắc đầu, thì thào lẩm bẩm.
Sau niên đại hắc ám, chúng thần trên trời đã ngã xuống thành các vì sao, đây là kỷ nguyên của người phàm. Ngoại trừ Thần của những vị thần, Martha duy nhất ra, thế giới này từ lâu đã không còn bị thống trị bởi ý chí của lực lượng hùng mạnh nào nữa.
Hiện nay được gọi là Thần, chủ yếu là các Ngụy Thần hoặc đông đảo ngôi sao trên trời được gọi là "Quy tắc" kia mà thôi.
"Ngài đang nghĩ gì vậy, thưa ngài?" Anditina thấy hắn thất thần.
Burlando lắc đầu, thốt ra: "Sức mạnh núi sông."
"Sức mạnh núi sông?"
/207
|