Edit + Beta: Vịt
Sinh đôi nằm nhoài trên cửa phòng, hai anh em mặt đối mặt, tai dán vào cửa gỗ thật dày, muốn nghe trộm chút âm thanh bên ngoài.
Trên khuôn mặt tròn xoe giống nhau như đúc ngay cả biểu tình cũng tương tự, dẩu miệng, nhăn mũi.
"Nhiễm Nhiễm, cha không cho cơm cơm ăn, em đói bụng." Nghiêu Nghiêu nâng tay nhỏ sờ sờ bụng mình, nhóc vừa nãy chỉ ăn bốn cái bánh quy, hiện tại bụng nhỏ trống rỗng, nhóc đói.
Nhiễm Nhiễm cũng hít hít mũi, nuốt nước miếng.
Nhóc cũng rất đói, nhưng ở trước mặt em trai nhóc không thể thừa nhận, nhóc là anh trai.
Xoay xoay con ngươi, mắt to ở trong phòng ngắm tới ngắm lui, cuối cùng dừng hình ở trên hai chén nước trắng bảo mẫu đặt trên bàn sách, đứng thẳng người nhìn về phía Nghiêu Nghiêu, "Anh nghe thấy ba ba nói, uống nước sẽ no, có phải ý tứ này không, ừm, không ăn cơm cơm, uống nước cũng có thể?"
Nghiêu Nghiêu kinh hỉ mở to mắt, vội vàng chạy tới ôm lấy cốc nước của mình, ùng ùng ùng ục uống ngụm lớn, một cốc nước lớn uống một nửa nhóc đã uống không trôi, lau lau miệng ợ một cái, sờ sờ bụng nhỏ nổi lên quay đầu nhìn về phía Nhiễm Nhiễm, gật gật đầu cực kỳ nghiêm túc nói: "Anh, thật sự no rồi."
Nhiễm Nhiễm vui vẻ vỗ tay, chạy tới ôm cốc nước lớn của mình ùng ục ùng ục uống, động tác hết sức tiêu sái phóng khoáng.
"Ợ......" Uống một nửa, Nhiễm Nhiễm đã cảm thấy trong dạ dày trướng trướng, nước đều dâng lên cổ họng, nhóc để cốc xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía Nghiêu Nghiêu, gật gật đầu nói: "No rồi, nhưng tổng cộng chỉ 2 cốc nước a, nếu không đủ uống làm sao đây."
Vừa nói chuyện, đầu nhỏ chuyển hướng phòng vệ sinh, cau cau lông mày.
Ba ba đã nói, không thể trực tiếp từ trong ống nước hứng nước uống, sẽ ở trong bụng nở sâu sâu, sau đó ăn nhóc.
"Ba ba nói không thể uống nước lạnh, phải uống nước sôi." Nghiêu Nghiêu kéo tay Nhiễm Nhiễm một cái, dẩu miệng, "Em cho anh nước uống."
"Không cần, tự uống của mình, bọn mình uống tiết kiệm chút là được." Nhiễm Nhiễm lắc lắc đầu, không thể để cho em trai đói bụng.
Hai anh em bên này khiêm nhường lẫn nhau ôn tình tràn đầy, trong thư phòng Tần Thụy lại là ôm Tống Tân Kế đau bụng cười.
"Thân ái, hai vật nhỏ anh sinh kỳ thực rất hiểu chuyện." Nhìn bộ dáng hai con trai trong video máy tính, hắn vỗ vỗ Tống Tân Kế ngồi ở trên chân mình đang mắt thẳng tưng nhìn chằm chằm màn hình.
Tống Tân Kế cau mày, cảm thấy sinh đôi uống nhiều nước như vậy buổi tối nhất định sẽ tè dầm.
"Em không đau lòng?" Mặc dù bị con trai tức không được, nhưng nhìn hai nhóc con như vậy vẫn là không đành lòng.
Tần Thụy khơi mi, nhún nhún vai, "Em hồi đó bị ông cụ nhà em nhốt ở nhà vệ sinh, ngay cả nước trắng cũng không có, hai bọn nó đủ hạnh phúc, được rồi, ngủ, anh ngày mai không phải đi làm sao."
Tống Tân Kế đã trở lại bệnh viện đi làm, Tần Thụy cũng ghi tên ở cục công an, người ta có chuyên môn có kỹ thuật, còn là quốc tịch nước ngoài, coi như là ngoại viện cục công an mời đảm nhiệm chức vụ.
"Thật sự không cần đi xem chút?" Nhíu nhíu mày, Tống Tân Kế liếm môi.
Tần Thụy khẽ nheo mắt lại, dùng sức ôm lấy y, một đường chạy thẳng tới phòng ngủ.
"Anh đã có tâm tư lo lắng hai tiểu tử thối kia, không bằng lo lắng bản thân anh đi, Thân ái, chúng ta đã mấy ngày không làm rồi, em muốn anh."
"...... Em......" Tống Tân Kế co rút khóe miệng, nhìn nam nhân đã đè y bên dưới, nói cái gì cũng không có cách nào nói.
Hơn 6h sáng hôm sau, mặc dù thân thể mệt mỏi nhưng vẫn là tỉnh lại, Tống Tân Kế quay đầu nhìn về phía nam nhân vẫn còn ngủ say, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày nhíu nhíu mày xuống giường, mặc đồ ngủ tới phòng ngủ của hai nhóc con.
Y thật sự rất lo lắng.
Bảo mẫu trong nhà cũng vừa tỉnh chuẩn bị đi mua thức ăn, sau đó về làm bữa sáng, y và Tần Thụy 8h đi làm sinh đôi 8h đi học.
Rón rén đẩy cửa phòng ngủ sinh đôi ra, Tống Tân Kế nghi ngờ nhìn tay nắm cửa, y nhớ Tần Thụy đã khóa cửa, chẳng lẽ tối qua lúc y ngủ nam nhân tới xem con trai?
Y nhẹ nhàng mím môi, cười khơi lông mày. Nói rất khí phách, còn không ngủ lo lắng.
Nhìn sinh đôi trên giường tướng ngủ rất không lịch sự, y thở dài, duỗi tay qua sờ sờ mông hai nhóc con, trong dự liệu, ẩm dề dề.
Vội vàng ôm lấy sinh đôi, quay đầu nói với bảo mẫu đứng ở ngoài cửa, "Đổi thảm lông, cầm cái dày lần trước Tần Thụy trải."
Bảo mẫu hiển nhiên không phải là lần đầu tiên gặp phải sinh đôi tè dầm, tay chân lưu loát, thu lại thảm ướt dầm dề, sau đó thay mới.
"Ba ba." Nghiêu Nghiêu lúc được đặt trên giường tỉnh dậy, mơ mơ màng màng giơ tay lên xoa mắt, lúc nhìn thấy Tống Tân Kế kinh hỉ kêu một tiếng.
Niết niết má nhóc, Tống Tân Kế bật cười, "Tiểu tử thối."
"Ưm, ba ba, Nghiêu Nghiêu không dám nói dối nữa." Nâng tay nhỏ ôm cổ Tống Tân Kế, Nghiêu Nghiêu lẩm bẩm ghé tới dùng má cọ cọ miệng Tống Tân Kế, đói bụng thật khổ sở, nhóc không dám nữa.
"Ừm, chiêu này của cha các con còn rất có tác dụng." Tống Tân Kế vỗ mông nhóc, lại duỗi tay qua nhéo má Nhiễm Nhiễm, "Còn dám giả bộ ngủ."
Nhiễm Nhiễm uốn éo mông ngồi dậy, dẩu miệng nhìn y.
"Ba ba, đói."
"Lần sau còn dám làm ồn không cho các con ăn cơm nữa." Tống Tân Kế hừ một tiếng, đưa tay cầm quần áo muốn mặc cho hai anh em.
Kết quả Nhiễm Nhiễm và Nghiêu Nghiêu đồng thời lắc đầu, tự mình cướp lấy quần áo trùm lên người, vừa trùm vừa dẩu miệng lẩm bẩm, "Cha nói, bảo bọn con tự mình mặc quần áo."
Tống Tân Kế khơi mi thu tay lại, ôm ngực đứng một bên nhìn hai anh em giúp nhau, không nghĩ tới a không nghĩ tới, cư nhiên đói một bữa là có thể để cho hai nhóc thối ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Sinh đôi mặc quần áo tử tế chạy đến phòng ngủ nằm nhoài trên giường lớn gọi Tần Thụy rời giường, âm thanh hơi sữa đồng xướng.
"Cha, bọn con rất ngoan, không muốn đói bụng bụng."
Lời này tối qua sinh đôi tập nhiều lần, xem như ghi nhớ.
Tần Thụy vốn nằm bò trên giường đang ngủ ngon, hai nhóc thối một đứa ngồi sau lưng hắn, một đứa ngồi trên mông hắn, lắc lư.
"Ừ, ừ, ừ, ừ." Tần Thụy bị bọn nó cứng rắn lắc tỉnh, thân thể xoay một cái liền lật sinh đôi ở trên giường, mỗi tay một đứa nhấc tới trước mặt mình, trừng mắt, "Vừa sáng sớm đã tìm đường chết!"
Sinh đôi tội nghiệp nhìn hắn, trong đôi mắt to ẩm ướt, muốn khóc không dám khóc nhìn hắn, "Cha chào buổi sáng."
Tần Thụy hít sâu một cái, sau đó trừng bọn nó, "Đi đánh răng rửa mặt, cút nhanh."
Hắn thật hối hận sinh con a, nên cùng Tống Tân Kế trải qua thế giới hai người thêm mấy năm nữa."
Tống Tân Kế vẫn đứng ở cạnh cửa, khóe miệng mang theo ý cười nhìn về phía ba cha con.
Vẫn không tệ, ít nhất bọn nhóc không ghi hận Tần Thụy không để cho bọn nó ăn cơm.
Lúc ăn sáng Tống Tân Kế phát hiện, hai anh em lúc này bất kể cái gì, cũng miếng lớn nhét vào trong miệng, y khơi mi, để cho bảo mẫu múc hai bát cháo đưa cho Nghiêu Nghiêu, Nghiêu Nghiêu trước kia ghét nhất cháo, nhưng lần này cư nhiên uống hết hai bát cháo.
Nhiễm Nhiễm mỗi tay cầm một cái bánh bao nhân hành, ăn thật ngon, trời mới biết trước kia muốn để nhóc ăn miếng hành khó cỡ nào.
"Không được bẹp miệng." Tần Thụy gắp bánh bao chạy đặt trong đĩa Tống Tân Kế, xoay mặt trừng sinh đôi.
Hai anh em lập tức, động tác lang thôn hổ yết liền biến thành nhai kỹ nuốt chậm, vừa ăn vừa lén lút nhìn sắc mặt Tần Thụy.
"Đói một bữa ngay cả thói xấu kén ăn cũng sửa?" Tống Tân Kế có chút buồn cười nhìn sinh đôi, gắp dưa chuột muối đặt trong bát cháo cho bọn nó.
"Ừ, lần sau kén ăn không ăn cơm thì đói bụng, dù sao đói một ngày hai ngày không chết được." Tần Thụy liếc sinh đôi, hai anh em run rẩy một cái, bọn nhóc cũng không dám kén ăn nữa.
Tống Tân Kế trợn mắt trắng, nào có cha nào dọa con như vậy.
___HOÀN TOÀN VĂN___
___________
Ây lại một bộ nữa hoàn rồi. Awn bộ này coi như là một bộ đáng nhớ của tui =)))) nó chứng kiến kỳ nghỉ hè cuối cùng trong sự nghiệp học hành của tui =))))) Thật sự mỗi lần viết chữ HOÀN TOÀN VĂN cho một bộ tui cảm thấy buồn lắm:(((( mình dù gì cũng coi như mẹ nuôi của nó:((((
Ờm sau bộ này tui tính không đào hố mới nữa mà lấp nốt 2 hố còn lại trong nhà =)) hai hố ấy tui ngâm quá lâu, vượt quá nguyên tắc edit của tui rồi =))))) Cầu ủng hộ:**** Có thể trong quá trình làm hai bộ này tui sẽ lại đào hố mới nếu tìm được bộ ưng:D
Nguyên tắc vẫn như cũ, KHÔNG RE-UP, muốn chuyển ver SỬ DỤNG BẢN EDIT NHÀ TUI thì xin hãy thông báo trước một tiếng, tui vẫn luôn rất thoải mái mà:)
Bản word tui sẽ share vào ngày mai, lúc nào share tui sẽ thông báo nheeee. Chúc các nàng đọc truyện vui:****
Sinh đôi nằm nhoài trên cửa phòng, hai anh em mặt đối mặt, tai dán vào cửa gỗ thật dày, muốn nghe trộm chút âm thanh bên ngoài.
Trên khuôn mặt tròn xoe giống nhau như đúc ngay cả biểu tình cũng tương tự, dẩu miệng, nhăn mũi.
"Nhiễm Nhiễm, cha không cho cơm cơm ăn, em đói bụng." Nghiêu Nghiêu nâng tay nhỏ sờ sờ bụng mình, nhóc vừa nãy chỉ ăn bốn cái bánh quy, hiện tại bụng nhỏ trống rỗng, nhóc đói.
Nhiễm Nhiễm cũng hít hít mũi, nuốt nước miếng.
Nhóc cũng rất đói, nhưng ở trước mặt em trai nhóc không thể thừa nhận, nhóc là anh trai.
Xoay xoay con ngươi, mắt to ở trong phòng ngắm tới ngắm lui, cuối cùng dừng hình ở trên hai chén nước trắng bảo mẫu đặt trên bàn sách, đứng thẳng người nhìn về phía Nghiêu Nghiêu, "Anh nghe thấy ba ba nói, uống nước sẽ no, có phải ý tứ này không, ừm, không ăn cơm cơm, uống nước cũng có thể?"
Nghiêu Nghiêu kinh hỉ mở to mắt, vội vàng chạy tới ôm lấy cốc nước của mình, ùng ùng ùng ục uống ngụm lớn, một cốc nước lớn uống một nửa nhóc đã uống không trôi, lau lau miệng ợ một cái, sờ sờ bụng nhỏ nổi lên quay đầu nhìn về phía Nhiễm Nhiễm, gật gật đầu cực kỳ nghiêm túc nói: "Anh, thật sự no rồi."
Nhiễm Nhiễm vui vẻ vỗ tay, chạy tới ôm cốc nước lớn của mình ùng ục ùng ục uống, động tác hết sức tiêu sái phóng khoáng.
"Ợ......" Uống một nửa, Nhiễm Nhiễm đã cảm thấy trong dạ dày trướng trướng, nước đều dâng lên cổ họng, nhóc để cốc xuống, sau đó quay đầu nhìn về phía Nghiêu Nghiêu, gật gật đầu nói: "No rồi, nhưng tổng cộng chỉ 2 cốc nước a, nếu không đủ uống làm sao đây."
Vừa nói chuyện, đầu nhỏ chuyển hướng phòng vệ sinh, cau cau lông mày.
Ba ba đã nói, không thể trực tiếp từ trong ống nước hứng nước uống, sẽ ở trong bụng nở sâu sâu, sau đó ăn nhóc.
"Ba ba nói không thể uống nước lạnh, phải uống nước sôi." Nghiêu Nghiêu kéo tay Nhiễm Nhiễm một cái, dẩu miệng, "Em cho anh nước uống."
"Không cần, tự uống của mình, bọn mình uống tiết kiệm chút là được." Nhiễm Nhiễm lắc lắc đầu, không thể để cho em trai đói bụng.
Hai anh em bên này khiêm nhường lẫn nhau ôn tình tràn đầy, trong thư phòng Tần Thụy lại là ôm Tống Tân Kế đau bụng cười.
"Thân ái, hai vật nhỏ anh sinh kỳ thực rất hiểu chuyện." Nhìn bộ dáng hai con trai trong video máy tính, hắn vỗ vỗ Tống Tân Kế ngồi ở trên chân mình đang mắt thẳng tưng nhìn chằm chằm màn hình.
Tống Tân Kế cau mày, cảm thấy sinh đôi uống nhiều nước như vậy buổi tối nhất định sẽ tè dầm.
"Em không đau lòng?" Mặc dù bị con trai tức không được, nhưng nhìn hai nhóc con như vậy vẫn là không đành lòng.
Tần Thụy khơi mi, nhún nhún vai, "Em hồi đó bị ông cụ nhà em nhốt ở nhà vệ sinh, ngay cả nước trắng cũng không có, hai bọn nó đủ hạnh phúc, được rồi, ngủ, anh ngày mai không phải đi làm sao."
Tống Tân Kế đã trở lại bệnh viện đi làm, Tần Thụy cũng ghi tên ở cục công an, người ta có chuyên môn có kỹ thuật, còn là quốc tịch nước ngoài, coi như là ngoại viện cục công an mời đảm nhiệm chức vụ.
"Thật sự không cần đi xem chút?" Nhíu nhíu mày, Tống Tân Kế liếm môi.
Tần Thụy khẽ nheo mắt lại, dùng sức ôm lấy y, một đường chạy thẳng tới phòng ngủ.
"Anh đã có tâm tư lo lắng hai tiểu tử thối kia, không bằng lo lắng bản thân anh đi, Thân ái, chúng ta đã mấy ngày không làm rồi, em muốn anh."
"...... Em......" Tống Tân Kế co rút khóe miệng, nhìn nam nhân đã đè y bên dưới, nói cái gì cũng không có cách nào nói.
Hơn 6h sáng hôm sau, mặc dù thân thể mệt mỏi nhưng vẫn là tỉnh lại, Tống Tân Kế quay đầu nhìn về phía nam nhân vẫn còn ngủ say, nhẹ nhàng nhíu nhíu mày nhíu nhíu mày xuống giường, mặc đồ ngủ tới phòng ngủ của hai nhóc con.
Y thật sự rất lo lắng.
Bảo mẫu trong nhà cũng vừa tỉnh chuẩn bị đi mua thức ăn, sau đó về làm bữa sáng, y và Tần Thụy 8h đi làm sinh đôi 8h đi học.
Rón rén đẩy cửa phòng ngủ sinh đôi ra, Tống Tân Kế nghi ngờ nhìn tay nắm cửa, y nhớ Tần Thụy đã khóa cửa, chẳng lẽ tối qua lúc y ngủ nam nhân tới xem con trai?
Y nhẹ nhàng mím môi, cười khơi lông mày. Nói rất khí phách, còn không ngủ lo lắng.
Nhìn sinh đôi trên giường tướng ngủ rất không lịch sự, y thở dài, duỗi tay qua sờ sờ mông hai nhóc con, trong dự liệu, ẩm dề dề.
Vội vàng ôm lấy sinh đôi, quay đầu nói với bảo mẫu đứng ở ngoài cửa, "Đổi thảm lông, cầm cái dày lần trước Tần Thụy trải."
Bảo mẫu hiển nhiên không phải là lần đầu tiên gặp phải sinh đôi tè dầm, tay chân lưu loát, thu lại thảm ướt dầm dề, sau đó thay mới.
"Ba ba." Nghiêu Nghiêu lúc được đặt trên giường tỉnh dậy, mơ mơ màng màng giơ tay lên xoa mắt, lúc nhìn thấy Tống Tân Kế kinh hỉ kêu một tiếng.
Niết niết má nhóc, Tống Tân Kế bật cười, "Tiểu tử thối."
"Ưm, ba ba, Nghiêu Nghiêu không dám nói dối nữa." Nâng tay nhỏ ôm cổ Tống Tân Kế, Nghiêu Nghiêu lẩm bẩm ghé tới dùng má cọ cọ miệng Tống Tân Kế, đói bụng thật khổ sở, nhóc không dám nữa.
"Ừm, chiêu này của cha các con còn rất có tác dụng." Tống Tân Kế vỗ mông nhóc, lại duỗi tay qua nhéo má Nhiễm Nhiễm, "Còn dám giả bộ ngủ."
Nhiễm Nhiễm uốn éo mông ngồi dậy, dẩu miệng nhìn y.
"Ba ba, đói."
"Lần sau còn dám làm ồn không cho các con ăn cơm nữa." Tống Tân Kế hừ một tiếng, đưa tay cầm quần áo muốn mặc cho hai anh em.
Kết quả Nhiễm Nhiễm và Nghiêu Nghiêu đồng thời lắc đầu, tự mình cướp lấy quần áo trùm lên người, vừa trùm vừa dẩu miệng lẩm bẩm, "Cha nói, bảo bọn con tự mình mặc quần áo."
Tống Tân Kế khơi mi thu tay lại, ôm ngực đứng một bên nhìn hai anh em giúp nhau, không nghĩ tới a không nghĩ tới, cư nhiên đói một bữa là có thể để cho hai nhóc thối ngoan ngoãn hiểu chuyện.
Sinh đôi mặc quần áo tử tế chạy đến phòng ngủ nằm nhoài trên giường lớn gọi Tần Thụy rời giường, âm thanh hơi sữa đồng xướng.
"Cha, bọn con rất ngoan, không muốn đói bụng bụng."
Lời này tối qua sinh đôi tập nhiều lần, xem như ghi nhớ.
Tần Thụy vốn nằm bò trên giường đang ngủ ngon, hai nhóc thối một đứa ngồi sau lưng hắn, một đứa ngồi trên mông hắn, lắc lư.
"Ừ, ừ, ừ, ừ." Tần Thụy bị bọn nó cứng rắn lắc tỉnh, thân thể xoay một cái liền lật sinh đôi ở trên giường, mỗi tay một đứa nhấc tới trước mặt mình, trừng mắt, "Vừa sáng sớm đã tìm đường chết!"
Sinh đôi tội nghiệp nhìn hắn, trong đôi mắt to ẩm ướt, muốn khóc không dám khóc nhìn hắn, "Cha chào buổi sáng."
Tần Thụy hít sâu một cái, sau đó trừng bọn nó, "Đi đánh răng rửa mặt, cút nhanh."
Hắn thật hối hận sinh con a, nên cùng Tống Tân Kế trải qua thế giới hai người thêm mấy năm nữa."
Tống Tân Kế vẫn đứng ở cạnh cửa, khóe miệng mang theo ý cười nhìn về phía ba cha con.
Vẫn không tệ, ít nhất bọn nhóc không ghi hận Tần Thụy không để cho bọn nó ăn cơm.
Lúc ăn sáng Tống Tân Kế phát hiện, hai anh em lúc này bất kể cái gì, cũng miếng lớn nhét vào trong miệng, y khơi mi, để cho bảo mẫu múc hai bát cháo đưa cho Nghiêu Nghiêu, Nghiêu Nghiêu trước kia ghét nhất cháo, nhưng lần này cư nhiên uống hết hai bát cháo.
Nhiễm Nhiễm mỗi tay cầm một cái bánh bao nhân hành, ăn thật ngon, trời mới biết trước kia muốn để nhóc ăn miếng hành khó cỡ nào.
"Không được bẹp miệng." Tần Thụy gắp bánh bao chạy đặt trong đĩa Tống Tân Kế, xoay mặt trừng sinh đôi.
Hai anh em lập tức, động tác lang thôn hổ yết liền biến thành nhai kỹ nuốt chậm, vừa ăn vừa lén lút nhìn sắc mặt Tần Thụy.
"Đói một bữa ngay cả thói xấu kén ăn cũng sửa?" Tống Tân Kế có chút buồn cười nhìn sinh đôi, gắp dưa chuột muối đặt trong bát cháo cho bọn nó.
"Ừ, lần sau kén ăn không ăn cơm thì đói bụng, dù sao đói một ngày hai ngày không chết được." Tần Thụy liếc sinh đôi, hai anh em run rẩy một cái, bọn nhóc cũng không dám kén ăn nữa.
Tống Tân Kế trợn mắt trắng, nào có cha nào dọa con như vậy.
___HOÀN TOÀN VĂN___
___________
Ây lại một bộ nữa hoàn rồi. Awn bộ này coi như là một bộ đáng nhớ của tui =)))) nó chứng kiến kỳ nghỉ hè cuối cùng trong sự nghiệp học hành của tui =))))) Thật sự mỗi lần viết chữ HOÀN TOÀN VĂN cho một bộ tui cảm thấy buồn lắm:(((( mình dù gì cũng coi như mẹ nuôi của nó:((((
Ờm sau bộ này tui tính không đào hố mới nữa mà lấp nốt 2 hố còn lại trong nhà =)) hai hố ấy tui ngâm quá lâu, vượt quá nguyên tắc edit của tui rồi =))))) Cầu ủng hộ:**** Có thể trong quá trình làm hai bộ này tui sẽ lại đào hố mới nếu tìm được bộ ưng:D
Nguyên tắc vẫn như cũ, KHÔNG RE-UP, muốn chuyển ver SỬ DỤNG BẢN EDIT NHÀ TUI thì xin hãy thông báo trước một tiếng, tui vẫn luôn rất thoải mái mà:)
Bản word tui sẽ share vào ngày mai, lúc nào share tui sẽ thông báo nheeee. Chúc các nàng đọc truyện vui:****
/95
|