Đông Phương Lý thoáng rùng mình, cuối cùng mới nhận thức được bộ dạng ban nãy của mình vô cùng mất mặt.
Ánh mắt hắn tối sầm lại đáng sợ, ngoảnh sang một bên, gằn giọng tức giận: “Cút.
“Sự việc đến mức này, ta cũng không giấu ngươi nữa.
Tần Lam Nguyệt trực tiếp đối mặt với hắn, nàng nói: “Trước kia người không uống được thuốc, là ta đút cho ngươi, là ta bỏ thuốc vào miệng ngươi, sau đó uống một ngụm nước truyền vào miệng người để nuốt trôi thuốc xuống”
“Lúc giúp ngươi hạ sốt, đã sờ soạng khắp người một lần rồi.
”
“Đông Phương Lý, ngươi hiện giờ đã bị ta vấy bẩn rồi.
” Nàng lại dùng cái giọng điệu doạ người đó: “Nếu người nhất quyết muốn thủ thân như ngọc, thà chết còn hơn xấu mặt thì cứ việc, ta sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi.
”
Đông Phương Lý vừa nghe thấy mà thái dương giật giật, mặt mũi tối sầm lại, đôi mắt thì u ám.
Hắn nhìn chằm chằm vào Tần Lam Nguyệt, trong lòng tràn ngập cảm giác tức giận đến muốn phát điên.
Nữ nhân này lại có bản lĩnh chọc giận hắn chỉ trong vòng nháy mắt.
“Ngươi đừng trách ta, ta cũng là bất đắc dĩ muốn cứu người, cứu một mạng người còn hơn xây bảy thoả tháp, ta làm việc thiện tích đức, còn người muốn giữ gìn sự trong trắng cho bản thân lại là chuyện của ngươi, không liên quan tới ta, huống chi, lúc ở Ngự Đường Đỉnh, là người chủ động.
“Tần Lam Nguyệt!”
“Ta đâu có điếc.
” Nhìn thấy vẻ mặt xám xịt tức tối của Đông Phương Lý, Tần Lam Nguyệt cảm thấy vô cùng phấn khởi.
Chỉ cần hắn ta nổi khùng là nàng lại vui vẻ.
“Đúng rồi, ta đã nói phải trả lại ân huệ cho ngươi, cho nên ta sẽ không để người chết, đợi sau khi giải được độc trong cơ thể người, lúc đó muốn sống hay chết, tuỳ người lựa chọn.
Dứt lời, nàng đặt ngón tay thon dài lên trán hắn, vuốt nhẹ.
Lúc Đông Phương Lý muốn ngăn nàng lại, bàn tay nàng đã lướt qua môi hắn, đầu cũng cúi thấp xuống, khoảng cách giữa hai người bọn họ rất gần.
Đỗ Khứ và Lâm thái y nhìn thấy thế thì ngượng ngùng đến đỏ mặt tía tai, vội vội vàng vàng mà ù té chạy ra ngoài.
“Yên lặng một chút có được không?” Tần Lam Nguyệt khẽ nói.
“Nếu còn tiếp tục làm ồn, ta sẽ bịt miệng người lại, ta không có ưa sạch sẽ, càng không có khái niệm nam nữ thụ thụ bất thân, khiêu khích ta, ta không chắc sẽ làm ra cái chuyện gì đâu.
Ánh mắt Tần Lam Nguyệt mang theo ý cười: “Đông Phương Lý, người thông minh như vậy đáng ra nên biết từ sớm là người càng ghét ta làm gì, ta lại cứ làm cái đó chứ.
Khoảng cách giữa hai người bọn họ quá gần, gần đến mức hắn có thể nghe rõ từng hơi thở của nàng.
Đông Phương Lý căng thẳng đến mức cổ họng nghẹn ứ lại, khô khốc, tim đập thình thịch.
Cảm giác bối rối đó khó có thể diễn tả bằng lời, trên khuôn mặt anh tuấn thoáng chút ngại ngùng mà đỏ lên, hắn không dám nhìn nàng.
Cảm giác đó không phải sự tức giận, mà là loại cảm giác trước nay chưa từng có.
“Nhịp tim người đập nhanh hơn này” Ngón tay Tần Lam Nguyệt di chuyển tới trước ngực hắn.
“Không biết xấu hổ” Đông Phương Lý quát mắng, tuy rằng ngữ khí vẫn còn yếu ớt.
“Ừ, ta không biết xấu hổ, ta không cần mặt mũi, ta lòng dạ rắn rết độc địa đấy.
” Tần Lam Nguyệt cười nham hiểm, ném chăn đệm đang ở trên người Đông Phương Lý ném xuống đất.
Đông Phương Lý không ngờ nàng lại dám vén chăn đang đắp trên người nam nhân ra, đôi mắt đẹp đẽ của hắn vừa kinh sợ, vừa tức giận lại vừa xấu hổ.
“Ngươi làm cái gì đấy!” Hắn sắp bị nữ nhân không am hiểu lẽ thường này làm cho muốn phát điên lên rồi.
“Kiểm tra xem trong chăn của người có giấu cái gì không nên giấu không” Tần Lam Nguyệt rũ rũ cái chăn, chẳng phát hiện ra có gì cả.
Mặc kệ ánh mắt như muốn giết người của Đông
Phương Lý đang nhìn mình, Tần Lam Nguyệt vô tư lôi cái gối dưới đầu hắn ra, rũ thật mạnh.
Một túi thơm màu tím sầm rơi ra.
Trên túi thơm có thêu hai con bướm đang nhẹ nhàng bay lượn, trông rất sinh động.
Nàng nhặt túi thơm lên nhìn ngắm một lúc, vật này đáng ra phải là của nữ nhân mới đúng.
“y da Đông Phương Lý, vật định tình này thật là xui xẻo nha, điệp hoá thành đôi, nghĩ chính mình giống như Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài sao? Đúng là buồn nôn.
Tần Lam Nguyệt cười lạnh.
/340
|