Edit + Beta: Vịt
Tống Tân Kết ngày đó đi Hàn Mạc mang theo tiểu bảo bối đi tiễn y.
Trong đại sảnh chờ của sân bay, Hàn Mạc đẩy xe sơ sinh không nói tiếng nào đi theo Tống Tân Kế đi về phía khu chờ, ngồi trên ghế cậu thò tay ôm tiểu bảo bối đã tỉnh ngủ đang tò mò nhìn chung quanh ra.
Có lẽ là lần đầu nhìn thấy nhiều người muôn hình muôn vẻ như vậy, tiểu bảo bối có chút sợ, làm ổ trong ngực Hàn Mạc dẩu dẩu miệng, mắt to giống như nho đen quay tròn xoay lung tung, chớp chớp hai vành mắt bắt đầu trở nên đỏ, dẹt miệng liền muốn khóc.
Hàn Mạc vội vàng cầm bình sữa đưa cho nhóc, để cho tiểu bảo bối dùng hai tay nhỏ ôm bình sữa, tiểu bảo bối động động miệng, mở cái miệng đỏ nhỏ chỉ mọc hai cái răng trắng nhỏ ra sáp tới cắn cắn núm vú cao su, cắn cắn, nghiêng nghiêng đầu, một ngụm ngậm lấy.
Hàn Mạc cười khẽ một tiếng, ôm nhóc nằm ngang, một tay giúp nhóc đỡ bình sữa, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tống Tân Kế ngồi bên cạnh.
"Luyến tiếc anh rời đi?" Giơ tay lên vuốt tóc cậu, Tống Tân Kế ôm vai cậu qua vỗ xuống, "Cái biểu tình này của mày giống như sắp khóc vậy."
Hàn Mạc né tránh tay y, trừng y một cái, hít mũi.
"Ai thèm khóc, em đây là nước muối sinh lí, thời điểm đặc biệt sẽ chảy ra." Mạnh miệng phản bác, lại là bắt đầu đảo vành mắt.
Sớm chiều ở chung sắp thời gian 1 năm, được Tống Tân Kế chăm sóc, Hàn Mạc không phải là người tâm địa sắt đá, đương nhiên sẽ luyến tiếc y.
"Đừng khóc đừng khóc, mày nếu khóc thì thật thành tiểu thụ rồi, động một tí là khóc sướt mướt." Thanh âm Tống Tân Kế có chút nghẹn ngào, nhưng mang theo ý cười nhìn Hàn Mạc.
"Anh mới là tiểu thụ, cả nhà anh đều thụ." Hàn Mạc trợn mắt, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, giơ tay lên xoa xoa mặt, cậu cúi đầu ôm tiểu bảo bối ăn no trong ngực đưa cho Tống Tân Kế, lau khóe miệng nhóc, "Một mình anh ở bên kia chú ý an toàn hơn."
Thanh âm của cậu rất nhẹ, ở đại sảnh chờ ồn ào lại được Tống Tân Kế nghe rõ ràng.
Cúi đầu hôn hôn khuôn mặt ú thịt của tiểu bảo bối trong ngực, dẫn tới nhóc con cười khà khà khà, còn dùng tay nhỏ túm lấy mặt y, Tống Tân Kế cười, "Anh cũng không phải trẻ con hơn 10 tuổi, chỉ là ra nước ngoài tiến tu lại không phải đi làm chuyện xấu, xem mày lo lắng kìa."
"Anh cái tên người tốt quá này, nhìn thấy ai cũng lòng đồng tình tràn lan, chả lẽ em lo lắng một chút còn sai? Vạn nhất anh sang năm lừa được tên người nước ngoài về làm sao đây?"
Hàn Mạc hừ một tiếng, lấy ví tiền ra lật lật, từ bên trong tìm ra một tấm danh thiếp ném cho y, "Bạn học cấp 3 của em, nghiên cứu sinh đại học đang ở nước M học, em nhớ cậu ta cũng là học y, anh có thể đi tìm cậu ta." Thấy dáng vẻ y không sao cả, Hàn Mạc hừ lạnh một tiếng, "Em nói phương thức liên lạc của anh với cậu ta rồi, dù sao anh có chuyện cũng là kiểu liều chết, nhớ tới bên đó thu xếp xong sau đó check mail xem xem, em cho cậu ta mail của anh."
Tống Tân Kế dở khóc dở cười nhìn cậu, đây là dắt dây tơ hồng cho mình hả?
"Mày muốn giới thiệu tiểu thụ cho anh? Hay là muốn giới thiệu tiểu công cho anh?" Được rồi, y mặc dù không bài xích bị người đè, nhưng y cũng không phải tùy tiện ai cũng có thể đè, ít nhất cho tới hiện tại vẫn chưa bị người đè qua......
Khụ, có chút hiểu sai rồi.
"Anh vẫn không muốn lại nói yêu đương." Y từ lúc lên đại học đã thầm mến Dương Vũ, sau đó tới bệnh viện làm việc hai người không nói là sớm chiều ở chung cũng coi như là ngày nào cũng có thể gặp mặt, thêm nữa chính là y thổ lộ Dương Vũ tiếp nhận, tất cả vốn đều rất tốt, đáng tiếc Dương Vũ là song, bảo hắn thích đàn ông có thể, nhưng hắn có bệnh sạch sẽ.
Lại nghĩ tới lý do Dương Vũ cự tuyệt y, Tống Tân Kế liên tục cười khổ, "Thôi thôi, Tiểu Hàn, mày phải chăm sóc tốt bản thân, nếu như có chuyện gì liền mang tiểu bảo bối về nhà anh ở, chìa khóa để lại cho mày, lúc không có chuyện gì đi giúp anh xem nhà cửa."
"Em nhớ rồi, hai ngày nữa em gọi điện thoại cho gia đình nói một tiếng, phải trước làm kiến thiết tâm lý cho bọn họ, bằng không ôm đứa nhỏ về không phải dọa ông cụ bị bệnh tim? Ông cụ nhà em ngoại trừ có chút cao huyết áp còn không có bệnh gì khác." Hàn Mạc gật gật đầu, xoay con ngươi cười khẽ. Chỉ chỉ tiểu bảo bối ở trong ngực y đã nhắm mắt ngủ, "Chờ anh lần sau về bảo bối chắc đã biết chạy rồi, tới lúc đó khẳng định không nhận ra anh."
Đang nói chuyện, liền nghe thấy thông báo lên máy bay.
Tống Tân Kế đặt tiểu bảo bối vào trong xe trẻ sơ sinh đắp kín chăn, cầm túi máy tính xoay người nhìn về phía Hàn Mạc đứng bên cạnh.
Giơ hai tay lên ôm cậu vào trong ngực, vỗ xuống sau lưng cậu, sau đó lui ra hôn trán cậu.
"Anh sau khi tới nói cho mày biết số điện thoại mới, có việc phải nói cho anh, biết chưa?"
Hàn Mạc mím môi cười khẽ, kiễng mũi chân cũng hôn trán y.
"Cám ơn, Tống Tân Kế, cám ơn anh."
Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc như vậy nhìn y nói cảm ơn, cậu rất cảm ơn người đàn ông này.
Mặc dù bọn họ không thể trở thành bạn đời ở chung một chỗ, nhưng bọn họ có thể trở thành người thân.
"Nói với thằng em trai không có chuyện gì lăn qua lăn lại loạn kia của anh, nếu lúc anh về nó còn huênh hoang như vậy, thì chờ anh thu thập nó."
Tống Tân Kế cười một tiếng, y đi không nói với Tống Tân Nghiệp, hai anh em đều có việc của mình phải bận rộn, mặc dù cũng gặp mặt gọi điện thoại, nhưng bận rộn việc riêng không quấy nhiễu lẫn nhau.
Khả năng tập tục cho tới nay của Tống gia chính là như thế, tình cảm người trong nhà cũng không phải là quá thân thiết, kỳ thực nói cho cùng, Tống Tân Kế cũng là người lãnh tâm, chỉ bất quá giống Hàn Mạc, xem là đối với ai.
"Cậu ta nếu biết em ở một năm với anh, được anh cho ăn ngon uống ngon hầu hạ khẳng định ghen tỵ chết." Hàn Mạc cười nhún nhún vai, giơ tay lên cùng y ôm, "Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Tống Tân Kế xoay người đi về phía lối đi, y muốn bắt đầu cuộc sống mới của mình. Có lẽ ở nước ngoài, y có thể tìm được một nửa khác thuộc về mình.
Hàn Mạc nghiêng đầu nhìn nhìn xe sơ sinh bên cạnh, quay đầu cùng Tống Tân Nghiệp khoát khoát tay.
Người bạn của cậu, hãy nỗ lực, hãy cố lên.
Đẩy tiểu bảo bối từ sân bay ra ngoài, Hàn Mạc mới vừa lên xe liền nhận được điện thoại của Thiệu Văn Phong, loáng thoáng, cậu hình như nghe được tiếng phát thanh thông báo của sân bay.
Chớp chớp mắt, Hàn Mạc khởi động xe rời đi.
"Hi ~ Thiệu tổng, đã lâu không gặp sao anh vẫn chưa chết ở bầu trời tây đại dương rộng lớn?"
Thiệu Văn Phong mắt thấy xe Hàn Mạc từ trước mắt mình biến mất, thanh âm giống như là từ giữa hàm răng nặn ra, còn kém phát ra tiếng kèn kẹt kèn kẹt, anh hừ lạnh một tiếng ngồi lên xe Bentley dừng trước mặt, mở miệng nói: "Em cái tai họa này đều có thể lái xe ở sân bay vui vẻ, tôi cái đại họa đây không phải càng nên lưu ngàn năm?"
Hàn Mạc bĩu môi, quay đầu nhìn về phía con trai ngủ trên ghế trẻ con an toàn ở ghế phó lái, lắc lắc đầu, à à à, cậu gieo họa thì sao, cậu gieo họa này!
"Đúng thế đúng thế, Thiệu tổng có thể sống vạn năm, anh không phải là cầm tinh con rùa sao, đầu còn rất to!" Nói xong lời này tự mình phì tiếng bật cười, ui chao, cậu không tự chủ bỉ ổi rồi.
Thiệu Văn Phong đang cầm một chai nước khoáng uống một ngụm, lời này của cậu nói ra mình thiếu chút nữa phun ra nước miếng.
Ho khan một tiếng lau khóe miệng, anh câu khóe miệng lưu manh cười hề hề nhìn dòng xe chặn phía trước, "Tôi về rồi, em vừa nãy tới sân bay làm gì? Tiễn người yêu?"
Đối với quan hệ của Hàn Mạc và Tống Tân Kế Thiệu Văn Phong đã có thể xác định, hai người bọn họ là bạn bè, bất quá cái này cũng làm cho trong lòng anh không thoải mái, Hàn Mạc cười cợt với mình, mỗi lần lúc anh nhắc tới qua lại Hàn Mạc đều sẽ chuyển hướng đề tài, hoặc là nói anh không thiếu người ái mộ nam nam nữ nữ, tội gì dây dưa không rõ với một người đàn ông có con như cậu.
Anh cũng biết mình đối với Hàn Mạc có loại cảm giác kỳ quái, nhưng có một điểm Thiệu Văn Phong có thể xác định, kể từ sau khi anh cùng Hàn Mạc ở quán bar lăn giường, lúc cùng nam nam nữ nữ ở chung một chỗ thì không cách nào có cảm giác muốn làm tình nữa.
Anh bởi vì chuyện này còn đi khám qua bác sĩ, vấn đề là anh chỉ cần nhìn thấy Hàn Mạc liền đặc biệt hưng phấn, đều không cần trêu chọc vuốt ve, chỉ cần Hàn Mạc khơi lông mày với anh, vậy tuyệt đối sẽ dựng lều.
Bác sĩ nói với anh, đây gọi là chứng lựa chọn lên giường.
Thiệu Văn Phong nghĩ đến lời này của bác sĩ liền liên tiếp cười lạnh, tính lựa chọn cái rắm, không phải anh vừa ý Hàn Mạc đối với những người khác không có cảm giác sao, tới mức đường đường chính chính nói như vậy?
"Ừm, người yêu của tôi vứt bỏ tôi đi nước ngoài tiêu sái, ui, cuộc sống này không trải qua được nữa." Hàn Mạc cũng không tức giận, liền đùa cợt với anh, chỉ bất quá bây giờ là đang lái xe, vì an toàn của tiểu bảo bối cậu cũng không thể làm chuyện nguy hiểm như vậy, cho dù đeo tai nghe cũng không được.
"Thiệu tổng, tôi thực sự rất yêu quý sinh mạng của mình, lái xe không thể nói chuyện, anh còn có việc không? Không có chuyện gì tôi cúp."
"Buổi tối cùng nhau ăn cơm." Thiệu Văn Phong đưa tay cầm qua văn kiện Ngải Văn đưa cho anh đặt trên đùi lật lật, sau đó ký.
"Không có thời gian, tôi muốn chăm sóc con trai." Hàn Mạc hừ lạnh một tiếng, nhìn đường phía trước, cau mày đánh tay lái đổi đường xe.
Cư nhiên kẹt xe, bảo bối nhà cậu sắp tỉnh ngủ rồi. Nếu cứ chặn ở chỗ này nhóc con nhất định sẽ gào khóc.
"Vậy tôi đi thăm hai cha con bọn em." Đối với đứa nhỏ Hàn Mạc sinh Thiệu Văn Phong vẫn rất để ý, nhưng Hàn Mạc một lần cũng không cho anh gặp. Đây càng thêm xác định phỏng đoán của mình, tiểu bảo bối kia nhất định có quan hệ với mình, quan hệ rất lớn.
"Không cần." Hàn Mạc cau mày, cậu phải suy nghĩ một chút chuyện hai gay gần đây về nhà ở, Thiệu Văn Phong trở lại rồi, trước kia lúc có Tống Tân Kế ở đây người đàn ông bá đạo kia khả năng còn sẽ hơi khống chế chút không đi quấy rầy cuộc sống của mình, nhưng hiện tại không được, Tống Tân Kế vừa đi Thiệu Văn Phong nhất định sẽ tới cửa thăm hỏi.
"Thiệu Văn Phong, nếu như anh còn muốn nhìn thấy tôi, thì đừng tới nhà Tống Tân Kế." Lời kia vừa thốt ra chính cậu cũng sửng sốt, cậu không rõ tại sao cậu sẽ dùng loại lý do này để uy hiếp người đàn ông.
Thiệu Văn Phong khơi mi, khẽ cười một tiếng.
"Được, tôi không đi." Không sao, anh có kiên nhẫn chờ Hàn Mạc tự mình nói ra chân tướng.
Thanh âm của anh mang theo cỗ cảm giác sủng nịch, nụ cười khóe miệng vẫn chưa rơi xuống, nhìn Ngải Văn ngồi ở vị trí phó lái da đầu tê dại mãi.
"......" Trái tim Hàn Mạc trong nháy mắt nhảy mãnh liệt, giơ tay lên liền lấy tai nghe xuống ném tới một bên.
Cậu có dự cảm, cuộc sống gần đây của mình nhất định sẽ vô cùng nhiều màu sắc......
Thiệu Văn Phong cười cúp điện thoại, anh sẽ chờ, xem em còn có thể chạy tới đâu.
Tống Tân Kết ngày đó đi Hàn Mạc mang theo tiểu bảo bối đi tiễn y.
Trong đại sảnh chờ của sân bay, Hàn Mạc đẩy xe sơ sinh không nói tiếng nào đi theo Tống Tân Kế đi về phía khu chờ, ngồi trên ghế cậu thò tay ôm tiểu bảo bối đã tỉnh ngủ đang tò mò nhìn chung quanh ra.
Có lẽ là lần đầu nhìn thấy nhiều người muôn hình muôn vẻ như vậy, tiểu bảo bối có chút sợ, làm ổ trong ngực Hàn Mạc dẩu dẩu miệng, mắt to giống như nho đen quay tròn xoay lung tung, chớp chớp hai vành mắt bắt đầu trở nên đỏ, dẹt miệng liền muốn khóc.
Hàn Mạc vội vàng cầm bình sữa đưa cho nhóc, để cho tiểu bảo bối dùng hai tay nhỏ ôm bình sữa, tiểu bảo bối động động miệng, mở cái miệng đỏ nhỏ chỉ mọc hai cái răng trắng nhỏ ra sáp tới cắn cắn núm vú cao su, cắn cắn, nghiêng nghiêng đầu, một ngụm ngậm lấy.
Hàn Mạc cười khẽ một tiếng, ôm nhóc nằm ngang, một tay giúp nhóc đỡ bình sữa, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tống Tân Kế ngồi bên cạnh.
"Luyến tiếc anh rời đi?" Giơ tay lên vuốt tóc cậu, Tống Tân Kế ôm vai cậu qua vỗ xuống, "Cái biểu tình này của mày giống như sắp khóc vậy."
Hàn Mạc né tránh tay y, trừng y một cái, hít mũi.
"Ai thèm khóc, em đây là nước muối sinh lí, thời điểm đặc biệt sẽ chảy ra." Mạnh miệng phản bác, lại là bắt đầu đảo vành mắt.
Sớm chiều ở chung sắp thời gian 1 năm, được Tống Tân Kế chăm sóc, Hàn Mạc không phải là người tâm địa sắt đá, đương nhiên sẽ luyến tiếc y.
"Đừng khóc đừng khóc, mày nếu khóc thì thật thành tiểu thụ rồi, động một tí là khóc sướt mướt." Thanh âm Tống Tân Kế có chút nghẹn ngào, nhưng mang theo ý cười nhìn Hàn Mạc.
"Anh mới là tiểu thụ, cả nhà anh đều thụ." Hàn Mạc trợn mắt, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, giơ tay lên xoa xoa mặt, cậu cúi đầu ôm tiểu bảo bối ăn no trong ngực đưa cho Tống Tân Kế, lau khóe miệng nhóc, "Một mình anh ở bên kia chú ý an toàn hơn."
Thanh âm của cậu rất nhẹ, ở đại sảnh chờ ồn ào lại được Tống Tân Kế nghe rõ ràng.
Cúi đầu hôn hôn khuôn mặt ú thịt của tiểu bảo bối trong ngực, dẫn tới nhóc con cười khà khà khà, còn dùng tay nhỏ túm lấy mặt y, Tống Tân Kế cười, "Anh cũng không phải trẻ con hơn 10 tuổi, chỉ là ra nước ngoài tiến tu lại không phải đi làm chuyện xấu, xem mày lo lắng kìa."
"Anh cái tên người tốt quá này, nhìn thấy ai cũng lòng đồng tình tràn lan, chả lẽ em lo lắng một chút còn sai? Vạn nhất anh sang năm lừa được tên người nước ngoài về làm sao đây?"
Hàn Mạc hừ một tiếng, lấy ví tiền ra lật lật, từ bên trong tìm ra một tấm danh thiếp ném cho y, "Bạn học cấp 3 của em, nghiên cứu sinh đại học đang ở nước M học, em nhớ cậu ta cũng là học y, anh có thể đi tìm cậu ta." Thấy dáng vẻ y không sao cả, Hàn Mạc hừ lạnh một tiếng, "Em nói phương thức liên lạc của anh với cậu ta rồi, dù sao anh có chuyện cũng là kiểu liều chết, nhớ tới bên đó thu xếp xong sau đó check mail xem xem, em cho cậu ta mail của anh."
Tống Tân Kế dở khóc dở cười nhìn cậu, đây là dắt dây tơ hồng cho mình hả?
"Mày muốn giới thiệu tiểu thụ cho anh? Hay là muốn giới thiệu tiểu công cho anh?" Được rồi, y mặc dù không bài xích bị người đè, nhưng y cũng không phải tùy tiện ai cũng có thể đè, ít nhất cho tới hiện tại vẫn chưa bị người đè qua......
Khụ, có chút hiểu sai rồi.
"Anh vẫn không muốn lại nói yêu đương." Y từ lúc lên đại học đã thầm mến Dương Vũ, sau đó tới bệnh viện làm việc hai người không nói là sớm chiều ở chung cũng coi như là ngày nào cũng có thể gặp mặt, thêm nữa chính là y thổ lộ Dương Vũ tiếp nhận, tất cả vốn đều rất tốt, đáng tiếc Dương Vũ là song, bảo hắn thích đàn ông có thể, nhưng hắn có bệnh sạch sẽ.
Lại nghĩ tới lý do Dương Vũ cự tuyệt y, Tống Tân Kế liên tục cười khổ, "Thôi thôi, Tiểu Hàn, mày phải chăm sóc tốt bản thân, nếu như có chuyện gì liền mang tiểu bảo bối về nhà anh ở, chìa khóa để lại cho mày, lúc không có chuyện gì đi giúp anh xem nhà cửa."
"Em nhớ rồi, hai ngày nữa em gọi điện thoại cho gia đình nói một tiếng, phải trước làm kiến thiết tâm lý cho bọn họ, bằng không ôm đứa nhỏ về không phải dọa ông cụ bị bệnh tim? Ông cụ nhà em ngoại trừ có chút cao huyết áp còn không có bệnh gì khác." Hàn Mạc gật gật đầu, xoay con ngươi cười khẽ. Chỉ chỉ tiểu bảo bối ở trong ngực y đã nhắm mắt ngủ, "Chờ anh lần sau về bảo bối chắc đã biết chạy rồi, tới lúc đó khẳng định không nhận ra anh."
Đang nói chuyện, liền nghe thấy thông báo lên máy bay.
Tống Tân Kế đặt tiểu bảo bối vào trong xe trẻ sơ sinh đắp kín chăn, cầm túi máy tính xoay người nhìn về phía Hàn Mạc đứng bên cạnh.
Giơ hai tay lên ôm cậu vào trong ngực, vỗ xuống sau lưng cậu, sau đó lui ra hôn trán cậu.
"Anh sau khi tới nói cho mày biết số điện thoại mới, có việc phải nói cho anh, biết chưa?"
Hàn Mạc mím môi cười khẽ, kiễng mũi chân cũng hôn trán y.
"Cám ơn, Tống Tân Kế, cám ơn anh."
Đây là lần đầu tiên cậu nghiêm túc như vậy nhìn y nói cảm ơn, cậu rất cảm ơn người đàn ông này.
Mặc dù bọn họ không thể trở thành bạn đời ở chung một chỗ, nhưng bọn họ có thể trở thành người thân.
"Nói với thằng em trai không có chuyện gì lăn qua lăn lại loạn kia của anh, nếu lúc anh về nó còn huênh hoang như vậy, thì chờ anh thu thập nó."
Tống Tân Kế cười một tiếng, y đi không nói với Tống Tân Nghiệp, hai anh em đều có việc của mình phải bận rộn, mặc dù cũng gặp mặt gọi điện thoại, nhưng bận rộn việc riêng không quấy nhiễu lẫn nhau.
Khả năng tập tục cho tới nay của Tống gia chính là như thế, tình cảm người trong nhà cũng không phải là quá thân thiết, kỳ thực nói cho cùng, Tống Tân Kế cũng là người lãnh tâm, chỉ bất quá giống Hàn Mạc, xem là đối với ai.
"Cậu ta nếu biết em ở một năm với anh, được anh cho ăn ngon uống ngon hầu hạ khẳng định ghen tỵ chết." Hàn Mạc cười nhún nhún vai, giơ tay lên cùng y ôm, "Tạm biệt."
"Tạm biệt."
Tống Tân Kế xoay người đi về phía lối đi, y muốn bắt đầu cuộc sống mới của mình. Có lẽ ở nước ngoài, y có thể tìm được một nửa khác thuộc về mình.
Hàn Mạc nghiêng đầu nhìn nhìn xe sơ sinh bên cạnh, quay đầu cùng Tống Tân Nghiệp khoát khoát tay.
Người bạn của cậu, hãy nỗ lực, hãy cố lên.
Đẩy tiểu bảo bối từ sân bay ra ngoài, Hàn Mạc mới vừa lên xe liền nhận được điện thoại của Thiệu Văn Phong, loáng thoáng, cậu hình như nghe được tiếng phát thanh thông báo của sân bay.
Chớp chớp mắt, Hàn Mạc khởi động xe rời đi.
"Hi ~ Thiệu tổng, đã lâu không gặp sao anh vẫn chưa chết ở bầu trời tây đại dương rộng lớn?"
Thiệu Văn Phong mắt thấy xe Hàn Mạc từ trước mắt mình biến mất, thanh âm giống như là từ giữa hàm răng nặn ra, còn kém phát ra tiếng kèn kẹt kèn kẹt, anh hừ lạnh một tiếng ngồi lên xe Bentley dừng trước mặt, mở miệng nói: "Em cái tai họa này đều có thể lái xe ở sân bay vui vẻ, tôi cái đại họa đây không phải càng nên lưu ngàn năm?"
Hàn Mạc bĩu môi, quay đầu nhìn về phía con trai ngủ trên ghế trẻ con an toàn ở ghế phó lái, lắc lắc đầu, à à à, cậu gieo họa thì sao, cậu gieo họa này!
"Đúng thế đúng thế, Thiệu tổng có thể sống vạn năm, anh không phải là cầm tinh con rùa sao, đầu còn rất to!" Nói xong lời này tự mình phì tiếng bật cười, ui chao, cậu không tự chủ bỉ ổi rồi.
Thiệu Văn Phong đang cầm một chai nước khoáng uống một ngụm, lời này của cậu nói ra mình thiếu chút nữa phun ra nước miếng.
Ho khan một tiếng lau khóe miệng, anh câu khóe miệng lưu manh cười hề hề nhìn dòng xe chặn phía trước, "Tôi về rồi, em vừa nãy tới sân bay làm gì? Tiễn người yêu?"
Đối với quan hệ của Hàn Mạc và Tống Tân Kế Thiệu Văn Phong đã có thể xác định, hai người bọn họ là bạn bè, bất quá cái này cũng làm cho trong lòng anh không thoải mái, Hàn Mạc cười cợt với mình, mỗi lần lúc anh nhắc tới qua lại Hàn Mạc đều sẽ chuyển hướng đề tài, hoặc là nói anh không thiếu người ái mộ nam nam nữ nữ, tội gì dây dưa không rõ với một người đàn ông có con như cậu.
Anh cũng biết mình đối với Hàn Mạc có loại cảm giác kỳ quái, nhưng có một điểm Thiệu Văn Phong có thể xác định, kể từ sau khi anh cùng Hàn Mạc ở quán bar lăn giường, lúc cùng nam nam nữ nữ ở chung một chỗ thì không cách nào có cảm giác muốn làm tình nữa.
Anh bởi vì chuyện này còn đi khám qua bác sĩ, vấn đề là anh chỉ cần nhìn thấy Hàn Mạc liền đặc biệt hưng phấn, đều không cần trêu chọc vuốt ve, chỉ cần Hàn Mạc khơi lông mày với anh, vậy tuyệt đối sẽ dựng lều.
Bác sĩ nói với anh, đây gọi là chứng lựa chọn lên giường.
Thiệu Văn Phong nghĩ đến lời này của bác sĩ liền liên tiếp cười lạnh, tính lựa chọn cái rắm, không phải anh vừa ý Hàn Mạc đối với những người khác không có cảm giác sao, tới mức đường đường chính chính nói như vậy?
"Ừm, người yêu của tôi vứt bỏ tôi đi nước ngoài tiêu sái, ui, cuộc sống này không trải qua được nữa." Hàn Mạc cũng không tức giận, liền đùa cợt với anh, chỉ bất quá bây giờ là đang lái xe, vì an toàn của tiểu bảo bối cậu cũng không thể làm chuyện nguy hiểm như vậy, cho dù đeo tai nghe cũng không được.
"Thiệu tổng, tôi thực sự rất yêu quý sinh mạng của mình, lái xe không thể nói chuyện, anh còn có việc không? Không có chuyện gì tôi cúp."
"Buổi tối cùng nhau ăn cơm." Thiệu Văn Phong đưa tay cầm qua văn kiện Ngải Văn đưa cho anh đặt trên đùi lật lật, sau đó ký.
"Không có thời gian, tôi muốn chăm sóc con trai." Hàn Mạc hừ lạnh một tiếng, nhìn đường phía trước, cau mày đánh tay lái đổi đường xe.
Cư nhiên kẹt xe, bảo bối nhà cậu sắp tỉnh ngủ rồi. Nếu cứ chặn ở chỗ này nhóc con nhất định sẽ gào khóc.
"Vậy tôi đi thăm hai cha con bọn em." Đối với đứa nhỏ Hàn Mạc sinh Thiệu Văn Phong vẫn rất để ý, nhưng Hàn Mạc một lần cũng không cho anh gặp. Đây càng thêm xác định phỏng đoán của mình, tiểu bảo bối kia nhất định có quan hệ với mình, quan hệ rất lớn.
"Không cần." Hàn Mạc cau mày, cậu phải suy nghĩ một chút chuyện hai gay gần đây về nhà ở, Thiệu Văn Phong trở lại rồi, trước kia lúc có Tống Tân Kế ở đây người đàn ông bá đạo kia khả năng còn sẽ hơi khống chế chút không đi quấy rầy cuộc sống của mình, nhưng hiện tại không được, Tống Tân Kế vừa đi Thiệu Văn Phong nhất định sẽ tới cửa thăm hỏi.
"Thiệu Văn Phong, nếu như anh còn muốn nhìn thấy tôi, thì đừng tới nhà Tống Tân Kế." Lời kia vừa thốt ra chính cậu cũng sửng sốt, cậu không rõ tại sao cậu sẽ dùng loại lý do này để uy hiếp người đàn ông.
Thiệu Văn Phong khơi mi, khẽ cười một tiếng.
"Được, tôi không đi." Không sao, anh có kiên nhẫn chờ Hàn Mạc tự mình nói ra chân tướng.
Thanh âm của anh mang theo cỗ cảm giác sủng nịch, nụ cười khóe miệng vẫn chưa rơi xuống, nhìn Ngải Văn ngồi ở vị trí phó lái da đầu tê dại mãi.
"......" Trái tim Hàn Mạc trong nháy mắt nhảy mãnh liệt, giơ tay lên liền lấy tai nghe xuống ném tới một bên.
Cậu có dự cảm, cuộc sống gần đây của mình nhất định sẽ vô cùng nhiều màu sắc......
Thiệu Văn Phong cười cúp điện thoại, anh sẽ chờ, xem em còn có thể chạy tới đâu.
/95
|