Edit + Beta: Vịt
Thiệu Văn Phong mặc áo sơ mi lên, liếc nhìn Hàn Mạc ngồi ở trên giường cau mày, khẽ híp mắt.
Anh mặc dù định nói rõ ràng với mẹ anh, nhưng trước mắt xem ra hình như không phải chuyện như vậy......
Biểu tình Hàn Mạc rất rõ ràng nói với anh, không muốn quan hệ của hai người bị hai cụ trong nhà biết, nhất là dưới tình huống như vậy bị biết.
Anh thở dài, khom lưng hôn đỉnh đầu Hàn Mạc, thẳng eo lại dùng tay xoa xoa tóc cậu, niết niết lỗ tai cậu, cười khẽ, "Sợ?"
Hàn Mạc giơ tay lên hất tay làm loạn của anh ở trên đầu mình ra, trợn mắt, "Sợ cái rắm, anh đừng nói nhảm."
Vừa nãy may mà dì Khương nhìn thấy tư thế của hai bọn họ, nếu như bị cha cậu nhìn thấy...... Hàn Mạc mím môi không dám suy nghĩ, ông cụ mặc dù thoạt nhìn thân thể khỏe mạnh, nhưng vẫn là có huyết áp cao, vạn nhất tức giận công tâm (*) ngất xỉu.
((*) công tâm: cách gọi của đông y, vì tức giận mà hôn mê)
"Anh đừng nói nhảm với dì, tôi không muốn bọn họ biết."
Thiệu Văn Phong mặc dù đoán được cậu sẽ nói như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút biệt khuất, yêu cũng làm rồi, con cũng sinh rồi, người cha hợp cách của đứa nhỏ anh đây lại không có danh phận.
Ông chủ Thiệu tỏ vẻ, anh không vui.
Vấn đề hiện tại chính là, anh không vui cũng phải nhịn, bằng không ngay cả phúc lợi cuối cùng cũng bị tước đoạt, vậy anh sẽ càng thêm buồn bực.
Hít sâu một cái chậm rãi phun ra, anh lại nhéo lỗ tai Hàn Mạc, ừ một tiếng không nói thêm cái khác.
Hàn Mạc nhìn bóng lưng Thiệu Văn Phong đi ra cửa phòng, nhẹ nhàng cau mày.
Cậu biết Thiệu Văn Phong là nghĩ thế nào, nhưng cậu không muốn đáp lại, hoặc là nói cậu hiện tại không có biện pháp đáp lại.
Từ nhỏ đến lớn đi theo cha mẹ cùng nhau sống, cha mẹ ly hôn đi theo cha sống, làm cho cậu đối với tình thân nhìn rất nặng, cậu không muốn cha già rồi còn phải vì chuyện của mình nhọc lòng khổ sở.
Nếu như nói giữa cậu và Thiệu Văn Phong không có quan hệ anh em, cậu còn có thể thoải mái tiếp nhận lấy lòng của Thiệu Văn Phong, sau đó nói với cha cậu chuyện mình sinh con.
Đoán chừng khi đó ông cụ cũng bất quá chính là có chút buồn bực về tính hướng của con trai nhà mình, nhưng hiện tại lại khác.
Lão đầu thật vất vả tuổi già có một người bạn vừa ý, nếu hiện tại nói ra quan hệ với Thiệu Văn Phong, ông cụ không chắc làm ầm ĩ không ngủ được thế nào. Nhìn ông cụ là một người tiến bộ, kỳ thực ý nghĩa kia nhiều lắm.
Vì sức khỏe thân thể cha già, Hàn Mạc quyết định ủy khuất Thiệu Văn Phong. Dù sao mình cũng chưa nói tiếp nhận anh ta cùng anh ta lui tới, chuyện này...... Cứ từ từ.
Được rồi, cậu thừa nhận cậu là con rùa, cậu chính là không biết phải ở chung với Thiệu Văn Phong thế nào mới sẽ chùn bước như vậy.
Vừa nghĩ tới hình ảnh nếu như cậu và Thiệu Văn Phong xác định quan hệ phải mỗi ngày sớm chiều ở chung, Hàn Mạc liền tỏ vẻ da đầu mình tê dại hoa cúc căng chặt, làm cho cậu từ trong đáy lòng khủng hoảng.
Cậu vẫn luôn rất rõ ràng mình không phải là người trường tình, nếu không cũng sẽ không hoa tâm phong lưu nhiều năm như vậy đều không ổn định. Khả năng cũng liên quan tới cha mẹ ly hôn, Hàn Mạc luôn cảm thấy tìm phụ nữ kết hôn sinh con qua vài năm lại ly hôn......
Mặc dù cậu đối với chuyện cha mẹ tình cảm tan vỡ chia tay hòa bình rất hiểu, nhưng không thể không nói trong lòng cậu vẫn là ít nhiều có chút oán hận. Mình năm đó còn chưa qua 16-17 tuổi, thời kỳ phản nghịch còn chưa bắt đầu đã bị hôn nhân của cha mẹ đả kích lớn, cho nên cậu luôn cảm thấy, nếu như mình cũng kết hôn, chỉ sợ cũng gặp phải nguy hiểm ly hôn.
Nếu như Thiệu Văn Phong biết ý nghĩ của Hàn Mạc, không biết sẽ là biểu tình cạn lời gì.
Khó chịu gẩy tóc lộn xộn trên trán hai cái, thân thể cậu nghiêng một cái nằm nghiêng trên giường, ôm con trai bảo bối ở trong ngực hôn hôn, mặc kệ, dù sao Thiệu Văn Phong hẳn sẽ không ngu như vậy...... Nhể?
Vẫn thật sự để cho Hàn Mạc nói đúng, Thiệu Văn Phong không có ngu như vậy.
Anh ý thức được rõ ràng ý nghĩ của Hàn Mạc, cho nên sau khi lại đối diện với cặp mắt tinh quang lóe sáng kia, vẫn là bình tĩnh thong dong.
Nói thật?
Không không không, anh làm sao sẽ nói thật. Bây giờ còn chưa phải lúc ngả bài, bất quá có mấy lời kỳ thực có thể hơi nói chút, tỷ như......
"Mẹ, mẹ nhìn con như vậy làm gì." Chỉnh vạt áo, anh ngồi trên ghế salon nhỏ, khóe miệng mang theo ý cười nhìn về phía dì Khương.
Dì Khương ngồi ở trên giường lớn, lông mày hơi cau lại trừng mắt nhìn Thiệu Văn Phong cười ngả ngớn, suy nghĩ một chút vẫn có chút xoắn xuýt hỏi ra khỏi miệng.
"Con có phải cùng Mạc Mạc có quan hệ không minh bạch gì không?"
Biểu tình trên mặt Thiệu Văn Phong không thay đổi, trong lòng ngược lại dựng ngón cái, mẫu thượng đại nhân nhà anh thật là tâm tư nhanh nhạy, cư nhiên vừa đoán liền trúng.
Nhún vai một cái, tay anh mở ra, biểu tình đặc biệt vô tội, ngữ khí đặc biệt chân thành, "Mẹ, con trai mẹ là loại người như vậy sao, nói thế nào cũng là em trai con, con đâu thể nào ăn cỏ gần hang, con nhưng là rất có nguyên tắc.
Đối với lời của anh dì Khương bán tín bán nghi, con trai mình sinh cho dù thời gian dài không có ở bên cạnh cũng biết là tính cách dạng gì, mặc dù bà không hỏi, nhưng có một số việc vẫn là rõ ràng.
Nói thí dụ như Thiệu Văn Phong hoa tâm lạm giao......
Trước kia thì thôi, hiện tại cư nhiên chấm mút em trai nhà mình, nếu như bị cha Hàn biết, bà đều không dám nghĩ hậu quả.
"Con có nguyên tắc? Vậy con vừa nãy là làm cái gì!"
"Mẹ, con đều nói với mẹ rồi, con và Mạc Mạc chỉ là đang tỷ thí chút, nói mẹ không tin có thể trách ai." Thiệu Văn Phong một bộ biểu tình chính là mẹ thích tin hay không tùy, dù sao mẹ anh nhiều lời chính là hoài nghi, lại không có chứng cớ, đánh chết không thừa nhận.
Dì Khương giơ tay lên vỗ giường, rầm rầm rầm phát ra tiếng vang khó chịu.
"Tỷ thí con cởi truồng làm gì! Đừng cho rằng mẹ không biết con ôm nó thế nào!" Nếu không phải mình lớn tuổi cộng thêm là con trai mình, nếu không nhìn thấy hình ảnh khó coi như vậy còn không phải bị mắc cỡ chết!
Thiệu Văn Phong ha ha cười thấp, đứng dậy đi qua ngồi vào bên cạnh dì Khương nắm lấy vai bà, thân mật lắc lắc, "Mẹ, đừng phát hỏa lớn như vậy, cho dù con coi trọng Mạc Mạc cũng hợp tình hợp lý a, mẹ xem, Mạc Mạc hiểu chuyện hiếu thuận lớn lên lại đẹp trai, tính tình cũng thích hợp với con, chủ yếu nhất chính là cậu ấy đối với mẹ rất tốt, con nếu như có thể ở chung một chỗ với cậu ấy có gì không tốt?"
Dì Khương gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, lườm Thiệu Văn Phong, thiếu chút nữa bị nó lừa!
"Tốt cái gì mà tốt, hai đứa nếu như ở chung một chỗ liền thành loạn luân!"
"Mẹ, hai bọn con sao có thể coi là loạn luân? Vừa không có quan hệ máu mủ, còn không có ở trên cùng một bản hộ khẩu, mẹ nghĩ quá nhiều rồi." Thiệu Văn Phong thở dài, cảm thấy cái danh loạn luân này có chút lớn.
Dì Khương vẫn là nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn Thiệu Văn Phong mang theo không xác định.
Làm sao cứ cảm thấy hai đứa bọn nó có chuyện gì chứ? Thằng nhóc thối này một mực ám hiệu mình gì đó.
"Con nói thật với mẹ, con có phải coi trọng Mạc Mạc hay không?" Bà vẫn là phải hỏi rõ ràng, nếu không rõ ràng luôn cảm thấy trong lòng không chắc chắn.
Thiệu Văn Phong không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ là nhún nhún vai đứng lên duỗi lưng mỏi, sau đó ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Vấn đề này bảo anh trả lời thế nào?
Nói không coi trọng? Đùa gì vậy, anh mỗi lần nhìn thấy Hàn Mạc đều muốn hôn hôn ôm ôm sờ sờ, không nhìn thấy liền nhớ, cái này nếu bảo không coi trọng, ngay cả bản thân anh cũng không tin.
Nói coi trọng? Cũng không được, mẹ anh rõ ràng không quá hi vọng loại chuyện này phát sinh, vì thân thể của lão nhân gia khỏe mạnh, lời này vẫn thật sự không thể nói như vậy.
Cho nên, cái gì cũng không nói, để cho mẹ anh tự mình đoán đi, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết, còn không bằng tự mình đoán tới đoán lui có chuẩn bị.
Anh bên này cảm thấy như vậy rất tốt, dì Khương lại bị anh làm cho trong lòng phát sợ, loại cảm giác phát hiện chân tướng sự việc đặc biệt nồng.
Bà quyết định, từ ngày mai liền tìm kiếm đối tượng xem mặt cho con trai nhà bà, mặc kệ nó có đồng ý hay không, phải để cho nó rời xa Mạc Mạc, không thể để cho nó làm ra chuyện không có tính người gì!
Cha Hàn nhìn thấy Thiệu Văn Phong ra khỏi phòng ngủ ngoắc ngoắc tay bảo anh đi qua, ông cụ chỉ chỉ bàn chờ, cười híp mắt nhìn anh, "Tới, bồi cha hạ một ván."
Thiệu Văn Phong gật gật đầu ngồi tới, mắt liếc ông cụ.
Thấy ông không lộ ra vẻ khác thường gì âm thầm suy nghĩ, đoán chừng chuyện vừa rồi mẹ anh không nói với ông cụ, bằng không không thể nào tâm bình khí hòa như vậy tìm mình đánh cờ.
Hàn Mạc từ trong phòng đi ra, cậu có chút mệt rã rời, uống chén sữa tươi liền định ngủ.
Nhìn thấy Thiệu Văn Phong đang bồi ông cụ đánh cờ cậu cau mày, quay đầu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đều sắp 10h rồi, thằng cha này còn chưa đi.
Rót sữa tươi đặt ở trong lò vi ba hâm nóng, bưng ra ra thổi thổi uống một ngụm, cậu sáp tới vỗ vai Thiệu Văn Phong, khiêu mi, "Sao anh còn chưa đi?"
Thiệu Văn Phong ngay cả đầu cũng không ngẩng, đi một bước xe, bình tĩnh nhìn ông cụ vui hớn hở ăn hết xe, "Không đi, ngày mai trực tiếp tới công ty."
"...... Anh ở đâu?" Hàn Mạc lại bắt đầu da đầu tê dại, sau khi trải qua hành động lúc nãy của Thiệu Văn Phong, cậu rất không muốn từ trong miệng nam nhân nói ra lời muốn ngủ cùng phòng với mình.
Đáng tiếc, cậu không muốn, không có nghĩa là Thiệu Văn Phong không muốn.
"Ở với em a, buổi tối còn có thể giúp em trông bảo bối." Lời này nói đương nhiên, Thiệu Văn Phong không cảm thấy có cái gì không đúng, ngay cả cha Hàn cũng không cảm thấy lời này có gì sai, không phải là hai anh em ngủ một phòng sao, cái này cũng không có gì ghê gớm.
"Không có chỗ!" Hàn Mạc không chút nghĩ ngợi thốt ra một câu, sau đó bưng cốc sữa tươi bộp bộp bộp về phòng, bộ dáng hầm hừ kia đáng yêu muốn chết.
"Tiểu tử thối, còn giở tính khí." Cha Hàn giương mắt nhìn cậu, có chút bất đắc dĩ. Lại nhìn Thiệu Văn Phong đang mang theo ý cười, ông xoay con ngươi, "Tiểu Phong a, Mạc Mạc bình thường đối với con có phải vẫn luôn thái độ không tốt?"
Thiệu Văn Phong không nghĩ tới ông cụ sẽ hỏi như vậy, lắc lắc đầu, cười, "Không, vừa nãy hai bọn con luyện vật nhau Mạc Mạc thua, giở chút tính khí cũng bình thường."
Lời này nói xong, liền nghe thấy trong phòng ngủ Hàn Mạc phát ra một tiếng BANG, rõ ràng, Hàn Mạc nghe thấy được lời Thiệu Văn Phong, tức đá cửa phòng một cước.
Đá xong liền hối hận, quay đầu nhìn về phía tiểu bảo bối đang ngủ, nhóc con bị dọa nhảy một cái, dẹt miệng liền muốn khóc.
Đi nhanh tới ôm tiểu bảo bối vào trong ngực lắc lắc, lại cầm bình sữa đút cho nhóc ít nước đường, lúc này tiếng khóc mới không phát ra.
Càng nghĩ càng giận cực kỳ, dứt khoát đứng lên từ bên trong khóa trái cửa, hừ một tiếng.
Xem anh đi vào thế nào!
Hàn Mạc là bị chọc tức hồ đồ, chìa khóa phòng cắm ở trong lỗ khóa ngoài phòng, cậu khóa nữa cũng giống nhau......
Thiệu Văn Phong mặc áo sơ mi lên, liếc nhìn Hàn Mạc ngồi ở trên giường cau mày, khẽ híp mắt.
Anh mặc dù định nói rõ ràng với mẹ anh, nhưng trước mắt xem ra hình như không phải chuyện như vậy......
Biểu tình Hàn Mạc rất rõ ràng nói với anh, không muốn quan hệ của hai người bị hai cụ trong nhà biết, nhất là dưới tình huống như vậy bị biết.
Anh thở dài, khom lưng hôn đỉnh đầu Hàn Mạc, thẳng eo lại dùng tay xoa xoa tóc cậu, niết niết lỗ tai cậu, cười khẽ, "Sợ?"
Hàn Mạc giơ tay lên hất tay làm loạn của anh ở trên đầu mình ra, trợn mắt, "Sợ cái rắm, anh đừng nói nhảm."
Vừa nãy may mà dì Khương nhìn thấy tư thế của hai bọn họ, nếu như bị cha cậu nhìn thấy...... Hàn Mạc mím môi không dám suy nghĩ, ông cụ mặc dù thoạt nhìn thân thể khỏe mạnh, nhưng vẫn là có huyết áp cao, vạn nhất tức giận công tâm (*) ngất xỉu.
((*) công tâm: cách gọi của đông y, vì tức giận mà hôn mê)
"Anh đừng nói nhảm với dì, tôi không muốn bọn họ biết."
Thiệu Văn Phong mặc dù đoán được cậu sẽ nói như vậy nhưng trong lòng vẫn có chút biệt khuất, yêu cũng làm rồi, con cũng sinh rồi, người cha hợp cách của đứa nhỏ anh đây lại không có danh phận.
Ông chủ Thiệu tỏ vẻ, anh không vui.
Vấn đề hiện tại chính là, anh không vui cũng phải nhịn, bằng không ngay cả phúc lợi cuối cùng cũng bị tước đoạt, vậy anh sẽ càng thêm buồn bực.
Hít sâu một cái chậm rãi phun ra, anh lại nhéo lỗ tai Hàn Mạc, ừ một tiếng không nói thêm cái khác.
Hàn Mạc nhìn bóng lưng Thiệu Văn Phong đi ra cửa phòng, nhẹ nhàng cau mày.
Cậu biết Thiệu Văn Phong là nghĩ thế nào, nhưng cậu không muốn đáp lại, hoặc là nói cậu hiện tại không có biện pháp đáp lại.
Từ nhỏ đến lớn đi theo cha mẹ cùng nhau sống, cha mẹ ly hôn đi theo cha sống, làm cho cậu đối với tình thân nhìn rất nặng, cậu không muốn cha già rồi còn phải vì chuyện của mình nhọc lòng khổ sở.
Nếu như nói giữa cậu và Thiệu Văn Phong không có quan hệ anh em, cậu còn có thể thoải mái tiếp nhận lấy lòng của Thiệu Văn Phong, sau đó nói với cha cậu chuyện mình sinh con.
Đoán chừng khi đó ông cụ cũng bất quá chính là có chút buồn bực về tính hướng của con trai nhà mình, nhưng hiện tại lại khác.
Lão đầu thật vất vả tuổi già có một người bạn vừa ý, nếu hiện tại nói ra quan hệ với Thiệu Văn Phong, ông cụ không chắc làm ầm ĩ không ngủ được thế nào. Nhìn ông cụ là một người tiến bộ, kỳ thực ý nghĩa kia nhiều lắm.
Vì sức khỏe thân thể cha già, Hàn Mạc quyết định ủy khuất Thiệu Văn Phong. Dù sao mình cũng chưa nói tiếp nhận anh ta cùng anh ta lui tới, chuyện này...... Cứ từ từ.
Được rồi, cậu thừa nhận cậu là con rùa, cậu chính là không biết phải ở chung với Thiệu Văn Phong thế nào mới sẽ chùn bước như vậy.
Vừa nghĩ tới hình ảnh nếu như cậu và Thiệu Văn Phong xác định quan hệ phải mỗi ngày sớm chiều ở chung, Hàn Mạc liền tỏ vẻ da đầu mình tê dại hoa cúc căng chặt, làm cho cậu từ trong đáy lòng khủng hoảng.
Cậu vẫn luôn rất rõ ràng mình không phải là người trường tình, nếu không cũng sẽ không hoa tâm phong lưu nhiều năm như vậy đều không ổn định. Khả năng cũng liên quan tới cha mẹ ly hôn, Hàn Mạc luôn cảm thấy tìm phụ nữ kết hôn sinh con qua vài năm lại ly hôn......
Mặc dù cậu đối với chuyện cha mẹ tình cảm tan vỡ chia tay hòa bình rất hiểu, nhưng không thể không nói trong lòng cậu vẫn là ít nhiều có chút oán hận. Mình năm đó còn chưa qua 16-17 tuổi, thời kỳ phản nghịch còn chưa bắt đầu đã bị hôn nhân của cha mẹ đả kích lớn, cho nên cậu luôn cảm thấy, nếu như mình cũng kết hôn, chỉ sợ cũng gặp phải nguy hiểm ly hôn.
Nếu như Thiệu Văn Phong biết ý nghĩ của Hàn Mạc, không biết sẽ là biểu tình cạn lời gì.
Khó chịu gẩy tóc lộn xộn trên trán hai cái, thân thể cậu nghiêng một cái nằm nghiêng trên giường, ôm con trai bảo bối ở trong ngực hôn hôn, mặc kệ, dù sao Thiệu Văn Phong hẳn sẽ không ngu như vậy...... Nhể?
Vẫn thật sự để cho Hàn Mạc nói đúng, Thiệu Văn Phong không có ngu như vậy.
Anh ý thức được rõ ràng ý nghĩ của Hàn Mạc, cho nên sau khi lại đối diện với cặp mắt tinh quang lóe sáng kia, vẫn là bình tĩnh thong dong.
Nói thật?
Không không không, anh làm sao sẽ nói thật. Bây giờ còn chưa phải lúc ngả bài, bất quá có mấy lời kỳ thực có thể hơi nói chút, tỷ như......
"Mẹ, mẹ nhìn con như vậy làm gì." Chỉnh vạt áo, anh ngồi trên ghế salon nhỏ, khóe miệng mang theo ý cười nhìn về phía dì Khương.
Dì Khương ngồi ở trên giường lớn, lông mày hơi cau lại trừng mắt nhìn Thiệu Văn Phong cười ngả ngớn, suy nghĩ một chút vẫn có chút xoắn xuýt hỏi ra khỏi miệng.
"Con có phải cùng Mạc Mạc có quan hệ không minh bạch gì không?"
Biểu tình trên mặt Thiệu Văn Phong không thay đổi, trong lòng ngược lại dựng ngón cái, mẫu thượng đại nhân nhà anh thật là tâm tư nhanh nhạy, cư nhiên vừa đoán liền trúng.
Nhún vai một cái, tay anh mở ra, biểu tình đặc biệt vô tội, ngữ khí đặc biệt chân thành, "Mẹ, con trai mẹ là loại người như vậy sao, nói thế nào cũng là em trai con, con đâu thể nào ăn cỏ gần hang, con nhưng là rất có nguyên tắc.
Đối với lời của anh dì Khương bán tín bán nghi, con trai mình sinh cho dù thời gian dài không có ở bên cạnh cũng biết là tính cách dạng gì, mặc dù bà không hỏi, nhưng có một số việc vẫn là rõ ràng.
Nói thí dụ như Thiệu Văn Phong hoa tâm lạm giao......
Trước kia thì thôi, hiện tại cư nhiên chấm mút em trai nhà mình, nếu như bị cha Hàn biết, bà đều không dám nghĩ hậu quả.
"Con có nguyên tắc? Vậy con vừa nãy là làm cái gì!"
"Mẹ, con đều nói với mẹ rồi, con và Mạc Mạc chỉ là đang tỷ thí chút, nói mẹ không tin có thể trách ai." Thiệu Văn Phong một bộ biểu tình chính là mẹ thích tin hay không tùy, dù sao mẹ anh nhiều lời chính là hoài nghi, lại không có chứng cớ, đánh chết không thừa nhận.
Dì Khương giơ tay lên vỗ giường, rầm rầm rầm phát ra tiếng vang khó chịu.
"Tỷ thí con cởi truồng làm gì! Đừng cho rằng mẹ không biết con ôm nó thế nào!" Nếu không phải mình lớn tuổi cộng thêm là con trai mình, nếu không nhìn thấy hình ảnh khó coi như vậy còn không phải bị mắc cỡ chết!
Thiệu Văn Phong ha ha cười thấp, đứng dậy đi qua ngồi vào bên cạnh dì Khương nắm lấy vai bà, thân mật lắc lắc, "Mẹ, đừng phát hỏa lớn như vậy, cho dù con coi trọng Mạc Mạc cũng hợp tình hợp lý a, mẹ xem, Mạc Mạc hiểu chuyện hiếu thuận lớn lên lại đẹp trai, tính tình cũng thích hợp với con, chủ yếu nhất chính là cậu ấy đối với mẹ rất tốt, con nếu như có thể ở chung một chỗ với cậu ấy có gì không tốt?"
Dì Khương gật gật đầu, sau đó lại lắc lắc đầu, lườm Thiệu Văn Phong, thiếu chút nữa bị nó lừa!
"Tốt cái gì mà tốt, hai đứa nếu như ở chung một chỗ liền thành loạn luân!"
"Mẹ, hai bọn con sao có thể coi là loạn luân? Vừa không có quan hệ máu mủ, còn không có ở trên cùng một bản hộ khẩu, mẹ nghĩ quá nhiều rồi." Thiệu Văn Phong thở dài, cảm thấy cái danh loạn luân này có chút lớn.
Dì Khương vẫn là nhíu nhíu mày, ánh mắt nhìn Thiệu Văn Phong mang theo không xác định.
Làm sao cứ cảm thấy hai đứa bọn nó có chuyện gì chứ? Thằng nhóc thối này một mực ám hiệu mình gì đó.
"Con nói thật với mẹ, con có phải coi trọng Mạc Mạc hay không?" Bà vẫn là phải hỏi rõ ràng, nếu không rõ ràng luôn cảm thấy trong lòng không chắc chắn.
Thiệu Văn Phong không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ là nhún nhún vai đứng lên duỗi lưng mỏi, sau đó ra khỏi phòng đóng cửa lại.
Vấn đề này bảo anh trả lời thế nào?
Nói không coi trọng? Đùa gì vậy, anh mỗi lần nhìn thấy Hàn Mạc đều muốn hôn hôn ôm ôm sờ sờ, không nhìn thấy liền nhớ, cái này nếu bảo không coi trọng, ngay cả bản thân anh cũng không tin.
Nói coi trọng? Cũng không được, mẹ anh rõ ràng không quá hi vọng loại chuyện này phát sinh, vì thân thể của lão nhân gia khỏe mạnh, lời này vẫn thật sự không thể nói như vậy.
Cho nên, cái gì cũng không nói, để cho mẹ anh tự mình đoán đi, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết, còn không bằng tự mình đoán tới đoán lui có chuẩn bị.
Anh bên này cảm thấy như vậy rất tốt, dì Khương lại bị anh làm cho trong lòng phát sợ, loại cảm giác phát hiện chân tướng sự việc đặc biệt nồng.
Bà quyết định, từ ngày mai liền tìm kiếm đối tượng xem mặt cho con trai nhà bà, mặc kệ nó có đồng ý hay không, phải để cho nó rời xa Mạc Mạc, không thể để cho nó làm ra chuyện không có tính người gì!
Cha Hàn nhìn thấy Thiệu Văn Phong ra khỏi phòng ngủ ngoắc ngoắc tay bảo anh đi qua, ông cụ chỉ chỉ bàn chờ, cười híp mắt nhìn anh, "Tới, bồi cha hạ một ván."
Thiệu Văn Phong gật gật đầu ngồi tới, mắt liếc ông cụ.
Thấy ông không lộ ra vẻ khác thường gì âm thầm suy nghĩ, đoán chừng chuyện vừa rồi mẹ anh không nói với ông cụ, bằng không không thể nào tâm bình khí hòa như vậy tìm mình đánh cờ.
Hàn Mạc từ trong phòng đi ra, cậu có chút mệt rã rời, uống chén sữa tươi liền định ngủ.
Nhìn thấy Thiệu Văn Phong đang bồi ông cụ đánh cờ cậu cau mày, quay đầu liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đều sắp 10h rồi, thằng cha này còn chưa đi.
Rót sữa tươi đặt ở trong lò vi ba hâm nóng, bưng ra ra thổi thổi uống một ngụm, cậu sáp tới vỗ vai Thiệu Văn Phong, khiêu mi, "Sao anh còn chưa đi?"
Thiệu Văn Phong ngay cả đầu cũng không ngẩng, đi một bước xe, bình tĩnh nhìn ông cụ vui hớn hở ăn hết xe, "Không đi, ngày mai trực tiếp tới công ty."
"...... Anh ở đâu?" Hàn Mạc lại bắt đầu da đầu tê dại, sau khi trải qua hành động lúc nãy của Thiệu Văn Phong, cậu rất không muốn từ trong miệng nam nhân nói ra lời muốn ngủ cùng phòng với mình.
Đáng tiếc, cậu không muốn, không có nghĩa là Thiệu Văn Phong không muốn.
"Ở với em a, buổi tối còn có thể giúp em trông bảo bối." Lời này nói đương nhiên, Thiệu Văn Phong không cảm thấy có cái gì không đúng, ngay cả cha Hàn cũng không cảm thấy lời này có gì sai, không phải là hai anh em ngủ một phòng sao, cái này cũng không có gì ghê gớm.
"Không có chỗ!" Hàn Mạc không chút nghĩ ngợi thốt ra một câu, sau đó bưng cốc sữa tươi bộp bộp bộp về phòng, bộ dáng hầm hừ kia đáng yêu muốn chết.
"Tiểu tử thối, còn giở tính khí." Cha Hàn giương mắt nhìn cậu, có chút bất đắc dĩ. Lại nhìn Thiệu Văn Phong đang mang theo ý cười, ông xoay con ngươi, "Tiểu Phong a, Mạc Mạc bình thường đối với con có phải vẫn luôn thái độ không tốt?"
Thiệu Văn Phong không nghĩ tới ông cụ sẽ hỏi như vậy, lắc lắc đầu, cười, "Không, vừa nãy hai bọn con luyện vật nhau Mạc Mạc thua, giở chút tính khí cũng bình thường."
Lời này nói xong, liền nghe thấy trong phòng ngủ Hàn Mạc phát ra một tiếng BANG, rõ ràng, Hàn Mạc nghe thấy được lời Thiệu Văn Phong, tức đá cửa phòng một cước.
Đá xong liền hối hận, quay đầu nhìn về phía tiểu bảo bối đang ngủ, nhóc con bị dọa nhảy một cái, dẹt miệng liền muốn khóc.
Đi nhanh tới ôm tiểu bảo bối vào trong ngực lắc lắc, lại cầm bình sữa đút cho nhóc ít nước đường, lúc này tiếng khóc mới không phát ra.
Càng nghĩ càng giận cực kỳ, dứt khoát đứng lên từ bên trong khóa trái cửa, hừ một tiếng.
Xem anh đi vào thế nào!
Hàn Mạc là bị chọc tức hồ đồ, chìa khóa phòng cắm ở trong lỗ khóa ngoài phòng, cậu khóa nữa cũng giống nhau......
/95
|