Một chút đau lòng nảy lên trong tim của hắ ,hắn đột nhiên đem cô kéo gần trong lòng mình,vỗ về phía sau lưng của cô, nhẹ giọng nói:“Đừng sợ, về sau…… Tôi sẽ bảo vệ cô……”
Nguyễn Miên Miên trong này không biết nên nói gì……
Chuyện của Lam Dạ Hiên làm sao đây?! Hai ngày gần đây hắn làm chuyện hơi kỳ lạ…..
Vừa rồi lại kéo quần áo làm cô giật cả mình,sau đó trong lời nói có chút kỳ quái,quả thật so với Lam Dạ Ảnh còn thần bí hơn,dựa vào……
Cô bĩu môi nhưng không thể làm gì, đành phải cái gì cũng không nói im lặng là tốt nhất.
Thật lâu sau,Lam Dạ Hiên mới nén lại đau lòng,phát động xe nhanh chóng đi khỏi sườn núi……
Chờ Lam Dạ Ảnh hoàn toàn tắm xong đến khi choàng đại áo ngủ đuổi theo ra, làm sao thấy đựơc dáng vẻ của Nguyễn Miên Miên, hắn tức giận mắng quản gia,“Ông tại sao lại không ngăn cản cô ấy? Một người lớn như vậy làm sao đột nhiên không thấy ? Rác rưởi…… tất cả các người đều là một đám rác rưởi……”
Quản gia khóc không ra nước mắt…… Oan uổng đến cực điểm……
Rõ ràng…… Quản gia không nói gì mặt mày cực kỳ xám xịt đi vào khu biệt thự.
Lam Dạ Ảnh vô cùng tức giận, trong lòng buồn bực, một người mới ở đây đột nhiên lại không thấy tăm hơi?!
Thật kỳ quái a……
Hắn đánh một đấm lên tường,“Nguyễn Miên Miên,cô lại khiêu khích tôi……”
Thế nhưng không phải là một mà là ba lần, tính nhẫn nại của hắn sắp dùng hết ……
Dám càn quấy chọc giận hắn,hắn phải đem cô giam lại,sau đó nuôi ở bên cạnh mình……
Lam Dạ Ảnh thở hổn hển đi vào phòng bếp, trong nồi còn có mỳ Ý, hắn lền ăn đại một miếng, hắn bữa trưa còn chưa ăn cơm nha?
Một ngụm vừa mới vừa nhét vào miệng liền phun tất cả ra, hắn hung hăng cau mày, giận giữ nói:“Đây là cái gì a? Khó ăn như vậy? Còn dám……”
Ngay cả khẩu vị cũng không thuận,tất cả người trong phòng mặt ai mặt nấy đều xám xịt một câu cũng không dám nói.
Lam Dạ Ảnh một chút thèm ăn cũng không có ,tức giận buông chén xuống ,cả bụng buồn nôn, đáng giận , đáng giận , ngay cả dạ dày cũng tức giận ……
“Thiếu gia……” Quản gia xám xịt chạy lại,“Có muốn ăn thêm một chén hay không……”
“Không cần……” Lam Dạ Ảnh không kiên nhẫn khoát tay áo lên lầu.
Quản gia sờ sờ cái mũi,mặt xám xịt lui xuống, rõ ràng là cô gái làm mỳ Ý kia đi rồi,cho nên thiếu gia ăn không ngon sao?
Lam Dạ Ảnh đi vào thư phòng, đột nhiên cảm thấy nhàm chán…… cô gái kia đột nhiên tiến vào cuộc sống mình ,hắn đột nhiên cảm thấy mình lúc này như một người ngốc.
Trên người cô gái kia có một loại cảm giác làm người ta cảm thấy ấm áp, mặc dù hắn thường xuyên bị cô làm phát điên…
Nguyễn Miên Miên trong này không biết nên nói gì……
Chuyện của Lam Dạ Hiên làm sao đây?! Hai ngày gần đây hắn làm chuyện hơi kỳ lạ…..
Vừa rồi lại kéo quần áo làm cô giật cả mình,sau đó trong lời nói có chút kỳ quái,quả thật so với Lam Dạ Ảnh còn thần bí hơn,dựa vào……
Cô bĩu môi nhưng không thể làm gì, đành phải cái gì cũng không nói im lặng là tốt nhất.
Thật lâu sau,Lam Dạ Hiên mới nén lại đau lòng,phát động xe nhanh chóng đi khỏi sườn núi……
Chờ Lam Dạ Ảnh hoàn toàn tắm xong đến khi choàng đại áo ngủ đuổi theo ra, làm sao thấy đựơc dáng vẻ của Nguyễn Miên Miên, hắn tức giận mắng quản gia,“Ông tại sao lại không ngăn cản cô ấy? Một người lớn như vậy làm sao đột nhiên không thấy ? Rác rưởi…… tất cả các người đều là một đám rác rưởi……”
Quản gia khóc không ra nước mắt…… Oan uổng đến cực điểm……
Rõ ràng…… Quản gia không nói gì mặt mày cực kỳ xám xịt đi vào khu biệt thự.
Lam Dạ Ảnh vô cùng tức giận, trong lòng buồn bực, một người mới ở đây đột nhiên lại không thấy tăm hơi?!
Thật kỳ quái a……
Hắn đánh một đấm lên tường,“Nguyễn Miên Miên,cô lại khiêu khích tôi……”
Thế nhưng không phải là một mà là ba lần, tính nhẫn nại của hắn sắp dùng hết ……
Dám càn quấy chọc giận hắn,hắn phải đem cô giam lại,sau đó nuôi ở bên cạnh mình……
Lam Dạ Ảnh thở hổn hển đi vào phòng bếp, trong nồi còn có mỳ Ý, hắn lền ăn đại một miếng, hắn bữa trưa còn chưa ăn cơm nha?
Một ngụm vừa mới vừa nhét vào miệng liền phun tất cả ra, hắn hung hăng cau mày, giận giữ nói:“Đây là cái gì a? Khó ăn như vậy? Còn dám……”
Ngay cả khẩu vị cũng không thuận,tất cả người trong phòng mặt ai mặt nấy đều xám xịt một câu cũng không dám nói.
Lam Dạ Ảnh một chút thèm ăn cũng không có ,tức giận buông chén xuống ,cả bụng buồn nôn, đáng giận , đáng giận , ngay cả dạ dày cũng tức giận ……
“Thiếu gia……” Quản gia xám xịt chạy lại,“Có muốn ăn thêm một chén hay không……”
“Không cần……” Lam Dạ Ảnh không kiên nhẫn khoát tay áo lên lầu.
Quản gia sờ sờ cái mũi,mặt xám xịt lui xuống, rõ ràng là cô gái làm mỳ Ý kia đi rồi,cho nên thiếu gia ăn không ngon sao?
Lam Dạ Ảnh đi vào thư phòng, đột nhiên cảm thấy nhàm chán…… cô gái kia đột nhiên tiến vào cuộc sống mình ,hắn đột nhiên cảm thấy mình lúc này như một người ngốc.
Trên người cô gái kia có một loại cảm giác làm người ta cảm thấy ấm áp, mặc dù hắn thường xuyên bị cô làm phát điên…
/128
|