La Vực nhìn Hiểu Quả cố gắng chuyển lực chú ý của y đến bánh mì, cố ý trầm ngâm một lúc rồi mới làm bộ miễn cưỡng từ bỏ ý định ban đầu, đưa mắt nhìn bánh mì.
La Vực nhận bánh mì, hoài nghi hỏi, “Thực sự ăn ngon vậy sao?”
Hiểu Quả dùng sức gật đầu, “Ngon lắm!”
La Vực nghĩ nghĩ, rốt cuộc hé miệng nhẹ nhàng cắn một miếng.
Đầu lưỡi luôn kén chọn lập tức cảm nhận được vị nho nhân tạo, La Vực cắn hai miếng, đưa mắt nhìn Hiểu Quả vẫn đang chăm chú nhìn mình.
La Vực kỳ quái hỏi, “Cậu nhìn tôi làm gì? Cậu cũng muốn ăn à?”
Hiểu Quả vội vàng xua tay tỏ vẻ bản thân trong sạch, “Tôi… Tôi đánh răng rồi.” Trước kia thầy giáo trong trường đã nói, nếu tối đánh răng rồi thì không được ăn gì nữa.
“Vậy sao…” La Vực lộ vẻ đáng tiếc.
“Cậu không ăn được thì tôi cho cậu ngửi vậy.”
Hiểu Quả nhìn bánh mì mập mập tròn tròn trước mặt, dưới ánh mắt cổ vũ của La Vực, cậu không chống nổi hấp dẫn chậm rãi ghé lại gần, mũi sát rạt chỗ bánh y vừa cắn, cảm thán, “Thơm quá đi…”
La Vực cho cậu ngửi một lúc, thấy miệng cậu nhúc nhích liền giật tay về.
“Đúng vậy, ăn vào miệng còn thơm hơn.”
Dưới ánh mắt khát vọng thiết tha của Hiểu Quả, La Vực chậm rãi cắn từng miếng từng miếng bánh mì vào bụng, ăn xong còn liếm miệng hiếm có khen.
“Ừm, không tồi…”
Y thuận tay đưa vỏ gói cho Hiểu Quả. Hiểu Quả cẩn thận gấp vỏ lại, đứng dậy tiếc nuối vứt vỏ vào thùng rác.
Buổi tối La Vực còn phải uống thuốc, y bảo Hiểu Quả lên giường ngủ trước, mình thì đi đánh răng, tới khi quay về thấy Hiểu Quả ngơ ngác tựa vào giường không biết đang nghĩ gì.
La Vực đắp chăn, ổ chăn vốn luôn lạnh lẽo trống trải nay bỗng ấm áp đến lạ.
La Vực vỗ gối, ra hiệu cho Hiểu Quả nằm xuống. Y tắt đèn, hỏi, “Suy nghĩ gì vậy? Nghĩ mai ăn gì sao?”
Tâm tư Hiểu Quả cực kì dễ đoán, cậu không được ăn khuya, đành chuyển hy vọng sang bữa sáng ngày mai.
Hiểu Quả đáp, “Tôi muốn ăn, bánh mì.” Lúc này, trong đầu cậu chỉ có bánh mì cầu mà không được kia thôi.
La Vực hỏi, “Bánh mì của cậu ngon lắm, nhưng mà bánh ngọt tôi cho cậu ăn không ngon sao?”
Nghĩ đến bánh bông lan từng được ăn, tinh thần Hiểu Quả thoáng cái tỉnh táo.
“Ăn ngon, ăn ngon…”
La Vực vươn tay vòng qua vai Hiểu Quả, ngăn cản động tác hưng phấn của cậu, động viên vỗ nhẹ lưng cậu.
“Trước kia tôi không phát hiện ra cậu trộm giấu bánh mì, giờ tôi biết rồi, tôi nghĩ về sau nếu cậu muốn ăn bánh ngọt thì phải đổi bánh mì với tôi, như vậy mới công bằng.”
Đề nghị của La Vực làm Hiểu Quả lâm vào trầm tư. Số bánh mì này là do các thím để lại cho cậu lúc vườn trái cây phát thừa, Hiểu Quả cất bánh vào hộp như tích trữ kho báu, bảo đổi thì cậu thấy hơi luyến tiếc, nhưng bánh ngọt của La Vực cũng ngon lắm, làm thế nào bây giờ?
Thấy Hiểu Quả gặp vấn đề nan giải, La Vực lại nói, “Nếu cậu muốn ăn đồ khác cũng được, chỉ cần đổi bánh mì cho tôi thôi.”
Có điều kiện hậu đãi như thế, Hiểu Quả động tâm, “Ừ, tôi muốn ăn… Cánh gà.”
“Được.”
“Ăn cả, cơm rang trứng…”
“Không thành vấn đề…”
“Trân, trân châu nữa…”
Theo từng câu hăng hái tưởng tượng của Hiểu Quả, La Vực chợt nghe thấy một âm thanh kỳ lạ vang lên. Y cẩn thận nghe một lát, đặt tay lên bụng đối phương, quả nhiên, bụng cậu đang khẽ rung.
Khát vọng trong tư tưởng trực tiếp tác động đến cơ thể Hiểu Quả, La Vực không nhịn được nở nụ cười, dưới tiếng thì thầm không ngừng này, y nhắm mắt lại. Kỳ lạ làm sao, y vậy mà còn chìm sâu vào giấc ngủ hơn cả trước kia…
***
Mấy ngày sau, Hiểu Quả cầm một phiếu xác nhận về, đây là thông báo của Gia đình Thiên sứ muốn cậu tham gia huấn luyện kỹ năng nghề nghiệp. Có lẽ Lư Vi Hồng đã xin giấy này cho cậu từ trước, gần đây trạm mới có phản hồi, song giờ người giám hộ của Hiểu Quả đã thay đổi, trạm chưa kịp cập nhật tin tức, gửi qua nhiều người mà không thấy có kết quả nên đành chuyển giấy đến vườn sinh thái.
La Vực nhìn nội dung trên giấy, trong đó nói Hiểu Quả sẽ học vào một buổi chiều cuối tuần các tuần, cậu có thể chọn học môn liên quan đến công việc hoặc chọn theo sở thích.
La Vực hỏi Hiểu Quả, “Cậu muốn đi không?”
Hiểu Quả biết mặt khá nhiều chữ, mặc dù có những chữ cậu không hiểu nghĩa lắm, tốc độ đọc cũng chậm hơn người bình thường, tuy nhiên về tổng thể thì cậu vẫn hiểu được nội dung thông báo.
Hiểu Quả tự mình hí hoáy nửa buổi, cuối cùng chọn học làm hoa.
Lớp học mở luôn cuối tuần này, hôm đó, Phương Tỉ đưa cậu đi học. Đây là lớp đào tạo chuyên dạy cho các đối tượng đặc biệt ở mọi độ tuổi, khi thầy Phương vốn quen tiếp xúc với tinh anh xã hội bị vây quanh bởi họ, hắn cũng không thể thích ứng ngay lập tức. Hắn tính giao Hiểu Quả cho giáo viên xong thì đi luôn, nhưng khi tới cửa rồi lại cứ do dự mãi, cuối cùng quay vào, nhìn cậu qua lớp kính thủy tinh.
Tính cách của Hiểu Quả so với những người cùng hoàn cảnh khác thì hướng ngoại hơn khá nhiều, cậu không sợ người lạ, thích kết bạn với người khác. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên cậu tới một nơi hoàn toàn xa lạ, cho nên dù bên ngoài cậu vẫn nở nụ cười lễ phép như mọi khi, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ nhận thấy cậu cười hơi cứng nhắc. Bên cạnh Hiểu Quả là một nam sinh tầm tuổi cậu, người kia cứ quay ra ngoài kêu ầm ĩ khiến cậu bị dọa mấy bận. Phương Tỉ đang định vào xin đổi chỗ ngồi cho cậu thì giáo viên chạy tới, kiểm soát tình hình hỗn loạn trong phòng học.
Phương Tỉ lại đứng một lát, thấy Hiểu Quả nhận mấy bông hoa giả rồi chăm chú cắt dán, hắn mới yên tâm xoay người rời đi, chuẩn bị mấy tiếng sau tới đón cậu.
Quay về vườn sinh thái, Phương Tỉ không ngờ lại bắt gặp Hàng Nham đang đứng trước cửa.
Từ khi La Vực về nước, Hàng Nham vẫn liên tục duy trì liên lạc với Phương Tỉ, bởi vì hắn không hy vọng nghe được lời thật nào từ miệng La Vực.
Phương Tỉ suy nghĩ một lúc, quyết định không nói cho đối phương biết tối đó sau khi trở về từ bữa tiệc mừng thọ La Vực đã bị sốt nhẹ, hai hôm sau mới khỏi; hắn chỉ bảo La Vực đúng hạn uống thuốc đúng kỳ kiểm tra, coi như phối hợp trị liệu.
Hàng Nham nghe xong vẫn lắc đầu, “Tôi còn không rõ cậu ấy sao.”
“Gần đây quả thực La tiên sinh đã tốt lên rất nhiều.” Câu này Phương Tỉ nói thật, bất kể là sinh lý hay tâm lý thì trạng thái gần đây của La Vực đều đang được cải thiện.
Hàng Nham nhướn mày, giống như nghĩ đến cái gì, khuôn mặt hắn lộ vẻ hứng thú.
Khi hai người vào phòng, La Vực đang cúi đầu ngồi bên cạnh bàn, trước mặt bày một bức tranh xếp hình đã ghép được bảy tám phần.
Hàng Nham vòng qua vòng lại, không tin nổi hỏi, “Từ khi nào cậu có nhã hứng này vậy?”
La Vực không buồn ngẩng đầu, “Không thì làm gì? Hai chúng ta lôi kiếm ra ngoài khua tay múa chân?”
Mồm miệng Hàng Nham vĩnh viễn không đấu lại được La Vực, hắn cũng không tính đấu với y, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, “Hai hôm nữa tôi tính mở party. Tôi mới đổi chỗ làm, vậy nên định mời đồng nghiệp cũ mới tới tụ tập một phen, tôi chọn tổ chức ở Chỉ Quang đấy.”
Nhà họ Hàng kinh doanh bất động sản lớn như vậy, thế nhưng con trai độc nhất của bọn họ lại xuất ngoại du học từ lâu, một lòng theo đuổi nghiệp y, chỉ mới hơn ba mươi mà hắn đã trở thành một trong những chuyên gia chỉnh hình uy tín nhất nước A. Dù có thành tích như vậy nhưng Hàng Nham chẳng hề lưu luyến, dứt khoát bỏ lại hết thảy về nước. Theo như Hàng Thanh nói chính là: Hàng Nham như loài chim dữ, tùy tính thích bay nhảy, không bao giờ chịu dừng chân một chỗ nào mãi mãi, tuy nhiên, với người khác thì gọi là di chuyển, còn với hắn lại là đi săn.
La Vực vuốt cằm, “Chọn ngày xong thì cậu tự gọi cho anh Phong đi.”
“Tôi biết rồi.” Hàng Nham đáp, hắn đưa mắt chậm rãi quét biệt thự một vòng, hỏi thẳng, “Người kia đâu rồi, có mình cậu ở nhà thôi à?”
La Vực giương mắt, không thèm cho hắn ánh mắt ôn hòa.
Hàng Nham mất hứng, “Hừ, bày đặt giả vờ gì, tôi chỉ tò mò thôi, đang yên đang lành tự nhiên đi giúp người khác, lẽ nào là một bé loli đáng yêu?”
Thực ra Hàng Nham đã lén nghe đủ loại tin đồn lan truyền rồi, chỉ là những tin đồn đó thực sự quá khó nghe, Hàng Nham đành tự suy đoán, dựa theo hiểu biết của hắn về La Vực, y là người rất lạnh nhạt chuyên nam nữ, thậm chí tới mức lãnh cảm, bất luận là tình cảm hay tình dục y đều chẳng hề mặn mà, vì vậy Hàng Nham không tin nổi y sẽ bị thứ gì đó làm cho mụ mị đầu óc, càng không thể có suy nghĩ gì sắc tình trong đầu. Còn về phần nguyên nhân… Quả thực hắn không nghĩ ra được.
La Vực vẫn bình tĩnh như trước, nhớ tới khuôn mặt Hiểu Quả, y nói, “Đúng là rất đáng yêu.”
“Vậy mau đưa tôi đi gặp đi!” Hàng Nham tích cực.
La Vực như không nghe thấy, không để ý đến hắn nữa.
Gần nửa tiếng bị ngó lơ, Hàng Nham đành làm bộ thở dài, trên mặt mang ý cười cà lơ cà phất, lời nói ra miệng lại nghiêm túc vô cùng, “Được rồi, quản cậu làm chi, chỉ cần cậu vui thì muốn làm gì cũng được. La Vực, năm đó chính miệng cậu hứa với tôi, nếu cậu không làm được, tôi sẽ cười cậu cả đời.”
La Vực đặt một miếng xếp hình xuống, hơn nửa bức tranh đã thành hình, y chầm chậm thưởng thức một lần, khẽ cười một tiếng, rốt cuộc ngẩng đầu lên.
“Đúng là tôi nói, tôi không quên. Cậu yên tâm, tôi sẽ sống thật tốt.”
La Vực nhận bánh mì, hoài nghi hỏi, “Thực sự ăn ngon vậy sao?”
Hiểu Quả dùng sức gật đầu, “Ngon lắm!”
La Vực nghĩ nghĩ, rốt cuộc hé miệng nhẹ nhàng cắn một miếng.
Đầu lưỡi luôn kén chọn lập tức cảm nhận được vị nho nhân tạo, La Vực cắn hai miếng, đưa mắt nhìn Hiểu Quả vẫn đang chăm chú nhìn mình.
La Vực kỳ quái hỏi, “Cậu nhìn tôi làm gì? Cậu cũng muốn ăn à?”
Hiểu Quả vội vàng xua tay tỏ vẻ bản thân trong sạch, “Tôi… Tôi đánh răng rồi.” Trước kia thầy giáo trong trường đã nói, nếu tối đánh răng rồi thì không được ăn gì nữa.
“Vậy sao…” La Vực lộ vẻ đáng tiếc.
“Cậu không ăn được thì tôi cho cậu ngửi vậy.”
Hiểu Quả nhìn bánh mì mập mập tròn tròn trước mặt, dưới ánh mắt cổ vũ của La Vực, cậu không chống nổi hấp dẫn chậm rãi ghé lại gần, mũi sát rạt chỗ bánh y vừa cắn, cảm thán, “Thơm quá đi…”
La Vực cho cậu ngửi một lúc, thấy miệng cậu nhúc nhích liền giật tay về.
“Đúng vậy, ăn vào miệng còn thơm hơn.”
Dưới ánh mắt khát vọng thiết tha của Hiểu Quả, La Vực chậm rãi cắn từng miếng từng miếng bánh mì vào bụng, ăn xong còn liếm miệng hiếm có khen.
“Ừm, không tồi…”
Y thuận tay đưa vỏ gói cho Hiểu Quả. Hiểu Quả cẩn thận gấp vỏ lại, đứng dậy tiếc nuối vứt vỏ vào thùng rác.
Buổi tối La Vực còn phải uống thuốc, y bảo Hiểu Quả lên giường ngủ trước, mình thì đi đánh răng, tới khi quay về thấy Hiểu Quả ngơ ngác tựa vào giường không biết đang nghĩ gì.
La Vực đắp chăn, ổ chăn vốn luôn lạnh lẽo trống trải nay bỗng ấm áp đến lạ.
La Vực vỗ gối, ra hiệu cho Hiểu Quả nằm xuống. Y tắt đèn, hỏi, “Suy nghĩ gì vậy? Nghĩ mai ăn gì sao?”
Tâm tư Hiểu Quả cực kì dễ đoán, cậu không được ăn khuya, đành chuyển hy vọng sang bữa sáng ngày mai.
Hiểu Quả đáp, “Tôi muốn ăn, bánh mì.” Lúc này, trong đầu cậu chỉ có bánh mì cầu mà không được kia thôi.
La Vực hỏi, “Bánh mì của cậu ngon lắm, nhưng mà bánh ngọt tôi cho cậu ăn không ngon sao?”
Nghĩ đến bánh bông lan từng được ăn, tinh thần Hiểu Quả thoáng cái tỉnh táo.
“Ăn ngon, ăn ngon…”
La Vực vươn tay vòng qua vai Hiểu Quả, ngăn cản động tác hưng phấn của cậu, động viên vỗ nhẹ lưng cậu.
“Trước kia tôi không phát hiện ra cậu trộm giấu bánh mì, giờ tôi biết rồi, tôi nghĩ về sau nếu cậu muốn ăn bánh ngọt thì phải đổi bánh mì với tôi, như vậy mới công bằng.”
Đề nghị của La Vực làm Hiểu Quả lâm vào trầm tư. Số bánh mì này là do các thím để lại cho cậu lúc vườn trái cây phát thừa, Hiểu Quả cất bánh vào hộp như tích trữ kho báu, bảo đổi thì cậu thấy hơi luyến tiếc, nhưng bánh ngọt của La Vực cũng ngon lắm, làm thế nào bây giờ?
Thấy Hiểu Quả gặp vấn đề nan giải, La Vực lại nói, “Nếu cậu muốn ăn đồ khác cũng được, chỉ cần đổi bánh mì cho tôi thôi.”
Có điều kiện hậu đãi như thế, Hiểu Quả động tâm, “Ừ, tôi muốn ăn… Cánh gà.”
“Được.”
“Ăn cả, cơm rang trứng…”
“Không thành vấn đề…”
“Trân, trân châu nữa…”
Theo từng câu hăng hái tưởng tượng của Hiểu Quả, La Vực chợt nghe thấy một âm thanh kỳ lạ vang lên. Y cẩn thận nghe một lát, đặt tay lên bụng đối phương, quả nhiên, bụng cậu đang khẽ rung.
Khát vọng trong tư tưởng trực tiếp tác động đến cơ thể Hiểu Quả, La Vực không nhịn được nở nụ cười, dưới tiếng thì thầm không ngừng này, y nhắm mắt lại. Kỳ lạ làm sao, y vậy mà còn chìm sâu vào giấc ngủ hơn cả trước kia…
***
Mấy ngày sau, Hiểu Quả cầm một phiếu xác nhận về, đây là thông báo của Gia đình Thiên sứ muốn cậu tham gia huấn luyện kỹ năng nghề nghiệp. Có lẽ Lư Vi Hồng đã xin giấy này cho cậu từ trước, gần đây trạm mới có phản hồi, song giờ người giám hộ của Hiểu Quả đã thay đổi, trạm chưa kịp cập nhật tin tức, gửi qua nhiều người mà không thấy có kết quả nên đành chuyển giấy đến vườn sinh thái.
La Vực nhìn nội dung trên giấy, trong đó nói Hiểu Quả sẽ học vào một buổi chiều cuối tuần các tuần, cậu có thể chọn học môn liên quan đến công việc hoặc chọn theo sở thích.
La Vực hỏi Hiểu Quả, “Cậu muốn đi không?”
Hiểu Quả biết mặt khá nhiều chữ, mặc dù có những chữ cậu không hiểu nghĩa lắm, tốc độ đọc cũng chậm hơn người bình thường, tuy nhiên về tổng thể thì cậu vẫn hiểu được nội dung thông báo.
Hiểu Quả tự mình hí hoáy nửa buổi, cuối cùng chọn học làm hoa.
Lớp học mở luôn cuối tuần này, hôm đó, Phương Tỉ đưa cậu đi học. Đây là lớp đào tạo chuyên dạy cho các đối tượng đặc biệt ở mọi độ tuổi, khi thầy Phương vốn quen tiếp xúc với tinh anh xã hội bị vây quanh bởi họ, hắn cũng không thể thích ứng ngay lập tức. Hắn tính giao Hiểu Quả cho giáo viên xong thì đi luôn, nhưng khi tới cửa rồi lại cứ do dự mãi, cuối cùng quay vào, nhìn cậu qua lớp kính thủy tinh.
Tính cách của Hiểu Quả so với những người cùng hoàn cảnh khác thì hướng ngoại hơn khá nhiều, cậu không sợ người lạ, thích kết bạn với người khác. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên cậu tới một nơi hoàn toàn xa lạ, cho nên dù bên ngoài cậu vẫn nở nụ cười lễ phép như mọi khi, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ nhận thấy cậu cười hơi cứng nhắc. Bên cạnh Hiểu Quả là một nam sinh tầm tuổi cậu, người kia cứ quay ra ngoài kêu ầm ĩ khiến cậu bị dọa mấy bận. Phương Tỉ đang định vào xin đổi chỗ ngồi cho cậu thì giáo viên chạy tới, kiểm soát tình hình hỗn loạn trong phòng học.
Phương Tỉ lại đứng một lát, thấy Hiểu Quả nhận mấy bông hoa giả rồi chăm chú cắt dán, hắn mới yên tâm xoay người rời đi, chuẩn bị mấy tiếng sau tới đón cậu.
Quay về vườn sinh thái, Phương Tỉ không ngờ lại bắt gặp Hàng Nham đang đứng trước cửa.
Từ khi La Vực về nước, Hàng Nham vẫn liên tục duy trì liên lạc với Phương Tỉ, bởi vì hắn không hy vọng nghe được lời thật nào từ miệng La Vực.
Phương Tỉ suy nghĩ một lúc, quyết định không nói cho đối phương biết tối đó sau khi trở về từ bữa tiệc mừng thọ La Vực đã bị sốt nhẹ, hai hôm sau mới khỏi; hắn chỉ bảo La Vực đúng hạn uống thuốc đúng kỳ kiểm tra, coi như phối hợp trị liệu.
Hàng Nham nghe xong vẫn lắc đầu, “Tôi còn không rõ cậu ấy sao.”
“Gần đây quả thực La tiên sinh đã tốt lên rất nhiều.” Câu này Phương Tỉ nói thật, bất kể là sinh lý hay tâm lý thì trạng thái gần đây của La Vực đều đang được cải thiện.
Hàng Nham nhướn mày, giống như nghĩ đến cái gì, khuôn mặt hắn lộ vẻ hứng thú.
Khi hai người vào phòng, La Vực đang cúi đầu ngồi bên cạnh bàn, trước mặt bày một bức tranh xếp hình đã ghép được bảy tám phần.
Hàng Nham vòng qua vòng lại, không tin nổi hỏi, “Từ khi nào cậu có nhã hứng này vậy?”
La Vực không buồn ngẩng đầu, “Không thì làm gì? Hai chúng ta lôi kiếm ra ngoài khua tay múa chân?”
Mồm miệng Hàng Nham vĩnh viễn không đấu lại được La Vực, hắn cũng không tính đấu với y, kéo ghế dựa ra ngồi xuống, “Hai hôm nữa tôi tính mở party. Tôi mới đổi chỗ làm, vậy nên định mời đồng nghiệp cũ mới tới tụ tập một phen, tôi chọn tổ chức ở Chỉ Quang đấy.”
Nhà họ Hàng kinh doanh bất động sản lớn như vậy, thế nhưng con trai độc nhất của bọn họ lại xuất ngoại du học từ lâu, một lòng theo đuổi nghiệp y, chỉ mới hơn ba mươi mà hắn đã trở thành một trong những chuyên gia chỉnh hình uy tín nhất nước A. Dù có thành tích như vậy nhưng Hàng Nham chẳng hề lưu luyến, dứt khoát bỏ lại hết thảy về nước. Theo như Hàng Thanh nói chính là: Hàng Nham như loài chim dữ, tùy tính thích bay nhảy, không bao giờ chịu dừng chân một chỗ nào mãi mãi, tuy nhiên, với người khác thì gọi là di chuyển, còn với hắn lại là đi săn.
La Vực vuốt cằm, “Chọn ngày xong thì cậu tự gọi cho anh Phong đi.”
“Tôi biết rồi.” Hàng Nham đáp, hắn đưa mắt chậm rãi quét biệt thự một vòng, hỏi thẳng, “Người kia đâu rồi, có mình cậu ở nhà thôi à?”
La Vực giương mắt, không thèm cho hắn ánh mắt ôn hòa.
Hàng Nham mất hứng, “Hừ, bày đặt giả vờ gì, tôi chỉ tò mò thôi, đang yên đang lành tự nhiên đi giúp người khác, lẽ nào là một bé loli đáng yêu?”
Thực ra Hàng Nham đã lén nghe đủ loại tin đồn lan truyền rồi, chỉ là những tin đồn đó thực sự quá khó nghe, Hàng Nham đành tự suy đoán, dựa theo hiểu biết của hắn về La Vực, y là người rất lạnh nhạt chuyên nam nữ, thậm chí tới mức lãnh cảm, bất luận là tình cảm hay tình dục y đều chẳng hề mặn mà, vì vậy Hàng Nham không tin nổi y sẽ bị thứ gì đó làm cho mụ mị đầu óc, càng không thể có suy nghĩ gì sắc tình trong đầu. Còn về phần nguyên nhân… Quả thực hắn không nghĩ ra được.
La Vực vẫn bình tĩnh như trước, nhớ tới khuôn mặt Hiểu Quả, y nói, “Đúng là rất đáng yêu.”
“Vậy mau đưa tôi đi gặp đi!” Hàng Nham tích cực.
La Vực như không nghe thấy, không để ý đến hắn nữa.
Gần nửa tiếng bị ngó lơ, Hàng Nham đành làm bộ thở dài, trên mặt mang ý cười cà lơ cà phất, lời nói ra miệng lại nghiêm túc vô cùng, “Được rồi, quản cậu làm chi, chỉ cần cậu vui thì muốn làm gì cũng được. La Vực, năm đó chính miệng cậu hứa với tôi, nếu cậu không làm được, tôi sẽ cười cậu cả đời.”
La Vực đặt một miếng xếp hình xuống, hơn nửa bức tranh đã thành hình, y chầm chậm thưởng thức một lần, khẽ cười một tiếng, rốt cuộc ngẩng đầu lên.
“Đúng là tôi nói, tôi không quên. Cậu yên tâm, tôi sẽ sống thật tốt.”
/81
|