Chẳng bao lâu, trong cung mở một bữa yến tiệc.
Trong lúc này, Mộ Dung Bắc Uyên đã một mình vào cung trước để gặp Chiêu Vũ đế.
Chiêu Vũ đế gặp hắn, lập tức khiển trách hắn.
“Ta đã ban cho con nhiều thánh chỉ như vậy, nhưng con lại không quan tâm.
Gan con đúng là ngày càng lớn, không coi ai ra gì cả.
Con cho rằng ta sẽ không dám trừng phạt con sao?”
Mộ Dung Bắc Uyên cười khổ: “Trong lúc dịch bệnh đang bùng ra như vậy, bách tính còn cảm thấy sợ hãi hơn lúc xảy ra chiến tranh.
Tự nhiên người để nhi thần rời đi như vậy, tuy biết người lo lắng cho sự an toàn của nhi thần, nhưng nếu để mỗi bách tính ở lại cố thủ như vậy, chỉ càng cảm thấy lo sợ hơn thôi.
Sở dĩ nhi thần không tuân theo Thánh chỉ của người cũng là để thể hiện ý chí dũng cảm của nhi thần và cho người dân trong thành Vô Tuyết biết rằng triều đình ta chưa bao giờ bỏ rơi họ cả.”
Đương nhiên Chiêu Vũ đế biết những gì hắn nói đều đúng cả, cộng thêm hắn đã có nhiều công lao như vậy, cho nên không muốn khiển trách hắn quá nhiều.
Sau khi nghe câu nói đó, hắn ta không thể không cảm thấy tự hào và hài lòng vì đứa con trai của mình.
Hắn ta không khỏi khen ngợi: “Lần này ở Giang Nam, ta đã nghe nói đến chiến thuật của con.
Thật xứng đáng là người con trai mà trước nay ta luôn coi trọng.
Cho dù là lần đầu tiên xuất trận, nhưng khí thế đủ để áp đảo kẻ thù.
Nếu như ngoại công con biết chắc chắn sẽ không khỏi cảm thán tuyệt vời.”
“Nhờ sức mạnh của tất cả mọi người và sự thống nhất về ý chí, nên mới có thể đạt được chiến thắng như vậy.”
Chiêu Vũ đế lại hỏi lại hỏi đến chuyện của Triệu Minh: “Tại sao con và Triệu Minh lại quen nhau vậy?”
Mộ Dung Bắc Uyên dừng lại, Chiêu Vũ đế chắc chắn đã biết rằng Triệu Minh là ông chủ của “Lan Tâm”.
Nếu hắn nói điều gì đó khác thường, chắc chắn sẽ rất dễ khiến hắn ta cảm thấy nghi ngờ.
Hắn không còn cách nào khác, đành phải giải thích rõ: “Trước đây, Khương Lan rất thích đi mua sắm ở Lân Tâm, nhi thần thường đi cùng muội ấy.
Về sau trở thành khách quen của cửa hàng nên có quen biết với ông chủ ở đó.”
Trong vô thức Mộ Dung Bắc Uyên lại nhắc đến Triệu Khương Lan, nghe đến tên Triệu Khương Lan Chiêu Vũ đế bỗng cảm thấy có chút xấu hổ.
Hắn ta xua xua tay: “Được rồi, trở về đi, nhớ đưa Triệu Minh đến dự yến tiệc.”
Để mang cảm giác trang trọng hơn, Triệu Khương Lan mặc một bộ sườn xám trắng dài, buộc tóc và đội một chiếc vương miện bằng ngọc bích.
Cho dù nàng đã cố tình trang điểm đậm một chút để các đường nét trên gương mặt không còn vẻ thùy mị như trước, màu da cũng tối hơn thường ngày một chút, nhưng vẫn không thể che đi sự thanh tú vốn có trên đôi lông mày.
Mộ Dung Bắc Uyên kiên nhẫn đứng bên cạnh đợi nàng, có chút buồn cười khi thấy nàng căng thẳng như vậy.
“Phu nhân ngốc chỉ là đi gặp phụ mẫu của ta thôi.
Hơn nữa, nàng cũng không phải chưa từng gặp bao giờ.
Bây giờ thay đổi thân phận rồi, thì càng dễ dàng hơn chứ.”
Triệu Khương Lan trừng mắt nhìn hắn rồi lại chỉ vào chính mình.
“Ta bây giờ không phải là người vợ xấu xí nữa, mà là người vợ nam nhân! Nếu như phụ hoàng biết chàng thích một ‘nam nhân’, cẩn thận phụ hoàng sẽ lột sạch da thịt của chàng!”.
/1792
|