Hiểu Quả rất thích vườn sinh thái, nơi này có hoa có quả, có chim non và cả các loài thú nhỏ khác nữa. Dù đang phải vác một cái kéo tỉa cây rất nặng, mặt trời chói chang chiếu thẳng đỉnh đầu, Hiểu Quả vẫn vui vẻ không thôi.
Cậu vẫn luôn vui vẻ như vậy, như thể không điều gì có thể khiến cậu buồn phiền ủ rũ. Tiếng ve kêu râm ran ầm ĩ làm người khác bực mình chán ghét, với cậu mà nói lại như giai điệu vui tươi rộn ràng, thậm chí cậu còn hứng khởi ngâm nga theo tiếng ve. Hiểu Quả không hát ca khúc nào cụ thể, nếu lắng nghe cẩn thận sẽ nhận ra đó là những ca từ và giai điệu vụn vặt hợp lại, nhưng Hiểu Quả lại thấy mình rất lợi hại, chiếc kéo to ăn ý mở ra đóng vào theo nhịp điệu, xoẹt xoẹt xoẹt cắt lá hải đồng rơi xuống đất.
“Soạt soạt soạt…”
Hiệu Quả ghép động tác của mình trùng với tiếng nhạc, hai chân hoạt bát nhún nhảy.
Có lẽ do chân nhún sai nhịp, hoặc tiết tấu ca khúc có vấn đề, nói tóm lại cuối cùng Hiểu Quả không cẩn thận chệch tay, khóm cây hải đồng tròn xoe xoẹt một vết lõm sâu hình gợn sóng!
Hiểu Quả ngừng bặt, cúi đầu nhìn hiện trường chính tay mình gây ra, dường như đã nhận ra có điều không ổn.
“Trời ơi!”
Đúng vào lúc này, một người phụ nữ trung niên đứng sau hàng rào kêu to, lo lắng nhìn tình cảnh trước mặt.
“Cậu, có phải cậu cắt hỏng hoa hải đường của chúng tôi không!”
Hiểu Quả nhìn theo ngón tay người phụ nữ, liền thấy có vài đóa hoa cũng bị cắt rụng theo nhát kéo với lá hải đồng, hoa thê thảm rơi xuống đất, chỉ chừa lại mấy cái cành trụi lủi.
Hiểu Quả theo phản xạ kéo kéo cái kéo trong tay.
Thì ra ngay cạnh là vườn sau của một căn biệt thự, trong vườn hoa hải đường là nở đẹp đẽ rực rỡ nhất, từng đóa từng đóa tươi tốt vươn mình quá hàng rào, kề sát với lùm cây hải đồng bên cạnh, không may, bọn nó đã bị Hiểu Quả vừa thiếu kinh nghiệm vừa bất cẩn tàn nhẫn một nhát tiêu diệt.
“Cậu có biết hoa này bao nhiêu tiền không! Cả cậu và tôi đều không bồi thường nổi đâu!” Người phụ nữ sợ hãi, giọng nói cũng vì vậy trở nên the thé chói tai.
Ngay khi bà ta muốn qua nói chuyện tử tế với Hiểu Quả, còn người đối diện lại chỉ biết đờ cái mặt ngốc không đáp câu nào, cửa sau mở rộng, một người đàn ông bước ra.
“Dì Chu? Sao lại hô to gọi nhỏ thế? La tiên sinh còn đang nghỉ ngơi.”
Người phụ nữ được gọi là dì Chu cả kinh nhìn hắn, ngập ngừng nói, “Thầy, thầy Phương…Cái kia… Cậu ta…”
Phương Tỉ quét mắt ra ngoài, thoáng cái đã hiểu rõ ngọn nguồn.
“Gọi điện cho quản lý đi, anh ta đến đây khắc biết xử lý thế nào, về sau xảy ra chuyện tương tự cứ làm vậy là được.” Giọng hắn rất lãnh đạm, thậm chí hắn còn không nhìn người đứng bên ngoài.
Dì Chu ngượng ngùng liếc Nguyễn Hiểu Quả, đứa bé này nhìn còn nhỏ tuổi, có lẽ là nhân viên mới tới, nếu giờ trực tiếp gọi cho quản lý, chỉ sợ cậu ấy sẽ mất việc. Nhưng bà không có cách nào khác, Phương Tỉ đã nói thì bọn họ hết đường xen lời vào.
Dì Chu chuẩn bị vào nhà gọi điện, bỗng một giọng nam ôn nhu vang lên.
“Vừa rồi cậu hát bài gì vậy?”
Mọi người đều ngẩng đầu lên, Nguyễn Hiểu Quả nghiêng trái nghiêng phải, ngó ngó một lúc mới phát hiện ra người đứng bên cửa sổ ở lầu hai biệt thự. Người kia đang chống cằm đứng dựa vào lan can, hứng thú nhìn xuống cậu.
“A?” Hiểu Quả mờ mịt.
La Vực kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
“Cậu hát bài gì vậy?”
Hiểu Quả đáp, “Xoẹt xoẹt xoẹt.”
La Vực suy tư một lát, “Tôi chưa nghe thấy bài hát này bao giờ.”
Hiểu Quả tự hào cười, “Tôi mới, nghĩ ra đó!”
La Vực cũng cười theo, khuôn mặt tuấn tú nổi bật dưới ánh mặt trời, “Thú vị lắm.”
Lời này vừa thốt lên, Phương Tỉ lặng lẽ kéo dì Chu vào nhà.
Khuôn mặt Nguyễn Hiểu Quả cũng bị mặt trời chiếu đỏ ửng lên, mồ hôi đầm đìa, tích trên trán lòe lòe sáng.
La Vực nhìn cậu từ trên xuống dưới, dường như có chút đồng tình hỏi, “Trời nắng lắm, cậu có muốn vào nhà tôi làm khách, thuận tiện nghỉ ngơi một chút không?”
Nguyễn Hiểu Quả lắc đầu, “Tôi còn, đang làm việc.”
“Chỉ một lát sẽ không sao đâu.” La Vực dỗ dành, “Tôi mời cậu ăn dưa hấu được không?”
“Dưa hấu! Tôi thích ăn, dưa hấu nhất!” Nguyễn Hiểu Quả quả nhiên rất hứng thú với dưa hấu, hai mắt sáng bừng lên, hơn nữa từ trưa đến giờ cậu chưa uống ngụm nước nào, thực sự khát muốn chết, thế nhưng Hiểu Quả nhấp nhấp cái miệng khô khốc, vẫn nói, “Nhưng mà tôi, phải làm việc, Béo Bự sẽ mất hứng, về sau, sẽ ăn, dưa hấu bự.” Cậu vừa nói vừa không kìm được nuốt nước miếng.
Bị từ chối hai lần, trong mắt La Vực xoẹt qua tia trầm tối mơ hồ, vậy mà khi Hiểu Quả nhìn, y lại là người có khuôn mặt tươi cười dễ mến như trước.
“Thôi được, tôi sẽ không quấy rầy cậu làm việc nữa, nhưng cậu đợi một chút…” Y đưa mắt nhìn dì Chu.
Dì Chu hiểu rõ, vào phòng bếp, chẳng lâu sau đã mang một cái túi nhỏ ra đưa cho Hiểu Quả.
Nguyễn Hiểu Quả mơ hồ bị một bàn tay xuyên qua hàng rào nhét túi vào ngực, cậu cúi đầu nhìn, thấy trong túi kia có một bát thủy tinh thật dày, trong bát có đầy ruột dưa hấu đỏ tươi mát rượi.
“Ở chỗ này không có thời gian ăn, vậy mang về ăn đi.” La Vực nói.
Hiểu Quả không hiểu gì, thấy La Vực vẫy tay với cậu, cậu cũng lễ phép vẫy vẫy lại.
“Không cảm ơn tôi sao?” La Vực hỏi.
Hiểu Quả lập tức nói, “Cảm ơn anh.”
“Cậu tên là gì?”
Hiểu Quả đáp, “Tôi là Nguyễn Hiểu Quả!”
“Hiểu Quả? Hiểu gì?”
Nguyễn Hiểu Quả ngẫm nghĩ, “‘Hiểu’ trong Hiểu Quả!”
La Vực nhìn đôi mắt đen láy của cậu, cười vuốt cằm, “À… Thì ra là chữ này, tôi biết rồi.” (Thực ra lời giải thích của bé Quả không có nghĩa gì hết, vì ẻm không biết từ Hiểu trong tên mình lấy từ từ nào, em chỉ nói lại tên của mình ra thôi)
Tuy cũng có rất nhiều người đối tốt với Hiểu Quả, nhưng trong kí ức của cậu đã thật lâu chưa có ai nói chuyện dịu dàng với cậu đến thế, giọng nói dịu dàng, cười cũng dịu dàng, khiến cậu không khỏi nhớ tới một người.
Thấy thiếu niên dưới lầu kinh ngạc nhìn mình, La Vực nhắc nhở, “Còn chưa đi à? Công việc bị muộn rồi đó.”
Nguyễn Hiểu Quả hoàn hồn, giật nảy mình, miệng lẩm bẩm “Béo bự” “Chị Triệu” các loại, một tay cầm kéo, tay kia cầm túi dưa bạch bạch bạch chạy đi.
Phương Tỉ thấy La Vực mãi nhìn theo bóng thiếu niên kia, nụ cười trên môi vẫn không biến mất, như thể y thực sự cảm thấy rất thú vị, mãi mới quay về phòng.
Dì Chu đứng dưới lầu, thấy ở cửa sổ không còn ai nữa mới dám cẩn thận hỏi Phương Tỉ.
“Thầy Phương, hoa này…” Dì Chu đã làm việc ở nhà họ La nhiều năm, bà biết từ trước tới nay La Vực chỉ thích độc mỗi hoa hải đường, dù là trước kia hay bây giờ, hoa hải đường trong nhà đều do các nhà làm vườn được chọn lựa cẩn thận tới trồng, trước kia đừng nói tới cắt trụi, chỉ muốn chạm nhẹ vào thôi có khi cũng bị chặt ngón tay làm phân bón, chứ bà chưa bao giờ gặp tình huống thế này cả.
Phương Tỉ nói, “Bảo người của vườn sinh thái tới sửa lại đi.”
“Vậy có cần…”
Phương Tỉ hiểu dì Chu muốn hỏi việc có cần gọi điện phàn nàn với quản lý nữa không, hắn suy tư nói, “Tạm thời không cần.” Không phải Phương Tỉ tốt bụng lương thiện gì, chẳng qua hắn không rõ suy nghĩ của La Vực hiện giờ, thích hay chán ghét, tất cả cảm xúc của y đều khó mà nắm bắt.
****
Dù Hiểu Quả đã cố chạy thật nhanh, nhưng khi quay về viện chăm sóc cậu vẫn bị muộn nửa tiếng, lái xe phun nước và tỉa cây đều là những việc cậu chưa được đào tạo, tất cả đều phải tự tìm hiểu, đối với Hiểu Quả mà nói quả thực có hơi khó khăn.
Thế nhưng Mã Lỗi vẫn không hài lòng, hắn ghét bỏ Hiểu Quả chậm chạp lề mề, không chỉ mở mồm oán giận mà còn muốn cướp cái túi đẹp đẽ cậu ôm trong lòng. Hiểu Quả không đề phòng bị hắn cướp mất túi.
Hắn mở ra liền thấy bát dưa hấu đỏ au, thịt quả đầy ắp lại chẳng thấy cái hột nào.
Hắn làm ở bộ phận chăm sóc tu bổ cho nên không tiếp xúc nhiều với cây trái, nhưng vì Hiểu Quả làm ở vườn trái cây, cho nên Mã Lỗi cũng biết chút ít. Đây chẳng phải chính là giống dưa hấu hữu cơ không dùng phân hóa học, được làm cỏ diệt sâu bằng thủ công, một quả cũng hơn cả tháng lương của hắn sao? Cái giá kia…. Chỉ sợ là kim cương cũng không đắt bằng.
“Này, thằng nhãi cậu…” Mã Lỗi kinh ngạc, “Nhìn không ra đấy, rõ ràng lần trước cậu không cho tôi lấy, giờ lại không nhịn được đi ăn trộm.”
Hiểu Quả kéo cánh tay đang chặn túi của Mã Lỗi muốn lấy bát lại, nghe hắn nói liền sốt ruột phủ nhận, “Không trộm, tôi không đi, ăn trộm!”
“Vậy cái này ở đâu ra? Đừng bảo dưa hấu tự mình bay tới đấy.”
Nguyễn Hiểu Quả cũng không nói rõ được bát dưa hấu này từ đâu ra, cậu cố gắng sắp xếp ngôn từ, “Dì, trong nhà lớn… Cho tôi ăn…”
“Nhà lớn nào? Chẳng lẽ là khu biệt thự?” Mã Lỗi như nghe được chuyện nghìn lẻ một đêm, cười nói, “Cậu có bệnh hay bọn họ có bệnh thế? Người ở khu đó sao lại tốt bụng tặng đồ cho cậu, cậu có biết mấy người sống ở khu biệt thự là ai không?” Mã Lôi hắn đã làm việc ở khu đó ít nhất gần một năm, chỗ đó xe đến xe đưa, thỉnh thoảng mới thấy mấy bóng ma thoáng qua sân nhà, thấy được bọn họ là đã kì lạ lắm rồi, nói gì đến việc người ta tặng đồ cho. Haiz, đồ ngốc lúc nào cũng nói lời ngu ngốc.
“Được rồi được rồi, đi mau đi, mấy giờ rồi, cậu không cần làm việc à? Lát nữa bà cô Triệu kia lại đến trách tôi, rõ ràng là tôi chỉ muốn tốt cho cậu.” Mã Lỗi không để tâm lời giải thích của Hiểu Quả, đẩy cậu ra khỏi viện chăm sóc, đóng cửa lại, để bát lên nóc tủ, đợi lát đi đánh một giấc xong sẽ quay về ăn.
Còn Hiểu Quả bị đuổi ra ngoài chỉ biết cúi đầu nhìn hai tay trống trơn của mình, chậm rãi quay về vườn trái cây.
Mùi vị của dưa hấu kia, thế nào nhỉ… Hiểu Quả nhịn không được suy nghĩ.
Buổi chiều tiếp tục làm việc, Hiểu Quả ngồi bên chậu nước đeo găng tay nilon rửa ớt cùng mọi người. Các dì các cô rôm rả trò chuyện với nhau nhà tôi dài ngắn thế nào, than thở ông chồng nhà tôi tiền lương ít bao nhiêu, phàn nàn đứa con học hành kém cỏi ra sao.
“Tôi cũng không nhớ thằng nhãi nhà tôi đứng bét lớp bao nhiêu lần rồi, thầy giáo dạy tiếng Anh của nó còn bảo tôi đưa nó đi kiểm tra IQ, mấy người nói xem ý ông ấy là con tôi là thằng ngốc à?!” Một thím lòng đầy căm phẫn nói, đang định nói tiếp đã thấy mọi người ra hiệu cho bác nói nhỏ một chút, bác liền nhìn về phía Hiểu Quả.
Thím đó chột dạ, “Không sao đâu, cậu ấy… Chắc không hiểu đâu.”
Tuy nói vậy, nhưng thím vẫn cười nói với Hiểu Quả, “Quả Nhi hồi xưa học giỏi nhất khóa đúng không?” Ngốc cũng chia thành nhiều mức độ, Hiểu Quả thế này tính ra đã khá hơn những người kém phát triển khác rất nhiều rồi.
Quả nhiên, Hiểu Quả suy nghĩ một lúc rồi đưa ra câu trả lời khẳng định, “Cháu thi, được một trăm điểm!”
“Lợi hại vậy sao…”
Các thím các dì cổ vũ khen ngợi cậu, thấy cậu không giận liền không bận tâm nữa, tiếp tục tán gẫu mấy chuyện dưa hành cà muối của mình, câu “Trong trường, chỉ có, mình cháu.” sau câu kiêu ngạo kia của Hiểu Quả cũng bị che lấp bởi lời tới lời đưa của họ.
Tới giờ về, mọi người lục tục rời đi, Hiểu Quả không theo mọi người đi đến trạm xe mà lại xách một cái xô nhôm con con chạy tới cổng sau. Ở đó có một vườn hoa nho nhỏ, trước kia chỗ này dùng để trồng cây trái, nhưng miếng đất này về sau bị thuốc trừ sâu ô nhiễm nên không được sử dụng nữa, giờ mọc đầy các loại hoa dại cỏ dại vô danh, mọc lung tung lòa xòa, thế nhưng vẫn rất đẹp, ít nhất thì có Hiểu Quả cho là như thế.
Cậu đi vòng vòng quanh vườn hoa mấy lượt, chọn góc hoa đẹp nhất, ngồi xổm xuống bắt đầu lấy tay đào đào.
Bận bịu nửa buổi, Hiểu Quả nhìn xô con đầy ắp thứ gì đó, hài lòng đứng dậy, xách xô ra khỏi vườn trái cây, chậm rãi đi về phía khu biệt thự.
Cậu vẫn luôn vui vẻ như vậy, như thể không điều gì có thể khiến cậu buồn phiền ủ rũ. Tiếng ve kêu râm ran ầm ĩ làm người khác bực mình chán ghét, với cậu mà nói lại như giai điệu vui tươi rộn ràng, thậm chí cậu còn hứng khởi ngâm nga theo tiếng ve. Hiểu Quả không hát ca khúc nào cụ thể, nếu lắng nghe cẩn thận sẽ nhận ra đó là những ca từ và giai điệu vụn vặt hợp lại, nhưng Hiểu Quả lại thấy mình rất lợi hại, chiếc kéo to ăn ý mở ra đóng vào theo nhịp điệu, xoẹt xoẹt xoẹt cắt lá hải đồng rơi xuống đất.
“Soạt soạt soạt…”
Hiệu Quả ghép động tác của mình trùng với tiếng nhạc, hai chân hoạt bát nhún nhảy.
Có lẽ do chân nhún sai nhịp, hoặc tiết tấu ca khúc có vấn đề, nói tóm lại cuối cùng Hiểu Quả không cẩn thận chệch tay, khóm cây hải đồng tròn xoe xoẹt một vết lõm sâu hình gợn sóng!
Hiểu Quả ngừng bặt, cúi đầu nhìn hiện trường chính tay mình gây ra, dường như đã nhận ra có điều không ổn.
“Trời ơi!”
Đúng vào lúc này, một người phụ nữ trung niên đứng sau hàng rào kêu to, lo lắng nhìn tình cảnh trước mặt.
“Cậu, có phải cậu cắt hỏng hoa hải đường của chúng tôi không!”
Hiểu Quả nhìn theo ngón tay người phụ nữ, liền thấy có vài đóa hoa cũng bị cắt rụng theo nhát kéo với lá hải đồng, hoa thê thảm rơi xuống đất, chỉ chừa lại mấy cái cành trụi lủi.
Hiểu Quả theo phản xạ kéo kéo cái kéo trong tay.
Thì ra ngay cạnh là vườn sau của một căn biệt thự, trong vườn hoa hải đường là nở đẹp đẽ rực rỡ nhất, từng đóa từng đóa tươi tốt vươn mình quá hàng rào, kề sát với lùm cây hải đồng bên cạnh, không may, bọn nó đã bị Hiểu Quả vừa thiếu kinh nghiệm vừa bất cẩn tàn nhẫn một nhát tiêu diệt.
“Cậu có biết hoa này bao nhiêu tiền không! Cả cậu và tôi đều không bồi thường nổi đâu!” Người phụ nữ sợ hãi, giọng nói cũng vì vậy trở nên the thé chói tai.
Ngay khi bà ta muốn qua nói chuyện tử tế với Hiểu Quả, còn người đối diện lại chỉ biết đờ cái mặt ngốc không đáp câu nào, cửa sau mở rộng, một người đàn ông bước ra.
“Dì Chu? Sao lại hô to gọi nhỏ thế? La tiên sinh còn đang nghỉ ngơi.”
Người phụ nữ được gọi là dì Chu cả kinh nhìn hắn, ngập ngừng nói, “Thầy, thầy Phương…Cái kia… Cậu ta…”
Phương Tỉ quét mắt ra ngoài, thoáng cái đã hiểu rõ ngọn nguồn.
“Gọi điện cho quản lý đi, anh ta đến đây khắc biết xử lý thế nào, về sau xảy ra chuyện tương tự cứ làm vậy là được.” Giọng hắn rất lãnh đạm, thậm chí hắn còn không nhìn người đứng bên ngoài.
Dì Chu ngượng ngùng liếc Nguyễn Hiểu Quả, đứa bé này nhìn còn nhỏ tuổi, có lẽ là nhân viên mới tới, nếu giờ trực tiếp gọi cho quản lý, chỉ sợ cậu ấy sẽ mất việc. Nhưng bà không có cách nào khác, Phương Tỉ đã nói thì bọn họ hết đường xen lời vào.
Dì Chu chuẩn bị vào nhà gọi điện, bỗng một giọng nam ôn nhu vang lên.
“Vừa rồi cậu hát bài gì vậy?”
Mọi người đều ngẩng đầu lên, Nguyễn Hiểu Quả nghiêng trái nghiêng phải, ngó ngó một lúc mới phát hiện ra người đứng bên cửa sổ ở lầu hai biệt thự. Người kia đang chống cằm đứng dựa vào lan can, hứng thú nhìn xuống cậu.
“A?” Hiểu Quả mờ mịt.
La Vực kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
“Cậu hát bài gì vậy?”
Hiểu Quả đáp, “Xoẹt xoẹt xoẹt.”
La Vực suy tư một lát, “Tôi chưa nghe thấy bài hát này bao giờ.”
Hiểu Quả tự hào cười, “Tôi mới, nghĩ ra đó!”
La Vực cũng cười theo, khuôn mặt tuấn tú nổi bật dưới ánh mặt trời, “Thú vị lắm.”
Lời này vừa thốt lên, Phương Tỉ lặng lẽ kéo dì Chu vào nhà.
Khuôn mặt Nguyễn Hiểu Quả cũng bị mặt trời chiếu đỏ ửng lên, mồ hôi đầm đìa, tích trên trán lòe lòe sáng.
La Vực nhìn cậu từ trên xuống dưới, dường như có chút đồng tình hỏi, “Trời nắng lắm, cậu có muốn vào nhà tôi làm khách, thuận tiện nghỉ ngơi một chút không?”
Nguyễn Hiểu Quả lắc đầu, “Tôi còn, đang làm việc.”
“Chỉ một lát sẽ không sao đâu.” La Vực dỗ dành, “Tôi mời cậu ăn dưa hấu được không?”
“Dưa hấu! Tôi thích ăn, dưa hấu nhất!” Nguyễn Hiểu Quả quả nhiên rất hứng thú với dưa hấu, hai mắt sáng bừng lên, hơn nữa từ trưa đến giờ cậu chưa uống ngụm nước nào, thực sự khát muốn chết, thế nhưng Hiểu Quả nhấp nhấp cái miệng khô khốc, vẫn nói, “Nhưng mà tôi, phải làm việc, Béo Bự sẽ mất hứng, về sau, sẽ ăn, dưa hấu bự.” Cậu vừa nói vừa không kìm được nuốt nước miếng.
Bị từ chối hai lần, trong mắt La Vực xoẹt qua tia trầm tối mơ hồ, vậy mà khi Hiểu Quả nhìn, y lại là người có khuôn mặt tươi cười dễ mến như trước.
“Thôi được, tôi sẽ không quấy rầy cậu làm việc nữa, nhưng cậu đợi một chút…” Y đưa mắt nhìn dì Chu.
Dì Chu hiểu rõ, vào phòng bếp, chẳng lâu sau đã mang một cái túi nhỏ ra đưa cho Hiểu Quả.
Nguyễn Hiểu Quả mơ hồ bị một bàn tay xuyên qua hàng rào nhét túi vào ngực, cậu cúi đầu nhìn, thấy trong túi kia có một bát thủy tinh thật dày, trong bát có đầy ruột dưa hấu đỏ tươi mát rượi.
“Ở chỗ này không có thời gian ăn, vậy mang về ăn đi.” La Vực nói.
Hiểu Quả không hiểu gì, thấy La Vực vẫy tay với cậu, cậu cũng lễ phép vẫy vẫy lại.
“Không cảm ơn tôi sao?” La Vực hỏi.
Hiểu Quả lập tức nói, “Cảm ơn anh.”
“Cậu tên là gì?”
Hiểu Quả đáp, “Tôi là Nguyễn Hiểu Quả!”
“Hiểu Quả? Hiểu gì?”
Nguyễn Hiểu Quả ngẫm nghĩ, “‘Hiểu’ trong Hiểu Quả!”
La Vực nhìn đôi mắt đen láy của cậu, cười vuốt cằm, “À… Thì ra là chữ này, tôi biết rồi.” (Thực ra lời giải thích của bé Quả không có nghĩa gì hết, vì ẻm không biết từ Hiểu trong tên mình lấy từ từ nào, em chỉ nói lại tên của mình ra thôi)
Tuy cũng có rất nhiều người đối tốt với Hiểu Quả, nhưng trong kí ức của cậu đã thật lâu chưa có ai nói chuyện dịu dàng với cậu đến thế, giọng nói dịu dàng, cười cũng dịu dàng, khiến cậu không khỏi nhớ tới một người.
Thấy thiếu niên dưới lầu kinh ngạc nhìn mình, La Vực nhắc nhở, “Còn chưa đi à? Công việc bị muộn rồi đó.”
Nguyễn Hiểu Quả hoàn hồn, giật nảy mình, miệng lẩm bẩm “Béo bự” “Chị Triệu” các loại, một tay cầm kéo, tay kia cầm túi dưa bạch bạch bạch chạy đi.
Phương Tỉ thấy La Vực mãi nhìn theo bóng thiếu niên kia, nụ cười trên môi vẫn không biến mất, như thể y thực sự cảm thấy rất thú vị, mãi mới quay về phòng.
Dì Chu đứng dưới lầu, thấy ở cửa sổ không còn ai nữa mới dám cẩn thận hỏi Phương Tỉ.
“Thầy Phương, hoa này…” Dì Chu đã làm việc ở nhà họ La nhiều năm, bà biết từ trước tới nay La Vực chỉ thích độc mỗi hoa hải đường, dù là trước kia hay bây giờ, hoa hải đường trong nhà đều do các nhà làm vườn được chọn lựa cẩn thận tới trồng, trước kia đừng nói tới cắt trụi, chỉ muốn chạm nhẹ vào thôi có khi cũng bị chặt ngón tay làm phân bón, chứ bà chưa bao giờ gặp tình huống thế này cả.
Phương Tỉ nói, “Bảo người của vườn sinh thái tới sửa lại đi.”
“Vậy có cần…”
Phương Tỉ hiểu dì Chu muốn hỏi việc có cần gọi điện phàn nàn với quản lý nữa không, hắn suy tư nói, “Tạm thời không cần.” Không phải Phương Tỉ tốt bụng lương thiện gì, chẳng qua hắn không rõ suy nghĩ của La Vực hiện giờ, thích hay chán ghét, tất cả cảm xúc của y đều khó mà nắm bắt.
****
Dù Hiểu Quả đã cố chạy thật nhanh, nhưng khi quay về viện chăm sóc cậu vẫn bị muộn nửa tiếng, lái xe phun nước và tỉa cây đều là những việc cậu chưa được đào tạo, tất cả đều phải tự tìm hiểu, đối với Hiểu Quả mà nói quả thực có hơi khó khăn.
Thế nhưng Mã Lỗi vẫn không hài lòng, hắn ghét bỏ Hiểu Quả chậm chạp lề mề, không chỉ mở mồm oán giận mà còn muốn cướp cái túi đẹp đẽ cậu ôm trong lòng. Hiểu Quả không đề phòng bị hắn cướp mất túi.
Hắn mở ra liền thấy bát dưa hấu đỏ au, thịt quả đầy ắp lại chẳng thấy cái hột nào.
Hắn làm ở bộ phận chăm sóc tu bổ cho nên không tiếp xúc nhiều với cây trái, nhưng vì Hiểu Quả làm ở vườn trái cây, cho nên Mã Lỗi cũng biết chút ít. Đây chẳng phải chính là giống dưa hấu hữu cơ không dùng phân hóa học, được làm cỏ diệt sâu bằng thủ công, một quả cũng hơn cả tháng lương của hắn sao? Cái giá kia…. Chỉ sợ là kim cương cũng không đắt bằng.
“Này, thằng nhãi cậu…” Mã Lỗi kinh ngạc, “Nhìn không ra đấy, rõ ràng lần trước cậu không cho tôi lấy, giờ lại không nhịn được đi ăn trộm.”
Hiểu Quả kéo cánh tay đang chặn túi của Mã Lỗi muốn lấy bát lại, nghe hắn nói liền sốt ruột phủ nhận, “Không trộm, tôi không đi, ăn trộm!”
“Vậy cái này ở đâu ra? Đừng bảo dưa hấu tự mình bay tới đấy.”
Nguyễn Hiểu Quả cũng không nói rõ được bát dưa hấu này từ đâu ra, cậu cố gắng sắp xếp ngôn từ, “Dì, trong nhà lớn… Cho tôi ăn…”
“Nhà lớn nào? Chẳng lẽ là khu biệt thự?” Mã Lỗi như nghe được chuyện nghìn lẻ một đêm, cười nói, “Cậu có bệnh hay bọn họ có bệnh thế? Người ở khu đó sao lại tốt bụng tặng đồ cho cậu, cậu có biết mấy người sống ở khu biệt thự là ai không?” Mã Lôi hắn đã làm việc ở khu đó ít nhất gần một năm, chỗ đó xe đến xe đưa, thỉnh thoảng mới thấy mấy bóng ma thoáng qua sân nhà, thấy được bọn họ là đã kì lạ lắm rồi, nói gì đến việc người ta tặng đồ cho. Haiz, đồ ngốc lúc nào cũng nói lời ngu ngốc.
“Được rồi được rồi, đi mau đi, mấy giờ rồi, cậu không cần làm việc à? Lát nữa bà cô Triệu kia lại đến trách tôi, rõ ràng là tôi chỉ muốn tốt cho cậu.” Mã Lỗi không để tâm lời giải thích của Hiểu Quả, đẩy cậu ra khỏi viện chăm sóc, đóng cửa lại, để bát lên nóc tủ, đợi lát đi đánh một giấc xong sẽ quay về ăn.
Còn Hiểu Quả bị đuổi ra ngoài chỉ biết cúi đầu nhìn hai tay trống trơn của mình, chậm rãi quay về vườn trái cây.
Mùi vị của dưa hấu kia, thế nào nhỉ… Hiểu Quả nhịn không được suy nghĩ.
Buổi chiều tiếp tục làm việc, Hiểu Quả ngồi bên chậu nước đeo găng tay nilon rửa ớt cùng mọi người. Các dì các cô rôm rả trò chuyện với nhau nhà tôi dài ngắn thế nào, than thở ông chồng nhà tôi tiền lương ít bao nhiêu, phàn nàn đứa con học hành kém cỏi ra sao.
“Tôi cũng không nhớ thằng nhãi nhà tôi đứng bét lớp bao nhiêu lần rồi, thầy giáo dạy tiếng Anh của nó còn bảo tôi đưa nó đi kiểm tra IQ, mấy người nói xem ý ông ấy là con tôi là thằng ngốc à?!” Một thím lòng đầy căm phẫn nói, đang định nói tiếp đã thấy mọi người ra hiệu cho bác nói nhỏ một chút, bác liền nhìn về phía Hiểu Quả.
Thím đó chột dạ, “Không sao đâu, cậu ấy… Chắc không hiểu đâu.”
Tuy nói vậy, nhưng thím vẫn cười nói với Hiểu Quả, “Quả Nhi hồi xưa học giỏi nhất khóa đúng không?” Ngốc cũng chia thành nhiều mức độ, Hiểu Quả thế này tính ra đã khá hơn những người kém phát triển khác rất nhiều rồi.
Quả nhiên, Hiểu Quả suy nghĩ một lúc rồi đưa ra câu trả lời khẳng định, “Cháu thi, được một trăm điểm!”
“Lợi hại vậy sao…”
Các thím các dì cổ vũ khen ngợi cậu, thấy cậu không giận liền không bận tâm nữa, tiếp tục tán gẫu mấy chuyện dưa hành cà muối của mình, câu “Trong trường, chỉ có, mình cháu.” sau câu kiêu ngạo kia của Hiểu Quả cũng bị che lấp bởi lời tới lời đưa của họ.
Tới giờ về, mọi người lục tục rời đi, Hiểu Quả không theo mọi người đi đến trạm xe mà lại xách một cái xô nhôm con con chạy tới cổng sau. Ở đó có một vườn hoa nho nhỏ, trước kia chỗ này dùng để trồng cây trái, nhưng miếng đất này về sau bị thuốc trừ sâu ô nhiễm nên không được sử dụng nữa, giờ mọc đầy các loại hoa dại cỏ dại vô danh, mọc lung tung lòa xòa, thế nhưng vẫn rất đẹp, ít nhất thì có Hiểu Quả cho là như thế.
Cậu đi vòng vòng quanh vườn hoa mấy lượt, chọn góc hoa đẹp nhất, ngồi xổm xuống bắt đầu lấy tay đào đào.
Bận bịu nửa buổi, Hiểu Quả nhìn xô con đầy ắp thứ gì đó, hài lòng đứng dậy, xách xô ra khỏi vườn trái cây, chậm rãi đi về phía khu biệt thự.
/81
|