Chúng đại thần không khỏi bội phục bản lĩnh cáo mượn oai hùm của Lăng Nhược Huyên, chỉ mất một lúc mà bảy mươi vạn lượng bạc trắng cũng đã tới tay, tương lai ai thú về nhà, của hồi môn cũng không ít rồi.
Ngay lúc mọi người đều tưởng sự tình đã kết thúc, thì sự tình không lường tới đã xảy ra rồi. Chỉ thấy thủy mâu Lăng Nhược Huyên như lưu ly nhìn về phía Duệ Vương, tao nhã hành lễ nói: Vương Gia, ngài cũng phải bồi thường cho ta.
Bản vương cũng phải bồi thường cho ngươi? Bồi thường cái gì? Duệ Vương tức giận nói.
Vương Gia, Hồ Bác Viễn cùng Tiêu Thiên Lộc đều là thuộc hạ của ngài, bọn họ chính là ỷ vào thế lực của ngài mới dám ức hiếp ta, nhìn theo cách làm của bọn họ, nếu không phải là Vương Gia ngài ngầm đồng ý, bọn họ một cái là Tam phẩm phủ doãn, một cái là Lục Phẩm chủ sự, ai cho bọn họ lá gan, tỉ mỉ bày ra cái bẫy để hãm hại Tướng phủ trưởng tử trưởng nữ.
Này, chuyện này căn bản là không phải do bản vương sai khiến. Duệ Vương vô lực giải thích.
Vì lẽ đó a, thần nữ muốn ngài bồi thường chính là vì quản lý thuộc hạ không nghiêm mới làm thần nữ nhận hết ức hiếp. Lăng Nhược Huyên bộ dáng oan ức nói.
Được rồi, coi như bản vương quản lý không nghiêm, vậy ngươi muốn bản vương bồi thường cho ngươi như thế nào a.
Vậy ngài bồi thường cho ta hai mươi vạn lượng hoàng kim là được rồi. Lăng Nhược Huyên cười xấu xa nói.
Tại sao bọn hắn là bạc trắng, mà bản vương lại là hoàng kim đây?
Bởi vì ngài là Vương Gia a, vương tử phạm pháp cũng chịu tội như thứ dân, bổng lộc của ngài so với bọn họ nhiều hơn, một người mười vạn lượng hoàng kim, hai người bọn họ phạm sai lầm, đương nhiên phải hai mươi vạn lượng hoàng kim đi, thần nữ đã giảm rồi đấy.
Ngươi, ngươi, ngươi... Duệ Vương tức đến nỗi nói không nên lời.
Vương Gia, ngươi ngươi ngươi cái gì a, ngài là đồng ý hay là không đồng ý a.
Ngày mai bản vương sai người đưa tới quý phủ cho ngươi. Nói xong, Duệ Vương hung tợn trừng Hồ Bác Viễn cùng Tiêu Thiên Lộc đứng một bên, vung ống tay áo, căm giận rời khỏi công đường. Lăng Nhược Huyên nhìn Duệ Vương tức thành bộ dáng như vậy, cái kia trong lòng thật cao hứng a, thật hả giận, chuyện này chỉ là điểm tâm thôi, món chính còn chưa dọn ra mà đã tức thành bộ dạng như vậy, nếu món chính được dọn lên, còn không biết tức thành bộ dạng nào đây.
Sự tình giải quyết thỏa đáng, Lăng Nhược Huyên chân thành tiến lên quỳ xuống nói: Hoàng Thượng anh minh, đa tạ Hoàng Thượng vì thần nữ làm chủ.
Không cần khách khí, không cần khách khí, là điều nên làm, là điều nên làm. Ngọc Thần đế như trước là bộ dáng lấy lòng. Sau đó hướng Vạn Toàn làm một cái thủ thế, Vạn Toàn lại dùng giọng nói lanh lảnh Hoàng Thượng khởi giá hồi cung. Ngọc Thần đế cùng chúng đại thần chen chúc rời khỏi công đường, chỉ để lại Hồ Bác Viễn, Tiêu Thiên Lộc hai người còn quỳ một bên.
Đem hai người bọn hắn giam giữ phân biệt đi, chờ Hoàng Thượng định đoạt rồi nói sau. Kỳ Vương đem hai người xuống giam giữ. Cười hướng Lăng Nhược Huyên nói: Như thế nào, lần này có thể hài lòng chưa.
Ân. Coi như không tồi. Tiền sinh hoạt nửa đời sau của bổn tiểu thư đã giải quyết xong. Lăng Nhược Huyên vừa cười vừa nói.
Tiền sinh hoạt nửa đời sau? Nếu thiếu bổn vương có thể vô điều kiện cho nàng mượn.
Vương Gia, ta có thể mượn a.
Đó là điều tự nhiên, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy a. Lăng Nhược Huyên tặng cho Kỳ Vương một nụ cười ngọt ngào, sau đó hướng về phía hậu đường nói: Vân Phi, Tiểu Lục tử, các ngươi rửa mặt xong rồi? Chốc lát, từ hậu đường đi ra là một công tử tao nhã cùng một gã sai vặt, người tới chính là Lăng Vân Phi cùng Tiểu Lục tử, Lăng Tương nhìn ái tử còn sống sờ sờ đi tới, lập tức vui đến phát khóc, tiến lên ôm cổ Vân Phi nước mắt tuôn đầy mặt, có thể thấy được vị trí Vân Phi trong lòng hắn là trọng yếu đến cỡ nào.
Phi nhi a, con còn sống? Phụ thân thật là cao hứng a. Nhanh lại đây để cho phụ thân nhìn xem có bị thương hay không. Lăng Tương đánh giá xung quanh người Lăng Vân Phi.
Phụ thân, Phi nhi không có việc gì, lại để cho người lo lắng, may mà có Kỳ Vương diệu kế.
A? Đây là có chuyện gì? Lăng Tương vội vã muốn biết sự tình từ đầu đến cuối.
Phụ thân, nơi này có nhiều bất tiện, hay vẫn là hồi phủ rồi nói sau.
Hảo hảo hảo Lăng Tương vừa nói vừa lôi kéo Lăng Vân Phi đi ra ngoài. . .
Trở lại trong phủ, phòng khách trong Ly Cảnh hiên đã ngồi đầy người, Lăng Tương, Trấn Quốc Công, Kỳ Vương, Trầm Ngọc Lang, Lăng Nhược Huyên còn có Tiểu Lục tử liên quan đến việc này.
Phi nhi, hiện tại con có thể nói cho phụ thân đến cùng là xảy ra chuyện gì rồi a.
Ngày đó ta bị Ngô quản gia vu hãm, tỷ tỷ tại chỗ liền vạch trần lời nói dối của hắn, ai ngờ Tiêu Thiên Lộc lại bắt người nhà Tiểu Lục Tử để hắn vu hãm ta đả thương người, Kỳ Vương lường trước đêm đó bọn hắn sẽ tới hạ độc diệt trừ bọn ta, như vậy có thể chết mà không thẩm tra lại. May mà bọn ta sớm ăn Băng Tâm đan mà tỷ tỷ nghiên chế (nghiên cứu chế tạo), bách độc bất xâm. Quả thực đêm đó bọn hắn là muốn hạ độc chết bọn ta, cho nên Kỳ Vương Gia đã nghĩ đến tương kế tựu kế, để cho bọn hắn không đánh đã khai. Lúc đó, Trầm phường chủ cũng đã chiếu cố bọn ta rất nhiều, kỳ thật đêm đó bọn họ đem ta đưa về phủ, tỷ tỷ yêu cầu đem ta đặt tại Phượng Ngâm các cũng là vì ta giải trừ độc còn lại. Chuyện còn lại mọi người đều biết rồi.
A, thì ra là thế, nhưng Thanh Phong đạo trưởng kia… Lời còn chưa nói hết, ngoài cửa truyền đến một giọng nam hùng hậu Bần đạo cũng là giúp đỡ Vương gia cùng Trầm phường chủ diễn một tuồng kịch mà thôi. Ha ha ha.
Lăng Nhược Huyên tiến lên mở cửa, cung kính đón Thanh Phong đạo trưởng đi vào.
Bần đạo bái kiến Tướng gia, bái kiến Trấn Quốc Công. Thanh Phong đạo trưởng hành lễ nói.
Đạo trưởng miễn lễ, hài nhi của ta còn sống là do có chư vị trượng nghĩa tương trợ, bổn tướng cảm tạ các vị.
Tướng gia quá khách khí, bần đạo nhận được ân huệ của Tướng gia phu nhân, năm đó bần đạo cố luyện công đả thương ngũ tạng, là Tướng gia phu nhân kịp thời vì bần đạo thi châm, lại cho ta uống Hộ Mạch đan, bảo vệ tâm mạch của ta để không bị tổn hại, cho nên mới có thể sống tới ngày nay đấy. Bây giờ, có người hãm hại con cháu nàng, ta tự nhiên xuất ra một phần lực.
Vân Phi có thể thoát khỏi kiếp nạn này, nhờ có sự tương trợ to lớn của chư vị, bây giờ Vân Phi cảm tạ chư vị. Vân Phi dứt lời liền muốn quỳ xuống, Kỳ Vương đưa tay ngăn lại nói: Không cần phải khách khí, bổn vương cũng là người tiếc tài ái tài, võ công của ngươi không kém, có hay không có lòng báo đáp cho triều đình?
Vân Phi đã báo danh tham gia khoa cử lần này.
A? Vậy là văn toàn hay là võ toàn a? Kỳ Vương cười hỏi.
Văn võ đều báo, Vân Phi cũng muốn xem thử trình độ văn học cùng võ học của mình đạt tới giai đoạn nào rồi.
Tốt, bổn vương liền chúc ngươi giành được vị trí thứ nhất, hảo hảo dốc sức cho Vân Thường ta. Kỳ Vương nâng ly trà lên vừa cười vừa nói.
Vân Phi thấy thế cũng vội vàng nâng ly trà lên cùng Kỳ Vương cùng uống cạn sạch.
Chư vị hôm nay đều vất vả, không bằng liền ở lại quý phủ cùng dùng bữa khuya a. Lăng Nhược Huyên ôn nhu nói.
Tốt, vậy hãy để nhà bếp làm chút ít đồ ăn mang ra đây đi. Lăng Tương nói.
Không cần để nhà bếp làm, hôm nay Vân Phi có thể thoát nạn, tất cả đều dựa vào sự tương trợ to lớn của chư vị đang ngồi ở đây, tiểu nữ liền tự mình xuống bếp làm chút đồ ăn khuya cho mọi người nhấm nháp, mong rằng chư vị không ghét bỏ trù nghệ không tinh thông của tiểu nữ.
Lời vừa nói ra, Lăng Tương nhìn về phía Lăng Nhược Huyên bộ dáng bình tĩnh, nữ nhi của mình biết làm cơm sao? Chưa bao giờ thấy qua nàng xuống bếp a, đừng nói đến lúc đó đường trắng cùng muối mặn cũng phân không rõ, lại đem dấm chua làm xì dầu, vậy bữa cơm này làm sao có thể nuốt xuống a. Lại nhìn bộ dáng Lăng Vân Phi, tựa hồ không lo tỷ tỷ của hắn làm ra đồ ăn khó nuốt, còn có thần sắc chờ mong biểu hiện rõ ở trên mặt, chẳng lẽ. . .
Thời gian ước chừng hai chung trà, Lăng Nhược Huyên mang theo nha hoàn của mình bưng đồ ăn thơm phức lên, măng khô mùa đông, tôm nõn long tỉnh, nhất phẩm đậu hũ, cá chua Tây Hồ, bánh dẻo hoa hồng nhân hoa hồng hạt sen, cát tường như ý cuốn, cháo cẩu kỷ tử, lúc mà một bàn đồ ăn được bưng lên, mọi người ở đây ngoại trừ Lăng Vân Phi, tất cả đều trố mắt líu lưỡi, tướng phủ đích nữ này được nuôi dưỡng tại khuê phòng, rõ ràng là trù nghệ khéo tay, Kỳ Vương không khỏi nghĩ thầm Lăng Nhược Huyên, nàng đến cùng còn có bao nhiêu tài hoa mà bổn vương không biết đây. Đồ ăn nhẹ nhàng khoan khoái mà ngon miệng, chay mặn kết hợp vừa phải, nhất là Thanh Phong đạo trưởng đối với hai đĩa thức ăn nhất phẩm đậu hũ cùng măng khô mùa đông là khen không dứt miệng, mấy người còn lại cũng không nói chuyện, dưới mấy đôi đũa đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ đều phân chia đồ ăn trên bàn đồ ăn nhỏ.
Lăng Tương lần đầu tiên nếm thử đồ ăn nữ nhi làm, vừa mừng vừa sợ, bàn đồ ăn nhỏ này hương vị tương tự như vậy, lúc Nhược Huyên còn nhỏ, Vân Phi vẫn còn trong bụng Hạ Hầu Ngạo Tuyết, Hạ Hầu Ngạo Tuyết đã từng làm cho hắn bàn đồ ăn này, kể từ bảy năm trước, khi Hạ Hầu Ngạo Tuyết tạ thế, tư vị thức ăn này cũng không ai có thể làm được. Nhưng ngày hôm nay, nữ nhi của nàng lại làm ra bàn đồ ăn nhỏ này, có thể nào lại để cho hắn không kinh hãi không vui mừng đây.
Lúc này Trầm Ngọc Lang cùng Trấn Quốc Công cũng có tâm sự trong lòng, Trấn Quốc Công nhìn việc làm của Lăng Nhược Huyên, thật sự là càng lúc càng giống muội muội Ngạo Tuyết mất sớm của mình, tay nghề nấu ăn cũng nhận được chân truyền, chỉ mong cháu gái ngoại của mình tương lai có thể hạnh phúc, nữ tử như vậy cũng nên có cuộc sống hạnh phúc. Trầm Ngọc Lang tức thì tin chắc một điểm, có thể xứng được với Kỳ Vương không ai vượt qua được Lăng Nhược Huyên, mà có thể cho Lăng Nhược Huyên hạnh phúc cũng chỉ có Kỳ Vương. Như vậy, còn bản thân mình đây? Tình cảm của mình sẽ như thế nào? Vậy thầm lặng yêu nàng a, thầm lặng yêu nàng, nhìn nàng sống hạnh phúc, mình cũng sẽ hạnh phúc đấy.
Một bữa cơm mà mỗi người đều có mang tâm sự trong lòng đã kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Thiên Lộc liền phái người đưa tới quý phủ ba mươi lăm vạn lượng ngân phiếu, Lăng Nhược Huyên nhìn thấy ngân phiếu không vui nói: Vì sao là ngân phiếu, mà không phải bạc đây? Nếu như ta lấy ngân phiếu mà không thể đổi, vậy thì làm như thế nào đây?
Lăng tiểu thư xin yên tâm, ngân phiếu tuyệt đối có thể đổi thành bạc đấy. Hơn nữa, cái này nếu là đổi thành bạc chuyển đến quý phủ, chỉ sợ khuê phòng của Lăng tiểu thư cũng không bỏ vào được. Chẳng lẽ không sợ tặc nhớ thương, cướp sạch không còn sao? Quản gia của Tiêu Thiên Lộc Tiêu Tán châm chọc nói.
Lời này của Tiêu quản gia đã sai rồi, nếu là bạc, rương hòm nặng như vậy, nếu có tặc thì làm thế nào mà chuyển được đây? Ngân phiếu mới dễ trộm đi chứ, cầm lên ước lượng nhét vào ngực là rời đi được rồi. Lăng Nhược Huyên chính là Lăng Nhược Huyên, lập tức dăm ba câu liền đánh đầu trở về. Xoay mặt hướng nha hoàn sau lưng phân phó nói: Phán Thu Túy Đông, hai người các ngươi hảo hảo nhìn ngân phiếu Tiêu phủ đưa tới nhưng lại có vấn đề, cùng Tiêu quản gia đi tiền trang đem ngân phiếu chuyển sang tên của ta, thuận tiện lấy một ngàn lượng bạc về, nhớ rõ phải đổi ba trăm năm mươi ngàn lượng cùng mười ngàn lượng thành bạc vụn. Tiêu Tán nghe xong, tức đến nổ phổi luôn rồi, nghe lão gia nhà mình đã từng nói qua Lăng Nhược Huyên này là nhanh mồm nhanh miệng đấy, hôm nay vừa thấy nhanh mồm nhanh miệng đều là nhẹ đấy, quả thực là răng bằng sắt răng bằng đồng(?). Nhưng mà phải làm thế nào đây? Hay là đi theo nha hoàn bên người nàng tới tiền trang xử lý sự tình chuyển ngân phiếu a.
Quản gia Tiêu phủ còn chưa đi ra ngoài, Hồ quản gia đã đến.
Hồ quản gia, tới thật đúng lúc a, Tiêu gia vừa mới đưa xong ngân phiếu, ngươi đã tới rồi, thật đúng là trùng hợp a. Chẳng lẽ Hồ quản gia cũng là đến chuyển giao ngân phiếu đấy sao? Lăng Nhược Huyên hơi có vẻ không vui nói.
Ha ha, Lăng tiểu thư a, cái này bạc không có nhiều như vậy a, rồi nói đưa tới cũng không tiện, ngân phiếu thuận tiện hơn, cũng thuận tiện cho tiểu thư thu trữ không phải sao. Hồ Minh đầy nịnh nọt nói.
Ừ ừ, Hồ quản gia nói cũng đúng. Mộng Xuân, Tư Hạ, hai người các ngươi cũng theo Hồ quản gia đi một chuyến a, đồng dạng như trước lãnh một ngàn lượng bạc, còn ba trăm ngàn lượng nên đổi thành năm mươi ngàn lượng cùng mười ngàn lượng bạc vụn, các ngươi bốn người ngồi xe ngựa của ta đi, như vậy cũng an toàn chút ít.
Mặc dù Tiêu Tán cùng Hồ Minh cũng chưa từng bị chèn ép đến như vậy, lại để cho một tiểu nha đầu sai bốn cái nha hoàn cùng mình đi lấy bạc, ai bảo cha của người ta là tướng gia, còn có Hoàng Thượng làm chỗ dựa đây. Chỉ trách lão gia nhà mình đắc tội người ta chứ sao. . .
Tiêu Hồ hai nhà đều đưa ngân phiếu tới, thời điểm đang muốn quay người vào phủ, Duệ Vương đã đến. . .
p/s: 1 vạn lượng= 10 ngàn lượng
Tương tự: 30 vạn lượng= 300 ngàn lượng
Ngay lúc mọi người đều tưởng sự tình đã kết thúc, thì sự tình không lường tới đã xảy ra rồi. Chỉ thấy thủy mâu Lăng Nhược Huyên như lưu ly nhìn về phía Duệ Vương, tao nhã hành lễ nói: Vương Gia, ngài cũng phải bồi thường cho ta.
Bản vương cũng phải bồi thường cho ngươi? Bồi thường cái gì? Duệ Vương tức giận nói.
Vương Gia, Hồ Bác Viễn cùng Tiêu Thiên Lộc đều là thuộc hạ của ngài, bọn họ chính là ỷ vào thế lực của ngài mới dám ức hiếp ta, nhìn theo cách làm của bọn họ, nếu không phải là Vương Gia ngài ngầm đồng ý, bọn họ một cái là Tam phẩm phủ doãn, một cái là Lục Phẩm chủ sự, ai cho bọn họ lá gan, tỉ mỉ bày ra cái bẫy để hãm hại Tướng phủ trưởng tử trưởng nữ.
Này, chuyện này căn bản là không phải do bản vương sai khiến. Duệ Vương vô lực giải thích.
Vì lẽ đó a, thần nữ muốn ngài bồi thường chính là vì quản lý thuộc hạ không nghiêm mới làm thần nữ nhận hết ức hiếp. Lăng Nhược Huyên bộ dáng oan ức nói.
Được rồi, coi như bản vương quản lý không nghiêm, vậy ngươi muốn bản vương bồi thường cho ngươi như thế nào a.
Vậy ngài bồi thường cho ta hai mươi vạn lượng hoàng kim là được rồi. Lăng Nhược Huyên cười xấu xa nói.
Tại sao bọn hắn là bạc trắng, mà bản vương lại là hoàng kim đây?
Bởi vì ngài là Vương Gia a, vương tử phạm pháp cũng chịu tội như thứ dân, bổng lộc của ngài so với bọn họ nhiều hơn, một người mười vạn lượng hoàng kim, hai người bọn họ phạm sai lầm, đương nhiên phải hai mươi vạn lượng hoàng kim đi, thần nữ đã giảm rồi đấy.
Ngươi, ngươi, ngươi... Duệ Vương tức đến nỗi nói không nên lời.
Vương Gia, ngươi ngươi ngươi cái gì a, ngài là đồng ý hay là không đồng ý a.
Ngày mai bản vương sai người đưa tới quý phủ cho ngươi. Nói xong, Duệ Vương hung tợn trừng Hồ Bác Viễn cùng Tiêu Thiên Lộc đứng một bên, vung ống tay áo, căm giận rời khỏi công đường. Lăng Nhược Huyên nhìn Duệ Vương tức thành bộ dáng như vậy, cái kia trong lòng thật cao hứng a, thật hả giận, chuyện này chỉ là điểm tâm thôi, món chính còn chưa dọn ra mà đã tức thành bộ dạng như vậy, nếu món chính được dọn lên, còn không biết tức thành bộ dạng nào đây.
Sự tình giải quyết thỏa đáng, Lăng Nhược Huyên chân thành tiến lên quỳ xuống nói: Hoàng Thượng anh minh, đa tạ Hoàng Thượng vì thần nữ làm chủ.
Không cần khách khí, không cần khách khí, là điều nên làm, là điều nên làm. Ngọc Thần đế như trước là bộ dáng lấy lòng. Sau đó hướng Vạn Toàn làm một cái thủ thế, Vạn Toàn lại dùng giọng nói lanh lảnh Hoàng Thượng khởi giá hồi cung. Ngọc Thần đế cùng chúng đại thần chen chúc rời khỏi công đường, chỉ để lại Hồ Bác Viễn, Tiêu Thiên Lộc hai người còn quỳ một bên.
Đem hai người bọn hắn giam giữ phân biệt đi, chờ Hoàng Thượng định đoạt rồi nói sau. Kỳ Vương đem hai người xuống giam giữ. Cười hướng Lăng Nhược Huyên nói: Như thế nào, lần này có thể hài lòng chưa.
Ân. Coi như không tồi. Tiền sinh hoạt nửa đời sau của bổn tiểu thư đã giải quyết xong. Lăng Nhược Huyên vừa cười vừa nói.
Tiền sinh hoạt nửa đời sau? Nếu thiếu bổn vương có thể vô điều kiện cho nàng mượn.
Vương Gia, ta có thể mượn a.
Đó là điều tự nhiên, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy a. Lăng Nhược Huyên tặng cho Kỳ Vương một nụ cười ngọt ngào, sau đó hướng về phía hậu đường nói: Vân Phi, Tiểu Lục tử, các ngươi rửa mặt xong rồi? Chốc lát, từ hậu đường đi ra là một công tử tao nhã cùng một gã sai vặt, người tới chính là Lăng Vân Phi cùng Tiểu Lục tử, Lăng Tương nhìn ái tử còn sống sờ sờ đi tới, lập tức vui đến phát khóc, tiến lên ôm cổ Vân Phi nước mắt tuôn đầy mặt, có thể thấy được vị trí Vân Phi trong lòng hắn là trọng yếu đến cỡ nào.
Phi nhi a, con còn sống? Phụ thân thật là cao hứng a. Nhanh lại đây để cho phụ thân nhìn xem có bị thương hay không. Lăng Tương đánh giá xung quanh người Lăng Vân Phi.
Phụ thân, Phi nhi không có việc gì, lại để cho người lo lắng, may mà có Kỳ Vương diệu kế.
A? Đây là có chuyện gì? Lăng Tương vội vã muốn biết sự tình từ đầu đến cuối.
Phụ thân, nơi này có nhiều bất tiện, hay vẫn là hồi phủ rồi nói sau.
Hảo hảo hảo Lăng Tương vừa nói vừa lôi kéo Lăng Vân Phi đi ra ngoài. . .
Trở lại trong phủ, phòng khách trong Ly Cảnh hiên đã ngồi đầy người, Lăng Tương, Trấn Quốc Công, Kỳ Vương, Trầm Ngọc Lang, Lăng Nhược Huyên còn có Tiểu Lục tử liên quan đến việc này.
Phi nhi, hiện tại con có thể nói cho phụ thân đến cùng là xảy ra chuyện gì rồi a.
Ngày đó ta bị Ngô quản gia vu hãm, tỷ tỷ tại chỗ liền vạch trần lời nói dối của hắn, ai ngờ Tiêu Thiên Lộc lại bắt người nhà Tiểu Lục Tử để hắn vu hãm ta đả thương người, Kỳ Vương lường trước đêm đó bọn hắn sẽ tới hạ độc diệt trừ bọn ta, như vậy có thể chết mà không thẩm tra lại. May mà bọn ta sớm ăn Băng Tâm đan mà tỷ tỷ nghiên chế (nghiên cứu chế tạo), bách độc bất xâm. Quả thực đêm đó bọn hắn là muốn hạ độc chết bọn ta, cho nên Kỳ Vương Gia đã nghĩ đến tương kế tựu kế, để cho bọn hắn không đánh đã khai. Lúc đó, Trầm phường chủ cũng đã chiếu cố bọn ta rất nhiều, kỳ thật đêm đó bọn họ đem ta đưa về phủ, tỷ tỷ yêu cầu đem ta đặt tại Phượng Ngâm các cũng là vì ta giải trừ độc còn lại. Chuyện còn lại mọi người đều biết rồi.
A, thì ra là thế, nhưng Thanh Phong đạo trưởng kia… Lời còn chưa nói hết, ngoài cửa truyền đến một giọng nam hùng hậu Bần đạo cũng là giúp đỡ Vương gia cùng Trầm phường chủ diễn một tuồng kịch mà thôi. Ha ha ha.
Lăng Nhược Huyên tiến lên mở cửa, cung kính đón Thanh Phong đạo trưởng đi vào.
Bần đạo bái kiến Tướng gia, bái kiến Trấn Quốc Công. Thanh Phong đạo trưởng hành lễ nói.
Đạo trưởng miễn lễ, hài nhi của ta còn sống là do có chư vị trượng nghĩa tương trợ, bổn tướng cảm tạ các vị.
Tướng gia quá khách khí, bần đạo nhận được ân huệ của Tướng gia phu nhân, năm đó bần đạo cố luyện công đả thương ngũ tạng, là Tướng gia phu nhân kịp thời vì bần đạo thi châm, lại cho ta uống Hộ Mạch đan, bảo vệ tâm mạch của ta để không bị tổn hại, cho nên mới có thể sống tới ngày nay đấy. Bây giờ, có người hãm hại con cháu nàng, ta tự nhiên xuất ra một phần lực.
Vân Phi có thể thoát khỏi kiếp nạn này, nhờ có sự tương trợ to lớn của chư vị, bây giờ Vân Phi cảm tạ chư vị. Vân Phi dứt lời liền muốn quỳ xuống, Kỳ Vương đưa tay ngăn lại nói: Không cần phải khách khí, bổn vương cũng là người tiếc tài ái tài, võ công của ngươi không kém, có hay không có lòng báo đáp cho triều đình?
Vân Phi đã báo danh tham gia khoa cử lần này.
A? Vậy là văn toàn hay là võ toàn a? Kỳ Vương cười hỏi.
Văn võ đều báo, Vân Phi cũng muốn xem thử trình độ văn học cùng võ học của mình đạt tới giai đoạn nào rồi.
Tốt, bổn vương liền chúc ngươi giành được vị trí thứ nhất, hảo hảo dốc sức cho Vân Thường ta. Kỳ Vương nâng ly trà lên vừa cười vừa nói.
Vân Phi thấy thế cũng vội vàng nâng ly trà lên cùng Kỳ Vương cùng uống cạn sạch.
Chư vị hôm nay đều vất vả, không bằng liền ở lại quý phủ cùng dùng bữa khuya a. Lăng Nhược Huyên ôn nhu nói.
Tốt, vậy hãy để nhà bếp làm chút ít đồ ăn mang ra đây đi. Lăng Tương nói.
Không cần để nhà bếp làm, hôm nay Vân Phi có thể thoát nạn, tất cả đều dựa vào sự tương trợ to lớn của chư vị đang ngồi ở đây, tiểu nữ liền tự mình xuống bếp làm chút đồ ăn khuya cho mọi người nhấm nháp, mong rằng chư vị không ghét bỏ trù nghệ không tinh thông của tiểu nữ.
Lời vừa nói ra, Lăng Tương nhìn về phía Lăng Nhược Huyên bộ dáng bình tĩnh, nữ nhi của mình biết làm cơm sao? Chưa bao giờ thấy qua nàng xuống bếp a, đừng nói đến lúc đó đường trắng cùng muối mặn cũng phân không rõ, lại đem dấm chua làm xì dầu, vậy bữa cơm này làm sao có thể nuốt xuống a. Lại nhìn bộ dáng Lăng Vân Phi, tựa hồ không lo tỷ tỷ của hắn làm ra đồ ăn khó nuốt, còn có thần sắc chờ mong biểu hiện rõ ở trên mặt, chẳng lẽ. . .
Thời gian ước chừng hai chung trà, Lăng Nhược Huyên mang theo nha hoàn của mình bưng đồ ăn thơm phức lên, măng khô mùa đông, tôm nõn long tỉnh, nhất phẩm đậu hũ, cá chua Tây Hồ, bánh dẻo hoa hồng nhân hoa hồng hạt sen, cát tường như ý cuốn, cháo cẩu kỷ tử, lúc mà một bàn đồ ăn được bưng lên, mọi người ở đây ngoại trừ Lăng Vân Phi, tất cả đều trố mắt líu lưỡi, tướng phủ đích nữ này được nuôi dưỡng tại khuê phòng, rõ ràng là trù nghệ khéo tay, Kỳ Vương không khỏi nghĩ thầm Lăng Nhược Huyên, nàng đến cùng còn có bao nhiêu tài hoa mà bổn vương không biết đây. Đồ ăn nhẹ nhàng khoan khoái mà ngon miệng, chay mặn kết hợp vừa phải, nhất là Thanh Phong đạo trưởng đối với hai đĩa thức ăn nhất phẩm đậu hũ cùng măng khô mùa đông là khen không dứt miệng, mấy người còn lại cũng không nói chuyện, dưới mấy đôi đũa đảm nhiệm hay không đảm nhiệm chức vụ đều phân chia đồ ăn trên bàn đồ ăn nhỏ.
Lăng Tương lần đầu tiên nếm thử đồ ăn nữ nhi làm, vừa mừng vừa sợ, bàn đồ ăn nhỏ này hương vị tương tự như vậy, lúc Nhược Huyên còn nhỏ, Vân Phi vẫn còn trong bụng Hạ Hầu Ngạo Tuyết, Hạ Hầu Ngạo Tuyết đã từng làm cho hắn bàn đồ ăn này, kể từ bảy năm trước, khi Hạ Hầu Ngạo Tuyết tạ thế, tư vị thức ăn này cũng không ai có thể làm được. Nhưng ngày hôm nay, nữ nhi của nàng lại làm ra bàn đồ ăn nhỏ này, có thể nào lại để cho hắn không kinh hãi không vui mừng đây.
Lúc này Trầm Ngọc Lang cùng Trấn Quốc Công cũng có tâm sự trong lòng, Trấn Quốc Công nhìn việc làm của Lăng Nhược Huyên, thật sự là càng lúc càng giống muội muội Ngạo Tuyết mất sớm của mình, tay nghề nấu ăn cũng nhận được chân truyền, chỉ mong cháu gái ngoại của mình tương lai có thể hạnh phúc, nữ tử như vậy cũng nên có cuộc sống hạnh phúc. Trầm Ngọc Lang tức thì tin chắc một điểm, có thể xứng được với Kỳ Vương không ai vượt qua được Lăng Nhược Huyên, mà có thể cho Lăng Nhược Huyên hạnh phúc cũng chỉ có Kỳ Vương. Như vậy, còn bản thân mình đây? Tình cảm của mình sẽ như thế nào? Vậy thầm lặng yêu nàng a, thầm lặng yêu nàng, nhìn nàng sống hạnh phúc, mình cũng sẽ hạnh phúc đấy.
Một bữa cơm mà mỗi người đều có mang tâm sự trong lòng đã kết thúc.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Thiên Lộc liền phái người đưa tới quý phủ ba mươi lăm vạn lượng ngân phiếu, Lăng Nhược Huyên nhìn thấy ngân phiếu không vui nói: Vì sao là ngân phiếu, mà không phải bạc đây? Nếu như ta lấy ngân phiếu mà không thể đổi, vậy thì làm như thế nào đây?
Lăng tiểu thư xin yên tâm, ngân phiếu tuyệt đối có thể đổi thành bạc đấy. Hơn nữa, cái này nếu là đổi thành bạc chuyển đến quý phủ, chỉ sợ khuê phòng của Lăng tiểu thư cũng không bỏ vào được. Chẳng lẽ không sợ tặc nhớ thương, cướp sạch không còn sao? Quản gia của Tiêu Thiên Lộc Tiêu Tán châm chọc nói.
Lời này của Tiêu quản gia đã sai rồi, nếu là bạc, rương hòm nặng như vậy, nếu có tặc thì làm thế nào mà chuyển được đây? Ngân phiếu mới dễ trộm đi chứ, cầm lên ước lượng nhét vào ngực là rời đi được rồi. Lăng Nhược Huyên chính là Lăng Nhược Huyên, lập tức dăm ba câu liền đánh đầu trở về. Xoay mặt hướng nha hoàn sau lưng phân phó nói: Phán Thu Túy Đông, hai người các ngươi hảo hảo nhìn ngân phiếu Tiêu phủ đưa tới nhưng lại có vấn đề, cùng Tiêu quản gia đi tiền trang đem ngân phiếu chuyển sang tên của ta, thuận tiện lấy một ngàn lượng bạc về, nhớ rõ phải đổi ba trăm năm mươi ngàn lượng cùng mười ngàn lượng thành bạc vụn. Tiêu Tán nghe xong, tức đến nổ phổi luôn rồi, nghe lão gia nhà mình đã từng nói qua Lăng Nhược Huyên này là nhanh mồm nhanh miệng đấy, hôm nay vừa thấy nhanh mồm nhanh miệng đều là nhẹ đấy, quả thực là răng bằng sắt răng bằng đồng(?). Nhưng mà phải làm thế nào đây? Hay là đi theo nha hoàn bên người nàng tới tiền trang xử lý sự tình chuyển ngân phiếu a.
Quản gia Tiêu phủ còn chưa đi ra ngoài, Hồ quản gia đã đến.
Hồ quản gia, tới thật đúng lúc a, Tiêu gia vừa mới đưa xong ngân phiếu, ngươi đã tới rồi, thật đúng là trùng hợp a. Chẳng lẽ Hồ quản gia cũng là đến chuyển giao ngân phiếu đấy sao? Lăng Nhược Huyên hơi có vẻ không vui nói.
Ha ha, Lăng tiểu thư a, cái này bạc không có nhiều như vậy a, rồi nói đưa tới cũng không tiện, ngân phiếu thuận tiện hơn, cũng thuận tiện cho tiểu thư thu trữ không phải sao. Hồ Minh đầy nịnh nọt nói.
Ừ ừ, Hồ quản gia nói cũng đúng. Mộng Xuân, Tư Hạ, hai người các ngươi cũng theo Hồ quản gia đi một chuyến a, đồng dạng như trước lãnh một ngàn lượng bạc, còn ba trăm ngàn lượng nên đổi thành năm mươi ngàn lượng cùng mười ngàn lượng bạc vụn, các ngươi bốn người ngồi xe ngựa của ta đi, như vậy cũng an toàn chút ít.
Mặc dù Tiêu Tán cùng Hồ Minh cũng chưa từng bị chèn ép đến như vậy, lại để cho một tiểu nha đầu sai bốn cái nha hoàn cùng mình đi lấy bạc, ai bảo cha của người ta là tướng gia, còn có Hoàng Thượng làm chỗ dựa đây. Chỉ trách lão gia nhà mình đắc tội người ta chứ sao. . .
Tiêu Hồ hai nhà đều đưa ngân phiếu tới, thời điểm đang muốn quay người vào phủ, Duệ Vương đã đến. . .
p/s: 1 vạn lượng= 10 ngàn lượng
Tương tự: 30 vạn lượng= 300 ngàn lượng
/27
|