*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
La Vực dắt Hiểu Quả đi thang máy xuống lầu, đúng lúc gặp Tiếu Tỉnh Dương dưới bãi đậu xe. Thấy đối phương xách theo hai túi to, La Vực mới nhớ trước đó y có để hắn chuẩn bị cơm tối. Mà giờ bọn họ rời công ty về nhà, cho nên La Vực định bảo Tiếu Tỉnh Dương tự xử lý chỗ thức ăn này. Nhưng vừa thấy ánh mắt Hiểu Quả đặt trên mấy cái túi, y vừa mở miệng đã đổi ý: “Được rồi, để lên xe đi.”
Trợ lý Tiếu gật đầu, trước khi đóng cửa hắn khẽ nói với La Vực: “Vừa rồi tổng giám đốc Dương có gọi điện tới, nói đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả, chỉ chờ La tiên sinh có thời gian ký văn kiện, xem như bàn giao xong.”
La Vực cười gật đầu, còn cao hứng vỗ vai Tiếu Tỉnh Dương.
“Cậu cực khổ rồi.”
“Hơn nữa…. Tôi đã gửi danh sách những người đến hôm đó cho ngài, La tiên sinh có thể xem, đa số hẳn không có vấn đề gì, ngoại trừ…. Quản lý Đồng, anh ta nói mình rảnh rỗi, muốn tự mình đến xem.”
La Vực hào phóng đáp: “Không thành vấn đề, dù sao cũng được tính là một trong số những người tham gia, cứ để anh ta đến đi.”
Trên đường về, thành phố A giờ này hẳn đã tĩnh lặng lại vẫn đông vui náo nhiệt, khác hẳn mọi ngày. Nhìn người đi đường hầu hết đều vai sát bên vai, có người còn ôm bó hoa tươi, mỉm cười ngọt ngào, La Vực mới mơ hồ nhớ ra hôm nay là ngày gì, đây chính là một ngày lễ vào thời điểm đầu xuân gần năm mới.
Sống từng ấy năm trên đời, La Vực tự nhận mình có kiến thức rộng rãi ở rất nhiều phương diện, nhưng dù bên cạnh đã có đủ loại mập gầy tròn méo, chuyện thế này vẫn chẳng liên quan gì đến y, không ngờ hôm nay y lại bắt gặp cảnh tượng này, nói thật, đây là lần đầu tiên y cảm thấy tất cả những điều này cũng gần với mình như vậy.
La Vực nhìn chăm chú ngoài cửa sổ một hồi, đột nhiên bảo tài xế dừng xe ven đường.
Lão Lý cũng không ngờ tới, nhưng vẫn nghe theo La Vực. La Vực mở cửa xe, chống quải trượng chậm rãi đi đến quầy hàng nho nhỏ cách đó không xa.
Biết Hiểu Quả đói, cho nên La Vực mở túi xíu mại nấm hương cho cậu ăn lót dạ. Hiểu Quả đang ăn ngon lành, bỗng thấy người bên cạnh rời đi, cậu tức thì thả đồ trong tay xuống, khẩn trương bám vào cửa sổ ngó ra ngoài, không chớp mắt nhìn theo La Vực.
La Vực nói với chủ sạp đôi câu, móc tiền trong túi đưa cho người ta, rồi cúi người chọn chọn trong thùng trước mặt một lúc, sau đó quay người về, đóng cửa ngồi vào xe.
Tới khi xe chạy, La Vực quay đầu nhìn Hiểu Quả vẫn đang nhìn mình chăm chú, y vươn tay lau hạt cơm dính bên môi cậu, một tay đưa món đồ kia cho cậu.
La Vực nói: “Tuy tôi không hiểu hình thức này có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng nếu mọi người ai cũng làm, vậy để không phụ lòng ngày lễ này, ít nhất cũng phải tỏ lòng tôn trọng một chút. Cậu nhận tạm trước đi, vài hôm nữa tôi sẽ bù cái khác tốt hơn.”
Hiểu Quả không hiểu lời La Vực, song vừa thấy món đồ trong tay đối phương, Hiểu Quả lập tức lộ vẻ mặt vui mừng đúng như La Vực mong muốn.
Không giống với những bó hoa tươi mà đa số các cô gái ôm khi đi trên đường, La Vực tặng cho Hiểu Quả một con gấu bông gắn vào que tre, mặt mỉm cười, hai tay ôm một trái tim to thật to.
Đây là món đồ của một sạp hàng vỉa hè, hơn nữa còn là hàng dư lại cuối ngày, có thể đoán được chắc hẳn chất lượng chẳng cao bao nhiêu, thực sự khác hẳn mấy món quà La Vực hay tùy ý tặng ngày xưa, nhưng điều ấy cũng không ảnh hưởng gì tới sự vui vẻ của Hiểu Quả.
Hiểu Quả vươn hai tay mau chóng nhận quà, suýt nữa còn quên luôn xíu mại đang ăn dở, chỉ để tâm lăn qua lộn lại ngắm con gấu, nụ cười trên mặt còn rực rỡ hơn gấu con nhiều lần.
“Là gấu con…. A, chơi vui lắm!” Hiểu Quả chân thành khen ngợi.
La Vực cười nhìn cậu, bất chợt lại gần thủ thỉ vào tai Hiểu Quả: “Hôm nay tất cả mọi người đều tặng quà, đây là quà của tôi, nhưng cậu có biết vì sao không?”
Tai Hiểu Quả bị La Vực phả hơi vừa nóng vừa buồn, cậu cười tránh đi, đầu lắc lắc.
La Vực không để Hiểu Quả tránh quá xa, một tay ôm cậu, nói nhỏ chỉ để hai người nghe được: “Vậy cậu xem xem, đây là gì?” Y chỉ thứ trong ngực con gấu.
“Là… Trái tim! Trái tim tình yêu!” Hiểu Quả đáp rành rọt.
“Tại sao lại gọi là trái tim tình yêu?” La Vực đưa ra một câu hỏi độ khó cao.
Hiểu Quả nắm nắm trái tim bằng bông, ngẫm nghĩ thật lâu mới trả lời: “Bởi vì… Bởi vì, trái tim, là thích!”
La Vực lắc đầu: “Không phải là thích.”
Hiểu Quả mờ mịt.
La Vực vươn ngón tay, đặt lên ngón tay đang chọt trái tim nhồi bông của Hiểu Quả, hé miệng nhấn từng từ: “Cậu quên tên cái này là gì rồi sao? Bởi vậy, đây là…”
“Yêu…” (Cục bông “trái tim tình yêu” này gọi là “Ái tâm”, mà “Ái” thì tức là “Yêu” đó)
Từ cuối cùng này không phải là La Vực nói, mà là Hiểu Quả dựa vào khẩu hình của y để đoán ra.
Tim La Vực nhảy lên, y cong mắt nói: “Đúng, chính là thế. Vậy Hiểu Quả đã hiểu chưa? Thích nhiều hơn cả thích, nhiều hơn thật nhiều chính là cảm giác như vậy, cảm giác ở tận sâu trong trái tim.”
Hiểu Quả không hiểu lắm, cậu chớp mắt mấy cái, lại cảm giác dường như mình có hơi hiểu rồi. Thấy La Vực chỉ vào tim y, cậu cũng xoa xoa ngực mình, thấy tim cậu sao… nóng quá.
“Ừm, La Vực, tôi cũng…”
Hiểu Quả đột nhiên thông suốt, cậu bừng tỉnh đại ngộ há miệng muốn bày tỏ cảm giác của mình, nhưng hình như La Vực có thể đoán được cậu sẽ nói gì, y bất ngờ dùng khăn giấy bọc xíu mại nấm hương áp vào môi Hiểu Quả, ngăn cản lời cậu còn chưa kịp nói.
La Vực nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hiểu Quả, thầm thì như mê hoặc: “Đừng vội, Hiểu Quả nghĩ thật kỹ rồi nói cũng được, tôi sẽ nghe hết thảy.”
Hiểu Quả ngừng một chút, há miệng ăn miếng xíu mại trong tay La Vực, thỏa mãn nheo mắt. Nghĩ tới lời La Vực mới nói, cậu gật đầu thật mạnh, không biết đang đáp lại lời y hay chỉ đơn thuần cảm thán xíu mại ăn thật ngon.
La Vực thì lại cười như tắm gió xuân.
Về tới biệt thự, dì Chu đã đi ngủ, còn thầy Phương vẫn thức để dặn La Vực uống thuốc.
La Vực liếc số đồ ăn mình xách về, suy nghĩ một chút, y không gọi dì Chu dậy nấu đồ mới, chỉ bảo Phương Tỉ đem đi hâm nóng làm bữa khuya.
Một đêm cuối đông, trên một chiếc bàn nhỏ, hai cái ghế con con, La Vực và Hiểu Quả cùng chậm rãi dùng bữa. Các món ăn tuy đều được chế biến công phu, nhưng sau khi hâm nóng thì cả sắc lẫn vị đều giảm đi nhiều, đã vậy còn bị bọn họ mang tới mang lui không để ý, có món rỉ ra hơn nửa, có món thì lật ngửa hẳn lên. Nếu là trước kia, dựa theo gu ẩm thực của La Vực, nhất định y sẽ không muốn động đũa, vậy mà giờ, y lại cảm thấy như vậy… Cũng rất tốt?
Bên cạnh là vườn hoa vừa rộng vừa to, trong vườn có một chiếc đèn màu Phương Tỉ tự tay treo, đung đưa trong gió đêm tỏa sáng rực rỡ.
La Vực gắp một miếng gà xé sợi cho Hiểu Quả, nhìn cậu ăn miệng bóng nhẫy, hai mắt sáng rỡ. Trước đó Hiểu Quả đã ngủ một giấc ngon lành, vì vậy nên dù đã khuya nhưng cậu vẫn tỉnh như sáo.
Nghĩ đến hình ảnh Hiểu Quả ngơ ngác lúc ở phòng làm việc, hai mắt La Vực lóe lên, y dùng đũa gẩy món ăn trước mặt.
“Haiz, mấy món khác đều ngon, chỉ mỗi món này có vấn đề. Có lẽ người ta bỏ ít sò điệp vào canh quá, thế nên phí cả món canh tươi ngon, thật là đáng tiếc.” Đang ăn bữa cơm xem như hài lòng, tự dưng đến món canh quan trọng nhất lại không như ý, đối với La Vực, bữa cơm này hẳn phải mất hứng lắm.
Cơ mà Hiểu Quả nào hiểu được lời phê bình chuyên nghiệp của La Vực, cậu vẫn bưng bát uống hết canh vào bụng, hai mắt mơ hồ nhìn từ mép bát.
La Vực không tính bắt cậu hiểu, nhưng vẫn giải thích cho cậu: “Nói đúng ra, ông chủ này làm ăn không chân chính, bán thì rất đắt, nhưng đồ ăn làm ra không tương xứng với giá tiền, khiến khách hàng phải chịu thiệt.”
Hiểu Quả vẫn không hiểu: “Ăn ngon mà…” Đây là đánh giá của cậu.
Tuy nói thế, mà đôi mắt cậu vẫn đảo tới đảo lui, không kìm được hỏi La Vực: “Chịu thiệt… là gì?”
La Vực trả lời: “Chịu thiệt là tổn thất trên thân thể, tâm lý hay tài sản gì đó.” Hệt như việc đứa bạn học ngu ngốc của cậu làm với cậu ấy, La Vực thầm bổ sung trong lòng.
Hiểu Quả nửa hiểu nửa không gật đầu.
La Vực hỏi tiếp: “Nếu Hiểu Quả phải chịu thiệt thì sẽ thế nào? Tức là, nếu có người bắt nạt cậu, lấy đi đồ của cậu, hoặc khiến cậu khổ sở khó chịu, vậy cậu sẽ làm thế nào?”
Hiểu Quả chưa từng nghĩ đến chuyện này, ngay cả từ “chịu thiệt” tới hôm nay cậu mới biết.
Có người bắt nạt mình…
Hiểu Quả lập tức nghĩ tới việc bị Hứa Long trộm mất tiền, cái này có tính chịu thiệt không nhỉ?
Hiểu Quả nhíu mày, dưới ánh mắt mong chờ của La Vực, cậu bật thốt: “Nếu chịu thiệt, tôi sẽ…. Ừm, tôi sẽ, không tức giận!” Thực ra là giận lắm chứ, nhưng lời đề nghị “Không cần tức giận” của La Vực ảnh hưởng tới Hiểu Quả, mặc kệ có hiểu nổi thâm ý của câu này hay không, Hiểu Quả vẫn cảm thấy La Vực nói hết sức có lý, thế nên cậu quyết định từ nay về sau sẽ làm theo câu nói đó.
Đáp án này tuyệt không ngoài dự liệu của La Vực, nụ cười trên môi y vừa như bất đắc dĩ lại vừa như tán thưởng: “Vậy trước kia có người nào Hiểu Quả ghét thật là ghét, hay chuyện gì Hiểu Quả ghét thật là ghét không? Tới mức bây giờ Hiểu Quả vẫn không quên được ấy?”
La Vực hỏi gì Hiểu Quả cũng suy nghĩ hết sức chăm chú, cậu sẽ dồn não nghĩ thật là lâu, có điều đáp án luôn kém xa thời gian động não.
“Không có.”
Hiểu Quả lắc đầu, vì Hứa Long trả lại tiền cho cậu rồi, nên cậu cũng không ghét cậu ta.
La Vực lại hỏi thêm mấy câu, khiến Hiểu Quả hao tâm tổn trí hết sức, quên cả ăn.
Hiểu Quả nhăn mũi: “Ô… Tôi, tôi quên rồi.”
Quên của Hiểu Quả, thực sự là quên sạch bách, không biết là do thiên phú dị bẩm hay tiềm thức chỉ dẫn. Ngay đến La Vực cũng phải cảm thán, nên tiếc nuối, hay nên ước ao đây?
Rõ ràng mới nãy còn không chớp mắt nhìn tin tức trên tivi, làm La Vực tưởng rằng Hiểu Quả thực sự cảm giác được điều gì. Nhưng mà…
Nhưng mà, có sao đâu chứ?
Thấy Hiểu Quả ngẫm nghĩ tới mặt mày nhăn tịt lại, La Vực gắp cho cậu một miếng điểm tâm, cười dịu dàng an ủi: “Được rồi, không sao, quên thì quên, tôi nhớ là được rồi…”
===================================
Gấu bông gắn vào que tre trông như thế này nha mọi người, chắc gấu con La Vực tặng xí hơn thế nhìu, nhưng tình cảm là chính hí hí hí =3=
La Vực dắt Hiểu Quả đi thang máy xuống lầu, đúng lúc gặp Tiếu Tỉnh Dương dưới bãi đậu xe. Thấy đối phương xách theo hai túi to, La Vực mới nhớ trước đó y có để hắn chuẩn bị cơm tối. Mà giờ bọn họ rời công ty về nhà, cho nên La Vực định bảo Tiếu Tỉnh Dương tự xử lý chỗ thức ăn này. Nhưng vừa thấy ánh mắt Hiểu Quả đặt trên mấy cái túi, y vừa mở miệng đã đổi ý: “Được rồi, để lên xe đi.”
Trợ lý Tiếu gật đầu, trước khi đóng cửa hắn khẽ nói với La Vực: “Vừa rồi tổng giám đốc Dương có gọi điện tới, nói đã chuẩn bị ổn thỏa tất cả, chỉ chờ La tiên sinh có thời gian ký văn kiện, xem như bàn giao xong.”
La Vực cười gật đầu, còn cao hứng vỗ vai Tiếu Tỉnh Dương.
“Cậu cực khổ rồi.”
“Hơn nữa…. Tôi đã gửi danh sách những người đến hôm đó cho ngài, La tiên sinh có thể xem, đa số hẳn không có vấn đề gì, ngoại trừ…. Quản lý Đồng, anh ta nói mình rảnh rỗi, muốn tự mình đến xem.”
La Vực hào phóng đáp: “Không thành vấn đề, dù sao cũng được tính là một trong số những người tham gia, cứ để anh ta đến đi.”
Trên đường về, thành phố A giờ này hẳn đã tĩnh lặng lại vẫn đông vui náo nhiệt, khác hẳn mọi ngày. Nhìn người đi đường hầu hết đều vai sát bên vai, có người còn ôm bó hoa tươi, mỉm cười ngọt ngào, La Vực mới mơ hồ nhớ ra hôm nay là ngày gì, đây chính là một ngày lễ vào thời điểm đầu xuân gần năm mới.
Sống từng ấy năm trên đời, La Vực tự nhận mình có kiến thức rộng rãi ở rất nhiều phương diện, nhưng dù bên cạnh đã có đủ loại mập gầy tròn méo, chuyện thế này vẫn chẳng liên quan gì đến y, không ngờ hôm nay y lại bắt gặp cảnh tượng này, nói thật, đây là lần đầu tiên y cảm thấy tất cả những điều này cũng gần với mình như vậy.
La Vực nhìn chăm chú ngoài cửa sổ một hồi, đột nhiên bảo tài xế dừng xe ven đường.
Lão Lý cũng không ngờ tới, nhưng vẫn nghe theo La Vực. La Vực mở cửa xe, chống quải trượng chậm rãi đi đến quầy hàng nho nhỏ cách đó không xa.
Biết Hiểu Quả đói, cho nên La Vực mở túi xíu mại nấm hương cho cậu ăn lót dạ. Hiểu Quả đang ăn ngon lành, bỗng thấy người bên cạnh rời đi, cậu tức thì thả đồ trong tay xuống, khẩn trương bám vào cửa sổ ngó ra ngoài, không chớp mắt nhìn theo La Vực.
La Vực nói với chủ sạp đôi câu, móc tiền trong túi đưa cho người ta, rồi cúi người chọn chọn trong thùng trước mặt một lúc, sau đó quay người về, đóng cửa ngồi vào xe.
Tới khi xe chạy, La Vực quay đầu nhìn Hiểu Quả vẫn đang nhìn mình chăm chú, y vươn tay lau hạt cơm dính bên môi cậu, một tay đưa món đồ kia cho cậu.
La Vực nói: “Tuy tôi không hiểu hình thức này có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng nếu mọi người ai cũng làm, vậy để không phụ lòng ngày lễ này, ít nhất cũng phải tỏ lòng tôn trọng một chút. Cậu nhận tạm trước đi, vài hôm nữa tôi sẽ bù cái khác tốt hơn.”
Hiểu Quả không hiểu lời La Vực, song vừa thấy món đồ trong tay đối phương, Hiểu Quả lập tức lộ vẻ mặt vui mừng đúng như La Vực mong muốn.
Không giống với những bó hoa tươi mà đa số các cô gái ôm khi đi trên đường, La Vực tặng cho Hiểu Quả một con gấu bông gắn vào que tre, mặt mỉm cười, hai tay ôm một trái tim to thật to.
Đây là món đồ của một sạp hàng vỉa hè, hơn nữa còn là hàng dư lại cuối ngày, có thể đoán được chắc hẳn chất lượng chẳng cao bao nhiêu, thực sự khác hẳn mấy món quà La Vực hay tùy ý tặng ngày xưa, nhưng điều ấy cũng không ảnh hưởng gì tới sự vui vẻ của Hiểu Quả.
Hiểu Quả vươn hai tay mau chóng nhận quà, suýt nữa còn quên luôn xíu mại đang ăn dở, chỉ để tâm lăn qua lộn lại ngắm con gấu, nụ cười trên mặt còn rực rỡ hơn gấu con nhiều lần.
“Là gấu con…. A, chơi vui lắm!” Hiểu Quả chân thành khen ngợi.
La Vực cười nhìn cậu, bất chợt lại gần thủ thỉ vào tai Hiểu Quả: “Hôm nay tất cả mọi người đều tặng quà, đây là quà của tôi, nhưng cậu có biết vì sao không?”
Tai Hiểu Quả bị La Vực phả hơi vừa nóng vừa buồn, cậu cười tránh đi, đầu lắc lắc.
La Vực không để Hiểu Quả tránh quá xa, một tay ôm cậu, nói nhỏ chỉ để hai người nghe được: “Vậy cậu xem xem, đây là gì?” Y chỉ thứ trong ngực con gấu.
“Là… Trái tim! Trái tim tình yêu!” Hiểu Quả đáp rành rọt.
“Tại sao lại gọi là trái tim tình yêu?” La Vực đưa ra một câu hỏi độ khó cao.
Hiểu Quả nắm nắm trái tim bằng bông, ngẫm nghĩ thật lâu mới trả lời: “Bởi vì… Bởi vì, trái tim, là thích!”
La Vực lắc đầu: “Không phải là thích.”
Hiểu Quả mờ mịt.
La Vực vươn ngón tay, đặt lên ngón tay đang chọt trái tim nhồi bông của Hiểu Quả, hé miệng nhấn từng từ: “Cậu quên tên cái này là gì rồi sao? Bởi vậy, đây là…”
“Yêu…” (Cục bông “trái tim tình yêu” này gọi là “Ái tâm”, mà “Ái” thì tức là “Yêu” đó)
Từ cuối cùng này không phải là La Vực nói, mà là Hiểu Quả dựa vào khẩu hình của y để đoán ra.
Tim La Vực nhảy lên, y cong mắt nói: “Đúng, chính là thế. Vậy Hiểu Quả đã hiểu chưa? Thích nhiều hơn cả thích, nhiều hơn thật nhiều chính là cảm giác như vậy, cảm giác ở tận sâu trong trái tim.”
Hiểu Quả không hiểu lắm, cậu chớp mắt mấy cái, lại cảm giác dường như mình có hơi hiểu rồi. Thấy La Vực chỉ vào tim y, cậu cũng xoa xoa ngực mình, thấy tim cậu sao… nóng quá.
“Ừm, La Vực, tôi cũng…”
Hiểu Quả đột nhiên thông suốt, cậu bừng tỉnh đại ngộ há miệng muốn bày tỏ cảm giác của mình, nhưng hình như La Vực có thể đoán được cậu sẽ nói gì, y bất ngờ dùng khăn giấy bọc xíu mại nấm hương áp vào môi Hiểu Quả, ngăn cản lời cậu còn chưa kịp nói.
La Vực nhìn ánh mắt nghi hoặc của Hiểu Quả, thầm thì như mê hoặc: “Đừng vội, Hiểu Quả nghĩ thật kỹ rồi nói cũng được, tôi sẽ nghe hết thảy.”
Hiểu Quả ngừng một chút, há miệng ăn miếng xíu mại trong tay La Vực, thỏa mãn nheo mắt. Nghĩ tới lời La Vực mới nói, cậu gật đầu thật mạnh, không biết đang đáp lại lời y hay chỉ đơn thuần cảm thán xíu mại ăn thật ngon.
La Vực thì lại cười như tắm gió xuân.
Về tới biệt thự, dì Chu đã đi ngủ, còn thầy Phương vẫn thức để dặn La Vực uống thuốc.
La Vực liếc số đồ ăn mình xách về, suy nghĩ một chút, y không gọi dì Chu dậy nấu đồ mới, chỉ bảo Phương Tỉ đem đi hâm nóng làm bữa khuya.
Một đêm cuối đông, trên một chiếc bàn nhỏ, hai cái ghế con con, La Vực và Hiểu Quả cùng chậm rãi dùng bữa. Các món ăn tuy đều được chế biến công phu, nhưng sau khi hâm nóng thì cả sắc lẫn vị đều giảm đi nhiều, đã vậy còn bị bọn họ mang tới mang lui không để ý, có món rỉ ra hơn nửa, có món thì lật ngửa hẳn lên. Nếu là trước kia, dựa theo gu ẩm thực của La Vực, nhất định y sẽ không muốn động đũa, vậy mà giờ, y lại cảm thấy như vậy… Cũng rất tốt?
Bên cạnh là vườn hoa vừa rộng vừa to, trong vườn có một chiếc đèn màu Phương Tỉ tự tay treo, đung đưa trong gió đêm tỏa sáng rực rỡ.
La Vực gắp một miếng gà xé sợi cho Hiểu Quả, nhìn cậu ăn miệng bóng nhẫy, hai mắt sáng rỡ. Trước đó Hiểu Quả đã ngủ một giấc ngon lành, vì vậy nên dù đã khuya nhưng cậu vẫn tỉnh như sáo.
Nghĩ đến hình ảnh Hiểu Quả ngơ ngác lúc ở phòng làm việc, hai mắt La Vực lóe lên, y dùng đũa gẩy món ăn trước mặt.
“Haiz, mấy món khác đều ngon, chỉ mỗi món này có vấn đề. Có lẽ người ta bỏ ít sò điệp vào canh quá, thế nên phí cả món canh tươi ngon, thật là đáng tiếc.” Đang ăn bữa cơm xem như hài lòng, tự dưng đến món canh quan trọng nhất lại không như ý, đối với La Vực, bữa cơm này hẳn phải mất hứng lắm.
Cơ mà Hiểu Quả nào hiểu được lời phê bình chuyên nghiệp của La Vực, cậu vẫn bưng bát uống hết canh vào bụng, hai mắt mơ hồ nhìn từ mép bát.
La Vực không tính bắt cậu hiểu, nhưng vẫn giải thích cho cậu: “Nói đúng ra, ông chủ này làm ăn không chân chính, bán thì rất đắt, nhưng đồ ăn làm ra không tương xứng với giá tiền, khiến khách hàng phải chịu thiệt.”
Hiểu Quả vẫn không hiểu: “Ăn ngon mà…” Đây là đánh giá của cậu.
Tuy nói thế, mà đôi mắt cậu vẫn đảo tới đảo lui, không kìm được hỏi La Vực: “Chịu thiệt… là gì?”
La Vực trả lời: “Chịu thiệt là tổn thất trên thân thể, tâm lý hay tài sản gì đó.” Hệt như việc đứa bạn học ngu ngốc của cậu làm với cậu ấy, La Vực thầm bổ sung trong lòng.
Hiểu Quả nửa hiểu nửa không gật đầu.
La Vực hỏi tiếp: “Nếu Hiểu Quả phải chịu thiệt thì sẽ thế nào? Tức là, nếu có người bắt nạt cậu, lấy đi đồ của cậu, hoặc khiến cậu khổ sở khó chịu, vậy cậu sẽ làm thế nào?”
Hiểu Quả chưa từng nghĩ đến chuyện này, ngay cả từ “chịu thiệt” tới hôm nay cậu mới biết.
Có người bắt nạt mình…
Hiểu Quả lập tức nghĩ tới việc bị Hứa Long trộm mất tiền, cái này có tính chịu thiệt không nhỉ?
Hiểu Quả nhíu mày, dưới ánh mắt mong chờ của La Vực, cậu bật thốt: “Nếu chịu thiệt, tôi sẽ…. Ừm, tôi sẽ, không tức giận!” Thực ra là giận lắm chứ, nhưng lời đề nghị “Không cần tức giận” của La Vực ảnh hưởng tới Hiểu Quả, mặc kệ có hiểu nổi thâm ý của câu này hay không, Hiểu Quả vẫn cảm thấy La Vực nói hết sức có lý, thế nên cậu quyết định từ nay về sau sẽ làm theo câu nói đó.
Đáp án này tuyệt không ngoài dự liệu của La Vực, nụ cười trên môi y vừa như bất đắc dĩ lại vừa như tán thưởng: “Vậy trước kia có người nào Hiểu Quả ghét thật là ghét, hay chuyện gì Hiểu Quả ghét thật là ghét không? Tới mức bây giờ Hiểu Quả vẫn không quên được ấy?”
La Vực hỏi gì Hiểu Quả cũng suy nghĩ hết sức chăm chú, cậu sẽ dồn não nghĩ thật là lâu, có điều đáp án luôn kém xa thời gian động não.
“Không có.”
Hiểu Quả lắc đầu, vì Hứa Long trả lại tiền cho cậu rồi, nên cậu cũng không ghét cậu ta.
La Vực lại hỏi thêm mấy câu, khiến Hiểu Quả hao tâm tổn trí hết sức, quên cả ăn.
Hiểu Quả nhăn mũi: “Ô… Tôi, tôi quên rồi.”
Quên của Hiểu Quả, thực sự là quên sạch bách, không biết là do thiên phú dị bẩm hay tiềm thức chỉ dẫn. Ngay đến La Vực cũng phải cảm thán, nên tiếc nuối, hay nên ước ao đây?
Rõ ràng mới nãy còn không chớp mắt nhìn tin tức trên tivi, làm La Vực tưởng rằng Hiểu Quả thực sự cảm giác được điều gì. Nhưng mà…
Nhưng mà, có sao đâu chứ?
Thấy Hiểu Quả ngẫm nghĩ tới mặt mày nhăn tịt lại, La Vực gắp cho cậu một miếng điểm tâm, cười dịu dàng an ủi: “Được rồi, không sao, quên thì quên, tôi nhớ là được rồi…”
===================================
Gấu bông gắn vào que tre trông như thế này nha mọi người, chắc gấu con La Vực tặng xí hơn thế nhìu, nhưng tình cảm là chính hí hí hí =3=
/81
|