La Vực cùng Hiểu Quả đứng ngắm hoa trước ban công một lúc, cảm thấy hơi lạnh nên dắt cậu về phòng, không ngờ vừa quay ra đã thấy có hai người đang đến, chính là La Bảo Điệp và La Bảo Phàm mới từ ngoài về.
La Bảo Phàm thấy La Vực liền cứng đờ người, vội vàng sửa lại vẻ lờ đờ trên mặt.
La Vực liếc đối phương một cái. La Bảo Phàm mặt sưng vù, áo sơ mi xô xô lệch lệch, cổ áo vẹo hẳn sang một bên, ngửi kỹ còn thấy mùi rượu và thuốc lá thoang thoảng, không biết gã mới lăn lộn ở chỗ nào về.
La Vực cười với gã, “Bận lắm à? Vất vả thật.”
La Bảo Phàm xấu hổ, gã còn đang gắng sức huy động tất cả nơ ron thần kinh nghĩ xem nên đáp lời La Vực thế nào, La Vực đã dắt Hiểu Quả về phòng.
La Bảo Điệp chờ cánh cửa phòng đóng lại mới đè tiếng nói với em trai, “Chị đã gọi bao nhiêu cuộc bảo em về nhà ăn cơm rồi, sao giờ em mới về?”
La Bảo Phàm mất kiên nhẫn, “Tôi không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.” Gã dùng căn phòng quen thuộc trên tầng cao nhất của khách sạn nhà mình, náo loạn cả đêm mới ngủ trưa được một lúc, sao mà để ý được.
La Bảo Điệp đã lười dặn dò gã bớt hoang đàng bừa bãi, chỉ nói, “Trước khi ăn La Vực đã hỏi tới em, chị nói em đang làm việc ở công ty, em nhớ đừng nói hớ.” Thực ra nếu muốn La Vực chỉ cần tra là biết hết, nhưng La Bảo Điệp cảm thấy y sẽ không thừa hơi để tâm chuyện này.
“Biết rồi, nói mãi có thấy phiền không.”
“Chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, mai em đừng ra ngoài chơi nữa. Hạng mục làng du lịch sắp kí kết rồi, mấy ngày nay có rất nhiều thành viên hội đồng quản trị, người của Hữu Kinh và vườn sinh thái đến, em tìm cơ hội ở bên cạnh nghe một chút đi, em đã bao nhiêu tuổi rồi, không mong đạt được chức vị chính thức gì ở công ty, nhưng ít ra có thể biết chút đường hướng cũng tốt.”
“Được rồi! Nói gì lắm thế!” Dạo này La Bảo Phàm đã không vui sẵn, lại còn phải nghe La Bảo Điệp lải nhải, gã nhịn không được nổi điên, chỉ vào cửa phòng La Vực ngoan độc nói, “Cả ngày nhìn chằm chằm cũng vô dụng. Chị không thấy thằng ngốc mới vào chung phòng với anh ta à? Có khi bọn họ đã có quan hệ này từ lâu rồi. Tôi còn đang tính đánh giá cao La Vực, không ngờ anh ta thực sự có sở thích hạ lưu này. Chị không thấy ghê tởm à? Suốt ngày khổ cực nghĩ kế rồi nơm nớp để ý sắc mặt anh ta, chẳng thà trực tiếp chụp hai ba tấm ảnh cho mấy tòa soạn còn hơn. Tôi xem xem về sau anh ta còn mặt mũi ngồi vị trí này ra ngoài nữa không!”
La Bảo Điệp sửng sốt, vội vàng bịt miệng La Bảo Phàm, lại bị gã đập vào tay hất ra. La Bảo Điệp đỡ cánh tay bị gã đánh tê rần. Tay cô ta vô lực thõng xuống, vẻ mặt vậy mà không hề lùi bước, như trước trấn định nói, “Chỉ em có bản lĩnh nhỉ! Em đừng quên chuyện xảy ra trong nhà năm đó! Làm cho La Vực thân bại danh liệt có lẽ không khó, nhưng trước đấy, nhất định cậu ta sẽ không để chúng ta sống yên!”
Không biết nghĩ đến kí ức không vui nào, vẻ mặt La Bảo Phàm thoắt cái suy sụp, gã nghiến răng nghiến lợi ném áo xuống đất, phẫn hận bỏ đi.
La Bảo Điệp nhìn theo bóng gã, sau đó quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt của La Vực, trong mắt ánh tia u tối, cô ta cúi người nhặt áo dưới đất, lẳng lặng rời đi.
***
Trong phòng.
Đi từ vườn sinh thái tới đây một đường làm La Vực có chút mệt mỏi, Hiểu Quả không ngủ trưa cũng díp cả mắt, vì vậy La Vực tính nghỉ ngơi sớm.
Khi còn ở biệt thự, hai người cũng nằm chung giường, nhưng quần áo và đồ dùng của Hiểu Quả vẫn để ở phòng y đã chuẩn bị cho cậu. Tuy nhiên lần này tới nhà họ La, La Vực không dọn phòng cho khách, trong khoảng thời gian này mọi sinh hoạt của Hiểu Quả đều cùng với y.
La Vực đưa quần áo mà dì Chu đã chuẩn bị cho Hiểu Quả để cậu đi tắm, còn y thì mở laptop xem vài email, không ngờ chờ mãi vẫn không thấy tiếng nước trong phòng tắm. Y nghĩ nghĩ, đi vào phòng nhìn, thấy Hiểu Quả đang ôm quần áo co rúm người dán vào tường, vẻ mặt căng thẳng.
La Vực nhìn vào phòng tắm, hiển nhiên trong phòng có bồn tắm, nhưng trước đó y đã bảo người giúp việc che kín lại, không ngờ cậu vẫn đề phòng như vậy.
“Bên trong không có nước đâu, đừng sợ.” La Vực thấp giọng dỗ dành.
Hiểu Quả vẫn ôm chặt quần áo, miệng mơ hồ lẩm bẩm, La Vực chỉ nghe được vài từ “Không có ai, không muốn, khó chịu” không ghép được thành câu, chỉ biết giọng Hiểu Quả cực kì sợ hãi tủi thân, thậm chí còn thoảng hoặc nghẹn ngào nức nở.
La Vực nhìn khuôn mặt cậu, một lúc lâu sau, y giữ chặt tay Hiểu Quả nói, “Tôi vào cùng cậu được không? Tắm xong chúng ta cùng ra ngoài.”
Hiểu Quả vẫn không muốn, La Vực phải kiên nhẫn khuyên nhủ một lúc, cậu mới nơm nớp để La Vực dắt vào phòng tắm.
Phòng tắm của phòng gia chủ đương nhiên rất lớn, bước vào khu tắm vòi hoa sen sẽ không thấy bồn tắm nữa, thế nên La Vực đi vào trước, để cho Hiểu Quả thấy không có gì nguy hiểm cả, sau đó mới đưa cậu vào. Dù vậy Hiểu Quả vẫn dồn sức toàn thân vào tay để nắm chặt lấy La Vực, khiến tay hai người bị nắm trắng bệch. La Vực không hề kêu đau, như thể y không có cảm giác gì, cứ thế tiếp tục an ủi Hiểu Quả.
Giọng nói y dịu dàng ấm áp, cũng giống lần trước, thêm một lần nữa xoa dịu cõi lòng đầy sợ hãi của Hiểu Quả, dần dần, cậu cũng bình tĩnh lại.
La Vực để ý thấy tâm trạng cậu đã ổn định, trực tiếp mở vòi hoa sen. Dòng nước ấm áp phun xuống. Khi nước chảy xuống người Hiểu Quả, cậu hơi run lên, nhưng mà cậu thấy La Vực không tránh, thế nên cũng cố gắng dũng cảm, để La Vực cởi quần áo cho mình.
La Vực vốn tính tắm luôn cùng cậu, song khi y mở cúc áo Hiểu Quả, bỗng nhiên trong lòng y trào lên một cảm giác kì lạ, cảm giác ấy rất khó diễn tả thành lời, vô cùng phức tạp, tuy chỉ dấy lên trong thoáng chốc, nhưng lại cực kì bối rối mất tự nhiên, khiến động tác của y cũng trúc trắc vụng về. La Vực lập tức đổ cho mình không có kinh nghiệm tắm cùng người khác, hơn nữa trước kia y cũng bài xích đụng chạm da thịt, bất kể là nam hay nữ cho nên mới vậy. Lập tức, y xóa bỏ ý định tắm chung trong đầu.
Dẫu thế, y vẫn chu đáo tận trách nhiệm cởi quần áo giúp Hiểu Quả. Tới khi cởi quần, La Vực chỉ kéo thắt lưng cho Hiểu Quả rồi để cậu tự cởi quần. Quần áo Hiểu Quả được cởi hết xong, La Vực ra khỏi buồng tắm vòi hoa sen, không quên đóng cửa cho cậu.
Y đứng bên ngoài nói, “Tôi ở ngay cạnh cậu, không đi. Cậu xem, cậu có thể xuyên qua cửa kính thủy tinh nhìn thấy tôi, cho nên đừng sợ.”
La Vực nói được làm được, y xoay người ngồi xuống cái tủ thấp bên cạnh bồn rửa tay.
Cơ mà Hiểu Quả vẫn lo lắm, chưa được bao giây cậu đã mở he hé cửa, để lộ đôi mắt tròn tròn, cậu cẩn thận nhìn ngó xung quanh một phen, xác định La Vực đúng là đang ngồi chờ mình, cậu mới yên tâm rụt về.
Tóc mái và ngực áo La Vực đều bị dính nước, đãng ra y phải lập tức thay bộ quần áo khác, vậy nhưng y không làm, chỉ vòng hai tay ôm ngực, im lặng tựa vào đó, để mặc nước nhỏ giọt theo thái dương, chảy vào trong cổ áo.
Bên tai y truyền đến tiếng nước tí tách, vòi hoa sen có thể tự điều chỉnh nhiệt độ, vì vậy Hiểu Quả tắm rất thoải mái, dòng nước ấm áp giúp thần kinh căng thẳng của cậu thả lỏng, thế là, trong buồng bắt đầu vang lên tiếng ngâm nga.
Hiểu Quả rất thích hát, La Vực đã nghe thấy cậu hát nhiều lần rồi. Tiếng ca của cậu không có âm điệu cụ thể, nhịp điệu hỗn loạn, lời ca cũng kì quái, quả thật là chẳng đâu vào đâu, nhưng chất giọng của cậu lại rất êm tai, lúc cậu hát không hề khiến người ta phiền toái bực bội, trái lại còn giống như nghe cậu đang khe khẽ lẩm bẩm gì đó.
La Vực bị tiếng ca kia hấp dẫn, quay đầu nhìn về phía buồng hoa sen. Hiểu Quả có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng La Vực, La Vực cũng có thể nhìn thấy Hiểu Quả. Sau lớp kính mờ là một dáng người đang đung đưa, làn da trắng nõn, chân tay thon dài, nếu không nghe Hiểu Quả hát, sẽ cảm thấy đây là cơ thể của một người trưởng thành, khỏe mạnh như vậy, cân xứng như vậy.
La Vực lẳng lặng nhìn, lát sau, y khẽ hạ mắt.
Có lẽ do đã tạo thành thói quen từ khi còn ở ký túc xá, tốc độ ăn cơm và tắm rửa của Hiểu Quả nhanh hơn khi cậu làm những việc khác nhiều, cậu tắt vòi hoa sen, mở cửa.
Nghe tiếng bước chân bịch bịch chạy về phía mình, La Vực không nâng đầu lên đã nói, “Mặc quần áo vào, đừng để cảm lạnh.”
Hiểu Quả nghe La Vực bảo, đành phải quay lại mặc quần áo.
La Vực chờ một lúc lâu sau cậu mới thay xong, y dắt Hiểu Quả ra khỏi phòng tắm. Thực ra, bên trong phòng tắm rất ẩm và nóng, y đợi không thoải mái lắm, giờ được thay đổi một không gian khác, La Vực không khỏi hít sâu một hơi.
Tóc Hiểu Quả vẫn nhỏ tong tỏng nước, La Vực cầm khăn mặt xoa lung tung trên đầu Hiểu Quả rồi chỉnh lại cổ áo cho cậu. Tới khi cảm giác ngực thoải mái hơn, La Vực mới cầm quần áo vào phòng tắm.
Không biết có phải bị Hiểu Quả ảnh hưởng hay không, La Vực cũng thay đổi tác phong chậm rãi từ tốn thường ngày, mau chóng tắm rửa sạch sẽ rồi bước ra ngoài, liền thấy Hiểu Quả đang cuốn chăn quanh mình vui vẻ lăn qua lăn lại.
La Vực lại gần hỏi, “Làm gì vậy?”
Hiểu Quả nhổm đầu ra khỏi chăn, hưng phấn khoe, “Mềm quá đi…”
Giường gia chủ còn thoải mái hơn giường ở vườn sinh thái nữa, Hiểu Quả chưa được ngủ trên cái giường nào thoải mái vậy cả.
La Vực nở nụ cười, ngồi xuống giường, một tay đè xuống cái chăn bị cậu giày vò rối tung, “Cậu thích phòng này sao?”
Hiểu Quả tự hỏi rồi đáp, “Thích!” Cơ bản trên thế giới này chẳng có mấy chỗ bị cậu ghét.
La Vực nhìn đôi mắt cười cong cong của Hiểu Quả, vẻ mặt đột ngột thay đổi, chầm chậm sát lại gần, dán vào tai cậu nói nhỏ, “Nhưng mà… Trong phòng này, có yêu quái đó.”
“Ô?” Hiểu Quả hơi sững lại, cũng nghiêm túc hẳn lên. Cậu bắt chước La Vực hạ thấp giọng, cứ như sợ bị ai nghe lén.
“Yêu quái, gì cơ?”
La Vực có thể nhìn thấy bóng ngược và khuôn mặt âm trầm của mình trong đôi ngươi đen bóng của Hiểu Quả.
“Lâu thật lâu trước kia, có một người ở trên chiếc giường này, chìm vào giấc ngủ… Cuối cùng không tỉnh dậy nữa! Những người khác nói, có một con yêu quái muốn kéo bà vào giấc mơ, không cho bà quay lại nữa.”
Hiểu Quả há hốc miệng, sau nửa buổi mới phát ra một tiếng cảm thán.
“A…”
La Vực hỏi, “Cậu có sợ không?”
Hiểu Quả ngơ ngác gật đầu.
“Vậy cậu còn thích chỗ này không?”
Hiểu Quả khó xử, cậu suy nghĩ mãi, cuối cùng lắc đầu.
“Ha ha.”
La Vực nhoẻn miệng cười, y tắt đèn, nằm xuống bên kia giường.
Giường đúng là rất mềm, gối và chăn cũng rất thoải mái, còn mang theo mùi thơm ngan ngát, dù vậy Hiểu Quả vốn dễ ngủ nằm một lúc lâu mà vẫn phát ra tiếng ngọ nguậy.
La Vực quay đầu, trong bóng đêm y có thể nhìn thấy ánh sáng phản quang từ đôi mắt to tròn lấp lánh của Hiểu Quả, biết được cậu đang nằm ngay đơ nhìn trần nhà.
La Vực cong khóe miệng, “Sao còn chưa ngủ?”
Hiểu Quả xoay người, chầm chậm nhích về phía La Vực.
“Tôi muốn, về nhà.” Hiểu Quả đáng thương nói.
La Vực sững người, “Nhà ở đâu?”
Hiểu Quả không chút do dự đáp, “Ở nhà, lớn ấy.” Cậu vẫn hay gọi biệt thự trong vườn sinh thái là nhà lớn.
La Vực trầm mặc, vươn tay về phía Hiểu Quả.
Hiểu Quả vốn đang sợ hãi, La Vực giang tay cậu liền rúc vào người y, ôm chặt lưng y, dụi đầu vào vai y.
Trong đêm tĩnh mịch, La Vực có thể nghe được tiếng tim đập, không biết đó là nhịp tim của y hay Hiểu Quả, từng nhịp từng nhịp, đều đều lại rất đỗi nhịp nhàng.
“Được rồi, cậu biết không? Thực ra đó không phải là chuyện quá đáng sợ. Chết trong giấc mơ, bao nhiêu người cầu còn không được ấy…”
Ở nơi Hiểu Quả không nhìn thấy, La Vực mỉm cười thốt một câu, như thể thực sự hâm mộ người ấy.
“Nhưng mà, ngủ quên, sẽ đi làm… Muộn.” Hiểu Quả phát biểu, “Sẽ bị, trừ tiền. Quản lý… sẽ giận.”
“Nhưng nếu là tôi thì sẽ không ai tức giận đâu. À, không đúng, có khi tất cả đều tức chết đi được.” La Vực cười khẽ, dường như y đã mệt, hai mắt nheo lại, “Bởi vì người ngủ không tỉnh dậy, không biết bình thường đã làm bao nhiêu chuyện tốt rồi.”
Hiểu Quả không hiểu câu này, cậu lặng im không nói, mãi tới khi La Vực thiếp đi, Hiểu Quả mới đáp, “Đừng lo, tôi… sẽ gọi anh, dậy.”
La Vực mở bừng mắt, “Gì cơ?”
Hiểu Quả lặp lại, “Khi La Vực… Không tỉnh dậy, tôi sẽ gọi, anh.” Hiểu Quả dậy sớm lắm, sẽ không muộn, từ nhỏ cậu đã tuân thủ giờ giấc, thế nên cậu cảm thấy mình hoàn toàn có thể giúp La Vực chuyện này.
La Vực không nói gì, hồi lâu sau, y nắm chặt tay, sát gần Hiểu Quả, thở dài, “Được, nếu có một ngày tôi nằm trên giường không tỉnh dậy, nhất định Hiểu Quả phải đánh thức tôi nhé…”
=============================
Tác giả: Liệt kê các mối quan hệ trong nhà họ La cho cô nương nào còn chưa rõ (chỉ nhắc tới những nhân vật đã xuất hiện trong truyện)
【Bốn chị em đồng lứa】
La Vũ Lan, La Kình Lãng, La Thái Dung, La Thái Hoa
Bốn chị em dâu: Trương Chỉ Thiên, Lưu Tuyết Thúy, Phạm nữ sĩ, vợ của La Thái Hoa (Tên bà ta có lẽ sẽ xuất hiện sau)
【Đời con】
Con của La Kình Lãng: La Vực, La Bảo Điệp, La Bảo Phàm
Con của La Thái Dung: La Á
【Đời cháu】
Cháu của La Thái Dung: Thụy Thụy
La Bảo Phàm thấy La Vực liền cứng đờ người, vội vàng sửa lại vẻ lờ đờ trên mặt.
La Vực liếc đối phương một cái. La Bảo Phàm mặt sưng vù, áo sơ mi xô xô lệch lệch, cổ áo vẹo hẳn sang một bên, ngửi kỹ còn thấy mùi rượu và thuốc lá thoang thoảng, không biết gã mới lăn lộn ở chỗ nào về.
La Vực cười với gã, “Bận lắm à? Vất vả thật.”
La Bảo Phàm xấu hổ, gã còn đang gắng sức huy động tất cả nơ ron thần kinh nghĩ xem nên đáp lời La Vực thế nào, La Vực đã dắt Hiểu Quả về phòng.
La Bảo Điệp chờ cánh cửa phòng đóng lại mới đè tiếng nói với em trai, “Chị đã gọi bao nhiêu cuộc bảo em về nhà ăn cơm rồi, sao giờ em mới về?”
La Bảo Phàm mất kiên nhẫn, “Tôi không nghe thấy tiếng chuông điện thoại.” Gã dùng căn phòng quen thuộc trên tầng cao nhất của khách sạn nhà mình, náo loạn cả đêm mới ngủ trưa được một lúc, sao mà để ý được.
La Bảo Điệp đã lười dặn dò gã bớt hoang đàng bừa bãi, chỉ nói, “Trước khi ăn La Vực đã hỏi tới em, chị nói em đang làm việc ở công ty, em nhớ đừng nói hớ.” Thực ra nếu muốn La Vực chỉ cần tra là biết hết, nhưng La Bảo Điệp cảm thấy y sẽ không thừa hơi để tâm chuyện này.
“Biết rồi, nói mãi có thấy phiền không.”
“Chị cũng chỉ muốn tốt cho em thôi, mai em đừng ra ngoài chơi nữa. Hạng mục làng du lịch sắp kí kết rồi, mấy ngày nay có rất nhiều thành viên hội đồng quản trị, người của Hữu Kinh và vườn sinh thái đến, em tìm cơ hội ở bên cạnh nghe một chút đi, em đã bao nhiêu tuổi rồi, không mong đạt được chức vị chính thức gì ở công ty, nhưng ít ra có thể biết chút đường hướng cũng tốt.”
“Được rồi! Nói gì lắm thế!” Dạo này La Bảo Phàm đã không vui sẵn, lại còn phải nghe La Bảo Điệp lải nhải, gã nhịn không được nổi điên, chỉ vào cửa phòng La Vực ngoan độc nói, “Cả ngày nhìn chằm chằm cũng vô dụng. Chị không thấy thằng ngốc mới vào chung phòng với anh ta à? Có khi bọn họ đã có quan hệ này từ lâu rồi. Tôi còn đang tính đánh giá cao La Vực, không ngờ anh ta thực sự có sở thích hạ lưu này. Chị không thấy ghê tởm à? Suốt ngày khổ cực nghĩ kế rồi nơm nớp để ý sắc mặt anh ta, chẳng thà trực tiếp chụp hai ba tấm ảnh cho mấy tòa soạn còn hơn. Tôi xem xem về sau anh ta còn mặt mũi ngồi vị trí này ra ngoài nữa không!”
La Bảo Điệp sửng sốt, vội vàng bịt miệng La Bảo Phàm, lại bị gã đập vào tay hất ra. La Bảo Điệp đỡ cánh tay bị gã đánh tê rần. Tay cô ta vô lực thõng xuống, vẻ mặt vậy mà không hề lùi bước, như trước trấn định nói, “Chỉ em có bản lĩnh nhỉ! Em đừng quên chuyện xảy ra trong nhà năm đó! Làm cho La Vực thân bại danh liệt có lẽ không khó, nhưng trước đấy, nhất định cậu ta sẽ không để chúng ta sống yên!”
Không biết nghĩ đến kí ức không vui nào, vẻ mặt La Bảo Phàm thoắt cái suy sụp, gã nghiến răng nghiến lợi ném áo xuống đất, phẫn hận bỏ đi.
La Bảo Điệp nhìn theo bóng gã, sau đó quay đầu nhìn cửa phòng đóng chặt của La Vực, trong mắt ánh tia u tối, cô ta cúi người nhặt áo dưới đất, lẳng lặng rời đi.
***
Trong phòng.
Đi từ vườn sinh thái tới đây một đường làm La Vực có chút mệt mỏi, Hiểu Quả không ngủ trưa cũng díp cả mắt, vì vậy La Vực tính nghỉ ngơi sớm.
Khi còn ở biệt thự, hai người cũng nằm chung giường, nhưng quần áo và đồ dùng của Hiểu Quả vẫn để ở phòng y đã chuẩn bị cho cậu. Tuy nhiên lần này tới nhà họ La, La Vực không dọn phòng cho khách, trong khoảng thời gian này mọi sinh hoạt của Hiểu Quả đều cùng với y.
La Vực đưa quần áo mà dì Chu đã chuẩn bị cho Hiểu Quả để cậu đi tắm, còn y thì mở laptop xem vài email, không ngờ chờ mãi vẫn không thấy tiếng nước trong phòng tắm. Y nghĩ nghĩ, đi vào phòng nhìn, thấy Hiểu Quả đang ôm quần áo co rúm người dán vào tường, vẻ mặt căng thẳng.
La Vực nhìn vào phòng tắm, hiển nhiên trong phòng có bồn tắm, nhưng trước đó y đã bảo người giúp việc che kín lại, không ngờ cậu vẫn đề phòng như vậy.
“Bên trong không có nước đâu, đừng sợ.” La Vực thấp giọng dỗ dành.
Hiểu Quả vẫn ôm chặt quần áo, miệng mơ hồ lẩm bẩm, La Vực chỉ nghe được vài từ “Không có ai, không muốn, khó chịu” không ghép được thành câu, chỉ biết giọng Hiểu Quả cực kì sợ hãi tủi thân, thậm chí còn thoảng hoặc nghẹn ngào nức nở.
La Vực nhìn khuôn mặt cậu, một lúc lâu sau, y giữ chặt tay Hiểu Quả nói, “Tôi vào cùng cậu được không? Tắm xong chúng ta cùng ra ngoài.”
Hiểu Quả vẫn không muốn, La Vực phải kiên nhẫn khuyên nhủ một lúc, cậu mới nơm nớp để La Vực dắt vào phòng tắm.
Phòng tắm của phòng gia chủ đương nhiên rất lớn, bước vào khu tắm vòi hoa sen sẽ không thấy bồn tắm nữa, thế nên La Vực đi vào trước, để cho Hiểu Quả thấy không có gì nguy hiểm cả, sau đó mới đưa cậu vào. Dù vậy Hiểu Quả vẫn dồn sức toàn thân vào tay để nắm chặt lấy La Vực, khiến tay hai người bị nắm trắng bệch. La Vực không hề kêu đau, như thể y không có cảm giác gì, cứ thế tiếp tục an ủi Hiểu Quả.
Giọng nói y dịu dàng ấm áp, cũng giống lần trước, thêm một lần nữa xoa dịu cõi lòng đầy sợ hãi của Hiểu Quả, dần dần, cậu cũng bình tĩnh lại.
La Vực để ý thấy tâm trạng cậu đã ổn định, trực tiếp mở vòi hoa sen. Dòng nước ấm áp phun xuống. Khi nước chảy xuống người Hiểu Quả, cậu hơi run lên, nhưng mà cậu thấy La Vực không tránh, thế nên cũng cố gắng dũng cảm, để La Vực cởi quần áo cho mình.
La Vực vốn tính tắm luôn cùng cậu, song khi y mở cúc áo Hiểu Quả, bỗng nhiên trong lòng y trào lên một cảm giác kì lạ, cảm giác ấy rất khó diễn tả thành lời, vô cùng phức tạp, tuy chỉ dấy lên trong thoáng chốc, nhưng lại cực kì bối rối mất tự nhiên, khiến động tác của y cũng trúc trắc vụng về. La Vực lập tức đổ cho mình không có kinh nghiệm tắm cùng người khác, hơn nữa trước kia y cũng bài xích đụng chạm da thịt, bất kể là nam hay nữ cho nên mới vậy. Lập tức, y xóa bỏ ý định tắm chung trong đầu.
Dẫu thế, y vẫn chu đáo tận trách nhiệm cởi quần áo giúp Hiểu Quả. Tới khi cởi quần, La Vực chỉ kéo thắt lưng cho Hiểu Quả rồi để cậu tự cởi quần. Quần áo Hiểu Quả được cởi hết xong, La Vực ra khỏi buồng tắm vòi hoa sen, không quên đóng cửa cho cậu.
Y đứng bên ngoài nói, “Tôi ở ngay cạnh cậu, không đi. Cậu xem, cậu có thể xuyên qua cửa kính thủy tinh nhìn thấy tôi, cho nên đừng sợ.”
La Vực nói được làm được, y xoay người ngồi xuống cái tủ thấp bên cạnh bồn rửa tay.
Cơ mà Hiểu Quả vẫn lo lắm, chưa được bao giây cậu đã mở he hé cửa, để lộ đôi mắt tròn tròn, cậu cẩn thận nhìn ngó xung quanh một phen, xác định La Vực đúng là đang ngồi chờ mình, cậu mới yên tâm rụt về.
Tóc mái và ngực áo La Vực đều bị dính nước, đãng ra y phải lập tức thay bộ quần áo khác, vậy nhưng y không làm, chỉ vòng hai tay ôm ngực, im lặng tựa vào đó, để mặc nước nhỏ giọt theo thái dương, chảy vào trong cổ áo.
Bên tai y truyền đến tiếng nước tí tách, vòi hoa sen có thể tự điều chỉnh nhiệt độ, vì vậy Hiểu Quả tắm rất thoải mái, dòng nước ấm áp giúp thần kinh căng thẳng của cậu thả lỏng, thế là, trong buồng bắt đầu vang lên tiếng ngâm nga.
Hiểu Quả rất thích hát, La Vực đã nghe thấy cậu hát nhiều lần rồi. Tiếng ca của cậu không có âm điệu cụ thể, nhịp điệu hỗn loạn, lời ca cũng kì quái, quả thật là chẳng đâu vào đâu, nhưng chất giọng của cậu lại rất êm tai, lúc cậu hát không hề khiến người ta phiền toái bực bội, trái lại còn giống như nghe cậu đang khe khẽ lẩm bẩm gì đó.
La Vực bị tiếng ca kia hấp dẫn, quay đầu nhìn về phía buồng hoa sen. Hiểu Quả có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng La Vực, La Vực cũng có thể nhìn thấy Hiểu Quả. Sau lớp kính mờ là một dáng người đang đung đưa, làn da trắng nõn, chân tay thon dài, nếu không nghe Hiểu Quả hát, sẽ cảm thấy đây là cơ thể của một người trưởng thành, khỏe mạnh như vậy, cân xứng như vậy.
La Vực lẳng lặng nhìn, lát sau, y khẽ hạ mắt.
Có lẽ do đã tạo thành thói quen từ khi còn ở ký túc xá, tốc độ ăn cơm và tắm rửa của Hiểu Quả nhanh hơn khi cậu làm những việc khác nhiều, cậu tắt vòi hoa sen, mở cửa.
Nghe tiếng bước chân bịch bịch chạy về phía mình, La Vực không nâng đầu lên đã nói, “Mặc quần áo vào, đừng để cảm lạnh.”
Hiểu Quả nghe La Vực bảo, đành phải quay lại mặc quần áo.
La Vực chờ một lúc lâu sau cậu mới thay xong, y dắt Hiểu Quả ra khỏi phòng tắm. Thực ra, bên trong phòng tắm rất ẩm và nóng, y đợi không thoải mái lắm, giờ được thay đổi một không gian khác, La Vực không khỏi hít sâu một hơi.
Tóc Hiểu Quả vẫn nhỏ tong tỏng nước, La Vực cầm khăn mặt xoa lung tung trên đầu Hiểu Quả rồi chỉnh lại cổ áo cho cậu. Tới khi cảm giác ngực thoải mái hơn, La Vực mới cầm quần áo vào phòng tắm.
Không biết có phải bị Hiểu Quả ảnh hưởng hay không, La Vực cũng thay đổi tác phong chậm rãi từ tốn thường ngày, mau chóng tắm rửa sạch sẽ rồi bước ra ngoài, liền thấy Hiểu Quả đang cuốn chăn quanh mình vui vẻ lăn qua lăn lại.
La Vực lại gần hỏi, “Làm gì vậy?”
Hiểu Quả nhổm đầu ra khỏi chăn, hưng phấn khoe, “Mềm quá đi…”
Giường gia chủ còn thoải mái hơn giường ở vườn sinh thái nữa, Hiểu Quả chưa được ngủ trên cái giường nào thoải mái vậy cả.
La Vực nở nụ cười, ngồi xuống giường, một tay đè xuống cái chăn bị cậu giày vò rối tung, “Cậu thích phòng này sao?”
Hiểu Quả tự hỏi rồi đáp, “Thích!” Cơ bản trên thế giới này chẳng có mấy chỗ bị cậu ghét.
La Vực nhìn đôi mắt cười cong cong của Hiểu Quả, vẻ mặt đột ngột thay đổi, chầm chậm sát lại gần, dán vào tai cậu nói nhỏ, “Nhưng mà… Trong phòng này, có yêu quái đó.”
“Ô?” Hiểu Quả hơi sững lại, cũng nghiêm túc hẳn lên. Cậu bắt chước La Vực hạ thấp giọng, cứ như sợ bị ai nghe lén.
“Yêu quái, gì cơ?”
La Vực có thể nhìn thấy bóng ngược và khuôn mặt âm trầm của mình trong đôi ngươi đen bóng của Hiểu Quả.
“Lâu thật lâu trước kia, có một người ở trên chiếc giường này, chìm vào giấc ngủ… Cuối cùng không tỉnh dậy nữa! Những người khác nói, có một con yêu quái muốn kéo bà vào giấc mơ, không cho bà quay lại nữa.”
Hiểu Quả há hốc miệng, sau nửa buổi mới phát ra một tiếng cảm thán.
“A…”
La Vực hỏi, “Cậu có sợ không?”
Hiểu Quả ngơ ngác gật đầu.
“Vậy cậu còn thích chỗ này không?”
Hiểu Quả khó xử, cậu suy nghĩ mãi, cuối cùng lắc đầu.
“Ha ha.”
La Vực nhoẻn miệng cười, y tắt đèn, nằm xuống bên kia giường.
Giường đúng là rất mềm, gối và chăn cũng rất thoải mái, còn mang theo mùi thơm ngan ngát, dù vậy Hiểu Quả vốn dễ ngủ nằm một lúc lâu mà vẫn phát ra tiếng ngọ nguậy.
La Vực quay đầu, trong bóng đêm y có thể nhìn thấy ánh sáng phản quang từ đôi mắt to tròn lấp lánh của Hiểu Quả, biết được cậu đang nằm ngay đơ nhìn trần nhà.
La Vực cong khóe miệng, “Sao còn chưa ngủ?”
Hiểu Quả xoay người, chầm chậm nhích về phía La Vực.
“Tôi muốn, về nhà.” Hiểu Quả đáng thương nói.
La Vực sững người, “Nhà ở đâu?”
Hiểu Quả không chút do dự đáp, “Ở nhà, lớn ấy.” Cậu vẫn hay gọi biệt thự trong vườn sinh thái là nhà lớn.
La Vực trầm mặc, vươn tay về phía Hiểu Quả.
Hiểu Quả vốn đang sợ hãi, La Vực giang tay cậu liền rúc vào người y, ôm chặt lưng y, dụi đầu vào vai y.
Trong đêm tĩnh mịch, La Vực có thể nghe được tiếng tim đập, không biết đó là nhịp tim của y hay Hiểu Quả, từng nhịp từng nhịp, đều đều lại rất đỗi nhịp nhàng.
“Được rồi, cậu biết không? Thực ra đó không phải là chuyện quá đáng sợ. Chết trong giấc mơ, bao nhiêu người cầu còn không được ấy…”
Ở nơi Hiểu Quả không nhìn thấy, La Vực mỉm cười thốt một câu, như thể thực sự hâm mộ người ấy.
“Nhưng mà, ngủ quên, sẽ đi làm… Muộn.” Hiểu Quả phát biểu, “Sẽ bị, trừ tiền. Quản lý… sẽ giận.”
“Nhưng nếu là tôi thì sẽ không ai tức giận đâu. À, không đúng, có khi tất cả đều tức chết đi được.” La Vực cười khẽ, dường như y đã mệt, hai mắt nheo lại, “Bởi vì người ngủ không tỉnh dậy, không biết bình thường đã làm bao nhiêu chuyện tốt rồi.”
Hiểu Quả không hiểu câu này, cậu lặng im không nói, mãi tới khi La Vực thiếp đi, Hiểu Quả mới đáp, “Đừng lo, tôi… sẽ gọi anh, dậy.”
La Vực mở bừng mắt, “Gì cơ?”
Hiểu Quả lặp lại, “Khi La Vực… Không tỉnh dậy, tôi sẽ gọi, anh.” Hiểu Quả dậy sớm lắm, sẽ không muộn, từ nhỏ cậu đã tuân thủ giờ giấc, thế nên cậu cảm thấy mình hoàn toàn có thể giúp La Vực chuyện này.
La Vực không nói gì, hồi lâu sau, y nắm chặt tay, sát gần Hiểu Quả, thở dài, “Được, nếu có một ngày tôi nằm trên giường không tỉnh dậy, nhất định Hiểu Quả phải đánh thức tôi nhé…”
=============================
Tác giả: Liệt kê các mối quan hệ trong nhà họ La cho cô nương nào còn chưa rõ (chỉ nhắc tới những nhân vật đã xuất hiện trong truyện)
【Bốn chị em đồng lứa】
La Vũ Lan, La Kình Lãng, La Thái Dung, La Thái Hoa
Bốn chị em dâu: Trương Chỉ Thiên, Lưu Tuyết Thúy, Phạm nữ sĩ, vợ của La Thái Hoa (Tên bà ta có lẽ sẽ xuất hiện sau)
【Đời con】
Con của La Kình Lãng: La Vực, La Bảo Điệp, La Bảo Phàm
Con của La Thái Dung: La Á
【Đời cháu】
Cháu của La Thái Dung: Thụy Thụy
/81
|