Lúc này Lăng Nhược Huyên đang đi khắp núi, kỳ trân dị thảo thu hoạch khá dồi dào, như Thiên Hoa Phấn, Tuyết Thượng Nhất Chi Hao, Hoa Nhị Thạch, Tiên Hạc Thảo các loại đều hái được, cuối cùng hai vị thuốc Tử Châu cùng Thất Diệp Nhất Chi Hoa chỉ có một chút. Trước tiên nói điều này, xung quanh Thất Diệp Nhất Chi Hoa đều mọc ra bụi gai mang kịch độc, nếu như không cẩn thận bị đâm vào, chỉ cần một khắc hồn sẽ đoạn Hoàng Tuyền, mà Tử Châu này càng kỳ lạ, căn bản không cần hái đi, chỉ cần thành tâm bái lễ, nó sẽ đồng ý đi theo ngươi. Cuối cùng ở phía dưới khe núi phát hiện có một bụi gai màu đen che kín Thất Diệp Nhất Chi Hoa. Lăng Nhược Huyên từ một của cành cây, lại cởi đai lưng xuống, làm một cái nút thòng lọng, cẩn thận từng li từng tí đem nút buộc thả vào bên trong bụi gai, rồi nhẹ nhàng kéo lên. Mà một bên phát ra ánh tím nhàn nhạt của Tử Châu, ánh mặt trời chiếu xuống càng thêm rạng rỡ (rạng ngời rực rỡ). Lăng Nhược Huyên đi tới trước Tử Châu, nhẹ nhàng quỳ xuống đất rồi nhẹ giọng nói: "Tử Châu, ta cần ngươi để trị liệu cho bệnh ngốc của đệ đệ, ngươi có bằng lòng hay không?". Một lát sau, Tử Châu không có bất kỳ phản ứng nào, nhớ tới ở bản chép tay của mẫu thân bên trong cuốn sổ ghi chép, Tử Châu tràn đầy linh tính, là người hữu duyên mới có được, nếu như sử dụng ngoại lực để đạt được, Tử Châu sẽ mất đi giá trị của nó, trở thành một hạt châu bỏ đi. Lần thứ hai khẩn cầu, chỉ thấy Tử Châu này từ từ hiện lên, bay trên không trung, đưa bàn tay ra, Tử Châu vô cùng linh khí bay đến trong tay Lăng Nhược Huyên, chậm rãi gục vào trong lòng bàn tay.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đã là buổi trưa, nhìn giỏ đầy dược liệu, tâm tình hết sức vui mừng. Mang theo giỏ bước nhanh xuống chân núi, trên đường, phát hiện ở trong bụi cỏ chỉ có gà rùng, tốc độ của Lăng Nhược Huyên nhanh như tia chớp, dùng cục đá trên đất đâm thủng mắt con gà rừng, con gà rừng không chút giãy dụa liền chết rồi. Khi trở về nhìn thấy đại môn đóng chặt, rõ ràng lại là cái nhóm cẩu nô tài đang làm chuyện xấu, Lăng Nhược Huyên đi tới cửa, dùng sức gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh ác độc của quản gia: "Đại tiểu thư, nô tài đã nói rồi người không được phu nhân cho phép không thể đi ra ngoài, người đánh nô tài để đi ra ngoài, phu người đã biết rồi, ra lệnh người ở ngoài cửa đứng đợi một canh giờ, lĩnh phạt mới tạm tha cho người."
"Ngươi chắc chắn chứ?". Lăng Nhược Huyên lạnh lùng hỏi, phía sau cửa rốt cuộc cũng không có người lên tiếng. Ngày thường, Lăng Nhược Huyên đã sớm biết quản gia này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, chỉ là một cánh cửa há có thể ngăn cản được nàng, chỉ thấy nàng bay lơ lửng lên trời, nặng nề đạp lên trên cửa, chốt cửa rắc một tiếng rồi gãy, lại bù thêm một cước, đại môn trong nháy mắt mở ra. Hành động này thu hút người đi đường dừng lại xem, không biết nữ tử là ai mà lại dám đạp phá đại môn Hữu Tướng phủ.
Động tác này làm kinh ngạc tất cả mọi người ở trong viện đến ngây người, e rằng Tiêu di nương nàng căn bản không nghĩ tới, nữ hài bị nàng bắt nạt bảy năm, lại có thể hai ba lần đạp liền đem đại môn đá văng, thế nhưng có nhiều người như vậy đồng thời nhìn thấy, hiện tại rút lui chính mình sẽ mất mặt, không thể làm gì hơn khác là cứng rắn mở miệng nói: "Ơ, đại tiểu thư trở về rồi hả? Ngươi lại đạp đại môn, chẳng phải là khiến người ta chế giễu sao? Tuy rằng mẫu than ngươi chết sớm, nhưng ngươi cũng không thể không có gia giáo như thế a."
"Tiêu di nương, xin mời nói lại thân phận của ngươi, ta là quý phủ con vợ cả Đại tiểu thư, ngươi mỗi ngày không đến thỉnh an ta cũng thôi, ngày hôm nay lại dám bất kính với tiên mẫu (tiên mẫu: người mẹ đã mất), nếu nói đến gia giáo, bản tiểu thư liền cẩn thận dạy dỗ ngươi cái gì là gia giáo." Nói xong, chỉ nghe hai tiếng bang bang vang lên giòn giã, trên mặt Tiêu di nương có thêm hai dấu tay, khóe miệng còn thấm ra tơ máu. Thoáng chốc, mọi người mắt dồn dập choáng váng, hay là bọn hắn nhận nhầm Đại tiểu thư sao? Tiêu di nương ở trong phủ xưng bá nhiều năm, không có người chống lại. Ngày hôm nay trước mặt mọi người lại bị thiệt lớn.
Lăng Hàm Yên bên kia thấy mẫu thân bị đánh, khóc lóc om sòm nói: "Lăng Nhược Huyên, ngươi cái tiểu tiện nhân, lại dám đánh mẫu than ta, là chán sống rồi sao?"
"Hừ, muội muội sao lại nói lời ấy a?" Lăng như huyên chê cười nói.
"Sao lại nói lời ấy, ngươi động thủ đánh mẫu than ta, ngươi nói làm sao để phạt ngươi a?". Lăng Hàm Yên bộ dạng hung hăng, tựa hồ cho rằng Lăng Nhược Huyên sợ chính mình.
"Xem ra vẫn là muội muội được gia giáo, đều là công lao của Tiêu di nương. Lại bất kính với tỷ, tùy tiện nhục mạ." Lăng Nhược Huyên không mềm không cứng nói ra. Người vây xem sau khi nghe xong đều gật gù, thấp giọng nói nhỏ, thứ nữ của Lăng phủ di nương này, ức hiếp con vợ cả quả thực đáng ghét.
Tiêu di nương nghe tất cả mọi người đối với nàng chê trách rất nhiều, chỉ hạ lệnh xua đuổi người vây xem ngoài cửa, đóng đại môn."Quản gia, giáo huấn thiệt tàn nhẫn cho ta cái tiểu tiện nhân này, lại học được cách kích động người ngoài để bắt nạt ta."
"Vâng. Phu nhân, người liền thưởng thức trà xem cuộc vui đi." Ngô quản gia cười bồi nói.
Thực sự đã quên vết sẹo đau, chuyện hồi sáng chỉ sợ hắn từ lâu quăng đến lên chín tầng mây rồi đi. "Các ngươi đều đã quên lời của ta nói hồi sáng sớm rồi sao? Ai không muốn chết, liền phóng ngựa đến đây đi." Lăng Nhược Huyên mắt lạnh đảo qua mọi người, quản gia cho rằng có Tiêu di nương ở đây, Lăng Nhược Huyên không dám động thủ đánh hắn, đánh chó còn phải xem chủ nhân không phải sao? Nhưng nàng cẩu chủ nhân đều đánh, còn sợ một con chó sao? Chỉ thấy tốc độ của Lăng Nhược Huyên nhanh như tia chớp đi tới trước mặt quản gia, một tay nắm lấy cánh tay của quản gia, tiếp theo một cước đá vào chỗ trái tim của hắn, tiếp theo lại là Hồi Toàn Thích, quản gia ngã rầm trên mặt đất, miệng phun máu tươi, ngất đi.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời, đã là buổi trưa, nhìn giỏ đầy dược liệu, tâm tình hết sức vui mừng. Mang theo giỏ bước nhanh xuống chân núi, trên đường, phát hiện ở trong bụi cỏ chỉ có gà rùng, tốc độ của Lăng Nhược Huyên nhanh như tia chớp, dùng cục đá trên đất đâm thủng mắt con gà rừng, con gà rừng không chút giãy dụa liền chết rồi. Khi trở về nhìn thấy đại môn đóng chặt, rõ ràng lại là cái nhóm cẩu nô tài đang làm chuyện xấu, Lăng Nhược Huyên đi tới cửa, dùng sức gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh ác độc của quản gia: "Đại tiểu thư, nô tài đã nói rồi người không được phu nhân cho phép không thể đi ra ngoài, người đánh nô tài để đi ra ngoài, phu người đã biết rồi, ra lệnh người ở ngoài cửa đứng đợi một canh giờ, lĩnh phạt mới tạm tha cho người."
"Ngươi chắc chắn chứ?". Lăng Nhược Huyên lạnh lùng hỏi, phía sau cửa rốt cuộc cũng không có người lên tiếng. Ngày thường, Lăng Nhược Huyên đã sớm biết quản gia này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, chỉ là một cánh cửa há có thể ngăn cản được nàng, chỉ thấy nàng bay lơ lửng lên trời, nặng nề đạp lên trên cửa, chốt cửa rắc một tiếng rồi gãy, lại bù thêm một cước, đại môn trong nháy mắt mở ra. Hành động này thu hút người đi đường dừng lại xem, không biết nữ tử là ai mà lại dám đạp phá đại môn Hữu Tướng phủ.
Động tác này làm kinh ngạc tất cả mọi người ở trong viện đến ngây người, e rằng Tiêu di nương nàng căn bản không nghĩ tới, nữ hài bị nàng bắt nạt bảy năm, lại có thể hai ba lần đạp liền đem đại môn đá văng, thế nhưng có nhiều người như vậy đồng thời nhìn thấy, hiện tại rút lui chính mình sẽ mất mặt, không thể làm gì hơn khác là cứng rắn mở miệng nói: "Ơ, đại tiểu thư trở về rồi hả? Ngươi lại đạp đại môn, chẳng phải là khiến người ta chế giễu sao? Tuy rằng mẫu than ngươi chết sớm, nhưng ngươi cũng không thể không có gia giáo như thế a."
"Tiêu di nương, xin mời nói lại thân phận của ngươi, ta là quý phủ con vợ cả Đại tiểu thư, ngươi mỗi ngày không đến thỉnh an ta cũng thôi, ngày hôm nay lại dám bất kính với tiên mẫu (tiên mẫu: người mẹ đã mất), nếu nói đến gia giáo, bản tiểu thư liền cẩn thận dạy dỗ ngươi cái gì là gia giáo." Nói xong, chỉ nghe hai tiếng bang bang vang lên giòn giã, trên mặt Tiêu di nương có thêm hai dấu tay, khóe miệng còn thấm ra tơ máu. Thoáng chốc, mọi người mắt dồn dập choáng váng, hay là bọn hắn nhận nhầm Đại tiểu thư sao? Tiêu di nương ở trong phủ xưng bá nhiều năm, không có người chống lại. Ngày hôm nay trước mặt mọi người lại bị thiệt lớn.
Lăng Hàm Yên bên kia thấy mẫu thân bị đánh, khóc lóc om sòm nói: "Lăng Nhược Huyên, ngươi cái tiểu tiện nhân, lại dám đánh mẫu than ta, là chán sống rồi sao?"
"Hừ, muội muội sao lại nói lời ấy a?" Lăng như huyên chê cười nói.
"Sao lại nói lời ấy, ngươi động thủ đánh mẫu than ta, ngươi nói làm sao để phạt ngươi a?". Lăng Hàm Yên bộ dạng hung hăng, tựa hồ cho rằng Lăng Nhược Huyên sợ chính mình.
"Xem ra vẫn là muội muội được gia giáo, đều là công lao của Tiêu di nương. Lại bất kính với tỷ, tùy tiện nhục mạ." Lăng Nhược Huyên không mềm không cứng nói ra. Người vây xem sau khi nghe xong đều gật gù, thấp giọng nói nhỏ, thứ nữ của Lăng phủ di nương này, ức hiếp con vợ cả quả thực đáng ghét.
Tiêu di nương nghe tất cả mọi người đối với nàng chê trách rất nhiều, chỉ hạ lệnh xua đuổi người vây xem ngoài cửa, đóng đại môn."Quản gia, giáo huấn thiệt tàn nhẫn cho ta cái tiểu tiện nhân này, lại học được cách kích động người ngoài để bắt nạt ta."
"Vâng. Phu nhân, người liền thưởng thức trà xem cuộc vui đi." Ngô quản gia cười bồi nói.
Thực sự đã quên vết sẹo đau, chuyện hồi sáng chỉ sợ hắn từ lâu quăng đến lên chín tầng mây rồi đi. "Các ngươi đều đã quên lời của ta nói hồi sáng sớm rồi sao? Ai không muốn chết, liền phóng ngựa đến đây đi." Lăng Nhược Huyên mắt lạnh đảo qua mọi người, quản gia cho rằng có Tiêu di nương ở đây, Lăng Nhược Huyên không dám động thủ đánh hắn, đánh chó còn phải xem chủ nhân không phải sao? Nhưng nàng cẩu chủ nhân đều đánh, còn sợ một con chó sao? Chỉ thấy tốc độ của Lăng Nhược Huyên nhanh như tia chớp đi tới trước mặt quản gia, một tay nắm lấy cánh tay của quản gia, tiếp theo một cước đá vào chỗ trái tim của hắn, tiếp theo lại là Hồi Toàn Thích, quản gia ngã rầm trên mặt đất, miệng phun máu tươi, ngất đi.
/27
|