“Nàng ta đắc tội người không nên đắc tội, dĩ nhiên phải chết. Đồng ý giết Tư Đồ Không ta đã làm, từ nay về sau ta cũng không nợ ngươi cái gì, tự giải quyết cho tốt.”
Dứt lời, thanh âm biến mất trong hư không.
“Mặc Nho, ngươi trở lại cho ta.”
Mặc Nho để mặc Gia Cát Chính Ly gào thét trong sảnh đường vẫn không xuất hiện.
Quý Như Yên canh gác nhị trưởng lão cả buổi tối, tới trưa ngày hôm sau ông ta mới có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhanh chóng đi tới bên giường gọi vài tiếng: “Nhị trưởng lão, nhị trưởng lão, ông tỉnh lại!”
“Á!”
Nhị trưởng lão vẫn cảm thấy ngực đau muốn chết, ngay cả hít thở cũng thấy đau.
Quý Như Yên nhanh chóng cho ông uống chút nước, sau đó nhẹ giọng nói: “Nhị trưởng lão, ngài quen biết người Mặc gia sao?”
“Mặc Nho...”
Nhị trưởng lão đáp lời, chứng tỏ ông vẫn còn minh mẫn.
Mặc Nho?
Quý Như Yên sửng sốt, tiếp tục hỏi: “Bây giờ hắn ở đâu?”
“Gia Cát tộc,,,”
Nói xong vài từ, nhị trưởng lão lại hôn mê.
Quý Như Yên cũng không cưỡng ép ông, dặn dò Tư Đồ Mộng Nguyệt chăm sóc nhị trưởng lão.
Lúc nàng đang suy nghĩ chuyện này, Lạc Thuấn Thần cùng tiểu tham ăn tới.
“Như Yên, đây là của nàng, đây là của Tư Đồ cô nương.”
Vừa nói, hắn vừa đưa đồ cho Tư Đồ Mộng Nguyệt.
Tư Đồ Mộng Nguyệt gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn Lạc tỷ phu.”
“Không cần cảm ơn, ăn no mới có sức chăm sóc tốt cho ông nội.”
“Dạ.”
Tư Đồ Mộng Nguyệt cũng không nói gì, ăn cơm.
Quý Như Yên thấy Lạc Thuấn Thần dường như còn có chuyện khác muốn nói với mình, nên nói với Mộng Nguyệt: “Nguyệt nha đầu, muội canh chừng ở đây, ta ra ngoài phơi nắng.”
“Dạ, Như Yên tỷ tỷ.”
Tư Đồ Mộng Nguyệt không ngẩng đầu, trực tiếp gật đầu.
Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần đi ra ngoài cửa, lúc này hắn mới giải thích: “Đêm qua ta định tới tìm nàng. Chỉ là lúc ở ngoài cửa gặp Thất Sát ra tay với Gia Cát tam tiểu thư, cách đó không xa có một hắc y nam tử, tên đó vốn định cứu Gia Cát tam tiểu thư, nhưng vì ta xuất hiện nên hắn bỏ chạy.”
“Người kia hẳn là Mặc gia, vừa rồi nhị trưởng lão nới với ta. Người ám sát ông là Mặc Nho, Thuấn Thần, chàng xem có cách nào tìm được tung tích của hắn không.”
Quý Như Yên nhìn Lạc Thuấn Thần, có vẻ chờ mong.
“Nàng yê tâm, ta đã cho người tìm tung tích của hắn, chỉ là người này rất am hiểu ẩn nấp, nhất thời ta không tìm được nơi ẩn náu của hắn.”
“Hắn ở ngay Gia Cát tộc.”
“Gia Cát tộc?”
Lạc Thuấn Thần có chút nghi ngờ: “Có chút không thể? Trước kia Gia Cát tộc là kẻ thù của Mặc gia, ai bên luôn đối đầu, nếu Mặc Nho làm việc cho Gia Cát tộc, chắc chắn có nguyên nhân sâu xa.”
Quý Như Yên cười khổ: “Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, có điều cần nhanh chóng điều tra chuyện này. Ta có cảm giác bọn họ đang tiến hành âm mưu nào đó, Thuấn Thần, ta muốn để nhị trưởng lão tới nhà trọ nghỉ trước, cũng tiện cho Thất Sát chăm sóc ông.”
“Đi.”
Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Lát nữa ta sai người đưa nhị trưởng lão tới nhà trọ.”
Dứt lời, thanh âm biến mất trong hư không.
“Mặc Nho, ngươi trở lại cho ta.”
Mặc Nho để mặc Gia Cát Chính Ly gào thét trong sảnh đường vẫn không xuất hiện.
Quý Như Yên canh gác nhị trưởng lão cả buổi tối, tới trưa ngày hôm sau ông ta mới có dấu hiệu tỉnh lại.
Nhanh chóng đi tới bên giường gọi vài tiếng: “Nhị trưởng lão, nhị trưởng lão, ông tỉnh lại!”
“Á!”
Nhị trưởng lão vẫn cảm thấy ngực đau muốn chết, ngay cả hít thở cũng thấy đau.
Quý Như Yên nhanh chóng cho ông uống chút nước, sau đó nhẹ giọng nói: “Nhị trưởng lão, ngài quen biết người Mặc gia sao?”
“Mặc Nho...”
Nhị trưởng lão đáp lời, chứng tỏ ông vẫn còn minh mẫn.
Mặc Nho?
Quý Như Yên sửng sốt, tiếp tục hỏi: “Bây giờ hắn ở đâu?”
“Gia Cát tộc,,,”
Nói xong vài từ, nhị trưởng lão lại hôn mê.
Quý Như Yên cũng không cưỡng ép ông, dặn dò Tư Đồ Mộng Nguyệt chăm sóc nhị trưởng lão.
Lúc nàng đang suy nghĩ chuyện này, Lạc Thuấn Thần cùng tiểu tham ăn tới.
“Như Yên, đây là của nàng, đây là của Tư Đồ cô nương.”
Vừa nói, hắn vừa đưa đồ cho Tư Đồ Mộng Nguyệt.
Tư Đồ Mộng Nguyệt gật đầu cảm ơn: “Cảm ơn Lạc tỷ phu.”
“Không cần cảm ơn, ăn no mới có sức chăm sóc tốt cho ông nội.”
“Dạ.”
Tư Đồ Mộng Nguyệt cũng không nói gì, ăn cơm.
Quý Như Yên thấy Lạc Thuấn Thần dường như còn có chuyện khác muốn nói với mình, nên nói với Mộng Nguyệt: “Nguyệt nha đầu, muội canh chừng ở đây, ta ra ngoài phơi nắng.”
“Dạ, Như Yên tỷ tỷ.”
Tư Đồ Mộng Nguyệt không ngẩng đầu, trực tiếp gật đầu.
Quý Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần đi ra ngoài cửa, lúc này hắn mới giải thích: “Đêm qua ta định tới tìm nàng. Chỉ là lúc ở ngoài cửa gặp Thất Sát ra tay với Gia Cát tam tiểu thư, cách đó không xa có một hắc y nam tử, tên đó vốn định cứu Gia Cát tam tiểu thư, nhưng vì ta xuất hiện nên hắn bỏ chạy.”
“Người kia hẳn là Mặc gia, vừa rồi nhị trưởng lão nới với ta. Người ám sát ông là Mặc Nho, Thuấn Thần, chàng xem có cách nào tìm được tung tích của hắn không.”
Quý Như Yên nhìn Lạc Thuấn Thần, có vẻ chờ mong.
“Nàng yê tâm, ta đã cho người tìm tung tích của hắn, chỉ là người này rất am hiểu ẩn nấp, nhất thời ta không tìm được nơi ẩn náu của hắn.”
“Hắn ở ngay Gia Cát tộc.”
“Gia Cát tộc?”
Lạc Thuấn Thần có chút nghi ngờ: “Có chút không thể? Trước kia Gia Cát tộc là kẻ thù của Mặc gia, ai bên luôn đối đầu, nếu Mặc Nho làm việc cho Gia Cát tộc, chắc chắn có nguyên nhân sâu xa.”
Quý Như Yên cười khổ: “Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, có điều cần nhanh chóng điều tra chuyện này. Ta có cảm giác bọn họ đang tiến hành âm mưu nào đó, Thuấn Thần, ta muốn để nhị trưởng lão tới nhà trọ nghỉ trước, cũng tiện cho Thất Sát chăm sóc ông.”
“Đi.”
Lạc Thuấn Thần gật đầu: “Lát nữa ta sai người đưa nhị trưởng lão tới nhà trọ.”
/800
|