Tháng Sáu Trời Xanh Lam

Chương 29 - Chương 29

/41


Vi Lam ngồi trong phòng làm việc ở công ty, nhìn vào bức tường phía đối diện.

Sau khi tiếp quản công ty Thiên Lam, cô vẫn dùng phòng làm việc trước đây của Thiên Lãng, ngay cả bàn làm việc, máy tính, tủ công văn, bồn cảnh đều không thay đổi vị trí. Tất cả giống như khi Thiên Lãng còn đang sống.

Mỗi lần bước vào căn phòng này, vết sẹo hình trái tim trước ngực, đều khẽ nhói lên, dường như có người dùng kim để đâm. Cô không ghét bỏ cảm giác đó, mà lại cảm thấy đang được tận hưởng.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, cô ngồi thẳng người lại, hắng giọng nói: “Mời vào!”

Là cô thư ký Lý, một cô gái 25 tuổi đang còn độc thân, ít nói nhưng rất tháo vát.

“Tổng Giám đốc chị ký giúp em những công văn này!”

Vi Lam giở ra xem, ký tên xong liền đưa lại cho thư ký Lý. Lý đang chuẩn bị quay ra thì Vi Lam gọi cô lại: “Đợi một lát! Chị còn có một câu hỏi”.

Lý dừng chân lại, lặng lẽ nhìn cô.

“Bức tường này trước đây có treo một bức tranh, đúng không?”

Vi Lam chỉ vào bức tường trắng phía đối diện.

Dường như cô thư ký Lý ngần ngừ một lát, sau đó gật đầu: “Đúng vậy Tổng Giám đốc ạ. Hai năm trước khi em về công ty, bức tranh đó được treo ở đây, sau đó không biết vì lý do gì mà Tổng Giám đốc Tần đã lấy nó xuống”.

“Bức tranh ấy vẽ gì vậy?”

“À…” Đôi mắt cô Lý nhìn vào Vi Lam, “trên bức tranh là một cô gái nhìn như học sinh cấp ba, mặc áo trắng váy xanh, buộc tóc đằng sau, ánh mắt cô bé… rất đặc biệt”.

Cô bé đó chính là Tổng Giám đốc Hạ Vi Lam trước mặt. Ngày đầu tiên Vi Lam về công ty, thư ký Lý đã nhận ra ngay. Bởi khuôn mặt đó, các nét thanh tú đó, đặc biệt là ánh mắt, vô cùng giống.

Vi Lam khẽ hỏi: “Ánh mắt như thế nào?”

“Cô gái trong bức tranh đó chưa đầy 20 tuổi, nhưng ánh mắt dường như chất chứa những năm tháng dài đằng đẵng, trông rất cô đơn”.

“Em có biết bức tranh đó hiện giờ đặt ở đâu không?”

Thư ký Lý ngơ ngác lắc đầu.

Khi Tần Thiên Lãng lấy bức tranh đó xuống, bức tường nhìn trở nên trống trải, nhưng cô lại cảm thấy yên lòng.

Cô ghen tị với ánh mắt cháy bỏng của Tần Thiên Lãng khi nhìn bức tranh, trong lòng hơi phiền muộn: cùng là con gái, cùng đang ở trong độ tuổi đẹp, tại sao bên cạnh mình, không có người đàn ông như vậy?”

“Em chỉ nhớ, tên của bức tranh đó là Tháng 6 trời xanh lam”.

Một công văn mà Thiên Lãng ký từ một năm về trước, Vi Lam lục tủ tìm mãi mà không thấy. Cô thư ký Lý như sực nhớ ra điều gì: “Tổng giám đốc Tần có thói quen scan bản gốc của công văn rồi lưu trong máy tính”.

“Chị đã mở máy tính của anh ấy, không tìm thấy công văn này”.

“Tổng Giám đốc Tần thích lưu trong laptop cá nhân của anh ấy, mang theo rất tiện”.

Laptop? Có lẽ là để trong phòng ngủ của anh.

Căn hộ ở hoa viên Hải Cảnh, Vi Lam không nỡ trả, mặc dù tiền thuê đắt. Chùm chìa khoá đó, cô cũng vẫn đang giữ.

Và thế là, trong buổi chiều hoàng hôn này, Vi Lam đã đẩy cánh cửa phòng khoá chặt của Thiên Lãng ra.

Là căn phòng mà cô vô cùng quen thuộc: một chiếc giường rộng với hoa hồng tím, một bộ rèm cửa màu xanh nhạt, điểm khác biệt duy nhất là, trên tường có treo một bức tranh.

Nó giống như một mũi tên sắc nhọn bay đến, đâm trúng vào trái tim Vi Lam.

Trong tranh là một cô bé 17, 18 tuổi, đứng trước cửa sổ, tóc buộc đằng sau, nhìn thế giới bằng ánh mắt ngơ ngác, trong đôi mắt đó, có một cái gì đó sâu thẳm, quen thuộc.

Bên ngoài, là ánh nắng rực rỡ.

Vi Lam biết, đó là cô, chỉ có thể là cô. Không chỉ riêng ánh mắt vô hồn, đầy vẻ cô đơn, tư lự đó.

Bởi giữa xương đòn, cũng có một nốt ruồi đen nhỏ.

“Tháng 6 trời xanh nhạt” – Cô đã nhìn thấy hàng chữ dưới bức tranh.

Sự thật đã rõ. Đây chính là điều bí mật mà Thiên Lãng giấu trong phòng ngủ.

Vi Lam nhìn bức tranh đó, một mình thẫn thờ hồi lâu.

Mãi cho đến khi thư ký Lý gọi điện thoại: “Tổng Giám đốc, chị tìm thấy công văn đó chưa? Khách hàng đang giục để lấy!”

Cô cố gắng kìm chế sự xúc động của mình, mở chiếc laptop đặt trên bàn ra, và tìm thấy ngay công văn đó.

Mặc dù là bản scan, nhưng vẫn rất rõ, ngay cả dấu đỏ trên đó cũng rất rõ nét.

Hóa ra Thiên Lãng lại là người cẩn thận đến vậy.

Đang định tắt máy, lại phát hiện ra trên desktop có một folder, trên đó có ghi ba chữ “gửi Vi Lam”.

Vi Lam tò mò mở ra xem, trong folder đó lại có hơn 20 file.

Cô click chuộc vào file đầu tiên, là mấy tờ giấy viết thư đã ngả sang màu vàng được quét lên, trên đó viết đầy chữ.

Sau khi phóng to lên có thể nhìn thấy rõ, đó là một bức thư Thiên Lãng viết cho cô, ngày tháng là 10 năm về trước.

Vi Lam

Em có khoẻ không?

Anh đã hạ quyết tâm rất lớn, mới viết lá thư này cho em. Mặc dù em mãi mãi sẽ không nhìn thấy những dòng chữ này, bởi anh sẽ không gửi nó đi. Nhưng anh vẫn rất muốn biết, nếu em nhận được lá thư này thật, thì em sẽ thế nào?

Bây giờ hãy để anh tưởng tượng ra nét mặt của em khi đọc thư, chắc chắn là phải cau mày (em thường thích cau mày, từ sau mỗi khi em cau mày một lần, anh sẽ đánh một lần, mới giúp em sửa được thói quen này). Trong mắt có nụ cười lạnh lùng, mang chút giễu cợt. Đáng yêu nhất vẫn là cái miệng, hai mép khẽ nhếch lên, tỏ ra cố chấp và bất cần. (Không thể nói điều này nữa, nói ra điều này nỗi nhớ trong lòng lại nhói lên).

Thế nhưng, khả năng lớn nhất là, vừa nhìn thấy tên của anh trong thư, em sẽ xé nó đi ngay, không thèm mở ra xem.

Anh vẫn biết, em hận mẹ anh, hận lây sang cả anh, đặc biệt là do anh không mang họ Hạ, mà lại ở trong nhà họ Hạ, thân thiện gọi ba em là “ba”. Còn em kể từ khi bước vào cửa nhà, không chịu gọi mẹ anh một tiếng “mẹ”.

Trong lòng em, anh chỉ là một anh chàng đáng ghét, nếu có thể, suốt đời em cũng không muốn nhìn thấy anh. Đây cũng là điều mà ba em muốn làm. Chính vì thế, anh bị gạt ra rất xa, sang tận bên kia địa cầu.

Vi Lam, em đã từng chửi anh là thằng con hoang. Đúng vậy, anh đúng là một thằng con hoang, cha mẹ anh không cưới nhau mà đã sinh ra anh. Hơn nữa, khi anh chào đời, ba anh đã không còn nữa. Em là con gái, em không thể hiểu được, hình ảnh người cha trong lòng cậu con trai đồng nghĩa với cái gì, có vai trò quan trọng như thế nào trong quá trình trưởng thành của cậu. Điều này người mẹ sẽ không thể thay thế. Cũng chính vì thế anh đã trở thành người thiếu cảm giác an toàn, tính tình trầm lặng, lầm lì. Tuổi thơ của anh không vui vẻ, anh lớn lên trong ánh mắt coi thường, sỉ nhục của người khác. Mãi cho đến năm 9 tuổi gặp được cha em.

Cho dù em có tin hay không, đúng là anh đã coi cha em như cha đẻ của mình. Trước khi em xuất hiện, ông rất yêu mẹ anh, cũng rất thương anh. Anh đã được tận hưởng tình yêu của người cha mà mình khát khao từ lâu, được tận hưởng hơi ấm của một gia đình trọn vẹn, chỉ có điều anh không biết, hơi ấm này được cướp từ phía em và mẹ em. Vi Lam, chính em đã nhắc nhở anh, chính em đã nói với anh rằng: “Hạ Vân Sinh không phải là ba anh, anh họ Tần, còn ông họ Hạ!”

Em không biết, giây phút đó anh hận em biết bao! Em đã đập tan giấc mơ của anh, để anh nhìn rõ được mình: “Tần Thiên Lãng, anh là một thằng con hoang!” Kể cả bề ngoài anh đẹp trai đến đâu, học giỏi đến đâu, chơi đàn violon hay đến đâu, cũng không thay đổi được sự thật tàn khốc này.

Và thế là, anh không muốn quay về ngôi nhà này nữa, cũng không muốn nhìn thấy mẹ anh nữa. Vì trong mắt em, bà là con hồ ly tinh dụ dỗ chồng người khác, phá vỡ gia đình người khác. Anh hận mình phải đóng một vai khó xử trong đó.

Thuỵ Dương chào đời, khiến anh buộc phải đối mặt với mọi người một lần nữa. Trò biểu diễn của em ở bệnh viện khiến anh cảm thấy buồn cười, đồng thời lại có một nỗi bi ai của những người cùng cảnh ngộ. Thực ra, em và anh cùng đáng thương như nhau, em cũng là một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn. Anh ngăn em ở hành lang, cố tình dùng lời nói chọc giận em. Ánh mắt em khi ngẩng đầu nhìn anh, lại khiến anh thực sự cảm động.

Thực lòng mà nói, em không xinh đẹp, cũng không hoạt bát đáng yêu như những cô gái trong cùng độ tuổi. Không thể giải thích được tại sao anh lại rung động trước em?

Có lẽ, chính vì đôi mắt đó của em chăng? Anh không thể quên được lần đầu tiên gặp em, gầy gò, nhút nhát, giống như không chịu được mưa rơi gió thổi, nhưng lại cố tình tỏ ra kiên cường. Rõ ràng là rất oán hận mẹ anh, oán hận cái gia đình này nhưng lại thể hiện ra ngoan ngoãn, mềm yếu. Thực ra, lúc đó anh cũng rất sợ, sợ sự xuất hiện của em, sẽ phải chia sẻ tình yêu của mẹ dành cho anh, thay thế vị trí của mình. Anh không chấp chận được em, cũng không chào đón em. Chắc chắn em đã cảm nhận được sự đối địch của anh, nhìn anh với con mắt không hề tỏ ra sợ hãi.

Đôi mắt đen láy sáng ngời đó, chứa đầy vẻ ngang ngạnh và thách thức. Cái nhìn đó, khiến anh có cảm giác cùng cảnh ngộ nên thương nhau. Sau này anh mới biết, ba mẹ em chia tay nhau từ khi em 6 tuổi. Lớn lên trong môi trường thiếu tình yêu thương, anh có thể tưởng tượng được, trong quá trình trưởng thành, từ một cô gái ngây thơ, em đã dần dần xây lên một bức tường, ngăn cách mình với thế giới bên ngoài như thế nào.

Anh rất ít khi nhìn thấy em cười, cũng rất ít khi nhìn thấy em khóc. Những sau mỗi lần cãi nhau với em, em đều nắm chặt nắm đấm, rất cố gắng nuốt nước mắt vào trong. Anh phát hiện ra rằng, em rất yếu đuối, cũng rất dễ bị tổn thương, nhưng lại luôn luôn tỏ ra cứng rắn, chỉ khi ở trong góc nhỏ không có người, mới lặng lẽ thể hiện tâm trạng thật nhất của mình. Sự cảnh giác của em, là để tự bảo vệ mình. Gia đình phức tạp, môi trường lớn lên từ nhỏ, buộc em phải trưởng thành sớm, sành sỏi sớm.

Anh không phải cũng thế đó sao? Trên người em, anh đã nhìn thấy rất rõ hình ảnh của mình. Vi Lam, anh và em cùng chung số phận với nhau, cao ngạo, ngang ngạnh nhưng yếu đuối.

Chính vì chúng ta là những kẻ cùng chung cảnh ngộ, anh mới đem lòng yêu em ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em; Mới lặng lẽ đi theo em sau khi tan học; Mới cố tình có những hành động khiến em phản cảm để thu hút em; Mới dễ dàng bị em dụ dỗ trong lúc không hề có sự đề phòng; Mới hung hăng cướp được nụ hôn đầu đời của em trước sự phản kháng mạnh mẽ của em…

Đây là điều sau khi sang Australia, anh mới dần dần hiểu được. Những tháng ngày này, mỗi lần về ký túc xá, anh liền ngồi trước cửa sổ, trong đầu tựa như hiện lên một bộ phim, lúc thì là những hình ảnh khi ở gần em, lúc thì là những dòng chữ viết cho em và những câu nói nói với em. Có lúc, nửa đêm đang nằm trên giường, đột nhiên nhớ tới một câu nói hoặt một ánh mắt của em, liền bật dậy. Bạn cùng phòng nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ đó của anh, hỏi có phải anh ốm hay không, nhìn trông rất kỳ quái.

Cậu ấy đâu có biết, anh đang mắc bệnh tương tư. Tương tư? Hai chữ nghe hay biết bao, không nói hết được vẻ quyến luyến và bịn rịn.

Thôi, đêm đã rất khuya rồi, hôm nay viết đến đây thôi.

Nhớ em, trong mỗi ngày xa em!

Thiên Lãng

Sydney, ngày 2 tháng 11 năm 1996.

Vi Lam thực sự bàng hoàng trước những nội dung mà mình vừa đọc.

Đây là thư do Thiên Lãng viết ư? Cô nhìn kỹ nét chữ trên giấy, đúng là nét bút của Thiên Lãng!

Bàn tay cô run rẩy, click tiếp vào bức tiếp theo, đây là lá thư viết từ 9 năm về trước.

Vi Lam:

Cách bao nhiêu lâu mới viết thư cho em. Không biết hiện giờ em có khoẻ hay không?

Nghe mẹ nói, em đã thi đỗ trường đại học của tỉnh, học ngành tiền tệ.

Chắc là cuộc sống trong trường đại học rất vui vẻ, hy vọng rằng tính cách của em sẽ sôi nổi hơn. Em luôn không vui vẻ, rõ ràng là sợ cô đơn, nhưng lại luôn tách mình ra khỏi người khác. Rõ ràng là muốn khóc, nhưng lại cố gắng giả vờ cười. Chắc chắn bên cạnh em không có người bạn nào.

Và còn có một điều anh lo lắng là, sợ em sẽ yêu trong trường đại học. Tuy nhiên, anh biết, chắc chắn điều kiện chọn người yêu của em sẽ rất cao, những chàng trai bình thường không thể lọt được vào mắt em.

Gần đây anh học hội họa với một thầy giáo. Thầy khen anh có tố chất tốt. Anh chỉ vẽ một bức tranh chân dung, tên của bức tranh là Tháng 6 trời xanh nhạt, bên trong có ẩn chứa tên của anh và em. Còn tại sao lại là “tháng 6?” Vi Lam, em đã quên rồi ư? Lần đầu tiên em xuất hiện trước mắt anh, chính là tháng 6!

Thầy giáo nói, ánh mắt của nhân vật trong bức tranh đó rất đặc biệt giống như bức tranh Nụ cười của nàng Mona Lisa của danh hoạ Leonardo da Vinci, khiến người ta cảm thấy vô cùng bí ẩn. Đó là một ánh mắt cô đơn, bởi không tìm được lối thoát ấm áp trên thế giới này mà cô đơn.

Anh vẽ em của năm 17 tuổi, áo trắng váy xanh, ánh mắt u buồn. Lúc đó anh đợi em trong con ngõ nhỏ đó, nhìn thấy em, chính là hình ảnh đó. Anh đã đứng đó lâu như vậy mà em không phát hiện ra.

Chỉ khi ở riêng một mình, em mới không ẩn giấu mình nữa, để lộ ra ánh mắt lẻ loi, cô độc. Tình yêu thương, đã len vào trái tim anh, lần đầu tiên anh có ý nghĩ thương một người và muốn bảo vệ cô ấy.

Kết quả là anh không làm gì cả, mà lại hôn em một cách thô bạo. Sau đó anh vô cùng hối hận, không thể đối mặt với sự phẫn nộ của em, chỉ biết tránh đi thật xa. Cộng với lần “vô lễ” ở nhà tắm đó, trong mắt em, chắc chắn anh là một kẻ háo sắc đúng không?

Có trời đất lương tâm chứng giám, bao năm nay, có bao cô gái xuất hiện biên anh, người thì dịu dàng si tình, kẻ thì nhiệt tình vồ vập, trái tim anh đều yên tĩnh lặng lẽ, chỉ có em mới là người duy nhất có thể gợi được dục vọng trong cuộc đời anh!

Thiên Lãng nhớ em

Ngày 12 tháng 3 năm 1997

Sau đó lần lượt là các lá thư viết từ 8 năm về trước, 7 năm về trước, 6 năm về trước… 8 năm ở Australia, năm nào Thiên Lãng cũng viết cho cô một lá thư.

Vi Lam đọc từng lá một, theo trình tự, nghiền ngẫm lộ trình trái tim của anh trong những năm tháng đó… Cô đã nhìn thấy sự cô đơn của anh ở nơi đất khách quê người, sự khó khăn của anh trong học tập, cũng đã nhìn thấy vẻ si tình của anh đối với mình.

Đây là lá thư cuối cùng được scan, viết trước khi anh về nước.

Vi Lam:

Hôm nay nhận được điện thoại của mẹ anh, nói ba em bị tai biến mạch máu não. Bà muốn anh về nước, tiếp quản công ty Vân Thiên. Anh không đồng ý, bởi anh đã tìm được một công việc lý tưởng ở Australia, những lúc rỗi rãi chơi đàn violon, vẽ tranh, nghe nhạc, cuộc sống an nhàn thoải mái. Thậm chí cuộc đời sau này, anh cũng đã nhìn thấy rồi: dạo bộ dưới bầu trời xanh, thảm cỏ xanh ngát một màu, bên cạnh là người vợ mắt xanh, con chó nhỏ với bộ lông trắng…

Nhưng cuộc sống an nhàn, tĩnh lặng như thế này, dường như lại thiếu một điều gì đó. Anh nhìn chăm chú vào bức tranh đó, kể từ lần đầu tiên được nhìn thấy ánh mắt của em, anh đã biết em là thuốc độc của anh. Thuốc độc, thuốc giải độc của anh đều là em, Hạ Vi Lam!

Không phải vì công ty Vân Thiên, không phải vì tài sản của nhà họ Hạ. Vi Lam, vì anh em mới quyết định về nước, bởi anh thực sự quá nhớ em rồi!

Thiên Lãng yêu em

Ngày 5 tháng 4 năm 2003

Vi Lam không còn can đảm đọc tiếp nữa.

Điện thoại của thư ký Lý lại một lần nữa vang lên.

“Chị đã tìm thấy công văn đó rồi, sẽ đến ngay đây!”

Cô nhắm mắt lại, copy folder vào USB của mình, rồi nhìn một lần cuối với vẻ lưu luyến, đóng cửa phòng lại.

Vi Lam lái xe quay về công ty, rất bình thản đưa công văn cho khách hàng, sau đó cùng đến khách sạn 5 sao ăn cơm, hát karaoke, đến tận sáng sớm mới về nhà.

Cô nín nhịn cả tối, không có giọt nước mắt nào.

Mãi cho đến bây giờ mới hiểu ra rằng, tim đau đến tột độ, sẽ tê dại đến mức không còn cảm giác gì nữa, ngay cả trút bày và khóc một trận cho thật thoải mái cũng không thể.

Ngoài cửa sổ, trời đã sáng dần.

Vi Lam:

Không thể ngờ được rằng, em lại đến sân bay đón anh. 8 năm rồi, cuối cùng đã được gặp người mà mình thương nhớ đêm ngày, anh gần như không giấu nổi sự xúc động của mình. Tuy nhiên, gương mặt em tiều tuỵ, ánh mắt không hề có chút gì ấm áp. Đây không phải là Hạ Vi Lam mà anh muốn nhìn thấy.

8 năm qua, rốt cục em đã gặp những chuyện gì?

Mẹ loáng thoáng nói rằng em đã yêu trong trường đại học, nhưng lại gặp thất bại. Đáng lẽ anh phải cảm thấy buồn thay em, nhưng trong lòng lại không giấu được nỗi vui mừng. Nếu quả thực là em yêu thành công, sống một cuộc sống hạnh phúc, thì không phải anh về nước mất công hay sao?

Nếu em biết được suy nghĩ của anh, chắc chắn sẽ chửi anh là vui mừng trước sự đau khổ của người khác. Nhưng tình yêu đều là ích kỷ, anh không muốn chia sẻ với người khác thứ mà mình thích.

Thuỵ Dương cứ bám riết lấy em, khiến anh không có cơ hội gặp riêng em. Cậu bé này nhìn rất giống em, tính cách cũng rất giống, cũng là một đứa trẻ tư lự, nhạy cảm. Tuổi còn nhỏ như thế mà đã phát hiện ra rằng em không thích gia đình này.

Mẹ anh nói, mấy năm học trong trường đại học, kể cả là lễ tết, em cũng không chịu về nhà.

Em không về ngôi nhà này nữa, thì chỉ còn cách là anh đi tìm em. Hôm nay anh đã nói với em rằng, muốn mở công ty con trên tỉnh, ba em đã tán đồng ý kiến của anh, đồng thời nói có lòng tin đối với anh.

Anh lại không có lòng tin đối với mình, đặc biệt là không biết em có chào đón sự gia nhập của anh vào cuộc sống của em hay không.

Vi Lam:

Cuối cùng anh đã biết được câu trả lời rồi. Hôm đó anh đến ngân hàng gặp em trên danh nghĩa vay vốn. Em rất thờ ơ lạnh nhạt, dường như không hề quen biết anh. Trong mắt em anh không phát hiện ra thứ mà mình cần.

Điều khiến anh không thể chấp nhận được nhất là, em đã giới thiệu anh cho cô bạn đồng nghiệp của em. Đột nhiên anh chợt bừng tỉnh, trong mắt em mình chỉ là người anh do mẹ kế đưa về, nói thẳng ra đây chỉ là nỗi tương tư một mình mà thôi.

Không thể ngờ rằng, Tần Thiên Lãng cũng có ngày phải tương tư một mình! Anh cúi đầu xuống, cười nhạo mình, chỉ có mình mới biết vị chát đắng của nụ cười này.

Vi Lam:

Từ bao lâu nay vẫn không biết tình cảm dành cho em là tình cảm gì. Hôm nay ở trong bệnh viện, khi nghe thấy tiếng la hét như xé gan xé ruột của em sau bức bình phong, trái tim anh đau đớn biết bao, khi nghĩ rằng thà người đau đớn là mình, anh mới phát hiện ra mình đã không thể cứu vãn được nữa.

Nhìn thấy tay em bị thương, ai vừa đau đớn vừa hối hận. Những ngày qua, anh không lúc nào không nhớ đến em, bao nhiêu lần muốn tự mình nói với em rằng “anh yêu em”, bao nhiêu lần muốn đưa tay ra ôm em vào lòng, nhưng sự ích kỷ và nhu nhược, đã khiến anh chùn bước hết lần này đến lần khác.

Đúng vậy, anh sợ bị tổn thương, đặc biệt là sự tổn phương đến từ phía em. Em khác với các cô gái khác, em rất có cơ mưu, lại cố chấp và ngang ngạnh, vì nguyên nhân môi trường, mà em đã làm tổn thương mình, cũng làm tổn thương mọi người xung quanh. Huống hồ, quan hệ giữa chúng ta lại phức tạp như thế, bất kỳ công thức tình yêu nào áp dụng vào chúng ta đều không phù hợp.

Tuy nhiên có ông trời biết, anh yêu em biết bao! chỉ cần có một vài lời nói của em, dù chỉ là một ánh mắt, anh cũng sẵn sàng làm mọi việc vì em.

Vi Lam, đừng từ chối anh nữa, hãy để cho anh chăm sóc em được không?

Vi Lam:

Dự án đó tiến triển rất thuật lợi, công ty cũng được khởi sắc trên mọi phương diện. Nhất định anh sẽ không để ba em phải thất vọng

Anh phải hết sức nỗ lực, để mình trở nên tuyệt vời hơn, để em nhìn thấy điểm tốt ở anh. Anh tự nhủ rằng, em bị đau tay, lại gặp trắc trở trong chuyện tình cảm, anh không thể tranh thủ cơ hội chen vào cuộc sống của em trong lúc này, chỉ biết giấu nó ở trong lòng. Hoặc là một ngày nào đó em khiến nó đơm hoa kết trái, hoặc là một ngày nào đó em nhổ nó bật rễ, tất cả đều do em.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, có thật là anh sẽ làm được không?

Điều duy nhất khiến anh phải bận lòng là Mạt Mạt. Những chuyện như thế này, thường xuyên xảy ra với anh. Trước đây anh đều giả câm giả điệc, hoặc là từ chối bằng thái độ lạnh lùng, thường xuyên bị người ta hiểu lầm là “kẻ đồng tình luyến ái”. Nhưng Mạt Mạt lại khác, cô ấy là con gái của giảm đốc Sở kiến trúc. Anh không thể để mất lòng cô ấy, chỉ biết nói thẳng với cô ấy rằng, anh đã có người mình thích.

Nhưng cô ấy là cô gái rất khó cắt đuôi, tối nào cũng gọi điện hẹn anh đến quán bar. Bởi vì cô ấy còn trẻ nên hiếu thắng. bởi vì cô ấy cao ngạo, không thể chịu nổi việc người đàn ông mà mình yêu lại không yêu cô ấy. Xét cho cùng, cô ấy là một đứa trẻ được chiều chuộng nên sinh hư.

Mọi người đánh giá như thế nào về anh anh đều không quan tâm, chỉ sợ em hiểu lầm anh. Nhưng anh tin rằng, Vi Lam là người thông minh nhất. Em càng thông mình, càng dễ nhận ra lòng chân thành của anh.

Vi Lam:

Anh xin lỗi, tối nay không phải anh cố tình sỉ nhục em, có lẽ là do anh quá bận tâm đến em.

Từ năm 18 tuổi, anh đã đem lòng yêu thương, nhớ nhung em, còn em lại yêu hết người đàn ông này đến người đàn ông khác!

Vi Lam, tại sao trong mắt em không có hình bóng của anh? Tại sao em không nhìn thấy tất cả những cái mà anh đã bỏ ra?

Trong khoảnh khắc mà anh ôm chặt em vào lòng vào nói với em rằng “anh yêu em”, anh có thể cảm nhận được rất rõ sự chấn động trong em. Và khi anh hôn em, em cũng rất chuyên tâm, đáp lại anh bằng nụ hôn nóng bỏng. Không phải em không có tình cảm gì với anh, đúng không?

Đây vốn là một cuộc tình có đi có lại. Vi Lam, tại sao em luôn đứng tại nơi anh không thể lại gần?Lẽ nào chúng ta lại đi lướt qua nhau thế ư?

Em có tin hay không? Kiếp này anh gặp em là do kiếp trước anh mắc nợ với em. Do sự đùa giỡn của ông trời chăng, ông ấy đã khiến anh phải đem lòng yêu em, đồng thời lại để anh rời xa em.

Nếu con người thực sự có kiếp sau, anh sẽ không muốn được tương ngộ với em với tư cách của người anh trai nữa! Anh muốn vừa gặp anh lần đầu, em đã đem lòng yêu anh ngay, giống như anh yêu em vậy!

Vi Lam:

Đêm qua, cuối cùng anh đã có được em. Anh muốn cầu hôn với em, chắc chắn anh sẽ làm cho em hạnh phúc!

Trong bóng tối, anh nhìn khuôn mặt gầy gò, nhỏ nhắn của em, đôi mắt yên tĩnh nhắm chặt, cặp lông mi đen dày rủ xuống, khoé mép lại hiện rõ vẻ ngang bướng không chịu thoả hiệp.

Khi còn ở nước ngoài, anh đã từng ăn một loại bánh mỳ kiểu Pháp, bên ngoài có một lớp vỏ rất cứng, nhưng bên trong lại mềm rát ngon. Anh cảm thấy mình chính là loại bánh mỳ đó, bởi bị tổn thương quá nhiều, bên ngoài trái tim đã bị bao bọc bởi một lớp vỏ cứng. Có lúc người khác quá nhiệt tình, lại tránh ra rất xa, trong lòng đề cao cảnh giác, ánh mắt, khoé miệng cũng lộ rõ vẻ lạnh lùng. Nhưng chỉ cần bị người ta làm vỡ lớp vỏ cứng đó, trái tim liền bị lộ ra một cách triệt để.

Luôn tưởng rằng em cũng giống như anh, cũng là bên trong lớp vỏ cứng có một trái tim mềm mại. Chỉ có điều em khó hơn anh. Môi trường của em, giới tính của em, chắc chắn sẽ gây ra nhiều tổn thương hơn cho em, chính vì thế em bảo vệ mình chặt chẽ hơn. Nếu không ai chịu bộc lộ mình, thì có lẽ đã bỏ lỡ rồi. Anh thật sự sợ sẽ để lỡ mất em, nên đã lấy hết can đảm nhảy ra khỏi lớp vỏ bề ngoài và đứng trước mặt em.

Một con nhím đem lòng yêu một con nhím khác, chúng sẽ sưởi ấm như thế nào đây? Vi Lam, em hãy đến dạy em, bởi em thông minh hơn anh!

Vi Lam:

Em luôn hỏi anh có phải là lần đầu tiên hay không. Câu hỏi này khiến anh cảm thấy khó trả lời.

Anh rất muốn thành thực trả lời em rằng, ngoài em ra, anh chưa lên giường với cô gái nào. Thế nhưng liệu em có tin hay không? Một người đàn ông gần 30 tuổi vẫn còn là trai tân?

Em sẽ cười anh, bảo anh không có sức quyến rũ của đàn ông, hoặc bị trục trặc trong vấn đề sinh lý. Tất cả những điều này đều không quan trọng, mà là anh biết tại sao em lại hỏi anh câu hỏi này.

Bởi đã từng có một người đàn ông vì chuyện này mà làm em bị tổn thương. Anh không muốn em phải chịu sức ép trong chuyện tình cảm, càng không muốn em tự ti, mặc cảm trước mặt vì không còn là cô gái trong trắng nữa.

Có lẽ là do ở nước ngoài nhiều năm, nên anh không giống với những chàng trai khác quá coi trọng vấn đề “trinh tiết”. Trước anh, em đã từng lên giường với ai, có quan hệ xác thịt với ai, đều không liên quan gì đến anh. Anh chỉ quan tâm đến hiện tại và tương lai của em.

Anh biết rất rõ điểm yếu trong tính cách của em, có lúc chỉ vì giận dỗi mà làm những việc không sáng suốt. Giống như lần trước trong quán bar “Trái tim thuỷ tinh”, nếu anh không kịp thời xuất hiện, hậu quả thực sự không thể lường trước được…

Tối hôm đó, anh ngồi trong góc quán bar uống rượu, anh đã nhìn thấy em từ lâu. Anh tưởng rằng mình chỉ là một vị khách qua đường trong cuộc đời em, cho dù khắc cốt ghi tâm đến đâu, cũng sẽ không đạt được kết quả gì, chính vì thế kìm chế, kìm chế, và kìm chế, cuối cùng vẫn không thể để mình khoanh tay ngồi nhìn được.

Tất cả chỉ vì anh yêu em, Vi Lam, mong em sẽ cảm nhận được.

Vi Lam:

Mấy hôm trước, anh cầu hôn với em, em lại một lần nữa từ chối anh.

Càng ngày anh càng cảm nhận được rõ rằng, ở bên anh, em chỉ lưu luyến vòng tay ấm áp của anh, nhưng lại không chịu yêu anh.

Thậm chí anh còn nghi ngờ rằng, em đang lợi dụng tình cảm của anh để lấp đầy sự trống trải và cô đơn trong lòng mình mà thôi.

Không, Vi Lam, em không được đối xử như thế đối với anh! Trên thế gian này, chỉ có anh mới thực sự hiểu em, mỗi lần em cau mày, anh liền biết em không vui vì chuyện gì. Mỗi lần em thở dài, anh liền biết em đang rầu rĩ vì chuyện gì. Thậm chí em thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì, thích đọc sách gì, anh đều thuộc như lòng bàn tay.

Từ khi em 12 tuổi đến năm em 27 tuổi, chúng ta đã quen nhau tròn 10 năm, người khác làm sao hiểu được em? Họ chỉ nhìn thấy vẻ bề ngoài c ủa em, lúc thì dịu dàng như nước, thấu hiểu người khác, lúc thì dè dặt lạnh lùng, cách xa người khác, lúc thì ép buộc người khác, ghê gớm khác thường, chỉ có anh mới biết tất cả những cái đó đều là sự nguỵ trang của em. Em tinh tế, nhạu cảm, yếu đuối nhưng lại ngang ngạnh. Sự yếu đuối của em khiến anh phải thương, sự ngang ngạnh của em, lại khiến anh phải đau đầu.

Vi Lam, cô bé ngốc nghếch này, chỉ cần em bước ra khỏi lớp vỏ cứng đó, em sẽ phát hiện ra rằng, anh mới là người thích hợp với em nhất! Nếu em chịu, chúng ta sẽ là đôi vợ chồng khiến người ta phải ngưỡng mộ nhất, ăn ý nhất.

Chỉ có anh mới là người thực sự một lòng yêu em, một lòng muốn chăm sóc em suốt đời! Cho dù em là thiên thần hay ác quỷ, cho dù em nhiều quỷ kế đến đâu, cho dù trên người em mọc đầy gai nhọn, anh không sợ bị thương. Vì anh yêu em, yêu quá sâu sắc rồi.

Mãi mãi yêu em: Thiên Lãng

Đêm khuya ngày 24 tháng 3 năm 2005

/41

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status