Bóng đêm thâm trầm, mọi người đều đang ngủ, chỉ có Lăng Nhược Huyên nằm ở trên giường không ngủ được. "Đêm khuya rồi, còn chưa ngủ sao?" Bên trong gian phòng truyền đến giọng nam ôn nhu.
"Không ngủ được a, ta lo lắng cho Vân Phi an nguy." Lăng Nhược Huyên từ trên giường ngồi lên, mái tóc đen nhánh như tơ lụa buông xuống sau lưng, ánh trăng chiếu xuống càng thêm ôn nhu.
"Vương Gia" ngoài cửa sổ vang lên giọng nam lạnh lẽo.
"Thế nào? Bọn họ động thủ sao?"
"Vâng, nửa canh giờ trước, thuộc hạ tận mắt thấy Ngô Kiện hạ độc vào trong nước, công tử cùng Tiểu Lục tử cũng đã uống nước. Chắc hẳn một hồi bọn họ sẽ đến quý phủ báo là phạm nhân đã chết bất đắc kỳ tử." Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng khóc của Mộ Nhi.
"Tiểu thư, tiểu thư, công tử không tốt rồi, công tử ở trong ngục chết bất đắc kỳ tử rồi." Mộ Nhi ở ngoài cửa khóc kể lể. Kỳ Vương nâng tay đánh, Lăng Nhược Huyên trong nháy mắt liền bất tỉnh, nghe được âm thanh trong phòng, Mộ Nhi đẩy cửa mà vào, liền thấy Lăng Nhược Huyên ngất dưới đất...
"Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh lại đi a. Ma ma, Mộng Xuân nhanh a, tiểu thư ngất rồi." Nghe được tiếng kêu cứu của Mộ Nhi, mọi người đều vội vào, dìu đỡ Lăng Nhược Huyên lên giường, chờ nàng từ từ tỉnh lại, Tiền ma ma rưng rưng nói: "Tiểu thư, công tử, công tử người ở trong nhà lao tạ thế rồi." Ô ô ô ô, chính là một trận khóc.
"Di thể Vân Phi đâu" Lăng Nhược Huyên khóc nức nở nói.
"Đã được mang về, đang ở trong sân, chính Tương gia bố trí linh đường."
"Ma ma, theo ta giúp phụ thân."
Trong viện, có người vui mừng có người ưu sầu, Lăng Tương lão lệ đầy mặt, nhi tử duy nhất mất sớm, để hắn phụ thân này có thể làm sao bây giờ, Lăng Nhược Huyên được Mộ Nhi cùng Mộng Xuân nâng đi tới trong viện, nhìn Vân Phi nằm thẳng tắp ở trên ván gỗ, mắt đỏ lên, nước mắt như từng đoạn hạt châu rơi xuống. "Vân Phi, đệ làm sao không chờ tỷ tỷ cứu đệ a, mong đệ báo mộng nói cho tỷ tỷ, là ai phát điên hại đệ như vậy, tỷ tỷ nhất định sẽ báo thù cho đệ."
Nhưng vào lúc này, chung quanh Lăng phủ nổi một cơn gió, tiếp theo là một trận thanh âm u oán vang lên "Phụ thân, tỷ tỷ, ta chết oan lắm a, các ngươi hãy báo thù cho ta a."
"Vân Phi, đến cùng là ai hại ngươi, đêm nay nhất định phải báo mộng nói cho tỷ tỷ a." Âm thanh vẫn còn tiếp tục, ta chết oan lắm a, các ngươi hãy báo thù cho ta a, từng người từng người ở đây đều sợ đến hồn vía lên mây, ngay cả Tiêu di nương hàng ngày hung hăng càn quấy đều sợ hãi nhìn bốn phía, nếu lúc này có người nào vỗ nàng một cái, chắc chắn đem nàng doạ gần chết.
"Phụ thân, đêm nay liền đem Vân Phi đặt ở trong viện nữ nhi đi."
"Không được, con còn chưa xuất giá, di thể Vân Phi vẫn là để ở Ly Cảnh hiên của hắn đi."
"Không sao, Vân Phi là bào đệ của nữ nhi, tối nay nữ nhi vì đệ ấy gác đêm, nói không chắc Vân Phi sẽ nói cho nữ nhi ai hại chết đệ ấy đấy."
"Vậy phụ thân với con cùng bảo vệ." Lăng Tương rưng rưng nói.
"Không thể, nào có phụ thân vì nhi tử thủ linh, ngày mai phụ thân còn phải chào hỏi quan viên phúng viếng, vẫn là nghỉ ngơi sớm chút đi."
Trong viện Phượng Ngâm các, bọn nha hoàn khóc thành một mảnh, Tiền ma ma thương tâm đến nỗi ngất đi mấy lần, dù sao Vân Phi là do nàng nhìn lớn lên a, cùng nhi tử của mình không khác nhau mấy.
Lăng Nhược Huyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhàn nhạt nói: "Mộng Xuân, Tư Hạ, Phán Thu, Túy Đông, bốn người các ngươi đem công tử nhấc vào trong phòng."
"Tiểu thư, không thể a." Tiền ma ma vội vàng ngăn cản.
"Không có vấn đề, sau khi nhấc vào, các ngươi đều lui xuống đi, ta muốn cùng công tử trò chuyện." Bọn nha hoàn vừa nghe, Đại tiểu thư là thương tâm quá độ bị kích thích đi, công tử đã chết rồi, còn hi vọng có thể ngồi dậy nói chuyện với nàng sao? Nếu thật sự là ngồi dậy cùng nàng tán gẫu này không phải là trá thi* sao?
* trá thi: xác chết vùng dậy (~ ̄▽ ̄)~
Nhưng mà, đây là mệnh lệnh của tiểu thư các nàng, cũng chỉ được nghe theo. Trong viện rốt cục yên tĩnh lại, Lăng Nhược Huyên mở hộp kim châm ra, lấy một nhánh ngân châm, nhẹ nhàng đâm vào trong buồng tim của Vân Phi, rút ngân châm ra, Lăng Vân Phi cũng từ từ tỉnh lại, "Đến, đem dược ăn." Lăng Vân Phi nhận dược rồi nuốt vào, cười nói: "Y thuật của tỷ tỷ lại tinh thông hơn rồi."
Coong coong coong, ngoài cửa vài tiếng gõ nhẹ. Lăng Nhược Huyên mở cửa lớn ra người ở ngoài đi vào lại nhanh chóng đóng lại.
"Lăng tiểu thư, Vương Gia để ta trước tiên mang Tiểu Lục tử lại đây, Vương Gia muốn ta chuyển cáo tiểu thư, không cần lo lắng, có hắn cùng Trầm phường chủ đang chuẩn bị chuyện về sau, tất cả dựa theo kế hoạch tiến hành." Lăng Nhược Huyên không nói, chỉ là gật gù, xoay người đi tới trước bàn lấy trường châm ra đâm vào trong buồng tim của Tiểu Lục tử, tương tự chờ hắn tỉnh lại, cầm dược trong tay đưa cho hắn.
"Tiểu Lục tử một cái nát mệnh, đa tạ Đại tiểu thư cứu giúp." Tiểu Lục tử quỳ trên đất cảm động đến rơi nước mắt.
"Ngươi cũng là hiếu tử, vì lão mẫu thân cùng bào đệ mới như vậy, ngươi trước tiên trở về cùng Tàn Phong, có Vương Gia bảo vệ chu toàn ngươi yên tâm đi." Tiểu Lục tử lần thứ hai quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng vì Lăng Nhược Huyên dập đầu.
"Tàn Phong đại ca, ta muốn về xem mẫu thân ta cùng đệ đệ." Tiểu Lục tử đầy khẩn cầu nói.
"Này, ...được rồi." Tàn Phong chần chờ chốc lát vẫn là đồng ý thỉnh cầu của Tiểu Lục tử.
Trong ngõ hẻm rách nát ở Thành Bắc, trong một gian phòng nhỏ truyền đến đoạn đối thoại của mẫu tử ba người.
"Mẫu thân, nhi tử bất hiếu, để người bận tâm rồi." Tiểu Lục tử nhìn thấy mẫu thân vội vàng quỳ xuống khóc thút thít nói.
Bộp một tiếng, Tiểu Lục tử bị mẫu thân đánh một tát, "Súc sinh, ngươi cút cho ta, ta không có nhi tử như ngươi." Lão thái thái cả giận nói.
"Nương, nhi tử biết sai rồi, xin mẫu thân tha thứ cho nhi tử." Tiểu Lục tử quỳ trên mặt đất khóc kể lể.
Lão thái thái khó chịu nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Tiểu Lục tử một chút, đệ đệ một bên rưng rưng nói: "Ca ca, ngươi thực sự là không nên đi hại Đại tiểu thư cùng công tử a, đây là lấy oán trả ơn a."
"Lấy oán trả ơn? Chuyện này... chuyện này rốt cuộc là như thế nào, đệ đệ ngươi nói cho ca ca a." Tiểu Lục tử nghi ngờ nói.
"Tháng trước, Đại tiểu thư đã từng tới nhà vì mẫu thân mà chữa bệnh, sau đó còn để Mộng Xuân cô nương đưa chút bạc đến, lại cho người tu bổ nhà chúng ta. Đại tiểu thư là người tốt như vậy, huynh làm sao có thể đi hãm hại nàng đây, chẳng trách mẫu thân tức giận a." Tiểu Lục tử nhìn chung quanh một chút, chính mình từng nói nhà bị mưa dột thực sự đã được sửa chữa rồi. Nguyên lai Đại tiểu thư vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, mình làm như thế thực sự là không nên.
"Nhưng Tiêu di nương bắt các ngươi áp chế ta, ta cũng không còn cách nào khác a."
"Lão bà ta mệnh không đáng giá, Đại tiểu thư không chê ta, chữa bệnh cho ta lại đưa tiền. Đời này là báo đáp không dứt, ngươi ư, liền làm những chuyện này, có gọi thật là vì thương tâm nương. Ngươi cút cho ta, cút ra ngoài, ta không có nhi tử táng tận thiên lương (không có lương tâm) như ngươi."
"Ca ca, Đại tiểu thư đối với chúng ta ân đức, chính là chết rồi cũng báo đáp không dứt."
"Vậy các ngươi làm sao trốn ra được?"
"Là Vương Gia phái người đem chúng ta từ trong đám cháy cứu ra."
"Cái gì? Đám cháy?"
"Đúng a, ca ca, Tiêu di nương sợ chúng ta là mầm tai hoạ, đã nghĩ thiêu chết chúng ta, nếu Vương Gia không mang theo Tàn Phong đại ca cứu chúng ta, ta cùng mẫu thân đều chết rồi."
"Mẫu thân, ngươi tha thứ cho nhi tử đi, nhi tử nhất định sẽ hảo hảo báo đáp Đại tiểu thư."
Tàn Phong xem đến lúc này, móc ra một bao bạc nói: "Vốn định ngày mai đưa các ngươi rời khỏi Kinh Thành, số bạc này là Vương Gia để ta giao cho các ngươi, các ngươi hiện tại liền rời Kinh Thành đi nơi khác sinh hoạt đi, Tiêu gia sẽ không dễ dàng buông tha các ngươi."
"Tàn Phong đại ca, chúng ta đi Đại tiểu thư cùng công tử làm sao bây giờ."
"Có Vương Gia ở đây, bọn họ không dám."
"Tiểu Lục tử không đi, Tiểu Lục tử kiếp này làm trâu làm ngựa cũng phải cố gắng báo đáp ân đức của Vương Gia, Đại tiểu thư cùng công tử."
"Chuyện này..., được rồi. Ngươi đi với ta xem Vương Gia, đại nương cùng Tiểu Hổ tử các ngươi ngày mai liền dọn nhà."
"Hảo, hảo, Lục tử, nhất định phải hảo hảo báo đáp Đại tiểu thư cùng công tử."
"Nhi tử biết rồi, mạng của nhi tử đều là do Vương Gia cùng Đại tiểu thư cứu, nhi tử chính là chết cũng sẽ không để cho bọn họ đi hại Đại tiểu thư."
Tiểu Lục tử lau khô nước mắt trên mặt theo Tàn Phong trở lại Kỳ Vương phủ.
Tàn Phong đẩy cửa đi vào, Kỳ Vương cùng Trầm Ngọc Lang đang đánh cờ, Tiểu Lục tử quỳ trên mặt đất bày tỏ lòng trung thành.
"Tàn Phong, ngươi đi về nghỉ ngơi đi, đêm nay để Lôi Minh đi bảo vệ Nhược Huyên là được rồi. Mấy ngày nay ngươi cực khổ rồi. Tiểu Lục tử ngươi cũng đi xuống đi." Hai người lên tiếng trả lời rồi lui ra.
"Vương Gia cùng Lăng tiểu thư là trời đất tác hợp một đôi, có thể Lăng tiểu thư từng vì chuyện Duệ Vương từ hôn làm đến xôn xao lên, Vương Gia cũng không ngại sao?" Trầm Ngọc Lang nhàn nhạt nói.
"Không có gì để ngại, Duệ Vương hắn không nhìn được minh châu, bản vương không giống hắn thô tục như vậy."
"Vương Gia cao kiến. Vương Gia kỳ nghệ xuất sắc, không biết có đúng hay không cùng Lăng tiểu thư đánh cờ qua?"
"Không có a, nàng lúc nào cũng lạnh băng, coi như nàng là cái băng nhân, bản vương cũng có thể đem nàng ủ cho tan ra rồi."
"Ha ha, Vương Gia cũng biết trận cờ trân lung của ta là bị người phương nào phá giải." Kỳ Vương bộ dạng kinh ngạc nói: "Trận cờ trân lung có người phá giải rồi hả?"
"Đúng a, phá giải trận cờ này chính là Lăng Đại tiểu thư." Kỳ Vương vẻ mặt khó có thể tin nhìn về phía Trầm Ngọc Lang.
Giây lát, Kỳ Vương một vệt cười treo ở trên mặt, Trầm Ngọc Lang nhìn ở trong mắt, biết rõ, Kỳ Vương này cảm tình đối với Lăng tiểu thư xem ra là rất sâu, bằng không làm sao trợ giúp nàng như vậy, còn đem ám vệ của mình phái đi bảo vệ nàng. Mà chính mình ư? Từ ngày ấy Lăng tiểu thư xuất hiện trong tầm mắt hắn liền động tâm, trận cờ trân lung bao nhiêu người đều không phá giải được, nhưng nàng có thể, một nữ tử khí chất như u lan, là để hắn nhớ thương cỡ nào.
"Trầm huynh, Trầm huynh." Kỳ Vương nhìn Trầm Ngọc Lang cầm quân cờ suy tư nói.
"Nga, nga, Vương Gia, ta chịu thua rồi." Trầm Ngọc Lang vội vàng lấp liếm nói.
"Huynh là có tâm sự đi."
"Ta là đang nghĩ về kế hoạch ngày mai, mọi thứ đã chuẩn bị kỹ càng, hi vọng ngày mai bọn họ sẽ mắc câu."
"Chuyện của ngày mai, không phải chúng ta đã bàn xong từ lâu sao? Ta xem huynh là có người trong lòng đi, là cô nương nhà ai để huynh nhớ thương như thế, chơi cờ liền thất thần rồi." Kỳ Vương trêu cười nói.
"Vương Gia không nên chế nhạo ta." Trầm Ngọc Lang ngượng ngùng nói.
"Kiếp này có thể cùng nữ tử mình thích sống tương thân tương ái* là hạnh phúc , tương tự, có thể nhìn thấy nữ tử mình thích chân tình với chân ái cũng là hạnh phúc." Kỳ Vương tỏ vẻ hạnh phúc nói.
* “Tương thân tương ái”: thân thiết với nhau.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, Trầm Ngọc Lang chính mình cũng rõ ràng, cũng nhìn thấy nữ tử có thể trở thành Kỳ Vương Phi cũng chỉ có Lăng Nhược Huyên này, có thể lặng lẽ nhìn người mình thích hạnh phúc vậy cũng là một loại hạnh phúc đi.
Kỳ Vương là nhân vật cỡ nào, lúc Trầm Ngọc Lang nhắc tới Lăng Nhược Huyên thì ánh sáng trong mắt hắn (TNL) hắn (KV) liền biết, hắn (TNL) cũng khuynh tâm với nữ tử này, nếu Lăng Nhược Huyên này không thông tuệ như vậy, nếu là ngốc tí vụng về tí, thì sẽ không trêu chọc nhiều người yêu thích như vậy, không phải chính mình (KV) cũng là yêu thích sự thông tuệ của nàng sao.
Đêm đã khuya, mọi người đều nghỉ ngơi, Lăng Nhược Huyên đẩy cửa sổ ra, nhìn trong viện linh đường đã bố trí kỹ càng, đệ đệ của mình rõ ràng còn sống, nhưng muốn giả chết, xem ra vẫn là lòng dạ của mình quá mềm yếu, nếu như lần này đối với cái vị ở Lãm Nguyệt hiên kia lại nương tay, vậy nàng liền không phải là Tô Phỉ, không, liền không phải là Lăng Nhược Huyên. Chờ xem, linh đường sẽ không chuẩn bị vô ích, nếu chuẩn bị nhất định sẽ có người được hưởng...
"Không ngủ được a, ta lo lắng cho Vân Phi an nguy." Lăng Nhược Huyên từ trên giường ngồi lên, mái tóc đen nhánh như tơ lụa buông xuống sau lưng, ánh trăng chiếu xuống càng thêm ôn nhu.
"Vương Gia" ngoài cửa sổ vang lên giọng nam lạnh lẽo.
"Thế nào? Bọn họ động thủ sao?"
"Vâng, nửa canh giờ trước, thuộc hạ tận mắt thấy Ngô Kiện hạ độc vào trong nước, công tử cùng Tiểu Lục tử cũng đã uống nước. Chắc hẳn một hồi bọn họ sẽ đến quý phủ báo là phạm nhân đã chết bất đắc kỳ tử." Vừa dứt lời, ngoài cửa liền truyền đến tiếng khóc của Mộ Nhi.
"Tiểu thư, tiểu thư, công tử không tốt rồi, công tử ở trong ngục chết bất đắc kỳ tử rồi." Mộ Nhi ở ngoài cửa khóc kể lể. Kỳ Vương nâng tay đánh, Lăng Nhược Huyên trong nháy mắt liền bất tỉnh, nghe được âm thanh trong phòng, Mộ Nhi đẩy cửa mà vào, liền thấy Lăng Nhược Huyên ngất dưới đất...
"Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh lại đi a. Ma ma, Mộng Xuân nhanh a, tiểu thư ngất rồi." Nghe được tiếng kêu cứu của Mộ Nhi, mọi người đều vội vào, dìu đỡ Lăng Nhược Huyên lên giường, chờ nàng từ từ tỉnh lại, Tiền ma ma rưng rưng nói: "Tiểu thư, công tử, công tử người ở trong nhà lao tạ thế rồi." Ô ô ô ô, chính là một trận khóc.
"Di thể Vân Phi đâu" Lăng Nhược Huyên khóc nức nở nói.
"Đã được mang về, đang ở trong sân, chính Tương gia bố trí linh đường."
"Ma ma, theo ta giúp phụ thân."
Trong viện, có người vui mừng có người ưu sầu, Lăng Tương lão lệ đầy mặt, nhi tử duy nhất mất sớm, để hắn phụ thân này có thể làm sao bây giờ, Lăng Nhược Huyên được Mộ Nhi cùng Mộng Xuân nâng đi tới trong viện, nhìn Vân Phi nằm thẳng tắp ở trên ván gỗ, mắt đỏ lên, nước mắt như từng đoạn hạt châu rơi xuống. "Vân Phi, đệ làm sao không chờ tỷ tỷ cứu đệ a, mong đệ báo mộng nói cho tỷ tỷ, là ai phát điên hại đệ như vậy, tỷ tỷ nhất định sẽ báo thù cho đệ."
Nhưng vào lúc này, chung quanh Lăng phủ nổi một cơn gió, tiếp theo là một trận thanh âm u oán vang lên "Phụ thân, tỷ tỷ, ta chết oan lắm a, các ngươi hãy báo thù cho ta a."
"Vân Phi, đến cùng là ai hại ngươi, đêm nay nhất định phải báo mộng nói cho tỷ tỷ a." Âm thanh vẫn còn tiếp tục, ta chết oan lắm a, các ngươi hãy báo thù cho ta a, từng người từng người ở đây đều sợ đến hồn vía lên mây, ngay cả Tiêu di nương hàng ngày hung hăng càn quấy đều sợ hãi nhìn bốn phía, nếu lúc này có người nào vỗ nàng một cái, chắc chắn đem nàng doạ gần chết.
"Phụ thân, đêm nay liền đem Vân Phi đặt ở trong viện nữ nhi đi."
"Không được, con còn chưa xuất giá, di thể Vân Phi vẫn là để ở Ly Cảnh hiên của hắn đi."
"Không sao, Vân Phi là bào đệ của nữ nhi, tối nay nữ nhi vì đệ ấy gác đêm, nói không chắc Vân Phi sẽ nói cho nữ nhi ai hại chết đệ ấy đấy."
"Vậy phụ thân với con cùng bảo vệ." Lăng Tương rưng rưng nói.
"Không thể, nào có phụ thân vì nhi tử thủ linh, ngày mai phụ thân còn phải chào hỏi quan viên phúng viếng, vẫn là nghỉ ngơi sớm chút đi."
Trong viện Phượng Ngâm các, bọn nha hoàn khóc thành một mảnh, Tiền ma ma thương tâm đến nỗi ngất đi mấy lần, dù sao Vân Phi là do nàng nhìn lớn lên a, cùng nhi tử của mình không khác nhau mấy.
Lăng Nhược Huyên ngẩng đầu nhìn bầu trời, nhàn nhạt nói: "Mộng Xuân, Tư Hạ, Phán Thu, Túy Đông, bốn người các ngươi đem công tử nhấc vào trong phòng."
"Tiểu thư, không thể a." Tiền ma ma vội vàng ngăn cản.
"Không có vấn đề, sau khi nhấc vào, các ngươi đều lui xuống đi, ta muốn cùng công tử trò chuyện." Bọn nha hoàn vừa nghe, Đại tiểu thư là thương tâm quá độ bị kích thích đi, công tử đã chết rồi, còn hi vọng có thể ngồi dậy nói chuyện với nàng sao? Nếu thật sự là ngồi dậy cùng nàng tán gẫu này không phải là trá thi* sao?
* trá thi: xác chết vùng dậy (~ ̄▽ ̄)~
Nhưng mà, đây là mệnh lệnh của tiểu thư các nàng, cũng chỉ được nghe theo. Trong viện rốt cục yên tĩnh lại, Lăng Nhược Huyên mở hộp kim châm ra, lấy một nhánh ngân châm, nhẹ nhàng đâm vào trong buồng tim của Vân Phi, rút ngân châm ra, Lăng Vân Phi cũng từ từ tỉnh lại, "Đến, đem dược ăn." Lăng Vân Phi nhận dược rồi nuốt vào, cười nói: "Y thuật của tỷ tỷ lại tinh thông hơn rồi."
Coong coong coong, ngoài cửa vài tiếng gõ nhẹ. Lăng Nhược Huyên mở cửa lớn ra người ở ngoài đi vào lại nhanh chóng đóng lại.
"Lăng tiểu thư, Vương Gia để ta trước tiên mang Tiểu Lục tử lại đây, Vương Gia muốn ta chuyển cáo tiểu thư, không cần lo lắng, có hắn cùng Trầm phường chủ đang chuẩn bị chuyện về sau, tất cả dựa theo kế hoạch tiến hành." Lăng Nhược Huyên không nói, chỉ là gật gù, xoay người đi tới trước bàn lấy trường châm ra đâm vào trong buồng tim của Tiểu Lục tử, tương tự chờ hắn tỉnh lại, cầm dược trong tay đưa cho hắn.
"Tiểu Lục tử một cái nát mệnh, đa tạ Đại tiểu thư cứu giúp." Tiểu Lục tử quỳ trên đất cảm động đến rơi nước mắt.
"Ngươi cũng là hiếu tử, vì lão mẫu thân cùng bào đệ mới như vậy, ngươi trước tiên trở về cùng Tàn Phong, có Vương Gia bảo vệ chu toàn ngươi yên tâm đi." Tiểu Lục tử lần thứ hai quỳ trên mặt đất khóc không thành tiếng vì Lăng Nhược Huyên dập đầu.
"Tàn Phong đại ca, ta muốn về xem mẫu thân ta cùng đệ đệ." Tiểu Lục tử đầy khẩn cầu nói.
"Này, ...được rồi." Tàn Phong chần chờ chốc lát vẫn là đồng ý thỉnh cầu của Tiểu Lục tử.
Trong ngõ hẻm rách nát ở Thành Bắc, trong một gian phòng nhỏ truyền đến đoạn đối thoại của mẫu tử ba người.
"Mẫu thân, nhi tử bất hiếu, để người bận tâm rồi." Tiểu Lục tử nhìn thấy mẫu thân vội vàng quỳ xuống khóc thút thít nói.
Bộp một tiếng, Tiểu Lục tử bị mẫu thân đánh một tát, "Súc sinh, ngươi cút cho ta, ta không có nhi tử như ngươi." Lão thái thái cả giận nói.
"Nương, nhi tử biết sai rồi, xin mẫu thân tha thứ cho nhi tử." Tiểu Lục tử quỳ trên mặt đất khóc kể lể.
Lão thái thái khó chịu nghiêng đầu sang chỗ khác không nhìn Tiểu Lục tử một chút, đệ đệ một bên rưng rưng nói: "Ca ca, ngươi thực sự là không nên đi hại Đại tiểu thư cùng công tử a, đây là lấy oán trả ơn a."
"Lấy oán trả ơn? Chuyện này... chuyện này rốt cuộc là như thế nào, đệ đệ ngươi nói cho ca ca a." Tiểu Lục tử nghi ngờ nói.
"Tháng trước, Đại tiểu thư đã từng tới nhà vì mẫu thân mà chữa bệnh, sau đó còn để Mộng Xuân cô nương đưa chút bạc đến, lại cho người tu bổ nhà chúng ta. Đại tiểu thư là người tốt như vậy, huynh làm sao có thể đi hãm hại nàng đây, chẳng trách mẫu thân tức giận a." Tiểu Lục tử nhìn chung quanh một chút, chính mình từng nói nhà bị mưa dột thực sự đã được sửa chữa rồi. Nguyên lai Đại tiểu thư vì hắn làm nhiều chuyện như vậy, mình làm như thế thực sự là không nên.
"Nhưng Tiêu di nương bắt các ngươi áp chế ta, ta cũng không còn cách nào khác a."
"Lão bà ta mệnh không đáng giá, Đại tiểu thư không chê ta, chữa bệnh cho ta lại đưa tiền. Đời này là báo đáp không dứt, ngươi ư, liền làm những chuyện này, có gọi thật là vì thương tâm nương. Ngươi cút cho ta, cút ra ngoài, ta không có nhi tử táng tận thiên lương (không có lương tâm) như ngươi."
"Ca ca, Đại tiểu thư đối với chúng ta ân đức, chính là chết rồi cũng báo đáp không dứt."
"Vậy các ngươi làm sao trốn ra được?"
"Là Vương Gia phái người đem chúng ta từ trong đám cháy cứu ra."
"Cái gì? Đám cháy?"
"Đúng a, ca ca, Tiêu di nương sợ chúng ta là mầm tai hoạ, đã nghĩ thiêu chết chúng ta, nếu Vương Gia không mang theo Tàn Phong đại ca cứu chúng ta, ta cùng mẫu thân đều chết rồi."
"Mẫu thân, ngươi tha thứ cho nhi tử đi, nhi tử nhất định sẽ hảo hảo báo đáp Đại tiểu thư."
Tàn Phong xem đến lúc này, móc ra một bao bạc nói: "Vốn định ngày mai đưa các ngươi rời khỏi Kinh Thành, số bạc này là Vương Gia để ta giao cho các ngươi, các ngươi hiện tại liền rời Kinh Thành đi nơi khác sinh hoạt đi, Tiêu gia sẽ không dễ dàng buông tha các ngươi."
"Tàn Phong đại ca, chúng ta đi Đại tiểu thư cùng công tử làm sao bây giờ."
"Có Vương Gia ở đây, bọn họ không dám."
"Tiểu Lục tử không đi, Tiểu Lục tử kiếp này làm trâu làm ngựa cũng phải cố gắng báo đáp ân đức của Vương Gia, Đại tiểu thư cùng công tử."
"Chuyện này..., được rồi. Ngươi đi với ta xem Vương Gia, đại nương cùng Tiểu Hổ tử các ngươi ngày mai liền dọn nhà."
"Hảo, hảo, Lục tử, nhất định phải hảo hảo báo đáp Đại tiểu thư cùng công tử."
"Nhi tử biết rồi, mạng của nhi tử đều là do Vương Gia cùng Đại tiểu thư cứu, nhi tử chính là chết cũng sẽ không để cho bọn họ đi hại Đại tiểu thư."
Tiểu Lục tử lau khô nước mắt trên mặt theo Tàn Phong trở lại Kỳ Vương phủ.
Tàn Phong đẩy cửa đi vào, Kỳ Vương cùng Trầm Ngọc Lang đang đánh cờ, Tiểu Lục tử quỳ trên mặt đất bày tỏ lòng trung thành.
"Tàn Phong, ngươi đi về nghỉ ngơi đi, đêm nay để Lôi Minh đi bảo vệ Nhược Huyên là được rồi. Mấy ngày nay ngươi cực khổ rồi. Tiểu Lục tử ngươi cũng đi xuống đi." Hai người lên tiếng trả lời rồi lui ra.
"Vương Gia cùng Lăng tiểu thư là trời đất tác hợp một đôi, có thể Lăng tiểu thư từng vì chuyện Duệ Vương từ hôn làm đến xôn xao lên, Vương Gia cũng không ngại sao?" Trầm Ngọc Lang nhàn nhạt nói.
"Không có gì để ngại, Duệ Vương hắn không nhìn được minh châu, bản vương không giống hắn thô tục như vậy."
"Vương Gia cao kiến. Vương Gia kỳ nghệ xuất sắc, không biết có đúng hay không cùng Lăng tiểu thư đánh cờ qua?"
"Không có a, nàng lúc nào cũng lạnh băng, coi như nàng là cái băng nhân, bản vương cũng có thể đem nàng ủ cho tan ra rồi."
"Ha ha, Vương Gia cũng biết trận cờ trân lung của ta là bị người phương nào phá giải." Kỳ Vương bộ dạng kinh ngạc nói: "Trận cờ trân lung có người phá giải rồi hả?"
"Đúng a, phá giải trận cờ này chính là Lăng Đại tiểu thư." Kỳ Vương vẻ mặt khó có thể tin nhìn về phía Trầm Ngọc Lang.
Giây lát, Kỳ Vương một vệt cười treo ở trên mặt, Trầm Ngọc Lang nhìn ở trong mắt, biết rõ, Kỳ Vương này cảm tình đối với Lăng tiểu thư xem ra là rất sâu, bằng không làm sao trợ giúp nàng như vậy, còn đem ám vệ của mình phái đi bảo vệ nàng. Mà chính mình ư? Từ ngày ấy Lăng tiểu thư xuất hiện trong tầm mắt hắn liền động tâm, trận cờ trân lung bao nhiêu người đều không phá giải được, nhưng nàng có thể, một nữ tử khí chất như u lan, là để hắn nhớ thương cỡ nào.
"Trầm huynh, Trầm huynh." Kỳ Vương nhìn Trầm Ngọc Lang cầm quân cờ suy tư nói.
"Nga, nga, Vương Gia, ta chịu thua rồi." Trầm Ngọc Lang vội vàng lấp liếm nói.
"Huynh là có tâm sự đi."
"Ta là đang nghĩ về kế hoạch ngày mai, mọi thứ đã chuẩn bị kỹ càng, hi vọng ngày mai bọn họ sẽ mắc câu."
"Chuyện của ngày mai, không phải chúng ta đã bàn xong từ lâu sao? Ta xem huynh là có người trong lòng đi, là cô nương nhà ai để huynh nhớ thương như thế, chơi cờ liền thất thần rồi." Kỳ Vương trêu cười nói.
"Vương Gia không nên chế nhạo ta." Trầm Ngọc Lang ngượng ngùng nói.
"Kiếp này có thể cùng nữ tử mình thích sống tương thân tương ái* là hạnh phúc , tương tự, có thể nhìn thấy nữ tử mình thích chân tình với chân ái cũng là hạnh phúc." Kỳ Vương tỏ vẻ hạnh phúc nói.
* “Tương thân tương ái”: thân thiết với nhau.
Trong phòng nhất thời yên tĩnh lại, Trầm Ngọc Lang chính mình cũng rõ ràng, cũng nhìn thấy nữ tử có thể trở thành Kỳ Vương Phi cũng chỉ có Lăng Nhược Huyên này, có thể lặng lẽ nhìn người mình thích hạnh phúc vậy cũng là một loại hạnh phúc đi.
Kỳ Vương là nhân vật cỡ nào, lúc Trầm Ngọc Lang nhắc tới Lăng Nhược Huyên thì ánh sáng trong mắt hắn (TNL) hắn (KV) liền biết, hắn (TNL) cũng khuynh tâm với nữ tử này, nếu Lăng Nhược Huyên này không thông tuệ như vậy, nếu là ngốc tí vụng về tí, thì sẽ không trêu chọc nhiều người yêu thích như vậy, không phải chính mình (KV) cũng là yêu thích sự thông tuệ của nàng sao.
Đêm đã khuya, mọi người đều nghỉ ngơi, Lăng Nhược Huyên đẩy cửa sổ ra, nhìn trong viện linh đường đã bố trí kỹ càng, đệ đệ của mình rõ ràng còn sống, nhưng muốn giả chết, xem ra vẫn là lòng dạ của mình quá mềm yếu, nếu như lần này đối với cái vị ở Lãm Nguyệt hiên kia lại nương tay, vậy nàng liền không phải là Tô Phỉ, không, liền không phải là Lăng Nhược Huyên. Chờ xem, linh đường sẽ không chuẩn bị vô ích, nếu chuẩn bị nhất định sẽ có người được hưởng...
/27
|