Mặc dù mấy người cũng rất cao hứng, nhưng không có uống say mèm, tuy rằng vẫn có vài phần men say nhưng lại cực kì tỉnh táo. Sau khi ăn cơm xong Viên Địch trở về nhà mình, mà Viên Tiêu đương nhiên nương nhờ ở nhà Thang Viên. Thang Viên đã sớm tập mãi thành thói quen đối với chuyện anh ngủ lại, cho nên cũng coi như không thấy gì, hơn nữa còn mừng rỡ vì có người giúp cô dọn dẹp phòng bếp.
Tối nay họ Viên kia đặc biệt ân cần, anh đẩy Thang Viên ra khỏi phòng bếp, còn chính mình thì làm việc đến khí thế ngất trời ở trong đấy, thậm chí còn ngâm nga ca hát. Thang Viên cho rằng cuối cùng anh cũng để xuống gánh nặng trên người cho nên mới vui vẻ như vậy, vì thế cô cũng liền tùy ý anh. Viên Tiêu chỗ nào cũng tốt, nhưng chỉ có một khuyết điểm duy nhất chính là: ngũ âm không được đầy đủ mà thôi! Bạn nói anh ấy hát rất khó nghe ư, anh ấy rõ ràng hát đến nghiêm túc như vậy, làm cho người ta căn bản không thể nhẫn tâm cắt đứt. Để tránh cho lỗ tai của mình bị độc hại, Thang Viên cằm lấy quần áo chuồn nhanh vào tolet, tắm rửa.
Thang Viên tắm xong liền tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy Viên Tiêu chính trực ngay thẳng nằm ở trên giường, vẻ mặt mang ý cười xấu xa, không biết anh đang suy nghĩ gì. Thang Viên đi tới, nhất thời ngửi thấy được một hồi mùi rượu, mặc dù khi uống không cảm thấy gì, nhưng vì cô vừa mới tắm rửa xong cho nên mới cảm thấy đặc biệt nặng mùi. Đưa chân đá đá Viên Tiêu: "Đi tắm mau, hôi chết đi được."
Viên Tiêu nghe thấy lời nói của Thang Viên, vội vàng nhảy xuống từ trên giường, mắt to chớp chớp, lộ ra một lúm đồng tiền: "Tuân lệnh! Bà xã!" Xem ra tâm tình cực kỳ tốt. Thang Viên cũng không để ý anh động kinh, bật máy sấy, ngồi sấy tóc trước bàn trang điểm.
Trong lòng Viên Tiêu ấp ủ chuyện xấu, đương nhiên không thể kéo dài thời gian, mau chóng vọt vào phòng tắm, tắm nhanh rồi ra. Tốc độ nhanh đến mức có thể so sánh với máy bay chiến đấu! Thang Viên giương mắt nhìn toàn thân Viên Tiêu trên dưới nhỏ nước, nghĩ thầm, chẳng lẽ là uống rượu đến hỏng đầu? Có kiểu tắm này sao? Cô còn chưa lau khô tóc vậy mà anh đã tắm xong rồi!
"Sao anh tắm nhanh vậy?" Thang Viên đi tới đưa khăn lông cho anh, nước trên tóc người này nhỏ xuống làm ướt hết thảm rồi, thật là không biết chú ý gì hết!
Viên Tiêu nhận lấy khăn lông dùng sức lau vài cái rồi vứt khăn lông lên bàn trang điểm, đột nhiên nhào qua ôm lấy Thang Viên, mặt dán mặt cọ xát: "Bánh trôi nhỏ…"
"Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được ném đồ lung tung!" Thang Viên cau mày đẩy Viên Tiêu ra, xoa xoa vết nước trên mặt do anh cọ cọ mà ra, đi tới treo khăn lông lên: "Nhớ kỹ chưa? Lần sau tái phạm thì trở về nhà anh đi!"
"Bánh trôi nhỏ…" Viên Tiêu cũng không để ý cô quát lớn, vẻ mặt ngây ngô cười chạy tới bên cạnh Thang Viên, khuôn mặt đỏ bừng, không biết là vì vừa mới tắm xong hay là vì uống rượu, mắt to chớp chớp: "Bánh trôi nhỏ, chúng ta đi ngủ đi!"
"Tóc khô rồi hãy nói!" Thang Viên cáu giận trừng mắt liếc anh, ngồi ở trên giường cầm lấy một quyển sách trên tủ ở đầu giường lật xem.
Trong lòng Viên Tiêu vốn đang kìm nén một trận lửa, nhất là sau khi uống rượu, ngọn lửa này càng cháy càng mạnh, khiêu khích toàn thân anh bốc khói, vô cùng khó chịu. Nay lại nhìn thấy Thang Viên vừa muốn nổi giận lại vừa thẹn thùng, nhất thời oanh một tiếng cháy hừng hực lên, không chút suy nghĩ trực tiếp nhào tới áp Thang Viên ở dưới thân.
"Bánh trôi nhỏ, chúng ta làm đi, làm đi, có được không? Có được không?" Viên Tiêu dán chặt vào thân thể Thang Viên, chầm chậm cọ xát, thân thể rất nhanh có biến hóa. "Anh thấy mình ngốc chưa!" Thang Viên đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của anh, hơi hơi ngượng ngùng xoay mặt đi, đến tột cùng da mặt của người này phải dày bao nhiêu mới có thể nói thẳng ra những lời như thế?!
"Ừ ừ, anh ngốc, anh ngốc…" Viên Tiêu không chút nghĩ ngợi hùa theo Thang Viên, hì hục cúi đầu gặm cắn cổ Thang Viên.
"Ưm… Đau, anh nhẹ một chút…" Thang Viên đưa tay nắm lấy tóc Viên Tiêu, Viên Tiêu phối hợp ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt được vẻ ngượng ngùng mà cô cực lực che giấu dưới đáy mắt. "Anh sẽ không làm em đau." Viên Tiêu sờ sờ gò má phấn hồng của Thang Viên, nhẹ nhàng in lại một nụ hôn trên trán cô.
Thang Viên ngẩng đầu lên hôn môi anh, đôi môi Viên Tiêu rất mềm, còn mang theo mùi vị của rượu đỏ chưa tan, say đắm lòng người, Thang Viên ôm lấy hông Viên Tiêu, cố sức nghênh hợp với sự đòi lấy ngày càng kịch liệt của anh. Áo ngủ mỏng manh bị vén lên, bàn tay Viên Tiêu tinh chuẩn tìm được hai khỏa mềm mại, nắm trong tay từ từ xoa nắn, hơi thở của Thang Viên dần dần tăng nhanh, nghiêng đầu rời khỏi đôi môi của Viên Tiêu, thở dốc từng ngụm từng ngụm, khóe môi sáng bóng trong suốt cực kì mê người.
Một tay Viên Tiêu vòng qua cổ Thang Viên ôm lấy cô vào lòng, một cánh tay khác linh hoạt cởi bỏ áo ngủ của Thang Viên, nụ hôn nóng bỏng dần dần trượt xuống từ trên cần cổ trắng mịn của Thang Viên, in lại từng dấu dâu tây trên làn da tuyết trắng.
Quần ngủ cũng bị tuột xuống, bàn tay Viên Tiêu lúc nặng lúc nhẹ vuốt ve bờ mông ngạo nghễ của cô, lửa nóng dưới người càng thêm cứng rắn. Ánh mắt cũng không nháy, chăm chú nhìn khuôn mặt Thang Viên, Viên Tiêu từ từ cởi bỏ quần áo trên người, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô chuyển động trên cơ bụng của anh, xoa dịu dục vọng sắp bùng nổ.
Đây là lần đầu tiên Thang Viên nhìn thấy thân thể của Viên Tiêu, chỉ liếc mắt một cái liền không dám nhìn nữa. Lúc mặc quần áo chỉ cảm thấy dáng người của anh thon dài, cởi quần áo ra mới biết người này có bao nhiêu hấp dẫn, lồng ngực rộng lớn kia, bắp thịt rắn chắc kia, đường cong thân thể xinh đẹp kia, còn có… Lửa nóng dưới thân kia… Làm cho Thang Viên thẹn thùng đến nỗi muốn chạy trốn.
Môi Viên Tiêu dần dần dời xuống, đi tới bên đùi Thang Viên. Thịt non nhạy cảm bị môi lưỡi anh kích thích, cảm giác tê liệt thoáng chốc truyền khắp toàn thân, cả người Thang Viên run rẩy, ngay cả ngón chân cũng cuộn lại. Từng đợt khoái cảm ập đến, khóe mắt Thang Viên lộ ra một vẻ ướt át, bắt đầu đứt quãng nỉ non.
Đây không thể nghi ngờ là khích lệ đối với Viên Tiêu, anh không thể khống chế cắn bắp đùi Thang Viên một ngụm, bàn tay dần dần đưa vào trung tâm thân thể Thang Viên.
"Viên… Viên Tiêu, đủ… Đủ rồi." Thang Viên nắm lấy cánh tay Viên Tiêu muốn ngăn cản động tác của anh, lại bị Viên Tiêu trở tay nắm lại: "Giao cho anh." Viên Tiêu khẽ hôn lên bàn tay cô, trong đôi mắt to là nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Bánh trôi nhỏ, giao cho anh là tốt rồi." Mặc dù anh chưa từng làm, nhưng vì ngày này anh đã chuẩn bị rất nhiều, cho dù động tác vẫn vô cùng trúc trắc nhưng anh biết phải tiếp tục như thế nào.
Thang Viên và anh nhìn nhau mấy giây, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cũng tốt, cho dù thế nào đi nữa, cô vẫn không muốn ngừng lại, vậy thì giao tất cả cho anh đi. Thấy vậy, Viên Tiêu nhẹ nhàng hôn lên lông mi run rẩy của Thang Viên: "Bánh trôi nhỏ thật biết nghe lời."
Mặc kệ bình thường hình thức ở chung giữa hai người như thế nào, một khi đàn ông đã đến trên giường thì vẫn cường thế như cũ, nhất là Viên Tiêu, cường thế gần như có chút bá đạo. Nụ hôn này thay vì nói là hôn còn không bằng nói là khẽ cắn! Thang Viên bị anh cắn như vậy có chút đau, sau khi đau lại có một loại cảm giác tê dại nói không nên lời, cô muốn mở miệng bảo anh đừng cắn, rồi lại không nỡ từ bỏ loại cảm giác này, chỉ có thể ánh mắt mông lung mờ mịt nằm ở dưới thân Viên Tiêu, uốn éo thân thể mềm nhũn thành một bãi xuân thủy.
Đầu ngón tay của Viên Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve vòng quanh khỏa anh đào, thỉnh thoảng xẹt qua điểm mẫn cảm của cô, Thang Viên cắn môi chịu đựng không phát ra tiếng, âm thanh thở dốc lại càng ngày càng nặng. Mồ hôi trên trán Viên Tiêu từng giọt rơi xuống thân thể trần trụi của Thang Viên, anh đã sớm nghẹn đến mức sắp nổ tung, hận không thể lập tức vọt vào, dục vọng kêu gào vì không được thỏa mãn, nhúc nhích, cứng rắn đến đáng sợ, giống như bàn ủi gắt gao chống đỡ trên người Thang Viên, Thang Viên dĩ nhiên biết anh ẩn nhẫn, cắn cắn môi dưới, đưa tay nắm lấy lửa nóng dưới thân anh.
"Ưm…" Viên Tiêu kêu rên một tiếng, động tác trên tay cũng ngừng lại. Anh thở hổn hển, một thanh đè xuống bàn tay nhỏ bé còn muốn chuyển động của Thang Viên: "Đừng động."
"Không sao…" Thang Viên cố nén xấu hổ trong lòng: "Vào… Vào đi…"
"Anh… Anh sợ em…" Viên Tiêu còn chưa nói hết câu, Thang Viên liền chủ động tách hai chân ra, vòng quanh hông anh, gương mặt ửng đỏ say lòng người, giả bộ cứng rắn: "Đã nói là không sao rồi mà!"
Viên Tiêu sững sờ, khóe miệng dần dần giương lên ý cười xấu xa, đưa tay đi xuống thăm dò: "Thì ra là bà xã muốn…" Anh nhìn chằm chằm vào chất lỏng ướt át trên đầu ngón tay, mắt đầy thâm ý. Oanh một tiếng, Thang Viên hoàn toàn đỏ bừng từ đầu đến chân, vùng vẫy ngồi dậy, lại bị Viên Tiêu đè xuống, làm thế nào cũng tránh không thoát.
Vừa muốn mở miệng mắng anh, lại thấy Viên Tiêu đưa ra đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi chất lỏng trên ngón giữa, đôi mắt to thẳng tắp nhìn cô, từ từ ngậm đầu ngón tay vào trong miệng, trằn trọc mút vào, phát ra âm thanh chụt chụt.
"Ngọt quá." Viên Tiêu rút ngón tay từ trong miệng ra, bàn tay dọc theo đường cong xinh đẹp trên bắp chân, từ từ mở rộng hai chân Thang Viên ra. Lần đầu tiên của người phụ nữ sẽ rất đau, đàn ông phải dời đi lực chú ý của người phụ nữ, đây là Viên Tiêu tham khảo ở trên mạng. Anh nhớ rất rõ ràng, vận dụng cũng linh hoạt, anh cực kì sợ sẽ làm cô đau, cũng sợ sẽ làm cô bị thương.
Thang Viên lại không biết ý tưởng của Viên Tiêu, chỉ cảm thấy người này da mặt thật dày, ở trên giường trêu chọc đùa giỡn cô, khiến cô xấu hổ đến nỗi đỉnh đầu cũng muốn bốc khói, muốn cho anh một cái tát lại thình lình bị lập tức xỏ xuyên. Nước mắt thoáng chốc tuôn ra, đau, thật sự rất đau, đời này cô chưa bao giờ đau như vậy! Có mạnh như thế sao? Không phải anh sẽ đến từ từ sao? Thang Viên đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, rốt cuộc nhịn không được nức nở nghẹn ngào ra tiếng. "Cút! Anh… Anh đi ra ngoài… Đi ra ngoài!"
"Ngoan, bánh trôi nhỏ ngoan nào, lập tức sẽ không đau." Viên Tiêu thương tiếc hôn lên gò má của Thang Viên, trong lòng co quắp từng trận, anh cũng không muốn làm cô đau, thế nhưng nhất định phải qua một cửa này. Cô đau, anh cũng đau. Nhưng anh vẫn muốn cô, muốn đến chết, hận không thể làm cho cô trong trong ngoài ngoài đều in lại ấn ký của anh, mặc kệ là ai cũng không dám nhúng chàm!
"Viên Tiêu! Anh là tên… Khốn kiếp!" Thang Viên vừa khóc vừa mắng: "Anh chậm một chút, chậm một chút… Sẽ, sẽ… Chết sao?"
"Là lỗi của anh, là lỗi của anh." Viên Tiêu bị nước mắt của Thang Viên làm cho hoảng hồn, sau đó phải làm gì cũng không nhớ nữa, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể ra sức dùng ngôn ngữ an ủi cô.
Thang Viên chỉ cảm thấy dưới thân đau đớn kịch liệt, cô không dám động thậm chí không dám há miệng thở. Nữa ngẩng đầu nhìn Viên Tiêu trên người, trán anh dầy đặc mồ hôi, ngọn lửa trong mắt bùng cháy như cũ nhưng anh vẫn không dám động đậy, chỉ đau lòng chăm chú nhìn cô. Trong lòng cô thoáng qua rất nhiều cảm xúc, cuối cùng vẫn không nỡ nhìn thấy anh khó chịu.
"Anh ngốc đó làm gì?" Thang Viên nặng nề thở một hơi, nhìn Viên Tiêu ngây ngốc, nhắm hai mắt lại rống lên: "Động đi!"
Tối nay họ Viên kia đặc biệt ân cần, anh đẩy Thang Viên ra khỏi phòng bếp, còn chính mình thì làm việc đến khí thế ngất trời ở trong đấy, thậm chí còn ngâm nga ca hát. Thang Viên cho rằng cuối cùng anh cũng để xuống gánh nặng trên người cho nên mới vui vẻ như vậy, vì thế cô cũng liền tùy ý anh. Viên Tiêu chỗ nào cũng tốt, nhưng chỉ có một khuyết điểm duy nhất chính là: ngũ âm không được đầy đủ mà thôi! Bạn nói anh ấy hát rất khó nghe ư, anh ấy rõ ràng hát đến nghiêm túc như vậy, làm cho người ta căn bản không thể nhẫn tâm cắt đứt. Để tránh cho lỗ tai của mình bị độc hại, Thang Viên cằm lấy quần áo chuồn nhanh vào tolet, tắm rửa.
Thang Viên tắm xong liền tiến vào phòng ngủ, nhìn thấy Viên Tiêu chính trực ngay thẳng nằm ở trên giường, vẻ mặt mang ý cười xấu xa, không biết anh đang suy nghĩ gì. Thang Viên đi tới, nhất thời ngửi thấy được một hồi mùi rượu, mặc dù khi uống không cảm thấy gì, nhưng vì cô vừa mới tắm rửa xong cho nên mới cảm thấy đặc biệt nặng mùi. Đưa chân đá đá Viên Tiêu: "Đi tắm mau, hôi chết đi được."
Viên Tiêu nghe thấy lời nói của Thang Viên, vội vàng nhảy xuống từ trên giường, mắt to chớp chớp, lộ ra một lúm đồng tiền: "Tuân lệnh! Bà xã!" Xem ra tâm tình cực kỳ tốt. Thang Viên cũng không để ý anh động kinh, bật máy sấy, ngồi sấy tóc trước bàn trang điểm.
Trong lòng Viên Tiêu ấp ủ chuyện xấu, đương nhiên không thể kéo dài thời gian, mau chóng vọt vào phòng tắm, tắm nhanh rồi ra. Tốc độ nhanh đến mức có thể so sánh với máy bay chiến đấu! Thang Viên giương mắt nhìn toàn thân Viên Tiêu trên dưới nhỏ nước, nghĩ thầm, chẳng lẽ là uống rượu đến hỏng đầu? Có kiểu tắm này sao? Cô còn chưa lau khô tóc vậy mà anh đã tắm xong rồi!
"Sao anh tắm nhanh vậy?" Thang Viên đi tới đưa khăn lông cho anh, nước trên tóc người này nhỏ xuống làm ướt hết thảm rồi, thật là không biết chú ý gì hết!
Viên Tiêu nhận lấy khăn lông dùng sức lau vài cái rồi vứt khăn lông lên bàn trang điểm, đột nhiên nhào qua ôm lấy Thang Viên, mặt dán mặt cọ xát: "Bánh trôi nhỏ…"
"Đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, không được ném đồ lung tung!" Thang Viên cau mày đẩy Viên Tiêu ra, xoa xoa vết nước trên mặt do anh cọ cọ mà ra, đi tới treo khăn lông lên: "Nhớ kỹ chưa? Lần sau tái phạm thì trở về nhà anh đi!"
"Bánh trôi nhỏ…" Viên Tiêu cũng không để ý cô quát lớn, vẻ mặt ngây ngô cười chạy tới bên cạnh Thang Viên, khuôn mặt đỏ bừng, không biết là vì vừa mới tắm xong hay là vì uống rượu, mắt to chớp chớp: "Bánh trôi nhỏ, chúng ta đi ngủ đi!"
"Tóc khô rồi hãy nói!" Thang Viên cáu giận trừng mắt liếc anh, ngồi ở trên giường cầm lấy một quyển sách trên tủ ở đầu giường lật xem.
Trong lòng Viên Tiêu vốn đang kìm nén một trận lửa, nhất là sau khi uống rượu, ngọn lửa này càng cháy càng mạnh, khiêu khích toàn thân anh bốc khói, vô cùng khó chịu. Nay lại nhìn thấy Thang Viên vừa muốn nổi giận lại vừa thẹn thùng, nhất thời oanh một tiếng cháy hừng hực lên, không chút suy nghĩ trực tiếp nhào tới áp Thang Viên ở dưới thân.
"Bánh trôi nhỏ, chúng ta làm đi, làm đi, có được không? Có được không?" Viên Tiêu dán chặt vào thân thể Thang Viên, chầm chậm cọ xát, thân thể rất nhanh có biến hóa. "Anh thấy mình ngốc chưa!" Thang Viên đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của anh, hơi hơi ngượng ngùng xoay mặt đi, đến tột cùng da mặt của người này phải dày bao nhiêu mới có thể nói thẳng ra những lời như thế?!
"Ừ ừ, anh ngốc, anh ngốc…" Viên Tiêu không chút nghĩ ngợi hùa theo Thang Viên, hì hục cúi đầu gặm cắn cổ Thang Viên.
"Ưm… Đau, anh nhẹ một chút…" Thang Viên đưa tay nắm lấy tóc Viên Tiêu, Viên Tiêu phối hợp ngẩng đầu lên, vừa lúc bắt được vẻ ngượng ngùng mà cô cực lực che giấu dưới đáy mắt. "Anh sẽ không làm em đau." Viên Tiêu sờ sờ gò má phấn hồng của Thang Viên, nhẹ nhàng in lại một nụ hôn trên trán cô.
Thang Viên ngẩng đầu lên hôn môi anh, đôi môi Viên Tiêu rất mềm, còn mang theo mùi vị của rượu đỏ chưa tan, say đắm lòng người, Thang Viên ôm lấy hông Viên Tiêu, cố sức nghênh hợp với sự đòi lấy ngày càng kịch liệt của anh. Áo ngủ mỏng manh bị vén lên, bàn tay Viên Tiêu tinh chuẩn tìm được hai khỏa mềm mại, nắm trong tay từ từ xoa nắn, hơi thở của Thang Viên dần dần tăng nhanh, nghiêng đầu rời khỏi đôi môi của Viên Tiêu, thở dốc từng ngụm từng ngụm, khóe môi sáng bóng trong suốt cực kì mê người.
Một tay Viên Tiêu vòng qua cổ Thang Viên ôm lấy cô vào lòng, một cánh tay khác linh hoạt cởi bỏ áo ngủ của Thang Viên, nụ hôn nóng bỏng dần dần trượt xuống từ trên cần cổ trắng mịn của Thang Viên, in lại từng dấu dâu tây trên làn da tuyết trắng.
Quần ngủ cũng bị tuột xuống, bàn tay Viên Tiêu lúc nặng lúc nhẹ vuốt ve bờ mông ngạo nghễ của cô, lửa nóng dưới người càng thêm cứng rắn. Ánh mắt cũng không nháy, chăm chú nhìn khuôn mặt Thang Viên, Viên Tiêu từ từ cởi bỏ quần áo trên người, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô chuyển động trên cơ bụng của anh, xoa dịu dục vọng sắp bùng nổ.
Đây là lần đầu tiên Thang Viên nhìn thấy thân thể của Viên Tiêu, chỉ liếc mắt một cái liền không dám nhìn nữa. Lúc mặc quần áo chỉ cảm thấy dáng người của anh thon dài, cởi quần áo ra mới biết người này có bao nhiêu hấp dẫn, lồng ngực rộng lớn kia, bắp thịt rắn chắc kia, đường cong thân thể xinh đẹp kia, còn có… Lửa nóng dưới thân kia… Làm cho Thang Viên thẹn thùng đến nỗi muốn chạy trốn.
Môi Viên Tiêu dần dần dời xuống, đi tới bên đùi Thang Viên. Thịt non nhạy cảm bị môi lưỡi anh kích thích, cảm giác tê liệt thoáng chốc truyền khắp toàn thân, cả người Thang Viên run rẩy, ngay cả ngón chân cũng cuộn lại. Từng đợt khoái cảm ập đến, khóe mắt Thang Viên lộ ra một vẻ ướt át, bắt đầu đứt quãng nỉ non.
Đây không thể nghi ngờ là khích lệ đối với Viên Tiêu, anh không thể khống chế cắn bắp đùi Thang Viên một ngụm, bàn tay dần dần đưa vào trung tâm thân thể Thang Viên.
"Viên… Viên Tiêu, đủ… Đủ rồi." Thang Viên nắm lấy cánh tay Viên Tiêu muốn ngăn cản động tác của anh, lại bị Viên Tiêu trở tay nắm lại: "Giao cho anh." Viên Tiêu khẽ hôn lên bàn tay cô, trong đôi mắt to là nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Bánh trôi nhỏ, giao cho anh là tốt rồi." Mặc dù anh chưa từng làm, nhưng vì ngày này anh đã chuẩn bị rất nhiều, cho dù động tác vẫn vô cùng trúc trắc nhưng anh biết phải tiếp tục như thế nào.
Thang Viên và anh nhìn nhau mấy giây, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, cũng tốt, cho dù thế nào đi nữa, cô vẫn không muốn ngừng lại, vậy thì giao tất cả cho anh đi. Thấy vậy, Viên Tiêu nhẹ nhàng hôn lên lông mi run rẩy của Thang Viên: "Bánh trôi nhỏ thật biết nghe lời."
Mặc kệ bình thường hình thức ở chung giữa hai người như thế nào, một khi đàn ông đã đến trên giường thì vẫn cường thế như cũ, nhất là Viên Tiêu, cường thế gần như có chút bá đạo. Nụ hôn này thay vì nói là hôn còn không bằng nói là khẽ cắn! Thang Viên bị anh cắn như vậy có chút đau, sau khi đau lại có một loại cảm giác tê dại nói không nên lời, cô muốn mở miệng bảo anh đừng cắn, rồi lại không nỡ từ bỏ loại cảm giác này, chỉ có thể ánh mắt mông lung mờ mịt nằm ở dưới thân Viên Tiêu, uốn éo thân thể mềm nhũn thành một bãi xuân thủy.
Đầu ngón tay của Viên Tiêu nhẹ nhàng vuốt ve vòng quanh khỏa anh đào, thỉnh thoảng xẹt qua điểm mẫn cảm của cô, Thang Viên cắn môi chịu đựng không phát ra tiếng, âm thanh thở dốc lại càng ngày càng nặng. Mồ hôi trên trán Viên Tiêu từng giọt rơi xuống thân thể trần trụi của Thang Viên, anh đã sớm nghẹn đến mức sắp nổ tung, hận không thể lập tức vọt vào, dục vọng kêu gào vì không được thỏa mãn, nhúc nhích, cứng rắn đến đáng sợ, giống như bàn ủi gắt gao chống đỡ trên người Thang Viên, Thang Viên dĩ nhiên biết anh ẩn nhẫn, cắn cắn môi dưới, đưa tay nắm lấy lửa nóng dưới thân anh.
"Ưm…" Viên Tiêu kêu rên một tiếng, động tác trên tay cũng ngừng lại. Anh thở hổn hển, một thanh đè xuống bàn tay nhỏ bé còn muốn chuyển động của Thang Viên: "Đừng động."
"Không sao…" Thang Viên cố nén xấu hổ trong lòng: "Vào… Vào đi…"
"Anh… Anh sợ em…" Viên Tiêu còn chưa nói hết câu, Thang Viên liền chủ động tách hai chân ra, vòng quanh hông anh, gương mặt ửng đỏ say lòng người, giả bộ cứng rắn: "Đã nói là không sao rồi mà!"
Viên Tiêu sững sờ, khóe miệng dần dần giương lên ý cười xấu xa, đưa tay đi xuống thăm dò: "Thì ra là bà xã muốn…" Anh nhìn chằm chằm vào chất lỏng ướt át trên đầu ngón tay, mắt đầy thâm ý. Oanh một tiếng, Thang Viên hoàn toàn đỏ bừng từ đầu đến chân, vùng vẫy ngồi dậy, lại bị Viên Tiêu đè xuống, làm thế nào cũng tránh không thoát.
Vừa muốn mở miệng mắng anh, lại thấy Viên Tiêu đưa ra đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm đi chất lỏng trên ngón giữa, đôi mắt to thẳng tắp nhìn cô, từ từ ngậm đầu ngón tay vào trong miệng, trằn trọc mút vào, phát ra âm thanh chụt chụt.
"Ngọt quá." Viên Tiêu rút ngón tay từ trong miệng ra, bàn tay dọc theo đường cong xinh đẹp trên bắp chân, từ từ mở rộng hai chân Thang Viên ra. Lần đầu tiên của người phụ nữ sẽ rất đau, đàn ông phải dời đi lực chú ý của người phụ nữ, đây là Viên Tiêu tham khảo ở trên mạng. Anh nhớ rất rõ ràng, vận dụng cũng linh hoạt, anh cực kì sợ sẽ làm cô đau, cũng sợ sẽ làm cô bị thương.
Thang Viên lại không biết ý tưởng của Viên Tiêu, chỉ cảm thấy người này da mặt thật dày, ở trên giường trêu chọc đùa giỡn cô, khiến cô xấu hổ đến nỗi đỉnh đầu cũng muốn bốc khói, muốn cho anh một cái tát lại thình lình bị lập tức xỏ xuyên. Nước mắt thoáng chốc tuôn ra, đau, thật sự rất đau, đời này cô chưa bao giờ đau như vậy! Có mạnh như thế sao? Không phải anh sẽ đến từ từ sao? Thang Viên đau đến nỗi mặt mũi trắng bệch, rốt cuộc nhịn không được nức nở nghẹn ngào ra tiếng. "Cút! Anh… Anh đi ra ngoài… Đi ra ngoài!"
"Ngoan, bánh trôi nhỏ ngoan nào, lập tức sẽ không đau." Viên Tiêu thương tiếc hôn lên gò má của Thang Viên, trong lòng co quắp từng trận, anh cũng không muốn làm cô đau, thế nhưng nhất định phải qua một cửa này. Cô đau, anh cũng đau. Nhưng anh vẫn muốn cô, muốn đến chết, hận không thể làm cho cô trong trong ngoài ngoài đều in lại ấn ký của anh, mặc kệ là ai cũng không dám nhúng chàm!
"Viên Tiêu! Anh là tên… Khốn kiếp!" Thang Viên vừa khóc vừa mắng: "Anh chậm một chút, chậm một chút… Sẽ, sẽ… Chết sao?"
"Là lỗi của anh, là lỗi của anh." Viên Tiêu bị nước mắt của Thang Viên làm cho hoảng hồn, sau đó phải làm gì cũng không nhớ nữa, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể ra sức dùng ngôn ngữ an ủi cô.
Thang Viên chỉ cảm thấy dưới thân đau đớn kịch liệt, cô không dám động thậm chí không dám há miệng thở. Nữa ngẩng đầu nhìn Viên Tiêu trên người, trán anh dầy đặc mồ hôi, ngọn lửa trong mắt bùng cháy như cũ nhưng anh vẫn không dám động đậy, chỉ đau lòng chăm chú nhìn cô. Trong lòng cô thoáng qua rất nhiều cảm xúc, cuối cùng vẫn không nỡ nhìn thấy anh khó chịu.
"Anh ngốc đó làm gì?" Thang Viên nặng nề thở một hơi, nhìn Viên Tiêu ngây ngốc, nhắm hai mắt lại rống lên: "Động đi!"
/58
|