Không biết là do dậy quá sớm, hay do cơn say hôm qua còn chưa tan hết mà Hiểu Quả không hào hứng như mọi khi, vừa lên xe đã ngả nghiêng tựa vào La Vực, mơ mơ màng màng. Tuy vậy, La Vực biết cậu chưa ngủ, vì lông mày cậu không ngừng nhíu chặt. Tới khi gần đến nơi, Hiểu Quả bỗng mở mắt.
Cậu không cười khúc khích hỏi La Vực nọ kia như mọi khi, chỉ lặng lẽ nhìn ngoài cửa sổ, phảng phất như cảm giác được điều gì.
Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại.
La Vực xuống xe trước, dắt Hiểu Quả. Sắc trời đã sáng hẳn, song mặt trời vẫn trốn sau tầng mây, chỉ lén lút lộ ra một chút.
Hôm nay Hiểu Quả cũng mặc áo khoác đen, cậu đứng cạnh La Vực, đánh giá xung quanh.
Nơi này vô cùng yên tĩnh vắng vẻ, hai bên trái phải trồng đầy cây cao, từ xa nhìn lại, thật chẳng khác nào khung cảnh mộng ảo được tạo nên từ một màu xanh ngát. Phía trước là một khu đất rất rộng. Hiểu Quả chầm chậm đi theo La Vực tới đó, mãi tới khi nhìn thấy từng tấm bia đá xuất hiện.
Các tấm bia đá cực kì lớn, mỗi tấm cao gần hai mét, được làm từ đá cẩm thạch đen bóng, tạo nên cảm giác hết sức trang nghiêm, vĩ đại.
La Vực cầm một bó hồng trắng đẹp đẽ từ tay Phương Tỉ, dắt Hiểu Quả tới tấm bia đá chính giữa.
Tới gần mới biết, trên bia đá khắc rất nhiều chữ nhỏ màu vàng. La Vực đặt hoa trước bia, cầm tay Hiểu Quả chỉ vào một dòng trong số đó.
La Vực hỏi Hiểu Quả: “Cậu biết đây là ai không?”
Hiểu Quả hơi cong ngón tay, khẽ khàng xoa dòng chữ, miêu tả theo từng nét chữ. Một lúc lâu sau, Hiểu Quả thì thầm: “Nguyễn… Dật… Vận.”
Đó là ba từ rất phức tạp, ấy vậy mà Hiểu Quả lại biết, hoặc là nói, cậu vẫn nhớ.
La Vực cười khen ngợi, hỏi tiếp: “Đây là ai?”
Hiểu Quả cũng cười, chỉ có điều nụ cười của cậu có chút mê man, lại có chút bi thương. Hiểu Quả nỉ non gọi: “Mẹ…”
Gọi xong, cậu quay đầu nhìn La Vực, đôi mắt đầy hoài nghi, dường như không thể xác nhận.
La Vực gật đầu khẳng định.
“Đúng rồi, là bà ấy, bà ấy đang ở đây.”
Thực ra, Nguyễn Hiểu Quả cũng không theo họ mẹ từ đầu, mà là sau khi bố qua đời mới đổi. Trước kia, La Vực không biết tại sao Nguyễn Dật Vận lại làm thế, nhưng dần dần y đã hiểu, Nguyễn Dật Vận đang nhắc nhở chính mình rằng, Hiểu Quả chỉ có bà, hai người là chỗ dựa duy nhất của nhau.
Nguyễn Dật Vận rất yêu nghề. Khi còn trẻ, bà và chồng đã cùng kí đơn tự nguyện hiến thân xác cho khoa học. Khi chồng bà qua đời, chính phủ vẫn chưa phát triển phương pháp này, còn bà, tuy rời khỏi thế gian đầy tiếc nuối, nhưng sau khi qua đời bà đã hoàn thành được tâm nguyện của mình. Mặc dù không có mộ riêng, nhưng tên bà cũng giống những người có tấm lòng hy sinh cho khoa học khác, mãi mãi được tưởng nhớ và kính trọng tại nơi đây.
Bà ở đây chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được người quan trọng nhất với mình.
Có lẽ Hiểu Quả chưa chắc đã hiểu được, nhưng La Vực vẫn cố gắng diễn giải một cách dễ hiểu nhất cho cậu.
Hiểu Quả lẳng lặng nghe, khóe môi mím chặt, tay cũng túm hai bên quần, đây là biểu hiện mỗi khi cậu đau lòng khổ sở. La Vực cứ ngỡ cậu sẽ khóc, nhưng mà, cậu không khóc.
Hiểu Quả chỉ ghé sát vào tấm bia, kề cận cái tên ấy, khẽ khàng cọ mặt vào đó.
La Vực nghe thấy cậu khẽ gọi “Mẹ”, sau đó vui vẻ nở nụ cười với mình.
Đúng vậy, đối với Hiểu Quả, đây không phải là mất đi, mà là mất rồi lại được. Cậu hồ đồ ngốc nghếch tìm kiếm nhiều năm như vậy, chẳng một ai nói cho cậu biết phương hướng, cho cậu biết kết quả. Nhưng giờ đã có La Vực giúp cậu rồi.
Vì vậy, Hiểu Quả vui, cậu nghĩ, mẹ cũng sẽ vui.
Mặt trời vốn trốn sau tầng mây bỗng phá vỡ trở ngại, tỏa ánh nắng rạng ngời, chiếu lên nụ cười của Hiểu Quả, cũng chiếu lên bóng hình La Vực.
Cậu không cười khúc khích hỏi La Vực nọ kia như mọi khi, chỉ lặng lẽ nhìn ngoài cửa sổ, phảng phất như cảm giác được điều gì.
Chẳng bao lâu sau, xe dừng lại.
La Vực xuống xe trước, dắt Hiểu Quả. Sắc trời đã sáng hẳn, song mặt trời vẫn trốn sau tầng mây, chỉ lén lút lộ ra một chút.
Hôm nay Hiểu Quả cũng mặc áo khoác đen, cậu đứng cạnh La Vực, đánh giá xung quanh.
Nơi này vô cùng yên tĩnh vắng vẻ, hai bên trái phải trồng đầy cây cao, từ xa nhìn lại, thật chẳng khác nào khung cảnh mộng ảo được tạo nên từ một màu xanh ngát. Phía trước là một khu đất rất rộng. Hiểu Quả chầm chậm đi theo La Vực tới đó, mãi tới khi nhìn thấy từng tấm bia đá xuất hiện.
Các tấm bia đá cực kì lớn, mỗi tấm cao gần hai mét, được làm từ đá cẩm thạch đen bóng, tạo nên cảm giác hết sức trang nghiêm, vĩ đại.
La Vực cầm một bó hồng trắng đẹp đẽ từ tay Phương Tỉ, dắt Hiểu Quả tới tấm bia đá chính giữa.
Tới gần mới biết, trên bia đá khắc rất nhiều chữ nhỏ màu vàng. La Vực đặt hoa trước bia, cầm tay Hiểu Quả chỉ vào một dòng trong số đó.
La Vực hỏi Hiểu Quả: “Cậu biết đây là ai không?”
Hiểu Quả hơi cong ngón tay, khẽ khàng xoa dòng chữ, miêu tả theo từng nét chữ. Một lúc lâu sau, Hiểu Quả thì thầm: “Nguyễn… Dật… Vận.”
Đó là ba từ rất phức tạp, ấy vậy mà Hiểu Quả lại biết, hoặc là nói, cậu vẫn nhớ.
La Vực cười khen ngợi, hỏi tiếp: “Đây là ai?”
Hiểu Quả cũng cười, chỉ có điều nụ cười của cậu có chút mê man, lại có chút bi thương. Hiểu Quả nỉ non gọi: “Mẹ…”
Gọi xong, cậu quay đầu nhìn La Vực, đôi mắt đầy hoài nghi, dường như không thể xác nhận.
La Vực gật đầu khẳng định.
“Đúng rồi, là bà ấy, bà ấy đang ở đây.”
Thực ra, Nguyễn Hiểu Quả cũng không theo họ mẹ từ đầu, mà là sau khi bố qua đời mới đổi. Trước kia, La Vực không biết tại sao Nguyễn Dật Vận lại làm thế, nhưng dần dần y đã hiểu, Nguyễn Dật Vận đang nhắc nhở chính mình rằng, Hiểu Quả chỉ có bà, hai người là chỗ dựa duy nhất của nhau.
Nguyễn Dật Vận rất yêu nghề. Khi còn trẻ, bà và chồng đã cùng kí đơn tự nguyện hiến thân xác cho khoa học. Khi chồng bà qua đời, chính phủ vẫn chưa phát triển phương pháp này, còn bà, tuy rời khỏi thế gian đầy tiếc nuối, nhưng sau khi qua đời bà đã hoàn thành được tâm nguyện của mình. Mặc dù không có mộ riêng, nhưng tên bà cũng giống những người có tấm lòng hy sinh cho khoa học khác, mãi mãi được tưởng nhớ và kính trọng tại nơi đây.
Bà ở đây chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chờ được người quan trọng nhất với mình.
Có lẽ Hiểu Quả chưa chắc đã hiểu được, nhưng La Vực vẫn cố gắng diễn giải một cách dễ hiểu nhất cho cậu.
Hiểu Quả lẳng lặng nghe, khóe môi mím chặt, tay cũng túm hai bên quần, đây là biểu hiện mỗi khi cậu đau lòng khổ sở. La Vực cứ ngỡ cậu sẽ khóc, nhưng mà, cậu không khóc.
Hiểu Quả chỉ ghé sát vào tấm bia, kề cận cái tên ấy, khẽ khàng cọ mặt vào đó.
La Vực nghe thấy cậu khẽ gọi “Mẹ”, sau đó vui vẻ nở nụ cười với mình.
Đúng vậy, đối với Hiểu Quả, đây không phải là mất đi, mà là mất rồi lại được. Cậu hồ đồ ngốc nghếch tìm kiếm nhiều năm như vậy, chẳng một ai nói cho cậu biết phương hướng, cho cậu biết kết quả. Nhưng giờ đã có La Vực giúp cậu rồi.
Vì vậy, Hiểu Quả vui, cậu nghĩ, mẹ cũng sẽ vui.
Mặt trời vốn trốn sau tầng mây bỗng phá vỡ trở ngại, tỏa ánh nắng rạng ngời, chiếu lên nụ cười của Hiểu Quả, cũng chiếu lên bóng hình La Vực.
/81
|