Nhưng Hoàng Hách mua những viên ngọc bích hàng chục nghìn kia cũng vô dụng, khi dùng Vô Thượng Tiên Đồng, Hoàng Hách có thể nhìn rõ được năng lượng bên trong những viên ngọc bích kia. Những viên ngọc bích hàng chục nghìn kia có vô cùng ít năng lượng bên trong, còn những đồ bằng ngọc càng đắt, năng lượng bên trong càng dày hơn. Xem ra năng lượng của ngọc bích có liên hệ vô cùng mật thiết với phẩm chất của ngọc bích.
“Ngọc bích này quả nhiên chỉ phù hợp cho người có tiền nhỉ!”, Hoàng Hách bất giác thốt lên, còn Lý Yên lại tỏ vẻ rất đỗi dửng dưng, như thể những con số này không có mấy khái niệm với cô vậy, nhìn thấy đồ đẹp cũng không thèm nhìn giá mà đeo thử luôn, khiến Hoàng Hách vô cùng hốt hoảng.
Nếu cô nhóc này không cẩn thận làm vỡ một cái, thì có bán Hoàng Hách đi cũng không đền nổi. Nhưng Hoàng Hách cũng nhìn ra được Lý Yên dường như có niềm yêu thích đặc biệt với những đồ làm bằng ngọc.
Lúc này, Lý Yên đang cầm một mặt ngọc lên, đặt trước ngực, thích thú nhìn Hoàng Hách nói: “Hoàng Hách, anh nhìn chiếc mặt ngọc này đẹp không?”.
“Đẹp”, Hoàng Hách chỉ liếc một cái, trong mắt anh lập tức phát ra một tia sáng.
Chiếc mặt ngọc màu xanh lục treo trước ngực Lý Yên, cùng bộ ngực căng tròn kia phản chiếu lẫn nhau, thế mà lại có một vẻ đẹp mê hồn. Chỉ là trong vẻ đẹp đó dường như có chút khiếm khuyết. Không phải Lý Yên không xinh, mà là chiếc mặt ngọc kia thiếu một loại linh tính, khiến nó có cảm giác không xứng với Lý Yên.
“Sao trong lòng tôi đột nhiên lại có cảm giác không muốn nhỉ?”, Lý Yên nhíu mày, cuối cùng vẫn đặt miếng mặt ngọc xuống, rõ ràng là Lý Yên cảm nhận được vẻ khiếm khuyết của mặt ngọc này.
“Hừ, không mua nổi thì nói thẳng đi, lại còn không muốn, đúng là phí cả thời gian của tôi!”, nhân viên bĩu môi, bực bội cầm chiếc mặt ngọc đặt vào trong tủ.
Hoàng Hách nhíu mày, đang định đi tới nói cho một trận, là một nhân viên đâu thể có thái độ như vậy được, nhưng Lý Yên lại ngăn Hoàng Hách, mỉm cười với anh: “Chúng ta đi thôi!”.
Hoàng Hách gật đầu, không nhìn cô nhân viên kia nữa, cùng Lý Yên rời khỏi gian hàng đó.
Khó khăn lắm mới thấy được một mặt ngọc mà mình thích nhưng lại không mua, Lý Yên cũng cảm thấy hơi thiếu thiếu gì đó, Hoàng Hách hiểu điều này, trong lòng đột nhiên cảm thấy thương. Anh nhất định phải mua được một mặt ngọc đẹp nhất cho Lý Yên.
Đúng lúc hai người chuẩn bị rời khỏi phố ngọc bích, đột nhiên vọng đến những âm thanh ồn ã.
“Mau lên, chợ đá thô vừa nhập lô hàng mới về, mọi người đều qua đó rồi!”, một người gọi vừa gọi điện vừa chạy ngang qua Hoàng Hách, đúng lúc Hoàng Hách nghe được nội dung cuộc nói chuyện của người này.
“Chợ đá thô”, tim Hoàng Hách thịch một cái, nhớ về viên đá thô ngọc bích trong tay mình.
“Đi, đi xem đi”, Hoàng Hách hỏi ý kiến của Lý Yên, thấy Lý Yên cũng hơi có hứng thú, thế là hai người cùng đi về phía bên trong của phố ngọc bích.
Đi được khoảng mười phút, Hoàng Hách nhìn thấy một căn nhà to như một cái xưởng, bên trong nhà xưởng này vô cùng náo nhiệt.
Đi vào bên trong, Hoàng Hách nhìn thấy một dàn kệ sắt cực lớn. Trên kệ sắt bày kín những viên đá thô. Những viên đá thô này có những viên chỉ to bằng quả trứng gà, có những viên lại to bằng xô nước, thậm chí có vài viên còn to hơn cả chiếc xe ô tô nữa.
Những người bên trong nhà xưởng cầm dụng cụ, ai nấy đều tranh nhau chọn đá thô.
“Bọn họ đang làm gì thế?”, Lý Yên cảm thấy không hiểu nên hỏi Hoàng Hách.
“Nếu tôi không đoán nhầm thì những người này chắc là đang cược đá!”, Hoàng Hách nghĩ một lúc: “Cược đá phố biến ở Tỉnh Vân và Miến Điện, cách Hải Thành rất xa, không ngờ cũng có cược đá”.
“Ha ha, cậu thanh niên, chắc cậu không biết rồi, ông chủ của sân cược đá này chính là người ở Tỉnh Vân, chỉ là sau này đến Hải Thành phát triển thôi. Con phố ngọc bích này chính là do một tay ông chủ đó gây dựng phát triển đó”, một người già vô cùng nhiệt tình, thấy Hoàng Hách thắc mắc liền mỉm cười giải thích.
“Thì ra là vậy!”, Hoàng Hách nghe thấy, trong lòng không khỏi kính phục. Con phố ngọc bích này có quy mô rất lớn, muốn phát triển được một sản nghiệp như vậy thì phải cần một thế lực mạnh cỡ nào.
“Sao, cậu thanh niên, chơi một ván đi”, người già đó híp mắt cười nhìn Hoàng Hách, chỉ vào những viên đá thô ngọc bích trên kệ sắt kia.
“Ha ha, cháu xem trước đã!”, Hoàng Hách mỉm cười, chứ không đồng ý luôn. Dù sao anh không hiểu gì về cược đá cả, nếu liều lĩnh ra tay, e rằng sẽ bị thua ngay.
“Cũng được, cậu cứ từ từ xem, lão già tôi phải đi thử vận may đây”, ông già cười ha ha nói, sau đó bắt đầu chăm chú chọn đá trên kệ sắt.
Đúng lúc này, một giọng nói vui mừng reo lên.
“Ha ha, trúng rồi, trúng rồi!”, thấy một người trung niên hưng phấn nhảy cẫng lên bên cạnh máy cắt đá. Còn người đàn ông khác đang thao tác máy cắt đá cắt ra một viên đá thô to bằng chậu rửa mặt. Những vụn đá bay ra, sẽ nhìn thấy một màu xanh biếc lộ ra từ kẽ hở được cắt.
Một lúc sau, viên đá thô đó được cắt thành hai phần. Hai nửa mặt đá mở ra, chỉ thấy trên mặt cắt bằng phẳng xuất hiện một mảng ngọc bích to bằng nắm đấm tay.
“Quả nhiên đã cược trúng!”, thấy mảng ngọc bích, mọi người đều hưng phấn hét lên: “Viên đá này được đấy, lần này anh kiếm lớn rồi!”.
“Ha ha, may mắn, may mắn thôi!”, người trung niên cười hớn hở: “Tiếp tục cắt đi!”.
Nhìn bộ dạng hưng phấn của người trung niên, trong lòng Hoàng Hách cũng hào hứng, âm thầm mở Vô Thượng Tiên Đồng. Ngay lập tức khuôn mặt Hoàng Hách lộ ra một vẻ cổ quái.
“Ngọc bích này quả nhiên chỉ phù hợp cho người có tiền nhỉ!”, Hoàng Hách bất giác thốt lên, còn Lý Yên lại tỏ vẻ rất đỗi dửng dưng, như thể những con số này không có mấy khái niệm với cô vậy, nhìn thấy đồ đẹp cũng không thèm nhìn giá mà đeo thử luôn, khiến Hoàng Hách vô cùng hốt hoảng.
Nếu cô nhóc này không cẩn thận làm vỡ một cái, thì có bán Hoàng Hách đi cũng không đền nổi. Nhưng Hoàng Hách cũng nhìn ra được Lý Yên dường như có niềm yêu thích đặc biệt với những đồ làm bằng ngọc.
Lúc này, Lý Yên đang cầm một mặt ngọc lên, đặt trước ngực, thích thú nhìn Hoàng Hách nói: “Hoàng Hách, anh nhìn chiếc mặt ngọc này đẹp không?”.
“Đẹp”, Hoàng Hách chỉ liếc một cái, trong mắt anh lập tức phát ra một tia sáng.
Chiếc mặt ngọc màu xanh lục treo trước ngực Lý Yên, cùng bộ ngực căng tròn kia phản chiếu lẫn nhau, thế mà lại có một vẻ đẹp mê hồn. Chỉ là trong vẻ đẹp đó dường như có chút khiếm khuyết. Không phải Lý Yên không xinh, mà là chiếc mặt ngọc kia thiếu một loại linh tính, khiến nó có cảm giác không xứng với Lý Yên.
“Sao trong lòng tôi đột nhiên lại có cảm giác không muốn nhỉ?”, Lý Yên nhíu mày, cuối cùng vẫn đặt miếng mặt ngọc xuống, rõ ràng là Lý Yên cảm nhận được vẻ khiếm khuyết của mặt ngọc này.
“Hừ, không mua nổi thì nói thẳng đi, lại còn không muốn, đúng là phí cả thời gian của tôi!”, nhân viên bĩu môi, bực bội cầm chiếc mặt ngọc đặt vào trong tủ.
Hoàng Hách nhíu mày, đang định đi tới nói cho một trận, là một nhân viên đâu thể có thái độ như vậy được, nhưng Lý Yên lại ngăn Hoàng Hách, mỉm cười với anh: “Chúng ta đi thôi!”.
Hoàng Hách gật đầu, không nhìn cô nhân viên kia nữa, cùng Lý Yên rời khỏi gian hàng đó.
Khó khăn lắm mới thấy được một mặt ngọc mà mình thích nhưng lại không mua, Lý Yên cũng cảm thấy hơi thiếu thiếu gì đó, Hoàng Hách hiểu điều này, trong lòng đột nhiên cảm thấy thương. Anh nhất định phải mua được một mặt ngọc đẹp nhất cho Lý Yên.
Đúng lúc hai người chuẩn bị rời khỏi phố ngọc bích, đột nhiên vọng đến những âm thanh ồn ã.
“Mau lên, chợ đá thô vừa nhập lô hàng mới về, mọi người đều qua đó rồi!”, một người gọi vừa gọi điện vừa chạy ngang qua Hoàng Hách, đúng lúc Hoàng Hách nghe được nội dung cuộc nói chuyện của người này.
“Chợ đá thô”, tim Hoàng Hách thịch một cái, nhớ về viên đá thô ngọc bích trong tay mình.
“Đi, đi xem đi”, Hoàng Hách hỏi ý kiến của Lý Yên, thấy Lý Yên cũng hơi có hứng thú, thế là hai người cùng đi về phía bên trong của phố ngọc bích.
Đi được khoảng mười phút, Hoàng Hách nhìn thấy một căn nhà to như một cái xưởng, bên trong nhà xưởng này vô cùng náo nhiệt.
Đi vào bên trong, Hoàng Hách nhìn thấy một dàn kệ sắt cực lớn. Trên kệ sắt bày kín những viên đá thô. Những viên đá thô này có những viên chỉ to bằng quả trứng gà, có những viên lại to bằng xô nước, thậm chí có vài viên còn to hơn cả chiếc xe ô tô nữa.
Những người bên trong nhà xưởng cầm dụng cụ, ai nấy đều tranh nhau chọn đá thô.
“Bọn họ đang làm gì thế?”, Lý Yên cảm thấy không hiểu nên hỏi Hoàng Hách.
“Nếu tôi không đoán nhầm thì những người này chắc là đang cược đá!”, Hoàng Hách nghĩ một lúc: “Cược đá phố biến ở Tỉnh Vân và Miến Điện, cách Hải Thành rất xa, không ngờ cũng có cược đá”.
“Ha ha, cậu thanh niên, chắc cậu không biết rồi, ông chủ của sân cược đá này chính là người ở Tỉnh Vân, chỉ là sau này đến Hải Thành phát triển thôi. Con phố ngọc bích này chính là do một tay ông chủ đó gây dựng phát triển đó”, một người già vô cùng nhiệt tình, thấy Hoàng Hách thắc mắc liền mỉm cười giải thích.
“Thì ra là vậy!”, Hoàng Hách nghe thấy, trong lòng không khỏi kính phục. Con phố ngọc bích này có quy mô rất lớn, muốn phát triển được một sản nghiệp như vậy thì phải cần một thế lực mạnh cỡ nào.
“Sao, cậu thanh niên, chơi một ván đi”, người già đó híp mắt cười nhìn Hoàng Hách, chỉ vào những viên đá thô ngọc bích trên kệ sắt kia.
“Ha ha, cháu xem trước đã!”, Hoàng Hách mỉm cười, chứ không đồng ý luôn. Dù sao anh không hiểu gì về cược đá cả, nếu liều lĩnh ra tay, e rằng sẽ bị thua ngay.
“Cũng được, cậu cứ từ từ xem, lão già tôi phải đi thử vận may đây”, ông già cười ha ha nói, sau đó bắt đầu chăm chú chọn đá trên kệ sắt.
Đúng lúc này, một giọng nói vui mừng reo lên.
“Ha ha, trúng rồi, trúng rồi!”, thấy một người trung niên hưng phấn nhảy cẫng lên bên cạnh máy cắt đá. Còn người đàn ông khác đang thao tác máy cắt đá cắt ra một viên đá thô to bằng chậu rửa mặt. Những vụn đá bay ra, sẽ nhìn thấy một màu xanh biếc lộ ra từ kẽ hở được cắt.
Một lúc sau, viên đá thô đó được cắt thành hai phần. Hai nửa mặt đá mở ra, chỉ thấy trên mặt cắt bằng phẳng xuất hiện một mảng ngọc bích to bằng nắm đấm tay.
“Quả nhiên đã cược trúng!”, thấy mảng ngọc bích, mọi người đều hưng phấn hét lên: “Viên đá này được đấy, lần này anh kiếm lớn rồi!”.
“Ha ha, may mắn, may mắn thôi!”, người trung niên cười hớn hở: “Tiếp tục cắt đi!”.
Nhìn bộ dạng hưng phấn của người trung niên, trong lòng Hoàng Hách cũng hào hứng, âm thầm mở Vô Thượng Tiên Đồng. Ngay lập tức khuôn mặt Hoàng Hách lộ ra một vẻ cổ quái.
/102
|