Lúc này, bác sĩ Lý cũng làm ra vẻ, nói với giọng uy nghiêm: “Ừ, bắt đầu đi, Hoàng Hách, rót cho tôi cốc trà, cổ họng của tôi khô…”.
Còn Hoàng Hách, như thể không nghe thấy lời của bác sĩ Lý vậy, chỉ chăm chú sắp xếp lại sổ khám bệnh bị vung vãi.
“Hừ!”, bác sĩ Lý bực mình liền hừ lên một tiếng rồi quay người tự đi rót trà.
…
Lại nói về đám phóng viên sau khi ra khỏi phòng khám, được một phóng viên đứng đầu dẫn đi thẳng đến góc khuất của bên ngoài đại sảnh.
“Em bảo này anh Hải, chẳng phải chúng ta phải nhắm vào tên Hoàng Hách kia à? Sao đột nhiên lại rút lui thế?”, một cô phóng viên nữ nhìn vào người phóng viên cầm đầu nói với vẻ khó hiểu.
“Thế em nghĩ trong tình huống vừa rồi em có cách nào trấn an được sự bất mãn của đám người đó không? Hơn nữa tên Hoàng Hách đó cũng không dễ đối phó, thế mà lại nghĩ ra lấy thiện cảm của bệnh nhân để đàn áp chúng ta!”, người phóng viên cầm đầu nói như vậy, gương mặt lộ ra một vẻ tức tối.
“Anh Hải, lẽ nào chúng ta cứ thế cho qua sao?”, cô phóng viên nữ lại hỏi thêm một câu, gương mặt bộc lộ vẻ lo lắng: “Nếu bỏ cuộc, Thẩm thiếu gia tuyệt đối sẽ không vui, đến lúc đó đám người chúng ta đừng hòng được yên ổn”.
Nghe thấy cô phóng viên nữ nói vậy, phóng viên cầm đầu nở nụ cười nhẹ, như thể nắm rõ được tình thế: “Yên tâm đi, vừa lúc nãy anh nhận được tin nhắn của một người bạn, thật không ngờ tên Hoàng Hách đó to gan thật, không những đắc tội với Thẩm thiếu gia, còn đắc tội với người bạn đó của anh nữa!”.
“Nghĩa là sao cơ?”, cô phóng viên nữ thấy người phóng viên cầm đầu đầy vẻ u ám, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng tò mò, vươn người về phía trước, ỏn ẻn nói.
“Hừ hừ, lát nữa em sẽ được xem kịch hay thôi, việc mà chúng ta cần làm đó là quay lại những gì chúng ta nhìn thấy, sau đó thêm mắm thêm muối”, bàn tay của phóng viên cầm đầu mạnh bạo đặt lên eo của cô phóng viên nữ, sau đó mặc kệ ánh mắt của các phóng viên khác, cứ tự nhiên lướt xuống, cuối cùng dừng lại trên bờ mông đẫy đà của cô phóng viên nữ rồi véo nhẹ một cái: “Đảm bảo sẽ làm cho Hoàng Hách phải thân bại danh liệt!”.
“Quỷ sứ!”, cô phóng viên nữ đỏ bừng mặt, cả người như mềm nhũn lại, dựa vào ngực của phóng viên cầm đầu: “Làm xong việc này Thẩm thiếu gia nhất định sẽ thăng chức cho anh!”.
“Hí hí, đến lúc đó không thiếu phần của em đâu!”, tên phóng viên cầm đầu tham lam nhìn vào mép trong cổ áo rộng thùng thình của cô phóng viên nữ, cười hí hí nói: “Tối nay anh mời em cơm đi ăn!”.
Những phóng viên khác nhìn thấy bộ dạng thân mật của hai người này, ai nấy đều biết ý ngoảnh đầu đi, như thể sớm đã quen với việc này vậy.
…
Thời gian trôi qua cũng nhanh, chớp mắt đã đến giờ ăn trưa.
Khám cho bệnh nhân cuối cùng của buổi sáng xong, bác sĩ Lý không nói không rằng đi ra khỏi phòng khám rồi đi về phía nhà ăn.
Nếu là trước đây anh ta sẽ gọi Hoàng Hách cùng đi, sau đó Hoàng Hách theo thói quen sẽ trả tiền cơm cho anh ta.
Nhưng hôm nay anh ta và Hoàng Hách khó chịu với nhau, thế mà lại thành giận, quãng thời gian sau đó anh ta không thèm để ý Hoàng Hách nữa.
Hoàng Hách đương nhiên cũng mặc kệ bác sĩ Lý.
Con người này quá ích kỷ, không có chút trách nhiệm nào.
Dù sao anh đi theo anh ta để thực tập, cũng coi như là một nửa đồ đệ của anh ta rồi, nhưng khi gặp chuyện, anh ta thậm chí không thèm nói đỡ Hoàng Hách lấy một câu mà vội rũ sạch quan hệ luôn, người như vậy không đáng để kết giao.
Đi ra khỏi phòng khám, Hoàng Hách cũng đi về phía nhà ăn.
Nhưng khi Hoàng Hách đi đến cổng nhà ăn, đột nhiên có một đám người từ một góc nào đó lao ra, lập tức bao vây Hoàng Hách.
Đám người này ăn mặc hoa hòe, phần da hở bên ngoài đều xăm đầy rồng phượng, nhìn đã biết toàn người chẳng ra gì.
Hơn nữa, điều đáng nói là trong tay đám người này đều cầm một chiếc loa phóng thanh.
“Hoàng Hách, anh là kẻ thứ ba, cướp bạn gái của tôi, loại vô liêm sỉ!”, tên tóc xanh cầm đầu giơ loa lên, hùng hùng hổ hổ chĩa vào loa hét to.
Âm thanh từ chiếc loa phóng thanh rất to, tên tóc xanh hét như vậy, thu hút được vô số ánh nhìn xung quanh.
Lúc này đang là giờ đi ăn trưa, người ra vào nhà ăn đông đúc, vừa thấy có tụ tập đám đông, ai nấy đều vây đến hóng hớt.
Tên tóc xanh thấy nhiều người xúm đến, càng hưng phấn hơn, lại hét tiếp: “Hoàng Hách, anh là loại mặt dày, tôi và người yêu tôi đã yêu nhau được ba năm, vốn dĩ chúng tôi yêu nhau như vậy, nhưng anh lại dám dụ dỗ cô ấy, anh có còn là người nữa không!”.
Vừa nói, tên tóc xanh thế mà lại òa lên khóc, nước mắt ròng ròng, trông mới đau buồn làm sao.
“Người này sao lại như vậy chứ!”.
“Đúng thế, dụ dỗ vợ của người ta, đúng là mặt dày!”.
“Mà quan trọng còn là bác sĩ nữa, đúng là làm mất mặt bác sĩ!”.
…
Những tiếng trách móc không ngớt, khiến ánh mắt Hoàng Hách hoàn toàn trở nên lạnh lẽo.
Âm mưu, tất cả đều là âm mưu! Lẽ nào vụ này cũng là do tên Thẩm Phong kia bày ra sao?
/102
|