Ánh mắt Hoàng Hách động một cái, nếu nói Hoàng Hách không động lòng bởi lời nói của người đàn ông trung niên thì là không thể nào. Viên đá thô ngọc bích này nhìn đã biết giá trị không hề thấp, chắc chắn có thể bán với giá cực tốt. Tuy Hoàng Hách không hiểu về thị trường ngọc bích, nhưng cũng thừa hiểu một viên ngọc bích xịn thì lên đến hàng triệu và hàng chục triệu. Nếu không, người trung niên trước mặt đây sao lại bị người ta để ý rồi suýt nữa mất cả tính mạng.
Hoàng Hách tuy động lòng, nhưng vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tuy tôi không biết sao anh lại có được viên đá thô ngọc bích, nhưng là thứ mà anh và các anh em của anh dùng tính mạng của mình để đổi lấy, nếu tôi lấy nó thì tôi không phải là người”.
“Tôi thay anh giữ viên đá thô đó, chờ khi nào anh cảm thấy có thể lấy về, thì tôi sẽ trả lại nó cho anh”, trong giọng nói của Hoàng Hách có một vẻ chính trực: “Tôi không phải là quân tử, nhưng tôi sẽ không lợi dụng khi người khác đang gặp chuyện. Hôm nay tôi chỉ muốn nói với anh, mấy hôm trước tôi không cẩn thận đã làm sứt một góc của viên đá thô đó, góc sứt này coi như phí tôi bảo quản giúp các anh vậy”.
Người đàn ông trung niên nhìn Hoàng Hách với vẻ đầy bất ngờ, trong mắt phát ra một tia kỳ lạ. Anh ta không hiểu vì sao Hoàng Hách hoàn toàn có thể chiếm giữ viên đá thô ngọc bích đó, và anh ta cũng chẳng làm gì được. Ai ngờ Hoàng Hách lại từ chối, chỉ nhận phần góc bị sứt làm thù lao.
“Cậu đúng là người tốt”, một lúc sau, người đàn ông trung niên đột nhiên nói ra một câu: “Sau này ắt có báo đáp lớn!”.
Hoàng Hách mỉm cười, đồng thời trong lòng anh cũng hơi cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng ứng phó được chuyện viên đá thô ngọc bích bị vát một góc.
Sau khi dặn dò người đàn ông trung niên chú ý nghỉ ngơi, Hoàng Hách đứng dậy chào tạm biệt.
Quay về bên cạnh hai cô gái, Hoàng Hách đột nhiên cảm thấy không khí cứ sai sai, chỉ thấy Liễu Vi Nhi và Lý Yên lúc này đang trừng mắt nhìn nhau, đứng lại gần, Hoàng Hách thậm chí còn cảm nhận được luồng sát khí đang va vào nhau giữa hai người.
“Này, sao thế?”, Hoàng Hách nhìn người thanh niên áo đen đang đứng im một góc, hỏi với vẻ khó hiểu.
Người thanh niên này rõ ràng là vệ sĩ của Liễu Vi Nhi, từ sau khi Liễu Vi Nhi xuất hiện là cậu ta không rời cô ấy nửa bước.
Nghe thấy câu hỏi của Hoàng Hách, người thanh niên chỉ khẽ nhếch miệng, giọng nói có hơi bất lực: “Ai biết, suy nghĩ của phụ nữ khó đoán lắm, nhưng anh vẫn nên nhắc nhở người bạn kia của anh đi, con nhóc này khi mà điên lên thì đáng sợ lắm đó”.
Hoàng Hách ngạc nhiên nhìn người thanh niên, từ lúc người thanh niên lên tiếng, anh liền cảm nhận được người thanh niên này chắc không phải là một vệ sĩ bình thường, một vệ sĩ bình thường làm sao dám gọi chủ nhân là con nhóc điên chứ.
“Ha ha, Hoàng Hách!”, Hoàng Hách mỉm cười giơ tay ra.
“Lưu Thanh Vân!”, người thanh niên áo đen đưa tay ra bắt tay với Hoàng Hách một cách phóng khoáng: “Vệ sĩ tạm thời của Liễu Vi Nhi!”.
“Này, hai người rốt cuộc đang làm gì thế hả, mau đi đi, tôi đói lắm rồi đây!”, khi Hoàng Hách đang làm quen với Lưu Thanh Vân, hai cô gái đều đồng thanh nói.
Hoàng Hách quay đầu nhìn, bất giác phì cười. Chỉ thấy hai cô gái này không biết từ lúc nào lại nắm tay sóng vai nhau, như thể hai chị em thân thiết vậy, đâu còn vẻ không đội trời chung ban nãy nữa.
“Nhìn thấy chưa, tôi đã bảo suy nghĩ của phụ nữ rất khó đoán mà”, Lưu Thanh Vân dửng dưng nói: “Tôi đi lái xe đây”.
“Chờ tôi với, cùng đi đi!”, Hoàng Hách vội vàng sải bước nhanh, không biết vì sao, Hoàng Hách đột nhiên cảm thấy hơi sợ khi phải cùng lúc ở cùng với hai cô gái này.
...
Phía đông Hải Thành, có một khu biệt thự quy mô cực lớn, khu biệt thự này rất xa hoa, nhưng không bán cho người ngoài, chỉ vì đây là do nhà họ Thẩm xây dựng chuyên để cho người nhà họ Thẩm ở, các thành viên cùng huyết thống của nhà họ Thẩm bình thường đều ở đây. Từ khi Hải Thành được khai thác, nhà họ Thẩm đều chuyển hết ra khỏi thành phố náo nhiệt, khu biệt thự này liền trở thành đại bản doanh của nhà họ Thẩm.
Lúc này, trong một căn biệt thự ở khu biệt thự nhà họ Thẩm, Thẩm Phong đang tức tối ngồi trên sofa.
“Không thể thế được!”, dường như nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Phong cầm điện thoại Iphone đời mới nhất ở trên bàn trà lên, rồi ném mạnh xuống đất.
“Choang” một tiếng, chiếc điện thoại Iphone đắt tiền kia lập tức biến dạng, coi như không dùng được nữa.
“Mẹ kiếp, phó chủ tịch chó chết, thế mà dám quát cả bố mày!”, Thẩm Phong hung dữ nói: “Tôi sẽ cho ông biết tay!”.
Vừa nói, Thẩm Phong đứng phắt dậy, đá một phát lật đổ bàn trà, thủy tinh vỡ đầy nền nhà, trông vô cùng thê thảm.
Giải tỏa xong, cơn giận trong lòng Thẩm Phong cũng nguôi đi không ít. Cậu ta lại ngồi vào sofa, cúi đầu chìm trong suy tư.
“Không ngờ tên Hoàng Hách này lại có chút bản lĩnh, đến bí thư thành ủy cũng nói giúp hắn! Xem ra phải thay đổi sách lược hành động để đối phó với Hoàng Hách thôi”, trong mắt Thẩm Phong lộ ra một tia gian ác, trong giọng nói tràn đầy vẻ khó hiểu: “Cũng không hiểu bác cả bị sao nữa, không ngờ lại nhát gan như vậy, cứ phải đòi quang minh chính đại đánh bại Hoàng Hách. Nếu là mình, cử ra một đám người xử Hoàng Hách là xong, sạch sẽ nhanh gọn, không để lại hậu họa gì hết”.
“Tức chết đi được, lần này mình dùng nhiều mối quan hệ như vậy mà vẫn không xử được tên Hoàng Hách đó”, sắc mặt Thẩm Phong càng ngày càng sa sầm lại: “Tên Hoàng Hách đáng chết, sao mày lại muốn đối đầu với tao!”.
“Không được, lần này thua vố lớn như vậy, nếu bị truyền ra ngoài thì mấy người anh em của mình sẽ cười thối mũi mình mất”, ánh mắt Thẩm Phong lóe lên một tia lạnh lùng: “Thẩm Phong tao từ lúc nào phải chịu ấm ức như vậy chứ, Hoàng Hách, đây là do mày tự tìm đến cái chết, đừng có trách tao!”.
Vừa nói, Thẩm Phong đứng lên, cầm điện thoại bên cạnh lên gọi vào một số: “Bọ Cạp Đen à, giết cho tôi một người, tối nay 9 giờ tại quán bar Louis, không gặp không về!”.
Hoàng Hách tuy động lòng, nhưng vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Tuy tôi không biết sao anh lại có được viên đá thô ngọc bích, nhưng là thứ mà anh và các anh em của anh dùng tính mạng của mình để đổi lấy, nếu tôi lấy nó thì tôi không phải là người”.
“Tôi thay anh giữ viên đá thô đó, chờ khi nào anh cảm thấy có thể lấy về, thì tôi sẽ trả lại nó cho anh”, trong giọng nói của Hoàng Hách có một vẻ chính trực: “Tôi không phải là quân tử, nhưng tôi sẽ không lợi dụng khi người khác đang gặp chuyện. Hôm nay tôi chỉ muốn nói với anh, mấy hôm trước tôi không cẩn thận đã làm sứt một góc của viên đá thô đó, góc sứt này coi như phí tôi bảo quản giúp các anh vậy”.
Người đàn ông trung niên nhìn Hoàng Hách với vẻ đầy bất ngờ, trong mắt phát ra một tia kỳ lạ. Anh ta không hiểu vì sao Hoàng Hách hoàn toàn có thể chiếm giữ viên đá thô ngọc bích đó, và anh ta cũng chẳng làm gì được. Ai ngờ Hoàng Hách lại từ chối, chỉ nhận phần góc bị sứt làm thù lao.
“Cậu đúng là người tốt”, một lúc sau, người đàn ông trung niên đột nhiên nói ra một câu: “Sau này ắt có báo đáp lớn!”.
Hoàng Hách mỉm cười, đồng thời trong lòng anh cũng hơi cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng ứng phó được chuyện viên đá thô ngọc bích bị vát một góc.
Sau khi dặn dò người đàn ông trung niên chú ý nghỉ ngơi, Hoàng Hách đứng dậy chào tạm biệt.
Quay về bên cạnh hai cô gái, Hoàng Hách đột nhiên cảm thấy không khí cứ sai sai, chỉ thấy Liễu Vi Nhi và Lý Yên lúc này đang trừng mắt nhìn nhau, đứng lại gần, Hoàng Hách thậm chí còn cảm nhận được luồng sát khí đang va vào nhau giữa hai người.
“Này, sao thế?”, Hoàng Hách nhìn người thanh niên áo đen đang đứng im một góc, hỏi với vẻ khó hiểu.
Người thanh niên này rõ ràng là vệ sĩ của Liễu Vi Nhi, từ sau khi Liễu Vi Nhi xuất hiện là cậu ta không rời cô ấy nửa bước.
Nghe thấy câu hỏi của Hoàng Hách, người thanh niên chỉ khẽ nhếch miệng, giọng nói có hơi bất lực: “Ai biết, suy nghĩ của phụ nữ khó đoán lắm, nhưng anh vẫn nên nhắc nhở người bạn kia của anh đi, con nhóc này khi mà điên lên thì đáng sợ lắm đó”.
Hoàng Hách ngạc nhiên nhìn người thanh niên, từ lúc người thanh niên lên tiếng, anh liền cảm nhận được người thanh niên này chắc không phải là một vệ sĩ bình thường, một vệ sĩ bình thường làm sao dám gọi chủ nhân là con nhóc điên chứ.
“Ha ha, Hoàng Hách!”, Hoàng Hách mỉm cười giơ tay ra.
“Lưu Thanh Vân!”, người thanh niên áo đen đưa tay ra bắt tay với Hoàng Hách một cách phóng khoáng: “Vệ sĩ tạm thời của Liễu Vi Nhi!”.
“Này, hai người rốt cuộc đang làm gì thế hả, mau đi đi, tôi đói lắm rồi đây!”, khi Hoàng Hách đang làm quen với Lưu Thanh Vân, hai cô gái đều đồng thanh nói.
Hoàng Hách quay đầu nhìn, bất giác phì cười. Chỉ thấy hai cô gái này không biết từ lúc nào lại nắm tay sóng vai nhau, như thể hai chị em thân thiết vậy, đâu còn vẻ không đội trời chung ban nãy nữa.
“Nhìn thấy chưa, tôi đã bảo suy nghĩ của phụ nữ rất khó đoán mà”, Lưu Thanh Vân dửng dưng nói: “Tôi đi lái xe đây”.
“Chờ tôi với, cùng đi đi!”, Hoàng Hách vội vàng sải bước nhanh, không biết vì sao, Hoàng Hách đột nhiên cảm thấy hơi sợ khi phải cùng lúc ở cùng với hai cô gái này.
...
Phía đông Hải Thành, có một khu biệt thự quy mô cực lớn, khu biệt thự này rất xa hoa, nhưng không bán cho người ngoài, chỉ vì đây là do nhà họ Thẩm xây dựng chuyên để cho người nhà họ Thẩm ở, các thành viên cùng huyết thống của nhà họ Thẩm bình thường đều ở đây. Từ khi Hải Thành được khai thác, nhà họ Thẩm đều chuyển hết ra khỏi thành phố náo nhiệt, khu biệt thự này liền trở thành đại bản doanh của nhà họ Thẩm.
Lúc này, trong một căn biệt thự ở khu biệt thự nhà họ Thẩm, Thẩm Phong đang tức tối ngồi trên sofa.
“Không thể thế được!”, dường như nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Phong cầm điện thoại Iphone đời mới nhất ở trên bàn trà lên, rồi ném mạnh xuống đất.
“Choang” một tiếng, chiếc điện thoại Iphone đắt tiền kia lập tức biến dạng, coi như không dùng được nữa.
“Mẹ kiếp, phó chủ tịch chó chết, thế mà dám quát cả bố mày!”, Thẩm Phong hung dữ nói: “Tôi sẽ cho ông biết tay!”.
Vừa nói, Thẩm Phong đứng phắt dậy, đá một phát lật đổ bàn trà, thủy tinh vỡ đầy nền nhà, trông vô cùng thê thảm.
Giải tỏa xong, cơn giận trong lòng Thẩm Phong cũng nguôi đi không ít. Cậu ta lại ngồi vào sofa, cúi đầu chìm trong suy tư.
“Không ngờ tên Hoàng Hách này lại có chút bản lĩnh, đến bí thư thành ủy cũng nói giúp hắn! Xem ra phải thay đổi sách lược hành động để đối phó với Hoàng Hách thôi”, trong mắt Thẩm Phong lộ ra một tia gian ác, trong giọng nói tràn đầy vẻ khó hiểu: “Cũng không hiểu bác cả bị sao nữa, không ngờ lại nhát gan như vậy, cứ phải đòi quang minh chính đại đánh bại Hoàng Hách. Nếu là mình, cử ra một đám người xử Hoàng Hách là xong, sạch sẽ nhanh gọn, không để lại hậu họa gì hết”.
“Tức chết đi được, lần này mình dùng nhiều mối quan hệ như vậy mà vẫn không xử được tên Hoàng Hách đó”, sắc mặt Thẩm Phong càng ngày càng sa sầm lại: “Tên Hoàng Hách đáng chết, sao mày lại muốn đối đầu với tao!”.
“Không được, lần này thua vố lớn như vậy, nếu bị truyền ra ngoài thì mấy người anh em của mình sẽ cười thối mũi mình mất”, ánh mắt Thẩm Phong lóe lên một tia lạnh lùng: “Thẩm Phong tao từ lúc nào phải chịu ấm ức như vậy chứ, Hoàng Hách, đây là do mày tự tìm đến cái chết, đừng có trách tao!”.
Vừa nói, Thẩm Phong đứng lên, cầm điện thoại bên cạnh lên gọi vào một số: “Bọ Cạp Đen à, giết cho tôi một người, tối nay 9 giờ tại quán bar Louis, không gặp không về!”.
/102
|