Quý Như Yên đứng ở đó, trêu chọc: “Gia Cát cô nương thật làm chuyện tốt, ban đêm không ngủ được, chạy tới Tư Đồ Gia giương oai. Chẳng lẽ đêm dài tịch mịch muốn tìm mấy con chó hoang tới nói chuyện yêu đương.
Gia Cát Tinh Nhiên nghe vậy giận dữ: “Đây là chuyện của tứ đại gia ta, liên quan gì tới ngươi.”
Quý Như Yên trước giờ không thích tranh cao thấp, chẳng qua Gia Cát Tinh Nhiên trước mắt khiến người ta thật chán ghét.
Vì vậy, nàng cũng không khách sáo với ả ta: “Thật đúng là ngại ngùng. Cô nãi nãi ta đây được ủy thác bảo vệ Tư Đồ nhị tiểu thư, ngươi hủy đường kiếm tiền của ta, sao ta có thể để cho ngươi thành công?”
Gia Cát Tinh Nhiên run rẩy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Như Yên; “Ngươi thu tiền nên mới bảo vệ nàng?”
“Dĩ nhiên, không nhất thiết phải là vàng vạc, cô nãi nãi ta đây muốn bảo vệ Tư Đồ Minh Nguyệt.”
Quý Như Yên khẳng khái gật đầu.
Nàng cũng nói không sai, bởi vì nhị trưởng lão dùng hai bình nước thủy lộ bồ đề hối lộ nàng.
Nếu không sao nàng phải gắng sức làm tới mức này.
Gia Cát Tinh Nhiên oán hận nhìn Tư Đồ Mộng Nguyệt: “Ngươi cần bao nhiêu bạc, ta cho ngươi gấp đôi, chỉ cần ngươi giết nàng.”
Quý Như Yên liếc mắt xem thường, cảm thấy Gia Cát Tinh Nhiê không có đầu óc.
Sao có thể nói ra lời ngu ngốc như vậy, Quý Như Yên nàng dễ nói chuyện thế sao? Tùy tiện nhận hối lộ sau đó làm việc cho người.
Này đó không phải chuyện Quý Như Yên nàng thường làm.
Vì vậy Quý Như Yên bĩu môi: “Ta sợ ngươi trả không nổi! Được rồi, cô nãi nãi ta không muốn làm, nên Gia Cát cô nương liền ra tay đi.”
Dứt lời, nàng lười nhiều lời vô nghĩa với Gia Cát Tinh Nhiên, phất tay bay về phía nàng ta.
Gia Cát Tinh Nhiên bị đẩy lui ra ngã ngồi ngoài sân.
“Được lắm! Các ngươi chờ đó cho ta!”
Gia Cát Tinh Nhiên hét thê thảm không cam lòng, oán hận.
Chờ Gia Cát Tinh Nhiên rời khỏi, Quý Như Yên dặn Tư Đồ Mộng Nguyệt tiếp tục chăm sóc nhị trưởng lão.
Nàng muốn ở trong sân hít thở không khí, suy nghĩ một chút.
Vừa đi tới bên ngoài, Thất Sát đã tiến lên: “Tiểu thư!”
“Nói đi, đêm nay xảy ra chuyện gì.”
Quý Như Yên tuyệt không bất ngờ về sự xuất hiện của Thất Sát.
Gia Cát Tinh Nhiên có thể tới đây, Thất Sát cũng tới nhận phê bình.
“Sau khi tiểu thư đi, Gia Cát tam tiểu thư một mình đi gặp Lãnh Văn Bách, bị hắn cự tuyệt. Nàng ta trở về vẻ mặt tràn đầy lệ khí, dùng âm luật khống chế chó hoang dẫn về tứ đại gia đi về hướng Tư Đồ gì, nên thuộc hạ mới phát tín hiệu cho tiểu thư, muốn xin chỉ thị xử lý thế nào, không ngờ tiểu thư đã ở đây...”
Thất Sát cúi đầu, báo cáo chuyện đêm nay.
Quý Như Yên cười lạnh; “Lãnh Văn Bách cư nhiên lại cự tuyệt thẳng thừng, hắn có nói Gia Cát Tinh Nhiên về Tư Đồ Mộng Nguyệt.”
“Không có.”
Thất Sát nói thẳng.
“Vậy đêm nay Gia Cát Tinh Nhiên phát điên cái gì?”
Quý Như Yên có chút khó hiểu, nếu Lãnh Văn Bách không nhắc tới Tư Đồ Mộng Nguyệt, vì sao Gia Cát Tinh Nhiên lại trực tiếp muốn giết Mộng Nguyệt.
Gia Cát Tinh Nhiên nghe vậy giận dữ: “Đây là chuyện của tứ đại gia ta, liên quan gì tới ngươi.”
Quý Như Yên trước giờ không thích tranh cao thấp, chẳng qua Gia Cát Tinh Nhiên trước mắt khiến người ta thật chán ghét.
Vì vậy, nàng cũng không khách sáo với ả ta: “Thật đúng là ngại ngùng. Cô nãi nãi ta đây được ủy thác bảo vệ Tư Đồ nhị tiểu thư, ngươi hủy đường kiếm tiền của ta, sao ta có thể để cho ngươi thành công?”
Gia Cát Tinh Nhiên run rẩy, lạnh lùng nhìn chằm chằm Quý Như Yên; “Ngươi thu tiền nên mới bảo vệ nàng?”
“Dĩ nhiên, không nhất thiết phải là vàng vạc, cô nãi nãi ta đây muốn bảo vệ Tư Đồ Minh Nguyệt.”
Quý Như Yên khẳng khái gật đầu.
Nàng cũng nói không sai, bởi vì nhị trưởng lão dùng hai bình nước thủy lộ bồ đề hối lộ nàng.
Nếu không sao nàng phải gắng sức làm tới mức này.
Gia Cát Tinh Nhiên oán hận nhìn Tư Đồ Mộng Nguyệt: “Ngươi cần bao nhiêu bạc, ta cho ngươi gấp đôi, chỉ cần ngươi giết nàng.”
Quý Như Yên liếc mắt xem thường, cảm thấy Gia Cát Tinh Nhiê không có đầu óc.
Sao có thể nói ra lời ngu ngốc như vậy, Quý Như Yên nàng dễ nói chuyện thế sao? Tùy tiện nhận hối lộ sau đó làm việc cho người.
Này đó không phải chuyện Quý Như Yên nàng thường làm.
Vì vậy Quý Như Yên bĩu môi: “Ta sợ ngươi trả không nổi! Được rồi, cô nãi nãi ta không muốn làm, nên Gia Cát cô nương liền ra tay đi.”
Dứt lời, nàng lười nhiều lời vô nghĩa với Gia Cát Tinh Nhiên, phất tay bay về phía nàng ta.
Gia Cát Tinh Nhiên bị đẩy lui ra ngã ngồi ngoài sân.
“Được lắm! Các ngươi chờ đó cho ta!”
Gia Cát Tinh Nhiên hét thê thảm không cam lòng, oán hận.
Chờ Gia Cát Tinh Nhiên rời khỏi, Quý Như Yên dặn Tư Đồ Mộng Nguyệt tiếp tục chăm sóc nhị trưởng lão.
Nàng muốn ở trong sân hít thở không khí, suy nghĩ một chút.
Vừa đi tới bên ngoài, Thất Sát đã tiến lên: “Tiểu thư!”
“Nói đi, đêm nay xảy ra chuyện gì.”
Quý Như Yên tuyệt không bất ngờ về sự xuất hiện của Thất Sát.
Gia Cát Tinh Nhiên có thể tới đây, Thất Sát cũng tới nhận phê bình.
“Sau khi tiểu thư đi, Gia Cát tam tiểu thư một mình đi gặp Lãnh Văn Bách, bị hắn cự tuyệt. Nàng ta trở về vẻ mặt tràn đầy lệ khí, dùng âm luật khống chế chó hoang dẫn về tứ đại gia đi về hướng Tư Đồ gì, nên thuộc hạ mới phát tín hiệu cho tiểu thư, muốn xin chỉ thị xử lý thế nào, không ngờ tiểu thư đã ở đây...”
Thất Sát cúi đầu, báo cáo chuyện đêm nay.
Quý Như Yên cười lạnh; “Lãnh Văn Bách cư nhiên lại cự tuyệt thẳng thừng, hắn có nói Gia Cát Tinh Nhiên về Tư Đồ Mộng Nguyệt.”
“Không có.”
Thất Sát nói thẳng.
“Vậy đêm nay Gia Cát Tinh Nhiên phát điên cái gì?”
Quý Như Yên có chút khó hiểu, nếu Lãnh Văn Bách không nhắc tới Tư Đồ Mộng Nguyệt, vì sao Gia Cát Tinh Nhiên lại trực tiếp muốn giết Mộng Nguyệt.
/800
|