Chỉ thấy ông chủ của chợ đá thô, ông lão đó từ từ đi tới nói với người trung niên mặt rỗ: “Còn cậu, đặt cược ở chỗ tôi thì phải thực hiện, chứ giữa chừng lén lút trốn đi, lão già này không đồng ý đâu!”.
“Ông chủ, làm người thì nên giữ lại một đường...”, hắn nhỏ giọng nói với ông lão, trong giọng nói còn có chút cảnh cáo: “Tôi là người của Tập đoàn Thẩm Thị đấy!”.
Nghe thấy lời nói của người trung niên mặt rỗ, những người đứng xung quanh hóng cũng đột nhiên im lặng, ánh mắt nhìn hắn cũng có phần kiêng nể.
Tập đoàn Thẩm Thị có địa vị rất cao ở Hải Thành, kể cả là người ở bậc trung, thì người bình thường cũng không dám đắc tội.
Nhìn ánh mắt kiêng nể của mọi người, mặt người trung niên mặt rỗ lộ vẻ đắc ý. từ ngày con gái hắn lấy được người của Tập đoàn Thẩm Thị, được người “con rể” lớn tuổi hơn cả hắn hỗ trợ, chỉ trong vài năm ngắn ngủi hắn từ nhân viên của một công ty bình thường trở thành một ông chủ có tiếng ở Hải Thành. Hơn nữa có chỗ dựa là nhà họ Thẩm, trên thương trường gần như không ai dám làm khó hắn.
Nhưng khi người trung niên mặt rỗ đang trong trạng thái vô cùng đắc ý, ông lão kia lại lên tiếng: “Kể cả cái ông Thẩm Vũ Long của Tập đoàn Thẩm Thị đến đây cũng đừng hòng nuốt lời!”.
“Hả?”, ngay lập tức, hắn sững sờ, trong mắt hắn lộ ra vẻ khó tin, cứ thế nhìn ông lão mà không nói được gì.
Ở Hải Thành, số người dám gọi thẳng cái tên Thẩm Vũ Long chỉ đếm trên đầu ngón tay, là chủ tịch của Tập đoàn Thẩm Thị, gia chủ hiện tại của nhà họ Thẩm, sự uy nghiêm của Thẩm Vũ Long không hề kém hơn so với các quan lớn ở trong thành phố, những người bình thường gặp ông ta, chỉ dám cung kính gọi một tiếng chủ tịch Thẩm, chỉ có một số nhân vật quyền cao chức trọng trong thành phố mới dám gọi thẳng cái tên Thẩm Vũ Long. Không ngờ ông lão trông có vẻ tầm thường này lại dám gọi thẳng cái tên đó.
Người này không hiểu quy tắc thì chắc chắn là không phải, có thể tự mình thành lập nên con phố ngọc bích ở Hải Thành này, sao có thể không biết địa vị của gia chủ nhà họ Thẩm chứ.
“Ông là”, nghĩ một lúc, hắn lập tức cúi người, hỏi nhỏ ông lão.
“Tôi là ai không quan trọng, nhưng nếu cậu dám nuốt lời ở cửa hàng của tôi, tôi nói không được thì sẽ đích thân đến nhà họ Thẩm, bảo Thẩm Vũ Long cho tôi một lời giải thích rõ ràng!”, ông lão dửng dưng nhìn hắn, trong ánh mắt đầy vẻ kiên định.
“Đừng, đừng!”, người trung niên mặt rỗ lắc đầu lia lịa, vội vàng nói: “Ông hiểu nhầm rồi, sao tôi có thể nuốt lời chứ, chỉ là tôi hơi đau bụng nên muốn đi nhà vệ sinh thôi! Với lại, viên đá thô của thằng ranh đó vẫn chưa mở ra hẳn hoàn toàn đúng không”.
Ông lão lườm hắn một cái, rồi cười giả lả: “Vậy cậu mau đi vào nhà vệ sinh đi, đừng có để tôi phải chờ lâu”.
“Không... không cần nữa...”, hắn lau mồ hôi, ton hót nói: “Cái bụng tôi cũng kỳ lạ thật, vừa rồi còn đau muốn chết, thế mà giờ lại không sao nữa!”.
“Ừ, vậy thì chờ đi!”, ông lão không nhìn hắn nữa mà quay người nhìn về phía Hoàng Hách, híp mắt cười nói: “Cậu thanh niên may mắn đấy, thế mà lại mở ra được một viên ngọc bích như vậy. Không biết cậu muốn cắt tiếp hay là bán luôn cho dù là tình trạng nào, ông già này có thể đảm bảo, ván cược này của cậu thắng rồi”.
Hoàng Hách cảm nhận được thiện ý trong lời nói của ông lão nói với mình, bèn hỏi: “Không biết hai lựa chọn này thì có gì khác nhau không?”.
Ông lão ngạc nhiên nhìn Hoàng Hách, một lúc mới nói: “Xem ra cậu đúng là người mới chơi thật!”.
Vừa nói, ông ấy liền giải thích. Cược đá thì cược mười lần thua đến chín lần, có nhiều người vì muốn an toàn, thường mở một lỗ ở trên viên đá, nếu lỗ đó có ngọc bích, họ sẽ căn cứ vào phẩm chất của ngọc bích ở lỗ đó để bán cho người khác. Làm như vậy không những kiếm được một món, đồng thời cũng có thể chuyển giao rủi ro cho người khác, dù sao, ai cũng không biết kích thước và chất lượng của ngọc bích bên trong viên đá thô, nếu tiếp tục cắt, biết đâu ngọc bích bên trong có bán lỗ cũng không bán được.
Nhưng như vậy cũng có nhược điểm, đó chính là nhỡ mở ra được viên đá quý ngọc bích có chất lượng vô cùng tốt, thì có bán bao nhiêu tiền cũng không liên quan đến anh nữa. Cho nên, nếu có niềm tin vào viên đá thô mình đã chọn, thì đa số mọi người sẽ không lựa chọn bán ra.
“Thì ra là như vậy!”, Hoàng Hách vừa nghe vừa gật đầu, là một người mới bước vào giới cược đá, hôm nay anh học được rất nhiều. Nếu là người khác, khi nghe ông lão gợi ý, chắc cũng sẽ do dự một lúc, nhưng Hoàng Hách có Vô Thượng Tiên Đồng, sớm đã nhìn rõ được hết bên trong viên đá rồi, đương nhiên sẽ không có chút do dự nào.
“Cắt tiếp cho tôi đi!”, anh nói với giọng đầy kiên định: “Dù sao cũng là thứ hai trăm tệ, chỉ là kiếm thêm chút thôi!”.
“Ha ha, cậu không suy nghĩ thêm sao?”, ông lão híp mắt cười nói: “Nếu giờ cậu đồng ý bán viên đá này, lão già tôi sẽ mua nó với giá một triệu tệ!”.
Nghe thấy lời nói của ông lão, mọi người đều ồ hết lên. Một triệu và hai trăm thực sự là khoảng cách một trời một vực, một thứ đồ hai trăm tệ chỉ trong chớp mắt biến thành một triệu tệ, cậu thanh niên này sao lại may mắn thế không biết! Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Hoàng Hách với vẻ đầy ngưỡng mộ và ghen tị.
Nghe thấy báo giá của ông lão, lông mày Hoàng Hách hơi nhíu lại, trong lòng thầm xuýt xoa. Nhưng anh vẫn không có bất kỳ do dự nào, chỉ lắc đầu nói: “Cháu xin lỗi, cháu muốn mở tiếp, cho nên không bán ạ!”
“Ông chủ, làm người thì nên giữ lại một đường...”, hắn nhỏ giọng nói với ông lão, trong giọng nói còn có chút cảnh cáo: “Tôi là người của Tập đoàn Thẩm Thị đấy!”.
Nghe thấy lời nói của người trung niên mặt rỗ, những người đứng xung quanh hóng cũng đột nhiên im lặng, ánh mắt nhìn hắn cũng có phần kiêng nể.
Tập đoàn Thẩm Thị có địa vị rất cao ở Hải Thành, kể cả là người ở bậc trung, thì người bình thường cũng không dám đắc tội.
Nhìn ánh mắt kiêng nể của mọi người, mặt người trung niên mặt rỗ lộ vẻ đắc ý. từ ngày con gái hắn lấy được người của Tập đoàn Thẩm Thị, được người “con rể” lớn tuổi hơn cả hắn hỗ trợ, chỉ trong vài năm ngắn ngủi hắn từ nhân viên của một công ty bình thường trở thành một ông chủ có tiếng ở Hải Thành. Hơn nữa có chỗ dựa là nhà họ Thẩm, trên thương trường gần như không ai dám làm khó hắn.
Nhưng khi người trung niên mặt rỗ đang trong trạng thái vô cùng đắc ý, ông lão kia lại lên tiếng: “Kể cả cái ông Thẩm Vũ Long của Tập đoàn Thẩm Thị đến đây cũng đừng hòng nuốt lời!”.
“Hả?”, ngay lập tức, hắn sững sờ, trong mắt hắn lộ ra vẻ khó tin, cứ thế nhìn ông lão mà không nói được gì.
Ở Hải Thành, số người dám gọi thẳng cái tên Thẩm Vũ Long chỉ đếm trên đầu ngón tay, là chủ tịch của Tập đoàn Thẩm Thị, gia chủ hiện tại của nhà họ Thẩm, sự uy nghiêm của Thẩm Vũ Long không hề kém hơn so với các quan lớn ở trong thành phố, những người bình thường gặp ông ta, chỉ dám cung kính gọi một tiếng chủ tịch Thẩm, chỉ có một số nhân vật quyền cao chức trọng trong thành phố mới dám gọi thẳng cái tên Thẩm Vũ Long. Không ngờ ông lão trông có vẻ tầm thường này lại dám gọi thẳng cái tên đó.
Người này không hiểu quy tắc thì chắc chắn là không phải, có thể tự mình thành lập nên con phố ngọc bích ở Hải Thành này, sao có thể không biết địa vị của gia chủ nhà họ Thẩm chứ.
“Ông là”, nghĩ một lúc, hắn lập tức cúi người, hỏi nhỏ ông lão.
“Tôi là ai không quan trọng, nhưng nếu cậu dám nuốt lời ở cửa hàng của tôi, tôi nói không được thì sẽ đích thân đến nhà họ Thẩm, bảo Thẩm Vũ Long cho tôi một lời giải thích rõ ràng!”, ông lão dửng dưng nhìn hắn, trong ánh mắt đầy vẻ kiên định.
“Đừng, đừng!”, người trung niên mặt rỗ lắc đầu lia lịa, vội vàng nói: “Ông hiểu nhầm rồi, sao tôi có thể nuốt lời chứ, chỉ là tôi hơi đau bụng nên muốn đi nhà vệ sinh thôi! Với lại, viên đá thô của thằng ranh đó vẫn chưa mở ra hẳn hoàn toàn đúng không”.
Ông lão lườm hắn một cái, rồi cười giả lả: “Vậy cậu mau đi vào nhà vệ sinh đi, đừng có để tôi phải chờ lâu”.
“Không... không cần nữa...”, hắn lau mồ hôi, ton hót nói: “Cái bụng tôi cũng kỳ lạ thật, vừa rồi còn đau muốn chết, thế mà giờ lại không sao nữa!”.
“Ừ, vậy thì chờ đi!”, ông lão không nhìn hắn nữa mà quay người nhìn về phía Hoàng Hách, híp mắt cười nói: “Cậu thanh niên may mắn đấy, thế mà lại mở ra được một viên ngọc bích như vậy. Không biết cậu muốn cắt tiếp hay là bán luôn cho dù là tình trạng nào, ông già này có thể đảm bảo, ván cược này của cậu thắng rồi”.
Hoàng Hách cảm nhận được thiện ý trong lời nói của ông lão nói với mình, bèn hỏi: “Không biết hai lựa chọn này thì có gì khác nhau không?”.
Ông lão ngạc nhiên nhìn Hoàng Hách, một lúc mới nói: “Xem ra cậu đúng là người mới chơi thật!”.
Vừa nói, ông ấy liền giải thích. Cược đá thì cược mười lần thua đến chín lần, có nhiều người vì muốn an toàn, thường mở một lỗ ở trên viên đá, nếu lỗ đó có ngọc bích, họ sẽ căn cứ vào phẩm chất của ngọc bích ở lỗ đó để bán cho người khác. Làm như vậy không những kiếm được một món, đồng thời cũng có thể chuyển giao rủi ro cho người khác, dù sao, ai cũng không biết kích thước và chất lượng của ngọc bích bên trong viên đá thô, nếu tiếp tục cắt, biết đâu ngọc bích bên trong có bán lỗ cũng không bán được.
Nhưng như vậy cũng có nhược điểm, đó chính là nhỡ mở ra được viên đá quý ngọc bích có chất lượng vô cùng tốt, thì có bán bao nhiêu tiền cũng không liên quan đến anh nữa. Cho nên, nếu có niềm tin vào viên đá thô mình đã chọn, thì đa số mọi người sẽ không lựa chọn bán ra.
“Thì ra là như vậy!”, Hoàng Hách vừa nghe vừa gật đầu, là một người mới bước vào giới cược đá, hôm nay anh học được rất nhiều. Nếu là người khác, khi nghe ông lão gợi ý, chắc cũng sẽ do dự một lúc, nhưng Hoàng Hách có Vô Thượng Tiên Đồng, sớm đã nhìn rõ được hết bên trong viên đá rồi, đương nhiên sẽ không có chút do dự nào.
“Cắt tiếp cho tôi đi!”, anh nói với giọng đầy kiên định: “Dù sao cũng là thứ hai trăm tệ, chỉ là kiếm thêm chút thôi!”.
“Ha ha, cậu không suy nghĩ thêm sao?”, ông lão híp mắt cười nói: “Nếu giờ cậu đồng ý bán viên đá này, lão già tôi sẽ mua nó với giá một triệu tệ!”.
Nghe thấy lời nói của ông lão, mọi người đều ồ hết lên. Một triệu và hai trăm thực sự là khoảng cách một trời một vực, một thứ đồ hai trăm tệ chỉ trong chớp mắt biến thành một triệu tệ, cậu thanh niên này sao lại may mắn thế không biết! Trong chốc lát, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Hoàng Hách với vẻ đầy ngưỡng mộ và ghen tị.
Nghe thấy báo giá của ông lão, lông mày Hoàng Hách hơi nhíu lại, trong lòng thầm xuýt xoa. Nhưng anh vẫn không có bất kỳ do dự nào, chỉ lắc đầu nói: “Cháu xin lỗi, cháu muốn mở tiếp, cho nên không bán ạ!”
/102
|