Tất nhiên Tần Lam Nguyệt cũng biết đạo lý này.
Nàng thở ra một hơi.
Nguyệt Lộ quận chúa vẫn luôn không có đến tìm nàng, chuyện này rất có thể trở thành một vụ án chưa được giải quyết.
“Thôi bỏ đi, người trong cuộc đều liều mình để bảo vệ nam nhân này.
Tại sao ta phải lo lắng?” Tần Lam Nguyệt vươn vai: “Cửa ở đâu? Thả ta rời khỏi đây.”
“Ngươi muốn đi?”
“Ngươi quả thực còn muốn tra hỏi ta?” Tần Lam
Nguyệt nhìn chằm chằm y một lúc: “Xem ra ta dạy dỗ người vẫn chưa đủ.
“Dạy dỗ?” Đông Phương Lý lấy ra một con dao, một túi ngân châm, và một vài viên thuốc: “Dựa vào những thứ này?
Trán của Tần Lam Nguyệt giật giật, nàng sờ túi trong ống tay áo, cảm thấy bộ xiêm y này không đúng lắm.
Nàng cuối đầu nhìn xuống, mới bàng hoàng nhận ra đây vốn không phải là xiêm y của nàng.
Nàng lại nhìn vào trong.
Từ trong ra ngoài, toàn bộ xiêm y đã được thay hết.
Nàng sững người ở đó, sắc mặt từ trắng biến thành đen, từ đen chuyển sang đỏ.
Ở đây chỉ có hai người họ.
Người thay xiêm y cho nàng, còn tiện thể lấy đồ của nàng chỉ có mình Đông Phương Lý.
“Đông Phương Lý! Ngươi, ngươi nhân lúc ta đang ngủ đã thay xiêm y cho ta? Lấy đồ của ta đi?” Nàng che ngực không dám tin: “Biến thái!”
Nam nhân này không phải vì Tô Điểm Tình mà thủ thân như ngọc sao?
Thay xiêm y cho nàng là mưu tính chuyện gì?
Sắc mặt Đông Phương Lý tối sầm lại.
Y rất muốn nói với nàng là xiêm y trên người nàng bị ướt đẫm mồ hội cần phải thay, y mới lệnh cho Đỗ Khứ đi tìm Lục Bảo đến và thay cho nàng bộ xiêm y mới.
Nào ngờ nữ nhân này lại nghi ngờ y.
Y nhìn dáng vẻ vừa tức giận vừa xấu hổ của Tần Lam
Nguyệt thì cảm thấy có chút buồn cười khó hiểu, y cũng không giải thích mà để mặc cho nàng hiểu lầm mình.
“Đông Phương Lý.” Tần Lam Nguyệt nhìn dáng vẻ thờ ơ của Đông Phương Lý thì nghiến răng: “Ngươi mau giải thích cho ta.”
“Ngươi muốn giải thích điều gì?”
“Ta” Tần Lam Nguyệt sững sờ.
Nàng muốn lời giải thích nào?
Chẳng qua là thay một bộ xiêm y mà thôi, nàng cũng không phải là người cổ hủ, cũng không có khái niệm nam nữ thụ thụ bất thân thì có gì phải tranh cãi?
Nàng xua tay: “Thôi bỏ đi, coi như bị chó nhìn thấy.” Sắc mặt Đông Phương Lý lập tức tối sầm hơn.
Nàng rẽ sang mắng y là chó ? “Hôm nay, ngươi không được phép ăn cơm.”
“Dựa vào đâu?”
“Dựa vào bây giờ người đang rơi vào trong tay ta.
Đông Phương Lý cười lạnh: “Người tay không tấc sắt như người thì còn có thể dấy lên sóng gió gì?”
Tần Lam Nguyệt nhìn dáng vẻ vừa lạnh lùng vừa làm cho người ta tức giận của y thì cắn răng nghiến lợi, không kiềm chế được lửa giận trong lòng mà chợt nhào tới.
“Ngươi nghĩ ta có thể dấy lên sóng gió gì?” Nàng nghiến răng gần từng chữ: “Không có kim châm gây mê, không có độc dược, ta vẫn có thể cắn chết ngươi.”
Đông Phương Lý, một tay không cử động được, tay còn lại bị nàng đè lại.
Khi Tần Lam Nguyệt nhào tới, đầu gối của nàng vừa khéo đụng phải vết thương trên đùi của y.
Sắc mặt y đột nhiên trắng bệch, đau đớn thở ra một hơi.
Thừa cơ hội này, Tần Lam Nguyệt hung hăng cắn vào bả vai y.
“Đồ điên.” Đông Phương Lý tức giận nói.
“Biết ta là kẻ điên còn dám khiêu khích ta.” Tần Lam Nguyệt đặt ngón tay lên cổ y: “Chớ nhúc nhích, nếu người nhúc nhích, ta sẽ làm cho ngươi càng đau hơn.
Đỗ Khứ đứng ở cách đó không xa, nhìn thấy Vương phi nương nương đang tựa vào người Vương gia nói những lời khiến người ta suy nghĩ bậy bạ, trán và khỏe miệng hắn giật giật.
Hắn đã phạm phải đại tội gì, tại sao phải xông vào lúc này?
Bây giờ tiến cũng không được lui cũng không xong chỉ có thể đứng im ở đó.
“Đừng để ý đến ta, đừng để ý đến ta, các người không nhìn thấy ta.” Hắn âm thầm lầm bầm.
/340
|