Lúc Phương Tỉ bước vào, trong phòng vẫn còn kéo rèm, lần trước đưa Hiểu Quả về hắn không lên lầu, giờ men theo ánh sáng u ám từ bên ngoài truyền tới, Phương Tỉ không khỏi kinh ngạc nhìn căn phòng nhỏ hẹp bừa bộn trước mắt.
Hai người đi sau Phương Tỉ không tinh tế được như vậy, một tên không cẩn thận đá phải cái thùng inox dưới đất, vang lên tiếng lẻng xẻng vang dội, lập tức đánh thức người đang ngủ say sưa trên giường.
Hứa Long mở đôi mắt nhập nhèm, hung hăng nhìn về phía tên khách không mời mà tới phá giấc ngủ của hắn, tới lúc thấy người kia cao to cường tráng, rõ ràng là không dễ chọc, Hứa Long lập tức thu lại ngọn lửa giận vừa nhen nhóm trong đầu.
“A Quang, A Bình.” Phương Tỉ gọi hai người sau mình, chỉ vào giường Hiểu Quả nói, “Không cần dọn mấy thứ linh tinh, hai người tùy tiện dọn quần áo vào đi.”
“Vâng!”
Người trẻ hơn tên A Bình vô cùng tích cực, tay chân chăm chỉ thu dọn, A Quang lại thảnh thơi hơn, hắn thong thả đi đến góc, xem xét mấy cái thùng chất đống, đạp mạnh một cái, không chỉ đánh tung một lớp bụi đen xám bám trên thùng, mà còn làm giường Hứa Long rung lên.
A Quang nhìn Hứa Long bị dọa, nhe răng cười với hắn, “Ngủ ngon quá nhỉ, lười không buồn chuyển mông, tôi còn tưởng cậu chết rồi chứ.”
Sau gáy hắn có một vết sẹo dài hơn mười cm, một đường từ tai kéo tới bả vai, vừa nhìn đã biết không phải vết thương vô tình đơn giản, càng tô đậm sự dữ tợn trên khuôn mặt hắn.
Hứa Long tái mặt, không dám ngủ tiếp, cẩn thận xốc chăn nhảy xuống giường, không đánh răng rửa mặt, tùy tiện chỉnh quần áo liền trốn ra ngoài.
Phương Tỉ liếc cửa, nói với A Bình, “Cứ tạm để mấy món này ở đây, xe đỗ sát ký túc xá, tôi sợ chặn đường người khác xuống lầu, cậu xuống lái xe qua chỗ khác đi.”
“Vâng, thầy Phương.”
A Bình cầm chìa khóa nhanh nhẹn rời đi, Phương Tỉ tự tay dọn quần áo Hiểu Quả.
A Quang còn đứng tại chỗ đánh giá, đưa ra kết luận, “Khu nhà cũ, cửa sổ chỉ có then cài cửa, ai cũng vào lấy trộm tiền được.”
Phương Tỉ gật đầu, hỏi, “Cậu nghĩ kẻ trộm từ đâu tới?”
A Quang cười, “Kẻ trộm có thể đến từ mọi nơi, nhưng người ngoài vào cần tốn chút công phu, đâu tiện bằng ở chung.” Nói xong hắn trực tiếp đi đến giường Hứa Long, ba hai cái hất tung cái giường bừa như ổ chó kia lên.
Từ lúc bọn họ vào nhà tới giờ, người đàn ông què mở cửa vẫn kéo đứa bé nhà mình yên lặng đứng một góc, không nói một lời, cứ như không buồn để tâm tới bọn họ, song khi thấy hành động bạo lực bất thình lình của A Quang, người đàn ông kia bắt đầu không yên.
Nguyễn Hiểu Quả chuyển đi, mấy người này dọn đồ xong cũng có thể vỗ mông bỏ đi, nhưng hắn và con hắn còn phải tiếp tục ở cùng Hứa Long, Hứa Long tuổi nhỏ, song tính tình lại cực kì kinh khủng, cậu ta không có khả năng nổi điên trước mặt hai người này, cuối cùng người chịu tội chẳng phải là hắn sao.
Vì vậy, sau khi cân nhắc từ ngữ, hắn xấu hổ nói, “Mấy, mấy người… Tìm cẩn thận, đừng làm lộn xộn đồ đạc.”
Hắn vừa nói xong, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng động mạnh, ngay sau đó là tiếng người kêu to liên hồi. Giọng nói kia không phải của ai khác, chính là A Bình mới xuống, thế nhưng Phương Tỉ và A Quang lại làm như không nghe thấy gì.
Người đàn ông sốt ruột, hắn khẽ cắn môi, trầm giọng năn nỉ, “Chuyện này không liên quan tới chúng tôi, chúng tôi không muốn chọc phải rắc rối.”
Phương Tỉ mau chóng thu dọn đồ vào hai chiếc túi, hắn xách một túi đi thẳng xuống lầu, không buồn liếc mắt nhìn người đàn ông dù chỉ một cái.
A Quang ngừng động tay động chân, xách túi lên, khi đi qua hai cha con kia, hắn cười nhạo.
“Ở chung dưới một mái hiên, đánh cái rắm cũng trúng đối phương, muốn khoanh tay đứng nhìn à? Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, chú già thấy có đúng không?”
A Quang vừa nói vừa giơ chân lên, đạp thẳng vào cái ghế gỗ đang đặt ly nước bên cạnh giường Hứa Long, thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan, A Quang cười ha hả bước ra ngoài.
Dưới lầu, A Bình đau khổ đón hai người bọn họ, vừa thấy Phương Tỉ, hắn đã chỉ một góc cáo trạng, “Thầy Phương, cậu ta đâm vào xe chúng ta!”
Người kia chính là Hứa Long đã xuống lầu từ lâu, cậu ta như bị lời này kích thích, ấp úng nửa buổi mới giật mình gào to, “Rõ, rõ ràng là anh… Anh bảo tôi giúp anh đánh xe!”
A Bình còn oan uổng hơn, “Lúc đầu tôi đúng là nhờ cậu giúp đánh xe, kết quả cậu chỉ kiểu gì suýt nữa làm tôi lái lọt xuống mương, xong tôi đành chuyển qua chỉ, nào ngờ cậu lái kém như thế.”
Hứa Long lửa giận ngập đầu, “Mẹ mày…Ác nhân cáo trạng trước!”
“Ồ, còn biết nói thành ngữ cơ đấy.” A Quang cười cảm thán.
Phương Tỉ đi lên đầu xe xem tình hình, xe bị đụng không nghiêm trọng lắm, chỉ bị lõm vào khoảng chừng cái bát mà thôi, hắn suy nghĩ một lát rồi nói với Hứa long, “Không thể trách mình cậu, A Bình cũng có lỗi, xe mới còn chưa đăng ký bảo hiểm, cậu đền ba phần đi, A Bình đền bảy phần.”
“Sao —”
Hứa Long đang định gào lên, A Bình đã cướp lời gào to hơn hắn.
“Là thằng nhãi này tự mình sán lên đòi giúp, lúc trước nó muốn sờ vào xe của chúng ta mà em không cho, đuổi đi không chịu đi, giờ gây ra chuyện còn liên lụy đến em, sao lại xui xẻo thế không biết.”
Phương Tỉ không để ý hắn, lên xe cùng A Quang, có lẽ muốn phạt A Bình, cho nên không chờ hắn, lái xe đi thẳng.
A Bình hùng hùng hổ hổ một lát, nhìn Hứa Long đứng bên cạnh còn mờ mịt đầy đầu, “Đừng đơ ra đấy nữa, tính xem phải đền bao nhiêu tiền đi.”
Dưới sự ngây ngốc của Hứa Long, A Bình tính toán, “Xe này mày nhìn cũng biết là đồ tốt, lúc trước chưa thấy bao giờ đúng không, tao nói cho mày biết, xe này được vận chuyển hàng không từ nửa kia bán cầu, không sửa trong nước được, phải chuyển về xưởng sửa, tao sẽ không nói cụ thể với mày, vì mày có nghe cũng chẳng hiểu được, tính cẩn thận ra phải độ nửa triệu, được rồi, tao bảy phần, ba trăm năm mươi vạn, mày chỉ cần đưa một trăm năm mươi vạn, đúng là lời cho thằng nhãi mày!” Nói xong còn bất bình đấm Hứa Long một quyền.
Hứa Long đau đớn ôm ngực, không hề cảm thấy mình được lời chỗ nào, mặt cắt không còn giọt máu nhìn khoảng không.
“Tôi, tôi không có tiền…” Rốt cuộc cậu ta cũng chỉ là một thiếu niên chưa trải đời mà thôi.
A Bình vỗ vai Hứa Long, “Vậy hả, không sao, vào ăn cơm tù là được, nhiều nhất chỉ mười năm thôi, dù sao mày trốn không được, tra nháy một cái là biết thông tin của mày rồi, bị bắt về còn bị phạt nặng hơn.”
Hứa Long gần như té xỉu.
A Bình thấy đối phương bị dọa thật, có lẽ là thương hại cậu ta, móc ra một tấm danh thiếp.
“Haiz, quên đi, ngàn vạn lần đừng nói cho sếp tao biết là tao nói cho mày đấy, này, công ty này đáng tin, mày cần tiền gấp có thể đến tìm bọn họ, bình thường bên đó không cho người lạ vay đâu, ai bảo mày cũng xui xẻo giống tao chứ. Quên đi quên đi, nhớ kỹ đấy, đừng nói ra ngoài.”
A Bình nhắc nhở vài lần rồi mới rời đi, bỏ lại Hứa Long vẻ mặt như chết cha chết mẹ, không hiểu vì cớ gì bỗng gánh món nợ trăm vạn trên lưng.
****
Lúc Phương Tỉ quay về biệt thự, La Vực và Hiểu Quả còn chưa dùng cơm trưa, đang ngồi trên sofa đọc tạp chí. La Vực chỉ vào ảnh giường, bàn học, giá sách để Hiểu Quả chọn cái mình thích. Hiểu Quả chưa được thấy mấy thứ này bao giờ, hai mắt mở to, nhìn hoa cả mắt mà vẫn không biết chọn cái nào.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, La Vực quay đầu nhìn Phương Tỉ bước vào, hắn thả hành lý xuống nói, “Đồ dùng đã được chuyển đến.”
La Vực nói với Hiểu Quả, “Thiếu cái gì thì mua cái mới là được.”
Nụ cười ôn nhu của La Vực không lập tức cuốn hút Hiểu Quả, cậu chỉ nhìn chằm chằm cái thùng cũ nát đã dùng suốt bao năm của mình, không nói một lời. Cái ký túc xá kia, có lẽ đã đổi bạn cùng phòng mấy lần, chỗ vừa nhỏ vừa cũ nát, đường đi hẻo lánh xa xôi, tối còn bị muỗi đốt đầy người, nhưng đối với Hiểu Quả, đó vẫn là nhà của cậu, giờ phút này, bỗng chốc như thể cậu đã không còn nhà nữa.
La Vực lại gần hỏi, “Sao vậy? Không phải mới vừa nói rồi sao? Cậu không muốn sống với tôi à?”
Hiểu Quả nâng mắt, kinh ngạc nhìn La Vực. Ánh mắt La Vực nhìn cậu vẫn rất dịu dàng, trong dịu dàng còn thoảng hoặc ý cười khiến lòng người an tâm, làm cho Hiểu Quả luôn cảm thấy ấm áp.
“Sống… cùng nhau?” Cậu khẽ lặp lại.
La Vực gật đầu, “Đúng vậy, tôi muốn sống cùng Hiểu Quả cậu, mãi mãi bên nhau, được không?”
Mãi mãi bên nhau?
Sẽ không chuyển đi như chú Mao Mao sao?
Hiểu Quả thầm hỏi trong lòng.
Thấy cậu nhíu mày trầm tư, Phương Tỉ bên cạnh bỗng lấy gì đó trong túi ra.
Hiểu Quả cúi đầu nhìn, đó là một xấp tiền rất dày!
Phương Tỉ nói, “Tôi bảo Hứa Long trả tiền lại cho cậu, cậu xem đã đủ chưa? Bây giờ phải cất thật cẩn thận, đừng để làm mất nữa nhé.”
“A…” Hiểu Quả mở to mắt, cẩn thận nhận xấp tiền giấy hồng nhạt kia, ôm vào ngực, “Tiền của tôi…”
“Vậy thì, giờ đã đồng ý chưa?” La Vực chớp mắt hỏi.
Hiểu Quả nhìn thầy Phương, lại nhìn La Vực, cuối cùng nhìn nhìn xấp tiền trong tay, vui vẻ gật đầu.
Sống bên nhau!
Mãi mãi bên nhau!
Hai người đi sau Phương Tỉ không tinh tế được như vậy, một tên không cẩn thận đá phải cái thùng inox dưới đất, vang lên tiếng lẻng xẻng vang dội, lập tức đánh thức người đang ngủ say sưa trên giường.
Hứa Long mở đôi mắt nhập nhèm, hung hăng nhìn về phía tên khách không mời mà tới phá giấc ngủ của hắn, tới lúc thấy người kia cao to cường tráng, rõ ràng là không dễ chọc, Hứa Long lập tức thu lại ngọn lửa giận vừa nhen nhóm trong đầu.
“A Quang, A Bình.” Phương Tỉ gọi hai người sau mình, chỉ vào giường Hiểu Quả nói, “Không cần dọn mấy thứ linh tinh, hai người tùy tiện dọn quần áo vào đi.”
“Vâng!”
Người trẻ hơn tên A Bình vô cùng tích cực, tay chân chăm chỉ thu dọn, A Quang lại thảnh thơi hơn, hắn thong thả đi đến góc, xem xét mấy cái thùng chất đống, đạp mạnh một cái, không chỉ đánh tung một lớp bụi đen xám bám trên thùng, mà còn làm giường Hứa Long rung lên.
A Quang nhìn Hứa Long bị dọa, nhe răng cười với hắn, “Ngủ ngon quá nhỉ, lười không buồn chuyển mông, tôi còn tưởng cậu chết rồi chứ.”
Sau gáy hắn có một vết sẹo dài hơn mười cm, một đường từ tai kéo tới bả vai, vừa nhìn đã biết không phải vết thương vô tình đơn giản, càng tô đậm sự dữ tợn trên khuôn mặt hắn.
Hứa Long tái mặt, không dám ngủ tiếp, cẩn thận xốc chăn nhảy xuống giường, không đánh răng rửa mặt, tùy tiện chỉnh quần áo liền trốn ra ngoài.
Phương Tỉ liếc cửa, nói với A Bình, “Cứ tạm để mấy món này ở đây, xe đỗ sát ký túc xá, tôi sợ chặn đường người khác xuống lầu, cậu xuống lái xe qua chỗ khác đi.”
“Vâng, thầy Phương.”
A Bình cầm chìa khóa nhanh nhẹn rời đi, Phương Tỉ tự tay dọn quần áo Hiểu Quả.
A Quang còn đứng tại chỗ đánh giá, đưa ra kết luận, “Khu nhà cũ, cửa sổ chỉ có then cài cửa, ai cũng vào lấy trộm tiền được.”
Phương Tỉ gật đầu, hỏi, “Cậu nghĩ kẻ trộm từ đâu tới?”
A Quang cười, “Kẻ trộm có thể đến từ mọi nơi, nhưng người ngoài vào cần tốn chút công phu, đâu tiện bằng ở chung.” Nói xong hắn trực tiếp đi đến giường Hứa Long, ba hai cái hất tung cái giường bừa như ổ chó kia lên.
Từ lúc bọn họ vào nhà tới giờ, người đàn ông què mở cửa vẫn kéo đứa bé nhà mình yên lặng đứng một góc, không nói một lời, cứ như không buồn để tâm tới bọn họ, song khi thấy hành động bạo lực bất thình lình của A Quang, người đàn ông kia bắt đầu không yên.
Nguyễn Hiểu Quả chuyển đi, mấy người này dọn đồ xong cũng có thể vỗ mông bỏ đi, nhưng hắn và con hắn còn phải tiếp tục ở cùng Hứa Long, Hứa Long tuổi nhỏ, song tính tình lại cực kì kinh khủng, cậu ta không có khả năng nổi điên trước mặt hai người này, cuối cùng người chịu tội chẳng phải là hắn sao.
Vì vậy, sau khi cân nhắc từ ngữ, hắn xấu hổ nói, “Mấy, mấy người… Tìm cẩn thận, đừng làm lộn xộn đồ đạc.”
Hắn vừa nói xong, dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng động mạnh, ngay sau đó là tiếng người kêu to liên hồi. Giọng nói kia không phải của ai khác, chính là A Bình mới xuống, thế nhưng Phương Tỉ và A Quang lại làm như không nghe thấy gì.
Người đàn ông sốt ruột, hắn khẽ cắn môi, trầm giọng năn nỉ, “Chuyện này không liên quan tới chúng tôi, chúng tôi không muốn chọc phải rắc rối.”
Phương Tỉ mau chóng thu dọn đồ vào hai chiếc túi, hắn xách một túi đi thẳng xuống lầu, không buồn liếc mắt nhìn người đàn ông dù chỉ một cái.
A Quang ngừng động tay động chân, xách túi lên, khi đi qua hai cha con kia, hắn cười nhạo.
“Ở chung dưới một mái hiên, đánh cái rắm cũng trúng đối phương, muốn khoanh tay đứng nhìn à? Trên đời làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, chú già thấy có đúng không?”
A Quang vừa nói vừa giơ chân lên, đạp thẳng vào cái ghế gỗ đang đặt ly nước bên cạnh giường Hứa Long, thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan, A Quang cười ha hả bước ra ngoài.
Dưới lầu, A Bình đau khổ đón hai người bọn họ, vừa thấy Phương Tỉ, hắn đã chỉ một góc cáo trạng, “Thầy Phương, cậu ta đâm vào xe chúng ta!”
Người kia chính là Hứa Long đã xuống lầu từ lâu, cậu ta như bị lời này kích thích, ấp úng nửa buổi mới giật mình gào to, “Rõ, rõ ràng là anh… Anh bảo tôi giúp anh đánh xe!”
A Bình còn oan uổng hơn, “Lúc đầu tôi đúng là nhờ cậu giúp đánh xe, kết quả cậu chỉ kiểu gì suýt nữa làm tôi lái lọt xuống mương, xong tôi đành chuyển qua chỉ, nào ngờ cậu lái kém như thế.”
Hứa Long lửa giận ngập đầu, “Mẹ mày…Ác nhân cáo trạng trước!”
“Ồ, còn biết nói thành ngữ cơ đấy.” A Quang cười cảm thán.
Phương Tỉ đi lên đầu xe xem tình hình, xe bị đụng không nghiêm trọng lắm, chỉ bị lõm vào khoảng chừng cái bát mà thôi, hắn suy nghĩ một lát rồi nói với Hứa long, “Không thể trách mình cậu, A Bình cũng có lỗi, xe mới còn chưa đăng ký bảo hiểm, cậu đền ba phần đi, A Bình đền bảy phần.”
“Sao —”
Hứa Long đang định gào lên, A Bình đã cướp lời gào to hơn hắn.
“Là thằng nhãi này tự mình sán lên đòi giúp, lúc trước nó muốn sờ vào xe của chúng ta mà em không cho, đuổi đi không chịu đi, giờ gây ra chuyện còn liên lụy đến em, sao lại xui xẻo thế không biết.”
Phương Tỉ không để ý hắn, lên xe cùng A Quang, có lẽ muốn phạt A Bình, cho nên không chờ hắn, lái xe đi thẳng.
A Bình hùng hùng hổ hổ một lát, nhìn Hứa Long đứng bên cạnh còn mờ mịt đầy đầu, “Đừng đơ ra đấy nữa, tính xem phải đền bao nhiêu tiền đi.”
Dưới sự ngây ngốc của Hứa Long, A Bình tính toán, “Xe này mày nhìn cũng biết là đồ tốt, lúc trước chưa thấy bao giờ đúng không, tao nói cho mày biết, xe này được vận chuyển hàng không từ nửa kia bán cầu, không sửa trong nước được, phải chuyển về xưởng sửa, tao sẽ không nói cụ thể với mày, vì mày có nghe cũng chẳng hiểu được, tính cẩn thận ra phải độ nửa triệu, được rồi, tao bảy phần, ba trăm năm mươi vạn, mày chỉ cần đưa một trăm năm mươi vạn, đúng là lời cho thằng nhãi mày!” Nói xong còn bất bình đấm Hứa Long một quyền.
Hứa Long đau đớn ôm ngực, không hề cảm thấy mình được lời chỗ nào, mặt cắt không còn giọt máu nhìn khoảng không.
“Tôi, tôi không có tiền…” Rốt cuộc cậu ta cũng chỉ là một thiếu niên chưa trải đời mà thôi.
A Bình vỗ vai Hứa Long, “Vậy hả, không sao, vào ăn cơm tù là được, nhiều nhất chỉ mười năm thôi, dù sao mày trốn không được, tra nháy một cái là biết thông tin của mày rồi, bị bắt về còn bị phạt nặng hơn.”
Hứa Long gần như té xỉu.
A Bình thấy đối phương bị dọa thật, có lẽ là thương hại cậu ta, móc ra một tấm danh thiếp.
“Haiz, quên đi, ngàn vạn lần đừng nói cho sếp tao biết là tao nói cho mày đấy, này, công ty này đáng tin, mày cần tiền gấp có thể đến tìm bọn họ, bình thường bên đó không cho người lạ vay đâu, ai bảo mày cũng xui xẻo giống tao chứ. Quên đi quên đi, nhớ kỹ đấy, đừng nói ra ngoài.”
A Bình nhắc nhở vài lần rồi mới rời đi, bỏ lại Hứa Long vẻ mặt như chết cha chết mẹ, không hiểu vì cớ gì bỗng gánh món nợ trăm vạn trên lưng.
****
Lúc Phương Tỉ quay về biệt thự, La Vực và Hiểu Quả còn chưa dùng cơm trưa, đang ngồi trên sofa đọc tạp chí. La Vực chỉ vào ảnh giường, bàn học, giá sách để Hiểu Quả chọn cái mình thích. Hiểu Quả chưa được thấy mấy thứ này bao giờ, hai mắt mở to, nhìn hoa cả mắt mà vẫn không biết chọn cái nào.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, La Vực quay đầu nhìn Phương Tỉ bước vào, hắn thả hành lý xuống nói, “Đồ dùng đã được chuyển đến.”
La Vực nói với Hiểu Quả, “Thiếu cái gì thì mua cái mới là được.”
Nụ cười ôn nhu của La Vực không lập tức cuốn hút Hiểu Quả, cậu chỉ nhìn chằm chằm cái thùng cũ nát đã dùng suốt bao năm của mình, không nói một lời. Cái ký túc xá kia, có lẽ đã đổi bạn cùng phòng mấy lần, chỗ vừa nhỏ vừa cũ nát, đường đi hẻo lánh xa xôi, tối còn bị muỗi đốt đầy người, nhưng đối với Hiểu Quả, đó vẫn là nhà của cậu, giờ phút này, bỗng chốc như thể cậu đã không còn nhà nữa.
La Vực lại gần hỏi, “Sao vậy? Không phải mới vừa nói rồi sao? Cậu không muốn sống với tôi à?”
Hiểu Quả nâng mắt, kinh ngạc nhìn La Vực. Ánh mắt La Vực nhìn cậu vẫn rất dịu dàng, trong dịu dàng còn thoảng hoặc ý cười khiến lòng người an tâm, làm cho Hiểu Quả luôn cảm thấy ấm áp.
“Sống… cùng nhau?” Cậu khẽ lặp lại.
La Vực gật đầu, “Đúng vậy, tôi muốn sống cùng Hiểu Quả cậu, mãi mãi bên nhau, được không?”
Mãi mãi bên nhau?
Sẽ không chuyển đi như chú Mao Mao sao?
Hiểu Quả thầm hỏi trong lòng.
Thấy cậu nhíu mày trầm tư, Phương Tỉ bên cạnh bỗng lấy gì đó trong túi ra.
Hiểu Quả cúi đầu nhìn, đó là một xấp tiền rất dày!
Phương Tỉ nói, “Tôi bảo Hứa Long trả tiền lại cho cậu, cậu xem đã đủ chưa? Bây giờ phải cất thật cẩn thận, đừng để làm mất nữa nhé.”
“A…” Hiểu Quả mở to mắt, cẩn thận nhận xấp tiền giấy hồng nhạt kia, ôm vào ngực, “Tiền của tôi…”
“Vậy thì, giờ đã đồng ý chưa?” La Vực chớp mắt hỏi.
Hiểu Quả nhìn thầy Phương, lại nhìn La Vực, cuối cùng nhìn nhìn xấp tiền trong tay, vui vẻ gật đầu.
Sống bên nhau!
Mãi mãi bên nhau!
/81
|